Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 535

Chương 535: Trong Hồ

 

Ngư Thiển tăng thêm sức lực trên tay, nói: “A Xuyên, còn một số việc trên bờ mà ta không thể hiểu được, muốn thỉnh giáo ngươi.”

 

“… Ngươi nói, chỉ cần ta biết, chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết.” Ánh mắt Trạc Xuyên ngậm lấy ý cười, nhưng cũng đã có phần mơ hồ. Hiện tại sức lực trên tay Ngư Thiển rất đúng mực, khiến nàng cảm thấy thư thái, rồi lại khiến nàng ngứa ngáy trong lòng, đồng thời cảm giác ngứa này theo động tác của Ngư Thiển ngày một tăng lên.

 

Ngư Thiển nói: “Lúc trước ở tuyết địa, ngươi không tiện hôn ta, cho nên ta mới yêu cầu ngươi lặng lẽ đền bù cho ta.”

 

Trạc Xuyên quỳ một gối xuống sàn, nửa người trên càng áp sát Ngư Thiển, nàng cúi đầu, gương mặt gần như dán chặt, hô hấp đan xen, chỉ là hô hấp của Trạc Xuyên không quá ổn định, nàng nhẹ giọng đáp: “… Phải, vừa rồi ngươi bảo ta bù đắp cho ngươi, ta đã bù rồi.”

 

Nàng bù rất đúng chỗ.

 

Dù sao nụ hôn vừa rồi, thời gian rất dài.

 

“Nhưng ta cẩn thận ngẫm lại, khoảng cách lúc ngươi đồng ý với ta đã qua hơn một canh giờ.” Ngư Thiển lúc này dùng thêm một chút sức lực, sau đó lại nhẹ nhàng thu hồi, ngón tay không ngừng mớn trớn xung quanh: “Ta đợi hồi lâu cũng chưa chờ được.”

 

Loại cảm giác nặng nhẹ đan xen này Trạc Xuyên hiển nhiên là chịu không nổi, nàng run giọng nói: “… Ngư, là ta không tìm được cơ hội.”

 

Nàng nghe Ngư Thiển nói, nhưng không rõ Ngư Thiển rốt cục muốn thỉnh giáo nàng cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng thấp giọng hỏi Ngư Thiển: “Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?”

 

Trong mắt Ngư Thiển là sự ngây ngô thuần khiết: “Trước đây ta đi trên đường, nhìn thấy tiền trang, liền hỏi ngươi tiền trang là thứ gì. Ngươi nói tiền trang dùng để cất giữ vàng bạc và cho vay tiền, nếu có dư giả thì gửi vào tiền trang, có thể nhận được chút lợi tức, mà lúc vay tiền, tiền trang cũng sẽ thu lợi tức của người vay, hơn nữa lợi tức còn rất cao, người bình thường căn bản không trả nổi. Lúc đến kỳ hạn, người của tiền trang sẽ đi tìm người vay tiền để thu nợ, nếu người vay không thể trả được sẽ khẩn cầu nói mình trả trước một phần, qua mấy ngày cam đoan sẽ trả đủ. Nhưng nếu dùng phương thức này để trả bù, để tiền trang phải chờ lâu thì phải trả thêm càng nhiều lợi tức, là như vậy đúng không?”

 

“Phải.” Trạc Xuyên hiểu rõ Ngư của nàng chắc chắn có ý đồ, nàng có thể nhìn ra tâm tư cất giấu bên dưới vẻ đơn thuần kia, nói: “… Ngươi học hỏi rất tốt, nhớ rất kỹ.”

 

Quả nhiên, Ngư Thiển hỏi lại nàng: “Hành vi ‘đền bù’ này ở trên bờ của các ngươi sẽ sản sinh càng nhiều lợi tức sao? Vậy lúc trước ngươi cũng không trả nợ đúng lúc, sẽ vì thế mà sản sinh nhiều lợi tức hơn sao?”

 

Trạc Xuyên thành thật, tuy rằng nàng đã nhìn thấu mục đích của Ngư Thiển nhưng vẫn sẽ nghiêm túc trả lời, để tránh giải thích không rõ sẽ khiến Ngư Thiển hiểu sai, nàng nói: “Ở trên bờ, chỉ khi không trả tiền đúng hạn, sau đó trả bù thì mới phát sinh thêm lợi tức. Còn hôn môi… không nằm trong phạm vi này, không có cái gọi là lợi tức.”

 

“Thật không?” Ngư Thiển khó nén thất vọng, ngón tay lại dọc theo nơi đó, chậm rãi trượt xuống.

 

Cả người Trạc Xuyên run rẩy không ngừng, khóe mắt đỏ bừng: “… Phải.”

 

Nàng lại nói: “Nhưng…”

 

“Nhưng cái gì?” Ngư Thiển ngẩng đầu, vài giọt nước trượt xuống từ khuôn mặt rồi ngưng đọng trên cằm, giống như những viên trân châu trong suốt.

 

Trạc Xuyên khẽ cắn môi.

 

Lúc ở bên ngoài, Trạc Xuyên tuy rằng dễ bị những lời riêng tư trong lúc vô tình của Ngư Thiển làm mặt đỏ tai hồng, nhưng trong không gian riêng, ở trước mặt Ngư Thiển nàng có thể thả lỏng, hơn nữa nguyện ý chủ động. Thật ra nàng rất dễ xấu hổ, cho dù nàng cảm thấy thẹn nhưng vẫn bằng lòng nói ra một số lời tâm tình khi cần thiết.

 

Bởi vì nàng biết, Ngư thích nàng như thế.

 

Bất kể Ngư của nàng đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần nàng có thể làm được, nàng tất nhiên đều bằng lòng làm cho nàng ấy.

 

Hơn nữa, tất cả đều cho nàng ấy.

 

“… Nhưng ta đồng ý cho ngươi thu lợi tức.” Đôi mắt Trạc Xuyên rũ xuống, hai tay nâng gương mặt Ngư Thiển: “Rất nhiều lợi tức.”

 

Ngư Thiển cười đến giảo hoạt: “Nhưng ta muốn rất nhiều lợi tức, rất rất nhiều.”

 

Trạc Xuyên nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng trả lời nàng: “Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều cho ngươi.”

 

“A Xuyên, ngươi thật tốt.” Ngư Thiển dùng gương mặt cọ vào lòng bàn tay Trạc Xuyên.

 

Trạc Xuyên thu hồi một tay, di chuyển đến chỗ vạt áo.

 

Nàng cúi thấp người hơn nữa.

 

Hai tay đặt lên mái tóc bạc ẩm ướt của Ngư Thiển, hít đầy khí lạnh. Mà một chân quỳ xuống chống đỡ cơ thể lúc này cũng không trụ nổi nữa mà chuyển thành tư thế quỳ cả hai gối.

 

Dù sao quanh năm tiếp xúc cùng quỷ vật, mà những quỷ vật từng bị nàng thu phục có tập tính và bản lĩnh khác nhau, nàng có thể giam cầm chúng, dĩ nhiên bản lĩnh không thể khinh thường, vì thế vóc dáng của nàng nhìn có vẻ cao gầy nhưng lại không mang đến cảm giác nhu nhược. Đường cong lả lướt, loáng thoáng ẩn giấu một loại sức mạnh khôn lường.

 

Mà nàng lại là một người nghiêm túc đứng đắn. Không chỉ là vẻ bề ngoài, ngay cả nội tâm cũng thực sự vừa nghiêm túc vừa thành thật.

 

Lúc nàng đứng yên tĩnh một mình hoặc cõng rương tróc yêu đi qua phố xá sầm uất, nét mặt luôn mang mấy phần nghiêm túc, chỉ có đôi môi mang mấy phần hồng hào, luôn toát lên vẻ ướt át làm giảm đi cảm giác nghiêm túc vốn có. Nàng đến nhà người khác xem gia trạch hoặc trừ tà, nếu trong nhà những người đó có trẻ nhỏ, nhìn thấy nàng đều sẽ sợ hãi.

 

Nhưng Trạc Xuyên rất kiên trì, trên người luôn mang theo kẹo, nàng sẽ cho những đứa trẻ ăn kẹo.

 

Những đứa trẻ sau khi ăn xong sẽ cười với nàng, mà nàng cũng sẽ cười, rõ ràng là một người rất dịu dàng.

 

Nàng sợ Ngư Thiển ở trong rương tróc yêu sẽ buồn chán, nên sẽ ghé mua một chiếc trống bỏi cắm bên cạnh rương tróc yêu. Lúc đi lại, trống bỏi sẽ phát ra âm thanh, Ngư Thiển yêu thích cảm giác náo nhiệt, hơn nữa có thể khiến Ngư Thiển biết nàng đang bầu bạn ngay bên cạnh.

 

Giờ phút này, cho dù Trạc Xuyên trút đi quần áo trên người, bên trong không mặc gì cả, chỉ có một chiếc áo lụa mỏng, nhưng nàng nhìn vẫn rất nghiêm túc. Nàng chủ động chậm rãi cởi chiếc áo cuối cùng xuống, một đường kéo đến tận khuỷu tay, để lộ ra nửa đoạn cánh tay, xương hồ điệp phía sau lưng nhẹ nhàng lay động theo tiết tấu của hô hấp.

 

Đôi chân trơn bóng quỳ bên thành bể, nàng cũng không rụt rè khép chân lại, mà mở ra một góc độ vừa đủ, không mang theo một chút cảm giác phóng đãng nào ngược lại còn cảm thấy nàng vừa sạch sẽ, vừa nghe lời, lại rất dịu dàng.

 

Trước đó Ngư Thiển vẫy ra bọt nước đã thấm ướt quần áo của nàng, lụa mỏng bị ướt dán chặt vào da thịt, hơn nữa càng miêu tả sinh động từng đường nét bên dưới lớp áo.

 

Chỉ khi ở trước mặt Ngư của nàng, nàng mới có thể phô bày vẻ đẹp của mình mà không hề giữ lại.

 

Trạc Xuyên quỳ gối bên thành bể, thân thể của Ngư Thiển chìm trong nước, hôn lên từng tấc da thịt trên người Trạc Xuyên, cảm thụ hương vị của ‘lợi tức’ mà Trạc Xuyên cho nàng. Không biết lúc nào Trạc Xuyên đã bị Ngư Thiển ôm vào trong nước, Ngư Thiển ôm rất nhẹ nhàng, Trạc Xuyên xuống nước cũng không chút bất ngờ, mà mực nước cũng không quá cao.

 

Quần áo của Trạc Xuyên phiêu phù trên mặt nước, tựa như được nước hòa tan như có như không. Ngư Thiển không hoàn toàn cởi hết quần áo trên người nàng mà chỉ ôm nàng, để nàng tựa lưng vào thành bể.

 

Trạc Xuyên ngồi dưới nước, nửa thân trên lộ ra, Ngư Thiển một tay mười ngón đan vào tay nàng, nhẹ nhàng đè nàng xuống.

 

Ngư Thiển vừa hôn nàng vừa hàm hồ nói: “A Xuyên, ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật.”

 

Trạc Xuyên ánh mắt mê ly, hỏi: “Bí mật gì?”

 

Sau khi xuống nước, nàng có thể cảm giác được phiến vảy của Ngư Thiển một cách vô cùng rõ ràng. Phiến vảy của Bạch Giao vô cùng sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể bị cắt chảy máu, là loại vũ khí dùng để đối phó kẻ thù đồng thời cũng là bộ giáp phòng vệ.

 

Nhưng lúc Bạch Giao động tình, phiến vảy sẽ trở nên đặc biệt mềm mại.

 

Chỉ khi ở trước mặt người nàng yêu, tất cả sự sắc bén mới có thể hóa thành mềm nhẹ như nước.

 

Phiến vảy trên đuôi cá của Ngư Thiển cọ vào đùi Trạc Xuyên, không chỉ mềm mại hơn nữa còn có cảm giác trơn trượt, mỗi một lần cọ vào trong lòng Trạc Xuyên sẽ run rẩy một lần.

 

Ngư Thiển nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không, ngươi chính là con người đầu tiên mà ta gặp được?”

 

Đôi mắt Trạc Xuyên hé mở, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

 

Hô hấp của nàng trở nên hỗn loạn, nói: “Sao có thể? Lần đầu tiên ta câu được ngươi, bên cạnh hồ nước có một ngôi nhà, trên bờ cũng có người đi đường qua lại, ngươi đã xuất hiện trong hồ nước, vậy trước ta, sao lại chưa từng nhìn thấy con người?”

 

Ngư Thiển cười nói: “Lần đó ngươi câu được ta, thật ra cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

 

Nàng nói như vậy Trạc Xuyên dĩ nhiên tin nàng, nên vội hỏi: “Vậy trước đó, ngươi đã từng gặp ta ở nơi nào? Vì sao… ta không có chút ấn tượng.”

 

Ngư Thiển một tay đan vào tay nàng, một tay dọc theo thắt lưng trượt xuống: “Ngươi còn nhớ ngươi từng tá túc trong rừng một khoảng thời gian hay không? Trong rừng có một hồ nước, bên trên là thác nước, mà bên dưới thác nước có ẩn giấu một sơn động.”

 

Da thịt trong nước được chạm vào, cảm giác rất khác biệt, cả người Trạc Xuyên run rẩy, nói: “… Ta… nhớ rõ. Khi đó ta ở trong rừng đuổi theo quỷ vật, tuy bắt được nó nhưng bản thân cũng bị thương, không tiện… đi lại, cho nên tạm thời ở lại trong rừng.”

 

Ngư Thiển tiếp tục động tác, nhẹ giọng nói: “Chính là khi đó ta vừa mới rời khỏi biển lớn, bơi dọc theo lưu vực sông, ta cũng không biết đã bơi bao lâu, mới đến được hồ nước kia. Lúc đó ngươi trốn vào dưới thác nước, ngủ lại trong sơn động, mà đầu kia sơn động thật ra còn có một hồ nước nhỏ liên thông với hồ nước bên ngoài. Ta từ bên ngoài bơi vào hồ nước nhỏ, vừa ngoi lên đã nhìn thấy người cuộn người nằm trong sơn động, dường như đang ngủ nhưng cả người không ngừng run rẩy.”

 

Hô hấp của Trạc Xuyên phập phồng bất ổn: “… Ta… khi đó ta bị thương nặng, rất mệt mỏi, cũng không biết ngươi… ở bên cạnh nhìn ta.”

 

Đuôi cá của Ngư Thiển cong lên, cuốn lấy đôi chân dài của Trạc Xuyên.

 

Cả người Trạc Xuyên run rẩy, tay còn lại ôm chặt thắt lưng Ngư Thiển, mái tóc bạc của Ngư Thiển nhẹ nhàng quét qua lưng bàn tay của nàng.

 

“Khi đó ngươi phát sốt.” Ngư Thiển quấn chặt đuôi cá, nhẹ nhàng đong đưa, phiến vảy mềm mại ma sát lên da thịt của Trạc Xuyên, nàng nói: “Ngươi còn nói mớ, ta nằm ở bên cạnh nghe thấy, nhưng lúc đó ta lại nghe không hiểu ngôn ngữ trên bờ, chỉ là cảm thấy dáng vẻ nói mớ của ngươi rất đáng yêu, cũng rất đáng thương.”

 

“Ngươi… ngươi còn nằm bên cạnh ta?” Trạc Xuyên biết được chân tướng, không khỏi kinh ngạc.

 

“Phải.” Ngư Thiển nói: “Lúc đó trên người ngươi chảy rất nhiều máu, bị thương nghiêm trọng, tất nhiên sẽ rất đau.”

 

Nàng vừa nói vừa dùng đuôi cá quấn lấy chân Trạc Xuyên, tách hai chân Trạc Xuyên ra xa nhau một chút, sau đó tay dọc theo bắp đùi chậm rãi đi xuống, tiến vào nơi ấm áp của nàng ấy, nói: “… Ngươi sẽ cảm thấy đau sao?”

 

Trạc Xuyên lần nữa ôm chặt lấy nàng, nói: “… Không đau. Sao lại đau.”

 

… Rất thoải mái.

 

 

Ngư Thiển cười rộ lên: “Ta là nói lúc bị thương trong sơn động.”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

“… Khi đó đương nhiên là rất đau, ta chỉ nhớ bản thân đã hôn mê.” Trạc Xuyên mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn thành thật nói.

 

Ngư Thiển cử động ngón tay, nói: “Ta thấy ngươi bất tỉnh, cho nên đã đặt sơ lân của mình trên người ngươi. Sơ lân của ta có tác dụng bảo vệ, chuyện này ngươi cũng biết rồi, nó có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục. Chờ ngươi không run rẩy nữa ta mới lấy sơ lân về rồi lặn vào trong nước, chờ ngươi tỉnh lại. Lúc ngươi tỉnh, ta ở dưới nước bắt một con cá ném lên trên bờ, lúc đó ngươi mới vừa mở mắt ra, nghe thấy tiếng động còn bị dọa đến nhảy dựng.”

 

Lồng ngực của Trạc Xuyên kịch liệt phập phồng, mặt càng đỏ hơn một chút, nàng nói: “… Ta thiếu chút nữa cho rằng có thứ gì đến tấn công. Nhìn kỹ mới thấy là một con cá. Lúc đó sơn động không người, lại đột nhiên có một con cá nhảy từ dưới nước lên, ta liền đến cạnh hồ nước… quan sát chốc lát, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, nên liền nghĩ là… là có cá nhảy lên từ trong nước bất cẩn rơi lên bờ, xưa nay cũng có một số loại cá thích nhảy ra khỏi mặt nước. Không ngờ, chính là… ngươi bắt cá cho ta sao?”

 

Ngư Thiển gật đầu: “Sau đó ngươi đốt lửa nướng con cá kia lên.”

 

“Nhờ có cá ngươi cho, ta mới có thể khôi phục… sức lực.” Trạc Xuyên vặn người phối hợp với động tác của Ngư Thiển, nàng nhẹ giọng nói: “Nói như vậy, lá… lá cây, cũng là ngươi chuẩn bị cho ta?”

 

“Đúng vậy.” Ngư Thiển cười nói: “Bên ngoài trời mưa, ngươi ngủ trong sơn động tất nhiên dễ bị lạnh. Cũng may ngoài sơn động có một số loại thực vật, tạm thời không nước mưa làm ướt, cho nên ta tiện tay hái một ít lá đắp lên người ngươi.”

 

Nàng nói đến đây, lại dùng thêm chút lực, giọng nói dịu dàng không gì sánh được: “Nhưng lúc đó ta không biết thật ra lá cây cũng không thể giữ ấm như chăn bông, đắp lên người thật ra cũng không có bao nhiêu tác dụng, rốt cuộc vẫn sẽ cảm thấy lạnh.”

 

“… Không lạnh.” Trạc Xuyên vội vàng nói: “Ta cảm thấy rất ấm áp.”

 

“A Xuyên ngươi luôn đối xử tốt với ta như vậy.” Ngư Thiển một bên dùng sức, một bên ngoan ngoãn dùng gương mặt ướt sũng cọ vào mặt nàng: “Luôn biết cách dỗ dành ta.”

 

Trạc Xuyên ngượng ngùng không ngớt, lại bị nàng dùng sức trêu đùa đến mức không nén được rên rỉ, hòa hoãn một hồi lâu mới nói: “Ta không ngờ là ngươi đã cứu ta, ngươi là… ân nhân cứu mạng của ta. Sau khi ta tỉnh lại, thấy trên người đắp lá cây… ta mới biết trong sơn động còn có người, cá có thể tự mình nhảy khỏi mặt nước, nhưng lá cây không thể nào… tự mình chạy đến trên người ta.”

 

Nàng xỏa tóc, nhìn đặc biệt mê hoặc, cố gắng điều chỉnh hô hấp sắp hỗn loạn của mình, nói tiếp: “Ta không biết là ai, ở trong sơn động tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng. Ngươi là Bạch Giao, không phải quỷ vật nên ta cũng không cảm nhận được hơi thở của ngươi, cũng không có sát khí, dùng ảnh điệp cũng… cũng không tìm được.”

 

Toàn bộ thân thể Ngư Thiển dán chặt vào người nàng, đuôi cá càng quấn càng chặt, nói: “Thật ra đó mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chẳng qua khi đó chỉ có ta nhìn thấy ngươi, mà ngươi lại không nhìn thấy ta. Sau này ngươi thả câu bên hồ, ta ở trong nước nhìn thấy ngươi liền nhận ra ngươi, cho nên ta mới… cố ý dùng tay bắt lấy lưỡi câu của ngươi, để ngươi cảm thấy có cá cắn câu, lúc đó ngươi dùng sức kéo cần, ta cũng theo đó nhảy ra khỏi mặt nước.”

 

Nàng nói đến chỗ này, không khỏi vui vẻ bật cười, trong giọng nói còn mang theo dục vọng nóng bỏng: “Ai biết ngươi vừa thấy đuôi cá của ta, lập tức cho rằng ta là quỷ vật, dùng rương tróc yêu bắt lấy ta.”

 

“… Ngư, xin lỗi.” Trạc Xuyên tặng bản thân vào tay nàng, ôm chặt lấy nàng, đôi mắt đang lên ánh nước: “Là ta không tốt, ngươi tùy ý phạt ta đi.”

 

Ngư Thiển dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, đồng thời đưa bản thân đến trước mặt Trạc Xuyên.

 

Trạc Xuyên hôn lên cổ nàng sau đó trượt xuống, dùng tay vuốt ve những phiến vảy bên dưới xương quai xanh của nàng. Những phiến vảy này vô cùng mềm mại, mà làn da của Ngư Thiển vốn dĩ trắng nõn, phiến vảy lại càng trắng sáng như tuyết, một đường kéo dài đến ngọn núi tuyết lả lướt đầy đặn.

 

Trạc Xuyên không hề có sức chống cự trước những phiến vảy này, nàng cúi đầu hôn nhẹ rồi lại nói: “Nếu như ta chạm mạnh một chút, sẽ đau sao?”

“Sẽ không.” Ngư Thiển cười nói.

 

Trạc Xuyên cẩn trọng dùng răng cắn nhẹ lên một phiến vảy, rồi lại nhẹ nhàng kéo ra, mơ mơ hồ hồ nói: “Vậy làm sao mới có… mới có bọt khí? Lúc trước ta thấy lúc ngươi chạm vào phiến vảy, sẽ có… bọt khí.”

 

Ngư Thiển lúc này đã hiểu được ý đồ của nàng, nói: “Trước đó dưới Triệu Mạch ngươi đã dùng bọt khí một lần, tuy rằng lúc đó chúng ta vẫn chưa tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng thời gian khá dài, ngươi bị bọt khí ảnh hưởng sâu sắc. Mà Bạch Giao trong vòng một ngày tối đa chỉ có thể dùng bọt khí một lần, huống hồ ngươi là con người, thân thể sẽ không chịu nổi, đến lúc đó không chỉ đơn giản là rơi nước mắt, sợ là sẽ thực sự  phát khóc.”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

Ngư Thiển lại hôn nàng: “Ta không nỡ để ngươi khóc.”

 

Trạc Xuyên được Ngư Thiển dỗ dành liền nở nụ cười, kìm lòng không được làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

 

Toàn bộ bể tắm xuân thủy dạt dào, ánh đèn mông lung bao phủ lấy hai bóng dáng ôm hôn quấn quýt.

 

Mà mừi hương tỏa ra từ hương lô tràn ngập cả gian phòng, chậm rãi thâm nhập vào thân thể các nàng, cho các nàng một giấc mộng tươi đẹp lâu dài.

 

Sư Thanh Y, Lạc Thần, A Mai ba người đã đi qua vết rách, tiến vào không gian rỗng, lựa chọn cửa mộng dẫn vào mộng cảnh của Thiên Thiên.

 

Trong mộng cảnh của Thiên Thiên thời gian là buổi tối, các nàng ra khỏi vết rách không gian, phát giác bản thân đang đứng trên một con đường tràn ngập phong cách cổ xưa, chỉ là trên đường vắng lặng, xung quanh mái ngói tường vôi, đèn lồng treo cao, con đường như kéo dài bất tận.

 

“Từ không gian rỗng tiến vào mỗi một mộng cảnh đều sẽ tự động trở lại xuất phát điểm của mộng cảnh đó.” A Mai nhìn xung quanh, nói: “Nơi này chính là điểm khởi đầu khi Thiên Thiên tiến vào mộng cảnh, nàng bắt đầu từ nơi này, sau đó vào trong thành chữa trị dịch bệnh.”

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần không nói lời nào, mà chỉ yên tĩnh đánh giá xung quanh.

 

Đây là hồi ức của Thiên Thiên, trước kia các nàng chưa bao giờ tiếp xúc.

 

 

“Hiện tại chúng ta có một vấn đề rất quan trọng.” Ngữ điệu của A Mai hiếm khi có được một chút nghiêm túc: “Đó chính là mộng cảnh này một nửa do người áo đen số hai tạo dựng, nửa còn lại do Thiên Thiên tạo dựng, hai người bọn họ mới là chủ thể. Các ngươi không tham gia vào việc kiến tạo mộng cảnh này, cũng không có ký ức chung, các ngươi vào mộng cảnh của Thiên Thiên với thân phận mà mộng khách, đồng nghĩa hai người các ngươi hiện tại không có quyền hạn tạo ra bất cứ thứ gì, mà chúng ta vừa rồi lại đi quá vội vàng, cho nên tất cả những thứ cần đều phải tìm kiếm từ chính mộng cảnh.”

 

Sư Thanh Y gật đầu: “Bọn ta biết. Nhưng hiện nay còn chưa có vật gì đặc biệt cần thiết. Thiên Thiên ở trên núi, còn đây là trong thành, thông thường rừng núi sẽ cách nội thành khá xa, nếu như chúng ta muốn nhanh chóng đến chỗ Thiên Thiên vậy tốt nhất là nên có một phương tiện di chuyển, chẳng hạn như ngựa.”

 

Nàng nghĩ đến một biện pháp khác, nói: “Hiện tại trong thành cũng không biết phải đi đâu tìm ngựa, xem ra vẫn nên dùng Gian Khích Trùy trở lại mộng cảnh Hoàng Đô, cho dù trở lại khởi điểm của mộng cảnh cũng không sao cả, chỉ cần mượn dùng năng lực kiến tạo ở tại đó mà thôi. Trong mộng cảnh đó chúng ta là chủ thể, có thể tạo ra ngựa, sau đó lại mang ngựa vào mộng cảnh của Thiên Thiên. Nếu như còn cần thứ gì cũng có thể suy nghĩ trước, sau đó quay về bên kia tạo ra một lượt rồi mang đến đây.”

 

A Mai nói: “Suy nghĩ này của ngươi rất chính xác, nhưng thật đáng tiếc, trong lúc đi lại giữa các mộng cảnh cần phải tuân thủ quy tắc.”

 

“Quy tắc gì?” Trước đây Sư Thanh Y chưa từng đi lại giữa các mộng cảnh, cũng không nắm rõ quy tắc trong đó, vì thế nàng vội vã hỏi A Mai.

 

A Mai giải thích: “Lúc chúng ta ở đầu nguồn đã cắt một vết rách để vào không gian rỗng, sau đó ra ngoài, nhưng lúc đó chúng ta không lựa chọn tiến vào một mộng cảnh khác nên không tính là đi lại giữa các mộng cảnh. Có thể thông qua vết rách vào không gian rỗng nhiều lần, bởi vì nó nối kết với mộng cảnh ở bất cứ vị trí nào nên có thể tự do ra vào, nhưng một khi chúng ta từ không gian rỗng bước vào bất kỳ một mộng cảnh nào khác, như vậy có nghĩa là đã chính thức đi lại giữa các mộng cảnh, thật ra sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tính ổn định của mộng cảnh, cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể lặp lại việc chuyển đổi mộng cảnh một lần nữa.”

 

Sư Thanh Y đã hiểu: “Nói cách khác, hiện tại chúng ta tạm thời không thể quay về mộng cảnh Hoàng Đô?”

 

Lạc Thần nhíu mày.

 

“Có thể nói như vậy, cần chờ hai mươi phút mới có thể quay lại một lần nữa.” A Mai ôm cánh tay nói: “Tuy rằng Gian Khích Trùy có thể giúp việc qua lại mộng cảnh trở nên thuận tiện, nhưng nếu như chuyển đổi qua lại nhiều lần không có sự hạn chế, mộng cảnh sẽ không duy trì được, cho nên mới có sự hạn chế về thời gian.”

 

Sư Thanh Y có chút nóng lòng: “Vậy chúng ta lập tức đi tìm ngựa, ngươi là kẻ tạo mộng, quen thuộc tất cả mộng cảnh, nhất định biết quán trọ nằm ở nơi nào, trong chuồng ngựa của quán trọ nhất định sẽ có ngựa.”

 

Ngựa không phải ảnh ảo của con người, nên cho dù chủ thể không ở bên cạnh, mà chỉ có mộng cảnh thì nó cũng sẽ không biến mất, vì thế nhất định còn đang được buộc trong chuồng ngựa.

 

“So với ngựa, còn một việc quan trọng hơn.” A Mai nói: “Hiện tại trong thành đang xảy ra dịch bệnh, mộng cảnh tuân theo quy luật tự nhiên, cho dù ngươi là người sống nhưng sau khi tiến vào mộng cảnh, nếu ngươi không cẩn thận bị giết chết thì ngươi ở thực tại cũng sẽ chết, bị chém một đao, ngươi ở thực tại sẽ bị thương, không phải chuyện đùa. Điều này chứng tỏ chúng ta có khả năng bị nhiễm dịch bệnh, như vậy việc quan trọng nhất của chúng ta là gì, dĩ nhiên là khẩu trang. Nhưng các ngươi hiện tại là mộng khách, căn bản không thể tạo ra khẩu trang.”

 

Sư Thanh Y trầm mặc, nàng biết A Mai nói đúng.

 

Hiện tại các nàng không có bất cứ phương pháp phòng bệnh nào, rất có khả năng bị nhiễm dịch bệnh.

 

“Trước tiên dùng vải bịt kín mặt.” Lạc Thần rũ mi, không chút do dự xé rách bạch y của nàng, kéo ra một mảnh vải đưa cho Sư Thanh Y: “Mau che mặt lại.”

 

Sư Thanh Y nhìn thấy nàng xé một mảnh vải đưa cho mình, nhất thời sửng sốt.

 

A Mai lại nói: “Vải này của ngươi không được a, quá mỏng, chúng ta cần loại vải dày, mật độ sợi phải cao, giống như khăn che mặt của ta vậy.”

 

“Ngươi muốn nói cái gì?” Lạc Thần nhìn chằm chằm A Mai.

 

A Mai đột nhiên từ trong túi áo lấy ra hai chiếc khăn che mặt in hình vịt nướng giống hệt của nàng ấy, đưa đến trước mặt các nàng: “Dĩ nhiên là muốn mang cái này a, mau mang lên.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Đây là cái gì?

 

Sư Thanh Y không nhận, mà chỉ nhìn A Mai: “Ngươi là kẻ tạo mộng, không hợp tác cùng chủ thể, làm sao tạo ra thứ này?”

 

A Mai bắt đầu đắc ý: “Chỉ cần là vật chủ thể đã tạo ra thì ta có thể tiến hành ảo hóa, cũng chính là nhân bản thành rất nhiều cái tương tự.”

 

Nàng thúc giục: “Đừng lề mề nữa, bị truyền nhiễm thì sao, mau đeo lên đi.”

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm khăn che mặt in hình vịt nướng trong tay A Mai, cả hai đều trầm mặc không nói.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!