Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 534

Chương 534: Xuân Đồ

 

Có lẽ trước kia Ngư Thiển quanh năm sinh hoạt dưới nước nên cho dù ra khỏi mặt nước nàng  vẫn có một loại cảm giác ướt át khó tả.

 

Được thân thể mềm mại trơn bóng như vậy kề cận, Trạc Xuyên chỉ cảm thấy càng hôn cả người càng giống như chìm vào trong nước. Huống hồ kỹ thuật hôn môi của Ngư Thiển thật sự rất tốt, bất kể là mơn trớn, tách ra, hay là quấn lấy đầu lưỡi, mỗi một lần đều có thể khiến Trạc Xuyên muốn ngừng mà không được.

 

Trạc Xuyên nhớ đến lần đầu nàng và Ngư Thiển môi chạm môi, thật ra là một sự cố ngoài ý muốn.

 

Lúc đó nàng thường phải cõng Ngư Thiển đi khắp nơi, mà Ngư Thiển cả người ẩm ướt, đi đến đâu nước chảy xuống đến đó, khiến mặt đất trở nên trơn trượt. Có một lần nàng không cẩn thận trượt chân té ngã, nàng sợ bản thân đè lên người Ngư Thiển nên lập tức phản ứng, dùng thân thể mình lót dưới thân Ngư Thiển, mà thân thể của hai người cũng về thế dán chặt vào nhau, môi nàng cũng đúng lúc hôn lên môi Ngư Thiển.

 

Chuẩn xác mà nói, đó không phải hôn môi mà chỉ là sự tiếp xúc ngẫu nhiên.

 

Nhưng trong giây phút đó, đầu óc của Trạc Xuyên gần như nổ tung, rơi vào trống rỗng.

 

Sau đó xung quanh dường như biến thành đáy biển trống trãi, nàng cũng giống như đang chìm nổi trong nước, tất cả trở nên không chân thực, giống như đang nằm mơi, nhưng nàng lại có thể tinh tường cảm nhận được hương vị từ đôi môi của Ngư Thiển.

 

Thật mềm.

 

Thật sự rất mềm.

 

Đời này nàng chưa từng có cảm giác mềm mại như vậy, hơn nữa rất thoải mái, vì thế đầu óc có phần choáng váng, đôi mắt trợn to, trong mắt mang theo vẻ hoảng hốt, nhất thời đã quên tách ra mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Ngư Thiển.

 

Mà Ngư Thiển cũng không ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này, lúc đó nàng cũng kinh ngạc nhìn Trạc Xuyên.

 

Trạc Xuyên không sao quên được cảnh tượng này, thậm chí còn âm thầm ghi chép vào nhật ký của mình.

 

Cho đến lúc các nàng lần đầu tiên chính thức hôn môi, Trạc Xuyên thiếu chút nữa đã bị Ngư Thiển hôn đến hôn mê. Sau khi tách ra, Trạc Xuyên còn có chút thở không nổi, đỏ mặt hỏi Ngư Thiển vì sao nàng lại lợi hại như vậy.

 

Khi đó Ngư Thiển nghe Trạc Xuyên nói nàng lợi hại, đôi mắt lập tức phát sáng, cười nói: “Đây chính là lần đầu tiên ta hôn người khác, ngươi nói ta lợi hại, ta rất vui mừng. Gần đây ta học được một câu thành ngữ, chính là vô sự tự thông*, A Xuyên, ta hôn giỏi như vậy, có tính là vô sự tự thông hay không?”

 

*Vô sự tự thông: không cần dạy cũng biết

 

“… Tính.” Lúc đó Trạc Xuyên cười rộ lên, gương mặt vẫn đỏ bừng mà trả lời nàng một câu như thế.

 

Sau đó Trạc Xuyên ôm lấy Ngư Thiển, tiếp tục cùng nàng hôn thêm vài lần.

 

Chờ thêm một quãng thời gian sau này, Trạc Xuyên mới hiểu được thật ra lần đầu tiên các nàng hôn môi, Ngư Thiển cũng không phải thực sự lợi hại mà còn rất ngây ngô. Chẳng qua bởi vì bản thân Trạc Xuyên nhiều năm chưa từng gặp loại chuyện này, hơn nữa lúc đó nàng vô cùng ngượng ngùng, rất dễ bị cảm giác hồi hộp lúc hôn môi tác động đến cảm quan.

 

Quan trong nhất là, lúc đó tuy rằng kỹ thuật hôn môi của Ngư Thiển rất ngây ngô, nhưng Ngư Thiển là Bạch Giao, mà Bạch Giao sẽ thuận theo bản năng nhiều hơn so với con người, nên bất kể là hôn môi hay là chuyện hoan ái, trong đó đều mang theo một chút thiên tính vô cùng thuần túy.

 

Mà loại thiên tính thuộc về bản năng này lại có sức hấp dẫn trí mạng đối với con người vốn đã quen với lễ nghi liêm sỉ.

 

Của của Ngư Thiển vừa mê hoặc vừa mềm mại, Trạc Xuyên mới vừa chạm vào đã bị sự mềm mại kia đầu độc, cuốn hút, thân bất do kỷ muốn tiếp tục đến gần, đòi lấy nhiều hơn. Cho nên lần đầu tiên các nàng hôn môi, cho dù Ngư Thiển không thành thạo nhưng Trạc Xuyên vẫn thiếu chút nữa bị hôn đến choáng váng.

 

Mà sau này khi Ngư Thiển đã trở nên thành thạo, Trạc Xuyên mới sâu sắc nhận thức được cái gì mới thực sự là ‘lợi hại’. So sánh với cảm thụ của lần đầu tiên, sau này mỗi lần Ngư Thiển hôn nàng gần như có thể câu mất hồn phách của nàng.

 

Ngư Thiển yêu thích việc hôn nàng, cho nên thường xuyên muốn hôn, số lần ngày một nhiều,  thời gian cũng càng lúc càng dài, nhất là Ngư Thiển thật sự có thiên phú vượt xa người thường ở phương diện này, hơn nữa còn rất hiếu học nên rất nhanh đã đạt đến cảnh giới thuần thục.

Nhưng Ngư của nàng quá hiếu học đối với phương diện này, nên đã gây ra không ít chuyện buồn cười.

 

Lần đầu tiên Ngư Thiển được Trạc Xuyên khen lợi hại vì thế mà vui vẻ trong một thời gian dài, nhưng số lần nàng và Trạc Xuyên hôn môi trở nên nhiều hơn, chính nàng cũng ý thức được kỹ xảo của bản thân bắt đầu thay đổi.

 

Tỷ như nàng cảm thấy hôm nay hôn môi cùng A Xuyên càng thoải mái hơn so với hôm qua, khuôn mặt của A Xuyên nhìn cũng đỏ hơn, thở dốc cũng nhanh hơn. Tư duy của nàng luôn không giống người thường, có thể từ trong sự thay đổi này phán đoán được lần đầu tiên nàng và A Xuyên hôn môi, thật ra nàng cũng không được tính là lợi hại, sau đó nàng  còn đặc biệt chạy đến nói cho A Xuyên nghe.

 

Lúc đó Ngư Thiển nói: “A Xuyên, hôm nay ta cẩn thận ngẫm lại, thật ra lần đầu tiên hôn ngươi ta cũng không lợi hại. Nhưng ngươi lại nói ta lợi hại, là đang an ủi ta sao?”

 

Trạc Xuyên hiểu những điều này sớm hơn nàng một chút, lúc này nghe nàng nói, vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn dỗ dành nàng: “Sao lại không lợi hại? Ta chính là cảm thấy Ngư thật lợi hại.”

 

Ngư Thiển lại nói: “Nếu lần đầu tiên ta cũng rất lợi hại, vậy đồng nghĩa kỹ thuật đã đạt đến đỉnh cao, mà ta cũng không còn không gian để tiến bộ nữa. Nhưng vì sao mấy ngày nay ta luôn có thể cảm giác được bản thân đang đang không ngừng tiến bộ, hơn nữa tiến bộ rất lớn, điều này chẳng phải chứng tỏ lần đầu tiên ta cũng không lợi hại sao?”

 

Ngay lúc đó Trạc Xuyên bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhất thời không biết nên nói như thế nào: “…”

 

Nhưng từ đó về sau, Ngư Thiển đã biết ngay từ đầu kỹ thuật của bản thân thật ra cũng không được xem là tốt, trong lòng vô cùng thất vọng.

 

Nàng thầm nghĩ cho nàng A Xuyên tất cả những thứ tốt đẹp nhất, hy vọng A Xuyên cảm nhận được sự vui thích. Chuyện thân mật giữa những người yêu nhau đối với Bạch Giao mà nói là một việc vô cùng thần thánh, Bạch Giao rất xem trọng chất lượng của mỗi một lần ân ái, nếu không mỗi Bạch Giao sau khi thành niên cũng sẽ không từ Thôi Tình Lân* sản sinh ra Thôi Tình Khí nhằm lấy lòng đối tượng của mình.

 

*Thôi Tình Lân: một loại vảy sản sinh loại mùi hương có tác dụng kích thích dục vọng

 

Bạch Giao tuổi thọ lâu dài, nhưng chỉ có một bạn lữ duy nhất, trung trinh không đổi.

 

Bạch Giao không có nước mắt nhưng lúc bạn lữ chết đi, tất nhiên sẽ khóc ra lệ châu. Sau khi tộc nhân chết, thân thể cũng sẽ không thối rửa, mà đáy biển cũng không có tập tục mai táng, Bạch Giao dân phong chất phác, không kiêng kỵ đối với cái chết, vì vậy rất nhiều Bạch Giao đều muốn đặt bạn lữ đã chết ở trong nhà, mỗi ngày bầu bạn giống như lúc còn sống.

 

Vì muốn đề cao kỹ xảo của bản thân, Ngư Thiển càng ngày càng hiếu học.

 

Nàng đã không ngừng tiếp thu kinh nghiệm trong quá trình tiếp xúc thân mật với Trạc Xuyên, còn có thể thỉnh giáo những người mà nàng cho là lợi hại, hoặc là xem sách.

 

Bởi vì A Xuyên từng nói cho nàng biết, nếu muốn học tập phải đọc nhiều sách, trong sách có Càn Khôn, có rất nhiều tri thức đều đến từ trong sách. Ngư Thiển đọc không ít sách của Trạc Xuyên nhưng không tìm được bất cứ quyển nào liên quan đến phương diện này vì thể nàng càng thêm hiếu kỳ.

 

Cũng không biết nàng từ nơi này nghe được, tỉnh tỉnh mê mê học được mấy từ ‘xuân cung đồ’, nghe nói đây là sách, hơn nữa còn dùng tranh vẽ thay cho chữ viết, đồng thời bên trong có rất nhiều kỹ xảo.

 

Nhưng loại sách này chỗ A Xuyên không có, nàng biết trong thư quán có sách, người trong thành sẽ đến thư quán mua sách, vì thế nàng cũng muốn đi mua.

 

Ngư Thiển vào thư quán, vừa mở miệng đã hỏi chưởng quỹ: “Có xuân cung đồ không?”

 

Lúc đó chưởng quỹ đang mới sách mới nhập về, tay không khỏi run lên, mấy chồng sách trước mặt đều đổ xuống.

 

Mà trong thư quán chủ yếu là người đọc sách thấm nhuần tứ thư ngũ kinh, tư tưởng cổ hủ, nào chịu được những thứ bất nhã như xuân cung đồ, huống hồ người hỏi còn là một nữ tử, trong mắt bọn họ đây là việc vô cùng xấu hổ, nên đều dùng tay áo che mặt.

 

Mặc dù trong số bọn họ cũng có người lén đọc qua, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn phải giả vờ tuyệt đối không biết đến loại sách này, ngạc nhiên nhìn về phía Ngư Thiển.

 

Ngư Thiển phản ứng của đám người bọn họ, hỏi lại: “Xuân cung đồ ở đâu, các ngươi nói cho ta biết, ta tự mình đi lấy.”

 

“Xấu hổ, thật là đáng xấu hổ.” Đám mọt sách đều lắc đầu.

 

Chưởng quỹ cũng lập tức nói: “Cô nương ngươi mau đi đi, ở đây là thư quán kinh doanh đứng đắng, sao lại có thứ bất nhã như vậy! Ngươi là một cô nương lại không biết xấu hổ, còn chạy đến thư quán mua cái gì…”

 

Hắn thực sự nói không nên lời.

 

“Cái gì bất nhã?” Ngư Thiển khó hiểu: “A Xuyên nói, trong sách có tri thức, bất nhã chỗ nào? Chỗ này của ngươi không phải thư quán chuyên bán sách sao?”

 

Chưởng quỹ không dám nói tiếp, thúc giục nàng đi mau.

 

Cũng may Trạc Xuyên sợ Ngư Thiển một mình ra ngoài, vẫn nhớ kỹ nàng kiến thức nửa vời đối với cuộc sống trên bờ, sợ nàng bị người khác khi dễ lừa gạt nên luôn đi theo phía sau. Lúc này Trạc Xuyên chạy đến bảo vệ Ngư Thiển, ngăn cản chưởng quỹ lại.

 

Những người trong thư quán nói chuyện không khách khí: “Cô nương nhà ai, sao lại không biết liêm sỉ như vậy.”

 

“Đúng vậy, tất nhiên không phải loại tốt đẹp gì.”

 

Trạc Xuyên nghe những lời này, vẻ mặt trầm xuống.

 

“Không phải đến từ thanh lâu đi? Cũng chỉ có nữ tử thanh lâu mới không hiểu lễ nghĩa như vậy, xem loại sách này để lấy lòng khách nhân.”

 

Còn có người la hét: “Lập tức cút đi! Đây là nơi của thánh hiền, không phải chỗ để ngươi ở đây nói cái gì xuân cung đồ. Thật sự là vũ nhục thánh hiền!”

 

Trạc Xuyên một tay ôm lấy thắt lưng của Ngư Thiển, tay kia siết thành nắm đắm, nắm chặt đến nỗi hiện cả gân xanh.

 

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đọc sách kia, nói: “Nàng chẳng qua chỉ đến sai chỗ, là bởi vì nàng vốn không biết thư quán không bán thứ đó. Nhưng nàng muốn mua một quyển xuân cung đồ thì có gì là sai? Nàng xem xuân cung đồ thì ảnh hưởng đến ai? Ảnh hưởng các ngươi sao? Nàng xem sách gì thì có liên quan gì đến các ngươi?”

 

Giờ phút này, cả người Trạc Xuyên bao phủ bởi một tầng khí lạnh, hơn nữa lúc nàng không cười vốn đã có phần nghiêm túc, những người đó thấy sau lưng nàng cõng một cái rương lớn màu đen nhìn kỳ kỳ quái quái, lại càng không biết nàng làm nghề gì, vì thế khó tránh sinh lòng sợ hãi.

 

Trạc Xuyên nói: “Nàng muốn xem xuân cung đồ, đó là chuyện của nàng, không đến phiên các ngươi xen vào!”

 

Một đám người trong thư quán bị nàng làm kinh sợ, rất sợ nàng tức giận đánh người.

 

Trạc Xuyên dẫn Ngư Thiển rời khỏi thư quán, Ngư Thiển kéo tay nàng không buông, đôi mắt vẫn kinh ngạc nhìn nàng. Chờ đến một chỗ yên tĩnh, Trạc Xuyên mới dừng lại, dịu dàng nói: “Không bị dọa sợ chứ? Ngươi đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đều là những kẻ ngốc, đọc sách đến hỏng hết đầu óc.”

 

Ngư Thiển cười khúc khích: “Ta lần đầu nghe A Xuyên mắng người khác, thực sự rất ngạc nhiên.”

 

Khuôn mặt Trạc Xuyên có chút ửng hồng: “Mắng người là không tốt, Ngư, ngươi đừng học theo. Nhưng những người này chắc chắn không phải thứ tốt, ngươi có thể mắng.”

 

Ngư Thiển nghiêm túc gật đầu: “Được, ta chỉ mắng người xấu.”

 

Trạc Xuyên chỉ cảm thấy nàng rất nghe lời, liền vuốt mái tóc bạc của nàng.

 

Ngư Thiển ôm Trạc Xuyên nói: “Vừa rồi ngươi thật oai phong.”

 

Trạc Xuyên càng ngượng ngùng, nhưng rồi lại ôm Ngư Thiển càng chặt hơn.

 

Nhưng không mua được xuân cung đồ, Ngư Thiển có chút thất vọng, nói: “Ta muốn một quyển xuân cung đồ, làm sao mới có được đây? Ta nghe người ta nói, trong xuân cung đồ có rất nhiều kỹ xảo, ta muốn học để làm ngươi vui vẻ.”

 

Trạc Xuyên nghe thấy chỉ cảm thấy mặt nóng đến sắp bốc khói, nhưng cũng không đành lòng để Ngư Thiển thương tâm, nói: “Ta đi tìm cho ngươi.”

 

Qua một thời gian, vào một buổi tối Trạc Xuyên kéo Ngư Thiển vào trong phòng, ngượng ngùng kín đáo đưa cho Ngư Thiển một túi vải. Ngư Thiển cho rằng Trạc Xuyên mua lễ vật cho nàng nên rất vui mừng, rồi lại lo lắng nói: “Ngươi mua lễ vật cho ta, nhất định phải tiêu tốn ngân lượng, nhưng gần đây chúng ta lại không có bao nhiêu ngân lượng.”

 

Trạc Xuyên vội nói: “Không… không tốn ngân lượng.”

 

Ngư Thiển liếc nhìn nàng một cái, mở túi vải ra xem, chỉ thấy đó là một quyển sách rất dày, nhưng không có đề tên, mở trang thứ nhất ra hai gã hai nữ tử ôm nhau hoan ái, bên cạnh còn có dòng chữ nhỏ chú giải động tác, những chi tiết cần chú ý, vô cùng tường tận.

 

Trạc Xuyên thấp giọng nói: “Là… xuân cung đồ mà ngươi muốn.”

 

Ngư Thiển mừng rỡ: “Ngươi lấy được từ chỗ nào? Vì sao không tốn ngân lượng.”

 

Trạc Xuyên nói quanh co chốc lát: “Xưa nay ta giúp người khác xem phong thủy, diệt yêu tà, tiêu trừ thứ ô uế trong nhà, nên quên biết không ít người. Trong đó có một vị họa sư, ta hỏi nàng có xuân cung đồ hay không, nàng nói là có, ta hỏi nàng có xuân cung đồ vẽ hai nữ tử hay không, nàng nói cũng có, vì báo đáp việc ta giúp nàng trừ tà nên đã tặng ta một quyển.”

 

Ngư Thiển gật đầu, cẩn thận lật xem lật vài trang, càng thêm kinh ngạc: “Kỳ lạ, A Xuyên, hai nữ tử trong quyển sách này vì sao lại tương tự ta và ngươi như vậy? Chú giải bên cạnh cũng giống như chữ viết của ngươi.”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

Lúc này đầu của Trạc Xuyên càng cúi thấp, thành thật nói: “Quyển xuân cung đồ mà vị họa sư kia cho ta là vẽ hai nữ tử, nhưng ta… ta không muốn ngươi xem người khác làm những việc này, cho nên liền đổi hình mẫu minh họa thành dáng vẻ của ta và ngươi.”

 

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu mà bổ sung: “Nhưng ngươi yên tâm, chỉ thay đổi dung mạo, động tác và các loại chi tiết vẫn giống như nguyên bản, chú giải cũng được ta sao chép lại.”

 

Ngư Thiển cầm quyển xuân cung đồ, nhìn Trạc Xuyên cười nói: “Khó trách gần đây ngươi thần thần bí bí, luôn một mình ngồi trong thư phòng rất lâu, nhìn thấy ta vào liền khẩn trương đóng sách lại, thì ra là đang vẽ thứ này.”

 

Trạc Xuyên nói: “… Nếu ngươi không muốn xem quyển này, mà muốn xem nguyên bản, vậy ta sẽ đưa nguyên bản cho ngươi.”

 

“Sao ta lại không muốn xem.” Ngư Thiển cười nói: “Ta chỉ cần một quyển này. A Xuyên ngươi rất am hiểu thư họa, tranh ngươi vẽ ta mới thích.”

 

Trạc Xuyên lúc này mới ngẩng đầu, chỉ cần Ngư Thiển thích thì nàng như thế nào cũng được, vì thế nàng cũng cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

 

Ngư Thiển chớp mắt, ôm lấy eo nàng, tựa vòa người nàng: “Quyển sách này dày như vậy, tối nay chúng ta thử trang đầu tiên trước, có được không?”

 

Trạc Xuyên vùi mặt vào hõm vai của nàng, hai má nóng bừng, nhẹ giọng nói: “… Được.”

 

Những cảnh tượng trong ký ức lướt qua, mà trên môi là sự mềm mại và ấm áp của Ngư Thiển, hô hấp của Trạc Xuyên càng lúc càng hỗn loạn, trong mắt dâng lên ý cười.

 

Nàng vốn dĩ ngồi xổm bên thành bể, sau đó đổi thành tư thế quỳ một chân, thân thể càng nghiêng vào trong bển, cùng Ngư Thiển hôn đến khó có thể tách rời.

 

Ngư Thiển hé mắt, nhìn thấy ý cười trong mắt nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn nàng một cái.

 

Động tác rất mềm nhẹ, lại cắn đến Trạc Xuyên run rẩy. Đầu lưỡi của Trạc Xuyên rời khỏi khoang miệng của nàng, liếm nhẹ môi mình sau đó lại ngậm lấy môi Ngư Thiển.

 

Ngư Thiển bị nàng ngậm đến thư thái, cũng mỉm cười vừa hôn nàng vừa hàm hồ nói: “Ngươi cảm thấy lần này ta hôn có tốt không?”

 

“Tốt.” Trạc Xuyên chạm nhẹ lên môi nàng, không khỏi thở dốc.

 

Ngư Thiển một tay đặt lên vai này, rồi lại dời xuống xương quai xanh, nói: “Ta hy vọng có thể hôn tốt hơn một chút, để ngươi có thể vui sướng hơn một chút.”

 

Trạc Xuyên nhớ đến việc Ngư Thiển vì muốn lấy lòng nàng mà nỗ lực học tập kỹ xảo hoan ái, tuy rằng gây ra không ít chuyện buồn cười, hơn nữa người bình thường thật ra cũng sẽ không nỗ lực vì loại chuyện này giống như nàng ấy. Nhưng Ngư Thiển đã làm như vậy, Trạc Xuyên ngẫm lại chỉ cảm thấy nàng ấy vừa đáng yêu vừa khiến nàng đau lòng, khóe mắt mơ hồ phiếm hồng.

 

“A Xuyên, ngươi làm sao vậy?” Ngư Thiển không hiểu được, nâng thắt lưng đến gần hơn, những phiến vảy của nàng mơ hồ lộ ra khỏi mặt nước.

 

Trạc Xuyên phối hợp cúi đầu, Ngư Thiển hôn lên khóe mắt của nàng rồi lại hôn lên hàng mi dài của nàng.

 

“Ta nhớ đến việc trước đây của ngươi.” Trạc Xuyên cười nói: “Vừa rồi hôn ngươi, không nhịn được mà nghĩ đến.”

 

“Ngươi nghĩ đến việc gì?” Tay của Ngư Thiển tiếp tục trượt xuống, dừng trên ngực nàng.

 

“…Ưmh.” Trạc Xuyên hừ nhẹ, hiện tại nàng đang quỳ một chân, lúc này bị Ngư Thiển sờ một cái chân kia gần như mềm nhũn, nàng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ: “Ta nghĩ đến một số việc lý thú trước đây, lúc ngươi muốn tìm xuân cung đồ.”

 

Ngư Thiển cười càng vui vẻ: “Vậy lần này ngươi muốn  dùng tư thế nào?”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

“Ngươi nói đi.” Ngư Thiển dùng khuôn mặt ướt sũng cọ vào mặt nàng.

 

Trạc Xuyên bị nàng cọ, cười rộ lên: “… Ta đều, nghe ngươi.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!