Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 521

Chương 521: Biểu Diễn

 

“Ta có nói ngọt hay không cũng không quan trọng.” Sư Thanh Y tiếp tục rót mật vài tai Tư Hàm: “Chỉ cần cô cô nghe ta nói, trong lòng cảm thấy ngọt, đó mới là quan trọng nhất.”

Tư Hàm vươn tay chỉ nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, nét mặt vốn dĩ nghiêm túc hiếm khi có vài phần vui vẻ.

Cũng may sau một phen cười đùa, Trường Sinh dùng việc kể chuyện ma lấy Thập Từ làm nhân vật chính làm kết thúc, tâm tình tốt, nhất là nghe xong đoạn Dạ kể, tuy rằng chỉ có đôi câu vài lời nhưng thật sự là ngọt vào tận tâm khảm tiểu đường tỷ, cho nên nàng cũng không muốn nghe chuyện ma gì nữa.

Dạ ở một bên yên lặng nhìn ánh sáng trong mắt Trường Sinh.

Sư Thanh Y cuối cùng cũng tránh được kiếp nạn kể chuyện ma này, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhờ có Lạc Thần kề tai ra chủ ý này, nếu không lần này thay phiên kể chuyện ma buổi tối nàng sẽ ngủ không ngon.

Năm người ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, cuộc sống của Tư Hàm luôn rất có quy luật, vì thế nàng nói: “Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần đứng dậy, mang điểm chăn đã chuẩn bị trước ra, lần lượt trải xuống sàn, Trường Sinh cũng giúp một tay.

Dạ nhìn ba chiếc giường được trải chăn chỉnh tề, Trường Sinh phát giác ánh mắt của nàng chưa từng di chuyển, vội vàng đi đến bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi: “Dạ, làm sao vậy?”

Dạ nói: “Ta nên ngủ ở đâu?”

Trường Sinh chỉ vào chiếc giường phía ngoài cùng: “Ngươi ngủ ở nơi này.”

Dạ gật đầu: “Được.”

Trường Sinh nói: “Đây là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ta biết ngươi không ngủ cùng người khác, nên A Cẩn các nàng đã trải chăn điệm cho ngươi, yên tâm.”

Dạ nói: “Ta không lo lắng.”

Trường Sinh cười rộ lên: “Ta còn tưởng rằng vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm ba chiếc giường này là lo lắng phải ngủ cùng người khác, dù sao chúng ta năm người, lại chỉ có ba chiếc giường.”

Giọng nói của Dạ vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ dao động nào, nói: “Lạc cô nương chắc chắn sẽ ngủ cùng với Sư cô nương, mà Tư Hàm đại nhân tất nhiên sẽ không ngủ cùng một vị khách như ta, nhưng chỉ có ba chiếc giường, vì vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là ta ngủ một mình, hoặc là ngươi ngủ cùng ta.”

Trường Sinh nghe ra ẩn ý trong suy đoán của Dạ, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi đã sớm biết sẽ có hai trường hợp này, hơn nữa cũng không lo lắng, vậy… vậy có nghĩa là ngươi bằng lòng ngủ cùng ta sao?”

Trước đây nàng bởi vì một số nguyên nhân đã từng ngủ cùng Dạ vài lần, nhưng khi đó nàng còn đang trong quá trình điều trị, vóc dáng thấp bé, vẫn là dáng vẻ của một bé gái, tâm trí cũng không hoàn toàn phát triển.

Nhưng khi nàng bắt đầu trưởng thành, dần khôi phục bình thường, nàng chưa từng có cơ hội ngủ chung với Dạ.

Dạ xem ra luôn rất cô độc, lúc trước sẽ ngủ cùng bé gái như nàng cũng là bởi vì trong lúc điều trị cần dùng một số loại dược liệu hiếm thấy, sau khi sử dụng Dạ cần tự mình theo dõi, để tránh xảy ra phản ứng ngoài ý muốn. Vốn dĩ Dạ chỉ ngồi ở bên giường trông chừng, nàng cảm thấy Dạ ngồi vô cùng mệt mỏi cho nên một hai khẩn cầu Dạ nằm xuống bên cạnh nàng, Dạ không lay chuyển được nàng mới miễn cưỡng đồng ý.

Dạ nhíu mày, dường như thoáng suy tư chốc lát rồi đáp: “Nếu ngươi đồng ý, ta có thể.”

Trái tim Trường Sinh đập loạn, nàng vội hỏi: “Ta tất nhiên đồng ý, ta đồng ý.”

Dạ nhìn thấy nàng có chút nóng lòng, thậm chí hoảng loạn, nhưng cũng chỉ yên lặng không nói.

Trường Sinh lập tức hoàn hồn, giải thích với Dạ: “Nhưng đêm nay ta phải ngủ cùng cô cô. Trước kia cả nhà bọn ta ngủ trong phòng lớn cũng là A Cẩn và A Lạc ngủ chung một giường, ta và cô cô ngủ chung một giường, nếu như lần này ta ngủ cùng ngươi, vậy cô cô chỉ có thể ngủ một mình, nàng chắc chắn sẽ khổ sở.”

Gian phòng chỉ có bấy nhiêu, lúc Trường Sinh và Dạ trò chuyện cũng không đặc biệt nhỏ giọng, nên mỗi một người trong phòng đều có thể nghe được một cách rõ ràng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau, Sư Thanh Y mỉm cười tiếp tục trải chăn.

Tư Hàm ngồi trên chiếc giường ở giữa cởi áo khoác, nghe Trường Sinh nói như thế, nàng lập tức trừng mắt nhìn Trường Sinh: “Nói bậy bạ gì đó? Chẳng qua là một việc nhỏ, có gì phải khổ sở? Ngươi ngủ cùng Dạ cô nương đi, ta cũng được thanh tỉnh.”

Trường Sinh làm sao lại không biết cô cô nhà nàng khẩu thị tâm phi, vội vã bước đến ngồi xổm trước mặt Tư Hàm, nói: “Cô cô, ngươi đừng tức giận, ta đã nói trước là tối nay sẽ ngủ cùng ngươi.”

Tư Hàm vặn mi nói: “Ngươi không ngủ cùng Dạ cô nương sao?”

Trường Sinh khôn khéo né tránh câu hỏi của nàng, mềm nhẹ dỗ dành: “Cô cô, ngươi đừng bỏ mặc ta.”

Tư Hàm bị nàng dỗ dành không còn cách nào khác, xoa nhẹ đầu nàng: “Cô cô sao có thể bỏ mặc ngươi, mau thay quần áo, nên đi ngủ rồi.”

Trường Sinh ngoan ngoãn đồng ý.

Tư Hàm tiếp tục cởi áo, Trường Sinh đứng lên đi đến trước mặt Dạ, thấp giọng nói: “Đêm nay vô cùng đáng quý đối với ta, ta không thể bỏ mặc cô cô.”

Dạ dĩ nhiên hiểu ý của nàng, nói: “Ta biết.”

Trường Sinh nâng mắt cẩn thận quan sát Dạ, ánh mắt vô cùng thuần khiết: “Vậy cơ hội ngủ cùng ngươi ta có thể bảo lưu lại không, chờ lần sau sử dụng?”

Ánh mắt kia trong suốt đến mức, chỉ cần bị nàng nhìn một cái thì gần như khó có thể cự tuyệt.

Dạ nói: “Có thể.”

Trường Sinh cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ mỉm cười.

Gió đêm se lạnh, Lạc Thần đứng dậy đóng cửa sổ lại, sau đó tắt đèn.

Sư Thanh Y đã nằm xuống ở bên trái giường, Lạc Thần nhẹ nhàng xốc chăn lên, ngủ bên cạnh Sư Thanh Y. Nàng nghiêng người vươn cánh tay, Sư Thanh Y phối hợp nâng cổ thuận thế gối lên cánh tay nàng, cả người cũng nép vào lòng nàng. Tay kia của Lạc Thần khoát lên bên hông của Sư Thanh Y, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng.

Tư Hàm và Trường Sinh ngủ trên chiếc giường ở giữa.

Dạ ngủ bên phải.

Nhưng ba chiếc giường gần sát nhau, tuy rằng cũng không đắp cùng một tấm chăn nhưng Trường Sinh chỉ cần quay mặt lại sẽ có thể nhìn thấy Dạ nằm ngay bên cạnh nàng.

Dạ nhắm mắt nằm thẳng, bóng đêm trong căn phòng dường như che giấu nàng đi.

Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua khe cửa sổ, sái lên mặt sàn bằng gỗ, cũng mơ hồ miêu tả đường nét khuôn mặt của Dạ.

Trong bóng đêm, Trường Sinh cứ thế nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng mới thu hồi ánh mắt, trở mình ôm lấy cánh tay Tư Hàm, cả người dính lấy Tư Hàm, thì thầm: “Cô cô, mộng đẹp.”

Tư Hàm nhắm mắt, giọng nói rất thấp: “Nếu như ngươi ngoan ngoãn, mỗi ngày của ta đều là mộng đẹp.”

“Ta sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời ngươi.” Giọng nói của Trường Sinh càng trở nên mềm nhẹ, chẳng qua bên trong ẩn giấu một chút nghẹn ngào khó có thể phát hiện.

“Vậy là tốt rồi.” Tư Hàm hài lòng xoa đầu nàng.

Trường Sinh lẩm bẩm nói: “Cô cô, ngươi ngủ đi, nhớ kỹ nhất định phải sớm tỉnh lại.”

Tư Hàm nghe không rõ lời của nàng, chỉ nói: “Mỗi ngày ta đều dậy rất sớm, nào giống đồ lười nhà ngươi, lúc nào cũng tham ngủ. Ngủ đi, đừng nói nữa, để tránh quấy nhiễu các nàng nghỉ ngơi.”

“Được.” Đáy mắt Trường Sinh ngấn nước, cũng may có bóng đêm che lấp, giấu đi nước mắt của nàng, nên Tư Hàm cũng không nhìn thấy.

Trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.

Trường Sinh nằm trong chăn, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa chua xót, đồng thời cũng xen lẫn vài phần quyết tâm.

Nàng biết trong lúc nàng ngủ, A Cẩn và A Lạc bọn họ cũng đang bôn ba trong những giấc mộng khác nhau, với bản lĩnh của các nàng có thể cũng đã sắp thoát khỏi khốn cảnh rồi đi tìm nàng. Cũng không biết sau khi nàng mở mắt ra có thể nhìn thấy A Cẩn và A Lạc thật sự đứng trước mặt hay không.

Giấc mộng này nhìn như viên mãn, nhưng nàng tuyệt đối không thể đắm chìm trong đó.

Nàng muốn gặp A Cẩn, A Lạc trong hiện thực, cùng nhau về nhà, đi gặp cô cô.

Nếu như Dạ cũng có thể đi cùng nàng, vậy thì không thể tốt hơn.

Trường Sinh nhắm mắt lại, tâm tư phức tạp.

Dạ nằm ở bên cạnh rốt cuộc nghiêng mặt nhìn nàng.

Bên dưới Triệu Mạch, Sư Thanh Y ánh mắt nặng nề nhìn nhóm người đang di chuyển ở phía trước, hỏa chiết tử trong tay nàng đã cháy hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt lay động thay từng bước chân của nàng.

Dọc đường Triệu Giác gần như không nói gì.

Nếu như đổi lại là trước kia, Triệu Giác sẽ thường xuyên chủ động hỏi Sư Thanh Y một số vấn đề, hoặc nhiều hoặc ít nhắc nhở nàng chút gì đó, nhưng lần này trên đường Triệu Giác chỉ xin chỉ thị hai lần, đều là hỏi Sư Thanh Y nên đi hướng nào, lần đầu tiên Sư Thanh Y chỉ rõ phương hướng, còn lần thứ hai Sư Thanh Y chỉ đơn giản nhẹ giọng nói với hắn: “Đến địa điểm mục tiêu.”

Nàng cũng không có nói địa điểm mục tiêu là nơi nào, nhưng nàng biết Triệu Giác sẽ hiểu ý của nàng, hơn nữa sẽ dẫn nàng đến đó.

Sắc mặt Triệu Giác có phần xám trắng, sau một hồi trầm mặc hắn dường như đã hạ quyết tâm, quay đầu nói với nàng: “Vâng, điện hạ.”

Nhóm người dưới sự dẫn dắt của Triệu Giác đi đường vô cùng thuận lợi. Có thể vì sự xuất hiện của quỷ vật kim sắc đã tạo thành sự khiếp sợ nhất định đối với những quỷ vật khác nên dọc đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa Triệu Mạch vốn là nhà của Triệu Giác, ở trong nhà của mình đương nhiên quen thuộc, làm việc thông suốt không trở ngại.

Cảnh trí dọc được Sư Thanh Y đã vô cùng quen thuộc, chờ nàng theo nhóm người đến trước cánh cổng tạo thành từ một khối mạch tinh khổng lồ, bước chân của nàng lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhìn cánh cửa.

Mạch tinh trên cánh cửa không giống với những khối mạch tinh đã nhìn thấy trên đường, nó hoàn chỉnh hơn, to lớn hơn, tựa như đỉnh núi đứng sừng sững trong mây, trên đó điêu khắc một số hoa văn vô cùng phức tạp. Mỗi một mạch thần quan đều có mạch văn riêng biệt, hoa văn cổ xưa trước mắt chính là mạch văn của Triệu Mạch.

Sư Thanh Y biết phía sau cánh cửa đóng chặt này chính là cái gì, nhưng rồi lại mơ hồ có một chút khẩn trương.

Có Ngư Thiển và Trạc Xuyên ở bên cạnh, nàng cũng không muốn nhanh chóng kết thúc giấc mộng này, nhưng giấc mộng thật giả lẫn lộn này nàng phải tốc chiến tốc thắng xử lý sạch sẽ, một khắc cũng không thể kèo dài.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Nhưng lúc nàng xử lý mọi chuyện, cũng không muốn để cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên nhìn thấy.

Ngư Thiển lần đầu tiên nhìn thấy loại cổng lớn xây dựng bằng mạch tinh, đang hứng thú quan sát, đồng thời nói với Sư Thanh Y: “Sư Sư, mạch tinh nơi này không ngờ lại lớn như vậy, ngươi nói càng đến gần khí mạch, thể tích mạch tinh càng lớn, đây là sắp đến nơi rồi sao?”

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Phải, qua cánh cửa này chính là khí mạch của Triệu Mạch. Chúng ta đã đến đầu nguồn, cũng không có đường đi nữa.”

Tay của Triệu Giác rũ xuống bên hông, yên lặng không nói lời nào.

Ánh mắt Triệu Nghiễn trở nên âm trầm.

Ngư Thiển vui vẻ nói: “Chúng ta dọc đường tìm kiếm vị trí khí mạch bị tắc nghẽn, nhưng chưa từng tìm ra manh mối. Lúc này đã đến đầu nguồn không thể đi tiếp, vậy chẳng phải có nghĩa là vấn đề xuất hiện ngay tại đầu nguồn, chỉ cần chữa trị đầu nguồn, Triệu Mạch sẽ có thể khôi phục lại bình thường?”

“Có thể hiểu như vậy.”

Ngư Thiển nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau vào đi.”

Sư Thanh Y nâng tay ngăn cản nàng: “Ngư Thiển, ta có việc muốn nhờ ngươi và Trạc Xuyên hỗ trợ.”

Ngư Thiển cười nói: “Cần ta và A Xuyên làm chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng là được rồi.”

Sư Thanh Y chỉ về một phương hướng, nói: “Ngươi và Trạc Xuyên tạm thời đừng theo ta vào đầu nguồn, mà chỉ cần canh giữ ở trước cửa. Chữa trị đầu nguồn là việc cực kỳ hao tổn tinh lực, ta không thể phân tâm, nhưng lại sợ trong lúc đó sẽ có quỷ vật tấn công, các ngươi ở trước cửa dùng rương tróc yêu ngăn cản chúng.”

Ngư Thiển nghe vô cùng có lý, vội hỏi: “Sư Sư ngươi suy nghĩ thật chu đáo, và và A Xuyên sẽ ở ngoài canh giữ, các ngươi cứ yên tâm chữa trị đầu nguồn.”

Sư Thanh Y nói: “Ta ở bên trong sẽ không thể nghe thấy các ngươi nói chuyện, nhưng trên người ta có Thứ Lân của ngươi, nếu cần ngươi làm cho phát quang phát quang, ta và Lạc Thần sẽ lập tức ra ngoài.”

Ngư Thiểnvà Trạc Xuyên gật đầu.

Sư Thanh Y nhìn về phía Triệu Giác, Triệu Giác đã đến trước cánh cửa mạch tinh, dùng mạch ấn mà chỉ mạch chủ mới có để mở cửa. Trước khi đi xuống, Triệu Tông đã giao mạch ấn cho hắn.

Theo một ầm vang dội, cánh cửa mạch tinh chậm rãi mở ra.

Trong tiếng động này, có thể mơ hồ nghe được một loại âm thanh khác, dường như có dòng nước từ trên cao trút xuống, hơn nữa tiếng mở cửa đinh tai nhức óc như vậy cũng không thể lấn át được tiếng nước kia.

“Chúng ta đi.” Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái.

Hai người các nàng đi ở phía trước, Triệu Giác theo sát ở phía sau, tiếp đó là các thần quan của Triệu Mạch, còn Triệu Nghiễn lẫn trong nhóm thần quan.

Ngoại trừ Ngư Thiển và Trạc Xuyên ở lại bên ngoài, tất cả mọi người đều vào cửa, sau khi bước vào, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.

Ánh sáng của hỏa chiết tử vô cùng yếu ớt, Sư Thanh Y đứng lại nâng mắt nhìn về phía thác nước ầm ầm trút xuống từ trong bóng tối.

Tiếng nước ầm ầm bên tai, dòng nước cao không thấy được đầu nguồn, cũng không biết thác nước này chảy xuống từ đâu.

Trên mặt đất dựng không ít khối cự tinh khổng lồ được ghép nối với nhau, giữa các khối mạch tinh có hang động liên kết với nhau tựa như mê cung, vách tường chính là những khối mạch tinh, mà toàn bộ bề mặt bên dưới cũng do mạch tinh tạo thành.

Hơi nước bốc lên từ thác nước phiên tán giữa không trung, mặt đất hiện lên một lớp sương trắng do thác nước trút xuống mạch tinh.

Thú vị nhất chính là bên dưới thác nước cũng không có hồ nước hoặc là thủy đàm, dòng nước trút xuống mạch tinh trên mặt đất, cứ thế xuyên thấu qua mạch tinh, dường như được mạch tinh hấp thụ.

Sư Thanh Y và Lạc Thần sóng vai đứng cạnh nhau, cả hai người cùng quay đầu nhìn lại.

“Triệu Nghiễn, ngươi đến đây.” Sư Thanh Y mỉm cười vẫy tay gọi hắn.

Triệu Nghiễn nghe Sư Thanh Y gọi hắn liền có vẻ du dự, một lúc sau mới bước ra khỏi nhóm thần quan, đi đến phía trước, khom người nói: “Thần hạ có mặt, điện hạ… có gì căn dặn.”

Sư Thanh Y mỉm cười hiền lành: “Ngươi tiến về phía trước một chút.”

Triệu Nghiễn nhíu mày, di chuyển về phía trước vài bước.

“Được rồi.” Sư Thanh Y hài lòng: “Ngươi quay đầu lại nhìn đi.”

Triệu Nghiễn không biết nàng có ý gì, nửa ngờ nửa tin mà quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Giác đứng phía sau nàng, mà phía sau Triệu Giác là tất cả các thần quan.

“Thần hạ… điện hạ có ý gì.” Triệu Nghiễn nói.

Lúc này Sư Thanh Y cũng không giả vờ nữa mà không chút che giấu dùng phương thức nói chuyện thời hiện đại: “Không có gì không có gì ý gì, chính là muốn cho ngươi đoán một chút. Ngươi cũng đừng khẩn trương, rất đơn giản, ta muốn ngươi đoán xem những thần quan phía sau ca ca ngươi có thể biểu diễn tiết mục biến mất tại chỗ để trợ hứng hay không mà thôi?”

Sắc mặt của Triệu Nghiễn đột nhiên thay đổi, cuống quít quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đứng cạnh nhau, phía sau chính là thác nước, cùng với sương trắng mù mịt.

Lạc Thần vẻ mặt bình tĩnh, Sư Thanh Y lại lộ ra ý cười thản nhiên.

Cả người Triệu Nghiễn căng thẳng, lần thứ hai nhìn về phía các thần quan, sau đó chỉ thấy Triệu Giác bình tĩnh phất tay, tất cả thần quan phía sau hắn trong chớp mắt đã biến mất, hóa thành một mảnh hư không.

Sắc mặt Triệu Nghiễn nhất thời xấu xí đến cực hạn.

Sư Thanh Y vỗ tay: “Ngươi không đoán được, nhưng đáp án đã được công bố. Bọn họ thực sự sẽ biểu diễn tiết mục biến mất tại chỗ.”

Ánh sáng từ hỏa chiết tử lay động trong mắt nàng, có chút âm lãnh: “Triệu Nghiễn, ngươi cảm thấy màn biểu diễn này của bọn họ, có đặc sắc hay không? Hay là ngươi cũng biểu diễn cho ta xem, làm bọn họ xuất hiện một lần nữa?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!