Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 520

Chương 520: Đoàn viên

Trường Sinh dường như hồi tưởng chuyện thú vị gì đó, nét cười trên mặt càng sâu, nàng nói: “Là từ học được từ một người bạn rất tốt.”
Sư Thanh Y nghe xong, thoạt nhìn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này vẫn còn có khách trong phòng, nàng tạm thời không tiện hỏi nhiều, mà chỉ tiến đến trước mặt Dạ, nhẹ giọng cười nói: “Dạ cô nương, đã để ngươi chờ lâu.”
Lạc Thần đứng bên cạnh Sư Thanh Y, cũng gật đầu với Dạ.
Dạ đứng lên, gật đầu tỏ vẻ đáp lại. Tuy rằng nàng không hiểu nhân tình thế thái, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng cao ngạo, phép lịch sự nên có vẫn sẽ có, chỉ là nét mặt vẫn gần như không có bất cứ cảm xúc gì.
Bình thường Dạ cũng không nói nhiều, nhưng các nàng quen biết nhiều năm, hơn nữa mỗi năm đều sẽ gặp mặt, do đối đôi bên đã hiểu biết lẫn nhau. Nhất là Sư Thanh Y và Lạc Thần vốn đều là những người biết cách quan tâm người khác, cho nên luôn dùng phương thức thỏa đáng nhất cân nhắc đến cảm xúc của người khác, Dạ ở chung với các nàng thật ra rất thoải mái, cũng không có chỗ nào phải câu nệ.
Sư Thanh Y và Lạc Thần ngồi xuống, Dạ cũng ngồi bên cạnh Lạc Thần.
Trường Sinh bước đến, ngồi cạnh Dạ, bốn người xếp thành một hàng.
Tư Hàm đứng một mình trước mặt bốn người các nàng, vẻ mặt nặng nề.
Sư Thanh Y và Lạc Thần ngồi rất gần, thật sự là ngay cả một cây kim cũng chen không lọt, Tư Hàm đã quen với cảnh tượng này nên vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, không chấp nhận thì có thể làm gì, nàng cũng không có biện pháp nào khác.
Nhưng Trường Sinh và Dạ tuy rằng vẫn duy trì một khoảng cách không đến mức dán sát vào nhau, nhưng cũng không đủ để nhét một người vào.
Càng làm cho Tư Hàm cảm thấy thái quá chính là khoảng cách giữa Lạc Thần và Dạ cũng rất gần nên người khác không thể ngồi vào được. Dạ trầm mặc ít nói, trong tiềm thức nàng sẽ có khuynh hướng thích giao tiếp với những người trầm tính, Lạc Thần và nàng đều không thích nói nhiều, nhưng giữa hai người lại luôn có loại ăn ý kỳ lạ, Lạc Thần cũng sẽ âm thầm quan tâm đến Dạ, lúc dùng cơm mỗi lần Dạ đều sẽ lựa chọn ngồi bên cạnh Lạc Thần.
Tư Hàm trên cao nhìn xuống các nàng: “…”
… Gia đình này không có vị trí của nàng nữa rồi sao.
Đáng trách, vô cùng đáng trách.
Sư Thanh Y nhìn ra tâm tư của Tư Hàm, nói: “Thời gian còn sớm chúng ta ngồi thành vòng tròn đi, cũng thuận tiện trò chuyện.”
Nói xong, Sư Thanh Y là người đầu tiên thay đổi vị trí, Lạc Thần cũng xê dịch theo nàng, Dạ và Trường Sinh lần lượt di chuyển.
Bốn người ngồi thành một vòng tròn trên sàn nhà. Bên cạnh Sư Thanh Y là Lạc Thần, bên cạnh Lạc Thần là Dạ, bên cạnh Dạ là Trường Sinh, cứ thế tạo thành một vòng tròn, Sư Thanh Y lại ngồi cạnh Trường Sinh, nhưng ở giữa đặc biệt nhường ra một chỗ trống.
Vòng tròn này đang cần một thành viên đến lấp chỗ trống, chỉ chờ cô cô đến đoàn viên.
Sư Thanh Y dùng tay vỗ nhẹ xuống vị trí giữa nàng và Trường Sinh, mỉm cười nhìn về phía Tư Hàm, nói: “Cô cô, mau tới đây ngồi đi.”
Khuôn mặt Tư Hàm vẫn lạnh nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn ngồi xuống.
Trường Sinh vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tư Hàm, đầu tựa vào vai nàng ấy giống như một con thỏ lớn cụp đôi tai mềm mại cọ vào vai nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Cô cô, cả nhà chúng ta đã lâu chưa từng ngồi xuống nói chuyện, ngươi vui lên một chút đi.”
Khuôn mặt của Tư Hàm lúc này mới được Trường Sinh dỗ dành mà thả lỏng một chút: “Ta không có không vui.”
Trường Sinh nghiêng mặt đi, ngửa đầu nhìn Tư Hàm, đôi mắt lấp lánh chớp nhẹ: “Ta cũng không nói là ngươi không vui, ta chỉ nói hy vọng ngươi vui vẻ. Nếu ngươi vốn đã vui vẻ, ta hy vọng ngươi sẽ càng vui vẻ hơn, chẳng phải là dệt hoa trên gấm.”
Tư Hàm buồn cười: “Cả nhà chỉ có ngươi biết dỗ ngọt người khác nhất.”
Dạ ngồi bất động, ánh mắt dừng trên người Trường Sinh đang dựa vào người Tư Hàm.
Trường Sinh nghiêm túc lắc đầu: “Cô cô hiểu lầm rồi, A Lạc biết dỗ dành người khác hơn ta rất nhiều.”
Sư Thanh Y nghẹn cười, yên lặng dùng cánh tay huých nhẹ vào tay Lạc Thần.
Lạc Thần nhìn nàng một cái.
Trường Sinh lại nói: “Chẳng qua A Lạc chỉ dỗ dành một mình A Cẩn, cô cô ngươi không nhìn thấy cho nên mới không biết bản lĩnh dỗ dành người khác của nàng.”
Tư Hàm: “…”
Sư Thanh Y dùng tay che miệng, cười đến hai vai run rẩy, ánh mắt đảo quanh, một lúc nhìn Lạc Thần một lúc nhìn Tư Hàm.
Lạc Thần từ đầu chí cuối cũng bày ra vẻ mặt trầm tĩnh như nước.
Tư Hàm căm giận nói: “… Ta không cần biết bản lĩnh dỗ dành của nàng.”
“Vừa rồi ngươi nói là một người bạn tối đã dạy ngươi nói ‘lừa ngươi’, đó là ai?” Sư Thanh Y cười đủ rồi liền ra mặt hòa giải, lập tức hỏi ra nghi vấn trước đó của mình: “Những người mà ngươi biết, bọn ta đều đã từng gặp, nhưng không ai có vẻ sẽ dạy ngươi những lời này, vậy đó là người nào?”
Trường Sinh nói: “Nàng họ Ngư, các ngươi chưa từng gặp. Nhưng sau này các ngươi nhất định sẽ gặp được nàng, sau đó các ngươi đều sẽ thích nàng, đồng thời trở thành bạn bè của nàng.”
“Thần thần bí bí, vì sao ta không biết ngươi có một người bạn thần bí như vậy.” Sư Thanh Y nghe ra sự kỳ lạ trong lời nói của Trường Sinh: “Sau này sẽ gặp nàng? Chẳng lẽ sau này ngươi mới có thể giới thiệu nàng với bọn ta?”
Trường Sinh cười nói: “Ngươi có thể hiểu như vậy. Sau này ngươi sẽ hiểu, ta tạm thời không thể nói nhiều.”
Trong lòng Sư Thanh Y tuy rằng có nghi ngờ nhưng cũng không miễn cưỡng truy hỏi mà chỉ nói: “Được, vậy ta mỏi mắt chờ mong.”
Bằng sự hiểu biết đối với Trường Sinh, Trường Sinh xưa nay không hề có bí mật gì che giấu các nàng. Nếu như Trường Sinh bằng lòng nói ra thì đã sớm nói hết toàn bộ, căn bản không cần hỏi nhiều, mà hiện tại Trường Sinh có vẻ như đang cố ý che giấu, vì thế Sư Thanh Y cũng phối hợp, tin tưởng Trường Sinh nói thật, sau này nàng sẽ biết.
Trường Sinh nhìn mấy người ngồi vây quanh cùng nhau, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm thán nói: “Lần trước chúng ta ngồi cùng nhau là mùa hè, khi đó A Lạc còn kể chuyện ma. Hôm nay hồi tưởng lại, dường như đã rất xa xôi.”
Sư Thanh Y cười nói: “Lâu nhất cũng chỉ mới mùa hè năm trước, cũng không tính là lâu, vì sao lại nói là xa xôi?”
Trường Sinh chỉ cười không nói.
Đối với Trường Sinh mà nói, đây quả không biết đã trôi qua bao nhiêu năm thương hải tang điền. May mắn có giấc mộng này còn có thể mới có thể ôn lại những kỷ niệm đáng quý này.
Trường Sinh nhìn về phía Dạ, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lánh, nói: “Mùa hè năm trước ngồi cùng nhau, ta có hai điều tiếc nuối. Thứ nhất chính là lúc đó Dạ không ngồi cùng chúng ta, nhưng lần này cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện, Dạ cũng đã đến.”
Dạ vẫn trầm mặc, ánh mắt lại đối diện với Trường Sinh.
Lạc Thần nói: “Vậy tiếc nuối thứ hai là gì?”
Trường Sinh nói: “Đương nhiên là số lượng chuyện ma ngươi kể quá ít, chỉ kể hai chuyện, ta còn chưa nghe đủ thì đã hết rồi. Ngồi cùng nhau vào ban đêm, là thời điểm thích hợp để kể chuyện ma, tăng thêm bầu không khí.”
Khóe môi bên môi mơ hồ mang chút ý cười: “Thanh Y sẽ sợ hãi.”
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần nói: “Lúc đó Thanh Y cũng có mặt, không tiện kể nhiều chuyện ma. Lần sau chúng ta trở về đại trạch, nếu như ngươi muốn nghe chuyện ma thì mang quyển truyện ma của ta đến, tự mình đọc, muốn đọc bao nhiêu cũng được.”
Trường Sinh than thở: “Ta tự mình đọc truyện ma, sao thú vị bằng nghe ngươi kể.”
Tư Hàm liếc mắt nhìn Lạc Thần, có chút lạnh nhạt: “Cả ngày thảo luận chuyện ma quỷ, còn thể thống gì.”
Dạ hiếm khi lên tiếng, nói với Trường Sinh: “Ngươi rất thích nghe chuyện ma sao?”
Trường Sinh vội vã gật đầu: “Ta rất thích nghe chuyện ma, càng đáng sợ càng tốt. Lúc trước còn ở đại trạch, quy tắc trước khi ngủ mỗi người phải kể một câu chuyện ma, tuy rằng là lừa ngươi nhưng đó là nguyện vọng của ta. Nhất là lúc nhiều người tụ tập cùng nhau, nếu như mỗi người đều có thể thay phiên nhau kể một câu chuyện thì tốt biết mấy.”
Trong mắt nàng chứa đầy vẻ khao khát hướng tới, dường như nếu có thể thực hiện được nguyện vọng này, đôi mắt ấy sẽ lập tức tỏa ra ánh nắng.
Trường Sinh bổ sung: “Trước kia ta từ chỗ A Lạc từng nghe một câu chuyện ma, kể rằng nhóm người vào một hang động lạnh lẽo, vây quanh đống lửa hâm nóng rượu, uống đến cao hứng liền có người đề nghị mỗi người kể một câu chuyện ma để nhắm rượu. Một người tiếp một người, theo thời gian chậm rãi trôi qua, những câu chuyện bọn họ kể đều lần lượt trở thành sự thật.”
Sư Thanh Y căng mặt, không khỏi rùng mình.
Câu chuyện ma này lúc đó nàng cũng nghe được, cũng may hiện tại Trường Sinh chỉ giản lược tường thuật lại, khi đó nàng nghe Lạc Thần yếu ớt kể lại, nghe đến phía sau, nàng gần như lông tơ dựng đứng. Ban đêm lúc ngủ nằm nhớ lại, cả người rút vào trong lòng Lạc Thần, ôm Lạc Thần không dám buông tay.
Lạc Thần yên lặng vươn tay ra, vuốt nhẹ tấm lưng của Sư Thanh Y, dường như đang giúp nàng xoa dịu tầng da gà vì bị hù dọa mà nổi lên.
Trường Sinh nói: “Các ngươi nói xem, nếu như chúng ta cũng thay nhau kể chuyện ma, những câu chuyện này sẽ trở thành sự thật sao?”
Sư Thanh Y vội nói: “Tuyệt đối không có khả năng.”
“Được rồi.” Trường Sinh thất vọng nhún vai.
Mọi người bắt đầu trò chuyện, Tư Hàm tự nhận là người đứng đầu giai đình này, nếu đã là chủ nhà, trong nhà có khách, nàng cũng nên tận tâm chiêu đãi, bằng không sẽ làm mất mặt cả gia đình, dĩ nhiên cũng mất mặt của người làm chủ nhà như nàng.
Sư Thanh Y và Lạc Thần lúc ở cùng Dạ cảm giác rất thoải mái, thật ra cũng không xem Dạ như khách, mà phần nhiều là giống như bạn bè thậm chí là người nhà.
Nhưng Tư Hàm trước kia quá bận rộn, thời gian tiếp xúc với Dạ rất ít ỏi, cho lúc này có phần khách sáo, nàng nhìn thấy Dạ luôn trầm mặc không nói liền lên tiếng: “Dạ cô nương không cần câu nệ, muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng. Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây, có cần gì thì cứ nói cho ta biết, nếu ta có thể làm được, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Dạ cũng không quanh co, mà chỉ nhìn Trường Sinh một cái, nói thẳng: “Tư Hàm đại nhân, ta muốn nghe chuyện ma.”
Tư Hàm: “…”
Dạ lại nói: “Chúng ta thay phiên nhau kể chuyện ma, có được không?”
Sư Thanh Y: “…”
Đề nghị này nói trúng tâm tư của Trường Sinh, nàng vui vẻ cười nói: “Cô cô ngươi vừa nói nếu có thể làm được sẽ đồng ý với Dạ. Một việc đơn giản như kể chuyện ma ngươi tất nhiên có thể làm được, cô cô nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời đúng không.”
Tư Hàm: “…”
Dạ cô nương là khách quý, chậm trễ khách quý đó là mất mặt gia chủ, vì vậy nàng phải nhịn.
Tư Hàm miễn cưỡng đồng ý: “… Có thể.”
Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Nhưng ta không biết kể chuyện ma.”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Cô cô không cần khó xử, ta đi lấy một quyển truyện ma đến, ngươi xem kỹ, đọc thuộc lòng một chuyện là được.”
Tư Hàm: “…”
… Chuyện này thì nàng không thể nhịn được.
Trường Sinh cười trộm, biện pháp của A Lạc và nàng đều giống nhau.
Nhưng điều khiến Trường Sinh không nghĩ tới chính là, Dạ lại lên tiếng nói: “Ta cũng không biết kể, ngươi cũng lấy giúp ta một quyển đi, ta sẽ học một chuyện.”
Tư Hàm: “…”
Lạc Thần nhìn Dạ gật đầu, sau đó nói với Tư Hàm: “Dạ cô nương cũng muốn học, cô cô cũng nên học mới phải.”
Tư Hàm: “….”
Tuy rằng là khách quý, nhưng cư nhiên dám thông đồng với nữ nhân đã ôm chậu hoa nhà của nàng đi, không thể nhịn được nữa.
Dạ chỉ tuân theo ý nghĩ của bản thân, trực tiếp biểu đạt, trùng hợp những lời nàng nói lại phù hợp với bản ý của Lạc Thần, mới cho Tư Hàm một loại cảm giác nàng và Lạc Thần kẻ xướng người hoạ. Thật ra Dạ không có ý đó, nàng chỉ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không biết cách quan nhìn sắc mặt người khác, hoặc là nàng không nói gì, nhưng một khi muốn nói thì sẽ không hề kiêng kỵ điều gì.
Chỉ có Sư Thanh Y giật giật khóe môi, muốn nói lại thôi.
Đối với Sư Thanh Y mà nói, nghe một hai câu chuyện ma đã là cực hạn, nếu như thay phiên nhau kể, nàng phải nghe năm câu chuyện, chết người hơn nữa chính là bản thân nàng cũng phải kể chuyện.
Lạc Thần kề mặt đến gần, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng.
Vẻ mặt của Sư Thanh Y lúc này mới thả lỏng, trong mắt có vài phần tinh nghịch, nói: “Như vậy đi, chúng ta thay đổi phương thức mới mẻ hơn một chút.”
Trường Sinh vô cùng hứng thú: “Phương thức gì mới?”
Sư Thanh Y nói: “Lần này chúng ta không thay phiên kể từng câu chuyện riêng lẻ nữa, mà sẽ lần lượt kể tiếp cùng một câu chuyện. Như vậy, mỗi người đều có thể kể chuyện, nhưng câu chuyện sẽ diễn ra một cách liên tục, chẳng phải càng thú vị hơn sao? Hơn nữa lúc kể tiếp không cần phải câu nệ, cứ tùy ý phát huy, hoang đường một chút cũng không sao, người không biết kể chuyện ma cũng không cần phải học thuộc lòng.”
Đôi mắt Trường Sinh sáng ngời, vội nói: “Thú vị, cứ làm như vậy đi.”
Dạ nhìn thấy Trường Sinh vô cùng hài lòng đối với đề nghị này, liền nói: “Được.”
Lạc Thần nói: “Ta đồng ý với ý kiến của Thanh Y.”
Tư Hàm: “…”
Sư Thanh Y hỏi Tư Hàm: “Cô cô, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tư Hàm phun ra một câu: “… Tùy, các ngươi vui vẻ là được.”
… Nàng còn có thể làm thế nào.
Vì vậy trò chơi kể chuyện ma bắt đầu, Sư Thanh Y đặc biệt đặt lư hương ở bên cạnh, xây dựng bầu không khí u ám khói hương nghi ngút: “Vậy bắt đầu từ ta.”
Trường Sinh rất hiếm khi nghe Sư Thanh Y kể chuyện ma, không khỏi cảm thấy hiếm lạ, tràn đầy chờ mong nói: “Thập Tứ đến.”
Cảm giác của Dạ rất nhạy bén, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài không có người.”
Trường Sinh cười ra tiếng: “Không phải nói Thập Tứ thật sự đến đây, là A Cẩn sắp kể chuyện, mà nhân vật chính trong những câu chuyện ma của nàng đều là Thập Tứ.”
Dạ: “…”
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, nói: “Thật lâu thật lâu trước đây, có một vị cô nương, tên là Thập Tứ. Có một buổi tối, Thập Tứ ra ngoài trực đêm, trong tay nàng cầm theo một chiếc đèn lồng, màn đêm đen kịt, không trăng không sao, đến giữa đường nàng đi ngang qua một bãi đất hoang. Bãi đất hoang cỏ mọc thành bụi, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, đèn lồng của Thập Tứ bị gió thổi lay động, ánh nến gần như sắp tắt.”
Lạc Thần đặt tay ra sau lưng, phút chốc phất nhẹ, nàng nội lực thâm hậu, bắn ra kình phong đánh thẳng vào ngọn đèn trong phòng.
Vì vậy vài ngọn đèn dầu bắt đầu chập chờn, quang ảnh lay động.
Trường Sinh mừng rỡ mở to hai mắt, nói thầm: “Bầu không khí rất tốt, quá chân thật rồi.”
Dạ nghe xong, tay cũng nhẹ nhàng vung lên, vài trản đèn còn lại cũng bị Dạ làm chập chờn lay động.
Tư Hàm: “…”
Ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt của Sư Thanh Y, nàng nhẹ giọng nói: “Thập Tứ nhìn thấy một ngôi mộ cũ kỹ, rõ ràng không có người tế bái, nhưng trước mộ phần lại đặt một cái bát mới tinh. Nàng đứng bất động, còn muốn nấn ná một lúc, nhưng thầm nghĩ đó cũng là một loại quấy rầy đối với chủ nhân ngôi mộ nên liền tháo tay nải, đặt một cách bánh nướng vào trong chén.”
“Thập Tứ đặt bánh nướng xong liền xoay người rời đi. Bỗng nhiên, lại nghe thấy tiếng nhai nuốt rất khẽ.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng lúc càng nhẹ, ánh mắt lướt qua Tư Hàm, rồi nhìn vào Trường Sinh: “Dường như có người đang ăn bánh nướng.”
Trường Sinh ngừng thở, chuyên chú không dời mắt.
Sư Thanh Y nói: “Thập Tứ run rẩy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc bánh nướng trong chén đã khuyết một miếng, giống như bị người nào đó cắn mất. Nàng đặt bánh nướng xuống chỉ muốn cho bản thân yên lòng, nào người đã chọc phải phiền phức, vì thế nàng vội vã muốn rời đi, nhưng tiếng nhai nuốt phía sau càng lúc càng rõ ràng, nàng càng chạy âm thanh kia càng gần sát bên tai.”
Sư Thanh Y còn minh họa cho cho tiếng nhai nuốt: “Chẹp chẹp, chẹp chẹp.”
Trường Sinh không dám thở mạnh, hai tay chống sàn, lướt qua Tư Hàm, chậm rãi bò đền gần Sư Thanh Y, rồi nhìn Sư Thanh Y chằm chằm.
Ánh mắt của Lạc Thần dừng trên mặt Sư Thanh Y, ý cười đạm nhạt giấu trên khóe môi.
Sư Thanh Y nghiêng người nhìn Trường Sinh, dán sát vào nàng, giọng nói càng thấp: “Thập Tứ không ngừng nghe thấy tiếng nhai nuốt, hơn nữa cảm thấy cần cổ rất nhột, hình như có người với mái tóc thật dài đang ghé vào cổ nàng. Thập Tứ biết trên lưng nàng đang cõng một con quỷ.”
“Là nữ quỷ.” Trường Sinh nói nhỏ.
Sư Thanh Y gật đầu, vẻ mặt âm trầm: “Đúng là một con nữ quỷ, nó cứ thế nằm trên lưng Thập Tứ. Thập Tứ không dám quay đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu rên thê lương của nữ quỷ, sau đó nữ quỷ cười khanh khách…”
Trường Sinh vô thức nắm lấy cánh tay của Sư Thanh Y.
Giọng nói của Sư Thanh Y đột nhiên nâng cao, nàng đè vai của Trường Sinh xuống, nói: “Chỉ nghe nữ quỷ kia thì thầm bên tai Thập Tứ ‘bánh nướng của ngươi mua ở nơi nào, ăn rất ngon, ta cũng muốn đi mua một cái!’.”
Trường Sinh: “…”
Tư Hàm: “…”
Dạ: “…”
Lạc Thần xoay người, yên lặng bật cười.
Trường Sinh ngẩn người, nhất thời ôm cổ Sư Thanh Y oán trách: “A Cẩn đáng ghét, lại kể chuyện ma hài lừa gạt ta, một chút không khí đáng sợ cũng không có.”
“Kể một cách quá đáng sợ, ta còn giữ được mạng sao.” Sư Thanh Y mỉm cười ôm nàng: “Hai người các ngươi cả ngày bàn luận chuyện ma quỷ, còn không cho ta kể chuyện ma hài sao? Ta đã mở đầu, các ngươi kể tiếp đi, nhưng không cho từ chối, chuyện ma hài cũng là chuyện ma.”
“Được rồi.” Trường Sinh gục đầu xuống, nói tiếp: “Thập Tứ nói cho nữ quỷ biết chỗ bán bánh nướng, hơn nữa còn cùng nữ quỷ đi mua bánh. Thập Tứ vốn định mang bánh nướng về cho điện hạ của nàng, kết quả đã quên mất nên chỉ mua ba cái, một cái cho nàng, một cái cho nữ quỷ, một cái cho tiểu đường tỷ và điện hạ. Mà cái của nàng, nàng đã ăn hết lúc đói bụng. Sau khi điện hạ biết thì vô cùng đau lòng, nói trong lòng Thập Tứ chỉ nghĩ đến bánh nướng, tiểu đường tỷ và nữ quỷ, mà không có nàng ấy.”
Sư Thanh Y: “…”
Lúc này Lạc Thần tiếp tục câu chuyện: “Điện hạ cũng chỉ khổ sở chốc lát, bởi vì thê tử của nàng đã xuống bếp làm cho nàng rất nhiều bánh nướng với hương vị khác nhau, nàng muốn ăn cái nào thì ăn cái đó. Trong lòng Thập Tứ không có điện hạ, nhưng trong lòng thê tử của điện hạ, chỉ có một mình điện hạ.”
Sư Thanh Y ôm Trường Sinh, cười đến sắp ngã ra sàn.
Tư Hàm: “…”
Trường Sinh hối thúc: “Cô cô, ngươi mau kể tiếp đi.”
Tư Hàm hung ác nói: “Tế tư đại nhân trong tộc biết chuyện, vô cùng thất vọng, phạt điện hạ, thê tử đáng trách của điện hạ, nữ quỷ, tiểu đường tỷ, tất cả đều bị đánh một trận, thật không làm người ta bớt lo.”
Sư Thanh Y sắp cười ra nước mắt: “Cô cô đừng đánh nữa, đau quá.”
Trường Sinh nhìn về phía Dạ: “Dạ, câu chuyện tiếp theo của ngươi sẽ như thế nào?”
Suy tư suy tư chốc lát, nói: “Dạ đại phu nhìn thấy tiểu đường tỷ bị đánh đau, liền bôi thuốc cho nàng, tiểu đường tỷ nhanh chóng khỏe lại.”
Trường Sinh nghe vậy, cười đến ngọt ngào: “Cảm ơn Dạ đại phu.”
Sư Thanh Y xoa đầu Trường Sinh, nhẹ nhàng cười nói: “Vậy bọn ta bị đánh, Dạ đại phu cũng không bôi thuốc cho bọn ta sao.”
Dạ rũ mắt không lên tiếng, dường như không biết trả lời câu này như thế nào.
Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Cô cô sẽ bôi thuốc cho chúng ta.”
Tư Hàm lạnh nhạt nói: “Nghĩ thật hay*.”
*Câu này theo Hán Việt còn nói là ‘nghĩ đến xinh đẹp (tưởng đắc mỹ), vì thế bên dưới Thanh Y mới chơi chữ mà nói như vậy.
Sư Thanh Y cười nói: “Cô cô xinh đẹp, bọn ta mới nghĩ đến đẹp.”
Tư Hàm bị lời đường mật của Sư Thanh Y dỗ ngọt, hừ nói: “Cả nhà chỉ ngươi giỏi nói ngọt nhất.”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!