Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 519

Chương 519: Quy Tắc

 

Trường Sinh dừng bước, nàng nhìn về phía Dạ, bởi vì nhận được sự cho phép của Dạ mà ánh mắt sáng bừng.

Thấp thỏm và nóng lòng, hai loại tâm tình này đan xen vào nhau, không ngừng cuồn cuộn trong lòng Trường Sinh, nàng đứng trước cửa, cố gắng ổn định tâm tình, nói: “Vậy ta bắt đầu.”

Dạ cúi đầu, nhìn ngón tay đang buộc dây đỏ của mình.

Trường Sinh buộc cho nàng một nút thắt hình hồ điệp, ngón tay trắng nõn tựa như được quấn bởi một sợi tơ hồng có đôi cánh hồ điệp, kết hợp với đôi hoa tai đỏ làm nổi bật lẫn nhau.

Dạ nâng tay kia lên, sờ nhẹ vào dây đỏ hồ điệp trên ngón út, lúc này mới nhìn Trường Sinh, nói: “Được.”

Trường Sinh ức chế sự khẩn trương trong lòng, đứng trước cửa bắt đầu đổi giày. Dưới chân nàng chính là hành lang bằng trúc, kéo dài sang hai bên, sau khi ra cửa bất kể đi về bên trái hay bên phải, tầm mắt đều sẽ bị bức tường ngăn cản, không thể lập tức nhìn thấy dáng vẻ của Dạ.

Nhưng Trường Sinh vẫn lựa chọn chậm rãi lui lại phía sau.

Dạ ngồi ngay ngắn ở vị trí rất gần cửa, chỉ cần Trường Sinh lui lại phía sau thì vẫn có thể nhìn thấy nàng ấy.

Trường Sinh vừa lui lại vừa buông lỏng dây đỏ trong tay.

Nàng lui từng bước trên hành lang trúc, ra đến sân, sợi dây đỏ nối kết giữa nàng và Dạ cũng kéo dài theo khoảng cách giữa hai người. Nhưng bởi vì Trường Sinh một mực giữa lấy sợi dây đỏ nên nó cũng không chạm đất mà vẫn trong trạng thái kéo căng giữa không trung.

Lại lui về phía sau một khoảng cách, Trường Sinh cất cao giọng nói để Dạ ở trong phòng có thể nghe rõ ràng, nàng nói: “Ta sắp rẽ sang bên phải rồi, rất nhanh sẽ không nhìn thấy ngươi nữa.”

Dạ không nói gì, mà chỉ đưa tay khảy nhẹ sợi dây đỏ, xem như trả lời.

Dây đỏ rung lên theo động tác của nàng, sự rung động thông qua dây thừng truyền đến lòng bàn tay của Trường Sinh, rõ ràng chỉ là rung động rất nhỏ nhưng lại truyền thẳng vào trong lòng Trường Sinh, khiến nàng tê dại.

Trường Sinh hít sâu một hơi, chuyển hướng đi về bên phải.

Trong giấc mộng này, sự xuất hiện của Sư Thanh Y, Lạc Thần, còn có Tư Hàm, đều là ảo ảnh Trường Sinh làm ra. Loại ảo ảnh này chỉ có thể tồn tại trước mặt chủ thể giấc mộng, cho dù có vài chủ thể khác nhau tồn tại trong cùng một giấc mộng thì ảo ảnh do người nào tạo ra thì chỉ bản thân người đó mới tác động được, những chủ thể khác cho dù có thể nhìn thấy ảo ảnh nhưng một khi chủ thể này rời đi thì ảo ảnh vẫn sẽ biến mất.

Quan hệ giữa ảo ảnh và chủ thể tạo ra bọn họ, chính là mối quan hệ cùng tồn tại.

Vừa rồi Sư Thanh Y và Lạc Thần đang tắm rửa trong phòng, Tư Hàm xem sách trong thư phòng, Trường Sinh đứng bên ngoài, cũng không nhìn các nàng cho nên tình huống thật sự trong phòng chính là không có một bóng người.

Tương tự, lúc Trường Sinh rẽ vào hành lang bên phải, Dạ đã rời khỏi tầm mắt của Trường Sinh.

Nếu như Dạ cũng là ảo ảnh thì sau khi Trường Sinh rời đi, Dạ đang ngồi trong phòng cũng sẽ lập tức biến mất, ở lại trong phòng chỉ có khoảng không mà thôi. Mà khung cảnh và sự vật trong mộng sẽ không biến mất, như vậy đầu kia sợi dây đỏ sẽ mất đi sự rằng buộc mà rơi xuống giống như một con diều đứt dây.

Trường Sinh đi về bên phải vài bước, mãi đến lúc trước mắt không còn bóng dáng của Dạ, nàng mới dừng bước, một tay nắm chặt dây đỏ, một tay bắt đầu thu dây, nhịp tim đập rất nhanh.

Tất cả chờ đợi đều đổ dồn vào khoảnh khắc này.

Nếu giống như suy đoán của nàng, Dạ của hiện tại thật sự… tồn tại, như vậy cho dù rời khỏi tầm mắt của nàng Dạ cũng sẽ không biến mất. Chỉ cần hiện tại nàng kéo sợ dây đỏ này, sẽ có cảm giác kéo căng, bởi vì đầu kia đã được cố định trên tay Dạ.

Thậm chí nếu như nàng khảy vái cái lên sợi dây đỏ này, Dạ ở bên kia cũng sẽ cảm giác được.

Nàng đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ sự hồi đáp của Dạ.

Nếu như Dạ… đồng ý phối hợp với nàng, đáp lại nàng thông qua sợi dây đỏ, nàng sẽ có thể nhanh chóng nghênh đón đáp án nàng muốn biết nhất.

Trường Sinh nhắm mắt lại, kéo nhẹ dây đỏ trong tay.

Sau đó nàng lập tức mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Sau khi tiếp tục nắm chặt dầu dây kéo về phía mình, càng kéo dây đỏ được thu về trong tay nàng cũng càng lúc càng nhiều. Trường Sinh nhất thời hốt hoảng không dám tin tưởng, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục kéo một đoạn dài, cứ mỗi một đoạn lại quấn một vòng lên cổ tay mình.

Một vòng, lại một vòng.

Dây đỏ quấn trên tay nàng càng lúc càng nhiều.

Sợi dây đỏ mất đi điểm tựa mà trở nên nhẹ bỗng, cứ thế dễ dàng bị kéo về phía nàng.

Mãi cho đến đầu còn lại của sợi dây xuất hiện trước cửa rồi dọc theo hành lang từng chút đến gần Trường Sinh, Trường Sinh cuối cùng mới cắn chặt đôi môi, chấp nhận hiện thực.

Nàng gần như có chút đờ đẫn thu đoạn dây cuối cùng rồi nhặt đầu dây lên, nhìn chằm chằm vào nó.

Nơ con bướm vẫn còn đó, vòng tròn đã trống rỗng, cũng giống như cõi lòng của nàng lúc này.

Nếu như dây đỏ không rơi xuống, vậy lần thử này của nàng sẽ nhận được một đáp án đã chờ đợi từ lâu.

Dạ thật sự đang ở đây.

Nhưng hiện tại dây đỏ rơi xuống, kết quả không cách nào xác định.

Có lẽ vừa rồi trong lúc nàng không nhìn thấy, Dạ đã biến mất.

Cũng có thể là bản thân Dạ tự mình cởi ra.

Vốn dĩ để tránh tình huống thứ hai Trường Sinh đã cẩn thận thắt sợi dây chặt một chút, như vậy dây đỏ sẽ siết chặt vào ngón tay, dưới tình huống này nếu như Dạ thật sư tồn tại thì không cách nào trực tiếp kéo nó xuống mà phải tháo nút thắt ra. Trường Sinh để lại một nút thắt hồ điệp, cũng là để Dạ có thể thuận tiện mở ra.

Nhưng mở ra sẽ lộ chân tướng, dù sao khi ảo ảnh biến mất tất nhiên cả vòng tròn lẫn nút thắt đều sẽ không biến mất, Trường Sinh thậm chí suy đoán nếu như Dạ không muốn bại lộ manh mối thì sau khi tháo dây ra cũng chỉ có thể thắt nơ con bướm trở lại như cũ. Nhưng bất kể Dạ cẩn thận như thế nào cũng không thể hoàn toàn mô phỏng giống hệt kích cỡ trước đó, sau đó Trường Sinh sẽ cẩn thận quan sát, chung quy có thể nhìn ra một chút bất đồng từ sợ dây đỏ.

Cứ như vậy, cho dù Dạ lựa chọn giấu diếm Trường Sinh vẫn có cách biết được đầu đây bên kia rốt cục là bởi vì ảo ảnh biến mất, mất đi cố định hay là Dạ chủ động tháo xuống.

Trường Sinh rõ ràng đã kín đáo suy tính rất nhiều loại khả năng, nhưng vẫn không ngờ đến một loại này.

Trường Sinh kinh ngạc nhìn nút  thắt trên đầu dây.

Nàng sợ dây đỏ quấn quá chặt sẽ làm đau Dạ, nên thực tế lúc buộc lại tương đối lỏng lẻo, hơn nữa còn đặc biệt hỏi Dạ cảm thấy quá chặt hay không.

Vì vậy tình huống hiện tại là Dạ có thể dễ dàng cởi dây ra giống như cởi một chiếc nhẫn, đồng thời còn có thể hoàn chỉnh giữ nguyên nút thắt hồ điệp.

Trường Sinh nhìn một lát, không khỏi cười khổ.

Nàng có thể cân nhắc đủ loại khả năng, đồng thời tính toán cạm bẫy cho từng loại khả năng. Nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc dùng đến.

Thậm chí còn nàng có thể đoán được kết quả, nhưng chờ lúc kết quả thực sự bày ra trước mặt, nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận. Lại càng không biết vì sao Dạ phải làm như vậy.

A Lạc nói đúng, người có thể tính toán không bỏ sót, nhưng tâm lại khó lòng tính toán được.

Trường Sinh đứng bất động hồi lâu mới thu hết dây đỏ lại, đi trở lại trong phòng.

Đi đến trước cửa, Dạ nhìn thấy nàng liền yên lặng đứng lên, ra cửa đón nàng.

Sợi dây đỏ bị thu lại, nhưng Dạ cũng không hỏi gì, lại càng không giải thích.

Trường Sinh nhìn Dạ một cái rồi cởi giày, đi thẳng đến cạnh giỏ trúc, ném sợi dây đỏ vào trong, sau đó ngồi xuống.

Dạ yên lặng ngồi xổm trước mặt Trường Sinh.

“Sợi dây đỏ tuột khỏi tay ngươi, ảo thuật thất bại.” Trường Sinh rũ mi, nói: “Ta… không muốn chơi nữa.”

Áp suất trên người nàng thấp một cách hiếm thấy, nhưng cũng không lạnh lẽo, lúc nói có phần mềm nhẹ ấm ức, làm cho người ta nhìn thấy chỉ hận không thể dùng hết tất cả biện pháp dỗ dành nàng.

Cho dù trên ngón ít đã không còn dây đỏ nhưng Dạ vẫn nắm chặt ngón tay mình, thấp giọng nói: “Là ta làm không tốt, khiến ngươi mất hứng.”

Trường Sinh cảm giác được áy náy trong ngữ điệu của nàng, không khỏi ngẩn người. Dạ không hiểu nhân tình, không ngờ sẽ có lúc Trường Sinh nghe được lời nói mang theo áy náy của nàng ấy, đây là chuyện vô cùng hiếm có.

“Ngươi hiện tại… cảm thấy thế nào?” Dạ chăm chú nhìn mi tâm của Trường Sinh mang vài phần khổ sở, hỏi.

“Ta rất khó chịu.” Trường Sinh không che giấu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dạ.

Dạ nói: “Khó chịu là cảm giác gì?”

Trường Sinh ôm ngực, nói: “Chính là giống như có thứ gì đó đè nặng trong lòng, vô cùng áp lực.”

Dạ chậm rãi đưa tay, học theo động tác của Trường Sinh, đặt tay lên ngực mình, nhưng rất nhanh nàng lại lãnh đạm thả tay xuống.

“Ngoại trừ điều này, còn thứ gì có thể hình dung cảm giác khó chịu sao?” Ánh mắt của Dạ trở nên phức tạp.

Trường Sinh thở dài, nói: “Ví dụ như, cả người không có sức lực, không có tinh thần.”

Dạ nghi hoặc chốc lát, nói: “Ta cũng rất khó chịu.”

Trường Sinh: “…”

Nàng nghe Dạ nói như vậy, chút áp suất thấp không biết đã chạy đi đâu, trong lòng cũng biết vì sao Dạ lại khó chịu, nàng vội vã đến gần Dạ hơn, rồi lại không biết nên làm thế nào mới tối.

Dạ nhìn nàng: “Ngươi đừng khó chịu.”

Trường Sinh lúc này nói một cách rất uyển chuyển: “Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, hoặc bất tiện chỗ nào nên mới khiến ảo thuật thất bại, ta sẽ không khó chịu nữa.”

Trong lòng nàng hiểu rõ, rất có tính kiên nhẫn, cho dù lần này vấp phải trắc trở nhưng cũng không lùi bước, không từ bỏ. Dạ rất ít khi lừa gạt nàng, nếu như Dạ thực sự có chỗ khó xử, nàng sẵn lòng thông cảm, cũng tin tưởng sẽ có một ngày biết được đáp án từ chỗ Dạ.

Dạ rũ mắt, trả lời một cách hàm súc, nói: “Ta không tiện nói.”

Trong lòng Trường Sinh đã thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt một lần nữa phát ra ánh sáng. Nàng tốt tính, cho dù có thoáng chốc thất vọng cũng có thể nhanh chóng bị dỗ dành.

“Vậy ta không khó chịu nữa.” Trường Sinh cười nói: “Ngươi cũng đừng khó chịu.”

Dạ gật đầu.

Trường Sinh cảm giác nàng càng trầm mặc hơn so với trước đây, đôi mắt đảo một vòng, đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi biết kể chuyện ma không?”

Dạ lắc đầu: “Không biết.”

Trường Sinh tỏ vẻ lo lắng: “Ngươi không biết kể chuyện ma, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi biết quy tắc khi cùng nhau ngủ trong gian phòng này sao?”

Dạ bị nàng thu hút sự chú ý, nói: “Ta không biết, quy tắc gì?”

Trường Sinh ngồi rất đoan chính, nghiêm túc nói: “Trước khi ngủ, mỗi người đều phải kể một câu chuyện ma, đó là quy tắc.”

Dạ nói: “Lúc trước ngươi nói vào mùa hè, cùng ngủ trong căn phòng này, Lạc cô nương mới kể chuyện ma nhằm hạ nhiệt. Nhưng hiện nay không phải mùa hè, vì sao phải kể chuyện ma?”

Trường Sinh nói như thật: “Ai nói chuyện ma phải đến mùa hè mới có thể kể. Mùa xuân mưa nhiều, thường xuyên phải ở trong phòng, thích hợp kể chuyện ma giải sầu, mùa hè nóng bức, kể chuyện ma nghe mát mẻ không ít, mùa thu se lạnh, kể chuyện ma thêm phần hứng thú, mùa động người một nhà ngồi quanh bếp lò, bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, hâm nóng một bình rượu, chuyện ma đúng lúc có thể mang ra nhắm rượu. Cho nên một nam bốn mùa đều thích hợp kể chuyện ma.”

Dạ: “…”

Trường Sinh nhìn nàng không hề chớp mắt.

Dạ nói: “Nhưng ta không biết kể, nên làm thế nào?”

Trường Sinh lập tức đứng dậy, giả vờ muốn đi, nói: “Không sao cả, ta đi lấy một quyển truyện ma A Lạc đã cất giấu đến đây, ngươi chọn vài truyện để học thuộc, chờ lúc mọi người sum họp ngươi đọc ra là được rồi.”

Ngữ điệu của Dạ rất lãnh đạm, đồng ý: “Được.”

Trường Sinh chỉ đứng nhìn nàng bất động.

Dạ nói: “Ngươi không đi lấy sách đến sao?”

Trường Sinh cười khúc khích, ngồi trở lại.

Khuôn mặt của nàng dán sát vào Dạ, giọng nói có phần run rẩy, trừng mắt nói: “Ta… lừa ngươi thôi, không có quy tắc này.”

Vẻ mặt nhạt nhẽo của Dạ có một chút thay đổi, nhìn Trường Sinh, dường như có chút phản ứng đối với những lời này của Trường Sinh. Nhưng nàng vẫn không hé môi mà chỉ ngồi bất động, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan trầm thấp.

Trường Sinh nhìn ra ngoài, Tư Hàm đang đứng ho khan trước cửa, phía sau là Sư Thanh Y và Lạc Thần. Lạc Thần vẻ mặt bình tĩnh, Sư Thanh Y hai gò má có chút ửng hồng, cũng không biết là bị nhiệt độ trong bồn tắm làm đỏ, hay là nguyên nhân nào khác, nàng một tay khoác lên cánh tay Lạc Thần, mỉm cười nhìn Trường Sinh.

Chỉ có Tư Hàm nhìn chằm chằm Trường Sinh và Dạ, vẻ mặt nặng nề.

“Cô cô, A Cẩn, A Lạc.” Trường Sinh mừng rỡ đứng lên nghênh đón các nàng.

Sư Thanh Y đi chân trần dẫm lên sàn nhà, nàng nói với Trường Sinh: “Vừa rồi ta vừa nghe ngươi nói cái gì mà lừa ngươi, ngươi học được từ chỗ nào. Ta và Lạc Thần chưa từng dạy ngươi, cô cô lại càng không.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!