Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 511

Chương 511: Dẫn Dụ

 

Ngư Thiển bị Trạc Xuyên hỏi đến ngẩn người, lúc này mới ý thức được bản thân lại nói một số từ ngữ ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lúc đầu thì không sao, thỉnh thoảng thốt ra một vài từ ngữ không thuộc về thời đại này, nàng tuy rằng sẽ cảm thấy nghi hoặc nhưng hoang mang qua đi cũng chỉ xem đó như lời nói thoáng qua, nên cũng không quá lưu ý. Nhưng theo thời gian trôi qua, lúc nàng nói ra loại từ ngữ này càng lúc càng nhiều, cả người cũng trở nên càng lúc càng hoảng hốt, nàng rốt cục cảm nhận được điều bất thường.

Ngư Thiển tạm thời không giải thích với Trạc Xuyên mà chỉ hỏi ngược lại: “A Xuyên, ngươi cảm thấy ta có thay đổi gì không?”

“Thay đổi?” Trạc Xuyên nói: “Không có, ngươi vẫn như vậy. Vì sao đột nhiên hỏi câu này?”

Trạc Xuyên nói đến đây dường như chợt nghĩ đến điều gì, nàng nói tiếp: “Ngươi muốn hỏi về cách nói chuyện?”

Ngư Thiển liên tục gật đầu: “Đúng vậy, dường như ta nói không ít lời mê sảng.”

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh, rũ mắt trầm mặc, Lạc Thần cũng không nói lời nào.

Hiện tại kẻ tạo mộng đã bị Lạc Thần bắt được, không thể tự do hành động mà chỉ có thể thành thật theo sau Lạc Thần, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng tạm thời không nói được, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Dưới tình huống như vậy, tuy rằng giấc mộng vẫn có thể tiếp tục duy trì nhưng sự ảnh hưởng của nó đối với giấc mộng chủ thể sẽ càng lúc càng suy yếu. Về phần những giấc mộng khác, kẻ tạo mộng nhất định đã phái cái bóng đi, trong lúc mộng linh vang lên thì âm thầm quan sát, nhưng nếu muốn hoàn mỹ khống chế nhiều giấc mộng khác nhau trong thời gian dài, đối với cái bóng mà nói là việc không có khả năng.

Điều này có nghĩ là những giấc mộng khác cũng đang dần suy yếu, chủ thể của giấc mộng vốn bị giới hạn ký ức lại dễ dàng bất cẩn nói ra lời trong lòng. Những ký ức không phù hợp với thời đại sẽ khiến chủ thể bắt đầu cảm thấy ý thức hỗn loạn, mà các loại ký ức hỗn tạp đen xen vào nhau rất có khả năng sẽ khiến chủ thể hoài nghi.

Sư Thanh Y cũng không biết giấc mộng của người khác rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết Trường Sinh, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Âm Ca các nàng sẽ thức tỉnh trong tình huống nào, nhưng nàng có thể tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Ngư Thiển.

Trước đó Ngư Thiển cũng đã ý thức được một số manh mối, hiện tại năng lực của kẻ tạo mộng bị hạn chế, tốc độ thức tỉnh của Ngư Thiển sẽ càng lúc càng nhanh.

Sư Thanh Y không có cách nào ngăn cản sự thức tỉnh của Ngư Thiển. Việc duy nhất nàng có thể làm trong lúc này chính là mau chóng giải quyết các loại nguy hiểm chân thực đang tồn tại trong giấc mộng, đồng thời hoàn thành việc của bản thân nàng.

Như vậy chí ít có thể dành ra đủ thời gian cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên cười nói: “Đêm nay ngươi quả thật thường nói một số lời ta nghe không hiểu, nhưng ta cảm thấy cũng không phải là mê sảng, ngược lại rất mới lạ đáng yêu, là do ta chưa từng nghe qua mà thôi.”

“Ngươi cảm thấy đáng yêu sao?” Đôi mắt Ngư Thiển lóe sáng.

“Phải. Ngươi nói cái gì mà cửa tủ, là cái này sao.” Hai má Trạc Xuyên đỏ bừng mà trả lời một tiếng, ngón tay trái chỉ vào lòng bàn tay phải, nói một từ liền chọc nhẹ một cái, dường như đang học thuộc lòng: “Còn có tần suất, vừa rồi còn nói concert, đả… đả khấu, đều rất thú vị.”

Tuy rằng nàng nghe không hiểu nhưng cũng học phát âm theo Ngư Thiển, lặp lại mỗi một từ.

“Ngươi đều nhớ kỹ?” Ngư Thiển càng thêm vui vẻ.

“Lời ngươi nói, đương nhiên là phải nhớ kỹ.” Trạc Xuyên dịu dàng nói.

Sóng biển trong mắt Ngư Thiển trở nên chập chờn, mỗi một gợn sóng đều tựa như sự vui sướng trong lòng nàng. Nàng nghe Trạc Xuyên nói xong, tạm thời gác nghi ngờ trong lòng sang một bên, cực kỳ hăng hái giải thích những từ ngữ nghe kỳ kỳ quái quái cho Trạc Xuyên nghe.

Ngư Thiển nói: “Concert đó là một hoặc nhiều người ca hát trên sân khấu, sẽ có rất nhiều người đứng dưới sân khấu để lắng nghe, thưởng thức, ủng hộ người biểu diễn, bày tỏ sự yêu thích.”

Nàng lại bổ sung một câu: “Loại yêu thích này vô cùng nồng nhiệt.”

Trạc Xuyên căn cứ lời nói của Ngư Thiển mà tưởng tượng, nói: “Đó không phải là thanh lâu sao?”

Sư Thanh Y.”…”

… Đây là làm sao nghĩ ra được?

Đại khái là nhắc đến thanh lâu, Trạc Xuyên có chút xấu hổ nói: “Ngư, lần trước ta đến thanh lâu tìm ngươi, nhìn thấy các cô nương trong thanh lâu ca hát trên sân khấu, khách nhân dưới sân khấu reo hò cổ vũ không dứt, hơn nữa còn ném hoa lên sân khấu. Concert mà ngươi nói, có vài phần tương tự cảnh tượng này.”

Lần đó, những khách nhân chờ đợi màn biểu diễn của hoa khôi hồi lâu, nhưng lại chậm chạp không thấy hoa khôi xuất hiện. Sau đó Trạc Xuyên tìm một vòng trong thanh lâu mới biết Ngư Thiển vì muốn học từ khúc của hoa khôi nên nửa đường đã ngăn chặn nàng ấy, kéo vào một gian phòng, hoa khôi kia tưởng rằng bản thân gặp kẻ bắt cóc, sợ hãi đến mức thiếu chút nữa tắt thở.

Lúc đó Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng theo Trạc Xuyên đến thanh lâu bắt cá, nên cũng thấy cảnh tượng ca hát trên sân khấu. Hiện tại được Trạc Xuyên hình dung, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, rồi lại không biết nên giải thích với Trạc Xuyên như thế nào, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục ngồi một bên quan sát.

“Tuy rằng vừa nhìn là có phần tương tự, nhưng dù sao vẫn bất đồng.” Ngư Thiển cười nói: “Đi concert phải tốn tiền, rất nhiều tiền. Có lúc có tiền cũng vô dụng, hết chỗ ngồi thì không cho ngươi vào nữa.”

Trạc Xuyên là người cổ đại, chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống hiện đại, trong đầu nàng chỉ có tư duy của cổ đại, vì thế nghiêm túc nói: “Đi thanh lâu cũng phải dùng tiền, rất nhiều tiền. Phải dùng tiền mua hoa bài của các cô nương, nếu như hoa bài của vị cô nương nào đó đã đầy, thì chỉ có thể chờ lần sao.”

*Mua hoa bài: giống như một kiểu đặt lịch hẹn trước.

Sư Thanh Y: “…”

… Nếu không phải ta biết concert là cái gì, quả thật sẽ bị sự lý giải của ngươi thuyết phục.

Vốn dĩ Trạc Xuyên là người thành thật không hiểu biết các quy tắc chốn thanh lâu, nhưng bất đắc dĩ theo sau Ngư Thiển qua lại trong đó, không biết cũng phải biết.

Về phần phí bài bài, nàng cũng đã tự mình thể nghiệm, bởi vì Ngư Thiển hù dọa hoa khôi, Trạc Xuyên vì muốn tạ tội nên chủ động đề nghị mua hoa bài cả một ngày của nàng ấy, kết quả thấy con số vết bên cạnh hoa bài, nàng thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.

Đáng thương cho vị đạo trưởng nào đó, đời này chưa từng thấy qua nhiều ngân lượng như vậy.

Kiến thức của Ngư Thiển đối với hiện đại vốn rất nửa vời, hiện tại nghe Trạc Xuyên giải thích như vậy, âm thầm suy nghĩ một lúc, kết quả không ngờ lại cảm thấy Trạc Xuyên nói đúng, nàng nói: “A Xuyên ngươi nghĩ như vậy, rất có lý.”

Sư Thanh Y: “…”

… Không có lý.

Ngư Thiển lại nói: “Chẳng lẽ concert chính là một loại biến thể của thanh lâu?”

Sư Thanh Y: “…”

… Không phải.

Trạc Xuyên bừng tỉnh: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi.”

Sư Thanh Y: “…”

… Ngươi không hiểu.

Trước đây lúc nửa thùng nước như Trường Sinh dạy Ngư Thiển đã gây ra không ít chuyện buồn cười, hiện tại đến phiên Ngư Thiển tự mình dạy Trạc Xuyên, càng dạy càng kỳ quái.

Dù sao đối với các loại tri thức hiện đại, Trạc Xuyên căn bản là một cái thùng không có nước.

Sư Thanh Y nhéo mi tâm, có phần bất đắc dĩ. Nàng liếc mắt nhìn Lạc Thần ở bên cạnh, Lạc Thần đang nhắm mắt ngồi yên lặng tựa như khe suối, bên môi lại ẩn hiện nét cười.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, lại nhìn Ngư Thiển và Trạc Xuyên đang chuyện trò vui vẻ, cảnh tượng này tựa như quá khứ tốt đẹp bất chợt quay trở lại.

Tâm tình nhất thời lắng xuống, nàng cũng yên lặng mỉm cười.

“Vậy đả khấu lại là cái gì?” Trạc Xuyên vẫn rất hiếu kỳ.

“Đả khấu đó là sự ủng hộ đối với người ca hát trên sân khấu, ngươi có thể xem như một hình thức khác của việc reo hò.” Trước đây đều là do Trạc Xuyên dạy Ngư Thiển, hiện tại rốt cuộc có cơ hội dạy lại cho Trạc Xuyên, nàng sao có thể không hưng phấn, hận không thể lập tức làm mẫu cho Trạc Xuyên: “Lúc đả khấu, đa số trong tay đều lắc đèn huỳnh quang, nhưng nơi này lại không có đèn huỳnh quang.”

“Cái gì gọi là… đèn huỳnh quang?”

“Là một loại đồ vật có thể phát quang.” Ngư Thiển lấy dạ minh châu ra, lần lượt đặt lên khối mạch tinh: “Tựa như dạ minh châu này, chờ concert của ta bắt đầu, các ngươi sử dụng dạ minh châu đả khấu cho ta.”

Trạc Xuyên gật đầu, nghe một cách chăm chú.

“Sư Sư, ngươi cũng lấy dạ minh châu ra đi.” Ngư Thiển nhìn về phía Sư Thanh Y: “Ngươi biết cách đả khấu sao?”

Sư Thanh Y trợn mắt nói dối: “… Không biết.”

Ngư Thiển lập tức dạy nàng: “Chính là thế này.”

Nàng vừa nói vừa giơ dạ minh châu trong tay lên, dựa theo tiết tấu lắc từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, rồi nói: “Học được chưa?”

Sư Thanh Y: “…”

… Không dám học.

Trạc Xuyên học theo động tác của Ngư Thiển, lay động dạ minh châu, cười nói: “Ngư, ta học được. Ta nhất định sẽ vì ngươi… đả khấu.”

Trong tay Sư Thanh Y cầm dạ minh châu, nhưng vẫn không cử động, nàng nhanh trí nói: “… Học được rồi.”

Mắt thấy cuối cùng cũng có thể hát rồi, tâm tình của Ngư Thiển rất tốt, nàng đứng lên khối mạch tinh vừa rồi đã lựa chọn, nhóm người cũng đi theo nàng, yên tĩnh vây quanh khối mạch tinh.

Vị trí hiện tại của các nàng là do ba khối mạch tinh cao thấp tạo thành, Ngư Thiển cất bước leo lên khối cao nhất, tựa như đang bước lên sân khấu thuộc về nàng, nói: “Ta muốn bắt đầu xướng khúc, các ngươi lắc lư dạ minh châu, đả khấu cho ta. Như vậy ánh sáng của dạ minh châu có thể hấp dẫn sự chú ý của quỷ vật, chúng chắc chắn sẽ theo tiếng hát và ánh sáng mà tìm đến.”

Tuy nói cầm dạ minh châu cổ vũ vô cùng buồn cười nhưng Sư Thanh Y biết cách làm này của Ngư Thiển là hợp lý. Nếu như đổi thành nàng, lúc Ngư Thiển hát nàng cũng sẽ ở bên cạnh tạo thêm chút ánh sáng để tô điểm.

Giữa hang động tối đen như mực, nếu như những thứ ấn nấp trong bóng tối nhìn thấy một chỗ nào đó đột nhiên phát sáng, hơn nữa bị tiếng hát thôi miên, sẽ càng dễ sinh ra ý nghĩ muốn tiếp cận.

Sư Thanh Y thưởng thức dạ minh châu trong tay, ánh mắt lại thoáng nhìn Lạc Thần ở bên cạnh một cái.

Nàng lấy dạ minh châu Lạc Thần mang theo trong túi ra, lại dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay Lạc Thần.

Lạc Thần nâng ánh mắt nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y đưa dạ minh châu cho Lạc Thần: “Nghe thấy không?”

“Cái gì?” Lạc Thần nói.

“Cho ngươi dạ minh châu.” Sư Thanh Y nghẹn cười, lắc lư dạ minh châu trong tay: “Đả khấu cho Ngư Thiển.”

Lạc Thần đen mặt: “…”

Sư Thanh Y đảo mắt, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: “Bọn ta đều cầm dạ minh châu đả khấu, lẽ nào ngươi lại ngoại lệ?”

Lạc Thần quay đầu nhìn thoáng qua Ngư Thiển đã leo lên khối mạch tinh, hơn nữa còn đang kích động chuẩn bị ca hát, rồi lại chuyển mắt nhìn dạ minh châu Sư Thanh Y đưa cho nàng, cả người nàng cứng đờ, nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.

“Ngươi nhẫn tâm để Ngư Thiển khổ sở sao?” Sư Thanh Y cười nói.

Lạc Thần mặt không biểu cảm mà nhận lấy dạ minh châu.

Mặc dù đang cười đùa nhưng đối với việc dụ bắt quỷ vật Sư Thanh Y đã có kế hoạch vô cùng chi tiết. Nàng để Triệu Giác, Triệu Nghiễn và những thần quan khác tập hợp lại, đồng thời căn dặn bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, chờ lúc Ngư Thiển hát, nàng sẽ thắp sáng ba khối mạch tinh, ba khối này sẽ trở thành một mục tiêu dễ thấy nhất trong bóng tối.

Mà rương tróc yêu của Trạc Xuyên, đặt ngay sau ba khối mạch tinh này.

Mắt thấy tất cả đã chuẩn bị xong, Sư Thanh Y nói: “Ngư Thiển, có thể bắt đầu rồi.”

Ngư Thiển đứng trên khối mạch tinh cao nhất nhìn xuống, nói với Sư Thanh Y: “Sư Sư, có thể lóe lên không?”

“Cái gì lóe lên?” Sư Thanh Y không hiểu.

Ngư Thiển nói: “Lúc trước ta xem concert, lóe lên lóe xuống, ngươi có thể lóe không?”

Sư Thanh Y: “…”

“Thế này sao?” Sư Thanh Y suy nghĩ, lập tức hiểu ý của Ngư Thiển, đưa tay rót thần lực vào mạch tinh, khiến mạch tinh chợt phát quang. Sau đó nàng lại buông tay, thu hồi thần lực, mạch tinh lập tức tối sầm, sau đó nàng lại thắp sáng rồi tắt đi, cứ thế không ngừng lặp lại, trong quá trình này mạch tinh chớp tắt liên tục.

Ngư Thiển nhìn thấy thế ánh mắt sáng người, vô cùng kích động: “Chính là như vậy. Lát nữa ngươi lóe giúp ta, có được không?”

Sư Thanh Y nói: “Có.. có thể.”

Được rồi, nàng không chỉ là một cái giá cắm nến, mà còn phải phụ trách hiệu ứng ánh sáng của sân khấu.

Ngư Thiển cười nói: “Vậy ta bắt đầu. Nhưng ta cũng không biết quỷ vật kim phẩm kia sẽ bị ca văn ở tần số nào ảnh hưởng, thông thường quỷ vật cấp bậc càng cao sẽ càng mạnh, tần số bị ảnh hưởng cũng càng cao. Ta sẽ thử từ tần số cao nhất, nếu quỷ vật có thể nghe thấy, ca văn sẽ rung động, cũng có thể xác định được tần số của ca văn.”

Trong tay Trạc Xuyên cầm dạ minh châu, nhón chân nhìn lên, chuẩn bị đả khấu cho Ngư Thiển bất cứ lúc nào.

Lạc Thần lại yên lặng giấu dạ minh châu ở sau lưng.

Trạc Xuyên cũng không thu hồi ảnh điệp, ảnh điệp hiện tại đang bay quanh phía trên mạch tinh, Sư Thanh Y nhìn nó không chớp mắt.

Bốn phía yên tĩnh, mạch tinh phát ra ánh sáng vây quanh Ngư Thiển. Mái tóc bạc của nàng buông xuống che phủ trên lưng, tựa như phát quang.

Sư Thanh Y không biết Ngư Thiển muốn hát ca khúc gì, thầm nghĩ Ngư Thiển có thể sẽ hát ca khúc trước đây học được từ hoa khôi thanh lâu, dù sao trước đây Ngư Thiển thích nhất chính là ca khúc đó.

Ngư Thiển đặc biệt gom bốn màu bút lông của Trạc Xuyên lại thành một bó, đặt ở trước môi.

Sư Thanh Y: “…”

… Cho nên đây là micro của ngươi?

Trạc Xuyên lại không hiểu, hỏi: “Ngư, ngươi đây là đang làm gì?”

Ngư Thiển nói: “Là Micro.”

“Cái gì gọi là Micro?”

Ngư Thiển rốt cuộc vẫn chỉ là nửa thùng nước: “Một vật dùng để ca hát, ta cũng không biết tường tận, chỉ biết người hát đều sẽ dùng nó.”

Trạc Xuyên cái hiểu cái không mà gật đầu.

Ngư Thiển cầm ‘micro’, cánh môi hé mở, cuối cùng bắt đầu thử âm lần một: “Là ai, đưa ngươi đến bên cạnh ta ~ là trăng sáng tròn, trăng sáng ~”*

*Đây là ca từ trong bài Thiếu Nữ Thiên Trúc – một trong những bản OST trong phim Tây Du Ký

Ca văn có nhiều phạm vi tần số khác nhau, hiện tại ca văn đang ở tần số cao nhất, vượt xa phạm vi con người có thể nghe được, tuy rằng các nàng sẽ không bị ca văn ảnh hưởng vẫn có thể nghe thấy tiếng hát của Ngư Thiển.

Dạ minh châu của Sư Thanh Y thiếu chút nữa rơi xuống: “…”

Lạc Thần: “…”

Trạc Xuyên: “???”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!