Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 84

Chương 84: Áp Chế

 

Dù sao cũng chung sống nhiều năm, thông thường đều sẽ không hoài nghi đến những người bên cạnh, hơn nữa mấy năm nay Ngọc Hoa vì Phượng Linh Tông làm không ít chuyện, năm đó lúc Mộc Thanh vừa đến Phù Ngọc Sơn, chính là nàng ấy ra đón tiếp, tính ra Mộc Thanh còn phải gọi nàng ấy một tiếng sư tỷ.

Tình nghĩa đồng môn nhiều năm qua, từng cùng luyện công trong cùng một biệt viện, sớm chiều ở chung, thật ra Mộc Thanh không muốn nghi ngờ, nhưng có một số việc quá trùng hợp, không cách nào bỏ qua.

Ngọc Hoa ở Phượng Linh Tông rất có uy vọng, nàng ấy là đại trưởng lão được người người kính ngưỡng, càng được các đệ tử tôn sùng hơn so với Mộc Thanh đệ nhất tông sư như tính tình lãnh đạm. Nàng ấy và Thái Chân là sư tỷ muội có cùng một vị sư phụ, lúc trước còn được xem là một trong những người có khả năng kế thừa ngôi vị tông chủ, nếu không phải bản thân nàng không muốn tiếp nhận, có lẽ tông chủ của Phượng Linh Tông hiện nay chính là nàng ấy.

Nàng ấy luôn là phụ tá đắc lực của Thái Chân, mặc dù không dễ thân cận, thích hút thuốc, nhiều tật xấu nhưng ai cũng nhìn thấy nàng ấy vì Phượng Linh Tông nỗ lực không ít, là một người đáng tôn trọng.

Cho dù đã đến bước này, Mộc Thanh cũng chỉ là xem nàng ấy là Ngọc Hoa, mà không phải Đông Xích.

Linh phù dán xung quanh đều được đặc chế, chuyên dùng để trấn áp người này, khiến nàng ta không thể thoát thân, nhưng cũng không đến mức lập tức mất mạng.

Mộc Thanh lạnh nhạt nhìn một chút, không mặn không nhạt hỏi: “Vì sao làm như vậy?”

Ngọc Hoa vốn đã bị thương, bị phản phệ, còn bị linh phù áp chế, thần thức trong thân thể dường như sắp bị xé rách, nàng không khống chế được mà run rẩy, tẩu thuốc trong tay rơi trên mặt đất, cô độc nằm một góc.

Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, cần cổ trắng nõn che kín gân máu màu đen, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Biết bản thân đã bị bại lộ cũng không giải thích một câu, chỉ vừa thổ huyết vừa nhặt lại tẩu thuốc, vờ như nghe không hiểu mà hỏi ngược lại: “Trường Trữ đây là muốn làm gì, không rên một tiếng đã động thủ.”

Những người khác không biết chân tướng, đệ tử của Ngọc Hoa nhìn thấy tình cảnh này, vừa vội vừa lo lắng.

Có đệ tử muốn tiến đến, nhưng Mộc Thanh đã lập kết giới không cho người khác đến gần.

Thanh Hư và Giang Lâm lúc đầu còn không hiểu, muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy cả người Ngọc Hoa đều bị oán khí màu đen bao trùm thì không khỏi giật mình, các nàng không phải những tiểu đệ tử xung động không hiểu biết, vừa nhìn là có thể nhận ra sự bất thường của Ngọc Hoa.

Đường đường đại trưởng lão Phượng Linh Tông, lúc này bộ dạng kỳ quái như bị ma vật nhập xác, thực sự không bình thường.

Giang Lâm không lâu trước đó vừa bắt mạch cho Ngọc Hoa, tất nhiên biết rõ tình hình vết thương của Ngọc Hoa, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc vừa rồi, Mộc Thanh chưa từng làm gì cả, chẳng qua chỉ bày một pháp trận mà thôi, những người khác đều bình an vô sự nhưng chỉ riêng Ngọc Hoa trực tiếp bị phản phệ mà thổ huyết.

Trong Phượng Linh Tông, người Giang Lâm tín nhiệm nhất không ai ngoài Mộc Thanh, nàng biết thái độ làm người của Mộc Thanh, biết nàng ấy sẽ không làm xằng làm bậy, lại càng không tùy tiện động thủ. Lúc này Mộc Thanh không cho mọi người một câu giải thích nhưng Giang Lâm hiển nhiên vẫn nghiêng về phía nàng ấy nên chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát.

Thanh Hư cũng yên lặng không lên tiếng.

Những người có nhãn lực đều có thể nhìn ra điều bất thường, nên đã không cần thiết phải giải thích. Chỉ có một số tiểu đệ tử không hiểu ra sao, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.

Mộc Thanh lười vòng vo mà thôi động pháp chú, tiếp tục tăng thêm áp chế đối với Ngọc Hoa.

Ngọc Hoa không thể địch lại, phản phệ càng lúc càng nghiêm trọng khiến nàng ngay cả tẩu thuốc cũng không cầm lên nổi, loảng xoảng một tiếng rơi trên mặt đất.

“Nên gọi ngươi là Ngọc Hoa, hay là Đông Xích?” Mộc Thanh thản nhiên nói, đồng thời phất tay đánh tẩu thuốc văng ra xa.

Ngọc Hoa nghiêng người tựa lưng vào chiếc ghế bên cạnh, khẽ nhấc mắt bình tĩnh nhìn nàng, dường như muốn nhìn nàng một cách thấu đáo, nhưng rồi lại không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phản đối.

Mộc Thanh không để tâm đến việc nàng có trở lời hay không hoặc phản ứng như thế nào, mà chỉ nói tiếp: “Tháng giêng lúc ấy, ngươi đến Cô Tô làm việc, nhờ bản quân thay ngươi đi trấn thủ Côn Sơn, bắt đầu từ khi đó bọn ta đã rơi vào cái bẫy này. Sau đó ở huyện An Bình, Vu Sơn Trấn, tiếp đến là An Dương, đều là ngươi đang âm thầm thao túng.”

Nàng vừa nói vừa tiến về phía trước hai bước.

Mộc Thanh liếc nhìn Giang Lâm, tiếp tục nói: “Năm đó đi Kinh Châu, cũng là ngươi cố ý an bài, có lẽ khi đó ngươi cũng đã có kế hoạch rồi.”

Khi đó vốn nên là Mộc Thanh và Giang Lâm cùng đi Kinh Châu, nhưng hai ngày trước khi xuất phát Ngọc Hoa lại xin chỉ thị muốn đi cứu giúp nạn dân gặp thiên tai trước. Ngọc Hoa xưa nay không phải người nhiệt tình, nhưng chỉ riêng lần đó lại tương đối hăng hái, năm đó không ai hoài nghi, hiện tại biết được nàng đã có mưu đồ từ trước, cẩn thận ngẫm lại mới biết có lẽ năm đó nàng đã điều tra được sự tồn tại của A Lương, biết hắn đang ở trong nhóm nạn dân cho nên muốn nhân cơ hội đi tìm người.

Mọi việc chính là trùng hợp như vậy, cuối cùng để cho Giang Lâm tìm được tiểu tử kia trước.

Lúc đó Giang Lâm không muốn thu đồ đệ, Ngọc Hoa còn từng nói giúp không ít lần, khi đó cứ ngỡ rằng nàng có lòng tốt, nhưng thật ra không phải, chẳng qua nàng muốn A Lương ở lại Phù Ngọc Sơn mà thôi, nếu như Giang Lâm thực sự không muốn thu nhận vậy tất nhiên nàng cũng sẽ nhận làm đệ tử của mình, mang người về Phù Ngọc Sơn.

A Lương bái Giang Lâm là sư tôn, từ nhỏ đã sống ở Phù Ngọc Sơn, thật ra cũng là lớn lên dưới mí mắt của Ngọc Hoa.

Nàng một mực theo dõi, chờ khi thời cơ đến sẽ âm thầm hành động.

Rất nhiều chuyện trước đây, hiện tại ngẫm lại liền có thể nhận ra rất nhiều điểm bất thường, nhưng người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc thông suốt, làm người trong cuộc nên rất khó phát hiện.

“Lúc ngươi vừa đến thành An Dương, cố ý để người áo đen xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ cũng là để che giấu thân phận.” Mộc Thanh nét mặt lãnh đạm, cứ thế nhìn Ngọc Hoa bị thương không nhẹ.

Lúc đó phân thân của Bạch Nhược Trần bắt Bạch Xu đi, dẫn dụ các nàng đến An Dương, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bạch Xu đánh tan phân thân. Thật ra lúc ấy Mộc Thanh cũng không nghi ngờ gì, lại càng không nghĩ đến là người bên cạnh âm thầm thao túng, chẳng qua lấy làm lạ vì sao mỗi lần đều trùng hợp như vậy.

Đông Xích xưa nay cảnh giác, lo lắng các nàng sẽ phát hiện ra manh mối cho nên mới cố ý để người áo đen và Ngọc Hoa đồng thời xuất hiện, mượn đó xóa bỏ sự nghi ngờ của nhóm người Mộc Thanh.

Ngọc Hoa không biện giải, nghe Mộc Thanh trần thuật từng câu từng câu một, khóe môi mang ý cười, nhưng không hề thừa nhận.

“Trường Trữ đây là ý gì?”

Đệ tử chân truyền của Ngọc Hoa hoàn toàn nghe không hiểu đây là đang nói cái gì, một hồi Cô Tô một hồi Kinh Châu, còn có Đông Xích gì đó, bọn họ chỉ quan tâm sư tôn nhà mình lúc này đang bị thương, còn đang nôn ra máu, tình huống không mấy lạc quan. Bọn họ nóng lòng muốn xông lên ngăn cản Mộc Thanh, hơn nữa còn chất vấn: “Mộc Thanh trưởng lão đây là muốn làm gì? Vì sao đột nhiên đả thương người!”

Có người lên tiếng, sau đó những đệ tử đang lo lắng cũng lần lượt lên tiếng, có người chỉ trích, có người khuyên ngăn.

Dù sao cũng là sư tôn của bọn họ, lúc này bọn họ nhất định nóng lòng, hơn nữa tâm tư dĩ nhiên sẽ hướng về sư tôn nhà mình, nhưng ngại vì Mộc Thanh đang ở đây, cộng thêm có kết giới kết giới không thể đến gần, nếu không đã sớm hành động.

Mặc cho những người kia ầm ĩ thế nào, Mộc Thanh vẫn thờ ơ lãnh đạm.

Giang Lâm và Thanh Hư đã nghe ra điều bất thường trong những lời nói của nàng, nhất là lúc Mộc Thanh nói Kinh Châu, trái tim Giang Lâm nhất thời chìm xuống.

Sau khi A Lương đi rồi, Giang Lâm một mực điều tra việc này, nhưng vẫn không có manh mối, lúc này nghe Mộc Thanh nói, nàng nhất thời nhìn về phía Ngọc Hoa, nét mặt dần trả nên trầm trọng.

Mộc Thanh lấy ra một tấm linh phù, mặt không biểu cảm mà nhìn về phía Ngọc Hoa.

“Một người có ba phân thân, Đông Xích, mục đích của ngươi rốt cục là gì?”

Năm đó sau khi Dung Nguyệt bị phong ấn, Đông Xích liền biến mất không xuất hiện nữa, tất cả mọi người tưởng rằng bởi vì chuyện của Dung Nguyệt, không ai ngờ nhiều năm sau sẽ thành thế này.

Nàng ta vẫn luôn ở đây, không hề mắt tích, chẳng qua không dùng hình dạng thật của bản thân xuất hiện mà thôi. Nàng ta có thể điều khiển thi thể của Bạch Nhược Trần, vậy việc chia bản thân thành ba phân thân cũng không phải không thể, ai có thể nghĩ đến Ngọc Hoa và người áo đen đều là nàng ta?

Đông Xích là bản thể đứng phía sau khống chế toàn bộ kế hoạch, cho nên người áo đen bị thương nàng ta cũng sẽ bị phản phệ, tương tự, Ngọc Hoa là một trong hai phân thân cũng sẽ chịu tổn thương, do đó mỗi lần người áo đen bị thương Ngọc Hoa đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Nếu như không có việc ngoài ý muốn đêm nay, Mộc Thanh cũng sẽ không phát hiện ra mà sẽ tiếp tục bị che mắt.

Đông Xích có thể điều khiển quỷ tu sĩ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, cũng giống như khống chế con rối, tương tự, một khi những quỷ tu sĩ này bị thương nặng hoặc là xuất hiện vấn đề, nàng ta cũng sẽ bị phản phệ, hai phân thân cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Mộc Thanh tương kế tựu kế, để Bạch Xu nhân lúc trời tối phục kích quỷ tu sĩ, còn bản thân triệu tập mọi người của Phượng Linh Tông đến đây, lúc này nới khiển Ngọc Hoa lộ ra manh mối.

“Không hiểu ngươi đang nói gì, cái gì mà Đông Xích?” Ngọc Hoa nhẹ nhàng nói, nét mặt vẫn ung dung bình tĩnh, giả bộ hồ đồ.

Mộc Thanh cũng lạnh nhạt rũ mắt nhìn nàng ta. Nàng đốt cháy linh phù trong tay, ánh lửa chợt lóe, cũng đúng lúc này, Bạch Xu đã giải quyết xong việc ở phố Khánh Hoà, được truyền tống trở về.

Bạch Xu hôm nay mặc một bộ trường bào màu hổ phách, nhìn vô cùng phóng khoáng, trong tay nàng còn cầm một viên châu trong suốt, bên trong có hắc khí đang chuyển động cuồn cuộn.

Đó là hồn thể của một phần đội quân quỷ tu sĩ, bị nàng phong ấn bên trong viên châu.

Trong thân cây hòe chỉ ẩn giấy một phần quỷ tu sĩ, nàng cẩn tuân căn dặn của Mộc Thanh, chỉ giải quyết một nửa, số còn lại đều thu vào viên châu này.

Ngọc Hoa vốn dĩ còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy viên châu thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạch Xu đối với Ngọc Hoa không hề khách sáo giống như Mộc Thanh, vừa xuất hiện liền đưa một luồn thần lực vào trong viên châu, chỉ thấy hắc khí bên trong viên châu thoáng chốc trở nên phai nhạt không ít, Ngọc Hoa cũng bị phản phệ, thân thể cũng sắp không thể ngồi thẳng được nữa.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, hai sư đồ tìm được thứ có thể uy hiếp được nàng ta, tất nhiên là sẽ không nương tay.

Đây chính là kẻ chủ mưu, cho dù tình đồng môn trước kia thân thiết đến đâu cũng không thể thay đổi những việc nàng ta đã làm, huống Ngọc Hoa cũng chính là Đông Xích, cả gan đào Bạch Nhược Trần từ dưới đất lên để luyện thi, trong ngoài đều đáng chết.

Bạch Xu từ trước đến nay không phải người khách sáo, nàng biết Mộc Thanh nhất định sẽ không giải thích nhiều, nên nàng trực tiếp nói rõ tiền căn hậu quả.

Mọi người đều kinh ngạc, đệ tử của Ngọc Hoa càng khiếp sợ không thôi, cuối cùng chỉ có thể đứng sửng sờ bất động.

” Đông Xích, đã lâu không gặp.” Bạch Xu chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh Mộc Thanh, nàng lười nhác nhấc mí mắt, học theo ngữ điệu của các nàng trước kia, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Ngọc Hoa, dường như muốn đối thoại với kẻ phía sau màn.

Ngọc Hoa không đáp lại.

Làm một phân thân, nàng ta dù sao vẫn có điểm khác biệt so với người bình thường, tất cả đều bị thần thức của Đông Xích khống chế. Nàng ta nhấc mí mắt đối diện với Bạch Xu, trong ánh mắt chỉ có sự khinh miệt, cũng giống như cách Dung Nguyệt nhìn Bạch Xu.

Xung quanh có trận pháp, nàng ta bị giam bên trong, trừ phi tự bạo, bằng không thần thức trong thân thể sẽ luôn bị ràng buộc ở chỗ này. Nàng ta có quyết định này nhưng chưa đến lúc cấp bách tuyệt đối sẽ không dùng đến.

Mà Giang Lâm ở bên cạnh cũng không để tâm những việc này, nàng vẫn còn đắm chìm trong chuyện của A Lương, nhất là sau khi nghe xong những lời Bạch Xu nói, cả người nàng vô thức căng thẳng, ánh mắt trở nên lạnh như băng, chuyển hướng nhìn Ngọc Hoa trầm giọng hỏi: “Là ngươi làm?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!