Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 79

Chương 79: Khả nghi

 

Mọi người còn đang khổ chiến nghe câu này đều giống như uống một liều thuốc an thần, môn hạ đệ tử của Thanh Hư vui vẻ ra mặt: “Trở về, sư tôn bọn họ trở về rồi!”

Nhóm người trên thuyền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong thành, đều xuống dưới trợ giúp.

Giang Lâm không đi mà chỉ ở trên thuyền canh giữ thi thể của A Lương, muốn mang hắn và những bị thương về nhã các.

Mộc Thanh quay đầu nhìn một cái, nhưng cũng không nói gì.

Quỷ tu sĩ trong thành An Dương giết mãi không hết, cũng không phải thứ mà những tu sĩ bình thường có thể đối phó, các nàng trở về tương đương với có thêm quân cứu viện, cho dù nàng và Bạch Xu cùng ra tay nhưng cũng không thể xoay chuyện cục diện, bởi vì phạm vi quá lớn, số người các nàng có thể giúp đỡ cũng hữu hạn, vì thế vẫn có không ít tu sĩ chết dưới đao của quỷ tu sĩ.

Máu nhuộn đỏ thành, khắp nơi trải đầy thi thể.

Quỷ tu sĩ quá đông, đối phương hẳn là đang sử dụng chiến thuật biển người, có thể dần dần mài mòn sức lực của các nàng. Hơn nữa Ngọc Hoa vì muốn bảo vệ một tiểu đệ tử của Phượng Linh Tông mà quyết đoán xông đến kéo người ra, nhưng còn bản thân lại bị quỷ tu sĩ đánh lén, cánh tay bị cắt một đường sâu đến thấy xương.

Mộc Thanh lập tức xông đến, lập kết giới kéo nàng ấy vào bên trong: “Cẩn thận một chút.”

Sắc mặt của Ngọc Hoa trở nên tái nhợt do mất máu quá nhiều, hô hấp bất ổn, nhưng vẫn lắc đầu, mặt không đổi sắc mà trả lời: “Không sao, ngươi đi giúp những người khác, không cần phải lo lắng cho ta.”

Bình thường Ngọc Hoa vô cùng lãnh đạm, nhưng loại thời điểm này vẫn tận hết trách nhiệm, chí ít sẽ che chở những tiểu đệ tử không đủ năng lực bảo vệ bản thân, bằng không lúc này cũng sẽ không bị thương khắp người.

Mộc Thanh thấy nàng còn không đến mức không thể cử động, cân nhắc chốc lát, cuối cùng quyết định đến giúp những người khác.

Mà cách đó không xa Bạch Xu mặc y phục đỏ liếc nhìn bên này môt cái, cũng đúng lúc đối diện với ánh mắt của Ngọc Hoa.

Không biết Bạch Xu nhặt được một thanh trường kiếm dính đầy vết máu từ thi thể nào, ánh mắt sâu thẩm, tay nâng chuôi kiếm, trực tiếp giải quyết hai quỷ tu sĩ gần đó. Nhưng ánh mắt của nàng chỉ dừng bên kia trong chốc lát, không lộ ra bất cứ tâm tình gì, một khắc sau đã thuận thế chuyển hướng, không có gì khác thường, dường như vừa rồi không phải đang nhìn Ngọc Hoa và Mộc Thanh.

May mắn nhóm người Mộc Thanh trở về đúng lúc, miễn cưỡng ổn định cục diện, có lẽ là người áo đen biết tiếp tục đánh cũng chỉ phí công, kẻ bị thương đều là những tu sĩ bình thường mà không thể làm gì được Mộc Thanh các nàng, vì thế bọn họ nhanh chóng thu tay.

Quỷ tu sĩ biến mất tựa như thủy triều rút đi, không bao lâu đã không còn thấy bóng dáng.

Lúc này tình hình trong thành có thể nói là vô cùng thảm liệt, không chỉ tu sĩ ra nghênh chiến bảo vệ thành mà còn có không ít bách tính vô tội bị hại, quỷ tu sĩ rút đi, tất cả mọi người thở dài một hơi, thậm chí có một số bách tính kêu gào phát tiết, khắp nơi tìm kiếm thân nhân thất tán trong lúc chiến loạn.

Chúng tu sĩ cũng hỗn loạn như một nắm cát, có người tê liệt ngồi dưới đất, có người nghĩ cách tạm thời chữa thương cho bản thân, còn có người đi giúp đỡ đồng môn.

Bạch Xu nhìn chân trời đen kịt, dường như có tâm sự.

Trong tay nàng còn cầm trường kiếm dính máu, hồi lâu sau mới thả tay ném trường kiếm xuống đất.

Mũi kiếm mang theo thần lực chạm vào mặt đất nên dễ dàng cắm vào trong tảng đá, cuối cùng chỉ còn chuôi kiếm ở lại trên mặt đất.

Tu sĩ xung quanh vô ý thoáng nhìn đều không khỏi sững sốt, tất cả đều hiếu kỳ nhìn lại.

Những người này đại đa số đều không biết vị nữ tử áo đỏ thực lực hùng hậu trước mặt chính là tiểu hồ ly bị bọn họ xem là linh sủng của Mộc Thanh, tất cả mọi người chưa từng gặp Bạch Xu, mà nay bỗng nhiên nhận thấy sự tồn tại của nàng, có người không nhịn được mà nhỏ giọng bàn tán.

Nhưng cũng có những tu sĩ đã nhận được tin tức, biết thân phận thật sự của Bạch Xu, nhưng chỉ nghe người khác thuật lại nên không thể tưởng tượng ra nàng mạnh như thế nào, cho đến lúc tận mắt chứng kiến mới bắt đầu cảnh giác.

Bạch Xu không thèm để ý đến việc những người này nhìn nàng như thế nào, nàng trực tiếp đi đến bên cạnh Mộc Thanh, rồi cùng nhau đi về phía nhã các.

Hai sư đồ đi được một đoạn, Bạch Xu mới dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, trầm thấp nói: “Có chút kỳ lạ…”

Mộc Thanh vẫn còn trầm tư về cái chết của A Lương, nên cũng không cẩn thận quan sát giống như nàng, nghe nàng nói như thế thì chợt dừng bước, rồi sắc mặt lập tức trở lại bình thường mà đi tiếp, đồng thời hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Bạch Xu nói: “Rút lui quá nhanh.”

Nàng đang nói đến đám quỷ tu sĩ.

Trước khi các nàng trở về, đám quỷ tu sĩ này đã toàn lực tiến công An Dương một lần, đánh cho chúng tu sĩ trở tay không kịp, nhưng đáng ngờ chính là bọn họ không tiếp tục đánh, trái lại còn rút lui, sau đó mới tiến hành đợt tiến công tiếp theo, rồi lại trùng hợp đúng vào lúc nhóm người Mộc Thanh trở về, hơn nữa lần này rút lui còn nhanh hơn so với lần trước.

Đây là điều không hợp với lẽ thường, theo lý thuyết lần đầu tiên tiến công An Dương nên kiên trì đến cùng, bởi vì bọn họ vô cùng có khả năng chiến thắng, nhưng bọn họ không làm vậy, ngược lại lựa chọn rút lui rồi tấn công lần thứ hai. Dĩ nhiên, có lẽ vì đồng thời khống chế nhiều quỷ tu sĩ là một việc rất khó khăn, thời gian hữu hạn, nhưng vừa rồi lại không giống như sắp mất khống chết, mà chỉ bởi vì các nàng đã trở về nên mới rút lui?

Không biết tại sao, trong lòng Bạch Xu nảy sinh mối hoài nghi.

Nghe Bạch Xu nói như vậy, Mộc Thanh lập tức hiểu được, cho tới nay nàng đều cảm thấy tất cả mọi việc quá kỳ lạ cũng quá trùng hợp, hiện tại trong lòng càng căng thẳng.

Quả thật những quỷ tu sĩ kia dường như không mạnh như lúc ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nhóm ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành càng khó đối phó hơn, còn nhóm ở thành An Dương thực lực thấp hơn không ít, vừa rồi lúc giao đấu nàng đã phát hiện, chẳng qua không nghĩ đến điểm này.

Nhớ lại lúc vừa đến thành An Dương, người áo đen và Dung Nguyệt cũng đột nhiên xuất hiện, điều động không ít ma vật đến tấn công, nhưng vừa rồi mới đánh với Bạch Xu vài chiêu đã rút lui.

Lại một lần nữa mọi việc thoáng nhìn dường như không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Mục đích của người áo đen là gì, uổng phí công sức như thế thì có lợi ích gì?

Hai sư đồ đều là người đã từng trải qua thượng cổ đại chiến, hai người đều trực giác việc này không đơn giản vẻ bề ngoài.

Mộc Thanh nghĩ đến gì đó, nói: “Thần quân còn bị ta giam giữ trên thuyền.”

Cho nên đợt tiến công thứ hai mới trùng hợp như vậy, đúng lúc các nàng trở về.

Bạch Xu cũng nghĩ như nàng, vì vậy khẽ gật đầu.

Nói xong, hai sư đồ lập tức đi về hướng nhã các.

Mộc Thanh có thể cảm giác được phong ấn nàng đặt trên người Bạch Nhược Trần vẫn chưa bị phá vỡ, cho nên đối phương nhất định vẫn còn ở trên thuyền.

Thảo nào lúc ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành người áo đen chỉ mang Dung Nguyệt đi mà mặc kệ Bạch Nhược Trần, có lẽ mỗi một bước đi đều đã được tính toán trước, bất kể Mộc Thanh làm như thế nào, những người đó cũng sẽ có biện pháp đối phó.

Các nàng vẫn luôn bị dắt mũi, chưa từng thoát khỏi cạm bẫy đám người đó giăng ra.

Phải nói là người áo đen và Dung Nguyệt, từ đầu đến cuối đều căn cứ vào hành động của các nàng mà giăng bẫy, bất kể các nàng đang làm gì, sẽ làm gì, những cái bẫy này đều sẽ tiếp tục được giăng ra.

Mộc Thanh hồi tưởng lại những việc xảy ra gần đây, khởi điểm là huyện An Bình, sau đó là thiên tai ở Lâm An, tiếp đến là An Dương xảy ra chuyện, đều là vì thiên tai và ma vật, sau đó là những chuyện mọi người gặp phải trong thành An Dương, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ về phía ma vật, nghĩ rằng tà ma quấy phá, sẽ dẫm vào vết xe đổ ba nghìn năm trước, nhưng người áo đen lại dẫn độ toàn bộ oan hồn ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành đi…

Ngay từ đầu các nàng đã bị dẫn dắt theo một phương hướng nhất định, hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Có lẽ tất cả chỉ là kế dương đông kích tây, mục đích cuối cùng của người áo đen chính là những vong hồn ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành…

Trái tim Mộc Thanh nhất thời trầm xuống, nàng suy nghĩ một chút rồi nói suy nghĩ của mình cho Bạch Xu nghe.

Cách nghĩ của Bạch Xu cũng tương tự như nàng, thậm chí còn nghĩ sâu hơn một chút, Bạch Xu trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Sư tôn, năm đó vì sao ma tộc lại tàn sát Thiên Tiệm Thập Tam Thành?”

Thông thường ma vật làm hại thế gian đều là bắt đầu từ nhân giới, trước hết sẽ tàn sát dân chúng tay không tấc sắt, nhưng lần đó lại không giống, ma vật dưới sự trợ giúp của Vu Tộc đánh thẳng vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành thực lực mạnh nhất, đây là điều rất kỳ lạ. Chiến tranh thông thường đều sẽ đánh từ nơi dễ dàng nhất, nhưng ma tộc thì ngược lại, trực tiếp liều lĩnh xông vào Phổ La Sơn được bảo vệ bởi tầng tầng pháp trận để tàn sát, là vì sao?

Năm đó tình huống nguy cấp, không ai suy nghĩ đến những chuyện này, mà thời gian thấm thoát, vạn vật thương hải tang điền, lại càng không ai còn nghĩ đến.

Đại chiến năm đó và cục diện hiện nay, thoạt nhìn cực kỳ khác biệt nhưng đều là do ma tộc gây ra, nhưng vì sao ma tộc lại lựa chọn Thiên Tiệm Thập Tam Thành, vì sao lại lựa chọn An Dương?

Mộc Thanh chợt dừng bước, nhìn về phía Bạch Xu.

Hai sư đồ nhanh chóng đến nhã các, Bạch Nhược Trần còn bị phong ấn trói buộc không thể cử động, Mộc Thanh thu hắn vào túi vải, như vậy có thể cách ly hắn với thế giới bên ngoài.

Bạch Nhược Trần tuy rằng vẫn còn chút ý thức nhưng dù sao cũng đã chết, chỉ là một con rối mà thôi, tất cả những việc các nàng làm đối với hắn, kẻ sau màn đều có thể thông qua hắn nhìn được, nghe được, cho nên đành phải phong ấn hắn lại.

Lúc này tu sĩ trong nhã các rất thưa thớt, đám người Dương môn chủ cũng không có mặt, Mộc Thanh xử lý xong việc liền dẫn Bạch Xu trực tiếp đến Tây Viện tìm Giang Lâm, lúc đi ngang qua lầu một thì nghe thấy những đệ tử bị thương đang thần thần bí bí bàn tán việc gì đó.

Đến gần mới nghe được bọn họ đang thảo luận về Thiên Tiệm Thập Tam Thành, dù sao có thể nhặt lại một cái mạng từ nơi đó, bọn họ đều lòng còn sợ hãi, khó tránh cảm thán vài câu.

Đây vốn dĩ chỉ là chuyện râu ria, nhưng Mộc Thanh đang muốn lên lầu lại tình cờ nghe những người này nói đến quân chủ cuối cùng của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nàng vô thức dừng bước.

“Tương truyền vị quân chủ kia là người lợi hại nhất trong số các đời quân chủ, là người chính trực, một đời minh quân, năm đó chính là vì bảo vệ thành trì, bảo vệ tất cả tu sĩ và bách tính trong thành, cuối cùng hao hết linh lực khô kiệt mà chết, thực sự đáng tiếc a.”

“Ta cũng nghe nói.” Có người tiếp lời: “Nếu hắn có thể sống sót, có lẽ Thiên Tiệm Thập Tam Thành sẽ ngày càng lớn mạnh.”

Nhóm người bàn tán xôn xao, đều là những lời khen ngợi.

Bọn họ không hiểu biết về vị quân chủ kia, cũng không biết nghe được từ chỗ nào, cảm đám đều cảm thán một người chí cao vô thượng thế mà lại chết đi, thật sự làm hậu nhân tiếc hận.

Mộc Thanh ở bên ngoài nghe thấy, Bạch Xu cũng nghe được, nhưng trên mặt chưa từng có biểu hiện gì.

Lúc các nàng sắp rời đi, trong phòng lại truyền đến một câu, có người thao thao bất tuyệt nói: “Có một lần ta vô tình xem được một quyển sách cũ, trong sách nói trước đó Thiên Tiệm Thập Tam Thành còn có một vị quân chủ, chỉ tại vị hai năm, cũng không biết là thật hay giả.”

“Nhất định là giả.” Một đệ tử mặc đạo bào giọng điệu chắc chắn: “Thiên Tiệm Thập Tam Thành tổng cộng có bảy mươi hai vị quân chủ, vị cuối cùng chính là người thứ bảy mươi hai, nào có ai tại vị hai năm.”

Tiếng nói vừa dứt, những người khác đều đồng tình phụ họa.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Trong sách viết rõ, chỉ có bảy mươi hai vị, quyển sách ngươi xem nhất định viết sai rồi.”

Nghe đến đây, Mộc Thanh yên lặng xoay người rời đi, Bạch Xu đuổi theo phía sau.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!