Chương 73: Lão Long
Ngọn lửa u lam vô cùng quỷ dị, không những không tắt mà sau khi thiêu cháy hai đệ tử kia còn tiếp tục cháy trên tảng đá, tia lửa văng khắp nơi. Kỳ quái chính là những tia lửa này sẽ không đốt cháy tạp vật xung quanh, không bao lâu sau chúng bắt đầu tụ lại một chỗ, tạo thành một đám lửa.
Chỉ trong chớp mắt đã đốt cháy hai người, loại lửa này còn đáng sợ hơn cả hắc khí, mọi người kinh hãi liên tục lui về phía sau.
Sắc mặt Mộc Thanh hơi trầm xuống, lên tiếng ngăn cản: “Đứng yên tại chỗ, đừng cử động, không đến gần nó thì sẽ không sao.”
Hoàng trưởng lão khiếp sợ nói: “Mộc tông sư, đây là cái gì, sao lại đáng sợ như vậy?”
Mộc Thanh trả lời: “Minh hỏa.”
“Minh hỏa?”
Giang Lâm ở bên cạnh lên tiếng giải thích: “Cửu thiên minh hỏa, trước đây dùng để xua đuổi tà ma.”
Theo lý thuyết thứ này đã không còn tồn tại trên thế gian, phần lớn mọi người không biết đến cũng là điều bình thường, có lẽ trước kia đã có người bố trí cơ quan ở đây, dùng để đối phó ma vật, hẳn là ai đó đã vô ý chạm vào cơ quan nào đó, nếu không minh hỏa sẽ không tùy tiện bốc cháy.
Hai đệ tử kia cũng quá xui xẻo, mới vừa xuống đất đã trúng chiêu.
Mộc Thanh từ nhẫn trữ vật lấy ra một nắm cát trắng, rải về phía minh hỏa, ánh lửa u lam lập tức bị dập tắt.
Nàng không nhiều lời, mà chỉ yên lặng nhìn quét một vòng, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, những người còn lại lúc này đã thông minh ra, biết phải cẩn thận theo ở phía sau, thở cũng không dám thở mạnh.
Bạch Xu quan sát xung quanh, chiếc đuôi nằm yên không cử động nữa, nhưng móng vuốt vẫn khoát lên trên gáy Mộc Thanh, nàng vô cùng cảnh giác, dường như đã nhận thấy điều bất thường, vì thế đang đề phòng thứ gì đó.
Đáng tiếc đám người Hoàng trưởng lão không phát hiện có gì bất thường, chỉ biết đi theo ở phía sau. Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn Bạch Xu, gương mặt gần sát với nàng ấy, sau đó giương mắt nhìn về phía cuối con đường.
Quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ, lúc vừa đến còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi, nhưng hiện giờ ngay cả tiếng gió thổi cũng không có, xung quanh không một chút động tĩnh.
Bầu trời trong không gian dị giới trong xanh, vạn dặm không mây, nhưng lại không có mặt trời, từ xa nhìn lại chỉ thấy thiên sơn vạn thủy che khuất đường chân trời, thành trì hoang vắng tựa như lục bình lênh đênh trên biển, không nơi bám víu.
Mộc Thanh mặt không biểu cảm, âm thầm truyền âm cho Bạch Xu, như vậy người khác sẽ không nghe được.
“Lần trước ngươi đến, cũng là như thế này?” Mộc Thanh chậm rãi đi từng bước một, đồng thời chú ý che chở những người phía sau.
Bạch Xu nghiêng đầu nhìn xung quanh: “Không phải, oan hồn trong thành đã biến mất, trăm năm trước vẫn còn rất nhiều, xuất hiện khắp đường phố.”
Tu sĩ và bách tính chết đi trong cuộc thảm sát năm đó, bởi vì chấp niệm quá nặng oán khí quá sâu nên căn bản không cách nào thoát khỏi nơi này, cũng không thể siêu độ, càng không thể vào luân hồi, chính bởi vì có quá nhiều người chết nên nơi đây đã trở thành một nơi kinh khủng hơn cả địa ngục.
Lần trước Bạch Xu đến đây, khắp nơi đều là oan hồn không nơi nương tựa, rậm rạp du đãng khắp mọi góc ngách, mà lần này trở lại không hề nhìn thấy một oan hồn nào.
Một tòa thành trì, hơn mười vạn vong hồn, cứ thế biến mất vào hư không, đây là một điều kinh khủng cỡ nào, những oan hồn kia không thể nào tự tan biến hoặc rời khỏi nơi này, mà chỉ có một loại khả năng…
Ai đó đã mang bọn họ đi, mang oan hồn của cả một thành trì đi rồi.
Có lẽ không chỉ một tòa thành, mà ngay cả mười hai tòa thành còn lại cũng là tình huống này.
Hai sư đồ lại nghĩ đến hắc khí xung quanh Phổ La Sơn… So với oan hồn tràn ngập trong thành, những oan hồn đã gặp trên Phổ La Sơn không tính là nhiều, có thể là không thể mang đi, hoặc là cố ý để lại.
Nhưng mà bất kể là loại tình huống nào, đều làm cho người ta lạnh cả sống lưng, dù sao muốn mang những oan hồn oán khí tận trời tích tụ ngàn năm rời đi không phải là chuyện dễ dàng, thực sự chưa từng nghe qua, hơn nữa mang những oan hồn này đi với mục đích gì, tất nhiên còn có âm mưu lớn hơn ở phía sau.
Mộc Thanh bất giác mím môi, trầm tư nhíu chặt chân mày.
Đường phố vắng vẻ, đi đến cuối đường cũng không có manh mối gì. Trải qua nhiều năm nắng gió, cho dù có trận pháp che chở những kiến trúc xung quanh cũng đã trở nên mục nát, khắp chốn hoang tàn.
“Sư tôn.” Bạch Xu dùng đầu cọ vào người Mộc Thanh, sau đó từ trên vai nhảy xuống cánh tay, rồi tiếp tục nhảy vào lòng bàn tay.
Mộc Thanh rũ mắt nhìn nàng: “Chuyện gì?”
“Vào trong thành xem thử.” Bạch Xu đầu.
Không ai nghe thấy hai sư đồ trò chuyện, Mộc Thanh cân nhắc chốc lát rồi phóng thích thần thức điều tra xung quanh, sau đó dừng bước, nói với những người ở phía sau: “Vào trong thành.”
Mọi người cũng không truy hỏi, tất cả đều yên lặng theo sau.
Đi được một đoạn, Giang Lâm mới đi đến bên cạnh Mộc Thanh, thấp giọng hỏi: “Đã phát hiện ra chuyện gì?”
Mộc Thanh lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “Không có.”
Vừa rồi nghe nàng nói, Giang Lâm còn tưởng rằng có phát hiện gì, kết quả là không có. Giang Lâm nhìn xung quanh, lại đè thấp giọng nói: “Nơi này rất bất thường, đi ở trên đường cũng cảm thấy rợn người, rõ ràng một bóng ma cũng không nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác rất quỷ dị, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.”
Trước khi đến đây, tất cả mọi người đều cho rằng muốn vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành phải trải qua một phen gió tanh mưa máu, tất nhiên cũng sẽ tử thương hơn một nửa, không ngờ ngoại trừ cơ quan vừa rồi thì không xảy ra chuyện gì khác, căn bản không giống như trong lời đồn.
Nhưng mà càng thuận lợi, càng vắng lặng yên tĩnh, sợi dây đàn trong lòng mọi người càng kéo căng, trước đó còn không cảm thấy thế nào, nhưng từ khi vào thành cảm giác nôn nóng bất an trong lòng càng lúc càng sâu, quả thực vô cùng dày vò.
Mộc Thanh không lên tiếng, đi được vài bước mới lặng lẽ nhét một tấm linh phù vào trong tay Giang Lâm, sau đó nhìn nàng ấy một cái.
Đây là linh phù dùng để hộ thân, tương tự cái Mộc Thanh đã cho Lục Phó Ngôn. Thực lực của Giang Lâm tương đối thấp so với các nàng, trên người còn đang bị thương, hơn nữa lại là y tu, nếu như xảy ra biến cố Mộc Thanh tất nhiên phải bảo vệ cho nàng ấy.
Giang Lâm cũng hiểu đạo lý này, nên lúc nhận được linh phù chỉ hơi kinh ngạc, sau đó liền yên lặng cất đi.
Thanh Hư ở phía sau vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cũng chỉ nhìn một cái, ngoài ra không hề có phản ứng gì khác.
Bạch Xu dường như đã cảm nhận được thứ gì đó, nàng đột nhiên nhảy xuống, thân thể chỉ lớn bằng bàn tay phút chốc trở nên to lớn như lúc ở Côn Sơn, một mình đi ở phía trước, che chở cho Mộc Thanh.
“Sư tôn cẩn thận một chút, bên kia có điều bất thường.”
Mộc Thanh khé nhấc mắt, nặng nề nhìn về phía xa, nàng dĩ nhiên cũng đã nhận ra, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài mà thôi, nghe nghiệt chướng nói như thế nàng cũng chỉ ừ một tiếng.
Những người phía sau nhìn thấy Bạch Xu bỗng nhiên biến lớn đều không khỏi kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng bản thể của Bạch Xu chỉ lớn bằng bàn tay, ai biết thoáng chốc đã thay đổi. Nhưng vào thời điểm quan trọng này không ai rãnh rỗi đển bận tâm.
Bạch Xu vừa đi vừa ngoắc đuôi, lúc sắp đến ngã ba đường, nàng đột nhiên chuyển hướng dẫn mọi người đi vào con hẻm. Con hẻm rất chật hẹp, chỉ có thể đi một lần hai người, nhưng không dài nên có thể lập tức đi qua, cuối hẻm lại là một con phố vắng vẻ khác, rẽ một lần nữa sẽ đến chỗ cần đến.
Đúng lúc này, gần đó bỗng nhiên truyền đến một tiếng long ngâm*.
*long ngâm: rồng kêu
Bạch Xu dừng bước, mọi người đều hoảng hốt, ngay cả Mộc Thanh cũng kinh ngạc đứng bất động tại chỗ.
Tiếng long ngâm uy lực không nhỏ, Hoàng trưởng lão bị chấn động đến mức đứng không vững, một số đệ tử tu vi thấp không chịu nổi áp lực mà quỳ rạp xuống đất.
Thanh Hư lập tức đề phòng bảo vệ mọi người để ngừa biến cố, nhưng sau đó lại không xảy ra chuyện gì.
Người của các tông phái đều kinh ngạc không dám tin, ai nấy bắt đầu bàn tán: “Đó là cái gì?”
“Long ngâm?”
“Ở đây thực sự có rồng sao?!”
Nghe đồn quân chủ đầu tiên của Thiên Tiệm Thập Tam Thành từng lập khế ước với một con rồng, dùng đó cầu được chân long che chở, để trao đổi, Thiên Tiệm Thập Tam Thành đời đời kiếp kiếp đều phải cung phụng chân long. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, dù sao chân long đã biến mất rất nhiều năm, ngay cả thượng cổ đại chiến nó cũng chưa từng xuất hiện, cho nên thế nhân vẫn luôn hoài nghi sự tồn tại của chân long, cho rằng đó chỉ là chiêu trò thổi phồng sau khi lập thành, sự thật là chân long không hề tồn tại.
Tiếng long ngâm vừa rồi khiến nhóm người Thanh Hư căng thẳng cả thể xác lẫn tinh thần.
Mộc Thanh và Bạch Xu không chút kinh ngạc, hai người biết chân long thật sự tồn tại, cũng biết nó đang ở nơi nào, cho nên các nàng mới muốn vào trong thành.
Chân long đang ở bên dưới thành trì, ngay trong địa cung.
Các nàng nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống.
Mộc Thanh và lão long có mối liên hệ sâu xa, nhiều năm trước đã từng quen biết, mà lúc Bạch Xu vẫn còn là một tiểu hồ ly cũng từng được Bạch Nhược Trần dẫn đến gặp một lần, lão long tính tình lười nhác, ngủ một giấc là hơn trăm năm, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, suốt ngày ẩn nấp dưới địa cung ngủ gà ngủ gật, tiếng long ngâm vừa rồi thực không tầm thường.
Hai sư đồ không chút do dự mà đi về hướng địa cung.
Lúc này, lão long lại ngâm dài một tiếng, nó đã nhận ra sự tồn tại của nhóm người Mộc Thanh, đây là đang gọi các nàng.
Thanh Hư không hỏi câu nào, lập tức đuổi theo, đồng thời nói với những người phía sau: “Toàn bộ theo sát, đừng rơi lại phía sau!”
Hoàng trưởng lão bọn họ tuy rằng không rõ đây là muốn làm gì, nhưng không ai dám chậm trễ, lập tức theo sau.
Càng đến gần, mùi máu tươi trong không khí càng nặng, vách tường đổ nát, dịch thể màu vàng óng trải dài trên mặt đất xám xịt — đó là long huyết.
Trước khi mọi người đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nơi này hiển nhiên đã trải qua một trận đại chiến, bằng không sẽ không có tình cảnh này.
Dịch thể màu vàng óng càng lúc càng nhiều, cảm giác bất an trong lòng Mộc Thanh cũng càng ngày càng mãnh liệt, sau vài khắc, nàng và Bạch Xu đã đến trước chính điện. Bức tường bên ngoài chính điện đã sụp đổ tám chín phần, đập vào mắt là cảnh tượng đổ nát bất kham, trên bãi đất trống cách đó không xa, một con cự long màu đen huyền hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, nó đã sắp tắt thở, cả người tràn đầy những vết thương sâu đến đáng sợ, long huyết màu vàng óng sái đầy mặt đất.
Ngay lúc hai sư đồ bước vào, lão long gian nan nhấc mí mắt, cử động móng vuốt lập ra một tầng kết giới ngăn cản những người phía sau, chỉ cho hai người các nàng đến gần.
Lão long dường như sắp không kiên trì được nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ chờ Mộc Thanh đến trước mặt mới khẽ động râu rồng.
Mộc Thanh mím chặt môi, gọi: “Ân Ly…”
Lão long ngay cả hít thở cũng khó khăn, đôi mắt khép hờ, hồi lâu mới trả lời: “Ân Ly cung nghênh chủ nhân.”
Thế nhân không biết, nó từng lập khế ước với Mộc Thanh, nàng là chủ nhân đời thứ bảy mươi hai của nó.
Bạch Xu lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
Lão long không còn sức lực, chỉ liếc mắt nhìn hồ ly một cái.
Mộc Thanh bước đến trước mặt nó, đưa tay vuốt ve trấn an, thấp giọng nói: “Ai làm?”
Lão long nhắm mắt lại, hòa hoãn hồi lâu mới yếu ớt trả lời: “Hậu nhân trong thành…”
Hậu bối của Thiên Tiệm Thập Tam Thành vẫn còn có người sống sót, nó không nhận ra đó là ai nên chỉ có thể trả lời như thế.
Đồng tử của Mộc Thanh co lại: “Là người như thế nào?”
Lão long không thể tiếp tục trả lời, nó cố gắng mở mắt, sau đó cực lực lê thân thể đến gần Mộc Thanh, cho đến khi chạm vào nàng, lúc này mới yên tâm trút hơi thở cuối cùng.
Cũng chính lúc nó chạm vào Mộc Thanh, cảnh tượng xung quanh thoáng chốc thay đổi, thời gian bắt đầu đảo ngược, đưa các nàng trở về lúc xảy ra sự việc.