Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 69

Chương 69: Che giấu

 

Mộc Thanh không biết chuyện này, hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện vừa xảy ra, vừa rồi Thanh Hư nói với ta.” Giang Lâm nói, vẻ mặt mang mấy phần nghiêm trọng, nàng do dự chốc lát mới dùng giọng chỉ có hai người nghe được, nói: “Tô Thành bên kia… có một bãi tha ma, tất cả đều khởi thi.”

Cái gọi là khởi thi, nói trực tiếp một chút thì chính là người chết ‘sống lại’, hay còn gọi là thi biến, trở thành hành thi*.

*Hành thi: xác chết có thể đi lại, cử động

Tô Thành non xanh nước biếc, sản vật phong phú, gần trăm năm trở lại đây luôn bình yên, mặc cho nhân gian thay đổi cũng chưa từng trải qua thiên tai nhân họa, mấy năm nay được sự bảo hộ của Tẩy Kiếm Tông cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, không ngờ hiện nay lại gặp biến cố lớn. Bãi tha ma rất lớn, bên trong có hơn trăm phần mộ, gần như trải rộng khắp rừng cây, tất cả đều người chết đều bật dậy từ trong quan tài, có người chỉ còn một bộ xương trắng, có người vừa chết đi không lâu, da thịt trên người thối rửa tanh hôi, nửa đêm đám đông thi thể đi vào trong thành, cảnh tượng đó thật sự có thể hù chết người.

May mắn Tẩy Kiếm Tông có sự chuẩn bị trước, phái đệ tử canh giữ cách ngoại thành một dặm, hơn nữa mất không ít công sức giải quyết tất cả những hành thi này, bằng không chúng đã vào thành làm hại bách tính vô tội.

Không thể đích thân tới Tô Thành, Giang Lâm cũng không nắm rõ tình huống cụ thể, chỉ nghe Thanh Hư nói đám hành thi này không giống với bình thường, mà đáng sợ hơn rất nhiều.

Thông thường hành thi hình thành là do oán khí quá nặng, hoặc là bị luyện thành, loại thường thấy nhất chính là hóa thành do oán khí quá nặng, hơn nữa tình huống này cực kỳ hiếm gặp, đồng thời loại hành thi này lực công kích không mạnh, dễ dàng đối phó, mà hành thi tối qua xuất hiện ở Tô Thành lại bất đồng, chúng cực kỳ hung bạo, cho dù bị chém thành hai nửa thì vẫn có thể tiếp tục di chuyển, chỉ khi dùng lửa đốt cháy mới có thể ngăn chặn.

Chỉ cần nghe lời kể cũng có thể tưởng tượng hiện trường có bao nhiêu kinh khủng, ngay từ đầu Tẩy Kiếm Tông bị đàn hành thi dây dưa không ngừng nghỉ mà khó lòng phòng bị, vì thế đã hi sinh hơn mười đệ tử, thật sự là vô cùng thê thảm.

Chuyện thuật sĩ lợi dụng người chết luyện chế hành thi làm hại nhân gian, nhiều năm trước Mộc Thanh cũng đã từng gặp qua, nhưng không đến mức kinh khủng như Giang Lâm nói, vì thế nàng không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.

Hai người vừa đi xuống lầu dùng bữa, vừa trò chuyện.

A Lương bọn họ đã yên tĩnh ngồi chờ, nhìn thấy các nàng lập tức thành thật hô: “Vấn an Trường Trữ trưởng lão, vấn an Huyền Cơ trưởng lão.”

Xưa nay Giang Lâm không chú trọng quy tắc, liền gọi A Lương và Lục Phó Ngôn đến ngồi cùng bàn.

Hôm nay Lục Phó Ngôn thay đổi một bộ y phục khác, vẫn là màu trắng nhưng đẹp mắt hơn so với bộ hôm qua, nhìn có vẻ nghiêm túc thanh cao hơn, làm cho không ít nữ đệ tử âm thầm liếc mắt. Hắn vừa đến, trước hết gọi Mộc Thanh một tiếng: “Sư tôn.”

Mộc Thanh chỉ gật đầu, sau đó ngồi xuống.

A Lương vẫn luôn là một đệ tử chu đáo, hắn chủ động múc cháo, chia thức ăn cho mọi người, Lục Phó Ngôn cũng không nhàn rỗi, tự mình bưng hai đĩa điểm tâm cho Mộc Thanh.

“Sư tôn mời dùng.”

Làm sư tôn là một việc phí tâm phí sức, kẻ làm đồ nhi bưng vài đĩa thức ăn cũng là việc nên làm, điều này rất bình thường. Mộc Thanh đã quen, nói: “Ngồi xuống đi.”

Lục Phó Ngôn trả lời: “Vâng.”

Hai sư đồ không thân cận không như Giang Lâm và A Lương, mà có phần xa cách lãnh đạm nhưng Lục Phó Ngôn đã quen rồi, hắn biết Mộc Thanh ngoài lạnh trong nóng, vì thế vẫn vui vẻ mỉm cười.

Đúng lúc này Bạch Xu từ trong túi vải nhảy lên trên bàn, vừa vặn chen vào giữa Mộc Thanh và Lục Phó Ngôn, nghiệt chướng này không rên một tiếng, lưng hướng Lục Phó Ngôn mặt hướng Mộc Thanh, hơn nữa còn ngoắc đuôi.

A Lương ngồi đối diện nên không hề biết gì, còn mỉm cười đẩy một cái chén nhỏ có chứa điểm tâm đến cho Bạch Xu ăn.

Bạch Xu không ăn mà chỉ nằm trên tay Mộc Thanh bất động như núi.

Mộc Thanh đã phát hiện tâm tư của nghiệt chướng này, từ lúc Lục Phó Ngôn vừa xuất hiện nàng ấy đã sa sầm mặt, vừa rồi còn làm ầm ĩ trong túi vải, hiện tại trực tiếp nhảy lên trên bàn gây rối. Mộc Thanh không phản ứng nghiệt chướng này mà chỉ chậm rãi ăn cháo, một lúc sau mới đẩy chén điểm tâm đến trước mặt tiểu hồ ly.

Nhưng dường như Bạch Xu cũng không cảm kích, không nhìn lấy một cái, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh.

Tối qua nghiệt chướng này đã bắt đầu gây sự, cả đêm ôm chặt nàng chưa từng buông ra, không cho nàng được yên ổn, lúc này gặp phải Lục Phó Ngôn lại như vậy, nhưng ở trước mặt nhiều người nên Mộc Thanh lựa chọn xem như không thấy, cho đến lúc sắp ăn xong nàng mới cầm lấy điểm tâm trong chén, đưa đến trước mặt nghiệt chướng.

Khối điểm tâm này không nhỏ, gần như sắp lớn bằng đầu của hồ ly, A Lương vốn dĩ muốn tự mình ăn nên mới bưng đến, nhưng thầm nghĩ Bạch Xu thích ăn nên nhường lại cho nàng. Nhưng Bạch Xu của hiện tại đã không còn là nắm lông trắng tâm trí chỉ mới vài tuổi  nữa, nàng nhìn Mộc Thanh, không rõ tâm tình của nàng ra sao, có lẽ vẫn không mấy vui vẻ vì bất mãn Lục Phó Ngôn, mà khi điểm tâm đưa đến trước mặt rốt cuộc vẫn hé miệng ra ăn.

Hồ ly trắng không tự mình nâng móng vuốt đón lấy điểm tâm, mà chỉ đưa miệng cắn một miếng.

Mộc Thanh nhìn thấy nàng chịu ăn, tưởng rằng nàng đã nguôi giận vì thế không mấy để tâm mà tiếp tục đút nàng ăn. Cũng chính lúc này, Giang Lâm ở đối diện đột nhiên hô lên một tiếng, nói một câu khiến Mộc Thanh vô thức ngẩng đầu, đang muốn mở miệng đáp lại thì đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác nóng ướt.

Hồ ly liếm đầu ngón tay của Mộc Thanh, cuốn hết vụn điểm tâm vào trong miệng.

Yết hầu của trong cổ họng thoáng chốc nghẹn lại, nhất thời đã quên bản thân muốn làm gì, nhưng dù sao trên bàn vẫn còn những người khác nên nàng chỉ có thể khẽ cong ngón tay nhằm né tránh.

Không ngờ nghiệt chướng đã phát hiện, lập tức dùng hai chân trước ôm lấy tay nàng không buông.

Mộc Thanh yên lặng rũ mắt nhìn nghiệt đồ không kiêng nể gì cả, nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm gì cả.

Giang Lâm ở đối diện chưa từng chú ý đến những chi tiết này, thấy nàng bỗng nhiên im tiếng, mới hiếu kỳ hỏi: “Trường Trữ, sao không nói nữa, làm sao vậy?”

Mộc Thanh lúc này mới hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Bởi vì chuyện trên bàn ăn, thời gian kế tiếp Mộc Thanh vẫn luôn đề phòng Bạch Xu, lo lắng nghiệt chướng sẽ lại làm ra hành vi to gan lớn mật gì đó.

Cũng may Bạch Xu coi như biết điều, không tiếp tục làm ra những chuyện đi quá giới hạn nữa.

Trải qua một đêm, bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ, nói không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tóm lại là không giống trước kia, trước đêm qua Mộc Thanh vẫn tương đối thiên hướng về kiếp này, cảm thấy chuyện cũ quá xa xôi mờ mịt, tất cả đã là quá khứ, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy thật ra có một số việc chưa hề thay đổi, mặc cho năm tháng trôi qua, nàng và Bạch Xu vẫn giống như trước đây.

Bí ẩn chôn sâu trong quá khứ, thay đổi thời gian địa điểm nhưng bản chất vẫn không thay đổi.

Chẳng qua quan hệ giữa các nàng còn chưa kịp xác định rõ thì đã đến lúc phải rời khỏi thành An Dương.

Hai ngày trước đã quyết định đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành điều tra, việc này không nên chậm trễ, cũng không thể tiếp tục kéo dài. Sau khi đám người Dung Nguyệt rời đi thì chưa từng xuất hiện, cũng không biết đang ẩn trong bóng tối âm mưu chuyện gì, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút lo lắng, sợ lần hành động tiếp theo những người này sẽ càng thêm nham hiểm khó lường.

Hơn nữa không biết vì sao trong lòng Mộc Thanh có một cảm giác mơ hồ, trong tiềm thức cảm thấy chuyện lần này nhất định có liên quan đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nên nhất định phải đến đó.

Lần này đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, mọi người sẽ sử dụng truyền tống trận dịch chuyển đến Thương Bắc Hải, sau đó đi thuyền qua Phổ La Sơn, tiếp đó là tìm pháp trận trên Phổ La Sơn, mới có thể thông qua đó tiến vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành, lộ trình tương đối phiền phức.

Sáng sớm nhóm người bắt đầu xuất phát, vội vàng đi về hướng Thương Bắc Hải.

Vốn dĩ kế hoạch là muốn dẫn A Lương đi cùng, nhưng Giang Lâm sau khi cân nhắc đã quyết định để hắn ở lại, dù sao tiểu tử này tu vi quá thấp, bản thân nàng lại bị thương, trên đường nếu như gặp phải nguy hiểm sợ rằng ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể bảo vệ cho hắn.

Giang Lâm giao phó A Lương cho Ngọc Hoa, trước khi đi không khỏi có chút dài dòng, lời trong lời ngoài đều là muốn Ngọc Hoa quan tâm A Lương một chút, dù sao An Dương thành cũng đang gặp nguy cơ bốn phía.

A Lương có phần thất vọng, hôm qua còn tưởng rằng bản thân có thể đi cùng mọi người, kết quả phải ở lại, nhưng rốt cuộc hắn vẫn nghe lời, chỉ tiễn Giang Lâm đến trước cửa, trước khi từ biệt còn nói: “Sư tôn đi đường cẩn thận, đệ tử sẽ ở đây chờ tin tốt.”

Giang Lâm khoát tay, trực tiếp bước vào truyền tống trận.

Thanh Hư ở bên cạnh nhìn hai sư đồ tình thâm, giương mắt nhìn A Lương nhỏ gầy một cái, đến cuối cùng vẫn lặng lẽ không nói gì.

Mộc Thanh không để tâm những việc này, trong lúc vô ý liếc nhìn hồ ly trắng treo bên hông, bắt đầu hôm qua hôm qua nghiệt chướng đã trở nên ít nói, ban đêm cũng không biến thành người nữa, mà chỉ im lặng nằm ngủ trên giường, có lẽ bởi vì vẫn ghen tị vì Lục Phó Ngôn.

Bước vào truyền tống trận, đến Thương Bắc Hải chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Nơi này là chốn hoang vu không người, phóng tầm mắt quan sát ngoại trừ cát thì chính là nước biển vô hạn, xung quanh vô cùng hoang vắng, ngay cả một gốc cây cũng không có.

Thương Bắc Hải không phải thuỷ vực bình thường, nước biển nhìn như tầm thường nhưng thật ra lại có hấp lực rất mạnh, căn bản không thể ngự kiếm phi hành trên mặt nước, cho dù có thể bay được một đoạn ngắn thì sau đó cũng sẽ rơi xuống biển chết đuối vì bị hút cạn linh lực, hoặc là bị quái vật dưới nước ăn tươi nuốt sống.

Muốn đi qua nơi này, biện pháp an toàn nhất chính là đi thuyền.

Mọi người đã có sự chuẩn bị trước, con thuyền có cấm chế, tương đương với một tấm lá chắn, như vậy mới không bị rơi xuống, nhưng thuyền cũng không thể bay quá cao, tốc độ cũng không quá nhanh.

Dựa theo tốc độ này, dự kiến sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể đến được Phổ La Sơn.

Mộc Thanh một mình đợi trong khoan tuyền, Giang Lâm các nàng đều đang chuẩn bị để tiến vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nơi đó thậm chí còn kinh khủng hơn Thương Bắc Hải, có thể bình an trở về hay không còn chưa biết.

Tâm tình của những người khác đều tương đối nặng nề, ngoại trừ người của Phượng Linh Tông và Thiên Cơ Môn là tự nguyện, nhưng người còn lại đều là tuân theo mệnh lệnh, ai cũng biết rõ Thiên Tiệm Thập Tam Thành là nơi như thế nào, những năm qua biết bao nhiêu người có đi không về, vì thế lòng người không khỏi bất an.

Mộc Thanh biết suy nghĩ của bọn họ, nhưng không có tinh lực để quan tâm, cũng không muốn nhìn thấy, vì vậy vừa vào phòng đã trực tiếp đóng cửa.

Con thuyền lướt đi trên mặt nước, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mộc Thanh đang tĩnh tọa, nín thở ngưng thần.

Bạch Xu nằm sấp bên cạnh nàng, thân thể cuộn lại, nhắm mắt bất động.

Cho đến khi bầu trời tối đen, khoan thuyền cũng trở nên đen đặc như mực, Bạch Xu lúc này mới biến thành người, y phục lỏng lẻo khoác trên người, nửa người tựa vào Mộc Thanh, mặt kề mặt trầm thấp gọi một tiếng.

Mộc Thanh đang tĩnh tâm vốn nên bất động như núi, nhưng lúc này thân thể lại căng chặt, đồng thời mở mắt ra.

Trong phòng quá tối, ngay cả khuôn mặt của nàng cũng không thể nhìn rõ, nhưng Bạch Xu có thể nhận thấy sự biến hóa của nàng, vì thế lập tức dựng một tầng kết giới ngăn cách các nàng với thế giới bên ngoài, sau đó nghiêng người tựa vào lòng Mộc Thanh.

“Sư tôn đã một ngày không nói chuyện.” Bạch Xu nhẹ giọng nói, nàng đưa tay vuốt ve gò má của Mộc Thanh, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc.

Mộc Thanh muốn nói gì đó, rồi lại không có gì để nói, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Xu, gương mặt liền chạm vào thái dương của đối phương.

Có lẽ không quá thoải mái, cả người vẫn luôn căng chặt, chốc lát sau Mộc Thanh mới làm như che giấu vẻ mất tự nhiên mà ừ một tiếng.

Bạch Xu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Thanh một hồi lâu, rồi bỗng nhiên hôn nhẹ lên khóe môi của nàng.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!