Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 53

Chương 53: Trong rừng

 

Bùn nhão bắn tung tóe khắp người, cũng may Chu đại phu dùng tay chống đỡ nên mới không lăn trong nước bùn, hòm gỗ sau lưng cũng không bị ướt.

Nhưng vừa rồi ngã quá nặng, mứt bí đao rơi vào đống đá vụn. Giấy dầu bên ngoài dính đầy bùn nhão, nước mưa cũng không ngừng thấm vào.

Chu đại phu còn chưa kịp đứng lên thì đã dùng cả chân tay nhanh chóng bò đến nhặt lấy túi giấy dầu rồi tiếc hận dùng ống tay áo lau sạch vết bùn đất, lau xong hắn lại đặt túi giấy vào trong hòm gỗ rồi mới lau chùi bùn đất trên chiếc hòm.

Cả người hắn dính đầy đất bùn, trước đó còn lo lắng y phục lấm bẩn hiện tại ngã một cái nên cũng không cần lo lắng nhiều nữa, hắn lau khô túi giấy và hòm gỗ liền lung tung vóc nước trong vũng rửa sạch bùn đất dính trên y phục.

Trời mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu, trong tầm mắt là một mảnh mơ hồ, tràn ngập sương mù.

Chu đại phu cầm góc áo vắt ra không ít nước, hắn nheo mắt nhìn chân trời phía xa, không khỏi bất đắc dĩ thở dài: “Trời sắp tối rồi, mưa lại quá lớn, phải mau chóng vào thành.”

Nói xong hắn cõng hòm gỗ, nhìn đường cẩn thận đi về phía trước.

Bởi vì mới vừa xảy ra lũ lụt, con đường lớn dẫn đến Trần gia thôn đã không thể đi được mà phải đi đường vòng từ phía sau núi.

Dù che trên hòm gỗ không che được nước mưa, chỉ chốc lát sau nước mưa chảy dài trên mặt Chu đại phu, trước mắt mông lung muốn nhìn đường cũng nhìn không rõ, hắn bước đi khó khăn, tấm lưng còng xuống, rất sợ sẽ té ngã lần nữa.

Tùy rằng trời mưa rất lớn nhưng không có sấm sét, nên cũng không đến mức khắc nghiệt.

Mộc Thanh và những người khác đứng bất động tại chỗ, nước mưa không thể thấm ướt y phục của bọn họ. Nàng mặt không cảm xúc nhìn dáng vẻ chật vật của Chu đại phu giữa cơn mưa, dưới tay áo rộng thùng thình bàn tay bất giác cử động, yên lặng chạm vào túi vải.

Nghiệt chướng trong túi có chút nôn nóng, có lẽ là cảm nhận được sự việc sắp xảy ra, nàng ấy bất an lắc đầu, khó chịu đến mức không thể ngồi yên.

Mà những người xung quanh ngoại trừ Thanh Hư, đều không có bao nhiêu cảm xúc. Có thể là nhớ đến những việc không hay ở Liễu gia năm đó, Thanh Hư ẩn nhẫn khắc chế mà siết chặt nắm tay, dùng sức đến khớp tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên một cách mơ hồ.

Đám người Hoài Không đại sư vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, trầm mặc quan sát.

Mưa như trút nước, không bao lâu sắc trời đã dần trở nên u ám, rồi nhanh chóng sập tối. Bỗng nhiên cuồng phong thổi đến, Chu đại phu lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, hắn cuống quít giữ thăng bằng, vừa vội vàng cất bước vừa che chở hòm gỗ trên lưng.

“Sao lại mưa lớn như vậy, sợ tằng không thể vào thành trước khi trời tối rồi.” Hắn lo lắng nhưng không có cách nào, nên chỉ đành tiếp tục dầm mưa.

Trời mưa đường trên nên đi đường rất chậm, rất lâu sau hắn mới đến được chân núi phía sau Trần gia thôn, xem ra là muốn đi tắt qua con đường này.

Con đường này Mộc Thanh đã từng đi qua, có một đoạn xảy ra sạc lở.

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không cần xem cũng có thể đoán được.

Trời tối đường trơn, Chu đại phu vội vã đi đường cứ thế bị chôn vùi trong đống đất đá, biến cố xảy đến quá nhanh, hắn chỉ một lòng muốn vào thành lúc này muốn chạy cũng không kịp, đất đá sạc lở cùng với mưa to cứ thế đổ sụp xuống, trực tiếp nuốt chửng hắn.

Ngay cả giãy dụa cũng không kịp.

Mộc Thanh rũ mi, không nhìn nữa.

Bị chôn vùi trong đất đá sẽ đau đớn nhưng không lập tức chết đi, mà sẽ chết bởi vì hít thở không thông.

Đoạn hồi ức này không quá dài, chỉ thời gian uống vài ngụm trà thì đã qua hết, nhưng đối với người chết lại là nỗi kinh hoàng kéo dài đăng đẳng, không thể hô hấp cũng không thể cử động, bùn đất và nước mưa không ngừng tràn vào miệng mũi…

Nước mưa không ngừng rơi, mặt đất vốn đã lầy lội bất kham nước đọng thành vũng, từng hạt mưa rơi xuống tạo thành những gợn sóng bất tận.

Trong đống đất đá lộ ra một góc của chiếc hòm gỗ, còn người bị vùi lấp bên dưới sẽ không bao giờ cử động được nữa.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể chỉ dựa vào một góc nhỏ mà nhìn ra đó là một chiếc hòm gỗ, lại làm sao biết được bên dưới có một người bị chôn vùi, nơi núi cao trống trãi, mưa lạnh thê lương, người chết ở chỗ này cũng sẽ không có ai phát hiện.

Hoài Không đại sư nhắm mắt lại, hướng về phía Chu đại phu bị vùi lấp, chắp tay trước ngực, niệm một câu: “A di đà phật…”

Những người còn lại thuận thế nhìn qua, mỗi người vẻ mặt khác nhau, có người thật sự thiện tâm, có người giả từ bi. Phàm như như kiến cỏ, chết đi như đèn tắt, lạnh nhạt hay là không đành lòng, có lẽ chỉ bản thân bọn họ mới biết rõ.

Giang Lâm lười ra vẻ, mà chỉ khinh bỉ liếc nhìn Hoài Không đại sư, con lừa ngốc này miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng đây rõ ràng chính là chuyện tốt hắn làm, lúc này lại giả vờ giả vịt, thật sự buồn cười.

Vô cớ chết đi, sinh tiền lại có chấp niệm sâu sắc, dẫn đến vong hồn của Chu đại phu không thể siêu thoát, vì vậy đến nửa đêm, lúc đưa tay không thấy năm ngón, hồn phách đã hoàn toàn mất đi ý thức mà cõng hòm gỗ đi lại không mục đích.

Người chết rất kiêng kỵ nơi bản thân chết đi, trong tiềm thức sẽ cố ý tránh xa đống đất đá, vì vậy mới đi theo hướng ngược lại, nhưng bất kể hắn đi như thế nào, hồn phách vẫn sẽ bị ràng buộc gần chân núi, không cách nào đi xa hơn nữa.

Hắn từng bước đi vào trong rừng, hoàn toàn không cảm nhận được nước mưa lạnh lẽo, bộ dạng ngây dại, chỉ biết che chở hòm gỗ phía sau lưng.

Đi không bao lâu, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm một câu: “Trời sắp tối rồi, mưa quá lớn, phải mau chóng vào thành…”

Trước khi chết vẫn nhớ mãi chuyện này, sau đó trở thành vong hồn cũng chỉ nhớ kỹ việc này, vào thành, đến Vạn gia thăm đôi cô nhi quả phụ kia, hơn nữa còn muốn đi chữa bệnh miễn phí…

Mọi người theo sau hắn, dần dần đi vào sâu trong rừng.

Có lẽ vì đã chết, mệch cách bị ảnh hưởng nên hắn đã tìm được một trận pháp bí mật, trận pháp kia dường như đang không ngừng hấp thụ thứ gì đó, hơn nữa còn liên tục mở rộng.

Sự xuất hiện của Chu đại phu đã phá hỏng trận pháp, hắn là chấp niệm do linh hồn hóa thành, vừa đi vào đã bắt đầu hút năng lượng trong trận pháp, cho đến lúc có thể thoát ly trận pháp mới thôi.

Những chuyện về sau mọi người đều đã biết, hắn tiếp tục đi lại trong rừng, bị Thái Nhất Môn bắt được, nhưng bởi vì năng lượng hấp thu từ trận pháp đột nhiên thoát ra khiến hắn thanh tỉnh, sau đó bỏ trốn, nhưng rốt cuộc chấp niệm vẫn còn nên mới cõng hòm gỗ vào thành, hoàn toàn những việc trước khi chết vẫn chưa làm xong.

Mộc Thanh gặp được được bản thân trong hồi tưởng của Chu đại phu, hắn thân thiết đưa thảo dược cho nàng, căn dặn nàng trong thành ôn dịch hoành hành, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể.

Hoài Không bọn họ dĩ nhiên không nhận ra nàng, tất cả đều không chú ý đến, Giang Lâm và Thanh Hư lại biết rõ nhưng không hề lên tiếng.

Hồi tưởng kết thúc.

Chu đại phu vừa trải qua thêm một lần tử vong, lúc này sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người run rẩy như cái sàng, có lẽ quá sợ hãi tình cảnh lúc bản thân chết đi nên hắn bị dọa đến hồn thể cũng mất ổn định, cổ và trên mặt tràn đầy tơ máu màu đen, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

“Trời, trời sắp tối… tối…”

Hắn lại bắt đầu lẩm bẩm, đôi môi xanh tím đóng mở, hai tay run rẩy.

Đệ tử áp giải hắn nhận thấy bất thường, muốn dán phù chú lên người hắn để trấn áp.

Dù sao cũng là quỷ, hoàng phù vẽ bằng chu sa gây tổn hại vô cùng lớn đối với hắn. Mộc Thanh không khỏi nhíu mày, muốn ra tay ngăn lại nhưng không ngờ động tác của Thanh Hư nhanh hơn, trực tiếp đẩy đệ tử kia ra rồi kéo Chu đại phu đến bên cạnh.

Hành động này quá mức đột ngột, những người khác đều không ngờ tới, không hiểu Thanh Hư đây là có ý gì, vì sao bỗng nhiên nổi giận, hơn nữa còn cướp người.

Dương môn chủ cả kinh, cho rằng nàng muốn động thủ, hỏi: “Thanh Hư trưởng lão muốn làm gì?”

Tiếng nói vừa dứt, ngoại trừ Phượng Linh Tông những người còn lại đều vào tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn Thanh Hư.

Thanh Hư không đáp lời, nàng coi thường những người này, trực tiếp bắt lấy cánh tay Chu đại phu nhằm kiềm chế hắn, đồng thời cũng giúp hắn ổn định hồn thể bị thương tổn.

Hành động này khiến cho mọi người sững sốt, ngay cả lai lịch của Chu đại phu cũng chưa làm rõ mà Thanh Hư đã ra tay giúp đỡ, có phải quá kỳ quái rồi không.

Dương môn chủ lập tức khó xử, có lẽ là không nghĩ tới: “Đây…”

Có nhóm người Mộc Thanh ở đây, bọn họ không dám xằng bậy cũng không dám nói gì, người của các tông phái bốn mắt nhìn nhau, có người bị hành vi này làm mơ hồ không hiểu ra sao, nhưng không ai có thể đoán được nguyên do.

Năm đó ở Liễu gia, Thanh Hư cũng giống như Chu đại phu hôm nay, trải qua tình cảnh tương tự, nàng ấy đơn thuần là bất mãn mà thôi.

So với chuyện năm đó, việc vừa rồi cũng không đáng là gì, năm ấy Thanh Hư bị buộc quỳ xuống, buộc phải phơi bày quá khứ tanh tưởi máu chảy đầm đìa trước mặt mọi người, đó mới gọi là cực kỳ tàn ác.

Liễu Thành Nghĩa đứng nhìn ở một bên, trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa lễ nghĩa, hắn là như không phát hiện ánh mắt dò xét từ xung quanh, hoàn toàn không để trong lòng.

Ngọc Hoa rũ mắt, nâng tẩu thuốc hút một ngụm, thái độ vô cùng rõ ràng.

Hàm ý bất kể Thanh Hư muốn làm gì, Phượng Linh Tông đều sẽ che chở, cũng giống như năm đó.

Mộc Thanh vẻ mặt nghiêm nghị, toát ra vẻ lạnh nhạt xa cách, rõ ràng cũng là có ý này. Giang Lâm tất nhiên không cần phải nói, nàng tính tình nóng nảy, không biết nhẫn nhịn là gì, trực tiếp liếc xéo Liễu Thành Nghĩa không chút che giấu sự chán ghét đối với hắn.

Những người không biết chuyện lại cho rằng hành vi của Thanh Hư quá đáng nghi, vô duyên vô cớ ra tay làm gì, lúc này liền chính nghĩa nói: “Thanh Hư trưởng lão có ý gì, vì sao phải ngăn cản?”

Là đệ tử của Tẩy Kiếm Tông, gương mặt xa lại, dáng vẻ còn rất trẻ tuổi, hắn không biết nội tình nên mới xúc động lên tiếng, nhưng nếu như hiểu rõ ân oán giữa Thanh Hư và Liễu gia nhất định hắn sẽ hối hận.

Đệ tử này không hiểu chuyện, nhưng sư phụ của hắn lại hiểu rất rõ, nghe hắn ăn nói lung tung vội vàng xấu hổ trách mắng: “Cút ra phía sau đi, ngươi thể hiện cái gì!”

Đệ tử kia bị mắng đỏ mặt tía tai.

Nhìn thấy cục diện căng thẳng, bầu không khí sắp đông cứng, Dương môn chủ lập tức đứng ra hoà giải, nói sang chuyện khác: “Tin tưởng tất cả mọi người đã nhìn thấy trận pháp phía sau núi, chư vị có người nào cảm thấy nhìn rất quen hay không?”

Mọi người lúc này mới nhớ lại, nhưng không ai lên tiếng.

Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, không phải là Tụ Hồn Trận bình thường thôi sao, có gì kỳ lạ đâu?

Có vài người hiểu ý của Dương môn chủ, ví dụ như Mộc Thanh và Ngọc Hoa, các nàng vừa nhìn đã nhận ra nhưng không nói mà thôi, các nàng muốn nghe xem Dương môn chủ sẽ nói như thế nào.

“Mong Dương môn chủ nói rõ.” Có người nói.

Dương môn chủ cũng không quanh co, nói thẳng: “Trận pháp này đã biến mất rất nhiều năm, chư vị tất nhiên cho rằng đó là Tụ Hồn Trận, ban đầu lão phu cũng nghĩ như vậy, là Hoài Không đại sư đã nhìn ra điểm khác biệt, nhắc nhở ta…”

Hắn thở dài, nhìn quét một vòng: “Đó là Dẫn Linh Trận.”

Lời này vừa nói ra, bốn phía nhất thời tĩnh lặng như tờ.

Trưởng giả Tẩy Kiếm Tông vừa la mắng đệ tử của mình cũng kinh ngạc, bật thốt lên: “Dẫn Linh Trận của Thiên Tiệm Thập Tam Thành?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!