Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 52

Chương 52: Tề tụ

 

Thanh Hư biết người của Liễu gia sẽ đến vốn đã không vui, lúc này nhìn thấy người đến là Liễu Thành Nghĩa thì sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, nhưng dù sao vẫn có thể nhịn được không bộc phát trước mặt mọi người, mà chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Thành Nghĩa và Hoài Không, sau đó không nhìn hai người đó dù chỉ một ánh mắt.

 

Liễu Thành Nghĩa nhìn thấy Thanh Hư và người của các tông phái, sắc mặt không chút thay đổi, ngôn hành cử chỉ bình thản phóng khoáng, tươi cười chào hỏi các vị trưởng lão và chủ sự, thậm chí còn thân thiết bắt chuyện với người của Phượng Linh Tông, tỏ ra vô cùng thân thiết.

 

Lúc trước đến Liễu gia cứu người, Phượng Linh Tông xem như đánh thẳng vào mặt mũi của Liễu gia, Giang Lâm thiếu chút nữa chỉ vào mũi Liễu Thành mắng to, mà nay Liễu Thành Nghĩa dường như đã quên hết, bất kể hiềm khích trước kia mà mỉm cười chào đón nàng ấy và Thanh Hư: “Huyền cơ trưởng lão, Thanh Hư trưởng lão đã lâu không gặp.”

 

Thanh Hư vẻ mặt tối sầm, không muốn phản ứng hắn. Giang Lâm trực tiếp không nể mặt mà đi sang nơi khác, không muốn ứng phó nam nhân dối trá như hắn.

 

Các nàng ‘kẻ xướng người họa’ như thế, tỏ ý khinh miệt một cách rõ ràng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Liễu Thành Nghĩa.

 

Mọi người bốn mặt nhìn nhau, ít nhiều đều có một chút xấu hổ, không ai nghĩ đến hai người các nàng đều đã ngồi vào vị trí trưởng lão còn tỏ thái độ chẳng phân biệt trường hợp như vậy, dù sao cũng là ra ngoài làm việc, cùng nhau đối phá ma vật, vậy nên tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân lấy đại cục làm trọng.

 

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không ai lên tiếng, Mộc Thanh và Ngọc Hoa còn đang ở đây, hai người các nàng còn chưa tỏ thái độ, ai dám bất mãn tương đương với đứng về phía Liễu gia, đối nghịch Phượng Linh Tông.

 

Liễu gia và Phượng Linh Tông bên nào nặng bên nào nhẹ, người có đầu óc đều biết rõ, vì vậy ai cũng giả vờ như không nghe không thấy.

 

Năm đó Thanh Hư tu vi còn thấp, bị Liễu gia và lão hòa thượng Hoài Không ức hiếp, nhưng nàng ấy hiện tại không phải đèn cạn dầu, nào còn mặc cho kẻ khác bắt nạt như trước kia, lúc này nàng ấy chỉ bễ nghễ nhìn những người đó, lạnh nhạt không nói lời nào.

 

Liễu Thành Nghĩa cười ha hả, hiển nhiên biết phải lấy đại cục làm trọng, ra vẻ khoan dung quân tử, không chút tức giận mà chỉ cung kính nói với Mộc Thanh: “Mộc tông sư, lại gặp rồi.”

 

Mộc Thanh mặt không biểu cảm, không mặn không nhạt gật đầu, thái độ tốt hơn so với Thanh Hư các nàng một chút.

 

Liễu Thành Nghĩa lại tiếp tục lôi kéo làm quen Ngọc Hoa, hắn xem như có bản lĩnh biết đánh thái cực xung quanh khiến bầu không khí căng thẳng đã bắt đầu lắng xuống.

 

Ngọc Hoa tay trái cầm tẩu thuốc, đôi mắt khẽ nhếch, bình tĩnh ứng phó vài câu rồi đuổi người đi.

 

“Sao Liễu tiền bối lại đến sớm như vậy?” Ngọc Hoa nhẹ nhàng ném ra một câu, không muốn tiếp tục nói lời khách sáo nữa.

 

Liễu Thành Nghĩa mỉm cười nói: “Sáng sớm vừa nhận được tin tức của Dương môn chủ thì lập tức xuất phát, hiện nay ma vật lộng hành, Liễu gia chúng ta ắt phải toàn lực ứng phó, chỉ hy vọng có thể sớm ngày diệt trừ tai hoạ, khôi phục bình yên.”

 

Nói nghe rất cao thượng trượng nghĩa, có thể xem là văn mẫu, quả thực khiến người ta cảm động.

 

Những người vừa rồi còn giả câm giả điếc nghe xong lập tức cảm thấy xấu hổ, Liễu gia tác phong chính trực, tuân thủ nguyên tắc, quả thật là chính nhân quân tử. Đã đến lúc này người có can đảm giống như Liễu Thành Nghĩa đích thực không nhiều, tâm tính và tầm nhìn xác thực khiến người ta bội phục.

 

Mọi người nhìn nhau, không bao lâu đã ngươi một câu ta một câu bắt đầu phụ họa, sau đó bàn luận chuyện chính lần này.

 

Dương môn chủ của Thái Nhất Môn mời mọi người vào nhã các, đổi nơi khác để nói chuyện.

 

Nhóm người Mộc Thanh theo sau Ngọc Hoa, không nhanh không chậm đi vào chính đường, nghe các đại tông phái thương lượng kế hoạch diệt trừ ma vật.

 

Mặc dù việc xảy ra ở An Dương nhưng Dương môn chủ không dám tùy tiện ra mặt, mà chỉ cung kính mời Hoài Không đại sư đức cao vọng trọng đứng ra làm chủ, mọi người không có ý kiến.

 

Hoài Không đại sư lần này xuống núi hoàn toàn là được mời đến.

 

Dương môn chủ cũng không giấu diếm, trực tiếp nói rõ, thật ra Thái Nhất Môn đã sớm phát hiện điểm mấu chốt, chẳng qua vẫn cho rằng bản thân có thể giải quyết không cần phải hưng sư động chúng, nhưng đến lúc ôn dịch bạo phát, lại phát hiện lối vào ma giới ở phía sau núi Trần gia thôn, lúc này mới nhận ra tình hình nghiêm trọng, nên lập tức nhờ Phiêu Miểu Phong giúp đỡ, đồng thời thông báo các tông phái khác.

 

Thái Nhất Môn mặc dù xử lý chuyện này không đến nơi đến chốn, nhưng bước đi này là không sai, không thể chỉ trích, huống hồ lúc này cũng không phải lúc để chỉ trích.

 

Dương môn chủ thuật lại tình huống một cách rõ ràng, bao gồm pháp trận dưới bãi cát, cùng với nhân vật khả nghi Chu đại phu.

 

Trong lúc truyền tin hắn vẫn chưa đề cập đến Chu đại phu, nên lúc này nói ra mọi người đều kinh ngạc mà bắt đầu bàn tán.

 

Mộc Thanh không gia nhập vào nhóm người mà chỉ đứng nghe ở một bên, lúc nghe Dương môn chủ gọi Chu đại phu là đồng đảng của ma tu, nàng yên lặng nhìn sang bên đó.

 

Bạch Xu trốn trong túi vải cũng nghe thấy, thân thể cứng đờ, tập trung tinh thần tiếp tục nghe trộm.

 

Có người hỏi Chu đại phu đã gây ra chuyện gì.

 

Dương môn chủ kể rõ ngọn nguồn, từ đầu đến cuối việc lớn việc nhỏ đều nói một lần.

 

Lúc đầu Trần gia thôn gặp lũ lụt, Thái Nhất Môn hoả tốc phái đệ tử đến xử lý, sau khi cùng quan binh thành An Dương di tản người dân ra khỏi thôn, một đệ tử phát hiện ra điều bất thường ở sau núi.

 

Ban đêm mưa to như trút nước, Chu đại phu một mình cõng hòm gỗ đi lại trong rừng, hắn dường như bị một bức tường vô hình bao vây, đi một vòng lại quay ngược trở về, bộ dạng đần độn mơ hồ.

 

Hình ảnh đó thực sự rất rợn người, huống hồ trên người hắn còn một luồn ma khí mờ nhạt, vừa nhìn đã biết không bình thường.

 

Đệ tử kia không dám hành động khinh suất, lập tức nhờ hai sư huynh đệ mời trưởng lão đến, còn mình và những người khác ở lại trông chừng.

 

Chu đại phu vẫn tiếp tục đi vòng quanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

 

Đến gần mới có thể nghe rõ.

 

Hắn không ngừng lẩm bẩm: “Trời sắp tối rồi, mưa quá lớn, phải mau vào thành…”

 

Hiển nhiên hắn không biết bản thân đã chết, hồn phách thoát khỏi thể xác hóa thành chấp niệm, chỉ nhớ rõ chuyện lúc còn sống.

 

Trưởng lão Thái Nhất Môn đến, dẫn chúng đệ tử tra xét xung quanh thì phát hiện thi thể của hắn dưới đống đất dá, đồng thời cũng men theo đường núi tìm được lối vào ma giới đang dần mở rộng.

 

Chu đại phu hẳn là đi lạc vào nơi đó, việc hắn sau khi chết trở thành một du hồn không nơi nương tựa có lẽ liên quan đến cổng ma giới, chẳng qua hắn còn chưa biết.

 

Trưởng lão Thái Nhất Môn muốn đưa Chu đại phu về nhưng trên đường trở về hắn bỗng nhiên phát điên, sức lực tăng vọt, không chỉ có đả thương những người đang áp giải mà còn bỏ trốn không thấy bóng dáng.

 

Vị trưởng lão kia và các đệ tử mất không ít công sức mới bắt hắn trở về, bọn họ cho rằng hắn sẽ vào thành gây họa nhưng lúc tìm đến nơi không ngờ lại thấy hắn còn đang giúp đỡ chăm sóc bá tánh nhiễm dịch bệnh ở phố Cửu Khúc.

 

Dương môn chủ không bất công, chỉ nói đúng sự thật.

 

“Vị đại phu đó đang ở đâu?” Người của Nhất Tuyến Thiên hỏi.

 

“Giam trong nhã các, đã phái người dẫn hắn đến đây.”

 

Vừa dứt lời, Chu đại phu đã bị mười mấy đệ tử áp giải đến, hắn nhìn có vẻ chật vật hơn so với hôm qua, cả người uể oải, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, sống lưng khòm xuống.

 

Nhìn thấy ở đây có nhiều tu sĩ hắn có chút kinh sợ không dám bước tới, bị một đệ tử dùng sức đẩy mới sợ hãi đi tiếp.

 

Mộc Thanh nâng mắt, lúc nhìn thấy Chu đại phu nàng vô thức siết chặt nắm tay, đôi môi khẽ mím lại.

 

Lúc đến thành An Dương gặp phải Chu đại phu nàng đã cảm nhận được, người cho nàng thảo dược chính là một người chết, là một vong hồn chấp niệm không tan mà thôi, chẳng qua trên thế gian không thiếu chuyện kỳ quái, vong hồn hóa thành chấp niệm có thể đi lại giữ ban ngày cũng không phải chuyện hiếm thấy, ma quỷ không nhất định đều là xấu, hắn quan tâm không chút giả dối khiến nàng thay đổi cái nhìn, vì thế không nhúng tay vào chuyện của hắn, mà tất cả những chuyện về sau cũng đã chứng minh cách làm của nàng không sai.

 

Ai có thể nghĩ đến trong đó còn có khúc mắc như vậy.

 

Lúc đó ma khí trên người Chu đại phu còn chưa lộ ra ngoài, cho nên Mộc Thanh mới không phát hiện, nếu như phát hiện nàng nhất định sẽ không để hắn đi.

 

Lúc này cả người Chu đại phu bị đánh cấm chế, sa sút tinh thần đứng ở một chỗ, hắn chưa gặp tình huống như vậy nên không khỏi sợ hãi mà run rẩy.

 

Mặc dù đã chết nhưng sinh tiền chỉ là một người dân bình thường, đột nhiên gặp phải chuyện này làm sao có thể chấp nhận trong thoáng chốc, hơn nữa hai ngày nay hắn chịu không ít khổ cực, chỉ là một lá bùa bình thường cũng đủ khiến hắn đau đớn, hiện tại nhìn thấy người nhiều như vậy hắn lại càng khiếp sợ.

 

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn đã không còn hào hiệp cùng đạm nhiên như lúc gặp ở ngoài thành, Mộc Thanh vô thức nhíu mày.

 

Nàng nhìn ra được, hồn thể của Chu đại phu bị thương tổn, còn bị trói buộc bởi vài đạo phù chú, hắn nhất định rất khó chịu.

 

Có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó, Bạch Xu ở trong túi vải khẽ cử động, cách túi nhìn về phía Chu đại phu.

 

Dương môn chủ đứng ra, kéo Chu đại phu đang sợ hãi đến bên cạnh, nói với mọi người: “Còn có một việc, mời chư vị tự mình nhìn xem.”

 

Sảnh đường vắng lặng, mọi người đều nhìn lên, không ai lên tiếng, không biết Dương môn chủ đang bán thuốc gì trong hồ lô.

 

Dương môn chủ không giải thích nhiều mà chỉ ra hiệu với Hoài Không: “Làm phiền đại sư.”

 

Hoài Không đại sư gật đầu, chắp tay hành lễ, niệm một câu: “A di đà phật.”

 

Sau đó đi đến trước mặt Chu đại phu, không nói một lời mà bắt lấy tay hắn, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú.

 

Chu đại phu dường gặp đã từng trải qua chuyện này, biết hắn muốn làm gì liền khiếp sợ trừng mắt, muốn phản kháng cũng không thể, muốn nói cũng không được, quỷ khí bắt đầu tràn ra.

 

Tình cảnh này quá mức quen thuộc, Mộc Thanh đã từng nhìn thấy một lần, chẳng qua vai chính của năm đó không phải Chu đại phu mà chính là Thanh Hư đang đứng bên cạnh nàng.

 

Chiêu này gọi là ‘hồi nghịch’, dùng biện pháp cưỡng chế ý thức của chủ thể quay trở về thời điểm phát sinh sự việc, khiến sự việc tái diễn một lần nữa.

 

Mộc Thanh yên lặng liếc nhìn Thanh Hư bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của nàng ấy trầm xuống, dáng vẻ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào nên muốn nhắc nhở một chút. Nhưng Giang Lâm ở bên kia động tác nhanh hơn, nàng ấy âm thầm đưa tay che trước mặt Thanh Hư, ra hiệu đối phương không nên manh động.

 

Cùng lúc đó, Bạch Xu trong túi vải cũng nôn nóng bất an, nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Chu đại phu, biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, hơn nữa trong lòng cũng khó chịu vô cớ.

 

Chu đại phu đối với Vạn gia ân nặng như núi, mà Vạn Đông Ngọc là ân nhân của nàng…

 

Khiến một người đã qua đời trải qua cái chết một lần nữa, xác thực vô cùng dày vò, hồn thể của Chu đại phu biến thành màu đen, thân thể trở nên vặn vẹo, quá trình này còn đau đớn hơn vạn tiễn xuyên tâm, nhưng rồi lại không thể chết mà chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

 

Hắn càng đau đớn, không gian xung quanh biến hóa càng nhanh, thời gian điên cuồng đảo ngược, mang mọi người trở lại thời điểm hắn tử vong.

 

Nhưng đây cũng chỉ là thời gian hồi tưởng, tái hiện lại hình ảnh mà thôi, mọi người chỉ là quần chúng, hoàn toàn không thể tác động vào quá trình diễn tiến sự việc.

 

Mộc Thanh siết chặt nắm tay, lặng lẽ quan sát.

 

Thời gian trở lại một ngày nào đó, bầu trời âm u, lúc này mua rơi nặng hạt, bọn họ đứng ở vị trí cách sau núi hơn một dặm.

 

Đường đi vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, khắp nơi lầy lội, Chu đại phu vội vã che ô, dáng vẻ lo lắng đi về phía thành An Dương.

 

Mưa lớn đường trơn, hắn lại đi quá nhanh, không may trượt chân ngã mạnh vào vũng bùn.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!