Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 46

Chương 46: Quá khứ

 

Nhưng cũng không sao, chỉ là chưa kịp hồi phục mà thôi, hoàn toàn không đáng lo ngại.

 

Hiện tại nghiệt chướng giống như một chiếc bình chứa đầy nước, nguyên bản chỉ có thể chứa nửa nửa bình, nhưng qua nhiều lần dung nạp cả một bình nước lớn bị đổ vào, theo lý thuyết nước đầy sẽ tràn, nhưng nàng ấy lại không thực sự là chiếc bình, tất nhiên sẽ thống khổ vạn phần.

 

May mắn trước đó đã trải qua hai lần, không còn nhu nhược như lúc ở Côn Sơn, bằng không sẽ vì yêu lực hỗn loạn bạo thể mà chết.

 

Mộc Thanh bắt mạch cho Bạch Xu, cẩn thận xem xét một phen, phát hiện nghiệt chướng không có việc gì mới tạm thời yên tâm.

 

Bạch Xu choáng váng khó chịu, thần lực chảy trong kinh mạch, toàn thân đau nhức khô nóng, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng cơ thể lại không phát nhiệt, chỉ là cảm giác nóng rát tán loạn khắp nơi, vô cùng phiền chán.

 

Thần lực vô cùng hồn hậu, trong chốc lát xác thực khó có thể thích ứng, đây cũng là việc bình thường.

 

Lo lắng nghiệt chướng sẽ đột nhiên hóa thành hình người, hoặc là xảy ra chuyện, Mộc Thanh nhét cho nàng một viên Ngưng Thần Đan, vẻ mặt trầm trọng nói: “Ăn trước đi.”

 

Bạch Xu ý thức mơ hồ, cuộn chặt thân thể, lẩm bẩm nói: “Khó chịu…”

 

Nói xong nàng còn lăn lộn trong nước, muốn mượn đó giải nhiệt.

 

Mộc Thanh lập tức vớt nàng lên, mạnh mẽ đút đan được.

 

Ngưng Thần Đan hiệu quả rất nhanh, sau khi uống Bạch Xu miễn cưỡng dễ chịu một chút. Nàng cúi đầu ủ rủ ghé vào lòng bàn tay Mộc Thanh, cũng không còn lộn xộn nữa.

 

Thanh Hư ở bên cạnh đã từ trong nước đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh dùng pháp thuật hong khô y phục nhăn nheo trên người, nàng biết lúc ở trong hang động đã xảy ra biến cố, nhưng không rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, im lặng một lúc lâu rốt cuộc mở miệng hỏi Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh không trả lời ngay, mãi đến lúc Bạch Xu không làm ầm ĩ nữa mới trả lời nàng đúng sự thật, nàng hiểu rõ thái độ làm người của Thanh Hư, cho nên không hề giấu diếm, dù sao Thanh Hư người này tuy rằng luôn trầm mặc ít nói không thích xen vào chuyện bên ngoài, cũng không dễ lừa gạt giống như Giang Lâm, bất quá nàng không nói quá chi tiết, càng không nhắc đến chuyện ở Côn Sơn và huyện An Bình.

 

Thanh Hư nghe vậy, yên lặng một hồi mới trả lời: “Đã biết.”

 

Có một số lời khong cần phải nói quá rõ ràng.

 

Người của Thái Nhất Môn nhanh chóng phát hiện manh mối trên bãi cái, có trưởng lão hoả tốc dẫn đệ tử lục soát khắp nơi, sẽ sớm tìm đến nơi này.

 

Mộc Thanh và Thanh Hư không kịp nói kỹ mà chỉ ăn ý mang theo Bạch Xu rời khỏi nơi này, lẩn vào trong rừng, sợ bị gặp được sẽ phát sinh những phiền toái không cần thiết, bằng không đến lúc đó khó có thể giải thích rõ ràng.

 

Các nàng không quen thuộc địa hình, cho nên cứ chọn chỗ hẻo lánh mà đi, một đường đến rừng cây bên kia, trùng hợp gặp phải Giang Lâm và A Lương.

 

Hai sư đồ dường như đã gặp phải chuyện gì đó ở sau núi, cả người đầy bụi đất, quần áo trên người tiểu tử A Lương rách nát, trên ống quần dính đầy bùn nhão, Giang Lâm cũng không tốt đẹp hơn chỗ nào, bộ dạng chật vật, ánh mắt phẫn nộ, trên y phục còn có rất nhiều dấu vết màu đen, mơ hồ tản ra mùi hôi thối.

 

Thấy Mộc Thanh và Thanh Hư, A Lương nhất thời vui vẻ ra mặt, vội vàng phất tay, lúc đến gần mới quy củ hô: “Sư bá, sư thúc.”

 

Nhìn thấy tiểu tử này giống như vừa lăn lộn trong vũng bùn, Thanh Hư vặn chặt mi tâm, hỏi: “Sao lại thành bộ dạng này, ở sau núi gặp phải chuyện gì rồi?”

 

Hiện tại gặp nhau, lo sợ bất an trong lòng A Lương rốt cục lắng xuống, hắn nhìn Giang Lâm sắc mặt không được tốt, sờ sờ mũi xấu hổ kể lại.

 

Sư đồ hai người vốn định đến sau núi thám thính tình hình, vốn dĩ không dự định hiện thân, nên vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối quan sát, nhưng sau đó mới phát hiện tình huống không đơn giản giống như trong tưởng tượng, từ xa bọn họ nhìn thấy chúng trưởng lão và đệ tử của Thái Nhất Môn cắn răng liều mạng  ra sức trấn áp thứ gì đó, bọn họ kết thành vòng tròn, không chút kẻ hở.

 

Hai sử đồ đều là y tu, có thể trị bệnh cứu người nhưng xem xét hồi lâu cũng không biết những người đó đến cùng đang làm gì, cho đến lúc một vị trưởng lão miệng phun máu tươi vô lực chống đỡ mà ngã xuống, giữa những người đó đột nhiên trống rỗng xuất hiện một cái động đen nhánh rợn người, những đệ tử tu vi thấp lập tức bị hút vào bên trong.

 

Cảm nhận được ma khí nồng mặc trước mắt, Giang Lâm lúc này mới phản ứng kịp, đám đạo sĩ này đang kết phong ấn, mạnh mẽ phong bế lối vào giữa nhân giới mà ma giới!

 

Giang Lâm nào còn dám khoanh tay đứng nhìn, nàng bất chấp bản thân, thay hình đổi dạng ra ngoài thế chỗ vị trưởng lão kia, giúp đỡ mọi người phong ấn lối vào ma giới.

 

Chỉ đáng tiếc cuối cùng vẫn để một số ma vật mạnh mẽ trốn thoát, hơn nữa nàng đột nhiên xuất hiện dẫn đến hoài nghi, chờ lối vào bị phong ấn, một vị trưởng lão bắt đầu đuổi theo, thề phải bắt nàng trở về để truy hỏi.

 

Giang Lâm dẫn A Lương bỏ chạy, một mặt đối phó ma vật, một mặt dây dưa cùng lão đạo sĩ lỗ mũi trâu cố chấp.

 

Nghỉ đến việc này, Giang Lâm quả thực tức giận, trách mắng: “Đám lão già Thái Nhất Môn đầu óc có bệnh, lúc kết phong ấn thì giống như gà bệnh, đến lúc đuổi theo người khác lại không cần thở dốc.”

 

Nàng mang theo A Lương chạy quanh một vòng mới cắt đuôi được đối phương, rồi lại không thể thật sự giao đấu, nên chỉ có thể trốn đông trốn tây, trong lòng vô cùng nghẹn khuất.

 

A Lương không lửa giận hừng hực giống sư tôn nhà mình, có lẽ là nghé con không sợ hổ, hắn không hề để tâm nguy hiểm trước đó, trái lại quan tâm tình huống của Mộc Thanh các nàng.

 

Pháp trận dưới lòng sông đã bị hủy, bên ngoài tất nhiên  đất rung núi chuyển, đất đá sau núi cũng cũng không ngừng rơi xuống, kinh động tất cả mọi người.

 

Mộc Thanh giải thích qua loa, không nói tỉ mỉ.

 

Nơi này không thích hợp ở lâu, các nàng nhanh chóng rời đi, chờ lúc đã đi xa mới dừng lại nghỉ chân, dùng truyền âm phù hội báo tình hình với Thái Chân, lối vào ma giới mở ra không phải việc nhỏ, Thái Nhất Môn xử trí thế nào mặc kệ nhưng các nàng nhất định phải truyền tinh về tông môn trước.

 

Mộc Thanh giao Bạch Xu cho Giang Lâm trông chừng, nghiệt chướng nửa chết nửa sống treo một hơi thở, dọc theo đường chưa từng cử động, dường nư sắp thành cương thi rồi.

 

Giang Lâm biết tình huống của nghiệt chướng này, cũng biết phần lớn khả năng lại giống như trước đó, phát hiện trong thân thể nắm lông trắng ẩn chứa một loại thần lực nhưng Giang Lâm không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn đóng chặt miệng không nói lung tung, vội vã từ trong túi vải lấy ra hai chiếc bình sứ, không nói lời nào mà nhét cho Bạch Xu một viên đan dược lớn bằng hạt gạo.

 

“Nuốt xuống, có hơi đắng, đừng nhổ ra.”

 

Đan dược mùi vị tanh hôi, còn gay mũi hơn cả cá thối, Bạch Xu bị ghê tởm đến thanh tỉnh, nàng nằm trên tay Mộc Thanh nôn khan.

 

Bất quá dược hiệu rất nhanh, Bạch Xu lập tức cảm thấy dễ chịu, nàng vừa trướng bụng vừa bồn nôn mà ngã quỵ, nằm sấp bất động.

 

Mộc Thanh mím môi, chỉ nhìn nàng một chút.

 

Sau khi xong việc Giang Lâm lôi kéo các nàng thương lượng bước kế tiếp nên làm như thế nào, hiện nay sự tình như mang mộc sau mưa, liên miên không dứt, Thái Nhất Môn bên kia không thể nói chắc, dù sao hiện tại các nàng cũng không thể rời khỏi An Dương.

 

Ma vật làm hại thế gian, bất luận thân ở môn phái nào cũng không thể mặc kệ, Giang Lâm dự định sau khi trời tối sẽ đến sau núi tiếp tục thăm dò, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

 

Thật ra không cần nàng nói Mộc Thanh cũng sẽ ở lại, Thanh Hư không hé răng, cho nên mọi việc cứ thế quyết định.

 

Nghe các nàng nói đến lũ lụt và ôn dịch ở Trần gia thôn, suy đoán Vu Sơn Trấn bên kia cũng có thể có một lối vào, A Lương hiếu kỳ hỏi: “Lối vào ma giới không chỉ có một?”

 

Giang Lâm nghiêng đầu nhìn đồ đệ vô tích sự của mình, biết hắn lại không dụng tâm nghe giảng bài, tức giận nói: “Ngươi đến An Dương chỉ có một con đường có thể đi?”

 

Liên thông giữa nhân ma hai giới sao chỉ có một lối vào, nếu thực sự như vậy thì các đại môn phái chỉ cần trấn thủ một chỗ là được rồi, ma vật lại càng không Đông một con Tây một con thoát ra được.

 

A Lương gãi đầu, trả lời: “Sư tôn nói phải.”

 

“Những chuyện này sư thúc ngươi đã từng nói, suốt ngày xem như gió thoảng bên tai.” Giang Lâm nói xong, nghiêng đầu xem Thanh Hư, lại tiếp tục gõ đầu tiểu tử A Lương, sau đó bắt đầu lo lắng, tình hình lúc này thật sự rất đáng lo, hơn nữa không dễ dàng giải quyết.

 

Ma tộc làm loạn đã là chuyện của nhiều năm trước, quãng thời gian này sợ rằng sẽ không được yên bình.

 

Giang Lâm Thanh Hư các nàng là phàm tu, thọ mệnh chỉ dài hơn so với người bình thường một hai trăm năm, mà cuộc chiến với ma tộc đã xảy ra hơn ba nghìn năm trước, hơn nữa toàn bộ Tu Chân Giới tổn thất thảm trọng, ghi chép liên quan cũng rất ít, dù sao mọi người chỉ biết năm đó hàng ngàn tu sĩ tử trận, không ít đại năng ngã xuống, sau cuộc đến các đại môn đại phái người thì nội loạn, người thì suy tàn, thiên hạ dân chúng lầm than, trải qua bốn năm trăm năm chiến loạn mới có thể lắng xuống.

 

Hiện nay ghi chép về cuộc chiến thời thượng cổ không mấy xác thực, sách cổ đều là các phàm tu còn sống sót ghi chép lại, những người này căn bản không tham dự chiến dịch cuối cùng tại Côn Sơn, những gì ghi chép lại có thật có giả, chiến dịch Côn Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì không ai biết rõ.

 

Tất cả tu sĩ tham dự cuộc chiến Côn Sơn đều bỏ mạng, không ai sống sót trở về.

 

Năm đó Tu Chân Giới trăm họ giao tranh, phồn thịnh hơn hiện nay rất nhiều, phàm tu, Thiên Tiệm Thập Tam Thành, thần tộc, các đại môn phái… Đáng tiếc, Thiên Tiệm Thập Tam Thành bị hủy hoại trong phút chốc, thần tộc suy vong, phàm tu ngày nay cũng không bằng trước đây.

 

Nói đến những việc này, ngay cả Giang Lâm cũng cảm thấy tiếc hận, lúc trước nếu không phải vì chống lại ma tộc kết cục sẽ không thê lương như vậy, mà nay ma vật xuất hiện, thực sự khiến người ta đau đầu.

 

A Lương cảm thấy hứng thú đối với sử cũ, chăm chú lắng nghe, khi nghe Giang Lâm nói đáng tiếc hôm nay thần tộc đã không còn, nếu không nào đến phiên ma tộc làm loạn, hắn hỏi: “Thần tộc, chí cao vô thượng chốn thiên ngoại sao?”

 

Giang Lâm ừ một tiếng.

 

Đại chiến thượng cổ, thần tộc góp công không ít, được thế nhân đánh giá rất cao, tuy rằng những người chí cao vô thượng này từ sau trận chiến chưa từng xuất hiện, nhưng bọn họ vẫn là thế lực được tôn sùng nhất Tu Chân Giới.

 

A Lương tất nhiên cũng không ngoại lệ, trước khi vào Phượng Linh Tông hắn đã nghe không ít sự tích anh dũng của thần tộc, cái gì trừ ma vệ đạo, bảo hộ thiên hạ thương sinh… Đời này hắn tôn kính nhất chính là sư tôn nhà mình, thứ hai là Mộc Thanh các nàng, sau nữa chính là tôn giả tối cao chốn thiên ngoại.

 

Vì vậy hiện nay thiên tai nhân họa, A Lương một chút cũng không nóng lòng, phàm tu không đối phó được tự có thần tộc đến, không cần quá lo lắng.

 

Hắn chung quy còn nhỏ, tuổi thơ lớn lên dưới sự che chở của tông môn nên vẫn còn quá đơn thuần.

 

Bạch Xu nằm nghỉ ngơi trên người Mộc Thanh, lúc nàng các nói chuyện nàng đã nhắm mắt ngủ.

 

Bạch Xu không cách nào an giấc, vừa nhắm mắt lại liền có vô số hình ảnh tràn vào như lũ lụt, Đào Hoa Đảo, chốn thiên ngoại, Côn Sơn… Nàng nhìn thấy bản thân một thân hồng y đứng trên đỉnh Côn Sơn, giẫm lên tuyết đọng, bước đi thong thả, tuyết dưới chân vốn nên là màu trắng nhưng lúc này đã nhiễm đỏ, cả ngọn núi phủ một màu đỏ, tựa như hồng mai trên ngọn cây, nhiệt liệt mà diễm lệ.

 

Thây chất thành núi, có kẻ thân xác không toàn vẹn, có người chết không nhắm mắt, khắp chốn hoang tàn thảm liệt.

 

Thần tộc thân mặc ngân giáp bao vây nàng, nam nhân dẫn đầu quát lớn: “Phản đồ Bạch Xu, còn không bó tay chịu trói!”

 

Bạch Xu không chút để tâm, chậm rãi tiến lên, lạnh nhạt nâng tay chạm vào đóa hoa mai đỏ sẫm, máu trên cánh hoa vẫn còn ấm áp, hồi lâu sau nàng mới dùng đôi mắt hẹp dài liếc nhìn đối phương.

 

“Nếu không thì sao?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!