Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 42

Chương 42: Bãi cát

 

Chỉ trong nháy mắt, tất cả bắt đầu rung chuyển, những xoáy nước lần lượt xuất hiện.

 

Rung động không dứt, dường như có thứ gì đó sắp chui lên từ dưới đất, nhưng rồi lại bị ngăn chặn, nên chỉ có thể không ngừng giãy dụa.

 

Hai người lập tức cảnh giác, bắt đầu phòng bị.

 

Cùng lúc đó, đệ tử của Thái Nhất Môn ở xung quanh cũng phát hiện xảy ra vấn đề nên lập tức xông đến, khí thế bàng bạc, quả thật là hưng sư động chúng,

 

Mộc Thanh biến sắc, lập tức dựng kết giới ẩn thân, bởi vì bãi bồi trống trãi không chỗ ẩn nấp, nếu đám đệ tử kia đến sẽ phát hiện các nàng nên chỉ có thể ứng phó bằng cách này.

 

Thanh Hư cảnh giác đến gần Mộc Thanh, cẩn thận quan sát từng động tĩnh xung quanh.

 

Mà Bạch Xu mờ mịt ngồi trên vai Mộc Thanh, một lần nữa cảm nhận được luồn sức mạnh quen thuộc đang kêu gọi mình, nàng vô thức dùng thân thể cọ vào cần cổ của Mộc Thanh, cả người khô nóng, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, đan điền phát nhiệt.

 

Mộc Thanh phát hiện nghiệt chướng không thích hợp, nhưng lúc này nàng không quan tâm được nhiều như vậy, nên chỉ có thể vận chuyển linh lực tham dò bên dưới nền đất, nhằm làm rõ tình hình, nhưng mà vô dụng, pháp trận này không chỉ nuốt chửng linh lực mà còn mơ hồ có xu thế muốn hút nàng vào bên trong.

 

Nàng lập tức thu hồi linh lực.

 

Đệ tử của Thái Nhất Môn đã chạy tới, nhưng bởi vì có kết giới ngăn chặn nên bọn họ không nhìn thấy có người trên bãi bồi, vì vậy chỉ có thể nhìn thấy nơi đó đang rung chuyển, cát đát không ngừng trôi xuống, cả bãi bồi cũng đang dần chìm vào lòng sông.

 

Bọn họ biết nơi đó có pháp trận, bên dưới nhất định đang phong ấn thứ đáng sợ gì đó, vì vậy không ai dám hành động thiếu suy nghĩ tùy ý đến gần, dù sao chỉ cần vô ý một chút sẽ lập tức mất mạng.

 

Một đệ tử lớn tuổi coi như lý trí, không quá mức hoảng loạn, nhìn thấy bãi cát càng lúc càng chìm sâu liền vội vàng chạy ra sau núi mời trưởng lão đến xử lý.

 

“Trông chừng bên kia, không nên đến gần, những người còn lại mau bày trận, đừng để thứ đó chạy thoát!” Một đệ tử tu vi cao quát lớn, hắn phân công mọi người kết trận dọc bờ sông, thề phải trấn áp được thứ này, cho dù không trấn áp được cũng phải kéo dài thời gian chờ trưởng lão đến.

 

Trên bãi cát, Mộc Thanh và Thanh Hư tất nhiên đã nhìn thấy tất cả hành động của Thái Nhất Môn, các nàng thực lực không tầm thường, thái sơn sụp ngay trước mặt vẫn có thể bình tĩnh bất động, vì vậy nét mặt không chút khẩn trương.

 

Nắm lông trắng trên vai không chút quan tâm đối với những việc diễn ra trước mắt, nàng khó chịu cọ vào Mộc Thanh, muốn tìm nơi giải nhiệt.

 

Cảm giác mềm nóng nơi cổ khiến Mộc Thanh mím chặt môi, lát sau nàng nâng nghiệt chướng ở trong tay để tránh nàng tiếp tục làm loạn. Tay nàng lạnh lẽo, nằm trên đó thật sự rất thoải mái, Bạch Xu vô thức dùng móng vuốt ôm lấy ngón tay nàng, cọ lấy cọ để, thoải mái đến híp cả mắt.

 

Từ lúc bãi cát bắt đầu rung chuyển cho đến lúc một nửa chìm vào lòng sông, bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt. Pháp trận trở nên cực kỳ bất ổn, thứ bị giam giữ bên trong dường như đang điên cuồng giãy dụa, cấp thiết muốn lao ra.

 

Sát khí lẫn ma khí rất nặng, dường như sắp ngưng tụ thành khói đen, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của thứ bị giam giữ.

 

Hai người cũng không dám xằng bậy, nhìn thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, Thanh Hư muốn trận trận hỗ trợ trấn áp nhưng bị Mộc Thanh ngăn cản.

 

“Đừng manh động, chờ.”

 

Thanh Hư thu tay lại, tạm thời yên tĩnh xem biến? Nhưng nhìn thấy các đệ tử vây hai bên bờ sông càng ngày càng nhiều, có lẽ của của Thái Nhất Môn cũng sắp đến rồi, nàng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nói: “Còn muốn chờ?”

 

Toàn bộ bãi cát chỉ còn vị trí các nàng đang đứng là chưa bị nhấn chìm, nếu còn tiếp tục sẽ lập tức xong đời, dù sao cũng không thể ngồi yên chờ chết.

 

Mộc Thanh cúi đầu nhìn nắm lông càng lúc càng không an phận trong tay, suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định rời khỏi nơi này trước, trở lại trên bờ tiếp tục chờ, nhưng ngay lúc này không đợi nàng mở miệng gọi Thanh Hư thì vị trí các nàng đang đứng đột nhiên biến thành một cái động tối đen như mực, sâu không thấy đáy.

 

Dưới chân là khoảng không, các nàng lập tức rơi xuống.

 

Mộc Thanh vô thức nắm chặt Bạch Xu, trong nháy mắt lúc cửa động khép lại nàng thu hồi kết giới ở bên ngoài.

 

Dưới lòng đất âm u áp lực, đưa tay không thấy năm ngón, bởi vì không khí không lưu thông nên càng rơi càng ngột ngạc, làm cho người ta vô cùng khó chịu.

 

Mặc dù không có sáng chiếu vào, nhưng Mộc Thanh và Thanh Hư có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, vì thế các nàng không nóng vội, thản nhiên ứng phó, chỉ có Bạch Xu phản ứng khá lớn, nàng còn chưa làm rõ tình huống, hiện tại trước mắt tối đen không nhìn thấy thứ gì, nàng liền dùng móng vuốt bám chặt vào tay Mộc Thanh, rất sợ bị thất lạc.

 

Nhận thấy nghiệt chướng vô cùng căng thẳng, Mộc Thanh nâng ngón cái lên để nàng bám chắc hơn.

 

Thời gian các nàng rơi xuống không dài, rất nhanh đã đến đáy động, nhưng chân vừa chạm đất thì lập tức cảm nhận được sức ép đến từ một loại sức mạnh vô hình, cảm giác ngột ngạc nháy mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác âm hàn tận xương.

 

Đây là lọt vào Trịnh Chi Pháp Trận.

 

Loại pháp trận này có thể vào nhưng không thể ra, một khi rơi vào sẽ bị nhốt trong đó, muốn thoát khỏi khó khăn lên trời.

 

Chỗ các nàng đứng rất hẹp, nhưng càng đi về phía trước sẽ càng trở nên rộng rãi, bên trong có ánh sáng yếu ớt, rõ ràng còn có hang động khác.

 

Nơi này cũng không ẩm ướt, trái lại rất khô ráo, không giống như dưới đáy sông mà giống như đi vào một không gian khác, nơi này được chống đỡ bởi một loại sức mạnh rất lớn, không biết là thuộc về phong ấn hay là thứ gì, dù sao mạnh hơn rất nhiều so với lúc cảm nhận được trên mặt đất.

 

Loại sức mạnh này cũng không bài xích các nàng, không hề có dấu hiệu muốn đả thương người. Thanh Hư chần chờ chốc lát, nghiêng đầu hỏi: “Đi xem thử?”

 

Mộc Thanh giương mắt nhìn hang đá ở xa xa, trầm giọng: “Ừ.”

 

Đan điền của Bạch Xu vốn đang phát nhiệt, bên trong hang đá lại vô cùng lạnh lẽo, ở chỗ này nàng miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút nên lại ghé vào trong tay Mộc Thanh hiếu kỳ nhìn Đông nhìn Tây, đánh giá xung quanh.

 

Không biết vì sao Bạch Xu vẫn luôn cảm thấy loại sức mạnh quanh quẩn trong hang động này đặc biệt quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở chỗ nào, nhưng rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc gặp ở đâu.

 

Hang động dần trở nên rộng rãi, bên trong sáng hơn nơi lúc đầu một chút, dần dần đi một đoạn đường mới có thể thấy trên vách động cách mỗi một trượng sẽ có một viên trân châu chiếu sáng, tác dụng tương tự dạ minh châu, nhưng lại không phải cùng một loại.

 

Thanh Hư nâng mắt quan sát, sau đó nhíu mày kinh ngạc nói: “Có nhiều hỗn nguyên châu như vậy, đây rốt cuộc là chỗ nào.”

 

Hỗn nguyên châu có tác dụng chiếu sáng tương tự dạ minh châu, nhưng nó lại ẩn chứa rất nhiều linh lực, có thể trợ giúp tu sĩ tu luyện, còn có thể dùng để phụ trợ trận pháp, chỉ là thứ này rất quý hiếm, một viên cũng đã là ngàn vàng khó cầu, người bình thường trừ phi đầu óc vào nước bằng không cũng sẽ không lãng phí như vậy, có một viên đều sẽ cất giữ giống như vật báo gia truyền.

 

Nơi này có rất nhiều hỗn nguyên châu, khiến chúng thoạt nhìn giống như những thứ vô dụng, thật sự làm người ta phải thản thốt.

 

Mộc Thanh không mấy quan tâm những chuyện này, nàng thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

 

Hang động này có vẻ rất cổ quái, đã có phong ấn lợi hại bảo vệ ở bên ngoài, thứ bên trong tất nhiên không đơn giản, làm sao có thể dễ dàng đối phó.

 

Thanh Hư gật đầu, cũng không dám lơ là.

 

Bạch Xu ngẩng đầu nhìn chằm chằm hỗn nguyên châu trên vách động, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức mơ hồ, dường như bản thân đã từng đến nơi này.

 

Nhưng Bạch Xu không tìm được manh mối, trong lòng vô cùng rối rắm.

 

Chậm rãi đi đến bên kia, cổ sức mạnh đè ép tựa như tảng đá lớn nặng nghìn cân, tuy rằng có thể chịu đựng được nhưng tóm lại là có chút khó chịu, Mộc Thanh và Thanh Hư không sao nhưng thần trí của Bạch Xu đã bắt đầu trở nên ảm đạm, choáng váng không có sức lực.

 

Cảnh tượng trong đầu lại kéo đến, tái hiện từng cảnh từng cảnh một.

 

Khi đó Dung Nguyệt – vị trưởng lão nhập ma của thần hồ tộc thảm bại, bị Bạch Xu đánh trọng thương suýt nữa thần hồn câu diệt, nhưng mà thần hồ tộc có quy củ vạn năm bất biến đó là đối phó loại phản đồ này không thể tự ý giết chết mà cần phải giao cho trưởng giả cương trực công chính xử lý.

 

Dung Nguyệt mặc dù làm nhiều việc ác, nhưng tội không đáng chết, dù sao công lao ngày xưa không thể chối bỏ, nàng ta cũng đã từng tế nhân độ thế những việc này không thể phủ nhận, niệm tình nàng ta chỉ nhất thời nhập ma, không chống lại được mê hoặc mới tạo thành cục diện này, trưởng giả luôn mãi cân nhắc, cuối cùng tuyên phạt nàng ta bị rút thần cốt, giam giữ tại bên dưới thành An Dương để trấn thủ nơi này, xem như lấy công chuộc tội.

 

Cho nên Dung Nguyệt đã bị giam giữ ở đây, nơi này là không gian giam cầm do thần hồ tộc xây dựng bằng pháp khí dùng để vây khốn Dung Nguyệt, đồng thời nối liền với thành An Dương. Một khi Dung Nguyệt còn bị giam tại đây, tu vi của nàng ta sẽ bị pháp khí không ngừng hút lấy, dùng đó nuôi dưỡng địa mạch thành An Dương, bảo hộ một phương, xem như chuộc lại tội nghiệt nàng ta từng phạm phải.

 

Pháp khí dùng để phong ấn là Bạch Xu tự mình sử dụng, hoàn toàn không lưu tình, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nơi này vẫn không gì phá nổi, cho dù Dung Nguyệt có bản lĩnh thông thiên cũng không thể trốn thoát.

 

Ký ức đột nhiên ập đến khiến Bạch Xu choáng váng, vô cùng khó chịu, nàng nâng móng vuốt vỗ đầu, dùng sức lắc  mấy cái.

 

Nhưng không có tác dụng gì, trong hoảng hốt nàng lại nghĩ đến một thiếu nữ quỳ gối trước mặt mình, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng từng câu từng chữ nói: “Xin điện hạ niệm tình cũ mà khoang dung tội nhân Dung Nguyệt một lần!”

 

Bạch Xu hồng y chói mắt, không mấy để tâm mà nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng bố thí cho thiếu nữ kia, nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Tình cũ gì?”

 

Có thể là không ngờ nàng sẽ tình như vậy, cả người thiếu nữ cứng đờ, ẩn nhẫn cắn môi, muốn tranh luận rồi lại không dám, nàng ta không cam lòng mà siết chặt nắm tay, cực lực nghẹn một lát mới nói: “Cầu xin điện hạ tha cho Dung Nguyệt một mạng!”

 

Sau đó cúi người, nậng nề dập đầu trước mặt Bạch Xu.

 

Đáng tiếc Bạch Xu vẫn thờ ơ, chỉ liếc nhìn một cái nhưng căn bản vẫn không quan tâm.

 

Nàng nhất định không tha cho Dung Nguyệt, nghe vậy không những không tha ngược lại còn trực tiếp tăng thêm một tầng phong ấn, tuyệt tình đến cực điểm.

 

Bạch Xu không biết vì sao mình lại nhìn thấy những hình ảnh này, lần trước là bị ảo cảnh ảnh hưởng, còn lần này thì sao?

 

 

Nàng ngẩn người, nhớ đến lần bị giam trong trạch viện, nàng và Mộc Thanh phóng túng hoang đường, dục niệm che mắt mà dây dưa lẫn nhau, khiến cục diện không thể vãn hồi.

 

Vị tông sư xưa nay cấm dục không nhiễm hạt bụi, lúc này tựa như tờ giấy trắng bị hắt một bát mực, chói mắt rõ ràng, làm thế nào cũng không thể che lấp, dục niệm như thủy triều, đợt này chưa ngừng đợt khác lại đến, hung hăng vỗ lên bờ biển, thấm ướt tất cả.

 

Vị sư tôn nuôi lớn nàng, rõ ràng chính là một con cá đang khát nước, y bào hỗn độn ẩn nhẫn khắc chế, không muốn thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn khó nhịn mà hé môi tìm lấy nguồn nước, quấn chặt lấy nàng.

 

Tùy ý cùng trầm luân, loạn không thể tả.

 

Vực sâu mê loạn sẽ nuốt chững ý chí, càng chống cự không muốn bại lộ dưới ánh sáng, sẽ càng phải lui sâu vào chốn âm u, nóng bỏng lại bất kham.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!