Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 39

Chương 39: Hoảng loạn

 

An Dương trong ảo cảnh không giống như hiện tại mà phồn vinh hơn đôi phần, hơn nữa môn phái quản hạc An Dương cũng không phải Thái Nhất Môn mà là Bắc Chân Phái.

 

Bắc Chân Phái không thuộc về hai môn, ba phái, bốn tông hiện nay, mà là môn phái nằm ngoài danh sách.

 

Dựa theo sách cổ ghi chép, Bắc Chân Phái từng là một đại môn phái cực kỳ uy vọng, nhưng bắt đầu suy tàn sau một trận đại chiến thời thượng cổ, chưởng môn và các trưởng lão thực lực hùng hậu thì đều tử trận, những đệ tử còn lại chia năm xẻ bảy, cuối cùng suy tàn trong trận nội chiến với Huyền Dương Môn, từ đó ngày một tàn lụi cho đến khi hoàn toàn biến mất, thật sự làm người ta thổn thức.

 

Thái Nhất Môn hiện nay mặc dù vẫn là đạo sĩ nhưng rốt cuộc vẫn khác với Bắc Chân Phái trước kia, thậm chí còn kém rất xa, dù sao thời kì cực thịnh Bắc Chân Phái từng là môn phái mạnh nhất Tu Chân Giới.

 

Mộc Thanh được chưởng môn Bắc Chân Phái cử đến An Dương trừ ma, nàng là tán tu không chịu sự quản thúc của môn phái, hành tung vô định, nhiều năm trước từng làm quốc sư tại Trung Nguyên, sau đó chu du khắp chốn, tiện đường tế thế cứu người, sau nữa nàng đến Nam Hải tĩnh tu rồi trải qua rất nhiều chuyện, diệt yêu trừ ma, che chở bách tính, từng đến Hoài Bắc cũng từng đi qua Đại Lý.

 

Một năm ly biệt, nàng chưa bao giờ dừng chân, biết Bạch Xu từng đi tìm mình nhưng nàng không hề đáp lại, tất cả đều bỏ mặc.

 

Hai sư đồ không nên đi đến bước này, nhưng một chuyến du ngoạn trước khi xuất sư đã tạo nên cục diện như ngày hôm nay.

 

Bị đồ đệ của mình đè ở dưới thân, còn không sử dụng linh lực đến phản kháng, nhìn thế nào cũng không giống bình thường.

 

Con đường tu đạo dài đăng đẳng, nhân sinh sẽ trải qua nhiều khảo nghiệm hoặc lớn hoặc nhỏ, cho dù là nhất đại tông sư thanh danh hiển hách cũng sẽ có lúc bị phồn hoa che mắt, lạc mất tâm trí, Mộc Thanh không nghĩ nhiều mà chỉ xem đó như gió thoảng mây bay, sẽ dần nhạt đi rồi tan biến.

 

Chỉ là nàng không nghĩ sẽ gặp lại Bạch Xu tại thành An Dương, tất cả đều nằm ngoài dự kiến.

 

Ma đầu gây họa tại An Dương là một trưởng lão thần hồ tộc, bởi vì lúc tu luyện không thể khống chế được tâm ma, chấp niệm quá nặng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma rơi vào ma đạo, hiện tại vì muốn tăng tiến tu vi mà gây họa cho bách tính, lạm sát người vô tội.

 

Bạch Xu là quân chủ kế nhiệm của thần hồ tộc, xảy ra chuyện này nàng ấy nhất định phải tự mình đến xử lý.

 

Sư đồ hai người gặp nhau ở đại điện Bắc Chân Phái, nhưng không hề nói với nhau một câu nào.

 

Chưởng môn căn dặn xong Mộc Thanh lập tức rời đi, sau đó Bạch Xu một mình yên lặng đuổi theo.

 

Đã lâu không gặp, nàng ấy có chút không giống với lúc từ biệt, nàng ấy càng thành thục ổn trọng có thể một mình gánh vách, nhìn thấy nàng còn cung kính hành lễ, mặt không biểu cảm: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”

 

Mộc Thanh đã sắp quên mất lúc đó nàng có cảm giác gì, hiện tại gặp lại trong mộng cũng vô cùng mơ hồ, trống trãi, tựa như hoa trong gương trăng dưới nước, không cách nào nắm bắt được.

 

Mộng cảnh thay đổi, các nàng đuổi theo ma vật vào một trạch viện, dẫn đến phát sinh khúc mắt không cách nào tháo gỡ.

 

Đối phương dù sao cũng là trưởng lão thần hồ tộc, tu vi rất cao, sau khi rơi vào ma đạo gây họa nhân gian tu vi càng tăng tiến, thủ đoạn âm độc, tất nhiên là không dễ dàng đối phó.

 

Lúc Mộc Thanh đuổi theo thì bị vây trong một trận pháp từ thời thượng cổ, dẫn đến linh lực bị trận pháp áp chế, không cách nào thi triển.

 

Dĩ nhiên, tu sĩ hoặc yêu ma khác rơi vào trận pháp cũng không thể sử dụng tu vi.

 

Trưởng lão thần hồ tộc rất xảo quyệt, dùng thủ đoạn đê tiện, tuy rằng cuối cùng vẫn không thể thắng lợi nhưng Mộc Thanh cũng chịu ảnh hưởng nhất định, chẳng qua nàng không ngờ Bạch Xu vẫn một mực âm thầm ẩn náo, nhìn thấy có nguy hiểm thì lập tức xông ra, kết quả không né tránh kịp khiến cả hai cùng trúng chiêu, vì thế mới có những chuyện sau đó.

 

Trưởng lão kia đã có sự chuẩn bị từ trước, mặc kệ người đến là ai đều không thể đối phó được.

 

Lúc đầu Mộc Thanh còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, muốn mang Bạch Xu đi, nào ngờ nghiệt chướng cử chỉ điên rồ, muốn ngăn cũng không ngăn được.

 

Mê hoặc, xao động và bất an, khát cầu mãnh liệt.

 

Bạch Xu nâng cằm nàng lên, tìm lấy môi nàng.

 

Không giống với nàng ấy, Mộc Thanh vẫn còn giữ được một chút lý trí, cực lực kiềm chế muốn cho Bạch Xu thanh tỉnh một ít nhưng không hề có tác dụng, cuối cùng đã để nàng ấy được như mong muốn.

 

Động tác của Bạch Xu cũng không ôn nhu, cúi người áp chế, cấp thiết hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng.

 

Đồng tử của Mộc Thanh chợt co rút, đầu óc trống rỗng không thể phản ứng.

 

Triền miên trên giường xưa nay vốn là việc không lý trí, không cách nào khống chế, tất cả tựa như hồng thủy lan tràn, xô đổ tường cao, tất cả phòng bị đều tan rã.

 

Thân trong ảo cảnh, Mộc Thanh không biết vì sao sự việc lại phát triển đến bước này, có lẽ đã quên mất thứ gì, có lẽ việc này xảy đến vô cùng đột ngột không chân thực, nàng không thể chân chính đồng cảm, nhưng tình ý mãnh liệt như lửa lớn, sự ôn nhu trí mạng, sự rung động thâm nhập cốt tủy là không phải là giả.

 

Bất kể là trong ảo cảnh hay ở hiện thực, nàng luôn thanh tâm quả dục, chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác tình triều cuồn cuộn, yêu thương như nước chìm đắm nhân tâm này.

 

” Sư tôn…” Bạch Xu luôn gọi nàng nhẹ nhàng như thế, ở bên tai nàng trầm thấp nỉ non.

 

Nàng cảm thấy rất nóng, ý thức mơ hồ, y phục cấm dục phiền phức trên người đã hỗn loạn bất kham, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bên ngoài có mưa phùn lất phất, sắc trời âm u mây đen chồng chất, không chút ánh sáng lọt vào khiến căn phòng u ám như đêm tối.

 

Bóng tối làm cho khung cảnh thêm phần kiều diễm, làm nổi bật sự hoang đường không nên tồn tại, tựa như tia lửa bắn vào vạc dầu, thế lửa tận trời, quả thực nhìn thấy mà giật mình.

 

Nhưng mà hai người lại không rảnh bận tâm những thứ khác, không biết là bị mê hoặc hay là thế nào, các nàng cứ thế tiếp tục mê loạn.

 

Có thể là bị mê hoặc quá sâu, Bạch Xu luân hãm, ôm chặt eo nàng thâm tình hôn môi, từ đôi môi hồng nhuận cho đến cổ, ngực… một đường đi xuống không có điểm dừng.

 

Mộc Thanh khẽ giãy dụa, nhưng ngay sau đó đã bị kiềm chặt hai tay.

 

Cửa sổ không đóng, không biết là ảo giác hay chân thực, mưa càng lúc càng lớn, từ mưa bụi trở thành từng hạt lớn, tí tách tí tách rơi xuống thấm ướt khung cửa sổ rồi chảy dọc theo bức tường xám trắng.

 

Một cơn gió thổi qua, cây cối kinh hoảng lay động, lá cây đón lấy mưa gió khép chặt vào cành cây chỉ chực chờ rơi xuống.

 

Mộc Thanh khẽ cong ngón tay, nắm chặt chăm đệm dưới thân…

Mộc Thanh bỗng chốc mở mắt, trái tim như thắt lại.

 

Lúc này bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào phòng, ấm áp mà chói mắt.

 

Y phục của nàng bị mồ hôi thấm ướt, giống như đã trải qua một hồi mạo hiểm, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

 

Thanh tỉnh hồi lâu nàng mới nhíu chặt mi tâm, nhận ra đây chỉ là một giấc mộng. Ái dục cùng hoang đường trong mộng vẫn rõ ràng trước mắt, chỉ cần hồi tưởng một chút sẽ lập tức hiện rõ, dường như đây là việc từng thực sự xảy ra, nàng yên lặng hồi lâu mới cử động thân thể, rũ mắt nhìn nắm lông trắng đã lăn vào trong góc, đôi môi không khỏi mím chặt.

 

Bạch Xu trong mộng và trong ảnh cảnh hoàn toàn không giống người đang nằm trên giường lúc này, một người tâm tư thâm trầm ít nói ít cười, một người ngốc nghếch vụng về như trẻ con, làm sao có thể giống nhau.

 

Ngồi một hồi lâu nàng mới hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng, không còn bị cảm giác nóng rực quấy nhiễu.

 

Ảo cảnh hư vô, không thể hoàn toàn xem là thật, chẳng qua là tâm trí bị mê hoặc mà thôi.

 

Mộc Thanh tận lực quên đi những hình ảnh không nên tồn tại, chỉ chắp vá những manh mối hữu dụng, ví dụ như Bắc Chân Phái, trưởng lão thần hồ tộc và vân vân, còn lại nàng đều vứt ra sau đầu không hề nghĩ nữa.

 

Chờ lúc hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng xốc chăn xuống giường, đi ra ngoài một chuyến.

 

Chờ đến lúc trở về nắm lông trắng đã tỉnh, nghiệt chướng còn buồn ngủ chưa chịu ngồi dậy, bởi vì quá nhỏ nên ngay cả xuống giường cũng có phần lao lực, nàng ấy cả đêm ngủ đến chết lặng, vừa mở mắt ra thì lập tức leo lên bàn uống nước, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng tự liếm lông mình.

 

Bởi vì giấc mộng hoang đường đêm qua, Mộc Thanh không thèm để ý đến nàng ấy, cũng không đặc biệt hỏi thăm, chỉ một mực mặc kệ nghiệt chướng muốn làm gì thì làm.

 

Bạch Xu nào biết đến giấc mộng của Mộc Thanh, nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong vui sướng sau khi gặp lại, vừa gặp bánh bao vừa thân thiết cọ tay nàng, không chút biết điều.

 

Mộc Thanh không nói một lời, lặng lẽ né tránh.

 

Nghiệt chướng hoàn toàn không phát hiện điều biết thường, ra sức gặm xong bánh bao thịt rồi lại sai bảo Mộc Thanh châm trà cho mình, ăn uống no đủ rồi mới cảm thấy mỹ mãn nhảy lên nằm sấp trên vai Mộc Thanh, hồn nhiên dùng chân trước bóng nhẫy khiều vài cái, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay muốn dẫn A Xu trở về sao?”

 

Bị móng vuốt tràn đầy dầu mỡ chạm vào, bạch y thình lình xuất hiện hai dấu viết nhợt nhạt. Mộc Thanh không để tâm mà chỉ bình thản nhấp một ngụm trà, yên lặng chốc lát mới trả lời: “Về đâu?”

 

Bạch Xu tiếp tục khiều y phục của nàng: “Phù Ngọc Sơn.”

 

Nàng ấy thật sự xem Phượng Linh Tông là chốn về của mình.

 

Mộc Thanh không trả lời, uống trà xong thì buông chén xuống, từ đầu chí cuối không hề đáp lại, chờ đến thời gian lại hóa thành dáng vẻ bạch y thư sinh hôm qua, trên lưng cõng hòm sách, cất Bạch Xu vào trong rồi xuống lầu trả phòng.

 

Mặc dù không biết muốn đi đâu nhưng Bạch Xu không hỏi mà im lặng nằm trong hòm sách, tùy ý nàng cũng, thỉnh thoảng mới âm thầm ló đầu ra quan sát bên ngoài.

 

Bởi vì tối qua niêm phong cổng thành, phố Cửu Khúc sáng nay càng thêm quạnh quẽ, số lượng quan binh tuần tra tăng thêm không ít, quan phủ cũng không thi hành lệnh cấm ra đường, nhưng dân cư trong thành đều biết sự lợi hại của ôn dịch, nào có ai dám ra ngoài, nếu không cần thiết thì sẽ ở yên trong nhà.

 

Mộc Thanh mang theo Bạch Xu đến phố Khánh Hoà, nàng còn có việc phải làm. Nàng không nóng lòng, bước đi thong thả, dọc đường gặp phải quan binh tuần tra thì yên lặng né tránh, không bao lâu đã đến đầu phố.

 

Vẫn chưa bước vào phố Khánh Hoà, cách thật xa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, càng gần mùi hương càng nồng, bởi vì quan phủ hạ lệnh tập trung tất cả bệnh nhân đến đây để chữa trị nên đường phố càng thêm tiêu điều, các hộ dân vốn sinh sống nơi đây hoặc là suốt đêm dời đi nơi khác, hoặc là sẽ đóng cửa ở trong nhà không dám ra ngoài.

 

Thái Nhất Môn lại phái một nhóm đệ tử đến phụ trách chữa trị cho bách tính bị nhiễm bệnh.

 

Mộc Thanh muốn vào căn nhà rách nát gần đây, cũng do nghiệt chướng trong hòm sách lại gây ra một đống phiền phức cần giải quyết, cho nên phải đến đó một chuyến.

 

Những thứ Bạch Xu trộm giá trị xa xỉ, tùy tiện chọn một món cũng đủ để gia đình kia ăn no mặc ấm, nghiệt chướng này bản ý không xấu chẳng qua là không hiểu thế sự nên cho rằng chỉ cần cho tiền tài là được, nhưng đó đều là tang vật ngược lại sẽ mang đến nhiều phiền toái cho gia đình kia, dân chúng bình thường căn bản không có phúc phần nhận lấy, nếu sử dụng sẽ rước họa vào thân, còn không dùng thì cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay, nàng phải thu hồi toàn bộ trả về Triệu phủ.

 

Đi về phía trước một đoạn, Mộc Thanh vô tình gặp được một bóng dáng quen thuộc — là vị đại phu vào thành cùng với nàng, đối phương cũng giống như các nàng, cõng một hòm thuốc đi đến cuối phố.

 

Hôm nay thời tiết không quá lạnh, ánh nắng ấm áp, nhưng hắn vẫn thế, thân thể cứng nhắc bước đi chậm chạp, tay chân không phối hợp.

 

Mộc Thanh giương mắt, cố ý duy trì khoảng cách không đến quá gần, nhưng cũng không quá xa, để hắn không phát hiện.

 

Thật trùng hợp, chỗ đại phu đến cũng chính là chỗ các nàng muốn đến, hắn chậm rãi đi đến trước cửa, dừng lại chốc lát mới chậm rãi nâng tay gõ cửa.

 

Trong nhà yên tĩnh, nhưng hắn cũng không nóng vội, cách hồi lâu mới gõ cửa một lần.

 

Lúc này người ở bên trong mới nghe thấy.

 

Không bao lâu cửa mở ra, người mở cửa là một đứa trẻ bốn năm tuổi ăn mặc đơn bạc, dường như hắn rất sợ người lạ, nhìn thấy đại phu lập tức ngại ngùng trốn sau cánh cửa, rụt rè hô: “Chu bá bá…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!