Chương 37: Cố ý
Nghiệt chướng này thực sự rất tham ăn, hai ngày nay không hề bạc đãi bản thân, cái bụng căng tròn đến mức phình lên.
Bạch Xu vừa muốn ngủ đột nhiên bị xách lên, nàng mông lung mở mắt, trên cái đề đầy bụi bẩn còn dính hai cọng cỏ, sau khi nhìn thấy tướng mạo của thư sinh trước mặt, nàng cả kinh vung móng vuốt muốn cào người.
Mộc Thanh nháy mắt hóa thành nguyên dạng, trầm giọng nói: “Là ta.”
Bạch Xu sững sốt chớp mắt, ngây ngẩn một lúc mới dám tin đây là thật, chậm rãi buông móng vuốt xuống.
Mộc Thanh lại hóa thành dáng vẻ thư sinh, khẽ gãi đầu nàng.
Bạch Xu lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác ôm lấy tay nàng dùng sức cọ cọ, uất ức đáng thương nói: “A Xu đợi đã lâu…”
Hai ngày không gặp nghiệt chướng này suốt ngày chạy loạn, bộ lông bết dính, bẩn đến đổi màu, giống như lăn lộn trong bếp tro, còn mơ hồ phát ra mùi chua, hoàn toàn không nhìn ra nguyên dạng.
Mộc Thanh có thể tìm được nàng nhanh như vậy hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn của Thức Tung Phù, chỉ cần dùng lông của nghiệt chướng còn sót lại trong túi vải đốt lên cùng với phù chú, sau khi lá bùa cháy hết sẽ hóa thành vệt sáng lần theo tung tích.
Nhưng chiêu này chỉ là một biện pháp tìm người thông thường, không nhất định có hiệu quả, nếu như nam nhân mang mặt nạ cố ý xóa tung tích để giấu Bạch Xu đi thì Thức Tung Phù không thể nào lần theo được.
Tìm được nàng một cách dễ dàng như vậy, ngược lại có chút ngoài dự đoán.
Mộc Thanh nâng tiểu hồ ly trong lòng bàn tay, hỏi nàng xảy ra chuyện gì, làm sao thoát ra được.
“Hắn bị thương, A Xu vỗ hai cái thì hắn đã gục trên mặt đất không đứng dậy nữa.” Bạch Xu giải thích, nàng đặt mông ngồi xuống, vô thức dùng chân trước lấm bẩn vuốt ve lòng bàn tay Mộc Thanh, lại nói: “A Xu tự mình đi rồi, vẫn luôn chờ ngươi.”
Thì ra lúc đầu nam nhân mang mặt nạ lợi dụng trận pháp đã sắp đặt sẵn để mang nàng đến thành An Dương, vốn dự định nhốt nàng lại, nhưng nào ngờ nàng sợ hãi dùng móng vuốt hung hăng chụp lên người hắn, trực tiếp chụp hắn ngã xuống. Nhìn thấy nam nhân trở nên khô quắt rồi hóa thành một hình nhân giấy màu vàng ngay trước mắt mình, nàng nhất thời sững sốt, sau đó nhanh chóng bỏ chay, lo lắng nam nhân sẽ tìm được mình, cho nên nàng lặng lẽ trốn đi, chờ Mộc Thanh đến tìm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Xu sống một mình sau khi rời khỏi Côn Sơn, không ăn không uống, chỗ ngủ cũng không có nàng chỉ có thể chờ rồi lại đợi, đối với nàng mà nói thời gian hai ngày này còn gian nan hơn hai năm trên Côn Sơn.
Nghiệt chướng không hiểu thế sự, không thể một mình sinh sống, cũng may coi như thông minh biết không thể để bại lộ hành tung cho nên trốn ở nơi này chờ đợi, đói bụng thì vào nhà dân trộm đồ ăn thức uống.
Mộc Thanh đã dạy nàng muốn ăn thứ gì thù phải dùng ngân lượng mua, nhưng nàng ấy lại chưa nói phải kiếm ngân lượng bằng cách nào, lại càng không dạy qua tiền tài bất nghĩa không thể dùng, không hỏi tự lấy chính là kẻ trộm, nàng không hiểu quy tắc, chỉ biết muốn ăn thứ gì thì phải trộm ngân lượng trang sức của Triệu gia đi đổi, mặc kệ giá trị, một lượng bạc đổi một cái màn thầu, ngọc bội đổi bánh bột ngô, muốn ăn thứ khác thì trộm vật khác đến trao đổi.
Dĩ nhiên nàng cũng không biết như thế nào là trộm, chỉ biết dùng những thứ đó thì có thể đổi lấy thức ăn, mượn cũng mượn rồi, nhưng một chút hổ thẹn cũng không có.
Mộc Thanh tạm thời truy cứu việc Bạch Xu trộm đồ, miệt mài theo đuổi cũng vô dụng, nghiệt chướng này không được giáo hóa nên căn bản sẽ không hiểu.
Nàng cẩn thận suy nghĩ những lời vừa rồi, ý thức được nam nhân mang mặt nạ vô cùng có khả năng đã dùng thế thân làm việc, bởi vì bị thương ở tùng lâm, sau đó lại gắn gượng dùng thuật thuấn di đến An Dương, tổn hao quá nặng cho nên sau khi bị Bạch Xu đánh hai cái thì không thể tiếp tục duy trì hình thái mà hóa thành hình nhân giấy.
Dùng giấy làm thế thân không phải biện pháp gì cao thâm, ngược lại tương đối thông thường, tu vi của bản thể càng cao thì thế thân càng mạnh, càng không dễ dàng bị phát hiện, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu nam nhân bị đâm trúng nhưng không chảy máu.
“Nhìn thấy dung mạo thật của hắn không?” Mộc Thanh hỏi, dùng ngón trỏ ngăn chặn móng vuốt không an phận của Bạch Xu.
Bạch Xu thuận thế ôm lấy tay kia của nàng, ghé vào lưng bàn tay, ngửa bụng lắc đầu: “Không có.”
Câu trả lời trong dự đoán. Mộc Thanh không đưa tay đẩy nàng ra, tùy ý nghiệt chướng quấy phá: “Hắn có nói gì hay không?”
Bạch Xu vẫn lắc đầu: “Không có, một câu nói cũng chưa từng nói.”
Nam nhân mang mặt nạ vô cùng quái dị, phí công sức đưa hồ ly đến thành An Dương rồi lại không làm gì cả, chỉ lấy ra một cái lồng sắt cổ quái muốn nhốt nàng lại, Bạch Xu có thể đào tẩu bất cứ lúc nào.
Nàng ngẫm lại mà sợ, đủ loại hành vi của đối phương đều vô cùng rợn người, chỉ bị hắn mang đi mà cả người đã khó chịu, không biết vì sao vừa nghĩ đến người đó trong lòng nàng đã phát run.
Mộc Thanh nhận thấy sự thay đổi của nghiệt chướng, cũng biết nam nhân kia có chuẩn bị mà đến, nhất định không hỏi ra manh mối gì, vì vậy nàng không tiếp tục nữa mà đổi thành ôn nhu hỏi: “Vậy ngươi có bị thương không?”
Bạch Xu vô cùng quyến luyến dùng đầu cọ vào tay nàng: “Không có, rất tốt.”
Dù sao trên đường thỉnh thoảng sẽ có quan binh tuần tra, đứng ở chỗ này rất bất tiện, Mộc Thanh trầm ngâm chốc lát, quyết định trở về quán trọ trước, vì vậy nàng bỏ nghiệt chướng vào trong hòm sách rồi ẩn mình vào đêm đen.
Quán trọ đã tìm được, diễn kịch phải diễn đến cùng cho nên Mộc Thanh dùng thân phận thư sinh đến cầu học để đặt phòng.
Bạch Xu không muốn ở trong hòm sách, nàng bò ra yên tĩnh nằm sấp trên vai Mộc Thanh, hai chân trước nắm chặt cổ áo của nàng ấy, do dự một hồi lại dùng thân thể cọ vào cổ để lấy lòng đối phương.
Trên người nghiệt chướng có mùi hôi, cách xa không ngửi thấy được nhưng ở gần thì có thể, mà Bạch Xu lại không chút tự giác, hoàn toàn không biết cả người mình bẩn đến mức nào, nhất định phải khiến người ta chán ghét mới chịu bỏ qua.
May mà Mộc Thanh tính tình kiên nhẫn, nàng chỉ nhíu mày, trầm mặc không lên tiếng.
Quán trọ nằm trên phố Cửu Khúc, lúc này đường phố vô cùng vắng vẻ, quán trọ vẫn mở cửa, chưởng quỹ ngủ gà ngủ gật sau quầy, mệt mỏi đến sắp nằm gục trên bàn.
Mộc Thanh yên lặng về phòng, lấy nước tắm rửa cho Bạch Xu.
Suốt ngày nhảy nhót lăn lộn, không phải trèo tường thì chính là chui trong ổ, cả người đều bẩn, tắm hai lần còn không sạch, nước đã nhiễm đục nhưng bộ lông xám xịt tắm thể nào cũng không trắng được.
Mộc Thanh mặt không biểu cảm tiếp tục đổi nước đồng thời dùng tạo giác* bôi lên, nhẹ nhàng xoa bóp, Bạch Xu khó chịu dùng móng vuốt lau mặt, nhưng không lộn xộn ngược lại yên tĩnh bám lấy mép thùng gỗ.
*Tạo giác: Một hợp chất tẩy rửa tương tự như xà phòng đã được sản xuất ở Trung Quốc từ cổ đại. Chất này được ép từ hạt bồ mễ hay còn gọi là cây tuyết liên tử
Thỉnh thoảng một người một hồ ly cũng sẽ trò chuyện câu được câu không, đa số thời gian đều là Bạch Xu kể lể, nàng ở An Dương trôi qua không mấy tốt đẹp, có thể nói là vô cùng chua xót.
Ngày đầu tiên quả thực lo sợ bất an, rất sợ lại bị bắt đi, nàng trốn Đông trốn Tây vào nhầm Triệu phủ. Nàng không hiểu chuyện trực tiếp chạy đến phòng của nhị công tử trộm thức ăn, nào biết mới vừa cầm lấy cao điểm trong đĩa cắn một ngụm thì Triệu nhị công tử say khướt trở về, hắn uống rượu đầu óc không tỉnh táo, thình lình bị một nắm lông trắng hù dọa, vì thế cầm một cái đĩa ném tới, nắm lông suýt nữa bị ném thành thịt nát.
Bạch Xu cũng bị hù dọa, nàng chưa từng gặp tình huống này, chỉ biết hoảng loạn né tránh, nhanh nhẹn bỏ cao điểm lại rồi tháo chạy, ra khỏi Triệu phủ rẽ trái lách phải đến phố Khánh Hoà, vô tình đến trước căn nhà rách nát có trồng một cây hoa mai.
Căn nhà cũ kỹ này chỉ có cô nhi quả phụ hai người, hài tử chỉ mới ba bốn tuổi, lại khờ khạo, mặc dù đầu óc không bình thường nhưng tâm địa thiện lương, nhìn thấy Bạch Xu chẳng những không sợ mà còn vụn về mang thức ăn ra cho nàng.
Cho nên Bạch Xu mới làm ổ trong đống cỏ gần căn nhà.
Cảnh ngộ gặp phải ở Triệu phủ và căn nhà tuyệt nhiên bất đồng, đây là lý do căn bản Bạch Xu trộm ngân lượng trang sức đổi lấy thức ăn, nàng còn thù dai, nhớ rõ bản thân thiếu chút nữa bị Triệu nhị công tử đánh cho nên hết lần này đến lần khác trộm của Triệu phủ, tâm lý trả thù vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng cũng còn tốt, chí ít nghiệt chướng này không đả thương người, nếu không Triệu nhị công tử có thân thể kim cương bất hoại cũng không chịu được.
“Hắn giẫm lên đuôi của A Xu.” Bạch Xu sa sút tinh thần vừa nói vừa vẫy nước: “Đau quá…”
Mộc Thanh vớt nàng ra, đổi nước một lần cuối cùng, nàng không hé môi nhưng sau khi thả nàng vào lại trong thùng liền nhẹ nhàng sờ đuôi nàng. Bạch Xu dường như đặc biệt mẫn cảm, cuống quít tránh né, nàng sợ nhột.
“Giẫm bị thương?” Mộc Thanh nhẹ giọng hỏi, đồng thời đổ nước ấp vào trong thùng.
Bạch Xu hưởng thụ mặc cho nước chảy xuống lưng: “Không có, không bị thương.” Chờ thêm nước xong, Mộc Thanh đưa tay tiếp tục giúp nàng tắm rửa, nàng vội vàng nắm lấy tay đối phương giả vờ đáng thương: “Đau, rất đau…”
Biết nghiệt chướng này đang giả vờ uất ức, Mộc Thanh mặc kệ, vóc nước bôi tạo giác, chờ tắm xong thì dùng khăn lau, cuối cùng dùng pháp chú, bộ lông của Bạch Xu nháy mắt trở nên khô ráo. Sau khi tắm xong mặc dù không trắng tinh khiết giống như trước đây, nhưng ít ra cũng sạch sẽ không còn mùi hôi nữa.
Bạch Xu còn chưa thích ứng, lát sau mới vặn người muốn đến gần, Mộc Thanh nâng tay ngăn lại, sau đó nàng rửa mặt chải đầu một phen rồi mang theo nắm lông trắng nằm trên giường, trước khi ngủ còn đút một viên Ngưng Thần Đan.
Sau khi gặp lại Bạch Xu càng thích làm ầm ĩ, lật qua lật lại không chịu ngủ mà lải nhải dài dòng không dứt, còn quấn quít lấy Mộc Thanh, một hồi lăn trên chăn một hồi bò lên người Mộc Thanh làm càn, nói chung không chịu để yên.
Mộc Thanh không phản ứng nghiệt chướng này, nàng thổi tắt đèn, nằm xuống liền nhắm mắt.
Cuối cùng Bạch Xu cũng chịu yên tĩnh, chọc người phiền chán mà cuộn mình nằm trên cổ Mộc Thanh, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Mộc Thanh vẫn nhắm mắt không biết ngủ từ lúc nào, xưa nay giấc ngủ của nàng không sâu, nhưng đêm nay lại ngủ sâu hơn rất nhiều, hơn nữa còn có một giấc mộng.
Giấc mộng này nàng từng trải qua trong ảo cảnh, chưa từng nói ra.
Nàng xưa nay thanh tâm quả dục, ảo cảnh quá mức tươi đẹp khiến nàng khó có thể chấp nhận, vốn nên vứt bỏ ra khỏi đầu nhưng đêm nay không biết vì sao lại một lần nữa tái hiện trong mộng.
Giấc mộng của nàng khác với Bạch Xu, là một khung cảnh khác, nàng gặp Bạch Xu lúc bốn năm tuổi mà là Bạch Xu đã trưởng thành.
Lúc nhỏ Bạch Xu ngây thơ hoạt bát, suốt ngày chạy nhảy, nhưng sau khi trưởng thành lại thay đổi rất nhiều, hạt đậu nhỏ từng thích làm ầm ĩ trở thành một nữ tử cao gầy xinh đẹp, xử sự tương đối cứng rắn, tính tình cũng trở nên lãnh đạm, đối với người ngoài vô cùng lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt Mộc Thanh mới ôn hòa một chút.
Nàng không còn theo phía sau Mộc Thanh đòi ăn mà phần lớn thời gian đều rất kiệm lời, so với Mộc Thanh còn lãnh đạm hơn ba phần.
Sinh thần của Bạch Xu là vào mùa đông, năm ấy nàng tương đương mười tám tuổi của phàm nhân, Mộc Thanh chuẩn bị rất nhiều lễ vật, cũng tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn, mở một vò rượu Trúc Diệp Thanh.
Hai sư đồ ngồi cùng một bàn nhưng không nói chuyện, thức ăn cũng không động đến, nhưng lại uống không ít rượu.
Mộc Thanh xưa nay kiêng ăn, không giỏi uống rượu, uống nhiều sẽ chóng mặt, trái lại là Bạch Xu hơn nửa vò Trúc Diệp Thanh đều là nàng uống, nhưng không hề có cảm giác say.
Bạch Xu được xem như Mộc Thanh một tay nuôi lớn, đã qua nhiều năm, bất kể trước kia không vừa mắt thế nào, chung sống lâu ngày cũng sẽ sinh ra cảm tình. Mộc Thanh quả nhiên uống say, nghĩ đến mấy ngày nữa Bạch Xu sẽ xuất sư rời đi, khó tránh có chút cảm khái, vì vậy lời nói cũng nhiều hơn.
Lời cũng không nói quá trực tiếp, nói chung chính là núi cao sông dài, đường tu hành còn xa, lần này từ biệt không biết khi nào có thể gặp lại.
“Sư tôn đây là ý gì?” Bạch Xu cầm chén rượu, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, hàm ý bất minh.
Mộc Thanh đầu óc mơ hồ, không thể phát giác sự thân mật cùng thâm trầm trong những lời này, nàng tiếp tục nói: “Ngày hôm trước Thần Quân đưa tin, hỏi tình hình gần đây của ngươi…” Dừng một chút, nàng không nói quá trực tiếp mà chỉ giương mắt nhìn về phía Bạch Xu rồi mới nói: “Ra bên ngoài làm việc phải cẩn thận, không thể lỗ mãng.”
Bạch Xu dần dần thu hồi vẻ ôn hòa, ánh mắt ảm đạm, ngón tay dùng sức siết chặt chung rượu đến mức trắng bệch, đôi mắt đen như mực nhìn như bình tĩnh kì thực tràn đầy sợ hãi, nàng nghiêng đầu đối diện với Mộc Thanh, trực tiếp hỏi: “Sư tôn là muốn đuổi ta đi?”
Mộc Thanh cũng không giấu diếm, uống nửa chung rượu còn lại: “Nhiều năm qua đi, bản quân đã không còn gì có thể dạy ngươi nữa.”
“Đó chính là muốn ta rời khỏi đây?” Bạch Xu hỏi lại, cố ý muốn một câu trả lời khẳng định.
Mộc Thanh không nói nữa, lấy trầm mặc thay câu trả lời, xem như cam chịu, nàng liên tục uống vài chén rượu nhưng không hề nhìn Bạch Xu.
Có lẽ thực sự là rượu say lòng người, không bao lâu sau nàng say bất tỉnh nhân sự rồi ngã vào một vòng tay ấm áp.