Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 35

Chương 35: Biến mất

 

Bóng đêm sâu sắc, dựa vào ánh trăng chiếu xuống có thể mơ hồ nhìn thấy văn tự trên bia đá, bởi vì quanh năm chịu sương gió ăn mòn, văn tự khắc vào trong đá gần như phong hóa mất, chỉ còn lại vết tích mờ nhạt, văn tự phần bên dưới gần như đã biến mất.

 

Văn tự này cùng loại với những văn tự trên vách hồ, là cở ngữ sắp thất truyền may mà ba người đều miễn cưỡng đọc được khắc trên đó.

 

Bởi vì thiếu một góc nên chỉ có thể dựa vào những văn tự còn sót lại để suy đoán, tấm bia cơ bản thuật lại chuyện rất nhiều năm trước Vu Sơn Trấn còn chưa gọi Vu Sơn Trấn, mà tên là Vân Cảnh Trấn, khi đó thiên hạ thái bình mưa thuận gió hoà, bách tính trong trấn nhỏ cũng an cư lạc nghiệp ngày tháng êm đềm, nào ngờ năm Duyên Hòa thứ tám, đột ngột xảy ra lũ lụt, dẫn đến tử thương vô số tổn thất thảm trọng, trong lúc dân chúng lầm than thì có một vị nam tử ra tay cứu giúp, không chỉ thiện tâm chữa trị cho người bị thương, hơn nữa còn giúp đỡ thôn dân trùng tu nhà cửa.

 

Vì muốn ngụ ý điềm lành, mở ra một khởi đầu mới, sau khi xây dựng lại thôn trấn dân chúng đổi tên nơi đây thành Vu Sơn Trấn, năm Duyên Hòa thứ mười hai Vu Sơn Trấn xây dựng từ đường, lập bia cung phụng bài vị của tổ tiên, hơn nữa cũng khắc ghi những việc thiện vị nam tử kia đã làm.

 

Về phần chuyện cung phụng tiên nhân trước đó Giang Lâm nói, trên bia đá cũng có ghi chép, bất quá được ghi ở phần dưới cùng cho nên văn tự không được đầy đủ, chỉ còn lại rất ít, đại ý nói đó là một vị tiên nhân trong rừng trúc.

 

Mộc Thanh sao chép lại tất cả văn tự trên bia đá.

 

Thanh Hư cẩn thận phỏng đoán nội dung trên đó, nghi hoặc thì thầm: “Năm Duyên Hòa thứ tám…”

 

Duyên Hòa ngụ ý hòa bình, không ít đế vương từng dùng từ này làm niên hiệu, trong sách sử hai nghìn gần đây đã có bốn vị hoàng đế lấy niên hiệu này, nhưng kết hợp với văn tự trên bia đá cho thấy không phải nói đến niên đại của bốn người đó, cả đoạn văn tự câu đầu không khớp câu cuối, thiếu rất nhiều chi tiết, nếu chỉ dựa vào điểm này thì không cách nào xác định rốt cuộc là năm nào.

 

Thời gian đã lâu, từ đường này tất nhiên đã tu sửa không biết bao nhiêu lần, nào còn di chỉ lúc trước, cũng khó trách mọi người trong trấn không biết những việc này, trải qua bao nhiêu đời con cháu làm sao còn ai nhớ rõ.

 

Gió đêm lạnh thấu xương, từ đường có vẻ đặc biệt vắng lặng so với phố Nhai Thạch, xây dựng giữa khu đất trống nên có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

 

Bạch Xu da lông dày quanh năm suốt tháng sống ở Côn Sơn giá lạnh, nhưng đón gió một hồi đến cả nàng cũng thấy lạnh, nàng cuộn người trong túi vải, ngay cả móng vuốt cũng thu vào bên trong, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

 

Mộc Thanh sao chép văn tự trên bia đá xong, cúi đầu xem thử, lại nhớ lời Giang Lâm căn dặn tiện tay đưa một viên Ngưng Thần Đan vào trong túi vải, tay nàng lạnh lẽo, thon dài, lúc này đầu ngón tay càng lạnh lẽo.

 

Nắm lông trắng trong túi vải vô cùng tự giác, thấy nàng đưa đan dược liền vội vàng há miệng, ngay cả móng vuốt cũng lười nâng lên. Bởi vì thân thể quá nhỏ đan dược có vẻ quá lớn, một ngụm không thể nuốt hết, Bạch Xu liền ôm vào trong túi chậm rãi gặm nhắm.

 

Nhìn thấy túi vải bên hông khẽ động, trương lên một cục, Mộc Thanh chăm chú nhìn chốc lát, cho đến khi Thanh Hư lên tiếng gọi nàng mới dời mắt.

 

“Vào trong trước đi, thử xem có thể tìm được thứ gì hay không.” Thanh Hư nói, nhẹ giọng gọi Tam Hỏa Khuyển rồi đi trước dẫn đường.

 

Lo lắng sẽ gặp phải sự cố giống lần trước, lúc này ba người đều tương đối cẩn thận, chờ Thanh Hư điều tra một phen xác nhận không có vấn đề mới đi vào, sau đó yên lặng khống chế người gác đêm.

Người gác đêm là một nam thanh niên trẻ tuổi cường tráng, tướng mạo coi như hàm hậu thật thà, Thanh Hư nhân lúc hắn ngủ gà ngủ gật trực tiếp dùng pháp thuật làm hắn ngủ say như chết, cả người ngã xuống mặt đất.

 

Giang Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đặt người nằm sấp trên bàn cống phẩm.

 

Ánh nến trong từ đường sáng sủa hơn bên ngoài rất nhiều, trong lư hương cắm ba nén hương, khói trắng lượn lờ bay lên rồi tan biến, từ đường bố trí cũng không phức tạp, vô cùng đơn sơ, chính đường đặt ba hàng bài vị, rậm rạp một mảnh, nhìn vào có vẻ rợn.

 

Không phải ai chết cũng có thể vào từ đường, phải là người nổi danh có công đức, cho nên đây chính là nơi thờ phụng những người tài đức được mọi người tôn kính qua các đời của Vu Sơn Trấn.

 

Ba người không lãng phí thời gian nói lời vô ích, vừa vào trong thì lập tức hành động, chia nhau điều tra.

 

Mộc Thanh ở lại chính đường lật xem gia phả và các loại ghi chép, trong đó ghi lại những chuyện lớn đã xảy ra ở Vu Sơn Trấn mấy năm nay, tỷ như tế tự, tu sửa nơi nào, những thay đổi quan trọng và vân vân.

 

Bạch Xu gặp xong đan dược một lần nữa ló đầu ra, hiếu kỳ ngửa đầu nhìn quyển ghi chép trong tay Mộc Thanh, sau đó lại nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy những bài vị kia, nàng bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh đã thấy trong ảo cảnh, vì vậy cố sức lay bàn tay của Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh buông quyển ghi chép.

 

Bạch Xu bám lấy miệng túi, nhỏ giọng nói: “Ngươi đã từng đã ta đến đây.”

 

Mộc Thanh tất nhiên biết nghiệt chướng đang nói chuyện trong ảo cảnh, nàng nhíu mày: “Đến làm gì?”

 

“Không biết…” Bạch Xu lắc đầu, nàng chỉ ra ngoài góp vui, cả ngày chạy theo Mộc Thanh, bảo nàng đi đâu thì nàng đi đó, nhưng nàng cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, lại nói: “Ngươi từng vẽ phù chú cho bọn họ, dùng bảo vệ bình an.”

 

Trong ảo cảnh Mộc Thanh nhìn thấy không phải những chuyện này, nghe Bạch Xu nói như vậy nàng rơi vào trầm tư. Bạch Xu lúc này lại lên tiếng: “Là phù chú tự ngươi nghĩ ra, còn dạy cho A Xu.”

 

“Còn nhớ vẽ như thế nào không?” Mộc Thanh hỏi.

 

Bạch Xu ừ một tiếng.

 

Mộc Thanh đưa tay xuống, Bạch Xu lập tức chồm lên lòng bàn tay nàng vẽ ra phù chú mà mình nhớ.

 

Đó là An Hồn Phù dùng trừ tà bảo vệ bình an, là loại phù văn đầu tiên Bạch Xu học trong ảo cảnh, nàng thiên phú rất kém, vẽ phù chú giống như gà bới, vì thế bị giáo huấn không ít lần, cho nên ấn tượng sâu sắc, sau khi thoát ly ảo cảnh vẫn còn nhớ rõ.

 

Sau khi ý thức được nghiệt chướng đang vẽ cái gì, mi tâm của Mộc Thanh càng nhíu chặt.

 

Mỗi môn phái có công pháp độc nhất vô nhị, cùng là hồn hồn nhưng mỗi môn pháp sẽ có phương pháp khác nhau, có người tụng kinh có người cầu thần, mặc dù đều dùng phù chú nhưng cách vẽ cũng sẽ không giống nhau. Mộc Thanh xuất thân Phượng Linh Tông, đã từng sử dụng công pháp của tông môn, An Hồn Phù nàng vẽ ra không phải như thế, đây là cách vẽ của Thái Nhất Môn.

 

Cho dù tất cả sự việc trong ảo cảnh đều là giả, nhưng có một số việc không hoàn toàn là giả, dù sao tạo ra ảo cảnh cũng phải có căn cứ nhất định.

 

“Thật sự là vẽ như vậy, không nhớ lầm?” Mộc Thanh hỏi lại lần nữa.

 

Bạch Xu gật đầu khằng định: “Không lầm.”

 

Mộc Thanh do dự chốc lát, muốn hỏi thêm gì đó nhưng lúc này Thanh Hư từ bên ngoài tiến vào, Mộc Thanh lập tức dừng lại, sau đó Giang Lâm cũng đến, từ đường chỉ có bấy nhiêu, đi một vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian.

 

“Có xảy ra chuyện gì không?” Giang Lâm hỏi.

 

Thanh Hư bình tĩnh lắc đầu. Tam Hỏa Khuyển ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân nàng, ngửa đầu nhìn thấy Bạch Xu trong túi vải, nó hưng phấn ngoắc đuôi, vui vẻ kêu ngao ô.

 

Bạch Xu không thích con chó mập mạp tròn vo này, nên lập túi rút vào trong túi.

 

Tam Hỏa Khuyển tưởng nàng đang chơi đùa với nó, nó lập tức bật dậy, vòng quanh Mộc Thanh dùng sức cọ cọ, muốn kéo túi vải xuống, đáng tiếc nó chân ngắn không thể với tới. Thanh Hư đuổi nó ra, bị ngăn cản nó không dám làm càn nên chỉ đành ngoắc đuôi nhìn chằm chằm túi vải.

 

Mộc Thanh không phản ứng con chó ngốc nghếch này, chia những quyển sách còn lại cho Giang Lâm và Thanh Hư cùng nhau kiểm tra.

 

Những lật đi lật lại hai lần vẫn không có thu hoạch gì.

 

Nhưng lúc các nàng đi đến chỗ tấm bia đá, Mộc Thanh bỗng dừng lại, Giang Lâm và Thanh Hư không hiểu vì sao nàng dừng lại, đúng lúc này xa xa đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh, hành động cực nhanh, cố ý để các nàng phát hiện.

 

Mộc Thanh không chút do dự bật người đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

 

Tu vi của Thanh Hư và Giang Lâm không bằng nàng, vì vậy phản ứng chậm một chút, gần như tại thời khắc nàng biến mất, Thanh Hư hô lên: “Cùng nhau đuổi theo!”

 

Tam Hỏa Khuyển lúc này có thể phát huy công dụng, nó nhạy cảm theo sát hành động của chủ nhân, phút chốc hóa thành đại khuyển cao hơn một trượng, uy phong lẫm lẫm hơn nữa tốc độ cực nhanh, Thanh Hư ôm lấy Giang Lâm kéo người ngồi lên lưng Tam Hỏa Khuyển. Chờ các nàng ngồi vững, Tam Hỏa Khuyển lao đi như gió, lần theo mùi hương, không đến vài khắc đã vượt qua Mộc Thanh.

 

Người kia thân thủ nhanh nhẹn, nhận thấy phía sau có người đuổi theo, lập tức lách vào rừng cây bên trái.

 

Mộc Thanh theo sát phía sau nhưng không manh động, nàng biết người này là cố ý hiện thân, đặc biệt dẫn dụ sự chú ý của các nàng.

 

Người này mặc trường bào màu trắng, từ đầu đến chân bao bọc kín kẽ, mang mặt nạ màu bạc, nhìn không ra dáng vẻ thật sự, từ thân hình cũng không phân biệt được là nam hay nữ. Gió mạnh từng cơn, nhưng trường bào của người này lại không hề bị thổi tung, có thể thấy tu vi không thấp.

 

Cánh rất gần Mộc Thanh mới nhìn thấy hắn có hầu kết*, nhận ra đó là một nam nhân, bất quá nàng không lập tức kết luận, dù sao tu sĩ vì muốn che giấu thân phận có thể tùy ý biến thành nam hoặc nữa, chỉ dựa vào bề ngoài là không thể phán định được.

 

*Hầu kết: trái cổ

 

Phát giác Thanh Hư các nàng đã theo kịp, Mộc Thanh quyết định xuất kiếm đánh tới, giống như cầu vồng giữa trời, một chiêu cản đường đối phương. Tam Hỏa Khuyển phối hợp ngăn cản phía sau, tàn bạo gào rống thị uy.

 

Mặc dù bị các nàng bao vậy nhưng người đeo mặt nạ không chút lo sợ, hắn thối lui hai bước né tránh đường kiếm của Mộc Thanh, sau đó chậm rãi đứng lại, không nhanh không chậm nâng tay phủi nhẹ đầu vai, nhẹ giọng hữu lễ nói: “Mộc tông sư, đã lâu không gặp.”

 

Quả nhiên là một nam nhân, hơn nữa còn quen biết Mộc Thanh.

 

Nhưng Mộc Thanh không quen biết người này, nàng lạnh lùng nói: “Các hạ là ai?”

 

Đối phương chỉ cười sang sảng, tựa hồ không lo lắng nàng sẽ xuất kiếm lần thứ hai, hắn quay đầu nhìn Thanh Hư các nàng, sau đó mới chậm rãi nói: “Từ biệt nhiều năm, ngươi vẫn như xưa, không hề thay đổi.”

 

Nghe ngữ điệu này, có lẽ là quen biết đã lâu.

 

Chẳng qua trong trí nhớ của Mộc Thanh không hề có cố nhân nào giống như hắn, từ lúc nàng vào Phượng Linh Tông, số người những năm qua kết giao, gặp qua không phải số ít, nhưng chỉ duy nhất không có người này, nàng không nói gì, không khách khí chỉ thẳng trường kiếm, kiếm khí vô hình hóa thành thực chất, lãnh liệt lướt qua sườn mặt, nhẹ nhàng cắt rơi một lọn tóc của hắn.

 

Nếu không phải Mộc Thanh thủ hạ lưu tình, chỉ lệch đi một phân thì thứ bị cắt xuống đã không phải chỉ là tóc.

 

Nam nhân mang mặt nạ cũng không tức giận, lại càng không sợ hãi, hắn bật cười, hành vi có phần quái dị làm cho người ta không thể nắm bắt.

 

Giang Lâm không kiên nhẫn, thấy hắn có phần điên khùng, thấp giọng nói: “Giả thần giả quỷ.”

 

Hắn nghe thấy nhưng không nhìn Giang Lâm dù chỉ một cái, không có phản ứng gì, mà chỉ rũ mắt nhìn túi vải bên hông Mộc Thanh.

 

Bạch Xu chỉ lộ ra nửa cái đầu, nhìn thấy hắn đang nhìn mình, nàng lập tức rút vào trong không cho đối phương đối phương.

 

Mộc Thanh trầm giọng nói: “Các hạ dẫn dụ bọn ta đến đây, là vì sao?”

 

Nam nhân thu hồi ánh mắt, tản mạn nói: “Không vì sao cả.”

 

Nói xong hắn giương mắt nhìn về phía nàng, đây là thừa nhận chuyện trong trạch viện đều do hắn làm, cố ý dẫn dụ các nàng đến.

 

“Theo như các hạ nói, chúng ta đã từng quen biết?” Mộc Thanh chưa từng thả lỏng cảnh giác, nàng yên lặng nhìn Thanh Hư bên kia.

 

Thanh Hư hiểu ý, di chuyển vài bước sang bên cạnh, ba người hình thành thế chân vạc, bao vây người ở trung gian.

 

Nhận thấy hành vi của các nàng nhưng nam nhân hoàn toàn không thèm để ý, thoải mái nói: “Không có.”

 

Giang Lâm ở phía sau không hài lòng, cảm thấy hắn đang đùa giỡn người khác, lập tức xen miệng: “Vậy thì muốn làm gì?”

 

Đối phương cũng không nói nữa.

 

Thật ra tra hỏi cũng vô dụng, hắn nhất định sẽ không nói thật, chí ít trước khi đạt được mục đích hắn sẽ không nói.

 

Hắn nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Giang Lâm, bàn tay khẽ động giả vờ xuất chiêu, Thanh Hư bên kia lập tức đỡ thay, ai biết hắn chỉ dương đông kích tây, thân thể xoay chuyển bắt lấy túi vải bên hông Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh biến sắc, một kiếm lưu loát đâm thủng ngực của hắn.

 

Nhưng mà hắn dường như không cảm nhận được đau đớn, trở tay trực tiếp kéo miệng túi ra, cướp lấy Bạch Xu. Mộc Thanh lúc này bắt lấy cổ tay hắn, muốn cướp nắm lông trắng về, nhưng ngay thời khắc này đối phương đột nhiên âm độc cười nói: “Mộc tông sư, sau này còn gặp lại, hẹn gặp ở An Dương.”

 

Sau đó cả người lẫn nắm lông trắng hóa thành từng đốm sáng, cứ như vậy biến mất vào hư không.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!