Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 32

Chương 32: Tránh né

 

Thời gian trong ảo cảnh trôi qua một tháng có thừa, nhưng thực tế chỉ có năm sáu canh giờ, Đại La Huyễn Cảnh này quả thật không phải biện pháp hại người, nhưng nhiễu loạn tâm thần là lợi hại nhất, đại mộng mới tỉnh, nhất thời khó có thể phân biệt thật giả.

 

Giang Lâm bọn họ coi như còn tốt, chỉ mới vừa trúng chiêu nên có thể dễ dàng thoát ly, lúc này đầu óc thanh tỉnh, Ngô Thủy Vân căm tức, mỗi lần hắn đến đây đều trúng chiêu một lần, lúc này biết bản thân sau khi ra khỏi quán trọ lại bị trận pháp mê hoặc một lần nữa nên khó tránh khỏi mơ hồ, vì vậy hắn trầm tư không nói, như thế nào là thật như thế nào là giả, đầu óc hỗn loạn như tương.

 

Một lúc sau hắn thậm chí hoài nghi hiện tại cũng là giả, có lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn còn ở trong Đại La Huyễn Cảnh, môn chủ đến đây cứu viện là giả, nhóm người Phượng Linh Tông cũng là giả, tất cả đều là ảo giác.

 

Giang Lâm nhìn bộ dạng trầm tư của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói: “Ngô đường chủ yên tâm, Trường Trữ đã phá vỡ ảo cảnh, lúc này là thật.”

 

A Lương có lòng tốt đỡ Bạch Xu dậy, sau đó lấy ra một chiếc bình nhỏ màu trắng, đổ một viên đan dược đưa cho Ngô Thủy Vân, hảo tâm nói: “Đây là Thanh Tâm Đan, dùng tĩnh tâm ngưng thần, Ngô đường chủ tâm tư hỗn loạn, uống vào có thể giúp bình tâm tĩnh khí, sẽ không khó chịu nữa.”

 

Ngô Thủy Vân nửa ngờ nửa tin nhận lấy đan dược nhưng không uống. Giang Lâm buồn cười, nói: “Đường chủ bị ảo cảnh này làm choáng váng rồi, nếu như không tin có thể tùy tiện hỏi vài câu, thử xem thật giả.”

 

Ngô Thủy Vân lúng túng, đôi mắt trầm đục xoay chuyển, dường như cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, hắn thở dài khoát tay nói: “Không cần, làm phiền Huyền Cơ trưởng lão rồi, chẳng qua hơi mệt mà thôi.”

 

Nói xong, hắn uống viên đan dược.

 

Đệ tử của Giang Đông Đường đã chờ sẵn, ân cần thăm hỏi.

 

“Ngô đường chủ mời uống nước.” A Lương đưa nước cho hắn.

 

Ngô Thủy Vân nói một tiếng đa tạ, vẻ mặt có phần chán chường, trong ảo cảnh hắn gặp không ít trắc trở, nhiều lần trọng thương, gặp phải đủ loại biến hóa, sau khi tỉnh lại mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.

 

Nhóm người chiếu cố lẫn nhau, tạm thời tĩnh tâm, điều chỉnh đội ngũ trước.

 

Bạch Xu sau khi uống nước và đan dược đã chậm rãi khôi phục thể lực, cảm giác vô lực cũng giảm bớt, nàng chịu sự khống chế của ảo cảnh nghiêm trọng nhất cho nên nhất thời chưa lấy lại bình tĩnh, vô cớ cảm thấy buồn bã mất mát, trong lòng dường như bị đào rỗng một khối, rõ ràng được phá trận cứu ra nhưng nàng dường như đã bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng, hụt hẫng không hiểu lý do.

 

Nàng dùng khóe mắt liếc nhìn sang bên kia, Mộc Thanh một thân bạch y rũ mắt trầm tư, dường như đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.

 

Có thể do mệt nhọc cả đêm, lúc phá trận lại tổn hao không ít linh lực, sắc mặt Mộc Thanh tái nhợt, thần sắc ẩn nhẫn, nàng mím môi, lông mày nhíu chặt.

 

Nhóm người Giang Lâm không phát hiện sự khác thường của nàng, chỉ nghĩ đây là đang dưỡng thần.

 

Từ góc độ của Bạch Xu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nàng ấy, lạnh tựa băng sương.

 

Mộc tông sư xưa nay dù nghiêm khắc lạnh nhạt như thế nào cũng sẽ không lạnh lùng im tiếng giống như lúc này.

 

Nàng có tâm sự.

 

Bạch Xu nghiêng đầu quan sát, đúng lúc bắt gặp đối phương nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, sắc mặt của Mộc Thanh đầu tiên là cứng nhắc, sau là ánh mắt nhiễm một tia uất giận, rồi lại bị nàng miễn cưỡng ngăn chặn, trở thành mất kiên nhẫn.

 

Gần như chỉ nhìn thoáng qua, nàng dừng lại một chút, sau đó thu liễm thần sắc và ánh mắt, quay đầu nhìn sâu trong rừng trúc.

 

Lúc này đang là buổi sáng, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ từng cơn, không ngừng thổi động rừng trúc, lá cây giao thác phát ra âm thanh xào xạc.

 

Không hiểu vì sao Mộc Thanh thay đột ngột như thế, Bạch Xu sững sờ giây lát mới nhấc chân bước đến.

 

Nào ngờ nàng còn chưa đến trước mặt, Mộc Thanh đã phát hiện, thấp giọng lạnh nhạt nói: “Đừng tới đây.”

 

Bạch Xu ngây người, nhất thời không biết chỗ nào đắc tội đối phương, nàng hé môi, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể xoắn xuýt nói: “A Xu… xem ngươi…”

 

Nàng khẩn trương, nói chuyện không trôi trải, lắp ba lắp bắp.

 

Nhưng mà Mộc Thanh căn bản không cảm kích, lập tức bỏ đi đến cạnh bờ suối.

 

Bên này Giang Lâm không hiểu nguyên do, thấy người đi xa, lập tức hỏi: “Ai! Sao lại đi, đi đâu vậy?”

 

Mộc Thanh cố ý đi về phía trước, không hề quay đầu lại: “Có việc.” Nói chuyện vô cùng lưu loát, hiển nhiên là không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

 

Giang Lâm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng xoay người tiếp tục chăm sóc những người khác.

 

Bạch Xu đột nhiên bị bỏ mặc nên nhất thời yên lặng, rồi lại không biết làm sao, nàng ngẩng đầu nhìn dòng suối, mi mắt mờ mịt rũ xuống.

 

Những người khác đều không chú ý đến sự khác thường giữa hai người các nàng, ảo cảnh đã phá, lại là buổi sáng nên mọi người không cần lo lắng sẽ bị phát hiện giống như trước đó, dù sao thì đã đến bước này còn có thể làm thế nào, cho nên không còn nhiều cố kỵ, nên nói thì nói, nên làm thì làm, đồng thời cũng để tâm đề phòng.

 

A Lương nghé con không sợ cọp, có Mộc Thanh và Giang Lâm các nàng che chắn phía trước cho nên hắn không chút lo lắng, bởi vì lòng có nghi vấn, hắn hiếu kỳ hỏi Giang Lâm các nàng những vấn đề liên quan đến Đại La Huyễn Cảnh.

 

Ví dụ như vì sao trong ảo cảnh không thể tự điều khiển bản thân, vì sao ảo cảnh có thể có đến hai tầng, thời gian thay đổi rất nhanh và vân vân, những điều này không giống như trong sách cổ đã giới thiệu.

 

Giang Lâm nói không ra nguyên cớ, cho nên nói ra suy đoán của bản thân, xem như giải thích.

 

Đại La Huyễn Cảnh là thượng cổ pháp trận, thế nhân hiểu biết rất ít về nó, thậm chí người đã ghi chép về nó có thể cũng chưa từng lĩnh giáo uy lực thật sự của trận pháp này, mà chỉ dựa vào lời đồn đãi, chắp vá ghi chép rồi lưu truyền đến ngày nay, chúng tu sĩ lại càng không không biết, cho nên xem những ghi chép hiện có là chân thực.

 

Nhưng mà lần này tự mình lĩnh giáo, Đại La Huyễn Cảnh chân chính hoàn toàn không giống như trong sách đã ghi chép, trong ngoài chia thành vài tầng, tầng thứ nhất chỉ là ảo giác thông thường, uy lực không lớn, bị nhốt bên trong cũng rất dễ thoát thân, tầng thứ hai thì lại khác, nó có thể nuốt chửng ý thức, không thể tự chủ, sa vào khó có thể tự kềm chế. Về phần sau đó sẽ như thế nào, bởi vì chưa từng trải qua nên Giang Lâm cũng không hiểu rõ, không dám kết luận.

 

A Lương gật đầu như giã tỏi, sư tôn nhà hắn nói thế nào là thế đó, nghe xong, hắn suy tư chốc lát, nhưng vẫn còn việc không hiểu được, lại hỏi: “Ảo cảnh không phải do kẻ bố trận tạo ra sao, nhưng ảo ảnh trong đó sao lại chân thực như vậy, người, sự vật, sự việc, đệ tử không hề phân biệt được thật giả. Người đó làm sao biết việc riêng của mỗi người.”

 

“Trận pháp sẽ nuốt chững ý thức, dựa vào suy nghĩ trong lòng người bị giam cầm để tạo ra ảo giác.” Giang Lâm nói, một phến lá trúc rơi xuống đầu vai, nàng nhẹ nhàng phất đi, vô tình tiếp tục nói: “Hỏi nhiều, thế nào, ngươi ở trong ảo cảnh đã gặp được chuyện gì?”

 

A Lương gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười, thành thật nói: “A, nhìn thấy mẫu thân.” Hắn nhìn sư tôn nhà mình, vừa nói vừa dùng tay hình dung: “Đệ tử trong ảo cảnh chỉ cao chừng này, sống trong nhà tranh ở Kinh Châu, mẫu thân làm nữ công ở trấn trên, ta cũng đi theo nàng, buổi tối sẽ ngủ ở phường thêu. Buổi sáng nàng sẽ đưa ta đến học đường, nhưng còn chưa đi đến trường thì đã tỉnh.”

 

Vẻ thất vọng chợt hiện trên mặt hắn, có lẽ là bản thân hắn cũng chưa từng nhận thấy, nói xong lại xấu hổ mỉm cười.

 

Tiểu tử này là Giang Lâm nhặt về từ trong nhóm nạn dân ở Kinh Châu, lúc đó chỉ mới bốn tuổi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chân trần chạy loạn giữa đám người, khóc lớn đi tìm mẫu thân.

 

Mẫu thân của hắn đã chết đói do mất mùa, tiểu tử này tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, mẫu thân đã chết cũng không biết, cả ngày nước mắt giàn giụa, gặp người nào cũng hỏi mẫu thân hắn đang ở đâu. Các nạn dân thấy hắn đáng thương, không đành lòng nói cho hắn biết sự thật, tất cả đều che giấu hắn.

 

Về sau Giang Lâm phụng mệnh xuống núi cứu giúp nạn dân, tiểu tử này đói bụng gào khóc không ngừng, một đường bám theo nàng xin ăn, Giang Lâm thật sự bị làm phiền, rồi lại không có cách nào, nàng không đành lòng nên tiện tay ném cho hắn một cái màn thầu, kết quả bị hắn bám lấy, nhiều lần khúc chiết cuối cùng thu làm đồ đệ.

 

Năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay lớn lên cũng dần dần hiểu rõ, A Lương biết người hắn muốn tìm đã chết, nhưng vẫn tự lừa dối bản thân rằng chỉ là thất lạc không tìm được, không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

 

Mà nay một lần nữa nhìn thấy mẫu thân, trong lòng hắn có cảm giác vui mừng nói không nên lời.

 

“Không có tiền đồ.” Giang Lâm khẽ mắng.

 

Hắn vui tươi hớn hở: “Đệ tử chính là vui vẻ, không biết nên hình dung như thế nào.”

 

“Vui vẻ?” Giang Lâm liếc xéo, gõ vào gáy hắn: “Vui vẻ, cho ngươi một chút ngon ngọt thì đã thành bộ dạng này, nếu không phải sư bá ngươi ra tay, chờ lúc bị vây khốn đến chết xem ngươi còn cười được hay không.”

 

A Lương đau nhức, lại không né tránh: “Sư tôn thì sao, ngươi nhìn thấy ai?”

 

“Rất nhiều, kể không hết.” Giang Lâm cũng không giấu diếm, bình thản nói: “Sư tổ của ngươi, một vài cố nhân, còn có tông chủ các nàng, nói chung là lung tung rối loạn.”

 

A Lương hỏi: “Vậy có nhìn thấy đệ tử không?”

 

“Có.”

 

“Sư tỷ các nàng thì sao?”

 

“Ừ.”

 

“Còn có còn có…”

 

Giang Lâm không kiên nhẫn: “Hỏi cái này làm gì?”

 

A Lương gãi đầu: “Chính là hiếu kỳ.”

 

Giang Lâm giả vờ muốn gõ đầu hắn, A Lương lập tức co đầu rụt cổ. Mà lúc này, Giang Lâm lơ đãng thoáng nhìn Thanh Hư ở bên cạnh, đối phương thờ ơ đứng tựa vào thân trúc, đang nhìn sang bên này, nàng nhất thời dừng động tác, giọng điệu chế nhạo nói: “Còn gặp được Thanh Hư sư thúc của ngươi.”

 

Thanh Hư đang dùng ngón trỏ câu lấy bầu rượu, nàng mím chặt môi, thân thể cứng đờ.

 

A Lương không có ánh mắt, còn tiếp tục hỏi: “Thế nào?”

 

Giang Lâm liếc nhìn người mặc hắc y bên kia, không biết là đang bịa chuyện hay là nói thật: “Bản quân cầm một bình rượu ngon đến Lâm Giang Viện, tìm Thanh Hư sư thúc của ngươi đối ẩm, nàng uống đến bất tỉnh nhân sự, đầu choáng mắt hoa, cái chén cũng cầm không nổi, cuối cùng say gục trên bàn, lôi kéo bản quân không cho đi, trong miệng còn lẩm bẩm gọi danh hào của bản quân, tình chân ý thiết nói hết tâm sự, làm bản quân muốn đi cũng không được…”

 

Thanh Hư còn cho rằng người này sẽ nói chuyện gì, nào biết chỉ là nói nhăn nói cuội, Thanh Hư đen mặt, thần sắc âm u.

 

A Lương ngu dốt, xem đó là thật: “Sau đó thì sao?”

 

Giang Lâm thừa nước đục thả câu, giả vờ cao thâm, tiếp tục nói bừa. Thanh Hư thần sắc lạnh lẽo, hai ngón tay phóng ra một phiến lá trúc, phiến lá lướt qua sườn mặt Giang Lâm suýt nữa cắt ra một đường dài. Giang Lâm nghiêng đầu tránh né, sau đó còn đê tiện đến gần, nhất quyết trêu đùa chọc giận đối phương mới cam tâm.

 

“Thanh Hư, thật độc ác a, bản quân chỉ còn lại túi da này, nếu như bị hủy, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

 

Thanh Hư ghét nhất là bộ dạng này của nàng, chỉ còn kém đá nàng một cước, quát lớn: “Cút xa một chút!”

 

Thứ thiếu đạo đức này còn cười, da mặt dày hơn cả tường thành.

 

Bạch Xu vẫn còn đắm chìm trong uể oải vì bị bỏ mặc, nàng âm thầm thương tâm, không dung nhập vào đám người mà chỉ ở một bên lắng nghe.

 

Nghỉ ngơi nói chuyện phiếm không quá một khắc, không bao lâu Mộc Thanh đã trở lại dẫn mọi người tiến vào trạch viện, từ đầu đến cuối nàng chưa từng nhìn Bạch Xu một cái, dường như đang cố kỵ điều gì.

 

Bạch Xu dọc đường luôn trầm mặc, trộm nhìn thân ảnh màu trắng phía trước, đi rồi lại đi nàng vô thức theo sát đối phương, một tấc cũng không rời.

 

Mộc Thanh phát hiện nhưng không né tránh nữa, chẳng qua là không để tâm đến nàng.

 

A Lương vô cùng hoạt bát, lải nhải hỏi không ít chuyện, lúc sắp đến cổng lớn, hắn mờ mịt hỏi Giang Lâm: “Sư tôn, những gì chúng ta nhìn thấy trong ảo cảnh hoàn toàn là giả, không có thứ nào là thật sao?”

 

Hắn xác thực không hiểu, chỉ mờ hồ nhớ có một số hình ảnh quen thuộc, dường như xác thực đã từng xảy ra, nếu có một số việc là thật, tất nhiên là hồi ức vô cùng tốt đẹp, nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ có thể là hắn nhớ lầm, cho nên mới hỏi như vậy.

 

Giang Lâm suy nghĩ một chút, do dự không biết nên trả lời thế nào.

 

Nhưng người phía trước bỗng nhiên lên tiếng: “Ảo cảnh là giả, không thể xem là thật.”

 

Là Mộc Thanh.

 

Nàng mặt không biểu tình, thanh lãnh xuất trần, lúc nói lời này ngữ điệu không chút dao động, không nghe ra cảm xúc cụ thể, dường như đó chỉ là một câu nói không đáng để tâm.

 

A Lương trả lời một tiếng, xem như hiểu rõ: “Đa tạ sư bá giải thích.”

 

Mộc Thanh không đáp.

 

Giang Lâm nhướng mày, nàng tất nhiên biết câu trả lời của Mộc Thanh là sai, dù sao muốn mê hoặc nhân tâm, có một số việc xảy ra trong ảo cảnh cũng là sự thật. Nàng không biết vì sao Mộc Thanh lại nói như vậy, nhưng nàng cũng không sữa đúng, xem như không biết chuyện này.

 

Đi một vòng lớn lần này nhóm người thật sự đến cửa trạch viện, mọi người không dám lơ là, không hề phân tán mà tập trung đi cùng nhau.

 

Trạch viện chân thật cũng không mấy khác biệt so với trong ảo cảnh, chỉ là không mục nát đến mức đó, cũng có thể do đang là ban ngày, xung quanh thoạt nhìn cũng không âm trầm quỷ dị, chỉ tương đối cổ xưa mà thôi.

 

Tấm biển trên cổng lớn vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh, trên đó có viết ba chữ ‘Tịnh Tư Viện’, đẩy cửa bước vào, bên trong cũng không sâu thẳm đáng sợ, ngược lại vô cùng sạch sẽ, nơi này hẳn là được thứ gì đó che chở, tuyết rơi không đến, trên mặt đất cũng không có cỏ dại, vẫn giống hệt như Bạch Xu nhìn thấy trong ảo cảnh, không hề thay đổi.

 

Đi qua cổng lớn, một đường đi vào chính điện, nơi này cũng không có vẻ hoang tàn đổ nát, ngược lại bày trí thanh nhã, tường trắng ngói xanh, trong đình trồng một cây Dong cổ thụ.

 

“Hoàn toàn không giống như trước đó nhìn thấy, bên trong rất khác biệt.” Giang Lâm nói, ngửa đầu quan sát.

 

A Lương bọn họ cũng rất ngạc nhiên, nơi này không hề giống tối qua, nhìn bề ngoài chính là một nơi tốt để an cư tịnh dưỡng, hơn nữa còn được bảo vệ.

 

Mộc Thanh không lên tiếng, yên lặng nhìn người phía sau.

 

Bạch Xu đang thất thần, nàng không nhìn đường mà trực tiếp tiến lên, thiếu chút nữa va phải Mộc Thanh, cũng may Mộc Thanh tránh né đúng lúc. Nàng suýt nữa lảo đảo nhưng được Mộc Thanh kéo lại, nàng vô thức bắt lấy cánh tay Mộc Thanh, sức lực không hề nhỏ, vẻ mặt của Mộc Thanh không mấy thoải mái, muốn tránh đi nhưng nàng lại bất động.

 

Đúng lúc này Giang Lâm thấy xung quanh không có gì bất thường cho nên bảo mọi người phân công nhau điều tra, vì vậy chính đường chỉ còn hai người các nàng.

 

Bạch Xu lần này coi như tự giác, sau khi đứng vững mới không tình nguyện mà buông tay, nàng nhìn chằm chằm Mộc Thanh, nửa bước không rời, Mộc Thanh đi chỗ nào nàng theo chỗ đó.

 

Mộc Thanh làm như không phát hiện ra nàng, tiếp tục tra xét khắp nơi, mãi cho đến khi bị nàng cản đường, còn bị nàng nắm lấy cổ tay.

 

Lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng. Nóng, tựa như trong ảo cảnh, chỉ cần vừa tiếp xúc đã có thể thiêu đốt thần hồn, hoàn toàn hòa tan.

 

Nhớ đến cảm giác thân mật không nên có, cổ tay càng thêm nóng rát, Mộc Thanh giận tái mặt: “Buông tay.”

 

Bạch Xu bướng bỉnh không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, uất ức trong lòng cũng không biết diễn tả như thế nào, nàng chỉ ngây ngốc nói: “A Xu đã nhìn thấy ngươi…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!