Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 29

Chương 29: Ảo Cảnh

 

Lúc đầu hai mươi mốt người vào trạch viện, sau đó Thiên Cơ Môn phái người đến đây tra xét, thời gian không phải là lây, nhưng lại không để lại một chút dấu vết, nơi này vẫn duy trì vẻ mục nát xa xưa, căn bản không giống như có người từng đến, vì sao?

 

Ngô Thủy Vân phát hiện điều bất thường, sống lưng phát lạnh.

 

Quả thật, từ sau khi hắn vào cửa trực giác cho thấy có vấn đề, nhưng rồi lại không thể nói rõ, lúc này được Giang Lâm nhắc nhở, hắn đột nhiên nhớ lại lúc đầu bản thân bị trọng thương nằm trên mặt đất, muốn mượn chiếc ghế gần đó để đứng lên, nào ngờ chiếc ghế đã mục nát, chỉ dùng chút sức liền chia năm xẻ bảy, lần trước lúc dẫn người đến đây, gỗ vụn của ghế còn nằm rải rác trên mặt đất, nhưng lúc này được nhắc nhỏ, hắn thuận thế nhìn vào vị trí kia —

 

Chiếc ghế vẫn còn nguyên vẹn!

 

Ngô Thủy Vân giống như bị hắt một chậu nước lạnh, giữa mùa đông hàn ý tận xương, hắn không tự chủ được mà rùng mình, máu trong người cũng lạnh đi vài phần, đồng tử co rút, khó tin mà nhìn vị trí kia, đôi môi trắng bệch run rẩy.

 

“Sao có thể?!”

 

Mọi người bắt đầu cảnh giác, không cần Giang Lâm giải thích cũng đã hiểu.

 

Ngẫm lại, việc này ngay từ đầu đã có vẻ cổ quái, kẻ hạ độc thủ phía sau màn thông hiểu cấm thuật có thể làm ra Bát Quái Hỗn Độn Trận thất truyền đã lâu, nhất định thực lực cao cường, nếu vậy vì sao lúc ám sát đệ tử Giang Đông Đường không chỉ bắt người sau đó giết chết, mà giết xong còn đưa trở lại chỗ cũ? Trực tiếp trừ khử không phải bớt việc, cần gì phải rườm rà như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn đe dọa những người còn lại?

 

Còn nữa, nếu muốn giết gà dọa khỉ, vì sao cuối cùng còn phải mang thi thể của tất cả những người chết đi, để ở đây chẳng phải rất tốt, dù sao thì cũng đã chết người nhiều như vậy, hiện trường ắt sẽ vô cùng thảm liệt, người ta nhìn thấy sẽ càng kinh sợ, tội gì phải phí công phí sức.

 

Nghi vấn trùng trùng, càng nghĩ sâu càng phát hiện nhiều cạm bẫy.

 

Lòng bàn tay Ngô Thủy Vân toát cả mồ hôi, ngang dọc Tu Chân Giới mấy năm nay, chuyện kỳ quái gì chưa từng gặp phải, nhưng lần này hắn hoàn toàn không phát hiện manh mối, hiện tại đầu óc như hồ nhão, hỗn loạn vô cùng.

 

Hắn ba bước thành hai, nửa ngờ nửa tin đi đến trước chiếc ghế, trên ghế phủ một lớp bụi dày.

 

Lớp bụi vừa dày vừa hoàn chỉnh, chứng tỏ hôm đó hắn chưa từng đến đây.

 

Ngô Thủy Vân ngạc nhiên không ngớt, hắn nhớ kỹ rất rõ ràng, tuyệt đối không thể sai được.

 

“Rõ ràng đã vỡ nát, sao lại như vậy?” Hai tay Ngô Thủy Vân khó nén run rẩy, hắn còn nhớ rõ khi đó môn hạ đệ tử đến bẩm báo, nói không lục soát được gì, nhóm người ở tại chính đường thương nghị một phen mới quyết định rời đi, nhớ lầm chuyện gì cũng không thể nhớ lầm chuyện này.

 

Nhưng mà sự thực bày ra trước mắt, quả thật không ai từng đến đây.

 

Tất cả mọi người đứng ngoài cửa không nói chuyện, đệ tử Thiên Cơ Môn càng thêm kinh ngạc, bởi vì trước đó môn chủ đến nơi này cứu người, bọn họ cũng theo sau, cũng từng đến chính đường, nhưng lúc này tất cả dấu vết cho thấy bọn họ chưa từng đến nơi này.

 

Sự việc tự mình trải qua nay trở thành hư ảo, sự tình thoáng chốc trở nên kỳ bí, mặc kệ là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

 

Mộc Thanh không nói lời nào, tựa hồ đã nghĩ đến gì đó.

 

Thanh Hư ở bên cạnh cũng yên lặng trầm tư suy nghĩ, nàng liếc mắt nhìn Ngô Thủy Vân đang lẩm bẩm, lại thu hết thần sắc của đệ tử Thiên Cơ Môn vào đáy mắt, nàng biết những người này không hề nói dối.

 

Những gì nhìn thấy hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước…

 

Nàng nâng ánh mắt nhìn về phía Ngô Thủy Vân, tháo bầu rượu bên hông xuống, ngửa đầu uống một ngụm, vẻ mặt đăm chiêu, uống xong mới nói:”Ngô đường chủ không nhớ lầm, chẳng qua là chưa từng đến đây mà thôi.”

 

Ngô Thủy Vân quay đầu lại, những người khác cũng nhìn về hướng này.

 

Nếu như không nhớ lầm, rồi lại chưa từng đến đây, không phải tự mâu thuẫn sao?

 

Ngô Thủy Vân chưa hết kinh sợ, đứng dậy miễn cưỡng trấn định tinh thần:”Mong Thanh Hư trưởng lão nói rõ.”

 

Thanh Hư thong dong bước đến, nói:”Có lẽ chư vị bước vào không phải Bát Quái Hỗn Độn Trận, mà là Đại La Huyễn Cảnh.”

 

Lời này vừa nói ra, chính đường rơi vào trầm lặng.

 

Như thế nào là Đại La Huyễn Cảnh? Nói trực tiếp một chút thì chính là nằm mơ, từ thời khắc bước vào trận pháp, tất cả những việc trải qua đều là ảo ảnh, tất cả đều là ảo giác do kẻ bố trận tạo nên mà thôi, tựa như một giấc mộng dài, người vào trận trải qua ảo giác mà không tự biết, sẽ cho rằng ảo giác là chân thực, cho rằng những chuyện này thật sự xảy ra. Đây cũng là một trong những loại cấm thuật đã thất truyền nhiều năm.

 

Như vậy mới có thể giải thích rõ mọi chuyện, người của Thiên Cơ Môn cho rằng ảo giác là hiện thực, trên thực tế bọn họ căn bản chưa từng vào đại trạch, cho nên mới có nhiều điểm bất hợp lý như vậy.

 

Ngô Thủy Vân ngạc nhiên:”Không thể nào, trước đó ta đến nơi này không chỉ một lần, môn chủ bọn họ cũng đã đến, Thiên Minh bọn họ…” Hắn dừng chốc lát, tiếp tục nói:”Xác thực không nhìn thấy bọn họ đâu nữa.”

 

Nếu như do Đại La Huyễn Cảnh gây ra, những đệ tử kia hẳn là vẫn ở tại chỗ, nhưng thực tế là một bóng người cũng không có… Đến bây giờ hắn vẫn có thể hồi tưởng lại dáng vẻ khi chết của bọn họ, lúc đó có bao nhiêu tiếc hận cùng bi phẫn, hôm nay Thanh Hư lại nói cho hắn biết, tất cả đều là giả, là ảo giác mà thôi, tất cả những gì hắn nhớ trong đầu đều là huyễn cảnh hư vô do người khác tạo ra.

 

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Ngô Thủy Vân đang bồn chồn, dù sao người chết phải thấy xác, nghe Thanh Hư nói, cộng thêm các loại nghi vấn, hắn không khỏi mơ hồ.

 

“Chỉ cần thiết lập trận pháp ngay trước cửa lớn là được.” Mộc Thanh bỗng nhiên lên tiếng, sau đó từng bước tiến vào chính đường, vừa đi vừa giải thích:”Nếu như thiết lập trận pháp ở ngay cửa, chỉ cần vừa vào cửa sẽ rơi vào trong trận, cho nên trạch viện mà chư vị nhìn thấy mới khác với hiện tại.”

 

Nàng đi vào, Bạch Xu lập tức đuổi theo, nghiệt chướng vẫn nắm chặt tay áo của nàng không buông, một tấc cũng không rời.

 

Mộc Thanh bất động thanh sắc kéo nhẹ ống tay áo, nhưng bất đắc dĩ Bạch Xu dùng sức quá lớn, kéo không ra, nàng trầm mặc chốc lát, rốt cuộc mặc kệ nàng ấy.

 

Những người khác không chú ý đến động tác nhỏ giữa các nàng, cho nên không thể nhìn thấy một màn vừa rồi, tất cả đều đang nghĩ đến chuyện Đại La Huyễn Cảnh.

 

Thật ra dựa theo lời Mộc Thanh cẩn thận suy nghĩ, rất nhiều nghi điểm đã được giải thích, trạch viện này vốn cổ quái, có người lập Đại La Huyễn Cảnh ở trước cửa, chế tạo ra huyễn cảnh, sau đó cố ý dẫn dụ đám người Giang Đông Đường đến, cuối cùng để lại lệnh bài của Phượng Linh Tông, để Ngô Thủy Vân dẫn người của Phượng Linh Tông đến.

 

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, người đó rốt cuộc muốn làm gì, có mục đích gì, rốt cuộc có phải Đại La Huyễn Cảnh hay không, không ai biết rõ.

 

Giang Lâm nhìn ra bên ngoài, khẽ mím môi, nàng lại nhìn Ngô Thủy Vân, trầm ngâm chốc lát, nói:”Ngô đường chủ, nếu thực sự là Đại La Huyễn Cảnh, những đệ tử kia của ngươi rất có khả năng vẫn còn sống.”

 

Bằng không kẻ chủ mưu sẽ không phí nhiều công sức mang toàn bộ hai mươi đệ tử đi, nếu thật sự đã chết thì trực tiếp ném ở đây là được rồi, hà tất phí công như vậy.

 

Nhưng nghĩ theo hướng này, lại có chỗ không giải thích được, kẻ đó mang những đệ tử kia đi làm gì?

 

Ngô Thủy Vân hiển nhiên tư duy không theo kịp, hắn vẫn chìm đắm trong bi thống, lúc này tình thế xoay chuyển liên tục, tất cả mọi việc đều là giả…

 

Không chỉ có hắn, ngay cả A Lương cũng nghe cái hiểu cái không, tiểu tử này tuổi còn nhỏ chưa từng trải, không hiểu đến cùng mọi người đang nói cái gì, chỉ có thể thấp giọng hỏi Giang Lâm:”Sư tôn, cái gì là Đại La Huyễn Cảnh?”

 

Giang Lâm liếc xéo hắn, bất mãn nói:”Sư bá ngươi đã từng giảng dạy, lại không chịu nghe giảng?”

 

A Lương xấu hổ sờ mũi.

 

Lúc Mộc Thanh giảng giải công pháp cho các đệ tử xác thực đã từng nói qua, tuy rằng không ít thượng cổ trận pháp đã thất truyền, nhưng không ít trận pháp hiện nay đều có nguồn gốc từ xa xưa, cho nên mỗi lần dạy những trận pháp này, nàng cũng sẽ nói đến một ít sử cũ.

 

Đại La Huyễn Cảnh nguyên bản không phải là một trận pháp hại người, chẳng qua có tính mê hoặc, khiến cho không ít người rơi vào trận pháp trở nên mơ hồ, lẫn lộn thật giả, hoàn toàn không phân biệt được hư và thực, vì vậy gây ra rất nhiều phiền toái, loại trận pháp này đã từng thịnh hành một thời, được thổi phòng là một trong những trận pháp vô thượng, nhưng về sau lại bị Tu Chân Giới xem là thủ đoạn hạ tiện, bị những người tự xưng quân tử chính phái khinh bỉ, cộng thêm loại trận pháp này cần có thực lực thâm hậm mới có thể khởi động, tu sĩ tầm thường muốn dùng cũng không được, trải qua hơn một nghìn năm, người kế thừa càng ngày càng ít cho nên dần thất truyền.

 

Thế gian hiện nay cũng có vài loại pháp thuật tương tự như Đại La Huyễn Cảnh, thậm chí còn có thuật sĩ chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này, ví dụ như Tạo Mộng Sư, nhưng không loại nào có thể khắc chế sự lợi hại của Đại La Huyễn Cảnh.

 

Giang Lâm nói ngắn gọn một lần, tiếp tục răn dạy A Lương vài câu, câu nào cũng mắng hắn không chuyên tâm, uổng công nàng dẫn hắn theo.

 

A Lương có chút xấu hổ, thành tâm nói:”Đệ tử biết sai, lần sau nhất định chăm chú nghe giảng.”

 

“Nghe giảng, xem như gió thoảng bên tai thì có, tiểu tử ngươi…”

 

Lời còn chưa dứt, đệ tử canh giữ bên ngoài trạch viện cấp cấp tiến vào ngắt lời nàng, đệ tử kia vẻ mặt hấp tấp, còn chưa vào tới cửa đã báo rõ ngọn nguồn.

 

Các nàng vốn dĩ ẩn mình canh giữ ở bên ngoài, nào biết vừa rồi trống rỗng xuất hiện một người, đối phương lảo đảo đứng cũng đứng không vững, vô cùng suy yếu, tự xưng là đệ tử của Ngô Thủy Vân, tên là Hà Thiên Minh.

 

Nhóm người sửng sốt, lúc này lập tức đi ra ngoài.

 

Hà Thiên Minh đang được một nữ đệ tử chăm sóc, hắn đã thần chí không rõ, gần như sắp hôn mê nhưng vẫn cố gượng, phát giác nhóm người Ngô Thủy Vân đến, hắn mới hữu khí vô lực hô:”Sư phụ…”

 

Người chết biến thành sống, Ngô Thủy Vân đã tận mắt nhìn thấy, lúc này quả thực khiếp sợ, lập tức không thể tin được mà đỡ lấy Hà Thiên Minh:”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

 

Hà Thiên Minh biến mất nhiều ngày nay đã sắp tắt thở nhìn không ra nhân dạng, nào có sức lực cẩn thận giải thích, hắn chỉ gián đoạn nói:”Người đó.. Cũng đến.. Đến rồi…”

 

Tất cả mọi người trở nên căng thẳng, lập tức phòng bị. Ngô Thủy Vân hỏi:”Người nào? Ai!”

 

Đáng tiếc Hà Thiên Minh không thể nói thêm một chữ, rơi vào hôn mê. Giang Lâm thấy tình hình không ổn, lập tức đến xem.

 

Rừng trúc bỗng nhiên nổi gió, lá trúc rậm rạp phát ra tiếng xào xạc, tuyết đọng trên tán lá cũng rơi đầy đất, hàn ý tận xương.

 

Một cảm giác nặng nề đột nhiên ập đến, dường như có thứ gì đó áp thẳng xuống đỉnh đầu, khí thế bàng bạc.

 

Mộc Thanh phát giác đầu tiên, nàng lập tức phất tay đỡ lấy, đồng thời cũng kéo theo Bạch Xu.

 

Nhưng đã chậm, luồn sức mạnh dời núi lập biển trực tiếp đánh xuống, chấn động đến thân trúc xung quanh đều rung lên.

 

Bạch Xu chỉ ngây ngốc không biết làm sao, bất ngờ lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, chờ lúc nàng lấy lại tinh thần, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn ở giữa màn đêm băng thiên tuyết địa, lúc này đã là ban ngày, vị trí cũng từ cửa trạch viện biến thành phía cuối rừng trúc, tuyết đọng hoàn toàn biến mất, gió nhẹ nắng ấm.

 

Rừng trúc lúc này rậm rạp xanh tơi hơn cả lúc các nàng vừa đến, không hề âm trầm, ánh nắng xuyên qua những phiến lá, chiếu ra những vệt sáng loang lổ trên mặt đất.

 

Nàng giật mình muốn quay đầu nhìn Mộc Thanh, nhưng mà người vốn dĩ nắm tay nàng lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một mình nàng.

 

Bạch Xu vẫn chưa lấy lại tinh thần, lui về phía sau hai bước, nhưng giây tiếp theo nàng phát hiện thân thể của mình thu nhỏ lại, biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ.

 

Cùng lúc đó trong rừng trúc, nữ nhân bạch y nhẹ nhàng đang chậm rãi đi về phía này.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!