Chương 27: Quái Dị
So với huyện An Bình phồn hoa đông đúc, Vu Sơn Trấn vô cùng nghèo khó hẻo lánh, dân cứ rất thưa thớt, diện tích nhỏ bé, cửa hàng lớn không được mấy cái, dọc đường phần nhiều là các sạp hàng, hoặc những sào hàng đơn sơ làm từ gậy trúc, trời sáng, ánh nắng chiếu xuống, thôn trấn yên tĩnh mới dần thức giấc, tiếng rao trên đường thưa thớt, người đi đường tốp năm tốp ba.
Trong quán trọ nhóm người cần chờ đến buổi tối mới có thể hành động, ban ngày thì ra ngoài điều tra tin tức, trước khi rời khỏi Phù Ngọc Sơn, tất cả mọi người đã dùng thuật pháp cải trang, hoàn toàn thay hình đổi dạng để thuận tiện ẩn nấp, tránh bại lộ hành tung.
Ở quán trọ cho đến giờ Tỵ, mặt trời lên cao, Mộc Thanh mới dẫn Bạch Xu đi ra ngoài, mượn cớ ăn điểm tâm đi xung quanh một chút.
Dáng vẻ hiện tại của Mộc Thanh là một nam tử hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, mà Bạch Xu lại là một cô nương độ tuổi trăng tròn, hai người yên lặng lẫn vào dòng người, đến hàng bánh báo ăn gì sáng trước, sau lại ngồi quán trà.
Khách nhân ngồi trong quán trà tán gẫu nói chuyện phiếm không ít, vẫn còn một bàn trống, hai người các nàng liền ngồi xuống.
Hồ sinh* lần đầu uống trà như vậy, Bạch Xu hiển nhiên vô cùng hiếu kỳ, nhìn Đông nhìn Tây, không hiểu vì sao mọi người phải ngồi quanh một ấm trà.
*Hồ sinh: kiếp người thì gọi là nhân sinh, kiếp hồ ly thì gọi là hồ sinh =))
Tiểu nhị nhiệt tình tươi cười, nhanh nhẹn đến bắt chuyện. Mộc Thanh chỉ gọi hai chén trà, không gọi thêm thức ăn:” Làm phiền tiểu nhị ca.”
Tiểu nhị lên tiếng, nhìn ra phía sau thét to, vừa lau bàn cho các nàng vừa trả lời:”Là việc nên làm.” Hắn cẩn thận tỉ mỉ trộm quan sát Mộc Thanh và Bạch Xu, nhìn thấy hai người đều tay không, cho rằng các nàng đều là người địa phương, vì vậy lại hỏi:” Nhị vị đi mua sắm hay là đi dạo phố?”
“Đến mua một số thứ.” Mộc Thanh nói:” Thuận tiện cũng đi dạo một vòng.”
“Vậy cũng phải, mới vừa đầu xuân lại có tuyết rơi, không việc gì để làm, dẫn nương tử ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.” Tiểu nhị cười nói, cho rằng hai người là phu thê, nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời.
Bạch Xu không biết ý nghĩa của những lời này, nước trà nhanh chóng được mang ra, nàng vội vàng đón lấy, cũng không sợ nóng. Mộc Thanh kinh nghiệm trải đời làm sao lại nghe không hiểu, biết đây là bị hiểu lầm, nhưng nàng cũng không biện giải mà chỉ hòa khí trả lời:”Mấy ngày nay tuyết ngừng, trước đó tuyết rơi quá lớn cũng không thuận tiện ra ngoài.”
Tiểu nhị thích dong dài, máy hát vừa mở ra liền lải nhải một hồi lâu, cho đến khi có khách đến hắn mới mỉm cười đi đón tiếp.
Người trong quán trà đều tụ tập trò chuyện, thời tiết lạnh giá mọi người ngồi vào cùng một bàn, uống một bình trà nóng, nói chuyện thiên nam địa bắc, Lý gia dài Vương gia ngắn, gần đây có chuyện kỳ lạ gì, nơi nào xảy ra chuyện gì… Ngồi ở chỗ này nửa canh giờ, cơ bản có thể nắm được bảy tám phần tình huống của cả trấn.
Đây cũng là mục đích Mộc Thanh đến đây uống trà, nghe ngóng từ bốn phương tám hướng, có thể tìm ra điểm bất thường.
Nhưng Bạch Xu không hiểu cho rằng thực sự là đến uống trà, nhìn trước mặt chỉ còn một cái chén lớn ngâm đầy lá trà nhăn nhúm, nàng nhất thời do dự không quyết, không hiểu vì sao phải dùng chén đựng nước trà — Mộc Thanh đã dạy, chén đựng cơm, đĩa bày món ăn, uống trà dùng tách.
Nghiệt chướng này giống như động vật đơn bào, không biết ứng biến. Phàm nhân mệt nhọc cả ngày mới kiếm được mấy đồng tiền, uống trà hai văn tiền chỉ cần giải khát, nào có thể giống như văn nhân nhã sĩ dùng tách trà tinh xảo chậm rãi thưởng thức.
Nàng quấn quýt hồi lâu, dùng hai tay bưng chén trà lên uống.
Nước trà giá rẻ vào miệng vừa đắng vừa chát, không có hương thơm, vô cùng khó uống, nước trà vừa vào miệng nàng đã bị đắng đến nhăn mặt, phải gian nan nuốt xuống.
“Không ngon…” Nghiệt chướng hết sức ghét bỏ mà đẩy cái chén ra, lại nhìn Mộc Thanh, có lẽ là không hiểu người này vì sao muốn đến đây chịu tội.
Mộc Thanh không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, không để ý đến Bạch Xu, mà chỉ lẳng lặng nghe bàn đối diện nói chuyện phiếm.
Đối diện tất cả đều là nam nhân cao lớn thô kệch, giọng nói vang như chuông đồng, bọn họ đang hăng hái nói đến một sự việc kỳ lạ từ tháng trước, đúng lúc chuyện này lại trùng hợp xảy ra ở trạch viện bỏ hoang tại phố Nhai Thạch.
Một buổi tối tuyết rơi dày, hai vị canh phu* của Vu Sơn Trấn tuần tra ban đêm trên phố Nhai Thạch, một người cầm la, một người cầm canh, cùng nhau chậm rãi hô:”Khí lạnh đã đến, tắt đèn đóng cửa!”
*Canh phu: người chuyên đi đánh canh vào ban đêm.
Tiếng mõ vang ‘đốc đốc’, lúc này đã đến canh ba, ban đêm gió tuyết mọi người trong trấn đi ngủ rất sớm, ánh đèn đều đã tắt, bởi vì quá lạnh, hai vị canh phu đi sát vào nhau co đầu rụt cổ đi về phía trước, oán giận thời tiết quỷ quái này thực sự đáng giận, quả thực lạnh đến chết người.
Đánh xong một canh, hai người bọn họ đến tránh tuyết dưới mái hiên của một hộ dân, một mặt trò chuyện một mặt uống rượu làm ấm người. Chính là ngay lúc này, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hai người đồng loạt sửng sốt, nghiêng tai lắng nghe lại yên tĩnh đến quỷ dị, không có bất cứ âm thanh nào.
“Không phải là ảo giác chứ?” Một người nghi hoặc nói, thật sự không giải thích được.
Người kia can đảm hơn, khoát khoát tay:”Bỏ đi bỏ đi, đừng quan tâm đến, uống xong lập tức đi.”
Nơi này rất gần rừng trúc, bên kia rừng trúc chính là trạch viện bỏ hoang, tòa nhà hoang phế đã lâu quanh năm âm trầm, mọi người trong trấn không ai dám đến, xem đó là nơi không may mắn. Hiện tại giữa đêm khuya lại càng trở nên rợn người, lập tức rời đi là tốt nhất.
Hai người mỗi người uống một ngụm rượu trắng, cất bầu rượu đi, cũng đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lần này còn lớn hơn lần trước, hơn nữa không chỉ một tiếng, hai canh phu bốn mắt nhìn nhau, biết xác thực có người ở đang kêu gào, bọn họ sợ đến cả người run rẩy không dám đến phía rừng trúc xem xét, run thành cái sàng lập tức bỏ chạy.
Việc này không bao lâu đã lan truyền khắp Vu Sơn Trấn, trạch viện kia vốn dĩ hoang vắng đổ nát, mọi người liền cho rằng đây là gặp quỷ, là ác quỷ bị nhốt trong trạch viện không an phận muốn ra ngoài quấy phá.
Thôn trấn chỉ lớn chừng này, gần như tất cả mọi người đều tin vào chuyện ma quỷ, những hộ dân ở gần trạch viện sợ hãi đến thắp hương dâng lễ, thành kính quỳ bái xin quỷ hồn rời đi, đừng tìm tới nhà mình.
Có người gan lớn không sợ chết từng lẻn vào trạch viện, kết quả bị hù dọa đổ bệnh, nằm trên giường ba bốn ngày mới tỉnh, sau khi tỉnh lại vô cùng khẳng định nói giữa đại sảnh của trạch viện có vết máu đã khô, còn có quỷ ảnh bay qua bay lại.
Trải qua chuyện này, toàn bộ thôn trấn càng tin tưởng trạch viện có quỷ, trước đó vài ngày tất cả mọi người sợ hãi, nói cũng không dám nói đến, khoảng thời gian này không có chuyện gì xảy ra nên mới có người dần dần thả lỏng cảnh giác đàm luận chuyện này.
“Các ngươi từng đến trạch viện đó chưa?” Bàn đối diện, nam nhân mặc áo nâu hỏi.
Có người gật đầu, có người lắc đầu, mồm năm miệng mười, những người từng đến đều khẳng định trạch viện có vấn đề, nắng hè chói chang đi ngang qua cũng cảm thấy lạnh lẹo.
“Cũng không biết tột cùng là chuyện gì, một nơi rộng lớn như vậy, thật đáng tiếc.”
“Ai biết được, trạch viện đó đã có từ rất nhiều năm trước, dường như vẫn một mực ở đó.”
“Ai?” Nam nhân mặc áo tím nghi hoặc:”Chỗ đó là của tổ tiên nhà ai, chưa từng nghe qua a.”
Lời này vừa nói ra, lại khơi dậy một phen thảo luận, ai cũng không biết rốt cuộc đó là trạch viện nhà ai, trong ấn tượng dường như nó đã tồn tại rất nhiều năm, chưa từng thay đổi, chủ nhân của trạch viện tên họ là gì, hoặc là vì sao xây dựng nên, tất cả mọi người đều không biết, thực sự quá kỳ quái.
Mộc Thanh yên lặng uống trà, liễm mi rũ mắt, tựa hồ có chút đăm chiêu chăm chú nhìn mặt bàn, rồi lại nhàn nhạt nhìn đường phố.
Ngồi thêm chốt lát, Mộc Thanh dẫn Bạch Xu lặng yên rời đi, dạo trên đường hai vòng, tùy tiện mua vài thứ, chờ phiên chợ kết thúc mới vòng trở lại quán trọ.
Trời tối, mọi người trong quán trọ vô thanh vô tức lẻn ra ngoài, hành tung bí ẩn, tập hợp ở cuối phố Nhai Thạch.
Mộc Thanh vẫn dẫn Bạch Xu theo, bởi vì luyện chế phù chú mất thời gian, cho nên đã đến trễ một chút, hai người các nàng đến sau cùng. Giang Lâm nhìn thấy Bạch Xu cũng đến, nhướng mày, thấp giọng hỏi:”Còn dẫn người theo, thật sự muốn thu làm đồ đệ?”
Nàng cho rằng đây là dẫn Bạch Xu ra ngoài trải nghiệm, cũng giống như nàng đi chỗ nào đều sẽ dẫn theo A Lương.
Mộc Thanh không giải thích, không hề đáp lại.
Thanh Hư liếc xéo bên này một cái, thản nhiên nói:” Đi thôi.”
Mọi người tề tụ, không thích hợp tiếp tục chậm trễ, nhân lúc trời tối nắm chặt thời gian đi làm việc, Ngô Thủy Vân dẫn đường, những người còn lại theo sau.
Cuối phố quạnh quẽ hơn so với quán trọ rất nhiều, trong rừng trúc lại càng vắng vẻ, ngoại trừ tiếng gió thổi thì chính là tiếng lá trúc xào xạc, không chút khói lửa nhân gian, ánh trăng bị lá cây rậm rạp che khuất, một mảnh âm trầm, gần như không nhìn rõ phương hướng.
Càng đi vào sâu càng cảm thấy lạnh lẽo, nhà ở và ánh đèn khuất dần ở phía sau, không nhìn thấy cũng không cảm nhận được, âm lãnh tràn ngập cánh rừng.
Bạch Xu trời sinh mẫn cảm, cảnh giác hơn người bình thường rất nhiều, bản năng không muốn tiếp tục đi sâu vào trong rừng trúc, vì vậy nàng nắm chặt tay áo của Mộc Thanh, tiến lên bên cạnh đối phương. Cảm giác được tâm tình khẩn trương của nàng, Mộc Thanh dừng một chút, lập tức ra vẻ không có việc gì, tùy ý nàng nắm tay áo của mình.
Ngoại trừ bọn họ, trong rừng trúc không có một bóng người, chờ lúc ra khỏi rừng trúc nhìn thấy trạch viện đã là giờ Tý, Giang Lâm nhớ lại chuyện đã nghe ngóng được lúc chiều, nhẹ giọng hỏi:” Các ngươi có biết lai lịch của trạch viện này không?”
A Lương hiếu kỳ:” Sư tôn đã nghe được chuyện gì sao?”
Giang Lâm gật đầu.
Thanh Hư hôm nay ở trong quán trọ không ra ngoài, vừa nghe có việc, nhướng mày nói:” Đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện thì nói.”
Giang Lâm thích lắm lời, càu nhàu nói:” Thanh Hư ngươi làm gì luôn hung dữ như vậy, không phải lập tức nói sao.”
Nói xong, nàng còn không biết xấu hổ mà mỉm cười.
Thanh Hư lười phản ứng kẻ mặt dày, mắt lạnh liếc xéo.
Giang Lâm lúc này mới trở nên nghiêm túc, kể ra những tin tức mình đã hỏi thăm được. Trạch viện này đã có nhiều năm lịch sử, xa xưa đến mức mọi người trong trấn không biết nó có từ khi nào, thuộc về au, đã từng có người nào sinh sống.
Nhưng nếu xây dựng ở chỗ này, không thể nào một chút tin tức cũng không điều tra được, trạch viện này rộng lớn như vậy, cũng không phải một hộ dân thông thường có thể ở được, lai lịch nhất định không đơn giản. Quả nhiên, trên một tấm bia đá ở từ đường Vu Sơn Trấn nàng đã phát hiện manh mối, tấm bia đá đã hư hại nhiều, hẳn là có hơn trăm năm, sớm bị gió cát mài mòn hơn phân nửa, mặt trên dùng văn tự cổ ghi chép một ít sử cũ của thôn này.
Người của Vu Sơn Trấn làm sao đọc hiểu được chữ viết trên đó, Giang Lâm cẩn thận nghiên cứu nửa ngày mới tìm được một hai câu ghi chép liên quan đến trạch viện này.
Trạch viện trước đây là nơi cung phụng thần tiên.
Nhưng mà cung phụng vị thần tiên nào, vì sao lại phải cung phụng, lại vì sao ra nông nỗi này, trên tấm bia đá không tìm được đáp án, đều bị gió cát hao mòn.
“Lâm An thuộc Giang Đông Đường cai quản, Ngô đường chủ có từng nghe qua?” Giang Lâm hỏi.
Vu Sơn Trấn tuy là nơi hẻo lánh, nhưng cung phụng thần tiên không phải việc đột phát trong thời gian ngắn, thông thường việc này đều xuất phát từ tập tục lâu đời.
Ngô Thủy Vân suy nghĩ chốc lát:” Chưa từng, chưa từng nghe Vu Sơn Trấn cung phụng thần tiên nào.”
“Thật sự?”
Ngô Thủy Vân vô cùng khẳng định:”Khẳng định là không có, trước khi đến đây bọn ta đã từng điều tra, tin chắc là không có việc này.”
Vậy thì rất kỳ lạ, trống rỗng xuất hiện một vị thần tiên vô danh, hoặc là tấm bia đá viết lung tung, hoặc là… Niên đại quá xa xôi, lâu đến không cách nào khảo chứng.
Giang Lâm không phán định được, không nghĩ ra tột cùng là loại khả năng nào lớn hơn.
Trong lúc trò chuyện nhóm người đã đến trước trạch viện, tất cả mọi người không hề lên tiếng. Trong bóng đêm vô tận, ánh trăng ngân bạch trút xuống, phản chiếu rõ ràng màu trắng của tuyết phủ trên bức tường cao loang lổ, cổng lớn mở rộng, nhìn vào bên trong chỉ thấy vẻ hoang tàn đổ nát, đã nhìn không ra dáng vẻ vốn có.
Phía trên cửa lớn xiêu vẹo treo một tấm biển cũ nát, chữ viết trên đó đều bị phong sương ăn mòn, có vẻ lung lay sắp đổ.
Phía sau cửa là trạch viện, nhìn vào bên trong, nơi sâu một chút đã không thể nhìn rõ, u ám âm trầm nhìn không thấy điểm cuối.
Mộc Thanh nâng mắt nhìn vào bên trọng, thong thả bước vào. Bạch Xu do dự giây lát, theo sát phía sau.
Nhóm người cử hai đệ tử Phượng Linh Tông ở lại giữ cửa, còn lại đều đi vào trong, sau đó tiếp tục chia làm ba nhóm tách ra hành động. Giang Lâm và A Lương đi cùng nhau, Thanh Hư theo nhóm người Ngô đường chủ, Mộc Thanh dẫn theo Bạch Xu, trước khi đến đây đã an bài thỏa đáng, chia nhau kiểm tra.
Hai người Mộc Thanh trực tiếp đến hậu viện.
Mùi gỗ mục nồng nặc, có chút gay mũi khó ngửi, Bạch Xu bài xích loại mùi này, nàng không kiên nhẫn mà nắm chặt tay áo Mộc Thanh, một tấc cũng không rời.
“Cẩn thận một chút, chú ý bốn phía.” Mộc Thanh thấp giọng nhắc nhở.
Bạch Xu ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, tay áo trong tay lại bị nắm chặt hơn một chút.
Không rõ nguyên do nhưng trong lòng Bạch Xu sinh ra cảm giác bất an, trong tiềm thức nàng không muốn tiếp tục đi vào bên trong, nhưng Mộc Thanh ở phía trước không hề có ý muốn dừng bước, nàng mím môi, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Muốn đến hậu viện cần đi qua một dãy hành lang khúc chiết, chỉ là thời gian lâu dài, hành lang sớm bị phong hoá, màu son phai nhạt, lan can và trụ cột đều trở thành gỗ mục sờ vào sẽ nát. Đoạn giữa hành lang xây qua một hồ nước, có lẽ năm đó hẳn là một cảnh đẹp, chẳng qua lúc này hồ nước đã khô cạn, chỉ còn sót lại tuyết trắng phủ kín đáy hồ.
Đi trên một hành lang có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, ván gỗ mục nát tựa hồ khó có thể chịu được trọng lượng, Bạch Xu một cước đạp xuống, trực tiếp giẫm xuyên tấm ván, suýt nữa ngã xuống đất.
May mà Mộc Thanh phản ứng nhanh, vững vàng đỡ lấy nàng.
Bạch Xu trong lòng căng thẳng, nắm chặt lấy cổ tay Mộc Thanh.
Mộc Thanh không phản ứng, chỉ ôn hòa nói:”Nhìn đường, đừng phân tâm.”
Bạch Xu vừa rồi xác thực đã phân tâm, đường đi kế tiếp nàng không dám thất thần nữa.
Đầu cuối của hành lang là một cánh cửa đá hình vòm, nơi này có ánh trăng chiếu rọi, sáng sủa hơn so với đoạn đường trước đó, nhưng vẫn rất tĩnh mịch, yên tĩnh quá mức, âm thanh gì cũng không nghe được.
Trước khi vào cửa, Mộc Thanh đánh cho Bạch Xu một pháp quyết, để đề phòng vào trong gặp phải tình huống ngoài dự đoán.
Sau cánh cửa đá là một bãi đất rộng lớn, tuyết phủ trắng xóa, cỏ dại mọc thành bụi, trung gian có một lương đình, trong đình cũng mọc đầy cỏ dại. Nơi này chỉ liếc mắt đã có thể nhìn hết toàn bộ, không có điểm gì chỗ đặc biệt, Mộc Thanh quan sát xung quanh một phen, quyết định vào trong lương đình xem xét, nàng xoay người lại căn dặn Bạch Xu:”Ở chỗ này chờ ta, không nên lộn xộn, ta đến bên kia xem một chút.”
Bạch Xu vốn dĩ không muốn đi tiếp, nghe nàng nói như vậy cũng thật sự nghe lời không đi nữa, nhưng nhìn thấy Mộc Thanh đi được hai ba bước, nghiệt chướng lại vô thức đi theo, không muốn đợi một mình.
Mộc Thanh không hề ngăn cản, tùy ý nàng đi theo.
Bốn phía lương đình đều là cỏ dại cao bằng thân người, phải vẹt ra mới có thể đi vào, hai người các nàng vừa vẹt cỏ vừa tiến lên theo bậc thang.
Sau khi vào đến lương đình, hai người đều sửng sốt.
Nơi này có một hồ nước, mới vừa rồi các nàng đứng bên ngoài nên không nhìn thấy, tới lúc vào đây mới nhìn thấy. Thời gian xâm thực, đã nhìn không ra dáng vẻ vốn có, vách hồ đen kịt, không nhận ra chất liệu, thoạt nhìn rất ghê tởm, nhưng bất luận là Mộc Thanh hay là Bạch Xu đều có thể nhận ra hồ nước này.
Cho dù đã sớm tin tưởng những lời Bạch Xu nói, tin trong trạch viện có một hồ nước hình vuông, Mộc Thanh vẫn không nén được khiếp sợ.
Bạch Xu nhất thời chưa lấy lại tinh thần, không ngờ nơi từng xuất hiện trong mộng là có thật, lúc ở bên ngoài nhìn thấy trạch viện này cảm xúc của nàng cũng không sâu sắc, cho đến lúc nhìn thấy hồ nước này, nàng không biết là mộng hay là thứ gì đột nhiên lại hiện lên trong đầu nàng.
Nàng ôm bạch y nữ tử đè lên vách hồ, hung hăng kiềm chặt cổ tay của nàng ấy, bạch y nữ tử khóe mắt ửng hồng, ánh mắt thủy sắc hàm chứa xấu hổ, cùng với khát vọng ăn mòn tận xương tủy, loại cảm giác dây dưa quấn quýt này gần như đem huyết nhục dung thành nước, hòa tan vào trong hồ.
Bạch y nữ tử khó nhịn mà nhắm mắt lại, như giận như oán rồi lại không phải oán giận, trầm thấp giáo huấn:”Vô liêm sỉ…”