Chương 23: Giống Mộng Kỳ Quái
Bản năng của yêu thú khó lòng sửa đổi, liếm lông lấy lòng là bản năng, cũng là hành vi đánh dấu chủ quyền, điều này rất bình thường, phàm là động vật lông mao ít nhiều đều có sở thích này.
Nhưng thanh lãnh như Mộc tông sư vẫn đột nhiên hoảng loạn, cho dù đã từng hai lần thân mật bất đắc dĩ, nhưng lần này tim đập càng nhanh, dù sao lần trước là do Bạch Xu đầu óc không thanh tĩnh.
Nàng vốn cũng không hiểu cử chỉ này có ý nghĩa gì, nhưng ngay sau đó, nghiệt chướng lạp tiếp tục dời lên, đôi môi mỏng hôn lên vành tai của nàng, hơi thở ấm áp phả vào, như có như không ăn mòn lý trí, có thoáng chốc nàng tinh tường cảm giác được đôi môi ướt át của người kia chạm vào vành tai, xúc cảm nóng rực rõ ràng đến thế, không cách nào bỏ qua, nhưng một khắc sau lại biến mất, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vội vã như mưa phùn tháng ba, phút chốc thấm vào mặt đất rồi biến mất.
Mộc Thanh lấy lại tinh thần, đẩy người kia ra.
Bạch Xu hiểu sai ý, không những không buồn bực, không quan tâm việc bị đẩy ra, ngược lại còn tiện tay nắm lấy hai kiện xiêm y nhét vào trong ngực Mộc Thanh, rồi lại dán tới, chờ Mộc Thanh mặc y phục cho nàng.
Theo lý Mộc Thanh nên tức giận, bằng không cũng phải răn dạy vài câu, nhưng bị nàng cắt ngang như vậy, lời muốn nói nhất thời nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không phải, quở trách lại có vẻ như nàng chột dạ, người kia chưa hề có ý gì khác ngược lại là nàng lại nghĩ đến, nhưng không trách cứ một phen, Bạch Xu sau này tất nhiên sẽ còn tái phạm, tất sẽ càng thêm lỗ mãng.
Rối rắm đến cuối cùng Mộc Thanh vẫn lựa chọn trầm mặc, nàng cần sĩ diện, có một số lời bất luận làm thế nào cũng không nói ra được, nàng cầm ngoại bào bạch sắc, đem toàn bộ y phục màu hổ phách gom lại một chỗ, cuối cùng hạ mình giúp nghiệt chướng mặc quần áo.
Bạch Xu cảm thấy mỹ mãn, vẻ u oán trên mặt tiêu tan không ít, nàng cúi người dùng khuôn mặt cọ vào Mộc Thanh tỏ vẻ lấy lòng:”Đa, đa tạ…”
Cao ngạo như Mộc Thanh rất ít nói câu đa tạ, cũng chưa từng dạy cho Bạch Xu những lời này, nghe một câu như thế khiến nàng kinh ngạc.
Đây là Bạch Xu học được ở chỗ những đệ tử khác, nàng nhạy bén thông minh, nhìn thấy người khác làm gì cũng nhớ kỹ, ví dụ như ai giúp đỡ ai làm việc gì, bất kể việc có thành hay không, người được giúp đỡ đều phải nói như vậy. Lúc này Mộc Thanh giúp nàng mặc quần áo, nàng liền hỏi theo nói đa tạ.
Mộc Thanh buộc chặt dây áo lót, rũ mi trầm tư chốc lát, dạy bảo:”Thứ này không thể mặc lung tung, cũng không thể để cho người khác nhìn thấy, ngoại bào không thể long lẻo, ngoại trừ đi ngủ và đi tắm, thời gian còn lại đều phải…” Nói đến việc này, nàng trầm ngâm giây lát, lại nói:” Mặc y phục đi ra ngoài thì không thể biến thành hồ ly nữa, phải giữ quy tắc, không được vi phạm.”
Nàng tận lực nói dễ hiểu một chút, nhưng cũng không nói quá trực tiếp, giống như dạy một đứa trẻ ba tuổi.
Nghiệt chướng xưa nay làm việc tùy tâm sở dục, bình thường âm thầm làm càn cũng thôi đi, nhưng nếu như ở bên ngoài vẫn tiếp tục xằng bậy, nhất định sẽ gây ra không ít phiền toái, hơn nữa thế giới phức tạp thiện ác khó phân, lòng người cách lớp da, Bạch Xu cái gì cũng đều không hiểu, dễ dàng bị lừa gạt.
Bạch Xu cái hiểu cái không mà gật đầu, mặc dù không hiểu vì sao không thể biến thành hồ ly, cùng với cái gì là quy tắc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:”Được.”
Mộc Thanh khẽ rũ mắt, chợt nhìn thấy hai đóa hồng mai dưới áo lót, giọng nói trầm thấp mấy phần:”Sau này phải tự mặc quần áo, không biết thì học , hiểu chưa?”
Y phục của Nội Vụ Đường được cắt may thống nhất, cơ bản chia làm vài loại kiểu dáng, Mộc Thanh dựa theo chiều cao của Bạch Xu lấy một kiểu trong số đó, cho rằng nàng sẽ mặc vừa, kết quả áo lót mặc không vừa. Nghiệt chướng sau khi hóa thành hình người bộ ngực no đủ, một mảnh vải che không hết, trái lại khiến hai khỏa ngân tuyết càng thêm hiển lộ, mây mỏng không che được núi cao, đồi núi chập trùng vô cùng đáng chú ý.
Bạch Xu làm yêu thú không biết mặc cái này làm gì, trước đó nàng cũng chỉ mặc trung y và ngoại bào, lúc này bị bó buộc có chút khó chịu, giơ tay muốn kéo xuống.
Mộc Thanh thần sắc khẽ động, mất tự nhiên ngăn tay nàng lại:” Đây là nội y, nữ tử đều phải mặc, đừng kéo loạn.”
“Khó chịu…” Bạch Xu nghe lời không kéo nữa, thắt lưng cong xuống, có chút ủy khuất cùng oán giận:” Khó chịu, không muốn mặc.”
Nàng vừa lộn xộn, mảnh vải đang bó buộc chỗ kia liền biến dạng, Mộc Thanh lập tức quay mặt đi, phủ thêm một kiện ngoại bào cho nàng, vừa mặc vừa chỉ dạy. Bạch Xu nghe vậy gật đầu, thỉnh thoảng cọ cọ, sáng nay nàng trái lại rất ngoan ngoãn.
Trước kia muốn chết muốn sống không chịu mặc quần áo, chỉ hiếm lạ cái đuôi của mình, hiện tại lại chủ động hóa hình, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó, Mộc Thanh muốn hỏi nhưng không hỏi được, chờ mặc quần áo xong lại chải đầu cho nàng, nhưng cũng không chải kiểu tóc quá phức tạp, chỉ tùy ý vấn lên, cắm một cây bạch ngọc trâm mộc mạc.
Đây là lần đầu tiên Bạch Xu ra dáng ra hình sau khi biến hóa, nàng vô cùng ngạc nhiên đối với bạch ngọc trâm trên đầu, nghiêng đầu nhìn gương đồng, xem xét vài lần mới nghi hoặc hỏi:”Cái này, cho A Xu sao?”
Bạch ngọc trâm này vài năm trước Mộc Thanh đã từng dùng, không phải bảo vật đáng giá gì, hôm nay nàng ấy dùng được thì nàng liền tặng đi, nàng không để tâm, đáp:” Nếu như ngươi thích thì cứ giữ lại.”
Mặc dù không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng Bạch Xu cũng hiểu được đây là tặng cho nàng, phàm nhân chỉ khi có quan hệ tốt mới có thể tặng đồ cho đối phương, nàng nhìn gương đồng không chớp mắt, ấp úng nói:” Thích…”
Nói xong, nàng nâng tay lên cẩn thận sờ cây trâm, bạch ngọc mát lạnh, một khắc lúc chạm vào nàng bất giác run tay, nhìn người mi mục như họa trong gương, rồi lại lẩm bẩm:” A Xu thích.”
Sâu lâu ở nơi hoang vắng, quanh năm suốt tháng cô độc một mình, không hiểu trần thế, chỉ cần một chút ý tốt cũng đã thỏa mãn rồi.
“Muốn đi đâu?” Mộc Thanh hỏi, không hề nghe nàng lẩm bẩm.
Bạch Xu quay đầu lại, do dự không quyết, nàng lắc đầu:” Không ra ngoài.”
Không ra ngoài còn muốn ăn diện một phen? Mộc Thanh ngẩn ra, lập tức nghĩ đến nàng làm việc luôn tùy hứng như vậy, cho nên cũng có thể thông cảm, nàng nói:” Có thể ra ngoài đi dạo Bắc Phong một chút, rừng cây và sân huấn luyện, nơi đó nhiều người náo nhiệt.”
Bạch Xu chỉ ừ một tiếng, một chút cũng không để tâm.
Nàng thật sự không hề ra ngoài, thời gian kế tiếp đều ở trong Ẩn Nguyệt Lâu, có lúc ở phòng ngủ, có lúc ôm con thỏ đi khắp nơi, ngày ngày đêm đêm đều nằm trên mái nhà nhìn dãy núi phía xa.
Mộc Thanh thân là trưởng lão, gần đây đều phải đến huấn đường giảng bài, giảng kinh sử hoặc là dạy công pháp cho các đệ tử, lúc mặt trời lặn trở về vẫn luôn có thể nhìn thấy thân ảnh của Bạch Xu, nàng không thể lý giải hành vi này, vì vậy hỏi:”Lên mái nhà nhìn cái gì?”
Bạch Xu qua loa đáp:” Không có gì.”
Nói xong, nàng quay đầu không nhìn người.
Thực sự kỳ quái.
Ban đêm, Mộc Thanh vẫn thắp đèn xem sách cổ, mài mực đề bút sao chép, cẩn thận nghiền ngẫm công pháp bí thuật tiền nhân truyền lại, Bạch Xu vốn nên lên giường nghỉ ngơi đột nhiên thay đổi bản tính lười nhác thường ngày, yên lặng đứng ở một bên quan sát. Nghiệt chướng không biết chữ, dĩ nhiên xem không hiểu sách viết cái gì, lại càng không biết nội dung của sách cổ, chỉ cảm thấy mới lạ nên nhìn, có thể là đang nghi hoặc vì sao Mộc Thanh mỗi đêm đều phải làm chuyện này.
Nhìn thấy Mộc Thanh nâng tay áo thoăn thoắt viết chữ, chưa hề dừng tay, nàng cũng nhìn không chuyển mắt, rồi lại cúi đầu nhìn tay của mình, cũng là tay ngọc năm ngón thon dài.
Nàng hữu mô hữu dạng bắt chước Mộc Thanh, nâng tay viết vẽ vào hư không.
Mộc Thanh liếc thấy, Bạch Xu cũng nghiêng đầu nhìn lại.
“Muốn học?” Mộc Thanh hỏi, đặt bút xuống.
Bạch Xu không hé răng, chỉ bình tĩnh nhìn giấy và bút mực, dường như đang rối rắm vì sao mực nước màu đen mà giấy lại màu trắng.
Mộc Thanh nhường ra một vị trí, một lần nữa chấp bút, tiện tay trải một tờ giấy trắng ra bàn, viết hai chữ Bạch Xu lên trên giấy, dự định nhân cơ hội này dạy nàng học chữ, nếu đã biến thành người, muốn học tập hành vi và quy tắc, nhất định phải biết chữ, một chữ cũng không biết tất nhiên là không thể dạy dỗ được.
” Đây là tên của ngươi.” Mộc Thanh ôn nhu nói, chỉ vào chữ dạy nàng đọc, đồng thời cũng giải thích hàm nghĩa trong đó.
Bạch Xu đến gần, nhìn nàng, rồi lại nhìn chữ, sau đó đọc một lần.
Thật ra Mộc Thanh cũng không biết tên của nàng nên viết là Bạch Xu hay là Bạch Thư, hay là chữ khác, tóm lại bản thân Bạch Xu cũng không biết, cho nên nàng quyết định thay nàng ấy, xu sắc vô song, vô cùng thích hợp với bản tính của nghiệt chướng này.
Bạch Xu rút trang giấy ra, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, không dám xác định hỏi:”Tên của A Xu?”
Vừa vào nhân thế, thế gian vạn vật đối với nàng mà nói đều là hoàn toàn bất đồng, những ngày qua nàng tiếp thu rất nhiều quan niệm phá vỡ hồ sinh, còn chưa hoàn hồn từ niềm vui được tặng bạch ngọc trâm, lại đến thứ khác.
Mộc Thanh đề bút viết vài từ đơn lên một trang giấy khác, từng bước chỉ dạy, nàng cũng viết ba chữ Ẩn Nguyệt Lâu, để Bạch Xu mau chóng nhập môn nàng còn biết bằng chữ Khải* đơn giản dễ nhớ. Bạch Xu không hé răng, nhưng đều dụng tâm lắng nghe, Mộc Thanh dạy cái gì nàng cũng học, nàng thiên tư thông minh, tay chân lại vụng về muốn chết, nhưng trong việc học tập quả thực giống như có thần tiên trợ giúp, dạy đây hiểu đó.
*Chữ Khải: là một trong những cách viết của chữ Hán, giống như phồn thể, giản thể ngày nay.
Bạch Xu không biết cách cầm bút, nàng cầm lấy cán bút không thể nào xuống tay, Mộc Thanh chỉ đành tay cầm tay dạy nàng. Hai tay nắm cùng một chỗ, nhiệt độ truyền cho nhau, Bạch Xu phân vân chốc lát, rốt cuộc dùng tay kia phủ lên tay Mộc Thanh.
Chuyển biến đột ngột khiến Mộc Thanh nhất thời không phản ứng kịp, cảm thụ được đầu ngón tay của đối phương đang vuốt ve ngòn tay mình, nàng vô thức rút tay ra, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt sâu không thấy đáy của người kia, cổ họng nghẹn lại, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Một lúc lâu sau, nàng mới rụt ngón tay lại, thấp giọng:”Tự mình cầm bút, vừa rồi đã dạy ngươi.”
Bạch Xu không nhúc nhích, trực tiếp trả lời:”Không biết, không cầm được.”
Vừa rồi học chữ rất nhanh, chấp bút lại không biết, làm sao có thể. Mộc Thanh tận lực kéo giãn cự ly, không hề tiếp xúc, kiên trì tiếp tục dạy.
Cũng may sau đó người kia không xằng bậy, theo khuôn phép cũ yên tĩnh học chữ.
Cho đến hừng đông, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, Mộc Thanh mới dừng bút.
“Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.”
Bạch Xu thay đổi tính thích làm ầm ĩ ngày xưa, theo nàng cùng rửa mặt chải đầu, uống hai ngụm trà liền lên giường nằm. Mộc Thanh thổi tắt ngọn đèn, nhìn thấy chăn phồng lên, bỗng nhiên nghĩ đến sau này không thể ngủ chung nữa, lúc Bạch Xu duy trì bản thể còn có thể miễn cưỡng ở cùng nhau, sau khi biến hóa thì không thích hợp, nhưng cân nhắc đến lúc này đêm đã khuya cho nên tạm thời chấp nhận, dự định ngày mai sẽ tìm một gian phòng trống cho nghiệt chướng này, ở một thời gian rồi sẽ sẽ đưa nàng ấy đến Bắc Phong ở cùng những đệ tử khác, không thể cứ ở mãi chỗ này.
Phù Ngọc Sơn đêm khuya yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng không lọt vào phòng, hai người nằm trên một cái giường không nói lời nào, cuối cùng vẫn là Mộc Thanh ngủ trước, mà Bạch Xu nằm bên trong chờ nàng ngủ say mới xoay người lại, không bao lâu sau lại biến trở về bản thể, rút vào trong lòng nàng, dùng chân trước lay vài cái.
Ngày tháng còn lại vẫn như cũ, mỗi ngày Mộc Thanh đều sẽ đi ra ngoài, Bạch Xu thì ở trong Ẩn Nguyệt Lâu.
Bất quá thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến Ẩn Nguyệt Lâu nhìn thấy Bạch Xu, khởi điểm tất cả mọi người không để tâm, cho rằng nàng chỉ là một đệ tử làm tạp dịch ở nơi này, nào biết qua nửa tháng nàng vẫn ở đây, thoạt nhìn cũng không giống tạp dịch, thời gian lâu dần, có người âm thầm điều tra nàng.
Môn hạ đệ tử của Trường Trữ trưởng lão chỉ có một người, vậy người này là ai?
Mùa xuân năm nay là thời gian Phượng Linh Tông chiêu mộ đệ tử ba năm một lần, tuyển chọn môn đồ từ khắp các nơi. Những đệ tử nhập môn có thiên phú tu đạo được chọn lựa, một phần đã lần lượt được đưa đến tạp viện ở phía Bắc Phù Ngọc Sơn, cuối tháng ba những người này sẽ chính thức bái vào sư môn, dĩ nhiên, trong đó chỉ có một số ít người có tiềm lực mới có thể trở thành đệ tử của bốn vị trưởng lão, một số khác được các chủ sự của Phượng Linh Tông thu nhận, phần lớn còn lại sẽ dựa theo tư chất phái đến các phân đường, có môn nhưng không có sư, theo chúng đệ tử cùng học cách tu đạo.
Trong bốn vị trưởng lão, Mộc Thanh là người thu nhận ít đồ đệ nhất, ba vị khác môn hạ đệ tử ít nhất cũng có hơn mười người, chỉ riêng nàng có duy nhất Lục Phó Ngôn. Nàng danh vọng cao thực lực mạnh, lại có danh xưng đệ nhất tông sư, theo lý hẳn là thu nhiều đệ tử dốc lòng bồi dưỡng mới phải, dù sao cũng phải giúp Tu Chân Giới bồi dưỡng mấy vị anh tài, nhưng mà vị này tính tình kỳ quái, độc lai độc vãng quen rồi, ngoại trừ Lục Phó Ngôn kiên quyết không thu đồ đệ khác, mặc kệ người khác khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Thật ra thu nhận Lục Phó Ngôn cũng không phải nàng mong muốn, mà bởi vì trước khi Mộc Thanh gia nhập Phượng Linh Tông đã từng chịu không ít ân tình của phụ thân Lục Phó Ngôn – Lục Triển Hạc, nói chung là trong đó có nhiều nguyên nhân sâu xa. Năm ấy Lục Phó Ngôn bái vào Phượng Linh Tông, Lục lão đầu mang mặt già đến Phù Ngọc Sơn, sống chết ăn vạ ở Ẩn Nguyệt Lâu không chịu rời đi, chỉ còn thiếu bước cùng Lục Phó Ngôn mười hai tuổi quỳ gối ngoài cửa cầu bái sư.
Sau đó là Thái Chân không nhìn nổi, nói tình nói lý, dù sao thì cuối cùng Mộc Thanh mới không tình nguyện mà nhận lấy vị kỳ tài này.
Mấy năm trước có nhập môn đệ tử không có mắt cho rằng có thể đả động khối băng này, sử xuất tất cả bản lĩnh muốn bái sư, nhưng bất kể là tặng lễ vật hay là giả vờ đáng thương, hoặc là kiên trì mấy tháng cũng chưa từng có ai thành công. Đã từng có vị đệ tử tư chất hơn người lòng đầy chí khí, cho rằng bản thân nhất định có thể cảm hóa Mộc Thanh, vì vậy quỳ gối giữa đại tuyết ở trước cửa Ẩn Nguyệt Lâu cầu sư, tin rằng chỉ cần quyết chí ắt sẽ thành công, ai biết quỳ đến hôn mê, hai chân thiếu chút nữa tàn phế, Mộc Thanh vẫn bất vi sở động, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Lâu ngày dài tháng, Mộc tông sư lạnh lùng, chỉ thu nhận một đồ đệ đã trở thành sự tích lưu truyền khắp nơi, càng nhiều đệ tử vấp phải trắc trở, người dám đi Ẩn Nguyệt Lâu lại càng ít, lần tuyển mộ ba năm trước đây càng không có ai tự mình chuốc lấy cực khổ.
Người chủ trì việc tuyển chọn đệ tử mỗi kỳ sẽ thay phiên một lần, lần này trùng hợp đến phiên Mộc Thanh, vì vậy có người suy đoán Bạch Xu là đệ tử mới nhập môn, muốn bái Mộc Thanh làm sư phụ.
Dĩ nhiên, bắt đầu chỉ là suy đoán nhưng đồn đi đồn lại đã biến giả thành thật, không bao lâu toàn bộ mọi người trong Phượng Linh Tông đều biết có một đệ tử nhập môn không tin đồn đãi, sống chết muốn đến Ẩn Nguyệt Lâu chịu khổ.
Hai đương sự không hề biết chuyện, cũng không ai dám nói chuyện này trước mặt Mộc Thanh, cho nên lời đồn bay khắp trời mà các nàng còn chưa hề hay biết.
Ngày hôm đó tinh không vạn lý, thời tiết rất tốt, A Lương nhàn hạ không có chuyện gì làm, đột nhiên nhớ đến đã lâu không thấy Bạch Xu, trước đó hắn tương đối bận rộn, cả ngày theo Giang Lâm chạy tới chạy lui, không có thời gian đến Ẩn Nguyệt Lâu, hiện tại có rãnh rỗi nên đến xem thử.
A Lương mang theo một giỏ thức ăn, chủ yếu là đến thăm hồ ly.
Hắn tuổi tác không lớn, tâm tư lại phóng khoáng, lần trước bị cào một cái cũng không tức giận, hoàn toàn không để trong lòng.
Mộc Thanh đến chính điện tìm Thái Chân, hôm nay không ở Ẩn Nguyệt Lâu.
Bên trong vắng vẻ, đi vào tìm nửa vòng cũng không nhìn thấy bóng người, thanh tịnh cô tịch, ngoại trừ hoa cỏ chính là cây cối, A Lương lại đi một lát cũng không thấy thỏ rừng và bạch hồ, gãi đầu lẩm bẩm:”Không phải là ra ngoài rồi chứ, không ở đây?”
Có lẽ là thế, hồ ly thích chạy nhảy, làm sao có thể ngoan ngoãn ở một chỗ, nói không chừng đã đến đỉnh núi nào đó chơi rồi.
Suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lần này hẳn là đến một chuyến vô ích rồi.
“Ban đêm hãy quay lại.” Hắn nói thầm, xoay người rời đi.
Nhưng mà vừa quay đầu lại đã nhìn thấy con thỏ không biết nhảy ra từ lúc nào, con thỏ đã mập mạp hơn, sắp mập thành quả bóng rồi, lông dài thịt nhiều sắp không nhìn thấy đôi mắt nữa rồi, nó nhàn nhã ăn cỏ, lười biếng cắn một miếng rồi lại nhai vài cái.
A Lương ngẩn người, nghi hoặc không biết nó nhảy ra từ chỗ nào, lại thấy nó đột nhiên cứng đờ, cái mông to mọng xoay tròn, nhanh chóng chôn đầu vào trong nắm cỏ, dường như đang sợ hãi tránh né.
Mà lúc này, một thân ảnh cao gầy xinh đẹp xuất hiện, vừa vặn ngăn trở lối đi.
Người đến là một nữ tử, sau khi hắn nhập môn chưa bao giờ gặp qua, đối phương dung mạo xinh đẹp yêu diễm, mi mỏng môi đỏ, bất luận dung mạo hay là tư thái đều muốn quyến rũ hơn Ngọc Hoa trưởng lão vài phần, hơn nữa không chút dung tục, A Lương tuổi còn trẻ, không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Nhìn nữ tử trầm mặc cao hơn mình một cái đầu, khí thế của A Lương đột nhiên giảm mạnh, hắn còn chưa đến tuổi sản sinh tâm tư ái mộ đối với nữ nhân, ngoại trừ cảm thấy đối phương xinh đẹp, thì cũng không có suy nghĩ gì khác.
Hắn đã nghe qua lời đồn bái sư, đoán rằng Bạch Xu khả năng chính là nhập môn đệ tử kia, xuất phát từ thiên chí hắn chủ động bắt chuyện, ai biết mới vừa nở nụ cười, nữ tử đã nhíu mày không vui, dường như có chút mất hứng.
A Lương ngây ngốc, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, bất quá vẫn mở miệng nói:” Sư muội mạnh khỏe.”
Đệ tử Phượng Linh Tông xưng hô theo bối phận, A Lương lớn lên ở Phượng Linh Tông, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng bối phận không thấp, hắn coi như hiền lành, cho dù Bạch Xu còn không tính là đệ tử chính thức của Phượng Linh Tông nhưng vẫn gọi nàng một tiếng sư muội, xem như thể hiện sự tôn trọng.
Đáng tiếc Bạch Xu không hiểu, lãng phí lòng tốt của người ta. Nghiệt chướng thù dai, đến nay vẫn nhớ A Lương luôn miệng khen ngợi Lục Phó Ngôn, nàng tâm cao khí ngạo mà xoay mặt đi, liếc xéo đối phương, một chữ cũng không nói, cố ý phớt lời người ta.
Một lát sau, nàng khom người muốn ôm lấy con thỏ.
“Ai, đừng chạm vào!” A Lương lập tức lên tiếng ngăn cản, kéo người đi.
Bạch Xu nhìn hắn một cách khó hiểu, không rõ hắn đang lớn tiếng kêu to cái gì, không chút trầm ổn.
A Lương giải thích:” Ngươi mới đến đây chưa lâu, chắc còn không biết, nơi này có một con bạch hồ biết không? Đây là bảo bối của nó, nha đầu kia tính tình không tốt, quen được nuông chiều, lúc tức giận sẽ cào người. Hẳn là nó đã ra ngoài, nếu không nhìn thấy nhất định sẽ buồn bực, dù sao thì không nên đụng vào là được rồi.”
Nhận thấy hắn đang nói mình, Bạch Xu ngừng động tác, nghe được mấy chữ ‘tính tình không tốt’, ‘quen được nuông chiều’, lúc này có chút mất hứng, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời mưa giăng sấm đánh, ánh mắt cũng thâm trầm sâu không thấy đáy.
Nhưng A Lương không biết xem mặt sắc, cho rằng nàng đây là mới nhập môn chưa thay đổi được tính cách nhu nhược, không chịu nổi việc bị người ta nhắc nhở. Đệ tử vừa mới bước vào đại môn đại phái ít nhiều đều có tật xấu này, tất cả đều cho rằng bản thân là kỳ tài, cái mũi cao hơn đôi mắt, xem bản thân là độc nhất vô nhị, cơ bản đều phải trải qua trắc trở mới có thể nhận rõ hiện thực.
Người như thế hắn đã gặp rất nhiều, vì vậy một chút cũng không để tâm, cười dài hỏi:” Sư muội hôm nay có nhìn thấy Trường Trữ trưởng lão không?”
Hắn nghe đồn nàng muốn đến bái sư, cho nên muốn nhiều chuyện thăm dò xem sao.
Bạch Xu nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, không dự định để ý tới, thấy hắn còn không đi, ngữ khí cứng nhắc hỏi ngược lại:” Ngươi… Đến đây làm gì?”
A Lương tính tình ôn hòa, lắc lắc cái giỏ trong tay, vén tấm vải bố phủ phía trên ra:”Nha, đến tặng thức ăn cho bạch hồ, nó thích cái này.”
Bên trong tất cả đều là món Bạch Xu thích ăn, cao điểm mềm mại thơm ngọt. Hắn rất có tâm, còn mang nhiều như vậy, sợ nàng ăn không đủ.
Trông thấy một giỏ thức ăn ngon miệng, Bạch Xu thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào, nàng không hiểu phương thức đối nhân xử thế của con người, bất luận cử chỉ hay là tâm tình đều thể hiện rất trực tiếp, vui vẻ thì lăn lộn, phẫn nộ thì nhe nanh múa vuốt, nàng cho rằng mình còn đang mâu thuẫn với A Lương, đối phương lại tràn đầy tiếu ý mang thức ăn đến.
Nàng ngừng chống đối, nhất thời nghẹn lời.
A Lương không nhìn ra vẻ bất thường của nàng, lải nhải nói một đống chuyện, thỉnh thoảng lôi kéo làm quen, hỏi nàng là người ở đâu, hiện nay ở trạch viện nào, vân vân và vân vân.
Vẻ thân quen như vậy làm cho Bạch Xu có chút không được tự nhiên, giả vờ rụt rè giữ vững cao ngạo, cũng không tỏ vẻ khó chịu nữa, nhiều vấn đề nàng đều trả lời không được, thậm chí có một số việc nghe không hiểu, chỉ có thể hiểu đại khái.
A Lương cho rằng đây là nàng không muốn để lộ nội tình cho nên biết điều không hỏi nữa, nhìn thấy bên hông Bạch Xu không có thứ gì cả, hắn liền biết con đường bái sư của nàng còn rất xa, vì vậy còn cổ vũ vài câu. Dù sao đã nhiều năm qua, trong số những đệ tử chấp nhất muốn bái sư, Bạch Xu là người duy nhất có thể bước vào Ẩn Nguyệt Lâu.
Phượng Linh Tông có một quy định bất thành văn, đệ tử bên hông đeo càng nhiều đồ vật, càng to nặng thì người này càng được tôn trọng, địa vị cũng càng cao.
Đó không phải những thứ tùy tiện treo lên, mà phải dựa vào chính mình giành lấy được, ví dụ như hoa tai được ban thưởng khi chiến thắng tỷ thí trong tông môn, túi gấm công pháp nhận được khi trấn áp tai hoạ trừ ma vệ đạo, hoặc là một mình chém giết yêu vật làm hại một phương lấy được răng nanh của yêu vật đó làm thành vật phẩm trang sức, dùng đó thể hiện thực lực. Dĩ nhiên, nếu như có thể trở thành đồ đệ của vị trưởng lão, chủ sự hoặc hộ pháp nào đó, vậy bọn họ cũng sẽ ban cho đệ tử một tín vật tượng trưng, cho thấy đó là đồ đệ của mình.
Bên hông Bạch Xu trống không, một vật trang sức cũng không có, đó chính là chưa bái sư thành công.
Nàng bị A Lương làm cho mơ hồ, không biết những lời này đến cùng là có ý gì.
Con thỏ nhân lúc hai người bọn họ nói chuyện mà trốn chạy, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, mà đi tìm nó trước.
A Lương là một người không giấu được chuyện gì, nghe các sư huynh đệ ở Trúc Viện đều đang thảo luận về Bạch Xu, hắn nhịn không được tỏ vẻ thần bí tiết lộ vài câu, nói bản thân đã từng gặp Bạch Xu.
Các sư huynh đệ đều hiếu kỳ xúm lại, ngươi một câu ta một câu, líu ríu như chim tước.
Triều Sinh sư huynh cũng tham dự trong đó, nghe đến quên quán của Bạch Xu, hắn có chút kinh ngạc:” Người ở Lạc Thành, rất hữu duyên a, lần trước chúng ta từng đến đó, sau này gặp mặt cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Là chỗ nào của Lạc Thành?”
Một đám người mồm năm miệng mười. Ngày tháng tu luyện nhàm chán, trò chuyện trở thành một trong số ít thú vui, không đến nửa khắc, mọi người đều biết vị đệ tử muốn bái vào môn hạ của Mộc Thanh là nhân sĩ phương nào, hình dáng ra sao, tiến triển đến bước nào.
Bạch Xu ở Ẩn Nguyệt Lâu hồn nhiên không biết gì, nàng làm người mấy ngày, vẫn chưa thích ứng đã bị Mộc Thanh đuổi đến một gian phòng khác. Mộc Thanh nói với nàng rất nhiều đạo lý lớn, nói chung chính là nên ngủ riêng, nàng nghe không hiểu, nói như thế nào cũng không chịu, vì vậy ban ngày biến thành người, buổi tối quay về bản thể, mặt dày mày dạn chính là muốn ngủ phòng của Mộc Thanh.
Nghiệt chướng đã quen giả vờ đáng thương, Mộc Thanh không cho vào phòng, nàng sẽ giả chết giả vờ khó chịu, nay đan điền đau nhức mai tức ngực, yết ớt ngã vào trên cửa, chính là không chịu để yên.
Náo loạn không ngừng nghỉ, thật sự là không được yên bình vạn phần đau đầu, cuối cùng Mộc Thanh vẫn phải cho nàng vào.
Trước kia Bạch Xu còn để tâm chuyện Lục Phó Ngôn, nhưng gần đây có việc để làm nên không nhớ rõ nữa, có lẽ là uống vài giọt mực, đầu nàng đột nhiên trở nên thông minh, biết nên làm như thế nào mới sẽ không bị đuổi đi, tiếp tục ở lại chỗ này.
Buổi tối Mộc Thanh vừa vào cửa nàng đột nhiên biến trở về bản thể lao đến, vòng quanh khoe mã bên cạnh đối phương.
Mộc Thanh biết trong hồ lô của nghiệt chướng có bán thuốc gì, cho nên cũng không phản ứng.
Lúc tĩnh tọa, nắm lông trắng nhất định muốn nằm trong lòng nàng, còn muốn dùng đuôi quấn lấy eo nàng, dù sao thì chính là muốn dán lên trên người nàng.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Mộc Thanh đẩy cái đuôi trên lưng ra, đạm nhạt nói một câu.
Bạch Xu nhúc nhích rồi lại quấn tới, mặt dày ra vẻ không hiểu, trả lời:” Không buồn ngủ, không muốn ngủ.”
Mộc Thanh lại kéo đuôi nàng ra.
Nghiệt chướng rất kiên nhẫn, phút chốc một cái đuôi biến thành ba cái, tất cả đều cuốn lấy đối phương:” A Xu muốn viết chữ, muốn ngươi dạy.”
Rất biết tùy cơ ứng biến, không cho quấn lấy thì cố ý tìm việc. Mộc Thanh muốn nói lại thôi, bị đôi mắt to tròn của nghiệt chướng nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng trả lời:” Đêm đã khuya, ngày mai sẽ dạy.”
Bạch Xu lúc này mới nới lỏng sức lực trên đuôi, nga một tiếng sau đó nằm sấp xuống, kìm lòng không đậu mà vẫy vẫy đuôi.
Mộc Thanh rũ mi, nhắm mắt tĩnh tu.
Bạch Xu hiển nhiên là vui vẻ, cái đuôi sắp vểnh lên trời, bất quá vẫn nhịn xuống, trong thời gian này nàng học không ít phương pháp đối nhân xử thế, toàn bộ đều dùng vào việc ở chung với Mộc Thanh, chỉ hai câu đơn giản như vậy Mộc Thanh đã đồng ý ngày mai sẽ dạy nàng viết chữ, so với ăn vạ thì hiệu quả hơn nhiều.
Nàng có chút đắc ý, suy nghĩ rồi xoay người nằm ngửa, nhẹ nhàng cọ vào tay Mộc Thanh.
Đêm hôm đó, Bạch Xu cứ như vậy nằm ngủ trên đùi Mộc Thanh, ước chừng giờ Tý mới bị bế lên giường, nàng không hề phát giác, chỉ mơ mơ màng màng lâm vào một giấc mộng tươi đẹp.
Mộng cảnh mông lung hư huyễn, nàng mặc một thân trường bào diễm lệ như lửa, ở trong một đại điện nguy nga hoa lệ, bức màng buông xuống, dưới ánh nến mờ nhạt, bốn phía trống trãi vắng lặng, quá mức trầm úc, ánh sáng mờ nhạt không thể chiếu hết không gian rộng lớn này.
Nàng từng bước một chậm rãi tiến đến chiếc giường cách đó không xa, nâng bàn tay thon dài vén ra trùng điệp hồng sa*, ngồi bên giường, ánh mắt buông xuống.
*Sa: một loại vải mỏng diệt bằng tơ, được dệt khá thưa, thường dùng làm màng (sa trướng).
Trên giường vô cùng hỗn độn, ở giữa nằm một nữ nhân.
Đôi mắt của nữ nhân kia bị sa mỏng đỏ tươi che khuất, thần sắc ẩn nhẫn mà khắc chế, nàng tựa hồ có chút khó nhịn, sóng nhiệt chưa tan, không cách nào thoát ra được.
Bạch Xu không cách nào khống chế được bản thân, ở trong mộng nàng nắm lấy tay nữ nhân, thâm tình mê luyến hôn lên đó, cúi người thì thầm bên tai đối phương:”Sư tôn…”