Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 22

Chương 22: Đột Nhiên

 

Đệ tử trong huấn đường đều nhìn thấy bạch hồ ngoài trên cửa sổ, nhưng bởi vì uy nghiêm của Mộc tông sư, không ai dám làm càn, tất cả đều trộm liếc nhìn mà thôi.

 

Thời gian này Bạch Xu không ít lần đến Trúc Viện, tất cả mọi người cho rằng nàng là linh sủng, nghiệt chướng cũng sẽ không giải thích, lâu dần gần như toàn bộ Phượng Linh Tông đều biết Trường Trữ trưởng lão nuôi một con hồ ly trắng, nhiều đệ tử đều muốn nhìn thấy một lần, đáng tiếc Bạch Xu đột nhiên lại không đến Trúc Viện nữa, hôm nay lại có thể nhìn thấy ở huấn đường, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc.

 

Bạch Xu không có một chút tự giác, ngồi bất động ở chỗ đó, cố ý vô ý nhìn chằm chằm vào bên trong, tuy rằng không trực tiếp nhìn Mộc Thanh nhưng ánh mắt lại hữu ý vô tình đảo qua nơi nàng đứng. Mộc Thanh trầm mặc, dù sao nơi này còn có hơn một trăm đệ tử, dù sao nàng cũng không thể đi qua đó, cho nên mặt không đổi sắc tiếp tục giảng dạy.

 

Không bao lâu sau, có đệ tử to gan thì thầm nhỏ giọng đàm luận về bạch hồ cùng với người bên cạnh, nghiễm nhiên phi thường hiếu kỳ. Mộc Thanh thính tai nghe thấy, không khỏi nhíu mày lạnh lùng đảo mắt nhìn xuống, đệ tử kia nhất thời im tiếng, lập tức ngậm miệng, dáng ngồi đoan chính.

 

Những người khác nhìn thấy sắc mặt Mộc tông sư hơi trầm xuống, liền nhanh nhẹn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám ngó nghiêng nữa, đều chăm chú nghe giảng.

 

Phượng Linh Tông có bốn vị trưởng lão, ba vị kia mỗi người một vẻ, nhưng không mấy nghiêm khắc, chỉ riêng Trường Trữ trưởng lão, nhìn như rất ôn hòa, nhưng một khi trừng phạt người khác thì không chút nương tay, mỗi lần giảng bài kết thúc luôn luôn có hai ba đệ tử xui xẻo bị giáo huấn, bởi vì không thể tạo được kết giới mà bị Mộc tông sư mắng là gỗ mục không thể chạm trổ, mặt hắn đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn độn thổ cho xong.

 

Bạch Xu ngồi trên cửa sổ không nhúc nhích, Mộc Thanh ở đây, các đệ tử cũng không dám đến vây xem, không bao lâu sau lần lượt rời đi, nội đường cũng chỉ còn lại một người một hồ ly.

 

Mộc Thanh đi ra ngoài, Bạch Xu chậm rãi đuổi theo.

 

Phù Ngọc Sơn buổi chiều nơi nào cũng có người, tốp năm tốp ba cùng đến Ngũ Cốc Trai, lúc sắp đến Ẩn Nguyệt Lâu, người đi lại mới dần thưa thớt. Mộc Thanh thả chậm bước chân, chờ hồ ly đến gần, nàng mới thấp giọng hỏi:”Mấy ngày nay vẫn luôn ủ rũ, ai chọc giận ngươi sao?”

 

Bạch Xu vẫy đuôi, nhẹ nhàng nói:”Không.”

 

Nàng không ngẩng đầu nhìn lấy một cái, mà chỉ đi thẳng về phía trước, bóng lưng cô độc.

 

Mộc Thanh không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng khẽ mím môi, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không hỏi lại.

 

Trở lại Ẩn Nguyệt Lâu, Bạch Xu im lặng nằm trên lan can, đem bản thân cuộn thành một nắm, chỉ lúc ăn cơm mới vào trong phòng. Mộc Thanh đẩy hai đĩa thức ăn đến, nói:”Ngũ Cốc Trai vừa mới đưa đến, nếm thử đi.”

 

Bạch Xu không nói chuyện, yên lặng ăn, nhảy đến trên bàn dùng móng vuốt kéo chiếc đĩa, tha hai miếng vào trong chén của mình, lúc sắp ăn xong không biết chợt nghĩ đến cái gì, nàng chăm chú nhìn móng vuốt trầm tư một hồi, lại ngẩng đầu nhìn bàn tay sạch sẽ trắng nõn của Mộc Thanh.

 

Nàng làm hồ ly quen rồi, thích dùng hình thái bản thể, nhưng đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ, người là người, yêu là yêu, là hai chủng loại bất đồng.

 

Nàng mờ mịt nhìn một hồi lâu, giây phút Mộc Thanh đưa tay ra, nàng bỗng nhiên dùng chân trước đặt lên lưng bàn tay của đối phương.

 

Hành động này vô cùng đột ngột, Mộc Thanh sửng sốt.

 

Chỉ nghe nắm lông trắng trầm thấp nói:”Chân của A Xu…”

 

Nàng không biết đây là ý gì:” Làm sao vậy?”

 

Bạch Xu không trả lời, giơ chân lên rồi lại buông xuống, nghiêm túc so sánh một hồi lâu, nghiệt chướng tâm tư khiêu thoát, lại không biết cách diễn đạt, nhìn có vẻ mơ mơ hồ hồ, nàng rũ đuôi, cho đến lúc ăn xong vẫn còn chìm đắm trong mất mát, thỉnh thoảng nhìn hai chân trước chân sau của bản thân, thỉnh thoảng nhìn cái đuôi, lại nhăn nhó nhìn Mộc Thanh, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ.

 

Hỏi vài câu cũng hỏi không ra nguyên do, Mộc Thanh không có cách nào liền tùy ý nàng trầm tư, chỉ là trước khi đi ngủ, lơ đãng nghe nghiệt chướng có chút ảo não nhỏ giọng nói:” A Xu là yêu a…”

 

Mộc Thanh không khỏi giương mắt nhìn, chỉ thấy nghiệt chướng cuộn mình lại, hoàn toàn cuộn thành một quả cầu, không ngừng lăn qua lăn lại.

 

Quái dị không chỉ có điểm này.

 

Sáng sớm hôm sau, Bạch Xu dĩ nhiên còn thức sớm hơn cả Mộc Thanh, nàng thẳng tắp nằm giả chết trên giường suốt một khắc, sau đó thức dậy thắp đèn, lục lọi một hồi lại về tới trên giường.

 

Mộc Thanh là bị nghiệt chướng quấy nhiễu tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy đối phương trần trụi ngồi xổm ngay bên cạnh, xiêm y vứt lung tung trên giường, trắng xám đều có, còn có cả áo lót của Mộc Thanh. Bạch Xu hiển nhiên không phân biệt được cái nào là của mình, trước đó đã quen mặc y phục của Mộc Thanh, vì vậy tùy tiện lấy vài cái mặc lên trên người.

 

Nhìn thấy nghiệt chướng mặc áo lót của mình, Mộc Thanh thần sắc ngưng trệ, lập tức ngồi dậy ngăn cản.

 

“Mặc sai rồi, không phải cái này.”

 

Bạch Xu ngừng động tác, khó hiểu cúi đầu nhìn áo lót trong tay. Lúc ở Côn Sơn Mộc Thanh đã dạy vài lần, lúc đó nàng cũng biết mặc, nhưng hôm nay lại quên không còn một mảnh, trung y nội y chẳng phân biệt được, cứ khoác lên người là xong việc,  y phục lỏng lẻo treo trên cánh tay không khép lại, lộ ra bờ vai trơn bóng nhẵn nhụi cùng với nửa đoạn thắt lưng mềm mại.

 

Ánh đèn dầu ảm đạm, màu cam nhạt lan tỏa trong căn phòng, chiếu lên người Bạch Xu tản ra một tầng ánh sáng nhu hòa, nàng do dự chốc lát, buông xiêm y lộn xộn, nhích đến gần Mộc Thanh.

 

Xiêm y lỏng lẻo, động tác hơi mạnh một chút sẽ hoàn toàn trượt xuống, áo lót vô cùng tinh xảo, không che được phong tình ở bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút thứ không nên thấy. Mộc Thanh không được tự nhiên mà dời mắt, bất đắc dĩ nói:”Mặc ngoại bào vào trước, đừng lộn xộn nữa.”

 

Bạch Xu không nghe lọt tai, tiếp tục đến gần, cũng sắp đè lên người nàng rồi.

 

“Không biết.” Nghiệt chướng không chút do dự nói:”Không biết mặc…”

 

Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Mộc Thanh, đại ý là muốn đối phương giúp mình.

 

Mộc Thanh lập tức hiểu ý, nhưng cũng không dự định nhân nhượng, nàng trả lời:”Tự mình mặc, ta không giúp ngươi.”

 

“A Xu không biết.” Bạch Xu không nhịn được, trong lòng khó tránh nóng nảy, ngữ khí cũng tương đối gắt gỏng, nàng dùng sức nắm lấy cổ tay Mộc Thanh, nhớ đến lúc ở Côn Sơn người này sẽ giúp nàng mặc quần áo, đối với nàng cũng coi như dung túng, so sánh với những gì nàng nghe được từ miệng người khác, Mộc Thanh đối xử đặc biệt đối với Lục Phó Ngôn, tức giận nghẹn nửa ngày mới bướng bỉnh nói:” Ngươi… Ngươi giúp A Xu mặc.”

 

Nói xong, tay kia đẩy hết xiêm y qua chỗ Mộc Thanh.

 

“Ngươi mặc!”

 

Mộc Thanh tất nhiên là không bị uy hiếp, thấy nàng tức giận như vậy, trái lại đặc biệt nghi hoặc, nghiệt chướng sức lực không nhỏ, siết cổ tay nàng hằng lên vệt đỏ, nàng nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nại nói:”Buông ra trước rồi nói.”

 

Bạch Xu cho rằng đây là đồng ý, lúc này mới buông tay, nhưng cũng không lui lại, mà càng dựa gần hơn một chút, phải dán sát bên cạnh mới bằng lòng.

 

Trong lòng biết nghiệt chướng này có đức hạnh gì, Mộc Thanh cũng không lấy cứng đối cứng, dự định lừa gạt dụ dỗ một hồi, dậy nàng tự mình mặc, nào biết mới vừa cúi đầu vẫn chưa kịp cầm lấy xiêm y, Bạch Xu đã thình lình áp sát.

 

Cần cổ non mềm mẫn cảm truyền đến cảm giác nóng ướt, bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Cả người nàng cứng đờ, đồng tử co lại.

 

Bạch Xu ôm lấy thắt lưng của nàng, cảm giác ấm áp lần thứ hai kéo đến.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!