Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 102

Chương 102: Phiên Ngoại (Bốn)

 

Ngày thứ tư sau tiết lập xuân chính là tết nguyên tiêu, Phượng Linh Tông tụ hội cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sáng sớm ngày mai Bạch Xu sẽ mang thân thể của Mộc Thanh rời khỏi Phù Ngọc Sơn.

Thái Chân dẫn theo tất cả tu sĩ trong tông đến tiễn chân, đồng thười tặng các nàng một ngọn lửa được lấy từ Vạn Thần Đăng, ngọn lửa này có thể tụ hồn dưỡng hồn, có lợi đối với Mộc Thanh.

Hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, Thái Chân lòng có lưu luyến, nhưng đến cùng cũng không nói ra, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu nghiêm túc: “Bảo trọng.”

Bạch Xu đáp: “Đa tạ tông chủ.”

Giang Lâm đứng phía sau không bước đến, cho đến khi Bạch Xu mang theo Mộc Thanh và con thỏ lên tuyền nàng mới nói: “Ngày khác gặp lại ở Lâm An.”

Nói xong, nàng phất tay tạm biệt.

Thanh Hư đứng bên cạnh nàng, lúc Bạch Xu quay đầu nhìn lại mới khẽ gật đầu, xem như từ biệt.

Mà Lục Phó Ngôn và Giang Triều Sinh y quan chỉnh tề, tất cả đều lưng đeo trường kiếm, trường bào hổ phách đón gió lay động, lặng lẽ nhìn theo.

Bạch Xu quay đầu lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng hành lễ với mọi người.

Các đệ tử lần lượt quỳ xuống, thành kính hành lễ trước con thuyền, đồng loạt hô lên: “Đệ tử cung tiễn Trường Trữ trưởng lão —”

Những đệ tử này đều từng ở thính đường nghe Mộc Thanh giảng bài, được nàng dạy dỗ, ngoại trừ Lục Phó Ngôn những người khác đều cho rằng Mộc Thanh đã chết, từ đó thiên nhân xa cách, lần này quỳ xuống chính là lần cáo biệt cuối cùng, cũng là bái tạ nàng.

Mộc Thanh đứng sau lan can, không thể trả lời hoặc là làm gì khác mà chỉ có thể nhìn từ xa.

Con thuyền khởi hành, càng lúc càng xa, Phù Ngọc Sơn nguy nga chót vót càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt…

Hôm nay từ biệt, gặp lại đã là chuyện của rất nhiều năm sau.

Bạch Xu mang theo Mộc Thanh trở lại trạch viện Vu Sơn Trấn, dựa theo căn dặn của Mộc Thanh gia cố trận pháp trong rừng trúc, khuôn viên một dặm đều hoàn toàn tu sửa một lần, hơn nữa còn mở một cái sân nhỏ để nuôi thỏ.

Mộc Thanh muốn khôi phục hoàn toàn để trở lại trong thân thể còn cần rất nhiều thời gian, một năm nửa năm là không đủ, chỉ có thể chậm rãi tu luyện.

Một tháng sau, các nàng mang thi thể của Bạch Nhược Trần trở về Đào Hoa Đảo một chuyến.

Sau khi Đông Xích chết, những quỷ hồn và tử thi mất đi khống chế, oán khí của những quỷ tu sĩ ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành quá nặng, căn bản không cách nào siêu độ, các tông phái chỉ đành liên thủ kết trận truyền tống bọn họ quay về Thiên Tiệm Thập Tam Thành để phong ấn, những tử thi còn lại, tỷ như thần binh thì đưa về thiên ngoại để an táng.

Trận chiến thành An Dương kết thúc, những việc xảy ra phía sau quá mức phức tạp, giống như một cuộn chỉ rối, các đại tông phái không ngừng tranh cãi, người của Thái Nhất Môn phát hiện ra đám người của thần tộc bị hiến tế trong một trận pháp phía sau Trần gia thôn, còn có người áo đen đã hóa thành tro, ngay sau đó là một đống chuyện phiền toái, nói chung không thể nào làm rõ.

Mộc Thanh không quan tâm những việc này, cho nên sẽ không miệt mài theo đuổi, những chuyện trước kia đều đã qua, sau này nàng sẽ ẩn cư trong trạch viện, hẳn là sẽ không hỏi đến thế sự, dù sao thiên địa vạn vật tự có tạo hóa, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Đào Hoa Đảo không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ năm đó, trên đảo đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Bạch Xu lập truyền tống trận trên đảo, điểm đến chính là rừng trúc phía trước trạch viện, sau này lui tới hai bên cũng thuận tiện một chút.

Đào Hoa Đảo linh khí dày đặc, có lợi đối với việc hồi phục của Mộc Thanh, hơn nữa thần hồ tộc trên đảo cũng có thể giúp đỡ nàng.

Lui tới hai nơi, thời gian trôi nhanh như cát chảy qua tay, thoáng chốc đã bốn năm năm, lúc từ Đào Hoa Đảo trở lại Vu Sơn Trấn là một đêm tuyết lớn, lúc này hồn thể của Mộc Thanh đã ổn định, nàng vẫn được Bạch Xu dùng linh lực nuôi dưỡng, các nàng cũng thường xuyên cùng nhau tu luyện, vì thế tốc độ khôi phục rất nhanh.

Hai người trôi qua những ngày tháng trong trạch viện, ban đêm ánh đèn không tắt, thường sáng đến tận bình minh.

Có lúc Mộc Thanh không cần ở lại trong thức hải của Bạch Xu, các nàng có mối liên hệ đặc biệt nên Bạch Xu có thể cảm nhận được sự tồn tại của hồn thể, còn có thể chạm vào nàng, thậm chí thân mật cùng nàng.

Năm nay rất lạnh, hai người quay về Đào Hoa Đảo, cũng mang con thỏ theo.

Con thỏ vào động hồ ly có thể nói là chuyện ly kỳ, con thỏ mập chỉ biết ăn cỏ khô này bị hù dọa không nhẹ, vừa đến Đào Hoa Đảo đã khiếp sợ chui rút vào khuỷu tay Bạch Xu, dùng cái mông đầy thịt hướng ra phía ngoài, chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Mọi người trên Đào Hoa Đảo cũng rất hiếu kỳ, không hiểu vì sao Bạch Xu phải ôm một con thỏ mập trở về, nhưng lại không dám hỏi ngay trước mặt, dù sao Bạch Xu cũng là quân chủ, cho nên tất cả mọi người không dám nhiều lời. Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, mọi người vẫn rất khách sáo với nó, dùng cỏ khô củ cải hầu hạ, sẽ không làm hại đến nó.

Có lẽ Đào Hoa Đảo linh khí quá mức dư thừa, hoặc là Bạch Xu tiện tay cho con thỏ đeo viên Trấn Hồn Thạch phát huy tác dụng, hoặc là nguyên do nào khác, đến Đào Hoa Đảo gần nửa tháng, không ngờ con thỏ đã biến thành hình người.

Con vật mập mạp này không phải yêu thú, cũng chưa từng chuyên tâm tu luyện, mà chỉ đơn giản là một con thỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng được thiên đạo ưu ái, nó rốt cuộc hóa thành người. Hơn nữa tuổi tác của nó không lớn, thoạt nhìn chỉ là một bé gái, kẻ ngốc này căn bản không biết bản thân đã xảy ra thay đổi gì, sau khi hóa thành người còn đang chổng mông gặm cỏ, vừa ăn vừa dùng tứ chi nhảy khắp nơi, quả thực vô cùng vui vẻ.

Là một vị trưởng lão trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy hành vi vừa ngốc nghếch vừa khác người như vậy, lúc này mới dùng áo khoác lên cho nàng.

Kết quả con thỏ quá nhát gan, bị người ta ôm một cái liền sợ hãi đến mức trực tiếp chết ngất.

Bạch Xu chưa bao giờ nghĩ tới việc con thỏ sẽ thành tinh, càng không nghĩ tới nó sẽ hóa thành một bé gái đi còn không vững, lúc vị trưởng lão kia ôm một bé gái béo tròn đền, cũng uyển chuyển nhắc nhở đây là con thỏ nàng nuôi, sắc mặt của Bạch Xu lập tức tối đen.

Thật ra lúc trước rời khỏi Phù Ngọc Sơn nàng đã không dự định đưa con thỏ theo, nhưng Giang Lâm các nàng cho rằng đó là Mộc Thanh mang về từ Côn Sơn, để lại Phù Ngọc Sơn không bằng mang đi, vì thế nàng mới miễn cưỡng xách thứ nhát gan không tiền đồ này theo.

Loài thỏ bình thường tuổi thọ chỉ trên dưới mười năm, Bạch Xu vốn dự định chờ con thỏ chỉ biết ăn cỏ này chết già thì sẽ mang đi chôn, nào ngờ nó lại đột nhiên đắc đạo hóa thành hình người, còn uất ức quấn quít lấy nàng không tha.

Chúng hồ ly trên Đào Hoa Đảo kinh ngạc không thôi, tất cả đều cho rằng đây là thiên ý, là ban ân, chư vị trưởng lão ngoài miệng không nói rõ nhưng lời trong lời ngoài đều ngầm có ý muốn Bạch Xu nhất định phải để nó ở lại.

Bạch Xu không đồng ý, nàng rũ mắt nhìn thứ mập mạp dưới chân, có vài phần ghét bỏ mà dời bước, không cho con thỏ ôm lấy chân mình nữa. Nhưng con thỏ còn nhỏ, không biết nhìn sắc mặt nên vẫn chồm lên ôm chân nàng, còn bởi vì đứng không vững mà ngã trái ngã phải.

Bạch Xu không chấp nhận con thỏ, nhưng Mộc Thanh ngược lại, mặc dù chưa nói gì nhưng đối đãi nó không tệ.

Có thể vì mang theo Trấn Hồn Thạch được luyện hóa từ tu vi của Bạch Xu, nên con thỏ có thể nhìn thấy hồn phách của Mộc Thanh. Nó rất dính người, suốt ngày dán lấy Mộc Thanh, chỉ cần Mộc Thanh vừa xuất hiện thì thứ không ánh mắt này sẽ lập tức tập tễnh chạy đến, nếu không phải không gặp được Mộc Thanh, sợ rằng mỗi ngày đều sẽ chui vào trong lòng Mộc Thanh.

Vì thế, Bạch Xu vài lần đen mặt, nhíu chặt lông mày, lập tức xách con thỏ ra ngoài.

Ngày tháng vẫn bình yên như năm năm trước đó, nhưng lại có thêm vài phần nhu hòa, ngược lại cũng không tệ.

Cứ thế lại một năm trôi qua.

Mùa thu năm thứ hai, Giang Lâm truyền tin tức đến, mời hai người các nàng đến Kinh Châu gặp mặt, nàng ấy và Thanh Hư đang làm việc ở Kinh Châu, thật vất vả mới xuống núi một chuyến, vài ngày nữa sẽ trở về, không kịp đến Vu Sơn Trấn đi dạo nên liền hỏi các nàng có muốn đến Kinh Châu gặp mặt hay không.

Giang Lâm các nàng đã sớm biết chuyện của con thỏ, vốn dĩ nghĩ lúc rảnh rỗi sẽ đến Vu Sơn Trấn xem thử, nhưng bởi vì bận rộn nhiều việc vặt vãnh của tông phái nên không có thời gian, nếu lần này không gặp cũng không biết phải chờ đến lúc nào, cho nên Mộc Thanh quyết định đến Kinh Châu một chuyến, đúng lúc có thể cùng Bạch Xu ra ngoài du ngoạn.

Các nàng xuất phát sớm mấy ngày, từ Giang Bắc đến An Dương, sau đó nghỉ tạm ở An Dương một đêm, buổi tối dẫn con thỏ ra ngoài đi dạo.

Thật ra Bạch Xu không quá cam tâm tình nguyện dẫn một bình nước tương* đi theo, nhưng da mặt nó quá dày, thấy nàng và Mộc Thanh muốn ra ngoài liền vội vàng đứng lên, tập tễnh theo sau, thứ mập mạp này không biết nói chuyện, lá gan lại nhỏ, chỉ biết vung tay loạn xạ, kêu y y nha nha.

*Bình nước tương: ý chỉ kẻ ngoài cuộc, không liên quan gì đến sự việc

Mộc Thanh bất đắc dĩ, nàng không thể chạm vào con thổ nên chỉ đành ôn hòa nói với Bạch Xu: “Dẫn nàng đi cùng, ở lại quán trọ cũng không ai trông chừng.”

Bạch Xu lúc này mới không tình nguyện xách con thỏ theo.

Ba người nhân lúc trời tối đi dạo một vòng, trên đường đi ngang qua phố Khánh Hoà.

Vạn gia ở cuối phố đã không ai ở, tiểu tử ngốc Vạn Đông Ngọc bốn năm trước đã được Ngô Thủy Vân thu làm đệ tử, được đưa đến Lâm An, Tề Tam Nương cũng được đón đi rồi.

Vạn Đông Ngọc ngốc thì ngốc, nhưng linh căn thuần khiết, thích hợp tu luyện, Ngô Thủy Vân phát hiện ra hắn trong lúc An Dương chiến loạn, về sau lại một một phen công phu mới yên lặng đón hai mẫu tử hắn đi, không để bị Thái Nhất Môn phát hiện. Mà sau khi gia nhập Thiên Cơ Môn, Vạn Đông Ngọc cũng không khiến Ngô Thủy Vân thất vọng, tiểu tử này rất có thiên phú về mặt trận pháp, tu luyện càng ngày càng nhanh, không hề thua kém những đệ tử khác.

Bạch Xu biết những chuyện này, dù sao Ngô Thủy Vân thu Vạn Đông Ngọc làm đồ đệ cũng có công lao của nàng.

Trước khi quay về quán trọ, Bạch Xu ôm con thỏ, cùng Mộc Thanh đang ở trạng thái hồn thể đi ngang qua một y quán còn đang mở cửa.

Y quán này tương đối nhỏ, bên trong có một nhà ba người, còn có bệnh nhân đến chuẩn bệnh. Hài tử của đại phu ước chừng năm tuổi, chạy tới chạy lui giúp phụ thân mẫu thân lấy đồ vật giống như một người lớn, còn thỉnh thoảng ra cửa lấy thuốc.

Mộc Thanh nhìn một chút, cảnh tượng này khiến nàng nghĩ đến Chu đại phu năm đó từng nhét cho nàng một gói thuốc ở thành An Dương.

Y giả nhân tâm, hành y tế thế… Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy tấm biển trước cửa y quán viết bốn chữ lớn, nét chữ cứng cáp có lực.

Y đường Chu gia.

Bạch Xu nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng bỗng nhiên hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Nhớ đến một người.”

Không cần nàng nói thẳng ra Bạch Xu cũng biết đó là ai, nên cũng không hỏi lại nữa.

Một ngày sau, ba người đến Kinh Châu, Giang Lâm và Thanh Hư tự mình đến cửa thành đón các nàng.

Kinh Châu hiện nay giàu có và đông đúc hơn năm đó Giang Lâm đến đây, thay đổi rất lớn, Mộc Thanh đã lâu khong đến đây, mới vừa vào thành còn cảm thấy kinh ngạc.

Giang Lâm có chút lải nhải, miệng nói không ngừng, kể chuyện những năm qua cho các nàng nghe, còn thỉnh thoảng hỏi Mộc Thanh vài câu.

Nàng không thể nghe được lời Mộc Thanh nói nên chỉ có thể để Bạch Xu thuật lại.

Các nàng vốn muốn ở lại một quán trọ trên phố Thái Hòa, nhưng bởi vì có một một tiểu cô nương, Giang Lâm muốn dẫn tiểu cô nương đi xem những thứ mới lại nên đưa mọi người đến phố Thiên Hà.

Phố Thiên Hà tương đối náo nhiệt, người đến người đi ngựa xe không dứt, lúc sắp đến chỗ rẽ, Giang Lâm đột nhiên bị một tiểu ăn mày cả người bẩn thỉu đụng vào, nàng không có việc gì nhưng tiểu ăn mày lỗ mãng lại ngã lộn nhào.

Có lẽ bị hù dọa, tiểu ăn mày cũng không dám kêu đau, rất sợ sẽ bị Giang Lâm tính sổ, hắn lập tức đứng lên bỏ chạy.

Giang Lâm vô thức nâng mắt nhìn theo, nhìn thấy tiểu ăn mày gầy yếu bởi vì quá nóng lòng hoảng sợ, không chạy được bao xa thì lại té ngã.

Bằng hữu của tiểu ăn mày theo ở phía sau, nhìn thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên đỡ hắn dậy tiếp tục chạy.

Tiểu ăn mày nhìn rất nhỏ, tuổi tác gần bằng A Lương năm đó.

Giang Lâm nhíu mày, đứng yên bất động.

Thanh Hư nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói: “Đi thôi, trở về đi.”

Giang Lâm lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người rẽ vào góc phố.

Nhưng chưa đi được mấy bước, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi non nớt.

“A Lương —”

“A Lương chờ một chút!”

“Người kia không đuổi theo, chờ bọn ta!”

Nhóm người đều dừng bước, Giang Lâm cứng đờ, chợt xoay người nhìn lại.

Tiểu ăn mày đã chạy xa, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi không dứt, khắp nơi náo nhiệt, dường như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, Giang Lâm giật mình, bỗng nhiên buông tiểu cô nương trong ngực, bỏ lại Mộc Thanh các nàng mà chen vào đoàn người, đuổi theo đến con phố bên kia.

Thanh Hư do dự chốc lát rồi cũng đuổi theo.

Mộc Thanh và Bạch Xu không đuổi theo, mà chỉ đợi nửa khắc, không thấy các nàng trở về Mộc Thanh nói: “Trở về Thái Hòa phố trước đi, vào quán trọ chờ.”

Bạch Xu đang có ý này, nghe vậy liền thấp giọng đáp: “Được.”

Mà đúng lúc này, tiểu cô nương lại đột nhiên lôi kéo góc áo của Bạch Xu, sợ sệt nép nửa người vào sau chân nàng, nâng bàn tay nhỏ bé chỉ vào một quầy bán thức ăn ở đối diện, mồm miệng không rõ nói: “Hồ… hồ ly…”

Bạch Xu và Mộc Thanh đều rằng nàng đang nói đến loại thức ăn nào đó, liền thuận thế nhìn lại.

Đường phố đối diện, bên trong chiếc lồng bằng trúc nhỏ hẹp rõ ràng là một con tiểu hồ ly lông trắng đang bị thương.

Kinh niên ngộ Kinh Châu, sơn thủy phùng cố nhân.

(Nhiều năm trở lại Kinh Châu, gặp cố nhân xa cách đã lâu)

– Toàn Văn Hoàn –

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!