Chương 91
Hôm sau vừa đúng là thứ Bảy, Tân Kiều được nghỉ.
Sắp xếp xong bữa ăn cả ngày cho Tân Mộc, cô đến bệnh viện Từ Mục thăm Cung Viễn.
Buổi chiều, điện thoại rung lên báo tin nhắn từ Chu Côn Ngọc:”Em đang ở đâu?”
“Phòng bệnh của Cung Viễn.”
“Đi được không?”
“Được, Lục Tình sắp đến rồi.”
Lúc Chu Côn Ngọc đến tìm cô, nàng không mặc áo blouse trắng, mà đã thay về trang phục thường ngày.
Bên trong là một chiếc sơ mi màu trắng ngà, bên ngoài khoác áo măng tô cashmere màu kem nhạt. Vẻ đẹp của nàng không phải kiểu băng lạnh sắc sảo, mà giống như từng sợi liễu rủ trong ngày xuân, dịu dàng mà thanh thoát nhưng khi bước đến trước mặt Tân Kiều, khuôn mặt đoan trang ấy hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Tân Kiều ngồi trên ghế hành lang, ngẩng đầu nhìn nàng. Da cô vốn trắng, mà cái tát của Chu Côn Ngọc hôm trước lại hoàn toàn không nương tay, đến mức đến giờ trên má vẫn còn vệt dấu tay mờ mờ.
Chu Côn Ngọc hỏi:”Đau không?”
Tân Kiều ngẩn ra, cẩn thận đáp lại bằng giọng điệu dò xét:”Chị muốn em nói đau… hay không đau đây?”
Chu Côn Ngọc trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó quay người bỏ đi.
Tân Kiều vội vàng đứng bật dậy, nàng đi rất dứt khoát, cô chỉ còn cách rụt rè bám theo sát phía sau.
Nàng đi thẳng ra khỏi tòa nhà bệnh viện, trên đường đi gặp mấy y tá quen biết.
“Bác sĩ Chu.”
“Chào bác sĩ Chu.”
Các y tá chào nàng nhưng cũng không quên liếc nhìn Tân Kiều, người đang ngoan ngoãn đi theo sau nàng như một con cún nhỏ.
Đi qua khu vườn của bệnh viện nơi có bức tượng Tôn Tư Miễu và một chú hươu con, phía trước chính là quán cà phê ngoài trời của Từ Mục.
Chu Côn Ngọc hỏi:”Uống gì?”
Tân Kiều thoáng giật mình.
Chị nói muốn dẫn em đi một nơi, chẳng lẽ là quán cà phê bệnh viện này sao?
Nàng có vẻ không kiên nhẫn với sự chần chừ của cô, khẽ nhíu mày:”Uống gì?”
Tân Kiều vội vàng đáp:”Em uống giống chị.”
Chu Côn Ngọc chỉ vào một chiếc bàn tròn gần bụi hoa:”Qua đó đợi chị.”
Tân Kiều ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đang đứng trước quầy gọi đồ của nàng.
Ngay cả lúc đặt món, nàng cũng có một phong thái vô cùng nhã nhặn, không lâu sau, nàng bưng khay cà phê đi về phía cô.
Tân Kiều liếc nhìn màu nước đen sẫm trong ly, chỉ thoáng nhìn cũng biết đó là cà phê Americano.
Trước đây cô không uống quen Americano nhưng Chu Côn Ngọc lại toàn gọi loại này cho cô. Cà phê ở Từ Mục dùng hạt khá tốt, Chu Côn Ngọc nhấp một ngụm, đôi mày hơi giãn ra, ánh mắt thoáng dịu đi một chút.
Nàng liếc nhìn sang bên cạnh, Tân Kiều cũng uống một ngụm nhưng không kìm được khẽ nhăn mày.
Chu Côn Ngọc hỏi:”Đắng không?”
Tân Kiều vội lắc đầu:”Không đắng, không đắng.”
Nàng cười nhạt:”Vẫn chưa đủ đắng với em sao?”
Tân Kiều đành gật đầu, lí nhí đáp:”… Đắng.”
Nàng lười để ý đến cô, chỉ lặng lẽ thưởng thức cà phê.
Hai người ngồi bên chiếc bàn tròn bằng gang đúc, tầm mắt có thể nhìn thấy một góc vườn nhỏ của bệnh viện.
Tân Kiều vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi, chờ Chu Côn Ngọc mở lời nói với cô về điều gì đó.
Nhưng ánh mắt nàng chỉ lặng lẽ dừng trên những chùm cẩm tú cầu nhã nhặn, hay theo dõi dàn hoa mộc hương đang leo trên giàn gỗ, nhất quyết không nhìn cô.
Có vài người thân của bệnh nhân đi ngang qua mua cà phê hoặc bánh ngọt, ai cũng ghé vào chào nàng, điều này đủ để thấy Chu Côn Ngọc rất được lòng mọi người.
“Bác sĩ Chu, chào chị!”
“Hôm nay chị làm thêm giờ à?”
Nàng khẽ cười, đáp lại:”Tôi làm xong rồi, chỉ ghé qua đây ngồi một lát, nghỉ ngơi thôi.”
Không ít người còn đặc biệt khen ngợi:”Bác sĩ Chu thật xinh đẹp.”
Chu Côn Ngọc thực sự rất thu hút, đặc biệt là khi ngồi giữa khu vườn mùa đông này.
Chiếc áo măng tô cashmere màu kem nhạt càng làm tôn lên đường nét thanh tú và dịu dàng của nàng. Mái tóc vốn luôn buộc gọn sau gáy, hôm nay thả xuống phủ nhẹ bờ vai, khiến đường nét vai gáy có chút mềm mại, thư thái hơn.
Một chút son môi hồng nhạt, hàng mi dài nhẹ lay động như cánh bướm, điểm thêm sắc khí tươi tắn cho nàngtThế nhưng khí chất của nàng vốn đã vững vàng từ trong cốt tủy.
Bất kể nàng ăn mặc thế nào hay tỏ ra thoải mái ra sao, chỉ cần nàng ngồi đây ai cũng có thể nhận ra nàng là một bác sĩ, hơn nữa là một bác sĩ vô cùng xuất sắc.
Chuyên môn vững vàng, kinh nghiệm ngày càng dày dặn, tự tin toát lên từ thần thái, từng cử chỉ của nàng và nàng xứng đáng với sự tự tin đó.
Chỉ cần nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của những người thân bệnh nhân khi chào hỏi nàng, cũng đủ để chứng minh.
“Côn Ngọc.”
Cả Tân Kiều và Chu Côn Ngọc cùng ngẩng đầu lên.
Một nữ bác sĩ tóc ngắn, khí chất mạnh mẽ sải bước về phía họ. Chu Côn Ngọc khẽ cười, lên tiếng chào:”Sư tỷ Âu.”
Tân Kiều lập tức nhận ra hai điều.
Thứ nhất, người phụ nữ này chắc chắn cũng là một bác sĩ rất giỏi.
Thứ hai, cô tiếp tục quan sát.
Bác sĩ tóc ngắn hỏi:”Sao em lại ở đây? Vẫn chưa tan làm à?”
Chu Côn Ngọc khẽ cười, đáp:”Tan làm rồi, chỉ qua đây uống ly cà phê, nghỉ một lát thôi.”
Sau đó, nàng giới thiệu hai người với nhau:”Đây là sư tỷ của chị ở Đại học Y, Âu Nhược Du, hiện đang là một trong những bác sĩ trụ cột của khoa Nội.” Sau đó nàng nhìn sang Tân Kiều:”Đây là Tân Kiều.”
Không có bất kỳ danh phận nào được gán cho cô. Không phải bạn bè, không phải người yêu cũ, cũng không phải người mà nàng ghét nhất trên thế gian.
Chỉ có hai chữ đơn giản, “Tân Kiều.”
Âu Nhược Du nhẹ giọng “Ồ” một tiếng, khi chào hỏi Tân Kiều, trong ánh mắt vẫn không giấu được một chút dò xét:”Chào em.”
Tân Kiều bình thản đáp lại:”Chào chị.”
Âu Nhược Du nói:”Chị còn chút việc cần xử lý, nếu không thực sự rất muốn ngồi lại trò chuyện với em lâu hơn. Chị đi trước đây.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu:”Chị đi làm việc đi, hẹn gặp lại sau.”
Sau khi Âu Nhược Du rời đi, Tân Kiều hạ giọng nói nhỏ:”Chị ấy thích chị.”
Chu Côn Ngọc nhướng mày, khóe môi hơi cong lên:”Ồ? Nhìn ra rồi sao?”
Tân Kiều gật đầu:”Ừm.”
Nếu là trước khi gặp Chu Côn Ngọc, cô chắc chắn sẽ không nhận ra những chuyện như thế này vì trước kia tình cảm đối với cô quá xa vời.
Nhưng bây giờ cảm xúc của cô đã trở nên nhạy bén hơn, mềm mại hơn.
Hơn nữa, còn một lý do quan trọng hơn, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi Chu Côn Ngọc, vậy nên chỉ cần có ai đó dành cho nàng một chút khác biệt cô đều có thể nhận ra ngay lập tức.
Chu Côn Ngọc thản nhiên nói:”Người thích chị nhiều lắm, chuyện đó em cũng biết mà.”
Câu nói này được nàng thốt ra một cách kiêu hãnh n hưng đó là sự thật.
Tân Kiều nhịn không được hỏi:”Vậy hôm nay chị dẫn em đến đây để làm gì?” Lẽ nào để cho em thấy chị được yêu thích đến mức nào?
Nào ngờ Chu Côn Ngọc đáp lại:”Đúng vậy, chị muốn đưa em đến đây để em thấy rõ chị được yêu thích đến mức nào.”
Tân Kiều: “…”
Thực ra, việc Chu Côn Ngọc được bao nhiêu người yêu mến là điều quá rõ ràng, từ Tân Mộc, Vân Dao, đến những người xung quanh cô, ai cũng thích nàng.
Bệnh nhân và gia đình họ kính trọng nàng, yêu quý nàng, còn đồng nghiệp trong bệnh viện, những người thầm yêu nàng chắc chắn không chỉ có Âu Nhược Du.
Chu Côn Ngọc hờ hững liếc mắt sang cô. Tân Kiều lắc đầu.
Nói lòng không gợn sóng là giả nhưng nếu cô và Chu Côn Ngọc thật sự không thể bên nhau, vậy thì cô là người trên thế giới này mong nàng hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.
Chu Côn Ngọc chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nàng dừng lại trên một đóa hoa trắng nhỏ vô danh gần đó.
Nàng chợt lên tiếng gọi:”Tân Kiều, tại sao em lại cho rằng em không nên ở bên chị nữa?”
Tân Kiều khẽ mím môi, giọng cô như tan vào trong gió khô khốc và căng thẳng:”Vì em tận mắt chứng kiến Cung Viễn gặp chuyện.”
Chu Côn Ngọc nhẹ gật đầu:”Đó là phản ứng bình thường. Khát vọng sinh tồn là bản năng khắc sâu trong gen của con người. Không ai thực sự không sợ chết, cũng không ai không sợ đau.”
Nàng hơi dừng lại, sau đó điềm tĩnh nói tiếp:”Nhưng điều em sợ nhất là chị sẽ lo lắng sợ hãi vì em.”
Tân Kiều không nói gì bởi vì nàng đã nói trúng tim đen của cô.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng:”Em nhìn xung quanh xem.”
Tân Kiều không hiểu nàng có ý gì, nhưng vẫn làm theo, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Từ Mục đã dày công xây dựng khu vườn này, dù đang là mùa đông nhưng không hề tiêu điều ngược lại vẫn xanh mướt tràn đầy sức sống.
Xa xa, bên cạnh bức tượng Tôn Tư Miễu, là một loạt những tấm bảng gỗ điêu khắc tinh xảo, ghi lại lịch sử phát triển của y học.
Từng câu chuyện của những danh y vĩ đại, từng bước tiến dài trong nền y học nhân loại hiện rõ ngay trước mắt.
Giữa khung cảnh thanh nhã và tĩnh lặng vẫn không mất đi nét trầm ổn và nghiêm trang.
Tòa nhà y khoa của Từ Mục trước mắt tựa như một tòa tháp trắng khổng lồ, trấn giữ ranh giới sinh tử, bảo vệ sự sống. Giọng nói của Chu Côn Ngọc lại vang lên:”Nơi em đang ngồi là Từ Mục. Đây là tập đoàn y tế tư nhân đứng đầu cả nước nhiều năm liên tiếp. Ở đây có đội ngũ y bác sĩ xuất sắc nhất, có những thiết bị y tế tiên tiến nhất thế giới và chị là một bác sĩ phẫu thuật tim mạch và mạch máu lớn tại đây.”
Nàng khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản nhưng đầy tự tin:”Không khiêm tốn mà nói, dựa vào năng lực và sự nỗ lực của chị chỉ cần thêm thời gian, chị sẽ trở thành một trong những bác sĩ giỏi nhất khoa.”
Tân Kiều hoàn toàn không nghi ngờ điều đó.
“Vậy nên, chị rất rõ ràng y học hiện nay đã phát triển đến mức nào. Chị dùng tất cả niềm kiêu hãnh trong chuyên môn của mình để nói với em, vết thương của Cung Viễn, chúng tôi có đủ khả năng điều trị một cách tốt nhất.”
“Việc sử dụng thuốc giảm đau hợp lý sẽ giúp anh ấy bớt đau đớn hơn rất nhiều. Kết hợp với phục hồi chức năng và sự can thiệp của khoa thẩm mỹ, cậu ấy sẽ dần hồi phục không khác gì trước khi bị thương.”
“Cậu ấy sẽ cưới Lục Tình, sẽ có con, sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường. Sẽ sống đến bảy tám mươi tuổi, con cháu quây quần.”
“Chị dùng danh dự nghề nghiệp để bảo đảm với em nếu một ngày nào đó em cũng rơi vào tình trạng như Cung Viễn, bất kỳ ai trong số đồng nghiệp của chị cũng sẽ dốc toàn lực giành lại em từ tay thần chết giống như chị ở cảnh núi Kính ngày đó.”
Tân Kiều thấy khóe mắt cay cay.
“Tất nhiên…” Chu Côn Ngọc tiếp tục:”Cũng chính vì chị là bác sĩ, chị hiểu rõ hơn ai hết, y học dù có tiến bộ đến đâu cũng không phải vạn năng.”
“Chị không thể bảo đảm rằng mạng sống của em sẽ luôn được bảo toàn trong mọi tình huống. Nếu không, ngay từ đầu, chị đã không dứt khoát chọn cách rời xa em.”
“Nhưng điều chị muốn nói với em là chị đã suy nghĩ thấu đáo. Trước khi em chuyển công tác, nếu em thực sự gặp chuyện, chị sẽ đau lòng, sẽ khổ sở nhưng chị sẽ không gục ngã.”
“Em thấy chị được yêu đến mức nào chưa?”
Chu Côn Ngọc cười nhạt:”Chị sẽ không ôm di ảnh của em mà giam mình trong một căn phòng tối tăm. Chị sẽ tiếp tục sống một cuộc đời phong phú và rực rỡ. Tất nhiên, sẽ không có ai khác giống như em.”
Hàng mi dài khẽ cụp xuống, ánh mắt nàng thoáng chút u buồn nhưng khi ngước lên lại ánh nhìn đã trở nên kiên định và dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Nhưng chị sẽ tiếp tục bước đi, sẽ yêu, sẽ cười, sẽ trải nghiệm, sẽ sống.”
“Đến một ngày nào đó, khi chúng ta gặp lại nhau trên trời cao, chị sẽ có rất nhiều câu chuyện để kể cho em nghe.”
Dù đã cố kìm nén, nhưng đôi mắt nàng vẫn ánh lên một thoáng nước mắt.
“Đến lúc đó, chị sẽ bước đến trước mặt em, gọi tên em một lần nữa—Tân Kiều.”
“Em từng nói, cây tần bì là biểu tượng của sự sống mãnh liệt, chỉ cần nghe giọng chị lúc ấy, em sẽ biết chị chưa từng quên em.”
Nàng rút từ túi áo ra một tấm thẻ nhỏ, chính là tấm thẻ mà hôm qua nàng đã ‘tịch thu’ từ tay Tân Kiều.
Đặt nhẹ xuống bàn, nàng bình thản nói:”Cho nên chị không thể trả em cái này.”
“Sau này chị sẽ giữ nó, vì giữa hai chúng ta chị mới là người quyết định.”
Tân Kiều lặng im nhìn tấm thẻ trên bàn, rồi đột nhiên hỏi:”Nhà vệ sinh ở đâu?”
Chu Côn Ngọc chỉ về một hướng. Tân Kiều đứng dậy:”Chị đợi em một chút.”
Cô vội vàng rẽ qua góc tòa nhà nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cô vốn định đi vào nhà vệ sinh rồi mới khóc nhưng khi đi chưa được nửa đường, nước mắt đã không thể kìm lại, từng giọt từng giọt trào ra.
Không thể đi tiếp được nữa cô quay người lại, tựa đầu vào một góc tường, đứng yên đó, lực hút của trái đất kéo những giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ chúng sẽ thấm vào lòng đất và mùa xuân năm sau, sẽ nảy mầm thành những tán lá xanh biếc.
Bỗng có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Không cần hoảng loạn, cũng chẳng cần hoang mang.
Chỉ cần một làn hương nhàn nhạt của gỗ phong thoảng qua theo gió, cô đã biết người đến là Chu Côn Ngọc.
Giọng nói trầm ổn của nàng vang lên ngay sau lưng cô:”Tân Kiều, đừng phụ lòng chị, đừng xem thường chị, chị chọn chia tay em là vì chị.”
“Chị chọn ở bên em, cũng là vì chị. Nếu đã không thể buông tay, thì chị sẽ thản nhiên chấp nhận điều đó, sẽ tận hưởng tình yêu này, sẽ sống trọn vẹn cuộc đời của chính mình.”
Sống để trải nghiệm tất cả những ấm áp và quan tâm.
Những niềm vui và đắm say.
Sự đồng hành và hạnh phúc.
Những lo lắng và sợ hãi.
Những lần thoát hiểm trong gan tấc và cảm giác sống sót sai tai nạn.
Những khoảng trống vô định, rồi lại vỡ òa khi trọn vẹn.
Để tất cả những cảm xúc đó làm nên cuộc đời nàng, không còn là một chú chim bồ câu sống mãi trong trạch viên âm u ẩn mình dưới bóng trúc xanh trầm lặng.
Chu Côn Ngọc hỏi cô:”Chị có đủ khả năng và dũng khí để đối mặt với tất cả những điều đó, còn em thì sao?”
Tân Kiều im lặng hồi lâu, rồi khẽ gọi tên nàng:”Chu Côn Ngọc, từ ngày chúng ta quen nhau chị luôn thông minh hơn em, mạnh mẽ hơn em.”
“Chị nói đúng, trong mối quan hệ này chị mãi mãi là người cầm lái.”
Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt nàng sâu thẳm:”Chị sẽ là tấm chắn cuối cùng khi em đối mặt với thế giới này. Còn em thì sao? Em có thể làm gì cho chị?”
Tân Kiều đáp, không chút do dự:”Trung thành.”
Con người của Tân Kiều, trong xương tủy vốn đã mang theo một sự trung thành tuyệt đối.
Sau tất cả những gì Chu Côn Ngọc đã nói, trong dòng máu cô sục sôi chỉ còn lại một lời hứa duy nhất, trung thành.
Chu Côn Ngọc hài lòng gật đầu:”Tân Kiều, nhớ kỹ lời hứa của em với chị hôm nay.”
“Trong suốt quãng đời còn lại, bất kể ai nói với em rằng chị là một người thế nào, thậm chí nếu họ có bằng chứng rõ ràng, có cả những bản ghi âm không thể chối cãi, dù em có chút dao động, dù em gần như bắt đầu nghi ngờ chị thì em cũng phải nhớ rằng em đã hứa với chị rằng em sẽ trung thành với chị.”
Tân Kiều nghiêm túc gật đầu, giọng cô chắc nịch:”Chu Côn Ngọc, em thề.”
Giống như lời thề em từng hứa dưới bầu trời xanh trong ấy, chị sẽ là khởi đầu của em, là đức tin mà em đặt nơi cao nhất.
Chu Côn Ngọc nhìn sâu vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, rồi nhẹ giọng nói:”Bây giờ, hôn chị đi.”
Từ khi tỏ tình đã như thế.
Từ khi quen biết cũng đã như thế.
Chu Côn Ngọc là một thợ săn tài ba nhất, khiến cô cam tâm tình nguyện bị thu phục.
Là người dịu dàng nhất, cũng là người mạnh mẽ nhất.
Là người ích kỷ nhất, cũng là người vô ngã nhất.
Là người khó nắm bắt nhất, nhưng cũng là người đáng để dựa vào nhất.
Yêu Chu Côn Ngọc giống như yêu một mùa xuân.
Từ đó, bốn mùa đều trở nên xáo trộn.
Đôi môi mềm như cánh hoa mùa xuân ấy, lâu rồi chưa từng chạm vào.
Giữa một góc tòa nhà của Từ Mục, giữa một viễn cảnh về mùa xuân sắp tới, giữa những hạt giống cây cỏ đang chuẩn bị bay xa, họ hôn nhau.
Chu Côn Ngọc thầm nghĩ hai người có hợp nhau hay không, thật sự có thể nói rõ ràng được sao?
Như Đại Mân Huyên từng nói giữa nàng và Tân Kiều có quá nhiều điểm khác biệt, từ quan niệm về tiền bạc, sở thích, thói quen sinh hoạt, tất cả đều không giống nhau.
Tân Kiều có vô số vấn đề. Cô thực sự có thể xem là một lựa chọn tốt sao?
Vấn đề của nhà họ Chu lại càng phức tạp. Lão sư tử thoái vị, tân sư tử lên ngôi.
Ngày trước, người yêu của cô bà Chu Tố Âm bị chia rẽ như thế nào, nàng không có chứng cứ cụ thể, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra đôi phần.
Thế gian này thật sự có người không yêu tiền sao?
Thế gian này thật sự có người có thể tin tưởng một ai đó mà không hề giữ lại chút gì sao?
Bằng bản năng tỉnh táo của chính mình, nàng đã chọn một kẻ ngốc.
Thế giới này thực chất là một buổi đấu giá khổng lồ.
Mà nàng là vị khách hiểu rõ cách ra giá nhất, nàng giơ bảng, đặt cược toàn bộ sự dịu dàng của mình chỉ để đổi lấy một lòng trung thành đầy kiêu hãnh.
Chu Côn Ngọc đã không nói sai, vết thương của Cung Viễn dưới sự điều trị của Từ Mục, phục hồi rất nhanh.
Ngày hôm đó, Tân Kiều tan làm liền tranh thủ ghé qua thăm cậu ấy, giúp Lục Tình bận rộn một hồi sau đó chuẩn bị rời đi.
Lục Tình giữ cô lại ăn cơm, nhưng cô từ chối:”Cậu đã đủ bận rồi chỉ cần chăm sóc Cung Viễn cho tốt, đừng lo cho mình.”
Lục Tình hỏi:”Mộc Mộc ăn tối chưa? Cậu lo xong hết rồi chứ?”
Tân Kiều gật đầu:”Ừm, yên tâm đi.” Nói xong, cô vội vàng ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi ra ngoài, một y tá chợt gọi cô lại.
“Cảnh sát Tân!”
Tân Kiều dừng bước:”Cô tìm tôi?”
Y tá đưa cho cô một hộp cơm chiên:”Tôi thấy cô thường xuyên đến giúp đỡ, nhiều lần còn chưa kịp ăn tối. Đây là tôi mới đi căn-tin mua, cô cầm lấy ăn đi.”
Tân Kiều vội vàng từ chối:”Không cần đâu…”
Y tá cười híp mắt:”Không phải tôi mua riêng cho cô đâu. Xem như là tôi cảm ơn bác sĩ Chu vậy, trước đây bà ngoại tôi từ quê lên đây khám bệnh, bác sĩ Chu đã giúp tôi một việc rất lớn.”
Y tá chớp mắt tinh nghịch, hạ giọng nói nhỏ:”Cô là bạn gái của bác sĩ Chu phải không? Hôm nọ tôi thấy bác sĩ Chu nắm tay cô, tôi lén hỏi chị ấy, chị ấy nói đúng vậy.”
Chu Côn Ngọc thật sự rất dịu dàng, nàng có sự toan tính của riêng mình, nàng không muốn chuyện tình cảm bị công khai gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai nhưng đồng thời nàng cũng có sự thẳng thắn của riêng mình
Khi đứng trước những người nàng tin tưởng, nàng chưa bao giờ ngại thừa nhận.
Y tá vừa nhét hộp cơm chiên vào tay Tân Kiều liền vội vàng bỏ chạy.
Tân Kiều đuổi theo:”Để tôi trả tiền cho cô…”
Y tá vừa chạy vừa lắc đầu:”Không cần không cần!”
Nhưng có bao nhiêu người như vậy nhỉ? Bao nhiêu người đã từng nhận được sự giúp đỡ từ Chu Côn Ngọc?
Tân Kiều có cảm giác, nếu cứ tiếp tục lui tới bệnh viện thế này, cô chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp của Chu Côn Ngọc ‘vỗ béo’, ngay cả Lục Tình cũng nói đùa:”Dường như ai cũng thích bác sĩ Chu, biết chúng ta là bạn của chị ấy, ai cũng đặc biệt quan tâm.”
Chuyện Chu Côn Ngọc là nhị tiểu thư của nhà họ Chu, nàng luôn giữ kín, trong bệnh viện số người biết được điều đó không nhiều nhưng cũng chẳng cần thiết bởi vì giữa thích thật lòng và lấy lòng xu nịnh, nàng luôn phân biệt rất rõ.
Lục Tình nửa đùa nửa thật:”Bác sĩ Chu đúng là vạn người mê.”
Nhưng Tân Kiều lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, nếu cô nói câu này trước mặt Chu Côn Ngọc, nàng chắc chắn sẽ nhướng mày một cách đầy tinh quái, nhẹ nhàng nâng đuôi mắt lên, chậm rãi đáp:”Chỉ là một con cáo thôi.”
Chu Côn Ngọc chưa bao giờ coi mình là người tốt, nàng luôn xem những hành động “tặng hoa hồng cho người khác” chỉ đơn thuần là một cách để giữ cho chiếc mặt nạ hoàn hảo của mình không bị sứt mẻ.
Nhưng động cơ thế nào không quan trọng, dù với mục đích gì đi nữa thì nàng đã làm điều đó, hết năm này qua năm khác.
Hôm đó Tân Kiều được nghỉ, cô đưa Tân Mộc đến hiệu sách, mua vài cuốn sách tham khảo cho kỳ nghỉ đông sau đó cô đến bệnh viện sớm hơn mọi ngày để thăm Cung Viễn.
Đi ngang qua trạm y tá, cô vốn định đi thẳng như mọi khi nhưng vô tình nghe được mấy y tá đang thấp giọng bàn tán về mình.
“Bạn gái của bác sĩ Chu trông giống một loài động vật nào đó, các cậu có thấy thế không?”
“Tôi biết!”
“Để tôi nói! Không được giành— là chó Shiba Inu!”
Tân Kiều: “…”
Bọn họ còn thống nhất được với nhau rồi sao? Nhóm y tá cười khẽ:”Ngày nào cũng ‘cho ăn’, thú vị thật đấy.”
“Biểu cảm của cô ấy lúc nào cũng rất bướng bỉnh, cậu biết không? Cứ như bị vòng cổ siết chặt ấy.”
“Ha ha ha! Nhưng nếu bác sĩ Chu bắt cô ấy nhận, cô ấy cũng không dám từ chối đâu.”
Tân Kiều tiếp tục đi thẳng đến, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Mấy y tá ngay lập tức im bặt.
Một người nhanh chóng lên tiếng chào:”Chào cảnh sát Shiba—”
Người bên cạnh vội đẩy nhẹ cô ấy một cái, cô y tá kia mới giật mình sửa lại:”A không, ý tôi là, chào cảnh sát Tân!”
Tân Kiều im lặng bước qua, sau khi cô đi khỏi những người kia cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười rũ rượi.
Người vui nhất khi biết tin Chu Côn Ngọc và Tân Kiều quay lại với nhau chính là Tân Mộc.
Cô nhóc hào hứng hỏi khi cùng Tân Kiều đi siêu thị, chuẩn bị đồ Tết:
“Năm nay chị Côn Ngọc lại có thể cùng chúng ta đón Tết, đúng không đúng không?”
Tân Kiều đáp:”Chị ấy chắc là phải trực ban.”
Những năm trước, khi Chu Côn Ngọc theo nhà họ Chu về Nam, Tết đến nàng thường sắp xếp để các bác sĩ khác trực thay mình nhưng năm nay mối quan hệ của nàng với nhà họ Chu đã như vậy, đương nhiên không còn kế hoạch về miền Nam nữa.
Hơn nữa, trong khoa có một số bệnh nhân nàng vẫn chưa yên tâm, vậy nên nàng chủ động nhận ca trực vào đêm Giao thừa.
Tân Mộc thất vọng:”A? Vậy là không được đón Tết cùng chị Côn Ngọc sao?”
Tân Kiều xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói:”Ai nói thế?”
“Chúng ta sẽ gói há cảo xong, rồi đến bệnh viện đón giao thừa cùng chị ấy.”
Tết đến gần, trước khi hai nhà Chu – Đại lên đường về Nam, Chu Côn Ngọc cũng trở về “nhà” một chuyến.
Bởi vì ở nơi đó bất kể âm mưu hay sóng gió gì cũng chỉ có thể diễn ra sau những cánh cửa đóng kín, tuyệt đối không để bất kỳ ai bên ngoài bắt được sơ hở, cũng không để ai có cơ hội xem họ như một trò cười.
Chỉ cần nhìn tư thế nàng ngồi trên sofa, cách nàng giữ một khoảng cách nhất định cũng đủ để hiểu quan hệ giữa nàng và những người trong nhà hiện tại ra sao.
Thẩm Vận Chi vẫn giữ nụ cười dịu dàng của một người mẹ hết mực yêu thương con gái:”Côn Ngọc dạo này làm việc bận rộn quá, nhưng sắc mặt trông vẫn rất tốt. Mẹ đã bảo dì trong nhà hầm tổ yến cho con, ăn nhiều một chút để bồi bổ nhé.”
Chu Côn Ngọc nghĩ thầm từ bao giờ nàng thích ăn tổ yến vậy? Mùi tanh nhẹ đó vẫn luôn khiến nàng có cảm giác dạ dày cuộn lên từng cơn.
Nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười:”Lúc con vào nhà, có thấy trong chuồng bồ câu ngoài sân có thêm một đàn mới.”
“Ừm, đó là do A Ngôn nuôi.”
“Trước đây nó không hiểu tại sao ông nội lại thích bồ câu đến vậy. Nhưng bây giờ, nó cũng bắt đầu cảm thấy nuôi bồ câu khá thú vị rồi.”
Chu Côn Ngọc khẽ nhếch môi, nụ cười dịu dàng mà xa cách.
Người ở vị trí nào, thì sẽ có tâm thế và tầm nhìn của vị trí đó.
Tân sư tử từng phê phán lão sư tử.
Nhưng khi chính mình ngồi lên ngai vàng, thật sự có thể tránh khỏi viết lại vết xe đổ của người đi trước sao?
Nàng từng ra tay trước mặt Chu Tế Ngôn. Bây giờ không chỉ hắn, mà cả căn nhà này, ai cũng đề phòng nàng.
Ăn tối xong, nàng lái xe về nhà, dạo này Tân Kiều và Tân Mộc ở tạm chỗ nàng, trước khi về, nàng đã gửi tin nhắn bảo Tân Kiều hầm sẵn chút canh ngân nhĩ lê tuyết để giúp nàng giải bớt vị tanh trong miệng.
Về đến nhà, đặt túi xuống, nàng trước tiên vào phòng chào hỏi Tân Mộc đang chăm chỉ giải đề sau đó nàng bước vào bếp.
Từ phía sau, nàng vòng tay ôm lấy eo Tân Kiều.
“Đứng đây trông làm gì vậy?”
Tân Kiều trả lời:”Em dùng nồi đất hầm cho chị, vị sẽ ngon hơn. Phải đứng đây canh lửa.”
“Không thấy phiền sao?”
Tân Kiều khẽ lắc đầu:”Không thấy phiền.”
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng cô.
“Bác sĩ Chu.”
“Ừm?”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, mang theo chút bông đùa.
“Em thực sự rất giống Shiba Inu sao?”
Chu Côn Ngọc thoáng ngẩn ra, sau đó bật cười:
“Gì cơ?”
“Là y tá trong bệnh viện chị nói.”
Chu Côn Ngọc vòng ra phía trước, nghiêng đầu quan sát khuôn mặt cô sau đó nàng nhẹ nhàng nhéo lấy má cô, kéo sang một bên.
“Em đã từng thấy meme một chú Shiba Inu bị kéo mặt thế này chưa?”
Tân Kiều liếc nàng một cái, cúi đầu nhìn vào nồi canh.
Nhưng cuối cùng, vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Sao mà ngoan ngoãn quá vậy?”
Chu Côn Ngọc chống một tay lên bàn bếp, cười nhạt:”Nhìn thì có vẻ bướng bỉnh nhưng thực ra muốn bắt nạt thế nào cũng được.”
Tân Kiều khẽ chỉnh lại câu nói của nàng:”Là chị có thể.”
“Tại sao?”
“Vì chị đã thuần phục em rồi.”
Chu Côn Ngọc bật cười, bờ vai khẽ rung nhẹ. Sau khi uống xong bát canh lê tuyết, nàng khuyên Tân Mộc gác bút nghỉ ngơi sớm rồi chính nàng cũng về phòng tắm rửa.
Tân Kiều đã tắm xong từ trước, lúc này đang cuộn mình trong chăn chờ nàng nhưng Chu Côn Ngọc chẳng hề vội vã.
Khoác trên người chiếc sơ mi trắng, cổ áo vốn luôn được nàng cài đến tận khuy cuối cùng giờ đây lại hờ hững buông lơi.
Nàng bước đến bật chiếc máy khuếch tán tinh dầu trong phòng ngủ, một làn hương cam neroli nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Khi nàng xoay người lại, với dáng vẻ uyển chuyển như nhành liễu lay động trong gió, Tân Kiều mới phát hiện, nàng đang đeo chiếc kính gọng vàng mảnh, nàng chậm rãi trở về giường, Tân Kiều lập tức vòng tay ôm lấy nàng.
“Không lạnh sao?”
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ nghiêng đầu, dẫn dắt cô đến gần cổ mình.
“Người ta nói, hương cam có thể khơi gợi cảm xúc.
Em thấy có đúng không?”
Tân Kiều khẽ lắc đầu, chóp mũi cọ nhẹ lên làn da nàng:
“Em không cần đến cam neroli.”
“Bác sĩ Chu, hôm nay chị có muốn thử chút gì đó khác không?”
Làn mi dài khẽ rung động.
Tân Kiều nhẹ giọng hỏi:”Chị có muốn em không?”
Chu Côn Ngọc thoáng sững lại.
Tân Kiều siết lấy eo nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng, từng chút một rải xuống những nụ hôn ấm nóng, đến khi nàng ngồi dậy đi rửa tay Tân Kiều ôm lấy nàng từ phía sau, không muốn để nàng rời đi.
Cô kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt vào tay nàng, những ngón tay của Chu Côn Ngọc thon dài và tuyệt đẹp.
Ngay cả trong khoảnh khắc nàng từ tốn mở chiếc hộp, vẫn mang theo nét quyến rũ khó diễn tả bằng lời, nàng ngước lên, khẽ cong môi cười với Tân Kiều, nét quyến rũ nơi khóe môi ấy như thể mùa xuân đang dần tan chảy.
“Vậy thì… không đi nữa.”
Ban đầu, Tân Kiều có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó, cô đã thuận theo mà đón nhận nàng.
Lúc này đây, Chu Côn Ngọc mới thực sự nhận ra sự nuông chiều và thuận lợi từ nhỏ đã nuôi dưỡng dã tâm trong nàng, dưới tham vọng cháy bỏng ấy, còn ẩn giấu một khao khát chinh phục mãnh liệt.
Từ tâm hồn của Tân Kiều cho đến mọi phương diện khác của cô, sau khi đã thích ứng, Tân Kiều từ từ mở mắt, cô nhận ra chiếc kính gọng vàng này thực sự phù hợp với khung cảnh đêm nay.
Ngay cả khi đang đắm chìm trong khoảnh khắc này, biểu cảm của Chu Côn Ngọc vẫn dịu dàng và bình thản.
Ánh mắt nàng ẩn sau cặp kính, lặng lẽ mang theo một tia quan sát và thăm dò lạnh lẽo như lưỡi dao mổ.
Mổ xẻ khao khát không thể kiềm nén của Tân Kiều.
Mổ xẻ sự sa ngã của cô trong đam mê.
Mổ xẻ sự quy phục không chút giấu giếm mà cô dâng hiến cho nàng.
Và lúc đó, Tân Kiều nhận ra người như cô, suy cho cùng luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Chu Côn Ngọc đã hoàn toàn chinh phục cô, khiến cô cam tâm tình nguyện dâng hiến toàn bộ trái tim, thể xác và linh hồn.
Chỉ một câu ‘khi chúng ta gặp lại trên thiên đường, chị sẽ gọi tên em’ cũng đủ để khiến cô khuất phục.
Sự tỉnh táo khi buộc cô thề nguyền trung thành với nàng, sự ung dung khi nhìn thấu mọi cục diện, nhưng vẫn bảo toàn bản ngã.
Sau khi trải qua biết bao sóng gió, nàng vẫn giữ lại sự dịu dàng nơi sâu thẳm nhất.
Tân Kiều không kìm được mà nắm lấy cổ tay mảnh mai của Chu Côn Ngọc.
Cô không thể kiềm chế được, khẽ gọi tên nàng:“Chu Côn Ngọc.”
Chu Côn Ngọc.
Ba từ này là câu thần chú ngắn nhất trên thế gian.
Làm sao cô có thể không trung thành với nàng đây?
Dù tốt hay xấu, trên thế giới này chỉ có một mùa xuân
và trong cuộc đời này chỉ có duy nhất một Chu Côn Ngọc.