Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 59

Chương 59

 

Một tuần kế tiếp bận đến sứt đầu mẻ trán, bởi vì Tân Kiều phải đến nơi khác huấn luyện, mà Tân Mộc lại đang bị viêm dạ dày.

Tình trạng cũng không nghiêm trọng, nhưng liên tục tiêu chảy, dù đang uống thuốc cũng không muốn chậm trễ việc học, nhưng chính là không ai chăm sóc, nên việc ăn uống trở thành vấn đề.

Tân Kiều quyết định xin nghỉ, Tân Mộc không đồng ý: “Không phải chị đã chờ mong đợt huấn luyện này từ lâu rồi sao?”

Huấn luyện viên của đợt tập huấn này là chuyên gia chất nổ số một trong nước, quả thật Tân Kiều đã mong đợi từ lâu, dĩ nhiên lúc đề cập việc này với Tân Mộc cô cũng không nói quá chi tiết.

“Huấn luyện còn có cơ hội lần sau, nhưng em ở nhà một mình thì không được.”

“Sẽ có người chăm sóc cho em.”

“Ai?”

“Chị Côn Ngọc.”

Tân Kiều hoảng hốt trong giây lát: “Ai?”

Tân Mộc nói lại lần nữa, lúc này cô mới nghe rõ ràng — ‘chị Khả Ngọc’.

Bởi vì Chu Côn Ngọc bận rộn công việc, lại cách rất xa, cho nên nàng nhất định không phải lựa chọn đầu tiên của Tân Mộc.

Đối mặt đề nghị của Tân Mộc, Tân Kiều lập tức phủ quyết: “Quá phiền toái người ta rồi.”

“Vốn dĩ em cũng muốn cự tuyệt, nhưng chị Khả Ngọc nói tuần này đúng lúc chị ấy được nghỉ phép, nấu cơm một mình cũng là nấu, nấu cơm cho hai người cũng là nấu, hơn nữa gần đây chị ấy đang làm một dự án liên quan đến giáo dục, muốn cùng em trò chuyện nhiều một chút.”

Tân Kiều suy nghĩ chốc lát.

Tân Mộc khuyên: “Chị, trước đây lúc em làm phẫu thuật chị đã xin nghỉ phép rất nhiều ngày rồi, chị cứ an tâm đi làm đi, trước khi em trở thành tổng tài, sinh hoạt phí của chúng ta vẫn phải dựa vào tiền lương của chị.”

Tân Kiều: “Chờ chị hỏi Chu Khả Ngọc trước đã.”

Hôm nay đã quá muộn, sáng hôm sau, Tân Kiều mới đến gõ cửa nhà Chu Khả Ngọc.

Tiếng dép lên vang lên, cửa bảo vệ có phần rỉ sét được mở ra, Chu Khả Ngọc mỉm cười nhìn cô: “Đã nghe Mộc Mộc nói rồi?”

“Tôi vẫn cảm thấy đừng phiền đến chị. Lòng tốt tôi xin nhận, cảm ơn.”

“Thật sự không phiền.” Chu Khả Ngọc nói: “Mộc Mộc sinh bệnh thật ra cũng không ăn bao nhiêu, tôi cũng chỉ có thể nấu chút cháo hoặc là chiên trứng, vốn dĩ dự án liên quan đến giáo dục này của tôi cần phải tìm học sinh trung học để làm khảo sát, tôi cũng không cần phải chạy tới chạy lui tìm nữa.”

Tân Kiều còn đang do dự.

Chu Khả Ngọc: “Tân Kiều, em đừng quá khách sáo, mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, nếu không này tôi cũng ngại không dám tìm em nhờ giúp đỡ.”

Tân Kiều lúc này mới thỏa hiệp: “Vậy làm phiền chị rồi, tôi chuyển sinh hoạt phí mấy ngày sắp tới của Mộc Mộc cho chị.”

“Không vội.” Chu Khả Ngọc mỉm cười: “Lúc em trở về hãy chuyển cho tôi.”

Trong lúc huấn luyện ở bên ngoài, Cung Viễn tìm đến Tân Kiều: “Vẻ mặt này là thế nào? Vì sao vừa thấy mình đã làm như không có chuyện tốt vậy.”

“Nhìn vẻ mặt của cậu.” Tân Kiều: “Vừa nhìn đã biết cậu đến làm thuyết khách cho đội trưởng Trần.”

Cung Viễn cười ha hả.

Tân Kiều liếc xéo cậu ta: “Đến cùng là chuyện gì?”

“Không phải chuyện lớn lao gì, chính là gần đây chúng ta đang bị tổ chức một chương trình toạ đàm về kiến thức an toàn phòng chống chất nổ. Trạm tiếp theo chính là Từ Mục, không phải cậu và Chu tiểu thư có quan hệ sâu xa, đội trưởng Trần nói, muốn cử cậu đến đó.”

“Tôi không đi.”

“Đừng, cậu không đi mình phải báo cáo kết quả công tác với đội trưởng Trần như thế nào đây?”

Tân Kiều thực sự nhịn không được nữa: “Vì sao ai ai cũng nói tôi và cô ấy có quan hệ sâu xa?”

Cung Viễn sửng sốt, không biết cô có ý gì: “A?”

“Tôi đã cứu cô ấy một lần, nhưng đó là công việc của tôi, chính là lần làm nhiệm vụ của tổ chúng ta.” Tân Kiều nói tiếp: “Vì sao ai ai nhìn thấy tôi cũng nhắc đến cô ấy? Đến cùng tôi và cô ấy có quan hệ gì?”

Cung Viễn kinh ngạc: “Chưa nói cậu và cô ấy có quan hệ a… cậu rốt cục làm sao vậy?”

Tân Kiều điều chỉnh hô hấp của bản thân: “Không thế nào.”

“Không phải chúng ta đều phải thay phiên diễn thuyết sao, thật ra đi đâu cũng như nhau. Chẳng qua đội trưởng Trần cảm thấy cậu không thích những nhiệm vụ hành chính này, cho nên mới bảo mình đến nói với cậu.”

“Được rồi, tôi đi.”

Cung Viễn nhìn Tân Kiều một cái. Người này bình thường khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc, tâm tình hôm nay sao lại dao động lớn như vậy.

Thật ra Tân Kiều chính là bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cô không cần phải tránh né Chu Côn Ngọc.

Nếu đã quyết định buông bỏ một người, vì sao còn phải trốn tránh? Giống như rất để tâm.

Hơn nữa Chu Côn Ngọc bận rộn như vậy, buổi toạ đàm này cũng không chắc sẽ chạm mặt nhau.

Buổi tối lúc gọi video với Tân Mộc, Tân Kiều hỏi: “Còn tiêu chảy không?”

“Không có, em nói với chị chuyện này, chị Khả Ngọc nấu cháo rất ngon, hôm nay không tiêu chảy nữa, buổi tối ăn một chén cơm trắng, nhưng em lại bắt đầu thèm cháo.”

“Nấu ngon hơn chị sao?”

“Nếu như như chị muốn một câu trả lời thành thật thì — đúng vậy!”

“Sói mắt trắng.”

Tân Mộc cười: “Em đang muốn nói với chị, trong quá trình hồi phục sau lần viêm dạ dày lần này, chị Khả Ngọc có sự cống hiến vĩ đại! Nếu không phải chị ấy nấu cháo ngon như vậy, em có thể thành thật ăn cháo nhiều ngày như vậy sao? Bệnh có thể khỏi nhanh như vậy sao? Chị nói xem, chị nên báo đáp chị Khả Ngọc như thế nào?”

Tân Kiều nghe ra dụng ý của em ấy, cố ý hỏi: “Em nói chị nên báo đáp thế nào?”

“Mời chị ấy ăn fastfood đi!”

“Là bản thân em muốn ăn đúng không.”

“Nào có?”

Tân Kiều thích Tân Mộc lộ ra tính trẻ con như vậy: “Vậy em nói xem, ăn tiệm nào?”

Tân Mộc nói ra tên của một chuỗi cửa hàng bánh Pizza: “Không phải thứ năm chị trở về sao? Trước bảy giờ ngày thứ năm sẽ được khuyến mãi.”

“Thứ năm chị còn phải xem lại, bởi vì cần tham dự toạ đàm.”

“Yêu, một cảnh sát nhỏ như chị cũng có thể làm chủ tọa sao.” Tân Mộc trêu chọc cô: “Tọa đàm ở chỗ nào?”

Tân Kiều dừng một chút: “Từ Mục.”

“Vậy thật đúng lúc nha!” Tân Mộc thoáng chốc hưng phấn: “Em và chị Khả Ngọc có thể đến Từ Mục tìm chị, gần đó có một cửa hàng pizza, chị gọi chị Côn Ngọc cùng nhau đi ăn, đã một thời gian em không gặp chị ấy rồi.”

Tân Kiều bỗng chốc yên lặng.

Cuối cùng cô nhẹ giọng nhã ra mấy chữ: “Chị ấy bận rộn.”

“Chị còn chưa hỏi, làm sao biết thứ năm chị ấy bận? Lát nữa chị hỏi thử xem.” Tân Mộc nói: “Em đi làm bài tập cho ngày thứ năm rồi chuẩn bị đi ngủ, tạm biệt chị.”

Thứ năm, Tân Kiều đến Từ Mục, có bác sĩ đến cửa chờ cô: “Hoan nghênh hoan nghênh, cảnh sát Tân đúng không?”

“Phải.”

“Trẻ tuổi như vậy, thật ưu tú, hôm nay làm phiền cô rồi.”

“Không phiền.”

Bác sĩ dẫn Tân Kiều đến phòng họp, mở đèn: “Ngại quá, các bác sĩ đều quá bận, thông báo bốn giờ bắt đầu nên họ sẽ không đến sớm, phiền cô chờ một chút.”

“Không có việc gì.”

Bốn giờ đúng, các y bác sĩ mặc áo blouse trắng tiến vào phòng họp, có người nhìn Tân Kiều mặt không biểu cảm đứng trên bục giảng, không khỏi sửng sốt.

Nhỏ giọng nói với đồng nghiệm: “Cảnh cảnh sát a.”

Đồng nghiệm cười nói: “Nữ cảnh sát thì sao? Úc Khê đều có thể làm tổng kiến trúc sư.”

“Cô đừng để oan cho tôi, ý tôi muốn nói là cô ấy rất xinh đẹp.”

Toạ đàm bắt đầu.

Tân Kiều quét mắt nhìn các hàng ghế, Chu Côn Ngọc quả nhiên không tới.

Tân Kiều không thích chủ nghĩa hình thức, cho nên cũng không xác định những người đến nghe có thể nghe vào bao nhiêu, nhưng với tính cách của cô, khi làm việc gì cũng sẽ rất nghiêm túc, cho nên tỉ mỉ chuẩn bị tài liệu, không phải chỉ khô khan đọc làu làu chữ trên file trình chiếu, trái lại giảng giải rất sinh động.

Bài giảng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, các bác sĩ vốn đang nghĩ đến công việc của mình cũng bị hấp dẫn, nhiệt liệt vỗ tay.

Về sau mới nhớ đến công việc bị bỏ quên: “Đi thôi đi thôi, mau quay về phòng bệnh.”

Mọi người vội vã đi ra ngoài, lại liếc mắt nhìn Tân Kiều đang thu dọn đồ vật.

Đồng nghiệp trước đó mỉm cười: “Cô không cảm thấy cảnh sát Tân rất đẹp sao?”

“Cảm thấy a, trắng trẻo, thanh tú, có chút giống với nữ minh tinh nào đó!”

“Đúng đúng! Chính là người chụp ảnh đặc biệt nghệ thuật…”

Hai người hưng phấn trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ngoài cửa.

“Bác sĩ Chu.”

“Bác sĩ Chu sao cô lại đến đây? Toạ đàm đã kết thúc rồi.”

Thật ra các nàng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chu Côn Ngọc, bởi vì gần đây Chu Côn Ngọc đặc biệt bận rộn, lại theo Du Hoài Viễn nghiên cứu phương phái giải phẫu mới, nếu như có thời gian người người đều cảm thấy nàng hẳn là sẽ nghỉ ngơi một chút.

Chu Côn Ngọc mỉm cười giải thích: “Tôi không phải tới tham gia toạ đàm.”

“Tôi tìm chủ nhiệm Minh lấy chìa khóa phòng tư liệu.”

Chủ nhiệm Minh chính là bác sĩ tổ chức buổi tọa đàm hôm nay, lúc này đang ở trên bục giản nhờ Tân Kiều ký biên bản.

“Bác sĩ Chu, vậy chúng tôi đi trước.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Được.”

Rất nhanh, chủ nhiệm Minh và Tân Kiều cùng nhau ra cửa.

Tân Kiều thấy nàng ngược lại không có vẻ gì kinh ngạc, vẫn lạnh lùng như thế, trong ánh mắt lộ ra một chút ngạo khí.

Chu Côn Ngọc cười nói: “Chủ nhiệm Minh, tôi đến lấy chìa khóa phòng tư liệu, trước đó đã có nói với anh, có lẽ anh bận quá nên đã quên đưa cho tôi.”

“Nga nga, đúng vậy, việc này tôi dễ dàng quên mất, xem đầu óc này của tôi.” Chủ nhiệm Minh vỗ trán: “Tôi lập tức lấy cho cô.”

“Bác sĩ Chu, thuận tiện giới thiệu với cô, đây là cảnh sát Tân hôm nay đến bệnh viện để tuyên truyền.”

Đây là lần đầu sau ba tuần, Chu Côn Ngọc nhìn thấy Tân Kiều.

Ánh mắt của nàng bất giác trở nên dịu dàng, khóe môi cũng mang theo ý cười, lại nhìn cần cổ của Tân Kiều, vết thương lúc huấn luyện của ba tuần trước đã lành rồi.

Nàng kéo khóe môi, khiến nụ cười chuyển thành một loại ưu nhã thường thấy, lịch sự đưa tay ra trước mặt Tân Kiều: “Chúng tôi có quen biết, lúc cảnh sát Tân chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi đã từng gặp nhau.”

“Cảnh sát Tân, đã lâu không gặp.”

Tân Kiều rũ mi mắt, chăm chú nhìn ngón tay trắng nõn của nàng, thần sắc lộ ra một chút hoang mang, có lẽ đang suy nghĩ: sao chị ấy giỏi giả vờ như vậy?

Cuối cùng mang một chút trào phúng cong nhẹ khóe môi, cô cũng lười mở miệng, rất có lệ mà bắt tay nàng một cái.

Ngón tay dừng lại giây lát.

Chu Côn Ngọc nét mặt bình thản rút tay về: “Giáo sư Du còn đang chờ tôi, vậy tôi đi trước.”

Nàng xoay người, hai tay cắm trong túi áo blouse, dưới vạt áo lộ ra ống quần tây màu xám rất phù hợp với màu da của nàng, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, không khác gì lần đầu nàng và Tân Kiều gặp nhau.

Lòng bàn tay Tân Kiều đổ mồ hôi.

Chủ nhiệm Minh: “Đi thôi cảnh sát Tân, tôi tiễn cô ra ngoài, hôm nay thực sự vất vả rồi.”

Tân Kiều lắc đầu: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, anh cứ làm việc của mình đi, tôi nhớ đường, lát nữa sẽ tự mình ra ngoài.”

Chủ nhiệm Minh quả thật cũng có việc cần làm: “Vậy được rồi, sau này có việc gì cần phối họp với sở, chúng tôi sẽ liên hệ sau.”

Chủ nhiệm Minh vội vã rời đi, Tân Kiều hít sâu một hơi, sau đó đi vào một gian nhà vệ sinh.

Mở bàn tay ra, bên trong là một mảnh giấy được gấp lại, rất khó nhìn thấy.

Mới vừa rồi lúc Chu Côn Ngọc bắt tay với cô, nụ cười thân thiết không được nhưng người khác vĩnh viễn không lường được bên dưới vẻ ngoài ung dung của nàng đang cất giấu điều gì.

Nàng lặng lẽ kín đáo đưa cho Tân Kiều một mảnh giấy.

Tân Kiều biết hiện tại bản thân nên ném mảnh giấy vào trong bồn cầu, nhấn nút xả nước, không giữ lại chút gì.

Nhưng người và mèo đều sẽ bị lòng hiếu kỳ hại chết, cô lấy lại bình tĩnh, mở mảnh giấy kia ra.

Nét chữ cứng cáp của Chu Côn Ngọc đã lâu không thấy, viết một dòng địa chỉ: “XX đường XX, khu phố 8, căn hộ số 2803 tầng hai, tòa nhà số 5, Nam Hối Cảnh Uyển.”

Ngoài ra còn có ghi thời gian: “Buổi tối bảy giờ gặp.”

Tân Kiều xé nát mảnh giấy, ném vào trong bồn cầu.

Ra khỏi Từ Mục, cô gọi điện thoại cho Tân Mộc: “Chị xong việc rồi, hai người ở đâu?”

Bởi vì Tân Mộc cảm thấy sau khi thuyết trình xong lại phải đến nơi khác thì sẽ không kịp thời gian khuyến mãi, cho nên đã cùng Chu Khả Ngọc đến tìm cô.

Lúc này Tân Mộc trả lời cô: “Em đang trên tàu điện, chị Khả Ngọc còn hai trạm nữa mới đến, chị ở ngoài cửa chờ một chút rồi cùng nhau đi.”

“Được rồi.”

Tân Kiều đứng trước cửa bệnh viện, ánh mắt nhìn dòng người qua lại, rồi lại nhìn bầu trời màu vàng cam.

Tất cả thuộc về mùa xuân đều nhiệt liệt, ngay cả ánh mắt trời ban chiều vốn hiền hòa cũng thế, ánh sáng không bị cản trở, biến thành trường mâu sáng loáng, dễ dàng đâm thủng phòng tuyến trong tư duy của con người.

Nội dung trên mảnh giấy vừa rồi bị xé nát nhân cơ hội tiến vào suy nghĩ.

Tân Kiều không kiềm được mà suy nghĩ: Chu Côn Ngọc còn hẹn gặp cô để làm gì?

Muốn giải thích?

Nếu như muốn giải thích, lúc cô phát ghi âm ghi âm đó Chu Côn Ngọc đã giải thích rồi, hà tất chờ đến ba tuần sau?

Lúc này cô cảm thấy rất may mắn vì đêm nay đã hẹn Tân Mộc và Chu Khả Ngọc cùng nhau đi ăn, lúc Tân Mộc quải túi xách đi về phía cô, cô sẽ không có thời gian suy nghĩ những chuyện lung tung đó nữa.

Trước tiên cô xoay người Tân Mộc lại, nhìn từ phía sau: “Vẫn được, dường như không gầy đi.”

Chu Khả Ngọc sau khi tan tầm thì trực tiếp đến cửa hàng, nàng vẫn mặc áo sơmi trắng và quần tây đen, Tân Kiều nở nụ cười với nàng: “Cảm ơn, đây đều là công lao của chị.”

Bởi vì Tân Kiều không thường hay cười, nên bỗng nhiên mỉm cười khiến Chu Khả Ngọc nhìn nhiều một chút.

Nàng cũng mỉm cười đáp lại: “Thật sự không cần khách sáo như vậy, Mộc Mộc làm khảo sát giúp tôi, cho tôi rất nhiều gợi ý, tôi còn phải cảm ơn em ấy.”

Tân Mộc hỏi Tân Kiều: “Chị Côn Ngọc đâu? Đêm nay chị ấy không thể ăn cùng chúng ta sao?”

Chu Khả Ngọc nhìn một thân cây ven đường, dường như sợ lộ ra bất cứ biểu cảm nào đều sẽ khiến Tân Kiều cảm thấy xấu hổ.

Tân Kiều ngược lại rất bình tĩnh: “Chị ấy không rảnh.”

“Chị đã hỏi chị ấy?”

“Ừ.”

Tân Mộc không nghe theo, không buông tha: “Hỏi lúc nào?”

“Vừa rồi lúc thuyết trình, chị ấy tìm người lấy đồ, chị đã gặp chị ấy.”

Tân Mộc lúc này mới thất vọng nói: “À, được rồi.”

Em ấy thật sự thích Chu Côn Ngọc.

Mà Tân Kiều lúc này đã phát hiện, nói dối chính là muốn nói những lời nửa thật nửa giả, như vậy độ tin cậy mới cao.

Cô rất không thích việc bản thân nắm giữ kỹ năng này, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ.

Chu Khả Ngọc liếc nhìn cô một cái, thay đổi đề tài: “Có phải chúng ta nên đi rồi không? Nếu không sẽ không kịp thời gian, Mộc Mộc em nói xem, cửa hàng này loại pizza nào là ngon nhất?”

Vừa nói đến việc này Tân Mộc lập tức hưng phấn, mặt mày hớn hở.

Tân Kiều một tay đặt trên vai Tân Mộc: “Hôm nay mục đích là mời chị Khả Ngọc ăn pizza, bệnh viêm dạ dày của em vừa mới khỏi, chị sẽ mua cháo cho em.”

Tân Mộc lập tức choáng váng.

Ngay cả Chu Khả Ngọc cũng khẩn trương nhìn Tân Mộc một cái, rất sợ Tân Mộc không kiềm được mà bật khóc bên đường.

Thiếu nữ mười bốn tuổi vì không được ăn pizza mà bật khóc là rất mất mặt, nhưng Tân Mộc đã ăn cháo suốt một tuần rồi! Trong miệng nhạt nhẽo đến sắp mất vị giác!

Tân Kiều rốt cục không nhịn cười mà cong môi cười: “Có thể ăn, ăn một miếng, còn lại đóng gói mang về.”

“Nếu như đêm nay dạ dày của em không có vấn đề gì, ngày mai tiếp tục hâm nóng lại ăn.”

Tân Mộc kháng nghị: “Nhà của chúng ta không có lò nướng, dùng lò vi sóng hâm nóng thì không thể ăn được.”

“Em nên biết đủ, pizza hâm nóng và cháo trắng, chính em chọn đi.”

Chu Khả Ngọc ở một bên mỉm cười.

Ba người sóng vai bước đi, cũng không ai chú ý đến xa xa ven đường có một chiếc Porche màu trắng.

Chu Côn Ngọc ngồi trong xe, nhìn ba người nói nói cười cười, vấn đề đã từng xuất hiện trong lòng lại toát lên một lần nữa.

Nếu như lúc này nàng lên tiếng gọi Tân Kiều, Tân Kiều còn có thể vì nàng mà quay đầu lại không?

Chu Côn Ngọc không cảm thấy Tân Kiều và Chu Khả Ngọc có quan hệ gì, nhưng sự xuất hiện của Chu Khả Ngọc giống như một loại nhắc nhở.

Nhắc nhở Chu Côn Ngọc, trên đời này còn có rất nhiều người càng thích hợp với Tân Kiều hơn so với nàng, hơn nữa còn là người cùng một thế giới với em ấy.

Có thể Tân Kiều thực sự rất dứt khoát, chuyện gì cũng có thể cầm lên được bỏ xuống được, cho nên hôm nay lúc ở bệnh viện nhìn thấy nàng mới có thể lạnh nhạt không phản ứng.

Chu Côn Ngọc nghĩ, đêm nay Tân Kiều hẳn là sẽ không đến gặp nàng.

Nàng phát hiện bản thân có chút buồn bực, sự buồn bực này thậm chí áp đảo cả lý trí ‘còn có biện pháp khác’.

Nàng mặt không cảm xúc chuyển động vô lăng, lái xe chuẩn bị về nhà.

Lái được nửa đường, nàng lại bỗng nhiên quay đầu, lái theo hướng hoàn toàn ngược lại.

Thành thật mà nói, pizza của cửa hàng này hương vị cũng không tệ lắm, ngay cả người thích món Trung điển hình như Tân Kiều cũng ăn hết hai miếng.

Trái lại là Tân Mộc rất tham ăn, nhưng sau khi ăn một miếng thì Tân Kiều không cho em ấy ăn nữa, sợ đột nhiên ăn nhiều dầu mỡ sẽ khiến dạ dày khó chịu.

Trong lúc ăn, Chu Khả Ngọc lặng lẽ quan sát Tân Kiều, Tân Kiều không nói nhiều, nét mặt luôn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng nếu như nàng nói chuyện với cô, cô lại sẽ rất chăm chú đáp lại.

Bởi vì thiếu đi một ‘dũng tướng’ như Tân Mộc, nên chiếc pizza ăn không hết, Tân Kiều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đóng gói mang về, nếu như dạ dày của Tân Mộc không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ để em ấy tiếp tục ăn.

Buổi tối thứ năm có chương trình khuyến mãi, nhân viên bán hàng vô cùng bận rộn, lúc hộp mang về được đưa đến, đành phiền các nàng tự mình gói lại.

Chu Khả Ngọc chủ động đóng gói, Tân Kiều đứng lên giúp nàng mở hộp, lúc đặt bánh vào trong hộp, ngón tay của nàng không cẩn thận chạm vào tay của Tân Kiều.

Hai người đều có một chút xấu hổ, lập tức rụt tay lại.

Ba người đi tàu điện ngầm trở về, cùng nhau đi vào tòa nhà chung cư, đến tầng bốn Chu Khả Ngọc tạm biệt các cô.

Tân Kiều và Tân Mộc về đến nhà, bởi vì thời gian còn sớm nên Tân Mộc lại làm bài tập, Tân Kiều đi tắm trước.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô kiểm tra bánh pizza trong tủ lạnh.

Tân Mộc nghe thấy cô mở tủ lạnh, ngồi trước bàn học hô to: “Tân Kiều! Em không ăn vụng! Sao chị lại như vậy, niềm tin cơ bản giữa người với người đâu rồi!”

Tân Kiều cười nói: “Không có là tốt rồi.”

Đêm nay Tân Mộc có chút hoạt bát, là dáng vẻ mà tuổi của em ấy nên có, nên Tân Kiều cũng cố ý trêu chọc em ấy.

Thông thường lúc Tân Mộc làm bài tập, Tân Kiều sẽ không sấy tóc, mà chỉ cầm một chiếc khăn mặt rồi trở về phòng ngủ của mình.

Vừa mới kết thúc huấn luyện lại tham dự buổi tuyên truyền, cô có chút mệt mỏi, không muốn đọc sách, cũng không muốn chơi điện thoại.

Cô tựa vào cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu xuống đường phố chật hẹp, in ra chiếc bóng lòi lõm của những khối gạch trên tường, một vài ngọn cỏ bị gió thổi tỉnh mộng, không tình nguyện mọc ra từ giữa những khe tường, tư thái quá mức yếu ớt, cũng không biết là khiến cảnh sắc trở nên phong phú thêm một chút hay là hoang tàn thêm một chút.

Đường phố cũ giống như bị thời gian vứt bỏ, tất cả đều là một màu xám xịt.

Đầu óc Tân Kiều đột nhiên toát ra bốn chữ — Nam Hối Cảnh Uyển.

Mảnh giấy đó là cô xé, nhưng không biết là do tiên của khu chung cư kia quá dễ nhớ hay là thế nào, mà nó đã rõ ràng khắc vào trong đầu cô.

Mùa xuân nhiệt độ không khí cao, tóc không sấy cũng khô rất nhanh, Tân Kiều kéo khăn mặt xuống, trong lòng do dự, sau đó lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên của khu chung cư.

Quả nhiên cô nhớ không lầm, điện thoại biểu hiện bản đồ chi tiết, nếu lúc này đi phương tiện giao thông công cộng từ nhà đến đó, đại khái cần bốn mươi phút.

Đã sắp mười giờ rồi.

Thời gian Chu Côn Ngọc hẹn gặp là bảy giờ.

Tân Kiều buông điện thoại di động xuống, chuyển sang nhìn hai chiếc thùng rác lớn chói mắt ở cuối đường phố chật hẹp.

Nghĩ những chuyện này để làm gì? Dù sao thì ngay từ đầu cô đã không định đến đó.

Lúc này, Nam Hối Cảnh Uyển.

Căn phòng Chu Côn Ngọc đang ở diện tích không lớn, xấp xỉ một trăm mét vuông, không tính là chung cư cao cấp, nhưng nội thất trang thiết bị đều có phẩm vị nhất định.

Thật ra đây là lần đầu tiên nàng đến đây.

Trước đó đã xem căn nhà này thông qua VR, môi giới nói với nàng, chủ nhà trang trí nội thất xong thì xuất ngoại, bởi vì đã bỏ công trang hoàng nên cũng không đành lòng bán đi, cho nên mới dự định cho thuê.

Cửa sổ hướng ra sân thượng đả động Chu Côn Ngọc, nàng nói với người môi giới: “Tôi ra giá gấp ba lần, căn cước có thể cho anh xem, nhưng tôi không muốn đứng tên trên hợp đồng, anh nghĩ cách đi.”

Sau khi thuê nhà xong, Chu Côn Ngọc thay đổi một bộ sô pha mới, rồi tìm tìm nhân viên vệ sinh đến quét dọn một lần, tất cả drap niệm toàn bộ thay mới.

Tất cả đều bỏ tiền nhờ nhân viên môi giới đi làm, người môi giới gọi video với nàng, để nàng nghiệm thu thành quả.

Nàng là bác sĩ, ít nhiều có chút ưa sạch.

Đêm nay nàng ngồi ở chỗ này, nhìn xung quanh phòng, không khác mấy so với những gì thấy trong video, khiến nàng hài lòng.

Nàng không mang theo máy tính bảng hoặc sách y học, nên không có cách nào khác làm việc, mà chỉ có thể xem điện thoại hoặc là mở TV.

Nàng xem qua mấy bộ phim truyền hình, cảm thấy không thú vị, đủ loại phim ngọt sủng khiến nàng không xem nổi, cho nên chuyển sang kênh điện ảnh xem một bộ phim cũ, 《Kỳ Nghỉ ở La Mã 》, khiến nàng nâng má xem chốc lát.

Lúc bắt đầu vào quảng cáo, nàng thoáng nhìn điện thoại di động, đã sắp mười một giờ.

Nàng nhớ đến nụ cười thoải mái của  Tân Kiều lúc ở cùng Tân Mộc và Chu Khả Ngọc.

Đêm nay Tân Kiều còn có thể đến không?

Chu Côn Ngọc gần như từ lúc sinh ra đã học được cách bày mưu nghĩ kế. Lúc này nàng ngồi ở đây, gần như là lần đầu tiên trong đời, nàng thể nghiệm  cảm giác hoàn toàn không thể biết trước kết quả.

Nàng rất không quen, cảm thấy nhịp tim có phần hỗn loạn.

Nhưng nàng vẫn cố chấp ngồi ở chỗ này, chờ đợi.

Cho đến khi mẫu quảng cáo tiếp theo lại bắt đầu, nàng chậm rãi bước đến sân thượng.

Đứng từ tầng hai mươi tám nhìn xuống, ánh đèn mờ ảm, dường như cả thành thị thu hết dưới lòng bàn chân, mặc dù cách cảm giác ‘tay không hái sao’ mà cổ nhân nói đến còn kém rất nhiều.

Trong thành phố không có sao, nhưng bầu trời trống trãi này lại rất khác với trạch viện Chu gia quanh năm thấp thoáng trong rừng trúc.

Chu Côn Ngọc đứng hóng gió chốc lát rồi chậm rãi trở về phòng, bộ phim vẫn chưa bắt đầu, nàng lại đi ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Một mảnh vắng lặng, cuộc sống không phải phim thần tượng, nào có phân đoạn người nàng chờ đợi đúng lúc xuất hiện.

Chỉ là nhìn ra bên ngoài, lại khiến trong lòng nàng sinh ra một chút khẩn trương.

Tuy rằng nàng đã suy nghĩ xong rồi, sau khi nhìn thấy Tân Kiều thì nên nói những gì, làm những gì, nhưng nàng phát hiện sau ba tuần xa cách, chuyện gặp lại Tân Kiều khiến nàng cảm thấy khẩn trương.

Có lẽ nhịp tim thình thịch ngầm ẩn chứa chờ mong.

Nhưng Tân Kiều thực sự sẽ đến sao?

Nàng hỏi bản thân: Chu Côn Ngọc, có phải cô quá tự đại rồi không? Cứ làm như Tân Kiều đã bị cô nắm chắc trong tay vậy.

Nàng lại chậm rãi ngồi trở lại sô pha, nàng đã quen với bận rộn, thực sự không thích ứng được việc ngồi không như vậy.

Lại nghĩ đến căn hộ này còn chưa cải tạo hệ thống cấp thoát nước, ngay cả nước uống cũng không có, nên liền cầm điện thoại đặt một ít nước có gas.

Lúc nàng nâng má nhìn khung cảnh La Mã những năm 1953 trên màn hình TV thì có tiếng gõ cửa, bàn tay vô thức cầm điều khiển từ xa nhấn nút tắt tiếng.

Là người giao hàng đến, trong lòng nàng tự nói với bản thân.

Nàng vuốt lại mái tóc, rồi kéo lại áo sơmi, khẽ mím môi, để đôi môi héo rũ trong lúc chờ đợi lộ ra một chút trơn bóng, sau đó mới yên lặng bước ra cửa, nhìn qua mắt mèo — người đứng bên ngoài, quả nhiên là nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu cam.

Thấy nàng không mở cửa, người giao hàng dùng điện thoại gọi cho nàng: “Xin chào, đơn hàng giao đến rồi.”

Chu Côn Ngọc rũ vai, cả người có vẻ ủ rũ, nàng lùi xa cửa rồi bắt máy, nói: “Cảm ơn, để ngoài cửa là được rồi.”

Dưới tình huống rãnh rỗi chờ ở đây cả đêm, thực sự không giống chuyện Chu Côn Ngọc có thể làm được, nhưng rồi lại không muốn rời đi.

Nhân viên giao hàng rời đi, nàng mở cửa lấy nước ngọt, sau khi uống hai ngụm, vẫn luôn cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạc, liên tục nâng tay sờ vào sau cổ, nhưng cũng không đến mức có mồ hôi.

Nàng rốt cục phát hiện, nàng liên tục làm động tác này là bởi vì bản thân khẩn trương.

Trên màn hình công chúa đang thực hiện nghi lễ xã giao trong buổi họp báo, nói rằng tất cả các trong thành thị cô ấy thích nhất là La Mã.

Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, có thể loại người lý trí như các nàng, lúc phát điên đều không biểu hiện ra mặt. Ví dụ như một câu ‘La Mã’ của công chúa, ví dụ như nàng hẹn Tân Kiều đến đây.

Chờ bộ phim kết thúc, nàng lại nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ. Nếu như Tân Kiều muốn đến, thì đã đến từ lâu.

Như vậy khả năng duy nhất đó là — Tân Kiều căn bản không muốn đến.

Chu Côn Ngọc kiềm chế xúc động muốn đưa tay xoa gáy của mình, tắt TV, cầm túi xách rời đi.

Đi tới cửa, bàn tay nâng lên chuẩn bị vặn nắm cửa chợt dừng lại giữa không trung.

Bàn tay chợt hạ xuống giống như giận dỗi, vài bước quay trở lại sô pha, rồi ném túi xách sang một bên.

Lúc này nàng phát hiện bản thân đến cùng là có chút kiêu căng, thậm chí thoáng chút tức giận: Tân Kiều dựa vào cái gì mà không đến?

Nàng vẫn luôn cảm thấy trước khi chia tay, bản thân đã hoàn toàn giao phó thân thể của mình cho Tân Kiều, tấm drap giường và tấm niệm ướt sũng đã cho nàng niềm tin như thế, các nàng đã từng thân mật đến thế.

Nhưng lý trí nói cho nàng biết: Tân Kiều dựa vào cái gì lại không đến ư? Dựa vào việc chính nàng lúc đó cái gì cũng không giải thích.

Chính nàng lựa chọn đi nước cờ này, thì phải gánh chịu quá trình của nó.

Trong khoảng thời gian này nàng thực sự quá mệt mỏi, ngửa đầu tựa vào sô pha, mí mắt dần dần trở nên nặng nề.

Hành lang ngẫu nhiên vang lên tiếng bước chân, nhưng nàng chỉ lẳng lặng nằm đó, thậm chí không di chuyển một ngón tay.

Lúc không có bất kỳ âm thanh nào quấy rầy, nàng vừa nghe đã biết đó không phải Tân Kiều.

Nàng quen thuộc tiếng bước chân của Tân Kiều, nhịp tim của Tân Kiều, quen thuộc đến mức biết rõ mồ hôi sẽ toát ra ở nơi nào, cùng với mỗi một nốt ruồi trên người Tân Kiều.

Nàng phát hiện nàng đang đánh cược.

Đánh cược vào câu hỏi nàng đã hỏi Tân Kiều vô số lần — bất kể lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại sao?!

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!