Chương 602: Cung phụng
Vũ Lâm Hanh ngồi xổm bên cạnh thi thể, cúi xuống nhìn hình xăm trên ngực trái, sau đó lại cởi áo của một thi thể khác trên mặt đất, phát hiện ở cùng vị trí, cũng có một hình xăm tương tự.
“Cái này có ý nghĩa gì?” Vũ Lâm Hanh cũng cảm thấy không bình thường.
Nàng vốn đã cảm thấy những thi thể bao vây tấn công nàng rất kỳ lạ, lúc này càng cảm thấy cả người khó chịu: “Hình xăm này đại biểu cho điều gì, là ký hiệu đặc biệt khi biến chúng thành như vậy? Chứng tỏ đây là vật sở hữu của đối phương.”
Nàng đã từng gặp không ít kẻ nuôi dưỡng thi thể, sẽ xăm ký hiệu đặc biệt của bản thân lên thi thể, cho thấy đây là thi thể người đó nuôi.
“Cũng rất có khả năng này.” Sư Thanh Y suy nghĩ, nói: “Nhưng cũng có khả năng khác. Quần áo của những người này rất giống dân làng ở lân cận, số lượng còn không ít, hoặc là có người bắt thôn dân vào đây, biến họ thành loại quái vật này, đồng thời để lại ký hiệu của bản thân. Hoặc là bản thân chính là bọn họ tự nguyện xăm lên.”
“Còn có thể tự nguyện?” Vũ Lâm Hanh nhíu mày: “Không phải có bệnh sao? Tà trong tà khí.”
“Là rất tà.” Sư Thanh Y nói: “Xung quanh đây có một số thôn dân thờ phụng Vô Thường Lang Quân, thậm chí còn có một số người thờ phụng Tâm Nương Nương, những người có tâm trí bình thường sẽ không thờ phụng những sự tồn tại kinh khủng như vậy, đây đã thuộc về phạm trù cung phụng Tà Thần rồi.”
“Tâm Nương Nương này đến cùng là thứ quỷ quái gì?” Vũ Lâm Hanh nói.
Trước đó lúc Sư Thanh Y giới thiệu Biên Tranh với Vũ Lâm Hanh, cũng đã nhắc đến Tâm Nương Nương nhưng chỉ nói một cách tương đối giản lược.
Lần này nàng kể lại tất cả những manh mối có được sau khi hỏi Biên Tranh về Tâm Nương Nương cho Vũ Lâm Hanh nghe.
“Sư Sư ý của ngươi là, những thôn dân này lúc còn sống có thể là tín đồ của Tâm Nương Nương? Tâm Nương Nương cần trái tim còn sống sau khi rời khỏi cơ thể, trái tim đã trở thành một loại dấu hiệu của Tâm Nương Nương, cho nên bọn họ xăm hình lên ngực trái, nhằm chứng tỏ sự thành kính đối với Tâm Nương Nương?”
“Cũng có khả năng này.” Sư Thanh Y gật đầu.
“Vậy vì sao tất cả đều biến thành ác thi rồi?” Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ vết tích xanh tím ngang dọc trên người một thi thể: “Trên người bọn họ có loại vết tích nayf, khẳng định có nguyên nhân, là Tâm Nương Nương đã biến họ thành như vậy sao?”
Sư Thanh Y lắc đầu: “Tạm thời còn không rõ ràng. Ngươi đã gặp họ ở chỗ nào, ngay tại đây sao?”
Vũ Lâm Hanh nhớ lại: “Không phải, ban đầu gặp phải nhiều thi thể hơn thế này, khoảng chừng hơn hai mươi thi thể cùng nhau hoạt động, cảnh tượng đó thật khiến ta ăn không tiêu, cho nên lập tức lẩn tránh. Sau đó dọc đường có đôi khi cũng sẽ gặp phải tốp năm tốp ba thi thể đi lại, cho đến khi tiếp cận nơi này, ta không cẩn thận kinh động một thi thể trong số đó, kết quả nó gào lên một tiếng, những ác thi xung quanh nghe thấy, tất cả đều xông về phía ta, ta chỉ có thể vừa chạy vừa xử lý chúng, cuối cùng chạy đến nơi này.”
“Ban đầu có một số lượng lớn thi thể cùng xuất hiện sao?” Sư Thanh Y cảm giác được điều gì đó: “Ở vị trí nào, ngươi còn nhớ rõ không?”
Ác thi tuy rằng đã chết đi, nhưng lại có một bộ quy tắc thuộc về bản thân chúng. Chúng sẽ có hang ổ, có một số đi lại rải rác, nhưng nếu như xuất hiện số lượng nhiều, thì khả năng cao là lân cận có hang ổ của chúng, mà hang ổ cũng không phải là một chỗ tùy tiện chọn lựa, mà nhất định là có điểm đặc biệt gì đó.
Ví dụ như, là nơi khởi nguồn biến chúng thành như vậy.
Nét mặt của Vũ Lâm Hanh lúc này lập tức trở nên đắc ý, thậm chí còn có chút thần bí: “Dọc đường cong cong lách lách, sau đó ta lại chạy quá gấp, làm sao có thể nhớ kỹ. Nhưng ta có biện pháp có thể chuẩn xác trở lại vị trí kia, thế nào, ta lợi hại không?”
Lạc Thần dường như đã biết nàng ấy rốt cục dùng biện pháp gì, nói: “Ngươi đã đi qua vực, điện thoại di động sẽ hết pin mới phải. Ngươi làm sao ghi lại hành trình từ chỗ đó đến đây?”
Vũ Lâm Hanh vô vị nhún vai: “Biểu tỷ nàng, một mạch nói trắng ra thì không còn gì thú vị nữa, tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút thời gian để tán dương bản thân chứ?”
Sư Thanh Y cũng hiểu ý của Vũ Lâm Hanh, nói: “Pin điện thoại đã cạn sau khi đi qua vực, điện thoại của Lạc Thần để lại cho Trường Sinh, trên người nàng cũng không mang điện thoại, vậy điện thoại của ngươi làm thế nào có thể quay video được?”
“Điện thoại của ta đã hết pin từ lâu rồi.” Vũ Lâm Hanh nói: “Nhưng ta lại nhặt được một chiếc điện thoại, chất lượng không được tốt lắm, không quá hiện đại, cơ bản có thể quay phim chụp ảnh được. Nhưng dung lượng pin của loại điện thoại này khá lớn, lại tiết kiệm năng lượng hơn rất nhiều dòng điện thoại cao cấp hiện nay, bởi vì không có quá nhiều ứng dụng tiêu thụ pin.”
Nàng nói xong liên lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, cho hai người các nàng xem.
Sư Thanh Y bật sáng màn hình, nhìn thấy trên ảnh nền là một tấm ảnh chụp cả gia đình. Ông bà, ba mẹ, cùng với hai đứa bé, bối cảnh là ở trước sân của một ngôi nhà, nhìn phong cách kiến trúc, chắc hẳn là nhà ở trong thôn.
“Ta đã xem rồi, là điện thoại di động của nam nhân này.” Vũ Lâm Hanh chỉ vào người đàn ông trung niên trên ảnh nền điện thoại.
“Lúc ngươi nhặt được điện thoại, là trạng thái tắt máy hay là mở máy?” Sư Thanh Y xác nhận với nàng ấy.
“Mở.”
“Dưới lòng đất không có chỗ sạc pin, điện thoại lại còn pin, hơn nửa còn đang mở máy.” Sư Thanh Y nhíu mày: “Chắc chắn chỉ mới mang vào đây một hai ngày. Đánh rơi điện thoại, chỉ nhân của nó có lẽ đã dữ nhiều lành ít.”
Vũ Lâm Hanh mở thư mục video, cho Sư Thanh Y và Lạc Thần xem.
Hình ảnh lúc ban đầu chính là một vết máu trên mặt đất, sau đó màn ảnh kéo lên, thình lình xuất hiện một đôi chân.
Mượn ánh đèn pin, đôi chân kia thoạt nhìn giống như được điêu khắc ra, vết máu loang lổ. Theo ống kính tiếp tục dời lên, Sư Thanh Y phát hiện đây là một bức tượng điêu khắc một nữ tử mặc trang phục cổ đại, khuôn mặt mơ hồ, không có ngũ quan, trong hình ảnh còn xuất hiện tay của Vũ Lâm Hanh đưa ra để ước lượng kích thước bức tượng, tỉ lệ tương đương người thật.
Sư Thanh Y cẩn thận quan sát dáng vẻ của pho tượng.
Ống kính tiếp tục di chuyển sang bên cạnh, lại là một bức tượng khác.
Những bức tượng đặt liên tiếp cạnh nhau, ống kính từ gần kéo xa, chỉ thấy ánh đèn pin thê lãnh lướt qua, vô số bức tượng tựa như quỷ mị, lạnh lẽo đứng sừng sững ở nơi đó.
“Biên Tranh.” Sư Thanh Y vẫy tay gọi Biên Tranh: “Ngươi đến xem đi.”
Biên Tranh có được sự cho phép mới đến xem, sắc mặt nhất thời thay đổi: “A a a.”
“Là bức tượng Tâm Nương Nương mà ngươi nói, đúng không?” Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Vừa rồi lúc nàng nhìn vào đã cảm thấy đặc điểm của những bức tượng này có vài phần tương tự bức ký họa của Biên Tranh vẽ trước đó.
Biên Tranh liên tục gật đầu.
“Chúng ta đến chỗ này đi.” Sư Thanh Y nặng nề lên tiếng: “Biên Tranh nói các học sinh đã bị nhốt ở một nơi gần chỗ những bức tượng.”
Lúc này đoạn video trong điện thoại phát ra một vài tiếng tru đáng sợ, hình ảnh nhất thời kịch liệt lay động, ngay sau đó màn hình biến thành màu đen, đoạn video này đã kết thúc.
Vũ Lâm Hanh nói: “Ta vốn đang vừa quay phim vừa nghiên cứu những bức tượng kia, muốn để sau này cho các ngươi xem, kết quả đã gặp một đống lớn ác thi, nên ta lập tức tắt điện thoại rồi bỏ chạy. Chờ ta đến chỗ an toàn mới tiếp tục quay.”
Sư Thanh Y và Lạc Thần tiếp tục xem video.
Sau đó đều là Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa quay video, từng hang động từng lối rẽ hiện lên trên màn hình, nếu như gặp phải những vật đánh dấu dễ nhận diện, Vũ Lâm Hanh còn có thể tiến lên quay chụp đặc tả.
Chẳng qua đây điều là những đoạn video rời rạc, có một số thời gian Vũ Lâm Hanh cần tránh né ác thi nên không tiện quay phim lại, như vậy sẽ thiếu đi một đoạn hành trình.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có những đoạn video trong điện thoại, tiếp đến cứ đi theo lộ tuyến được quay trong video, cộng thêm Vũ Lâm Hanh ít nhiều còn nhớ đường, muốn chuẩn xác trở lại vị trí những bức tượng dễ như trở bàn tay dễ như trở bàn tay, nếu như trên đường không xảy ra biến cố gì.
“Ta còn quay được một thứ gì đó.” Vũ Lâm Hanh tìm kiếm trong số những đoạn video.
Cuối cùng nàng tìm được rồi, bắt đầu phát đoạn video.
Trên màn hình xuất hiện một đường thẳng, hai bên còn có đường nhánh mở rộng, đồng thời còn vang lên một loại âm thanh rất khẽ nghe như tiếng khóc nức nở.
Sau đó tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng.
Theo tiếng khóc ngày một đến gần, một cái bóng từ bên trái đi thẳng về phía bức tường ở cuối lối đi. Đầu tiên là đầu, tiếp đến là thân, từng chút hoàn chỉnh in lên vách tường.
Nhìn từ góc độ này, là cái bóng xuất hiện trước, sau đó là chủ nhân của cái bóng.
Chờ lúc cái bóng đã hoàn chỉnh in lên tường, thân ảnh của một nữ nhân bước vào phạm vi ống kính. Điện thoại di động này dường như không thể quay chụp ở cự ly xa, càng xa càng mơ hồ, tựa như bầu trời rơi đầy hoa tuyết, nhưng kiểu dáng và màu sắc trang phục trên người nữ nhân kia cơ bản vẫn có thể nhìn thấy được.
Nàng ta mặc trang phục cổ đại, hơn nữa bộ trang phục kia cũng không thuộc loại sang quý, hẳn là loại trang phục tương đối bình thường ở thời đại của nữ nhân kia. Trước ngực nàng ta đeo một cái khóa trường mệnh, mà người đeo loại khóa này phần lớn là được phụ mẫu thương yêu.
Quần áo của nữ nhân kai đã rách nát, đi chân trần, làn váy so le không đồng đều, tay áo cũng rách tươm giống như bị chó cắn.
Nhưng đoạn phim còn đang tiếp tục, điều này chứng tỏ Vũ Lâm Hanh còn đang quay.
Vũ Lâm Hanh cũng thật to gan, nhìn thấy đối phương xuất hiện trước mặt rồi mà vẫn tiếp tục quay. Loại tinh thần này có thể sánh với phóng viên trong Công Viên Kỷ Jura, khủng long bạo chúa đã nhảy đến trước mặt nhưng vẫn có thể điên cuồng quay chụp, hoàn toàn là dùng sinh mệnh để đưa tin.
“Ngươi còn không chạy?” Sư Thanh Y sợ ngây người: “Ánh sáng từ điện thoại của ngươi sẽ khiến nàng ta chú ý.”
“Quay thêm giây này tính giây đó.” Vũ Lâm Hanh cười hì hì: “Dù sao thì nàng ta cũng không ra tay.”
Sư Thanh Y bội phục, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hình ảnh.
Chỉ thấy nữ nhân kia quả nhiên cảm giác được ánh sáng của điện thoại, chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Trong bóng đêm u tối, khuôn mặt của nàng ta cũng có chút đen tối, nhìn không quá rõ ràng. Nhưng nhìn từ chính diện, nàng ta cực kỳ giống bức tượng của Tâm Nương Nương, nhất là chiếc khóa trường mệnh trước ngực.
Nữ nhân kia thét lên một tiếng thê lương, chỉ tay về phía Vũ Lâm Hanh.
Hình ảnh nhất thời rung lắc dữ đội, sáng tối thay đổi liên tục, hiển nhiên là ngay lúc đó Vũ Lâm Hanh đã bỏ chạy, sau một lúc lâu, hình ảnh trên màn hình biến mất.
“Dù sao thì sau đó nàng ta cũng không đuổi theo ta, ta chạy rất nhanh.” Vũ Lâm Hanh xòe hai tay ra: “Nếu như nàng ta thật sự là Tâm Nương Nương, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, nhận lấy điện thoại di động của Vũ Lâm Hanh, kéo lùi thanh tiến độ, một lần nữa trở lại lúc Tâm Nương Nương xuất hiện chính diện nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, sau đó ấn tạm dừng.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần nhìn rất chăm chú, nàng vội vàng hỏi: “Ngươi có phát hiện gì sao?”
Lạc Thần chỉ vào màn hình: “Thanh Y, ngươi xem cái bóng.”
Sư Thanh Y nhìn theo ngón tay của Lạc Thần, trong hình ảnh mơ hồ, đầu của Tâm Nương Nương in bóng lên vách tường, cái bóng đó thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Phía sau cái bóng dường như toát ra từng sợi từng sợi gì đó, có phần giống khói, cũng có phần giống dây leo, nói chung là có rất nhiều vật thể dạng sợi dài mảnh lay động phía sau Tâm Nương Nương, điều này làm cho cái bóng của nàng ta thoạt nhìn giống như một con bạch tuộc.
Nhưng trên người Tâm Nương Nương lại không nhìn thấy thứ gì không bình thường, mà chỉ có nàng ta đứng ở nơi đó.
Đây là lần đầu tiên Vũ Lâm Hanh chú ý đến điểm ấy, nàng thấp giọng mắng một câu: “Đây là thứ gì? Cái bóng của nàng ta cũng quá tà môn rồi.”
Nét mặt của Sư Thanh Y trở nên nghiêm nghị.
Nàng suy nghĩ một chút: “Chúng ta mau dựa theo lộ trình của ngươi, trở lại vị trí những bức tượng.”
Việc này không nên chậm trễ, các nàng lập tức xuất phát. Vũ Lâm Hanh cầm điện thoại dẫn đường, dọc đường quả thật cũng gặp phải một số ác đi lãng vãng, nhưng số lượng ít nên bị các nàng giải quyết dễ dàng.
Cũng may có video, nếu không đi lại ở nơi này sẽ rất dễ lạc đường.
Cuối cùng bốn người thành công đến khu vực có những bức tượng. Sư Thanh Y giơ đèn pin chiếu qua, những bức tượng của Tâm Nương Nương xếp ở xung quanh, thoạt nhìn còn âm trầm hơn khi xem thông qua video, mặt của những bức tượng hướng về phía các nàng, dường như luôn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm các nàng.
Sư Thanh Y nhìn xung quanh, có vài con đường có thể đi. Một trong số đó là đường Vũ Lâm Hanh đi từ vực đến chỗ này, một đường khác là Vũ Lâm Hanh rời khỏi nơi này, còn lại hai đường, Sư Thanh Y không thể quyết định được, nên trước hết lựa chọn con đường bên trái.
Nơi này tuy rằng cũng lát đá phiến nhưng không hề sạch sẽ mà giống như bị thứ gì đó ăn mòn, trên mặt đất tràn đầy vết máu. Có đôi khi còn có thể nhìn thấy mấy cái lư hương ở ven đường, bên trong cắm nhang, dường như đang cung phụng thứ gì đó.
Phía trước những bức tượng Tâm Nương Nương cũng có không ít lư hương.
Cho đến lúc Sư Thanh Y đi vào một không gian tương đối rộng mở, mùi máu tanh bên trong đã đặc đến mức làm cho người ta buồn nôn.
Bên trong là một mảnh tĩnh mịch, Sư Thanh Y giơ đèn pin lên, chiếu vào một bệ thờ đặt ở bên trong.
Trên bệ đặt một bức tượng Tâm Nương Nương rất lớn, bức tượng nhìn xuống, động tác không giống với những bức tượng trước đó, mà hai tay đang đưa xuống, như là muốn bắt lấy thứ gì đó.
Mà phía trên bệ thờ dùng để cung phụng nàng ta, đặt mười cái đĩa lớn.
Trên mỗi cái đĩa, đặt một quả tim.
Có một số quả tim đã bắt đầu thối rữa, nhưng cũng có những quả tươi mới còn dính máu, dường như mới moi ra không bao lâu.
Biên Tranh hoảng sợ.
Sư Thanh Y nhìn ra ý của Biên Tranh, thấp giọng nói: “Không nhất định là của những học sinh bị nhốt cùng ngươi.”
Biên Tranh được an ủi, miễn cưỡng gật đầu, không dám lên tiếng.
Lạc Thần tiến về phía trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một quả tim trong số đó.
Quả tim này dường như đang đập.