Chương 51
Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tân Mộc hỏi Tân Kiều: “Tuần này chị rãnh vào cuối tuần đúng không? Muốn ra ngoài chơi không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Không phải em muốn đi đâu, là chị Ninh Lộ.”
Ninh Lộ là con gái của Ninh Vạn Quân, đồng đội cũ của Tân Lôi, tuổi tác tương đương Tân Kiều, hai người quen biết từ nhỏ.
Tân Mộc giải thích: “Chị Ninh Lộ trúng thưởng vé trải nghiệm khu du lịch trượt tuyết, ba vé, nhưng chú Ninh cuối tuần có việc.”
“Cho nên đã nghĩ đến chúng ta?” Tân Kiều liếc mắt nhìn Tân Mộc một cái: “Vì sao chị ấy tìm em mà không tìm chị?”
“Bởi vì chị quá kêu ngạo, mỗi lần chị Ninh Lộ tìm chị, chị đều nói bận cái này bận cái kia.”
Thật ra không phải kêu ngạo, những năm đó Tân Mộc vẫn chưa làm phẫu thuật, thứ nhất Tân Kiều xác thực bận rộn, thứ hai là thực sự không có tâm tình ra ngoài chơi.
“Cho nên tìm em làm thuyết khách đúng không.” Tân Kiều hỏi Tân Mộc: “Vậy em muốn đi không?”
“Em không muốn đi, em muốn chị và chị Côn Ngọc đi.”
Tân Kiều chợt dừng đũa: “Em không đi, chị cũng không đi.”
“Không phải, chị hãy nghe em nói.” Tân Mộc ăn sắp xong rồi, nên cũng liền buông đũa: “Trước đây mỗi ngày chị đều trông chừng em, là bởi vì sức khỏe của em không tốt. Hiện tại em đã phẫu thuật xong, sức khỏe không thành vấn đề nữa, chị Côn Ngọc cũng nói tình huống của em, bản thân em và người nhà không chỉ cần đối mặt với sự hồi phục của cơ thể, mà còn phải đối mặt với sự hồi phục tâm lý.”
“Chị, em hy vọng sau này chị sẽ đối xử với em như một người bình thường. Chị và chị Côn Ngọc đi trượt tuyết, em và bạn học đi dạo phố, thật ra lúc bạn học hẹn em đi dạo phố, em còn không biết nên nói với chị như thế nào.”
“Nói chung, chị phải bắt đầu đối mặt với hiện thực là em đã khỏe mạnh, đừng buộc chặt cuộc sống của chúng ta vào nhau nữa.” Tân Mộc lời nói thấm thía: “Thực sự, em khuyên chị dừng cương trước bờ vực, nếu không sau này em lên đại học, rồi yêu đương, chị sẽ vô cùng đau lòng.”
Tân Kiều cười mắng: “Tới địa ngục đi, chị sẽ không.”
Rửa chén xong, Tân Kiều quét nhà, sau khi trở về phòng thì gửi một tin nhắn cho Chu Côn Ngọc: “Cuối tuần muốn cùng bạn của em đi trượt tuyết không? Khu du lịch trượt tuyết ở ngoại vi Bội Thành.”
Chu Côn Ngọc không trả lời.
Cũng không biết là còn đang bận rộn, hay là đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lịch sự. Dù sao trượt tuyết ở nơi này và trượt tuyết ở Thụy Sĩ mà Chu Côn Ngọc quen thuộc từ nhỏ là rất không giống nhau.
Đại khái hai mươi phút sau, điện thoại di động của Tân Kiều nhận được tin nhắn Wechat: “Được.”
“Vừa rồi đang tắm, mới vừa xem Wechat.”
Vừa nhìn đến chữ tắm làm kẻ khác miên man bất định này, Tân Kiều lập tức cưỡng chế bản thân, đừng suy nghĩ lung tung.
Nhưng cô đối mặt không phải người khác, mà là
Chu Côn Ngọc: “Ảnh chụp.jpg.”
Tân Kiều: “…”
Chu Côn Ngọc gửi một tấm ảnh, bên dưới chiếc khăn tắm trắng tinh, là một đoạn bắp chân thon dài đường nét cân xứng, làn da trắng mịn như ngọc, đập vào mắt là cổ chân khiến người ta muốn nắm lên gác ở trên giường, đầu ngón chân khẽ cong, cho nên đường cong bắp chân càng thêm mê người.
Dường như nàng đang định thoa sữa dưỡng thể, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho Tân Kiều.
Hoàn mỹ thậm chí không chỉ có làn da của nàng, mà cả người Chu Côn Ngọc không một chỗ nào không hoàn mỹ, ngay cả móng chân cũng phiếm hồng, tựa như loại vỏ sò nào đó trên bãi biển, có lẽ là châu báu hải thần đánh rơi.
Tân Kiều âm thầm lưu tấm ảnh này.
Không ngờ lúc này Chu Côn Ngọc lại gửi một tin nhắn: “Em nhất định đã âm thầm lưu lại, đã không còn là Tân tiểu thư chính trực trước kia nữa rồi.”
Tân Kiều có cảm giác bị đánh hiện nguyên hình, vành tai lập tức phát nhiệt, mở album ảnh muốn xóa đi, Chu Côn Ngọc lại tiếp tục nhắn: “Hiện tại dự định xóa đúng không? Có tật giật mình, lại càng không chính trực.”
Tân Kiều: “Hắc!”
Cô bật người đánh chữ trả lời: “Đúng là em đã lưu lại, thì sao nào?”
Cô chuẩn bị vũ trang hạng nặng ở trước mặt Chu Côn Ngọc, cố gắng biện hộ vì lý lẽ của bản thân, không ngờ Chu Côn Ngọc lại dịu dàng gửi đến bốn chữ: “Chị cũng nhớ em.”
Tân Kiều lập tức mềm lòng.
Chu Côn Ngọc, thật sự là yêu tinh.
Sáng sớm thứ sáu, Chu Côn Ngọc lái xe đến đón Tân Kiều. Bởi vì gần đây Ninh Lộ đến thành phố khác đào tạo chuyên sâu, nên hẹn Tân Kiều gặp nhau tại khu du lịch.
Trên đường Tân Kiều nói cho Chu Côn Ngọc biết: “Là con gái của một người đồng đội cũ của ba em, lớn hơn em một tuổi, tên là Ninh Lộ.” Cô vừa cười vừa nói: “Lúc nhỏ em gọi chị ấy là chị Ninh Lộ, sau này lớn lên thì không chịu gọi là chị nữa.”
Chu Côn Ngọc nhíu mày.
Tân Kiều nhận thấy nguy hiểm: “Thế nào?”
“Còn gọi người khác là chị.” Chu Côn Ngọc nói: “Chị cũng lớn hơn em hai tuổi, sao không thấy em gọi là chị?”
Tân Kiều nghẹn lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lắm lời cái gì! Đây chẳng phải tự đào hầm cho bản thân nhảy xuống sao!
Chờ Chu Côn Ngọc đỗ xe xong, Tân Kiều mang hành lý, xa xa trông thấy Ninh Lộ chờ ở trước cổng khu du lịch.
Tân Kiều bỗng nhiên nghĩ: nên giới thiệu Chu Côn Ngọc như thế nào?
Chuyện yêu đương quá xa xôi đối với nhân sinh của cô, trước đây nghe người khác nói ‘bạn gái’, chỉ cảm thấy là một từ ngữ cực kỳ xa lạ với cô.
Mà hiện tại, cô và Chu Côn Ngọc ở bên nhau, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, bạn gái? Hai từ này liên hệ với Chu Côn Ngọc, cô còn có chút không quen.
Nhất là khi muốn giới thiệu như thế ở trước mặt Ninh Lộ đã quen biết từ nhỏ, cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.
Cô và Chu Côn Ngọc đi đến trước mặt Ninh Lộ, uốn lưỡi nói: “Đây là Ninh Lộ. Đây là…”
Ninh Lộ mỉm cười, lúc thấy rõ Chu Côn Ngọc thì không khỏi sửng sốt.
Chu Côn Ngọc nhu nhã nói tiếp lời của Tân Kiều: “Tôi là bạn của Tân Kiều, Chu Côn Ngọc. Ninh tiểu thư, trước đây chúng ta có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Ninh Lộ đầu tiên là nhìn Tân Kiều một cái.
Nàng từ nhỏ đã quen biết Tân Kiều, biết Tân Kiều không thèm để ý rất nhiều việc, cũng không dám để ý rất nhiều việc. Cho nên lần này Tân Mộc hỏi nàng, Tân Kiều có thể dẫn người khác đi cùng được không, nàng còn lấy làm kinh ngạc.
Nàng lúc này nhìn về phía Tân Kiều là bởi vì lúc Chu Côn Ngọc nói ra từ ‘bạn’, Tân Kiều sửng sốt ngưng nói, rồi lại mỉm cười với nàng.
Đó nhất định không phải một nụ cười vui vẻ.
Trống rỗng, làm cho người ta muốn đưa tay ra đón, rồi lại không đón được, giống như ánh trăng rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Ninh Lộ chưa từng nhìn thấy Tân Kiều cười như thế. Nụ cười này… quá thế thiếp. Thể thiếp đến mức không phải một người luôn cố gắng xem nhẹ mọi việc xung quanh nên có.
Con gái của chuyên viên gỡ bom có lẽ đều sở hữu thần kinh nhạy cảm. Ninh Lộ nhìn nhiều Chu Côn Ngọc lâu một chút.
Người phụ nữ này, đang khiến Tân Kiều mở lòng.
Ninh Lộ cũng không lộ thanh sắc, mỉm cười với Chu Côn Ngọc: “Chu tiểu thư trí nhớ tốt, chúng ta đã từng gặp nhau ở công ty thiết kế trang sức, cùng với bà Trầm.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu: “Phải, tôi cũng nhớ ra rồi, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Ninh Lộ và Tân Kiều không giống nhau, nàng không kế thừa y bát của ba mình. Từ nhỏ nàng đã cảm thấy hứng thú đối với hội họa, sau đó lại học chuyên ngành thiết kế trang sức, vô cùng chuyên tâm, hiện nay thị trường cạnh tranh kịch liệt nàng làm trợ lý ở một công ty thiết kế trang sức, kiếm được không nhiều lắm, cũng khó nổi danh, nhưng nàng rất yêu thích công việc này.
Trước đó Chu Côn Ngọc cùng Trầm Vận Chi đến công ty thiết kế một cây ghim cài ngực, chính là tìm nhà thiết kế nổi tiếng nhất của công ty Ninh Lộ đang làm việc.
Tân Kiều đầu tiên là nói lời cảm ơn Ninh Lộ: “Cảm ơn chị đã mời.”
Ninh Lộ dùng khửu tay huých nhẹ vào cô: “Thật sự trưởng thành rồi, còn biết nói lời khách sáo.”
Tân Kiều mỉm cười.
Ba tấm vé trải nghiệm, đặt hai căn phòng, các nàng mỗi người trở về phòng sắp xếp hành lý, sau đó nhân lúc trời còn chưa tối, tranh thủ đi trượt tuyết.
Tư thái mang ván trượt của Chu Côn Ngọc rất lưu loát, Ninh Lộ ở một bên quan sát.
Đường trượt này đối với Chu Côn Ngọc là quá đơn giản, cho nên nàng trực tiếp đến đường trượt có độ khó cao nhất. Tân Kiều và Ninh Lộ thần kinh vận động cũng không kém, nhưng dù sao cũng không thể thành thạo bằng Chu Côn Ngọc, cho nên ở đường trượt liền kề nhìn nàng.
Ninh Lộ mỉm cười: “Sự thành thạo này của người ta, không biết là từ nhỏ bay đi Thụy Sĩ bao nhiêu lần mới luyện ra được, đúng không?”
Tân Kiều mang kính trượt tuyết thật lớn, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú của mình.
Hết lòng tin cậy vào một người, thật ra là một hồi chiến dịch trường kỳ.
Cũng không phải chỉ cần hào hùng hô lớn một câu ’em vĩnh viễn tin tưởng chị’ thì sẽ giống như đóng một con dấu vĩnh lên lên mối quan hệ giữa hai người.
Bởi vì cuộc sống luôn thay đổi, giống như dòng nước.
Liên tục có những chi tiết xuất hiện, nhắc nhở người ta vài việc đã bị lãng quên, nhắc nhở hai người đến cùng là khác biệt cỡ nào.
Lúc nàng thành thạo chống hai cây gậy trượt tuyết, giống như một chú chim kêu ngạo, tư thái tựa như sắp giương cánh bay lên bầu trời đầy sương.
Lúc nàng nở nụ cười đoan trang, trước khi cô nói hai từ ‘bạn gái’, nàng rất bình thản nói hai người là ‘bạn’.
Cô mới có thể nhớ lại, nàng từ nhỏ chính là người như vậy, gia cảnh hậu đãi, cẩn trọng, tuyệt không đặt bản thân vào hiểm cảnh.
Ninh Lộ liếc nhìn sườn mặt của Tân Kiều lúc đang nhìn về phía Chu Côn Ngọc, muốn nói lại thôi.
Sắc trời dần tối, ba người trượt đủ rồi liền cùng nhau đi ăn lẩu. Chu tam tiểu thư không câu nệ, khác với trong suy nghĩ của Ninh Lộ, loại rau gì nàng cũng ăn được, các loại thịt viên chứa nhiều tinh bột cũng thế.
Khu trượt tuyết có địa hình nghiêng, vào đêm cũng không có gì để tiêu khiển. Trong phòng nghỉ công cộng tụ tập rất nhiều người, chuẩn bị chơi trò kịch bản giết người, nhưng chưa đủ số người tham gia, nên đang chiêu mộ thành viên.
Từ trước đến nay Ninh Lộ luôn cảm thấy hứng thú đối với hoạt động này: “Chúng ta cùng chơi đi?”
Tân Kiều không phải loại tính cách hòa đồng, nên do dự một chút: “Em không chơi.”
“Không có việc gì, bọn họ nhìn thôi đã biết là dân chuyên nghiệp, có thể gánh chúng ta.” Ninh Lộ cười nói: “Chị giải thích một chút em sẽ hiểu cách chơi, nhưng mà, nên nhập vai một chút, nếu không sẽ không thú vị.”
Tân Kiều nhìn về phía Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc khuôn mặt bình tĩnh, ngữ điệu xen lẫn một chút dung túng: “Muốn chơi thì chơi đi.”
Ba người ngồi xuống, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Chu Côn Ngọc, sau đó lại dừng trên mặt Tân Kiều. Không phải đã nhìn ra hai người các nàng có quan hệ gì, mà chỉ bởi vì một lúc xuất hiện hai mỹ nữ mà thôi.
Một người đoan trang tao nhã như tranh, áo lông màu trắng, mái tóc đen dài óng mượt, vừa nhìn đã biết… rất cao quý.
Một người nét mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt ánh mắt lộ ra một chút quật cường, có phần giống với sói con, rất được yêu thích hiện nay!
Hai người này có lẽ không quen biết nhau, ở giữa cách một người, chú sói con cũng không nhìn vị tiểu thư kia một cái.
Lần này chơi một kịch bản cổ đại.
Chu Côn Ngọc và Tân Kiều chưa từng chơi, nhưng hai người rất thông minh, Ninh Lộ giải thích sơ lược thì đã hiểu. Lúc rút kịch bản, rất trùng hợp, Chu Côn Ngọc rút được vai trưởng công chúa, còn Tân Kiều rút được vai ám vệ của trưởng công chúa.
Người có lòng phòng bị nặng như Tân Kiều, có lẽ ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thế nào dễ dàng thôi miên được cô, lúc này chơi trò kịch bản giết người, cô không thể nói là cả quá trình phải nhập vai vui cười tức giận, nhưng kịch bản viết rất thú vị, những tình tiết phía sau cũng không khiến cô cảm thấy buồn chán.
Chân chính bắt đầu nhập vai vào nội dung vở kịch là khi đến thời khắc then chốt.
Mà mấu chốt thắng hay thua nằm ở việc ám việc rốt cục có tin tưởng trưởng công chúa mà bản thân đã ngưỡng vọng từ nhỏ đến lớn hay không.
Chu Côn Ngọc tài hùng biện rất tốt, huống hồ nàng ngữ điệu ôn hòa không nhanh không chậm của nàng trời sinh có thể tăng thêm độ tin cậy, lại giỏi cách thao túng bằng ngôn ngữ, khuôn mặt Tân Kiều còn có thể duy trì vẻ lãnh đạm, nhưng bên cạnh đã có người bắt đầu khóc thúc thích.
Cuối cùng là Chu Côn Ngọc dịu dàng gọi tên của Tân Kiều trong kịch bản, sau đó bảo cô: “Đến đây.”
Thân thể cô hơi cúi về phía trước, lướt qua Ninh Lộ ở giữa hai người. Tân Kiều khom lưng, hai người lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau trong đêm nay.
Chu Côn Ngọc mỉm cười hòa nhã, che giấu một chút đau thương, lại gọi tên cô trong kịch bản.
Giống như lúc nhỏ nhạt con tiểu hồ ly từ tái ngoại trở về, nhét quả quýt vàng óng vào trong tay cô.
Giống như từ nhỏ nàng nuôi dưỡng cô ở bên cạnh, lúc chỉ có hai người nàng sẽ nắm tay cô dạy cô viết chữ.
Giống như lần đầu tiên cô giết người, đêm khuya nàng đến nơi ở của cô, không gọi cô dậy mà chỉ lặng lẽ nhét một chiếc túi hương xuống dưới gối, đầu ngón tay mềm mại lướt qua đôi lồng mày ban ngày dính đầy máu.
Ám vệ nhìn trưởng công chúa.
Nữ nhân này đã cho cô sinh mệnh. Nữ nhân cô ngưỡng vọng từ nhỏ, nữ nhân cô ký thác toàn bộ tín nhiệm.
Hai người làm sao lại đi đến bước này, đấu đá lẫn nhau, giấu diếm nghi ngờ.
Tân Kiều bỗng nhiên thực sự có chút khổ sở, không thể nói rõ là vì ám vệ trong kịch bản, hay là vì chính cô.
Lúc này Chu Côn Ngọc dùng đầu ngón tay mềm mại, vuốt nhẹ cằm cô, giống như vô số lần lúc nhỏ.
“Oa…” Đối diện có người phát ra tiếng cảm thán.
Không thể nói rõ bản thân là xuất thần hay là nhập thần! Không thể nói rõ là muốn thấy thiên kim thế gia vuốt cằm chú sói con quật cường hay là muốn thấy trưởng công chúa mặc hoa phục vuốt cằm ám vệ mặt dính đầy máu!
Đều được! Đều rất đẹp!
Nhưng mà ở một khắc cuối cùng, Chu Côn Ngọc bí mật nhướng mày với Tân Kiều.
Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc, vẫn nói ra ba chữ: “Tin tưởng chị.”
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng, cô đã biết bản thân thua rồi.
Quả nhiên Chu Côn Ngọc lấy được toàn thắng. Cuối cùng lúc vạch trần chân tướng, mọi người than thở không ngớt: “Cao thủ, cao thủ, chơi quá giỏi. Lần đầu tiên chơi thật sao?”
Chu Côn Ngọc cười đến khách khí, rồi lại nhìn Tân Kiều một cái.
Kịch bản giết người kết thúc, Chu Côn Ngọc là người chiến thắng nên mời mọi người uống nước trái cây. Nàng luôn chu đáo thoả đáng như vậy, cho nên mọi người tán thưởng nàng, tìm không ra một chút khuyết điểm.
Trò chuyện trò chuyện một hồi, sau đó mọi người giải tán. Ở khu du lịch này, phòng đơn và phòng đôi không cùng một tòa nhà, vì vậy ra khỏi phòng nghỉ công cộng, Tân Kiều và Chu Côn Ngọc tạm biệt Ninh Lộ.
Hai tay Tân Kiều đút trong túi, cô đi về phía trước, nét mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng bước chân nhanh hơn bình thường.
Chu Côn Ngọc đi theo bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi cô: “Đi chậm một chút.”
Tân Kiều không trả lời, bước chân thả chậm một chút, nhưng không chậm quá nhiều, Chu Côn Ngọc phải đi nhanh một chút mới có thể đuổi kịp cô, khoác lấy cánh tay của cô.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
“Không phải cuối cùng chị đã nhắc nhở em rồi sao?” Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười: “Cuối cùng em vẫn mắc bẫy, thật ngốc.”
Tân Kiều yên lặng chốc lát.
“Em cảm thấy, lỡ như là em suy nghĩ nhiều thì sao? Lỡ như không phải chị đang nhắc nhở, mà chỉ là lông mày lơ đãng nhướng một cái thì sao? Vẫn nên tin tưởng chị đi, nếu không…”
“Thì sao?”
Một câu ‘nếu không chị sẽ khổ sở’ sắp nói ra miệng bị Tân Kiều đổi thành: “Nếu không chị sẽ tức giận, sau khi trở về nhéo em thì làm sao đây?”
Chu Côn Ngọc thật sự nhéo khuỷu tay cô một cái: “Giống như vậy?”
“Ôi.” Tân Kiều cố ý phối hợp.
Chu Côn Ngọc bật cười.
Tân Kiều rũ mắt, chăm chú nhìn viên đá cuội nho nhỏ trên mặt đường, nghĩ thầm: Cô không phải kẻ ngốc, chẳng qua là cô có nhược điểm.
Chu Côn Ngọc chính là nhược điểm của cô.
Hai người trở về phòng, Chu Côn Ngọc đi tắm trước.
Chờ lúc nàng sấy tóc xong, thấy Tân Kiều đang ghé vào cửa sổ hút thuốc, nửa người trên nhiễm ánh đèn trong phòng, nhưng toàn bộ sườn mặt lại hoàn toàn ẩn trong bóng tối ngoài cửa sổ, trong một mảnh u ám, vẻ thanh tú thường ngày lại lộ ra đường nét vừa sắc bén vừa mơ hồ.
Đó là lần đầu tiên trong lòng Chu Côn Ngọc sinh ra một loại cảm giác — người bất ngờ bị cuốn vào sinh mệnh của nàng, vết tích được người đó khắc lên cũng không rõ ràng như nàng đã dự đoán.
Theo bóng đêm, theo thời gian, theo một số nhân tố đến chính nàng cũng không thể khống chế, tất cả đều sẽ dần dần mất đi, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nàng đi về phía Tân Kiều, thấy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Tân Kiều đã tắt ngấm trong bóng đêm.
Tân Kiều đang thất thần, nghe thấy tiếng bước chân của nàng mới quay đầu nở nụ cười: “Đừng tới đây, chị đã tắm rồi, trên người em còn có mùi lẩu.”
Chu Côn Ngọc đứng bất động ở tại chỗ, duy trì một khoảng cách ngắn. Hai người quá yên lặng, đêm cũng quá yên lặng, dường như có thể nghe thấy âm thanh của làn khói lượn lờ trong không khí.
Nhìn xa vời một ngôi sao trên cao: “Vì sao phải nói với Ninh Lộ chúng ta là bạn bè?”
Yết hầu của Chu Côn Ngọc khẽ trượt: “Tân Kiều, đi tắm trước, được không?”
Tân Kiều tắm xong trở ra, nhìn thấy Chu Côn Ngọc tựa lưng vào đầu giường.
Cô trầm mặc ngồi xuống, phía sau là đôi chân thon dài của bắt chéo trên giường của Chu Côn Ngọc.
Cô biết Chu Côn Ngọc đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn Chu Côn Ngọc, bầu không khí giữa hai người cũng tựa như vừa rồi cô ghé vào cửa sổ hút thuốc.
Cho đến khi Chu Côn Ngọc từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô: “Tân Kiều.”
“Hôn chị được không?”
Đầu lưỡi của Chu Côn Ngọc giống như dây leo trong mùa xuân, trên thực tế, cả người Chu Côn Ngọc đều giống như dây leo, Tân Kiều cảm thấy bản thân bị một tấm lướt quấn chặt, hiên ngang thể hiện toàn bộ vẻ đẹp của mùa xuân.
Tân Kiều khẽ nhấc mí mắt, nhìn thấy Chu Côn Ngọc hôn rất nhập tâm, hàng mi dài chớp động.
Lúc này Chu Côn Ngọc nhìn rất chân thành.
Cô cúi người, nhìn mái tóc dài của Chu Côn Ngọc xỏa tung trên chiếc gối đầu trắng tinh, tựa như nở ra một đóa hoa đen tuyền. Chu Côn Ngọc ghé vào tai cô, thì thầm: “Để tự chị làm.”
Giữa các nàng, thời gian Chu Côn Ngọc chủ động không nhiều. Nàng càng giống như một loại thực vật thanh thoát, nhưng lại có bản năng đi săn, hấp dẫn người khác đến gần, tự mình rơi vào cạm bẫy của nàng.
Nhưng đêm nay nàng ngồi dậy, mái tóc dài xỏa tung sau đầu.
“Tân Kiều.” Giọng nói bị mồ hôi nóng bức ép ra: “Em chỉ cần nhìn chị.”
Tân Kiều ngẩng đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt đoan trang tao nhã ấy chỉ thích hợp dùng để ngưỡng vọng, nhưng lúc này nó lại đang thuyết minh cho sự phóng túng.
Giọng nói ôn hòa kia càng thích hợp dùng để ngâm thơ, nhưng lúc này lại đang diễn dịch sự lưu luyến trong từng nhịp thở.
Điều này khiến trong lòng Tân Kiều sản sinh một loại cảm giác rất kỳ lạ, một bên cảm thấy thánh khiết, một bên cảm thấy tội nghiệt.
Trên thực tế, việc này không thánh khiết cũng không tội nghiệt, chẳng qua chỉ là hai người trao đổi linh hồn không hề giữ lại mà thôi.
Không có giây phút nào có thể thuyết minh rõ ràng con người Chu Côn Ngọc hơn lúc này.
Nàng chính là như vậy thể mâu thuẫn và phức tạp như thế, vừa tận tình vừa khắc chế, vừa nhập tâm vừa giữ lại, vừa chân thành vừa khiến người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu.
Trong lòng nàng đang muốn nói với cô, nàng rất phức tạp, cô có dũng khí đến đón nhận một người phức tạp như nàng không?
Chu Côn Ngọc nằm xuống bên cạnh Tân Kiều, tắt đèn, trong bóng tối ngữ điệu của nàng rất nhẹ.
“Chị nói với Ninh Lộ chúng ta là bạn bè, bởi vì Ninh Lộ quen biết mẹ chị. Tình huống trong gia đình chị, có lẽ em cũng tưởng tượng được, có chút phức tạp, chị cần một chút thời gian để xử lý.”
“Thật ra chỉ cần chị không muốn, Ninh Lộ sẽ không nói ra ngoài.”
“Tân Kiều, đây có lẽ chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng ta. Em tin người, nhưng chị không tin.”
Lớn lên trong hoàn cảnh của Chu Côn Ngọc, người người tiếu lí tàng đao. Đứng trước lợi ích lớn, thuận theo nhân tính, đến ngay cả cha mẹ, con cái còn có thể phản bội, huống hồ là người khác.
“Về phần chị muốn xử lý thế nào, em không cần suy nghĩ nhiều.”
“Chị cảm thấy em không giúp được gì?”
Chu Côn Ngọc khoác tay lên lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve rãnh lưng: “Không phải, là việc này cách cuộc sống của em quá xa. Chị hy vọng cuộc sống của em vẫn đơn giản giống như trước đây.”
Tân Kiều yên lặng.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Không tin chị?”
Tân Kiều vùi mặt vào hõm cổ của nàng: “Không phải chị nói em ngốc sao? Người ngốc như em, nói cái gì cũng lấy vĩnh viễn làm kỳ hạn.”
“Em đã nói sẽ tin tưởng chị, đúng không?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười, ánh mắt nhìn vào bóng tối hư vô.
Nàng có thể làm được, đúng không?
Dù cho người nàng phải đối mặt là Chu Thừa Hiên.
Sáng hôm sau, ba người lại tranh thủ thời gian đi trượt tuyết thả lỏng một phen. Chu Côn Ngọc nói thẳng nàng có chút mỏi chân.
Lúc trở về phòng thu dọn hành lý, Ninh Lộ còn muốn tiếp tục đến nơi khác học tập, cho nên Chu Côn Ngọc lái xe đưa nàng ấy đến trạm tàu điện.
“Lần này cảm ơn nhiều.” Tân Kiều nhã nhặn nói cảm ơn Ninh Lộ.
“Không có gì.” Ninh Lộ nói với Tân Kiều: “Lần sau lại hẹn nhau, em đừng luôn nói bận cái này bận cái kia, hơn nửa năm không nhìn thấy bóng dáng.”
Tân Kiều gật đầu: “Được.”
Sau khi tạm biệt, Chu Côn Ngọc lái xe quay về Bội Thành.
Trên đường nàng hỏi Tân Kiều: “Buổi chiều chị đến bệnh viện, còn em sắp xếp thế nào?”
“Em về nhà, ở cùng Mộc Mộc.” Để em gái ở nhà một mình, trong lòng Tân Kiều có rất nhiều băn khoăn.
Chu Côn Ngọc đưa Tân Kiều đến đầu phố, cô mang theo túi hành lý, đi về phía khu chung cư.
Hôm nay cũng là một ngày trời đầy mây, không khí nặng nề, càng khiến thân hình cao gầy của cô giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.
Chu Côn Ngọc nhìn bóng lưng của cô, gọi một tiếng: “Tân Kiều.”
Bóng lưng của Tân Kiều dừng lại, sau đó xoay người, nụ cười trong sáng: “Làm gì?”
Một con phố có thể có bao nhiêu đặc biệt.
Bức tường màu hổ phách bị năm tháng mài mòn, góc cột điện và mái hiên mọc đầy dây leo, đầu phố là một quầy bán quà vặt kiểu cũ, ông chủ ngồi bên trong lộ ra nửa bóng dáng, trong miệng ngâm nga kinh kịch, đỉnh đầu khi thì có tiếng chim bồ câu vỗ cánh bay qua, bầu trời xám xịt một mảnh.
Nhưng Tân Kiều đứng ở chỗ này, quay đầu mỉm cười nhìn nàng.
“Không có gì.” Chu Côn Ngọc nói: “Chính là thử một lần, phải chăng bất cứ lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại hay không.”
Nụ cười của Tân Kiều dường như đang nói: Chu Côn Ngọc, chị còn nói em ngốc. Rõ ràng chính chị cũng không thông minh hơn chỗ nào. Vì sao cùng một câu, chị lại phải hỏi rất nhiều lần.
Nhưng cô lại nuốt câu oán thầm này xuống, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
Cô hoàn chỉnh nói lại một lần: “Bất cứ lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại.”
Tân Kiều về đến nhà, Tân Mộc cư nhiên vẫn chưa về.
Tối qua em ấy ngủ lại nhà bạn học, lúc gọi video với Tân Kiều dường như không cảm thấy phiền phức nên nhanh chóng cúp máy.
Đây là lần đầu tiên Tân Kiều về đến nhà mà Tân Mộc lại không ở nhà, cô đặt túi hành lý xuống, một mình ngẩn người ngồi trên sô pha một lúc.
Chỉ chốc lát sau Tân Mộc trở về, đuôi ngựa được buộc bằng một sợi dây buộc tóc mới. Vừa nhìn tư thế ngồi của Tân Kiều, em ấy liền đổi giày đi đến trước mặt cô: “Trời ạ, chị không cần phải như vậy chứ!”
“Thế nào?”
“Làm em sợ muốn chết.” Tân Mộc vỗ ngực: “Em còn tưởng chị nhớ em đến phát khóc.”
Tân Kiều bật cười: “Tới địa ngục đi.”
Nhưng cũng phải nói, em gái cô đã thực sự trưởng thành. Khuôn mặt không tròn như trước kia nữa, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên hẹp dài hơn một chút, tất cả các mặt đều bắt đầu trưởng thành.
Trong lòng Tân Kiều có chút chua xót, cô đứng lên xách túi hành lý: “Em nghỉ ngơi một chút rồi hãy làm bài tập, chị sắp xếp hành lý lại trước đã.”
“Em không mệt, làm gì phải nghỉ ngơi.” Tân Mộc nói xong liền ngồi xuống trước bàn học.
“Chị.” Lúc Tân Kiều sắp sửa đóng cửa phòng ngủ, Tân Mộc gọi cô lại.
“Hả?”
“Thật ra em cũng rất nhớ chị.” Tân Mộc chỉ nói một câu như thế rồi lại nhanh chóng xoay người trở lại viết bài tập, không nhìn Tân Kiều nữa.
Tân Kiều giặt sạch quần áo của cô và Tân Mộc, lúc mang ra ban công phơi, điện thoại di động đổ chuông, cô lấy ra xem, là Ninh Lộ.
Cô bắt máy, điện thoại kẹp trên vai: “Alo.”
“Đang bận việc gì sao?”
“Phơi quần áo.”
“Mộc Mộc thế nào?”
“Vẫn tốt, rất tốt.”
“Buổi tối hai người ăn món gì?”
“Em nấu cơm, em ấy muốn ăn tôm, nấu thêm một món ớt chuông xào thịt.”
“Ba chị lần trước gửi cho chị một số ớt chuông tự tay ông ấy trồng, ăn rất ngon, lần sau mang cho em.”
“Được, cảm ơn.”
Trong điện thoại yên lặng một lúc.
Tân Kiều: “Ninh Lộ, cuộc gọi này nhất định không phải chỉ để cùng em nói việc nhà.”
Ninh Lộ do dự: “Có một câu, chị không biết có nên nói hay không…”
Tân Kiều: “Vậy thì đừng nói.”
Ninh Lộ: “… Em thực là.”
Tân Kiều cong khóe môi.
“Tân Kiều, nhiều năm qua người khác không hiểu em, nhưng chị còn không hiểu em sao.”
“Chị có thể nhìn ra được em thấy cô ấy. Nhưng em thực sự hiểu rõ cô ấy sao? Trong công việc chị đã gặp rất nhiều người như vậy, nói trắng ra là, tình cảm đối với họ một chút cũng không quan trọng.”
“Chị Ninh Lộ.”
Ninh Lộ bị hù chết rồi: “Làm gì a? Em làm gì lại gọi như vậy?”
Tân Kiều lúc nhỏ ngoan ngoãn gọi nàng là ‘chị’. về sau bước vào thời kỳ trưởng thành, cô bé ngày xưa nhanh chóng biến thành thiếu nữ cao gầy, càng lúc càng trầm mặc cũng càng lúc càng quật cường, sẽ không chịu gọi nàng là ‘chị’ nữa.
“Em biết chị có lòng tốt. Nhưng chị hiểu rõ là loại người như bọn họ, còn em hiểu rõ là Chu Côn Ngọc.”
Ninh Lộ chấn động.
Tân Kiều thả nhẹ ngữ khí: “Chị ấy từng hứa với em, sẽ không gạt em.”
Ninh Lộ chua xót trong lòng.
Nàng hiểu rõ Tân Kiều, biết Tân Kiều cũng không phải người ngây thơ gì. Người bị cuộc sống dày vò nào có tư cách để ngây thơ, mỗi một vết thương cuộc sống để lại cho cô, trong tim cô lại cắm một cái gai.
Đến hiện tại, cô lại tự tay nhổ xuống những cây gai này, giao phó trái tim vào tay Chu Côn Ngọc, để lộ ra máu thịt yếu ớt, tin tưởng một câu hứa hẹn đơn giản đến không thể đơn giản hơn của Chu Côn Ngọc.
Ninh Lộ hỏi: “Cô ấy nói như vậy, em liền tin tưởng cô ấy sao?”
Tân Kiều trầm thấp nở nụ cười.
Tiếng cười rất khẽ, nhưng Ninh Lộ lại nghe ra sự kiên quyết ở trong đó. Ninh Lộ nghĩ, Tân Kiều thật không hỗ là con gái của cảnh sát, cô một mình một đội quân, hướng đến tình cảm, đánh cược hết tất cả.
Sự dũng cảm chính là kèn lệnh, không giữ lại chính là chiến kỳ của cô.
Ninh Lộ hít sâu, cũng không biết nên nói những gì. Một lúc lâu sau nàng mới nói với Tân Kiều: “Tốt lắm, chị sẽ tin tưởng cùng với em: ”
Nếu có thể, hãy để phần tin tưởng này của chị tăng thêm sức mạnh cho em.
Để Chu Côn Ngọc biết, trên đời này nàng có thể phụ bất cứ người nào, nhưng tuyệt không thể phụ em.
Bởi vì em căn bản không chịu được tổn thương nữa rồi, Tân Kiều!
Chương 51
Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tân Mộc hỏi Tân Kiều: “Tuần này chị rãnh vào cuối tuần đúng không? Muốn ra ngoài chơi không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Không phải em muốn đi đâu, là chị Ninh Lộ.”
Ninh Lộ là con gái của Ninh Vạn Quân, đồng đội cũ của Tân Lôi, tuổi tác tương đương Tân Kiều, hai người quen biết từ nhỏ.
Tân Mộc giải thích: “Chị Ninh Lộ trúng thưởng vé trải nghiệm khu du lịch trượt tuyết, ba vé, nhưng chú Ninh cuối tuần có việc.”
“Cho nên đã nghĩ đến chúng ta?” Tân Kiều liếc mắt nhìn Tân Mộc một cái: “Vì sao chị ấy tìm em mà không tìm chị?”
“Bởi vì chị quá kêu ngạo, mỗi lần chị Ninh Lộ tìm chị, chị đều nói bận cái này bận cái kia.”
Thật ra không phải kêu ngạo, những năm đó Tân Mộc vẫn chưa làm phẫu thuật, thứ nhất Tân Kiều xác thực bận rộn, thứ hai là thực sự không có tâm tình ra ngoài chơi.
“Cho nên tìm em làm thuyết khách đúng không.” Tân Kiều hỏi Tân Mộc: “Vậy em muốn đi không?”
“Em không muốn đi, em muốn chị và chị Côn Ngọc đi.”
Tân Kiều chợt dừng đũa: “Em không đi, chị cũng không đi.”
“Không phải, chị hãy nghe em nói.” Tân Mộc ăn sắp xong rồi, nên cũng liền buông đũa: “Trước đây mỗi ngày chị đều trông chừng em, là bởi vì sức khỏe của em không tốt. Hiện tại em đã phẫu thuật xong, sức khỏe không thành vấn đề nữa, chị Côn Ngọc cũng nói tình huống của em, bản thân em và người nhà không chỉ cần đối mặt với sự hồi phục của cơ thể, mà còn phải đối mặt với sự hồi phục tâm lý.”
“Chị, em hy vọng sau này chị sẽ đối xử với em như một người bình thường. Chị và chị Côn Ngọc đi trượt tuyết, em và bạn học đi dạo phố, thật ra lúc bạn học hẹn em đi dạo phố, em còn không biết nên nói với chị như thế nào.”
“Nói chung, chị phải bắt đầu đối mặt với hiện thực là em đã khỏe mạnh, đừng buộc chặt cuộc sống của chúng ta vào nhau nữa.” Tân Mộc lời nói thấm thía: “Thực sự, em khuyên chị dừng cương trước bờ vực, nếu không sau này em lên đại học, rồi yêu đương, chị sẽ vô cùng đau lòng.”
Tân Kiều cười mắng: “Tới địa ngục đi, chị sẽ không.”
Rửa chén xong, Tân Kiều quét nhà, sau khi trở về phòng thì gửi một tin nhắn cho Chu Côn Ngọc: “Cuối tuần muốn cùng bạn của em đi trượt tuyết không? Khu du lịch trượt tuyết ở ngoại vi Bội Thành.”
Chu Côn Ngọc không trả lời.
Cũng không biết là còn đang bận rộn, hay là đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lịch sự. Dù sao trượt tuyết ở nơi này và trượt tuyết ở Thụy Sĩ mà Chu Côn Ngọc quen thuộc từ nhỏ là rất không giống nhau.
Đại khái hai mươi phút sau, điện thoại di động của Tân Kiều nhận được tin nhắn Wechat: “Được.”
“Vừa rồi đang tắm, mới vừa xem Wechat.”
Vừa nhìn đến chữ tắm làm kẻ khác miên man bất định này, Tân Kiều lập tức cưỡng chế bản thân, đừng suy nghĩ lung tung.
Nhưng cô đối mặt không phải người khác, mà là
Chu Côn Ngọc: “Ảnh chụp.jpg.”
Tân Kiều: “…”
Chu Côn Ngọc gửi một tấm ảnh, bên dưới chiếc khăn tắm trắng tinh, là một đoạn bắp chân thon dài đường nét cân xứng, làn da trắng mịn như ngọc, đập vào mắt là cổ chân khiến người ta muốn nắm lên gác ở trên giường, đầu ngón chân khẽ cong, cho nên đường cong bắp chân càng thêm mê người.
Dường như nàng đang định thoa sữa dưỡng thể, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho Tân Kiều.
Hoàn mỹ thậm chí không chỉ có làn da của nàng, mà cả người Chu Côn Ngọc không một chỗ nào không hoàn mỹ, ngay cả móng chân cũng phiếm hồng, tựa như loại vỏ sò nào đó trên bãi biển, có lẽ là châu báu hải thần đánh rơi.
Tân Kiều âm thầm lưu tấm ảnh này.
Không ngờ lúc này Chu Côn Ngọc lại gửi một tin nhắn: “Em nhất định đã âm thầm lưu lại, đã không còn là Tân tiểu thư chính trực trước kia nữa rồi.”
Tân Kiều có cảm giác bị đánh hiện nguyên hình, vành tai lập tức phát nhiệt, mở album ảnh muốn xóa đi, Chu Côn Ngọc lại tiếp tục nhắn: “Hiện tại dự định xóa đúng không? Có tật giật mình, lại càng không chính trực.”
Tân Kiều: “Hắc!”
Cô bật người đánh chữ trả lời: “Đúng là em đã lưu lại, thì sao nào?”
Cô chuẩn bị vũ trang hạng nặng ở trước mặt Chu Côn Ngọc, cố gắng biện hộ vì lý lẽ của bản thân, không ngờ Chu Côn Ngọc lại dịu dàng gửi đến bốn chữ: “Chị cũng nhớ em.”
Tân Kiều lập tức mềm lòng.
Chu Côn Ngọc, thật sự là yêu tinh.
Sáng sớm thứ sáu, Chu Côn Ngọc lái xe đến đón Tân Kiều. Bởi vì gần đây Ninh Lộ đến thành phố khác đào tạo chuyên sâu, nên hẹn Tân Kiều gặp nhau tại khu du lịch.
Trên đường Tân Kiều nói cho Chu Côn Ngọc biết: “Là con gái của một người đồng đội cũ của ba em, lớn hơn em một tuổi, tên là Ninh Lộ.” Cô vừa cười vừa nói: “Lúc nhỏ em gọi chị ấy là chị Ninh Lộ, sau này lớn lên thì không chịu gọi là chị nữa.”
Chu Côn Ngọc nhíu mày.
Tân Kiều nhận thấy nguy hiểm: “Thế nào?”
“Còn gọi người khác là chị.” Chu Côn Ngọc nói: “Chị cũng lớn hơn em hai tuổi, sao không thấy em gọi là chị?”
Tân Kiều nghẹn lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lắm lời cái gì! Đây chẳng phải tự đào hầm cho bản thân nhảy xuống sao!
Chờ Chu Côn Ngọc đỗ xe xong, Tân Kiều mang hành lý, xa xa trông thấy Ninh Lộ chờ ở trước cổng khu du lịch.
Tân Kiều bỗng nhiên nghĩ: nên giới thiệu Chu Côn Ngọc như thế nào?
Chuyện yêu đương quá xa xôi đối với nhân sinh của cô, trước đây nghe người khác nói ‘bạn gái’, chỉ cảm thấy là một từ ngữ cực kỳ xa lạ với cô.
Mà hiện tại, cô và Chu Côn Ngọc ở bên nhau, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, bạn gái? Hai từ này liên hệ với Chu Côn Ngọc, cô còn có chút không quen.
Nhất là khi muốn giới thiệu như thế ở trước mặt Ninh Lộ đã quen biết từ nhỏ, cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.
Cô và Chu Côn Ngọc đi đến trước mặt Ninh Lộ, uốn lưỡi nói: “Đây là Ninh Lộ. Đây là…”
Ninh Lộ mỉm cười, lúc thấy rõ Chu Côn Ngọc thì không khỏi sửng sốt.
Chu Côn Ngọc nhu nhã nói tiếp lời của Tân Kiều: “Tôi là bạn của Tân Kiều, Chu Côn Ngọc. Ninh tiểu thư, trước đây chúng ta có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Ninh Lộ đầu tiên là nhìn Tân Kiều một cái.
Nàng từ nhỏ đã quen biết Tân Kiều, biết Tân Kiều không thèm để ý rất nhiều việc, cũng không dám để ý rất nhiều việc. Cho nên lần này Tân Mộc hỏi nàng, Tân Kiều có thể dẫn người khác đi cùng được không, nàng còn lấy làm kinh ngạc.
Nàng lúc này nhìn về phía Tân Kiều là bởi vì lúc Chu Côn Ngọc nói ra từ ‘bạn’, Tân Kiều sửng sốt ngưng nói, rồi lại mỉm cười với nàng.
Đó nhất định không phải một nụ cười vui vẻ.
Trống rỗng, làm cho người ta muốn đưa tay ra đón, rồi lại không đón được, giống như ánh trăng rơi trên mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Ninh Lộ chưa từng nhìn thấy Tân Kiều cười như thế. Nụ cười này… quá thế thiếp. Thể thiếp đến mức không phải một người luôn cố gắng xem nhẹ mọi việc xung quanh nên có.
Con gái của chuyên viên gỡ bom có lẽ đều sở hữu thần kinh nhạy cảm. Ninh Lộ nhìn nhiều Chu Côn Ngọc lâu một chút.
Người phụ nữ này, đang khiến Tân Kiều mở lòng.
Ninh Lộ cũng không lộ thanh sắc, mỉm cười với Chu Côn Ngọc: “Chu tiểu thư trí nhớ tốt, chúng ta đã từng gặp nhau ở công ty thiết kế trang sức, cùng với bà Trầm.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu: “Phải, tôi cũng nhớ ra rồi, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Ninh Lộ và Tân Kiều không giống nhau, nàng không kế thừa y bát của ba mình. Từ nhỏ nàng đã cảm thấy hứng thú đối với hội họa, sau đó lại học chuyên ngành thiết kế trang sức, vô cùng chuyên tâm, hiện nay thị trường cạnh tranh kịch liệt nàng làm trợ lý ở một công ty thiết kế trang sức, kiếm được không nhiều lắm, cũng khó nổi danh, nhưng nàng rất yêu thích công việc này.
Trước đó Chu Côn Ngọc cùng Trầm Vận Chi đến công ty thiết kế một cây ghim cài ngực, chính là tìm nhà thiết kế nổi tiếng nhất của công ty Ninh Lộ đang làm việc.
Tân Kiều đầu tiên là nói lời cảm ơn Ninh Lộ: “Cảm ơn chị đã mời.”
Ninh Lộ dùng khửu tay huých nhẹ vào cô: “Thật sự trưởng thành rồi, còn biết nói lời khách sáo.”
Tân Kiều mỉm cười.
Ba tấm vé trải nghiệm, đặt hai căn phòng, các nàng mỗi người trở về phòng sắp xếp hành lý, sau đó nhân lúc trời còn chưa tối, tranh thủ đi trượt tuyết.
Tư thái mang ván trượt của Chu Côn Ngọc rất lưu loát, Ninh Lộ ở một bên quan sát.
Đường trượt này đối với Chu Côn Ngọc là quá đơn giản, cho nên nàng trực tiếp đến đường trượt có độ khó cao nhất. Tân Kiều và Ninh Lộ thần kinh vận động cũng không kém, nhưng dù sao cũng không thể thành thạo bằng Chu Côn Ngọc, cho nên ở đường trượt liền kề nhìn nàng.
Ninh Lộ mỉm cười: “Sự thành thạo này của người ta, không biết là từ nhỏ bay đi Thụy Sĩ bao nhiêu lần mới luyện ra được, đúng không?”
Tân Kiều mang kính trượt tuyết thật lớn, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú của mình.
Hết lòng tin cậy vào một người, thật ra là một hồi chiến dịch trường kỳ.
Cũng không phải chỉ cần hào hùng hô lớn một câu ’em vĩnh viễn tin tưởng chị’ thì sẽ giống như đóng một con dấu vĩnh lên lên mối quan hệ giữa hai người.
Bởi vì cuộc sống luôn thay đổi, giống như dòng nước.
Liên tục có những chi tiết xuất hiện, nhắc nhở người ta vài việc đã bị lãng quên, nhắc nhở hai người đến cùng là khác biệt cỡ nào.
Lúc nàng thành thạo chống hai cây gậy trượt tuyết, giống như một chú chim kêu ngạo, tư thái tựa như sắp giương cánh bay lên bầu trời đầy sương.
Lúc nàng nở nụ cười đoan trang, trước khi cô nói hai từ ‘bạn gái’, nàng rất bình thản nói hai người là ‘bạn’.
Cô mới có thể nhớ lại, nàng từ nhỏ chính là người như vậy, gia cảnh hậu đãi, cẩn trọng, tuyệt không đặt bản thân vào hiểm cảnh.
Ninh Lộ liếc nhìn sườn mặt của Tân Kiều lúc đang nhìn về phía Chu Côn Ngọc, muốn nói lại thôi.
Sắc trời dần tối, ba người trượt đủ rồi liền cùng nhau đi ăn lẩu. Chu tam tiểu thư không câu nệ, khác với trong suy nghĩ của Ninh Lộ, loại rau gì nàng cũng ăn được, các loại thịt viên chứa nhiều tinh bột cũng thế.
Khu trượt tuyết có địa hình nghiêng, vào đêm cũng không có gì để tiêu khiển. Trong phòng nghỉ công cộng tụ tập rất nhiều người, chuẩn bị chơi trò kịch bản giết người, nhưng chưa đủ số người tham gia, nên đang chiêu mộ thành viên.
Từ trước đến nay Ninh Lộ luôn cảm thấy hứng thú đối với hoạt động này: “Chúng ta cùng chơi đi?”
Tân Kiều không phải loại tính cách hòa đồng, nên do dự một chút: “Em không chơi.”
“Không có việc gì, bọn họ nhìn thôi đã biết là dân chuyên nghiệp, có thể gánh chúng ta.” Ninh Lộ cười nói: “Chị giải thích một chút em sẽ hiểu cách chơi, nhưng mà, nên nhập vai một chút, nếu không sẽ không thú vị.”
Tân Kiều nhìn về phía Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc khuôn mặt bình tĩnh, ngữ điệu xen lẫn một chút dung túng: “Muốn chơi thì chơi đi.”
Ba người ngồi xuống, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Chu Côn Ngọc, sau đó lại dừng trên mặt Tân Kiều. Không phải đã nhìn ra hai người các nàng có quan hệ gì, mà chỉ bởi vì một lúc xuất hiện hai mỹ nữ mà thôi.
Một người đoan trang tao nhã như tranh, áo lông màu trắng, mái tóc đen dài óng mượt, vừa nhìn đã biết… rất cao quý.
Một người nét mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt ánh mắt lộ ra một chút quật cường, có phần giống với sói con, rất được yêu thích hiện nay!
Hai người này có lẽ không quen biết nhau, ở giữa cách một người, chú sói con cũng không nhìn vị tiểu thư kia một cái.
Lần này chơi một kịch bản cổ đại.
Chu Côn Ngọc và Tân Kiều chưa từng chơi, nhưng hai người rất thông minh, Ninh Lộ giải thích sơ lược thì đã hiểu. Lúc rút kịch bản, rất trùng hợp, Chu Côn Ngọc rút được vai trưởng công chúa, còn Tân Kiều rút được vai ám vệ của trưởng công chúa.
Người có lòng phòng bị nặng như Tân Kiều, có lẽ ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thế nào dễ dàng thôi miên được cô, lúc này chơi trò kịch bản giết người, cô không thể nói là cả quá trình phải nhập vai vui cười tức giận, nhưng kịch bản viết rất thú vị, những tình tiết phía sau cũng không khiến cô cảm thấy buồn chán.
Chân chính bắt đầu nhập vai vào nội dung vở kịch là khi đến thời khắc then chốt.
Mà mấu chốt thắng hay thua nằm ở việc ám việc rốt cục có tin tưởng trưởng công chúa mà bản thân đã ngưỡng vọng từ nhỏ đến lớn hay không.
Chu Côn Ngọc tài hùng biện rất tốt, huống hồ nàng ngữ điệu ôn hòa không nhanh không chậm của nàng trời sinh có thể tăng thêm độ tin cậy, lại giỏi cách thao túng bằng ngôn ngữ, khuôn mặt Tân Kiều còn có thể duy trì vẻ lãnh đạm, nhưng bên cạnh đã có người bắt đầu khóc thúc thích.
Cuối cùng là Chu Côn Ngọc dịu dàng gọi tên của Tân Kiều trong kịch bản, sau đó bảo cô: “Đến đây.”
Thân thể cô hơi cúi về phía trước, lướt qua Ninh Lộ ở giữa hai người. Tân Kiều khom lưng, hai người lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau trong đêm nay.
Chu Côn Ngọc mỉm cười hòa nhã, che giấu một chút đau thương, lại gọi tên cô trong kịch bản.
Giống như lúc nhỏ nhạt con tiểu hồ ly từ tái ngoại trở về, nhét quả quýt vàng óng vào trong tay cô.
Giống như từ nhỏ nàng nuôi dưỡng cô ở bên cạnh, lúc chỉ có hai người nàng sẽ nắm tay cô dạy cô viết chữ.
Giống như lần đầu tiên cô giết người, đêm khuya nàng đến nơi ở của cô, không gọi cô dậy mà chỉ lặng lẽ nhét một chiếc túi hương xuống dưới gối, đầu ngón tay mềm mại lướt qua đôi lồng mày ban ngày dính đầy máu.
Ám vệ nhìn trưởng công chúa.
Nữ nhân này đã cho cô sinh mệnh. Nữ nhân cô ngưỡng vọng từ nhỏ, nữ nhân cô ký thác toàn bộ tín nhiệm.
Hai người làm sao lại đi đến bước này, đấu đá lẫn nhau, giấu diếm nghi ngờ.
Tân Kiều bỗng nhiên thực sự có chút khổ sở, không thể nói rõ là vì ám vệ trong kịch bản, hay là vì chính cô.
Lúc này Chu Côn Ngọc dùng đầu ngón tay mềm mại, vuốt nhẹ cằm cô, giống như vô số lần lúc nhỏ.
“Oa…” Đối diện có người phát ra tiếng cảm thán.
Không thể nói rõ bản thân là xuất thần hay là nhập thần! Không thể nói rõ là muốn thấy thiên kim thế gia vuốt cằm chú sói con quật cường hay là muốn thấy trưởng công chúa mặc hoa phục vuốt cằm ám vệ mặt dính đầy máu!
Đều được! Đều rất đẹp!
Nhưng mà ở một khắc cuối cùng, Chu Côn Ngọc bí mật nhướng mày với Tân Kiều.
Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc, vẫn nói ra ba chữ: “Tin tưởng chị.”
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng, cô đã biết bản thân thua rồi.
Quả nhiên Chu Côn Ngọc lấy được toàn thắng. Cuối cùng lúc vạch trần chân tướng, mọi người than thở không ngớt: “Cao thủ, cao thủ, chơi quá giỏi. Lần đầu tiên chơi thật sao?”
Chu Côn Ngọc cười đến khách khí, rồi lại nhìn Tân Kiều một cái.
Kịch bản giết người kết thúc, Chu Côn Ngọc là người chiến thắng nên mời mọi người uống nước trái cây. Nàng luôn chu đáo thoả đáng như vậy, cho nên mọi người tán thưởng nàng, tìm không ra một chút khuyết điểm.
Trò chuyện trò chuyện một hồi, sau đó mọi người giải tán. Ở khu du lịch này, phòng đơn và phòng đôi không cùng một tòa nhà, vì vậy ra khỏi phòng nghỉ công cộng, Tân Kiều và Chu Côn Ngọc tạm biệt Ninh Lộ.
Hai tay Tân Kiều đút trong túi, cô đi về phía trước, nét mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng bước chân nhanh hơn bình thường.
Chu Côn Ngọc đi theo bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi cô: “Đi chậm một chút.”
Tân Kiều không trả lời, bước chân thả chậm một chút, nhưng không chậm quá nhiều, Chu Côn Ngọc phải đi nhanh một chút mới có thể đuổi kịp cô, khoác lấy cánh tay của cô.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
“Không phải cuối cùng chị đã nhắc nhở em rồi sao?” Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười: “Cuối cùng em vẫn mắc bẫy, thật ngốc.”
Tân Kiều yên lặng chốc lát.
“Em cảm thấy, lỡ như là em suy nghĩ nhiều thì sao? Lỡ như không phải chị đang nhắc nhở, mà chỉ là lông mày lơ đãng nhướng một cái thì sao? Vẫn nên tin tưởng chị đi, nếu không…”
“Thì sao?”
Một câu ‘nếu không chị sẽ khổ sở’ sắp nói ra miệng bị Tân Kiều đổi thành: “Nếu không chị sẽ tức giận, sau khi trở về nhéo em thì làm sao đây?”
Chu Côn Ngọc thật sự nhéo khuỷu tay cô một cái: “Giống như vậy?”
“Ôi.” Tân Kiều cố ý phối hợp.
Chu Côn Ngọc bật cười.
Tân Kiều rũ mắt, chăm chú nhìn viên đá cuội nho nhỏ trên mặt đường, nghĩ thầm: Cô không phải kẻ ngốc, chẳng qua là cô có nhược điểm.
Chu Côn Ngọc chính là nhược điểm của cô.
Hai người trở về phòng, Chu Côn Ngọc đi tắm trước.
Chờ lúc nàng sấy tóc xong, thấy Tân Kiều đang ghé vào cửa sổ hút thuốc, nửa người trên nhiễm ánh đèn trong phòng, nhưng toàn bộ sườn mặt lại hoàn toàn ẩn trong bóng tối ngoài cửa sổ, trong một mảnh u ám, vẻ thanh tú thường ngày lại lộ ra đường nét vừa sắc bén vừa mơ hồ.
Đó là lần đầu tiên trong lòng Chu Côn Ngọc sinh ra một loại cảm giác — người bất ngờ bị cuốn vào sinh mệnh của nàng, vết tích được người đó khắc lên cũng không rõ ràng như nàng đã dự đoán.
Theo bóng đêm, theo thời gian, theo một số nhân tố đến chính nàng cũng không thể khống chế, tất cả đều sẽ dần dần mất đi, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nàng đi về phía Tân Kiều, thấy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Tân Kiều đã tắt ngấm trong bóng đêm.
Tân Kiều đang thất thần, nghe thấy tiếng bước chân của nàng mới quay đầu nở nụ cười: “Đừng tới đây, chị đã tắm rồi, trên người em còn có mùi lẩu.”
Chu Côn Ngọc đứng bất động ở tại chỗ, duy trì một khoảng cách ngắn. Hai người quá yên lặng, đêm cũng quá yên lặng, dường như có thể nghe thấy âm thanh của làn khói lượn lờ trong không khí.
Nhìn xa vời một ngôi sao trên cao: “Vì sao phải nói với Ninh Lộ chúng ta là bạn bè?”
Yết hầu của Chu Côn Ngọc khẽ trượt: “Tân Kiều, đi tắm trước, được không?”
Tân Kiều tắm xong trở ra, nhìn thấy Chu Côn Ngọc tựa lưng vào đầu giường.
Cô trầm mặc ngồi xuống, phía sau là đôi chân thon dài của bắt chéo trên giường của Chu Côn Ngọc.
Cô biết Chu Côn Ngọc đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn Chu Côn Ngọc, bầu không khí giữa hai người cũng tựa như vừa rồi cô ghé vào cửa sổ hút thuốc.
Cho đến khi Chu Côn Ngọc từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô: “Tân Kiều.”
“Hôn chị được không?”
Đầu lưỡi của Chu Côn Ngọc giống như dây leo trong mùa xuân, trên thực tế, cả người Chu Côn Ngọc đều giống như dây leo, Tân Kiều cảm thấy bản thân bị một tấm lướt quấn chặt, hiên ngang thể hiện toàn bộ vẻ đẹp của mùa xuân.
Tân Kiều khẽ nhấc mí mắt, nhìn thấy Chu Côn Ngọc hôn rất nhập tâm, hàng mi dài chớp động.
Lúc này Chu Côn Ngọc nhìn rất chân thành.
Cô cúi người, nhìn mái tóc dài của Chu Côn Ngọc xỏa tung trên chiếc gối đầu trắng tinh, tựa như nở ra một đóa hoa đen tuyền. Chu Côn Ngọc ghé vào tai cô, thì thầm: “Để tự chị làm.”
Giữa các nàng, thời gian Chu Côn Ngọc chủ động không nhiều. Nàng càng giống như một loại thực vật thanh thoát, nhưng lại có bản năng đi săn, hấp dẫn người khác đến gần, tự mình rơi vào cạm bẫy của nàng.
Nhưng đêm nay nàng ngồi dậy, mái tóc dài xỏa tung sau đầu.
“Tân Kiều.” Giọng nói bị mồ hôi nóng bức ép ra: “Em chỉ cần nhìn chị.”
Tân Kiều ngẩng đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt đoan trang tao nhã ấy chỉ thích hợp dùng để ngưỡng vọng, nhưng lúc này nó lại đang thuyết minh cho sự phóng túng.
Giọng nói ôn hòa kia càng thích hợp dùng để ngâm thơ, nhưng lúc này lại đang diễn dịch sự lưu luyến trong từng nhịp thở.
Điều này khiến trong lòng Tân Kiều sản sinh một loại cảm giác rất kỳ lạ, một bên cảm thấy thánh khiết, một bên cảm thấy tội nghiệt.
Trên thực tế, việc này không thánh khiết cũng không tội nghiệt, chẳng qua chỉ là hai người trao đổi linh hồn không hề giữ lại mà thôi.
Không có giây phút nào có thể thuyết minh rõ ràng con người Chu Côn Ngọc hơn lúc này.
Nàng chính là như vậy thể mâu thuẫn và phức tạp như thế, vừa tận tình vừa khắc chế, vừa nhập tâm vừa giữ lại, vừa chân thành vừa khiến người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu.
Trong lòng nàng đang muốn nói với cô, nàng rất phức tạp, cô có dũng khí đến đón nhận một người phức tạp như nàng không?
Chu Côn Ngọc nằm xuống bên cạnh Tân Kiều, tắt đèn, trong bóng tối ngữ điệu của nàng rất nhẹ.
“Chị nói với Ninh Lộ chúng ta là bạn bè, bởi vì Ninh Lộ quen biết mẹ chị. Tình huống trong gia đình chị, có lẽ em cũng tưởng tượng được, có chút phức tạp, chị cần một chút thời gian để xử lý.”
“Thật ra chỉ cần chị không muốn, Ninh Lộ sẽ không nói ra ngoài.”
“Tân Kiều, đây có lẽ chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng ta. Em tin người, nhưng chị không tin.”
Lớn lên trong hoàn cảnh của Chu Côn Ngọc, người người tiếu lí tàng đao. Đứng trước lợi ích lớn, thuận theo nhân tính, đến ngay cả cha mẹ, con cái còn có thể phản bội, huống hồ là người khác.
“Về phần chị muốn xử lý thế nào, em không cần suy nghĩ nhiều.”
“Chị cảm thấy em không giúp được gì?”
Chu Côn Ngọc khoác tay lên lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve rãnh lưng: “Không phải, là việc này cách cuộc sống của em quá xa. Chị hy vọng cuộc sống của em vẫn đơn giản giống như trước đây.”
Tân Kiều yên lặng.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Không tin chị?”
Tân Kiều vùi mặt vào hõm cổ của nàng: “Không phải chị nói em ngốc sao? Người ngốc như em, nói cái gì cũng lấy vĩnh viễn làm kỳ hạn.”
“Em đã nói sẽ tin tưởng chị, đúng không?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười, ánh mắt nhìn vào bóng tối hư vô.
Nàng có thể làm được, đúng không?
Dù cho người nàng phải đối mặt là Chu Thừa Hiên.
Sáng hôm sau, ba người lại tranh thủ thời gian đi trượt tuyết thả lỏng một phen. Chu Côn Ngọc nói thẳng nàng có chút mỏi chân.
Lúc trở về phòng thu dọn hành lý, Ninh Lộ còn muốn tiếp tục đến nơi khác học tập, cho nên Chu Côn Ngọc lái xe đưa nàng ấy đến trạm tàu điện.
“Lần này cảm ơn nhiều.” Tân Kiều nhã nhặn nói cảm ơn Ninh Lộ.
“Không có gì.” Ninh Lộ nói với Tân Kiều: “Lần sau lại hẹn nhau, em đừng luôn nói bận cái này bận cái kia, hơn nửa năm không nhìn thấy bóng dáng.”
Tân Kiều gật đầu: “Được.”
Sau khi tạm biệt, Chu Côn Ngọc lái xe quay về Bội Thành.
Trên đường nàng hỏi Tân Kiều: “Buổi chiều chị đến bệnh viện, còn em sắp xếp thế nào?”
“Em về nhà, ở cùng Mộc Mộc.” Để em gái ở nhà một mình, trong lòng Tân Kiều có rất nhiều băn khoăn.
Chu Côn Ngọc đưa Tân Kiều đến đầu phố, cô mang theo túi hành lý, đi về phía khu chung cư.
Hôm nay cũng là một ngày trời đầy mây, không khí nặng nề, càng khiến thân hình cao gầy của cô giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.
Chu Côn Ngọc nhìn bóng lưng của cô, gọi một tiếng: “Tân Kiều.”
Bóng lưng của Tân Kiều dừng lại, sau đó xoay người, nụ cười trong sáng: “Làm gì?”
Một con phố có thể có bao nhiêu đặc biệt.
Bức tường màu hổ phách bị năm tháng mài mòn, góc cột điện và mái hiên mọc đầy dây leo, đầu phố là một quầy bán quà vặt kiểu cũ, ông chủ ngồi bên trong lộ ra nửa bóng dáng, trong miệng ngâm nga kinh kịch, đỉnh đầu khi thì có tiếng chim bồ câu vỗ cánh bay qua, bầu trời xám xịt một mảnh.
Nhưng Tân Kiều đứng ở chỗ này, quay đầu mỉm cười nhìn nàng.
“Không có gì.” Chu Côn Ngọc nói: “Chính là thử một lần, phải chăng bất cứ lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại hay không.”
Nụ cười của Tân Kiều dường như đang nói: Chu Côn Ngọc, chị còn nói em ngốc. Rõ ràng chính chị cũng không thông minh hơn chỗ nào. Vì sao cùng một câu, chị lại phải hỏi rất nhiều lần.
Nhưng cô lại nuốt câu oán thầm này xuống, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
Cô hoàn chỉnh nói lại một lần: “Bất cứ lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại.”
Tân Kiều về đến nhà, Tân Mộc cư nhiên vẫn chưa về.
Tối qua em ấy ngủ lại nhà bạn học, lúc gọi video với Tân Kiều dường như không cảm thấy phiền phức nên nhanh chóng cúp máy.
Đây là lần đầu tiên Tân Kiều về đến nhà mà Tân Mộc lại không ở nhà, cô đặt túi hành lý xuống, một mình ngẩn người ngồi trên sô pha một lúc.
Chỉ chốc lát sau Tân Mộc trở về, đuôi ngựa được buộc bằng một sợi dây buộc tóc mới. Vừa nhìn tư thế ngồi của Tân Kiều, em ấy liền đổi giày đi đến trước mặt cô: “Trời ạ, chị không cần phải như vậy chứ!”
“Thế nào?”
“Làm em sợ muốn chết.” Tân Mộc vỗ ngực: “Em còn tưởng chị nhớ em đến phát khóc.”
Tân Kiều bật cười: “Tới địa ngục đi.”
Nhưng cũng phải nói, em gái cô đã thực sự trưởng thành. Khuôn mặt không tròn như trước kia nữa, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên hẹp dài hơn một chút, tất cả các mặt đều bắt đầu trưởng thành.
Trong lòng Tân Kiều có chút chua xót, cô đứng lên xách túi hành lý: “Em nghỉ ngơi một chút rồi hãy làm bài tập, chị sắp xếp hành lý lại trước đã.”
“Em không mệt, làm gì phải nghỉ ngơi.” Tân Mộc nói xong liền ngồi xuống trước bàn học.
“Chị.” Lúc Tân Kiều sắp sửa đóng cửa phòng ngủ, Tân Mộc gọi cô lại.
“Hả?”
“Thật ra em cũng rất nhớ chị.” Tân Mộc chỉ nói một câu như thế rồi lại nhanh chóng xoay người trở lại viết bài tập, không nhìn Tân Kiều nữa.
Tân Kiều giặt sạch quần áo của cô và Tân Mộc, lúc mang ra ban công phơi, điện thoại di động đổ chuông, cô lấy ra xem, là Ninh Lộ.
Cô bắt máy, điện thoại kẹp trên vai: “Alo.”
“Đang bận việc gì sao?”
“Phơi quần áo.”
“Mộc Mộc thế nào?”
“Vẫn tốt, rất tốt.”
“Buổi tối hai người ăn món gì?”
“Em nấu cơm, em ấy muốn ăn tôm, nấu thêm một món ớt chuông xào thịt.”
“Ba chị lần trước gửi cho chị một số ớt chuông tự tay ông ấy trồng, ăn rất ngon, lần sau mang cho em.”
“Được, cảm ơn.”
Trong điện thoại yên lặng một lúc.
Tân Kiều: “Ninh Lộ, cuộc gọi này nhất định không phải chỉ để cùng em nói việc nhà.”
Ninh Lộ do dự: “Có một câu, chị không biết có nên nói hay không…”
Tân Kiều: “Vậy thì đừng nói.”
Ninh Lộ: “… Em thực là.”
Tân Kiều cong khóe môi.
“Tân Kiều, nhiều năm qua người khác không hiểu em, nhưng chị còn không hiểu em sao.”
“Chị có thể nhìn ra được em thấy cô ấy. Nhưng em thực sự hiểu rõ cô ấy sao? Trong công việc chị đã gặp rất nhiều người như vậy, nói trắng ra là, tình cảm đối với họ một chút cũng không quan trọng.”
“Chị Ninh Lộ.”
Ninh Lộ bị hù chết rồi: “Làm gì a? Em làm gì lại gọi như vậy?”
Tân Kiều lúc nhỏ ngoan ngoãn gọi nàng là ‘chị’. về sau bước vào thời kỳ trưởng thành, cô bé ngày xưa nhanh chóng biến thành thiếu nữ cao gầy, càng lúc càng trầm mặc cũng càng lúc càng quật cường, sẽ không chịu gọi nàng là ‘chị’ nữa.
“Em biết chị có lòng tốt. Nhưng chị hiểu rõ là loại người như bọn họ, còn em hiểu rõ là Chu Côn Ngọc.”
Ninh Lộ chấn động.
Tân Kiều thả nhẹ ngữ khí: “Chị ấy từng hứa với em, sẽ không gạt em.”
Ninh Lộ chua xót trong lòng.
Nàng hiểu rõ Tân Kiều, biết Tân Kiều cũng không phải người ngây thơ gì. Người bị cuộc sống dày vò nào có tư cách để ngây thơ, mỗi một vết thương cuộc sống để lại cho cô, trong tim cô lại cắm một cái gai.
Đến hiện tại, cô lại tự tay nhổ xuống những cây gai này, giao phó trái tim vào tay Chu Côn Ngọc, để lộ ra máu thịt yếu ớt, tin tưởng một câu hứa hẹn đơn giản đến không thể đơn giản hơn của Chu Côn Ngọc.
Ninh Lộ hỏi: “Cô ấy nói như vậy, em liền tin tưởng cô ấy sao?”
Tân Kiều trầm thấp nở nụ cười.
Tiếng cười rất khẽ, nhưng Ninh Lộ lại nghe ra sự kiên quyết ở trong đó. Ninh Lộ nghĩ, Tân Kiều thật không hỗ là con gái của cảnh sát, cô một mình một đội quân, hướng đến tình cảm, đánh cược hết tất cả.
Sự dũng cảm chính là kèn lệnh, không giữ lại chính là chiến kỳ của cô.
Ninh Lộ hít sâu, cũng không biết nên nói những gì. Một lúc lâu sau nàng mới nói với Tân Kiều: “Tốt lắm, chị sẽ tin tưởng cùng với em: ”
Nếu có thể, hãy để phần tin tưởng này của chị tăng thêm sức mạnh cho em.
Để Chu Côn Ngọc biết, trên đời này nàng có thể phụ bất cứ người nào, nhưng tuyệt không thể phụ em.
Bởi vì em căn bản không chịu được tổn thương nữa rồi, Tân Kiều!