Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 82

Chương 82: Bước Chuyển

 

Bóng đêm sâu sắc, không thể nhìn rõ nhưng Mộc Thanh vẫn nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay người đó.

Lúc đầu ở Trần gia, Liễu Thu Nương từng nói thuật sĩ giúp đỡ nàng trên tay trái có đeo một chiếc nhẫn, chẳng qua đối phương che kín khuôn mặt nên không thấy rõ dung mạo. Lúc này Mộc Thanh vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, lại thấy chiếc nhẫn đáng chú ý kia, lập tức xác định đối phương chính là thuật sĩ mà Liễu Thu Nương nhắc đến.

Nhìn hai người áo đen hình dáng giống hệt nhau đứng dưới gốc cây hòe, Mộc Thanh mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Hai người kia từ xa nhìn không có gì khác biệt, nhưng cẩn thận so sánh, vẫn có thể phát hiện rất nhiều chi tiết không giống nhau, kẻ đeo chiếc nhẫn đen mới chính là bản thể, dáng người có phần cao gầy hơn, người còn lại chỉ là phân thân, thiên về hình thể của nam nhân.

Thảo nào người áo đen lại bị phản phệ nghiêm trọng như vậy, bởi vì phân thân dù lợi hại đến đâu vẫn kém rất xa so với bản thể, căn bản không thể khống chế được đội quân quỷ tu sĩ, dĩ nhiên sẽ bị oán khí phản phệ mà chết, cho nên bản thể mới xuất hiện vào lúc này.

Người đeo chiếc nhẫn tu vi sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã biết không dễ đối phói, không phải phân thân và Dung Nguyệt có thể so sánh được.

Bởi vì hai sư đồ đều mỗi người lập một tầng kết giới, che giấu quá kỹ càng nên từ đầu chí cuối đối phương vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của các nàng, sau khi phất tay trọng tố phân thân liền tiện tay rót một đạo thần thức của bản thân vào trong đó, đôi môi khẽ động, niệm vài câu pháp chú, phân thân vốn đang đứng bất động như núi đột nhiên có ý thức.

Như thế còn chưa đủ, dường như người đó còn có dự định khác, vì thế đạm nhiên rạch đứt ngón giữa, dùng máu tươi điểm lên mi tâm của phân thân.

Vết máu đỏ sẫm tức thì bị phân thân hấp thụ, tựa như nước nhỏ lên trang giấy trắng.

Cùng lúc đó, Mộc Thanh và Bạch Xu đều có thể cảm nhận được linh lực của phân thân phút chốc tăng vọt.

Hai sư đồ nhìn nhau, vẻ mặt trầm trọng.

Loại pháp thuật dùng đến máu này tất nhiên không phải biện pháp chính đạo, ngược lại vô cùng tà môn, hơn nữa người đeo chiếc nhẫn kia dường như vô cùng thông hiểu các loại thuật pháp tà ma ngoại đạo, khởi thi, dẫn độ oan hồn, người giấy, thuật phân phân…

Mộc Thanh nhíu mày, đăm chiêu quan sát.

Trước đó nàng từng hoài nghi bên cạnh có nội gián, nhưng không nghĩ ra là ai, dù sao mỗi lần người áo đen xuất hiện mọi người đều có mặt, không có điểm nào đáng nghi, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến đối phương điều khiển người áo đen, lẽ nào chính là dùng loại biện pháp này để che giấu thân phận?
Bên cạnh các nàng có người chính là phân thân bị đối phương điều khiển, chẳng qua không bị phát hiện mà thôi.

Càng nghĩ càng khiếp sợ, nếu thực sự là như vậy, người đó sẽ là ai…

Có thể đùa bỡn các nàng trong lòng bàn tay, mỗi một lần đều đi trước các nàng một bước, người đó không thể nào chỉ là một tiểu lâu la, cái bẫy này bắt đầu từ huyện An Bình, mãi cho đến hiện tại, thiết nghĩ cũng chỉ có khả năng là người của Phượng Linh Tông và Thiên Cơ Môn.

Nghĩ đến điểm này, Mộc Thanh vẻ mặt trầm trọng, có một số việc không nghĩ sâu thì không sao, một khi nghĩ kỹ sẽ cảm thấy vô cùng bất thường.

Nếu như liên hệ với cái chết của hai người Liễu Nhân Thiện, vô cùng có khả năng người đó đang trà trộn trong Phượng Linh Tông…

Trên đời này sẽ không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, một lần là ngẫu nhiên, hai lần là vận số, ba lần, bốn lần thì rất đáng hoài nghi.

Nhưng nếu thực sự là như vậy, đó có thể là ai?

Tiếp xúc những người này nhiều năm, Mộc Thanh hiện tại chính là người trong cuộc u mê, thực sự không nghĩ ra người nào sẽ làm loại chuyện này. Thái Chân và Giang Lâm từ từ nhỏ lớn lên ở Phù Ngọc Sơn, Ngọc Hoa vào Phượng Linh Tông sớm hơn nàng ba năm, Thanh Hư là các nàng mang về từ chỗ Liễu gia, còn có các chủ sự tiếp xúc tương đối nhiều, đều tương tự nhau.

Mộc Thanh lại nhìn bên kia một cái.

Không biết vì sao người mang chiếc nhẫn cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, cũng giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy người áo đen, loại cảm giác quen thuộc này không phải ảo giác, mà là do trường kỳ tiếp xúc mà có, thân thể của đối phương, thậm chí nhất cử nhất động đều mang đến cảm giác đã từng quen biết, chẳng qua chiếc áo choáng rộng lớn đã che đi rất nhiều chi tiết, khiến nàng không thể nhớ ra.

Có thể có lúc cảm giác cũng không nhất định là định, dù sao chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy cũng có thể là giả, huống hồ là Tu Chân Giới có đủ loại thuật pháp, thật thật giả giả thực sự rất khó phân biệt.

Mộc Thanh không suy nghĩ nhiều nữa, mà bình tĩnh tiếp tục quan sát.

Suy nghĩ của Bạch Xu lại hoàn toàn không giống với Mộc Thanh, nàng căn bản không rối rắm những vấn đề đó, bởi vì ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy đối phương Bạch Xu đã kết luận đó chính là Đông Xích, tuyệt đối không sai.

Trăm năm trước nàng gặp Đông Xích ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nhưng Đông Xích không phát hiện ra nàng. Lúc đó nàng ta cũng mặc áo choàng đen phủ kín thân, không khác gì so với hiện tại, chẳng qua lúc đó không hề che mặt, trôi qua lâu như vậy không ngờ nàng ta không hề thay đổi chút nào, chỉ là đã mạnh hơn trước đây không ít.

Năm đó Bạch Xu có thể thăm dò được tu vi của Đông Xích, vẫn chưa phát hiện có gì khác thường, nhưng hôm nay gặp lại lần nữa, thực lực của nàng ta đã sâu không thấy đáy, đối với thần hồ tộc mà nói trăm năm không tính là lâu, tu vi không có khả năng tăng tiến thần tốc như vậy, ắt hẳn không phải thông qua việc tu luyện mà có được, cũng không biết nàng ta rốt cuộc đã dùng phương pháp bàn môn tả đạo gì.

Bạch Xu khẽ nhếch môi, tiến đến bên tai Mộc Thanh, trầm thấp nói: “Đó là Đông Xích.”

Mộc Thanh giương mắt, trầm mặc không lên tiếng.

Mà bên kia, sau khi Đông Xích trọng tố lại người áo đen liền mang theo người biến mất trong bóng đêm.

Để tránh bứt dây động rừng, các nàng không tiếp tục theo dõi nữa.

Mộc Thanh tự có kế hoạch, trước khi rời đi nàng quay đầu nhìn cây hòe một cái, khẽ phất tay đánh một đạo pháp chú vào thân cây.

Bạch Xu cảm nhận được, nhưng vẫn làm như không hay biết. Chỉ có đệ tử Thái Nhất Môn kia vẫn không hay biết gì, cuối cùng có thể tự do cử động, hắn muốn lập tức bẩm báo tin tức cho sư môn của mình.

Mộc Thanh yên lặng đánh ra một đạo pháp chú nữa, nhẹ nhàng đánh vào sau gáy của đệ tử kia, đối phương lập tức ngây dại bất động tại chỗ, ngay cả đồng tử cũng không chuyển động nữa.

Sau khi xóa sạch ký ức của tên đệ tử kia, các nàng yên lặng mang người trở lại nhã các, từ đầu đến cuối chưa từng bị người nào phát hiện, càng không có người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi đệ tử Thái Nhất Môn kia tỉnh lại thì đã không còn nhớ được chuyện gì, cho rằng bản thân chưa từng ra ngoài, hắn hoàn hồn nhìn thấy hồn phách của Chu đại phu và hai người các nàng vẫn còn ở chỗ cũ, xung quanh yên tĩnh trước sau như một, không chút khả nghi, sau đó còn cung kính tiễn các nàng đi.

Vốn dĩ Mộc Thanh dẫn hắn đi cùng là muốn tránh thị phi dị nghị, nhưng tình huống vượt ra ngoài dự đoán, giữ bí mật vẫn tốt hơn, cho nên mới phải làm như vậy.

Trên đường trở về Tây Viện, Mộc Thanh thấp giọng căn dặn: “Gần đây cẩn thận những người xung quanh một chút.”

Bạch Xu cũng không nhiều lời mà chỉ ừ một tiếng.

Chuyện của Bạch Nhược Trần vẫn chưa thể giải quyết, các tông phái đều có toan tính riêng, đã có người trực tiếp hỏi đến vấn đề này, nhưng các nàng ra ngoài một chuyến, khiến bọ không gặp được người.

Vừa vào Tây Viện, Lục Phó Ngôn đã nói việc này với Mộc Thanh, trên người hắn vẫn còn không ít vết thương, vừa rồi lại bị đám người càn quấy kia chọc tức, hiện tại không khỏi căm giận bất bình.

Các tông phái nhân tâm chia rẽ, xảy ra chuyện thì chỉ lo giữ thân mình, vừa muốn người khác ra sức vừa nghi thần nghi quỷ. Bởi vì xảy ra quá nhiều việc, Lục Phó Ngôn vốn đã dồn nén, hôm nay cũng không còn dáng vẻ khiêm tốn có lễ mà thiếu chút nữa xung đột với người của Tẩy Kiếm Tông, cuối cùng là hai sư đệ ngăn cản hắn, nếu không đã xảy ra chuyện rồi.

Có đôi khi không thể không nhẫn nhịn, đối đầu kẻ địch mạnh sợ nhất là mâu thuẫn nội bộ, Lục Phó Ngôn vẫn nhẫn nhịn được, che giấu tất cả bất mãn, không biểu hiện quá mức trước mặt Mộc Thanh mà chỉ hời hợt thuật lại vài câu.

Ý của Tẩy Kiếm Tông và Liễu gia chính là mang Bạch Nhược Trần ra thẩm vấn, để tất cả các tông phái cùng nhau quyết định nên xử trí thế nào, dù sao đó cũng là người của kẻ địch, Mộc Thanh không nói cho mọi người biết chân tướng, cũng không đề cập đến cách giải quyết, xác thực không hợp tình hợp lý.

Nếu không phải bận tâm tình huống hiện tại nguy cấp, những người đó đã sớm đến hỏi tội, nhưng bởi vì hiện tại còn phải dựa vào Mộc Thanh các nàng nên mới không dám làm lớn chuyện mà thôi, lần này cũng coi như còn khách sáo.

Mộc Thanh biết những người đó là đức hạnh gì, hơn nữa cũng đã dự liệu trước.

Lục Phó Ngôn thấy nàng không có phản ứng gì, cho rằng đây là không vui, liền thử gọi một tiếng: “Sư tôn?”

Mộc Thanh không nhiều lời mà chỉ căn dặn: “An tâm dưỡng thương, ngày mai bản quân sẽ đi tìm Dương môn chủ nói rõ mọi chuyện.”

Nàng đã nghĩ xong lý do thoái thác, có biện pháp ứng phó.

Nghe vậy Lục Phó Ngôn cũng cảm thấy yên tâm.

Hắn nhìn theo Mộc Thanh rời đi. Bạch Xu đứng bên cạnh không lên tiếng mà chỉ không mặn không nhạt nhìn hắn một cái, tuy rằng vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm nhưng cũng không chướng mắt giống như trước đây.

Trên lầu, gian phòng của Giang Lâm đang mở cửa nhưng bên trong không có người, phòng của Thanh Hư cũng tương tự, chỉ có phòng của Ngọc Hoa vẫn sáng đèn, còn có đệ tử ra ra vào vào, bưng nước đưa thuốc.

Mộc Thanh khó tránh nghĩ đến chuyện tối nay, nàng vô thức nhìn sang bên kia, sau đó lại nhìn quét qua bốn phía, ngoại trừ Giang Lâm và Thanh Hư, những người còn lại đều có mặt.

Dừng lại chốc lát, nàng tiếp tục đi về phòng của mình, vào cửa, thắp đèn, con thỏ trốn dưới gầm bàn, nhìn thấy hai người các nàng trở về cũng không nhát gan trốn vào trong góc ngược lại còn thong thả nhảy ra, chỉ chốc lát sau đã nhảy đến bên chân Mộc Thanh.

Bạch Xu rũ mắt nhìn nó, tiện tay xách con thỏ béo tròn đầy thịt lên, nào ngờ nó không hề né tránh, hơn nữa còn dịu ngoan tùy ý cho nàng ôm.

“Trước đó nó được A Lương nuôi dưỡng, vẫn luôn sợ người lạ.” Nhìn Mộc Thanh đứng trước đèn dầu, Bạch Xu bỗng nhiên nói.

Mộc Thanh cầm lấy trúc phiến bên cạnh chiếc đèn, ngọn đèn vừa mới sáng lên, nàng lại dùng trúc phiến khẩy bấc đèn, không xoay người lại mà chỉ thấp giọng đáp: “Ừ.”

Bạch Xu nhớ kỹ nàng đã đánh một đạo pháp chú lên thân cây hòe, liền hỏi: “Sư tôn muốn làm gì?”

Mộc Thanh cũng không giấu diếm, nói: “Đêm nay sẽ rõ.”

Bị người khắc dắt mũi lâu như vậy, đâu thể nào tiếp tục đi theo, không thể bứt dây động rừng, nhưng có thể thuận dây leo lên, chút bản lĩnh này Mộc Thanh vẫn phải có, chẳng qua lần này cần phải kiên nhẫn, không thể quá nóng lòng.

Ngọn đèn chợt lóe, ánh sáng trong phòng trở nên yếu ớt, rồi lại phút chốc trở nên sáng sủa.

Bạch Xu vuốt lưng con thỏ, dùng khóe mắt liếc nhìn sư tôn nhà mình.

Mộc Thanh từ tốn đặt trúc phiến xuống, bước ra đóng cửa, sau đó lại nói với nàng: “Không có việc gì thì giúp ta mài mực.”

Đây là đang chuẩn bị.

Bạch Xu đặt con thỏ sang một bên, bước đến hỗ trợ.

“Được.”

Đột nhiên nhớ lại đêm nay Bạch Xu vô thức che chở nàng, Mộc Thanh không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn nàng ấy một chút, lát sau lại nói: “Lấy một ít chu sa đến đây.”

Trước đây lúc ở Vu Sơn Trấn, hai sư đồ cũng chung sống như thế, lúc vừa khôi phục ký ức còn không thích ứng được, đến gần đây đã có thể dần dần tiếp nhận rồi.

Bạch Xu không lên tiếng trả lời mà trực tiếp lấy chu sa từ trong nhẫn trữ vật ra, Mộc Thanh đưa tay ra đón, đúng lúc chạm vào đầu ngón tay của nàng.

Lần này Mộc Thanh không hề né tránh.

“Bạch Xu.” Mộc Thanh nhận lấy chu sa, nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Bạch Xu trả lời.

Mộc Thanh trải giấy lên mặt bàn, rũ mi nói: “Đêm nay đừng lấy thân mạo hiểm.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!