Chương 34: Từ đường
Hồ ly sau khi thu nhỏ lại bộ lông trắng hỗn độn, bốn chân có vẻ ngắn ngủn, chiếc đuôi xoã tung to gần bằng cả thân người, từ xa nhìn lại quả thật là một túi lông trắng.
Nghiệt chướng hẳn là rất mệt mỏi, sau khi ngã xuống còn thở dài một hơi, bốn cái chân ngắn vô thức co giật.
Nhìn thấy cảnh tượng này Mộc Thanh trầm mặc suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không cần hỏi, cơ thể thu nhỏ nhất định là do phù văn kim sắc, chẳng qua nghiệt chướng trên giường dường như vẫn chưa hề phát hiện, quả thực chậm chạp ngu ngốc.
Nàng không nói không rằng đứng thẳng bên giường, rũ mắt suy nghĩ, cứ như thế lẳng lặng một lúc lâu.
Người này trời sinh tính tình lạnh nhạt như thế, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm, làm cho người ta không thể nắm bắt, bất quá ánh mắt của nàng không lạnh lùng, chẳng qua lãnh đạm một chút mà thôi.
Bạch Xu đang nằm ngửa nhìn thấy Mộc Thanh trở về, lập tức thoải mái lăn lộn, than thở: “Mệt mỏi quá…”
Vừa nói vừa duỗi thẳng bốn chân.
Sau khi tỉnh lại không hiểu sao nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, dường như bị dày vò nghiêng trời lệch đất, cái bụng căng trướng, đan điền tràn đầy cảm giác ấm áp tựa hồ đang tẩm bổ kinh mạch toàn thân, khiến nàng cảm thấy buồn ngủ, thoải mái đến mức mí mắt sắp không mở ra được.
Mộc Thanh không nói chuyện, cúi người bắt lấy chân của nghiệt chướng, rồi lại nhẹ nhàng sờ bụng nàng, vận chuyển linh lực tra xét một vòng.
Không bị thương, yêu lực dư thừa, tất cả đều bình thường.
Bạch Xu quá mệt mỏi, nàng nằm nửa mê nửa tỉnh, nàng một mực mặc kệ tùy ý Mộc Thanh muốn làm gì thì làm, lúc Mộc Thanh đưa tay đến nàng còn thuận thế ôm lấy ngón tay đối phương, cọ cọ một cách thân thiết.
Chân của nàng hiện tại còn không to bằng ngón tay của Mộc Thanh, ngắn ngủn nhìn rất buồn cười, nàng híp mắt cọ một hồi lâu mới chậm chạp phát hiện có chỗ không đúng, nàng khiếp sợ nâng chân lên xem thử, rồi lại ngơ ngác nhìn ngón tay đặt trên bụng mình, lúc này sợ đến cong đuôi, bộ lông dựng đứng.
Nghiệt chướng rốt cục phát hiện bản thân bị thu nhỏ, thân thể chỉ lớn bằng bàn tay của Mộc Thanh, nàng gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, giống như người sắp tắt thở, sợ hãi ôm chặt lấy tay Mộc Thanh.
“A Xu làm sao vậy, sao lại biến thành thế này…”
“Muốn chết muốn chết!”
“Mau cứu A Xu…”
Không chút tiền đồ, thuần túy là tự mình dọa mình.
Nàng sống lâu nơi thâm sơn không có kiến thức, chỉ biết ăn rồi ngủ, lần đầu gặp loại chuyện này nên cho rằng bản thân trúng tà thuật sắp chết, cho nên vô cùng sợ hãi.
Chung quy vẫn còn quá đần độn, đầu hồ ly chỉ toàn tương hồ, ngốc muốn chết.
Mộc Thanh kiên nhẫn giải thích, ôn nhu trấn an hồi lâu nghiệt chướng mới miễn cưỡng chấp nhận hiện thực, nàng chán chường nằm tê liệt bất động, hơn nữa còn có chút thương tâm.
“Ngày mai để Huyền Cơ xem cho ngươi.” Mộc Thanh nói.
Bạch Xu cúi đầu hồi lâu sau mới nửa chết nửa sống lên tiếng trả lời: “Ừ —”
Nàng luôn rất coi trọng bản thể của mình, hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đau buồn là việc khó tránh khỏi.
Mộc Thanh đưa Thanh Tâm Đan đến trước mặt nàng, bảo nàng uống để thông máu ngưng thần, sau đó liền mặc kệ nàng làm ầm ĩ, dù là lăn qua lộn lại hay là tự than tự trách, Mộc Thanh đều làm như không nhìn thấy, giữa trưa lại đi xem chúng đệ tử của Giang Đông Đường một lần, đến đêm khuya vắng người nàng mới báo cáo tình huống ở Vu Sơn Trấn cho Thái Chân.
Một đêm này Bạch Xu uống nửa viên đan dược rồi đi ngủ, bởi vì thân thể quá nhỏ, chăn bông to dày thực sự quá nặng nề đối với nàng, ép đến nàng không thể thở nổi, cho nên cuối cùng nàng nằm trên gối, cuộn lấy áo khoác của Mộc Thanh mà ngủ.
Một đêm trôi qua, đột nhiên thiếu một người đồng thời có thêm một con tiểu hồ ly, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Lúc Mộc Thanh mang theo Bạch Xu đi tìm Giang Lâm, Giang Lâm ngạc nhiên, cẩn thận quan sát một hồi lâu mới dám khẳng định túi lông trắng chỉ to bằng bàn tay này là con hồ ly nàng từng gặp, nàng nhẹ nhàng gãi đầu hồ ly, chần chờ hỏi: “Đây là con hồ ly mập ngươi nhặt về?”
Bạch Xu đứng không vững, bị Giang Lâm gãi đầu một cái thân thể loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống, nàng bất mãn nhìn chằm chằm Giang Lâm, hung ác nhe răng thị uy giống như trước đây, nhưng bởi vì thân thể nhỏ bé đến đáng thương nên không những không có tính uy hiếp. Trái lại còn trông rất ngốc.
Giang Lâm ngứa tay, cười dài nhìn túi lông trắng, hổn hển giơ chân, nàng càng muốn lửa cháy đổ thêm dầu chọc vào lưng nàng ấy, cố ý đùa giỡn: “Tính nết vẫn xấu như vậy, hung dữ, nhất định là đúng rồi.”
Bạch Xu đứng trong lòng bàn tay Mộc Thanh không thể đi lên cũng không thể đi xuống, tức giận sắp thổ huyết rồi lại không dám nói lung tung, chỉ đành xoay người nhìn về phía Mộc Thanh, ấm ức gào khóc.
Mộc Thanh thu liễm ánh mắt, nhấc mí mắt liếc xéo Giang Lâm, trầm giọng nói: “Được rồi, nhìn xem nàng bị làm sao vậy.”
“Nhỏ đi rồi vẫn còn mập, một đống thịt, sắp thành quả cầu rồi.” Giang Lâm nói, cái miệng không ngừng nghỉ, trêu chọc một phen mới cam tâm, Bạch Xu tức giận đến mức muốn nhảy xuống thưởng cho nàng một cái móng vuốt.
Giang Lâm trực tiếp nắm gáy nhấc Bạch Xu lên, nhìn trái nhìn phải, lại sờ lưng Bạch Xu, vừa làm vừa hỏi: “Đầu tiên nói xem, gặp phải chuyện gì mà biến thành thế này.”
Mộc Thanh không nói sự thật, mà chỉ nói nàng tối qua đột nhiên yêu lực bạo loạn, sau khi truyền một ít linh khí thì trở thành thế này.
Giang Lâm cũng không hỏi nhiều, dù sao lúc trước là nàng giúp Bạch Xu tái tạo nguyên đan, viên nguyên đan được tái tạo ra không thể so với viên nguyên bản, xảy ra sự cố cũng là việc bình thường. Nàng thần sắc nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân lại phát hiện nguyên đan không có vấn đề gì, cũng không bị thương, hơn nữa không có dấu hiệu bị phản phệ, nên nhất thời cũng không nhìn ra nguyên cớ.
“Kỳ quái…” Giang Lâm lẩm bẩm, chưa từ bỏ ý định kiểm tra một lần nữa, nhưng vẫn như cũ: “Không bệnh không đau, kinh mạch lưu thông tràn đầy yêu lực, còn rất hoạt bát.”
Nàng khó hiểu mà đưa tay ấn nhẹ lên bụng Bạch Xu.
Bạch Xu mới vừa ăn nửa cái màn thầu còn chưa kịp tiêu hóa, mà nàng xưa nay tính tham ăn, ăn không nổi cũng phải cố nhồi nhét đến mức thức ăn sắp trào ra cổ họng, lúc này bị ấn mạnh một cái, dạ dày phiên giang đảo hải suýt nữa nôn ra.
Giang Lâm tự thấy mình không dùng sức nhưng mà nghiệt chướng không chịu nổi, bị ấn thiếu chút nữa mắt trợn trắng.
Giang Lâm ngẩn người, lập tức lấy tay ra, xách nàng lên: “Không sao chứ?”
Bạch Xu dùng chân trước ôm lấy bụng, phòng bị trợn tròn đôi mắt.
“Còn có sức trừng người khác, hẳn là không sao.” Giang Lâm cẩn thận buông nàng xuống.
Mộc Thanh trông chừng ngay bên cạnh, chờ đợi Giang Lâm chẩn bệnh.
Sau khi cẩn thận kiểm tra hai lần, Giang Lâm suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Cơ thể nhỏ đi không phải không có tiền lệ, còn không chỉ có một, có người trúng độc, có người hao tổn tu vi. Mấy năm trước ta theo sư tôn vân du đến Hoài Nam, từng gặp phải một trường hợp tương tự, người đó vì muốn đề cao tu vi mà đi đường tắt, tin vào lời đồn dùng lượng lớn Tẩy Tủy Đan dẫn đến linh lực hỗn loạn, thiếu chút nữa bạo thể mà chết, về sau linh lực được miễn cưỡng ổn định lại, nhưng thân thể của hắn lại không chịu đựng được mà biến thành một hài tử năm sáu tuổi. Sư tôn thiện tâm thấy hắn đáng thương nên giúp hắn khơi thông kinh mạch giữ được mạng sống, nhưng không thể khôi phục nguyên dạng.”
Vừa nghe nàng nói đến sư tôn, Mộc Thanh nhíu mày, hỏi: “Hạc Vân trưởng lão?”
Giang Lâm gật đầu. Đó đều là chuyện cũ năm xưa, Hạc Vân trưởng lão là tôn giả đời trước của Phượng Linh Tông, đã qua đời rất nhiều năm.
“Nhưng về sau người đó vẫn chết, hai năm trước ta dẫn A Lương ra ngoài học hỏi, đi ngang qua Hoài Nam tiện đường hỏi thăm một chút, người đó không cam lòng duy trì dáng vẻ tiểu hài tử cả đời, sau khi chịu đủ chế nhạo cùng vũ nhục, không nhịn được lại dùng rất nhiều Tẩy Tủy Đan, khiến bản thân thất khiếu chảy máu mà chết.”
Những lời này nghe vô cùng đáng sự, Bạch Xu sững sốt, cái gì ‘bạo thể mà chết’, ‘thất khiếu chảy máu’, ‘chết’… Nàng sợ đến đồng tử dựng đứng, thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ bản thân vô ý tắt thở.
Nhận thấy sự thay đổi của nghiệt chướng, Giang Lâm rũ mi, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
“Vừa rồi còn rất ngang ngược, thật nhìn không ra ngươi còn rất tham sống, thế nào, sợ rồi?”
Bạch Xu thẳng sống lưng, cả người cứng nhắc.
Biết kẻ vô sỉ này lại cố ý dọa người, Mộc Thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Giang Lâm lại nhìn Bạch Xu, gãi đầu hồ ly, trả lời: “Có thể đi có thể chạy, chắc là không có vấn đề gì lớn, có lẽ là do yêu lực hỗn loạn, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi.”
Bạch Xu lúc này mới thở ra, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Mộc Thanh.
“Mấy ngày nay nên chú ý một chút, hiện nay không tiện ra ngoài, chờ lúc trở về Phù Ngọc Sơn hãy đưa nó đến chỗ ta, đến lúc đó ta sẽ xem lại lần nữa.” Giang Lâm nói, lấy ra một chiếc bình sứ tinh xảo, đưa cho Mộc Thanh: “Ngưng Thần Đan, cho nó làm đồ ăn vặt, thỉnh thoảng uống một viên dùng ổn định nguyên đan, chỉ lợi không hại.”
Mộc Thanh nhận lấy bình sứ, thuận tiện xách Bạch Xu lên, phủng trong lòng bàn tay giống như trước đó.
Giang Lâm dường như lại nghĩ đến việc gì đó, hỏi: “Từ sau khi quay về tông môn nó có gì khác thường không?”
Mộc Thanh dừng một chút, phủ nhận: “Không có.”
“Cẩn thận một chút.” Giang Lâm nói xong, thu hồi những bình sứ còn lại: “Đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không trở về rất khó giải thích.”
Mấy năm nay nàng và Mộc Thanh coi như giao tình sâu sắc, quan hệ không kém nên cũng biết rõ lai lịch của Bạch Xu, biết Mộc Thanh không bẩm báo chuyện của Bạch Xu đúng như sự thật cố ý giấu diếm, mà nàng xưa nay không thích nhúng tay vào việc người khác cho nên vẫn làm như không biết chuyện này, nhưng thật ra nàng cũng không yên tâm, xưa nay cho dù hời hợt đến mức nào thì hiện tại cũng phải lưu tâm, cho nên cũng nhân dịp này uyển chuyển nhắc nhở một chút.
Mộc Thanh nghe hiểu ẩn ý trong lời nói, nàng không hé răng, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn túm lông trắng trong tay.
Bạch Xu không để tâm đến những chuyện này, thản nhiên ngồi trong bàn tay Mộc Thanh, vô cùng thân thiết dùng chân trước ôm lấy ngón tay nàng, đầu cọ vào đầu ngón tay hơi lạnh. Cho đến bây giờ nghiệt chướng luôn như vậy, vạn sự không nghĩ, không hiểu thế sự cho nên không có phiền não, trời sắp sập xuống cũng không để trong lòng.
Đối phương không muốn nói nhiều, Giang Lâm thức thời không dài dòng nữa, lời chỉ nói đến đây, sau đó bắt đầu chuyển đề tài nói việc khác.
Chuyện đêm qua ở trạch viện vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, Hà Thiên Minh bọn họ đều thanh tỉnh, đang được nhóm người A Lương chăm sóc. Hai người các nàng cùng đến đó, dò hỏi xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Đệ tử Giang Đông Đường được cứu trở về đã có chuyển biến tốt đẹp, bọn họ kể lại tường tận những gì đã trải qua trong trận pháp.
Thì ra quả thực đúng như suy đoán trước đó, lúc đầu nhóm người căn bản không hề xảy ra chuyện mà chỉ bị nhốt trong trận pháp, bọn họ không biết bản thân rốt cuộc đã ở trong Đại La Huyễn Cảnh bao lâu, lại càng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao thì mỗi người sau khi tỉnh dậy đều đã ở trong sương phòng phía Đông.
Khi đó bọn họ suy yếu sắp chết, lại bị nhốt trong trận pháp không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể cam chịu nằm chất chồng lên nhau, vốn dĩ đã định từ bỏ nhưng ngay lúc đó lại chờ được cứu viện.
Lúc kể lại việc này, hai đệ tử tương đối yếu đuối đỏ cả vành mắt, bị nhốt trong trận pháp không có ngày đêm không nhìn thấy hy vọng, chỉ có thể chờ chết một thời gian dài như vậy, bất kể là ai cũng sẽ khổ sở, thiếu chút nữa đã không kiên trì được.
“Có từng nhìn thấy người nào?” Thanh Hư hỏi, hôm qua nàng đuổi theo người kia, đáng tiếc để đối phương chạy thoát nên chỉ có thể hỏi những người này.
Nhưng mà chúng đệ tử đều lắc đầu, từ đầu chí cuối bọn họ luôn trong trạng thái mơ hồ, nào có gặp người, ngay cả ở trong trạch viện mấy ngày cũng không biết.
Nghĩ lại cũng phải, kẻ sau màn làm việc kín đáo, từ đầu đến cuối luôn ẩn giấu tung tích, làm sao lại để bọn họ phát hiện.
Nhưng nếu xâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, không khó phát hiện điểm nghi vấn, chính là người đó không hại đến nhân mạng, cũng không đưa ra yêu cầu gì, dường như chỉ muốn dẫn dụ bọn họ đến đây, đó chính là điểm kỳ quái.
Dẫn người đến trạch viện, ý đồ là gì? Lẽ nào chính là muốn mọi người tập hợp ở nơi này?
Giang Lâm và Thanh Hư nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, Ngô Thủy Vân cũng đoán không được, ban đầu người đó nhằm vào Giang Đông Đường, sau lại muốn kéo Phượng Linh Tông vào cuộc, cuối cùng là có mục đích gì…
Mộc Thanh không lên tiếng mà chỉ cúi đầu nhìn túi lông trắng trong tay.
Thật ra không khó đoán được, mọi việc có liên quan đến nghiệt chướng này.
Nghĩ đến những việc đã trải qua trong ảo cảnh, Mộc Thanh liễm mi, không dừng lại quá lâu, sau khi hiểu rõ tình hình thì lập tức rời đi.
Nàng trở về phòng cho Bạch Xu uống đan dược, đồng thời truyền một ít linh lực.
Ước chừng giờ Mẹo, A Lương đến một chuyến, mời nàng buổi tối đến từ đường của Vu Sơn Trấn một chuyến, Giang Lâm muốn nàng và Thanh Hư cùng đi xem, có lẽ sẽ phát hiện manh mối gì đó.
Lo lắng Bạch Xu sẽ đột nhiên xảy ra chuyện, Mộc Thanh tìm một cái túi nhỏ cất nàng vào bên trong rồi treo bên hông để thuận tiện mang theo.
Bạch Xu ước gì bám dính lấy nàng, cho nên yên lặng nằm trong túi.
Giờ Thìn màn đêm hoàn toàn buông xuống, ba người lặng lẽ xuất phát. Thanh Hư dẫn theo Tam Hỏa Khuyển có chỗ cần dùng.
Từ đường Vu Sơn Trấn tọa lạc tại một vị trí phong thuỷ tốt ở đầu trấn, cách quán trọ không xa.
Bạch Xu vẫn nằm cuộn người trong túi, bởi vì Mộc Thanh động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng nàng ở trong túi cũng không xốc nảy khó chịu, sau khi đến từ đường nàng lập tức thò đầu ra, dùng hai chân trước bám vào miệng túi, đón gió hít thở không khí.
“Đến rồi, chính là nơi này.” Giang Lâm thấp giọng nói, nhìn về phía từ đường phong cách cổ xưa ánh nến mờ nhạt.
Nơi này mỗi ngày đều có người đến cung phụng, buổi tối còn có người gác đêm, trong không khí tràn ngập mùi nhang đèn và tiền giấy, một chỗ cách các nàng không quá ba thước chính là tấm bia đá trước đó Giang Lâm từng nhắc đến.