Chương 31: Phá trận
Sự lợi hại của Đại La Huyễn Cảnh không chỉ đơn giản như trong sách cổ đã nói, đôi câu vài lời là không thể nói hết, dù sao cũng là một trong những cấm thuật, uy lực không thể khinh thường, tạo ra mộng cảnh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nó còn có thể mê hoặc nhân tâm, nuốt chửng ý thức của người khác, khiến người đó bị trói buộc ở trong trận, cuối cùng hoàn toàn đánh mất chính mình.
Nàng bị trận pháp áp chế, vừa vào trận đã bị mê hoặc, cho nên càng lún càng sâu, lúc này ý thức thanh tĩnh, nàng biết bản thân đang bị trận pháp trói buộc, những gì thấy được cảm nhận được đều là hư ảo, không phải hiện thực.
Trải nghiệm trong ảo cảnh xác thực khiến Bạch Xu nhớ đến một số chuyện, cho nên nàng bắt đầu hoài nghi đoạn thời gian trải qua ở Côn Sơn, hiện tại đột nhiên thức tỉnh, nàng nhớ ở chính đường Giang Lâm đã từng nói như thế này, chuyện xảy ra trong Đại La Huyễn Cảnh đều là hư vô mờ mịt, là kẻ sau màn cố ý tạo ra, một khi rơi vào trong đó sẽ lẫn lộn thật giả, không phân biệt được hư và thực.
Trước đó ở chính đường, Mộc Thanh nói Đại La Huyễn Cảnh có lẽ được thiết lập tại cửa lớn của trạch viện, mà Mộc Thanh ở trước mặt lại nói Đại La Huyễn Cảnh thiết lập cạnh rừng trúc…
Bạch Xu mím môi, rũ mi cẩn thân suy nghĩ.
Giây lát, nàng ngẩng đầu, ra vẻ chưa từng phát hiện, hành sự theo tâm tình của bản thể trong trận, nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:” Cái gì là Đại La Huyễn Cảnh?”
Ánh đèn trong phòng có chút tối tăm, Mộc Thanh chưa hề phát hiện điểm bất thường của nàng, cầm trúc phiến lay động bấc đèn, ánh lửa bừng lên, xung quanh trở nên sáng sủa hơn.
“Thần Quân không dạy ngươi sao?” Mộc Thanh hỏi ngược lại.
Bạch Xu lắc đầu:”Không có.”
Mộc Thanh buông trúc phiến nhìn nàng, thấy tiểu nữ hài còn chưa cao đến đầu gối của mình. Cũng đúng, hài tử còn nhỏ như vậy, Bạch Nhược Trần sao có thể dạy những thứ này.
Mộc Thanh liễm mi, không mặn không nhạt giải thích một lần.
Hồ tộc am hiểu huyễn thuật, mà Đại La Huyễn Cảnh chính là một trong những bản lĩnh giữ nhà của hồ tộc, do tổ tiên sáng tạo nên, trải qua nhiều đời truyền thừa và cải tiến, đến đời của Bạch Nhược Trần, Đại La Huyễn Cảnh đã là một loại công pháp nổi tiếng.
Đại trạch này là nơi ở tại nhân gian của Bạch Nhược Trần, hắn thiết lập pháp trận này ở cạnh rừng trúc, chính là không muốn để bách tính xung quanh quấy rầy. Phàm là người vào trận đều sẽ bị Đại La Huyễn Cảnh ảnh hưởng, bách tính lạc vào đây sẽ chỉ thấy một cánh rừng trúc rộng lớn, đồng thời đảo quanh bên cạnh rừng trúc, vì vậy nhiều năm qua vẫn tường an vô sự.
“Vậy vì sao chúng ta lại không sao?” Bạch Xu hiếu kỳ, tiến lên kéo góc áo của Mộc Thanh.
Mộc Thanh liễm mi, đạm nhiên nói:”Tu vi của bản quân cao hơn Thần Quân, trận pháp này vô dụng đối với bản quân.”
“Vậy còn A Xu?”
Mộc Thanh rũ mắt nhìn nàng, ngữ khí không chút dao động:”Có bản quân che chở, tất nhiên là không sao.”
Bạch Xu trong hình dạng tiểu hài tử biết tất cả những việc đang diễn ra chỉ là ảo giác mà thôi, hẳn là tác dụng của ý thức sau khi thanh tỉnh, nàng không còn bị trận pháp khống chế gắt gao nữa, tuy rằng không thể khống chế hành vi của bản thân nhưng có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.
Thời gian trong Đại La Huyễn Cảnh trôi qua rất nhanh, tất cả sự việc đều tiến triển theo sự sắp đặt của kẻ bố trận. Bình thường Bạch Xu lỗ mãng thế nào đi nữa, nhưng lúc này cũng biết phải kiên nhẫn, chờ đợi cơ hội, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng không dám lộn xộn, mà chỉ đặt bản thân vào ảo cảnh chờ đợi thời cơ.
Đêm nay, nàng ở trong phòng Mộc Thanh rất lâu, cho đến khi mệt mỏi ngã đầu ngủ thiếp đi, sau đó là Mộc Thanh ôm nàng quay về gian phòng sát vách.
Sớm chiều ở chung, có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhất là đối với tiểu hài tử mà nói có đôi khi chỉ vì một que kẹo trị giá hai văn tiền mà sự chấp nhất từ ban đầu hoàn toàn tiêu tán. Bạch Xu sau khi thức dậy không hề cố chấp giống như trước đó, nàng bắt đầu thân cận Mộc Thanh, cho dù vẫn cứng miệng nhưng nàng cảm thấy hiếu kỳ đối với nhân gian, mỗi ngày luôn có một đống lời việc muốn hỏi, quả thực vô đau đầu.
Mộc Thanh vẫn là dáng vẻ vạn năm bất biến, có hỏi tất đáp, lãnh lãnh đạm đạm.
Cách mỗi bảy ngày, hai người sẽ ra ngoài một lần, đi dạo trên phố, nhìn nhân thế chìm nổi.
Bạch Xu chỉ vào dãy núi nguy nga phía xa xa, nghi hoặc hỏi:”Bên kia là cái gì?”
Nàng luôn sống trên đảo, thiên hạ mênh mông, sơn xuyên đại địa, vạn vật thế gian muôn hình vạn trạng.
Mộc Thanh dẫn nàng đi qua dòng người, giữa những âm thanh huyên náo, nàng chậm rãi trả lời:”Cũng giống như nơi này.”
“Giống như?” Nàng không hiểu hàm ý bên trong.
Mộc Thanh gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Vượt qua dãy núi, ở bên kia xác thực cũng giống như nơi này, có con người, nhà cửa, đường phố, ngựa xe như nước, không khác gì Vu Sơn Trấn.
Bạch Xu tuổi nhỏ không hiểu, hoang mang không ngớt, bối rối nhiều ngày không hiểu ra sao, về sau thực sự không nghĩ ra cho nên cũng quên mất việc này, không hề nghĩ tới nữa.
Theo thời gian trôi qua trong ảo cảnh, Bạch Xu biết được lai lịch của hồ nước ở hậu viện, đó là thánh thủy Bạch Nhược Trần dẫn từ Đào Hoa Đảo, dùng huyền thạch trấn áp, ngâm mình trong đó có lợi cho việc tu luyện, còn có thể chữa thương tụ linh, công dụng thần kỳ.
Viên châu khảm trên vách hồ chính là huyền thạch, cả viên đen đặc, khảm giữa vách hồ trắng bóng đặc biệt nổi bật.
Nàng lại lôi kéo Mộc Thanh hỏi:”Huyền thạch là gì?”
Ở chung lâu ngày, Mộc Thanh đã quen nàng cả ngày nhỏ cái này hỏi cái kia, liền nói ngay:”Một loại đá hình thành tự linh lực.”
“Có tác dụng gì?”
“Rất nhiều tác dụng.”
Nàng ngửa đầu nhìn Mộc Thanh:”Ví dụ như?”
Mộc Thanh cũng không dự định trả lời, một tay đuổi nàng đi:”Sau này sẽ dạy ngươi, hôm nay đã luyện công pháp chưa?”
Bạch Xu lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói:”Chưa…”
“Vậy còn không mau đi luyện?” Mộc Thanh nghiêm khắc nói, còn có chút bất mãn.
Bạch Xu chậm chạp nga một tiếng:”Biết rồi.”
Sau đó nhấc đôi chân ngắn, chậm rãi đi về phía tiền viện.
Người trong ảo cảnh cho dù thanh tỉnh đến đâu ít nhiều vẫn sẽ chịu một số ảnh hưởng, mặc dù Bạch Xu vẫn duy trì thanh tỉnh, nhưng tâm tình của Tiểu Bạch Xu bao gồm vui vẻ, chờ mong, hoặc là thất vọng, đều sẽ nhất nhất truyền cho nàng, khiến nàng đồng cảm.
Đây là sự lợi hại của Đại La Huyễn Cảnh, biết rõ là giả nhưng vẫn sa vào.
Bạch Xu không biết nên làm sao để thoát khỏi ảo cảnh, tâm tư hổn độn, những ký ức ồ ạt xông ra, tựa như hồng thủy cuốn theo tất cả, từng đợt từng đợt đánh vào tiềm thức của nàng, nàng không dám xem đó là thật, sợ bản thân bị mê hoặc, nên một chút cũng không tin.
Ban đêm, Bạch Xu nằm trên giường suy nghĩ, quấn quýt không biết làm sao mới có thể thoát khỏi trận pháp.
Dựa theo tình huống trước kia, lúc này nàng nên đi ngủ, nhưng lần này lại có chút bất đồng, tâm tư của nàng dần tách khỏi bản thân trong ảo cảnh, không còn trói buộc vào nhau, nàng cũng chậm rãi có thể khống chế cơ thể của mình.
Bởi vì đã quen hành sự theo thói quen trong ảo cảnh, khởi điểm nàng còn chưa tự nhận thức được, cho đến khi trở mình nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc này mới kinh ngạc.
Nàng có thể hành động rồi, không hề bị ảo cảnh khống chế!
Trong lòng nóng nảy, Bạch Xu vội vã ngồi dậy, nàng vẫn duy trì dáng vẻ trẻ con, nhưng xác thực không hề bị khống chế.
Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng nàng vẫn vô thức bật người đứng dậy, trực tiếp để chân trần mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ảo cảnh tựa hồ bị một luồn sức mạnh đánh vào, ầm ầm rung động, bầu trời đen kịt đột nhiên trở nên vặn vẹo, ánh sáng len lỏi qua khe nứt.
Bạch Xu kinh ngạc, lúc này vô thức nhìn căn phòng bên cạnh, nàng không xác định đến cùng có phải có người đang công phá ảo cảnh hay không, lo lắng là ảo cảnh có biến, sắp xảy ra chuyện gì đó.
Cũng may gian phòng sát vách không có động tĩnh gì, bên ngoài đáng sợ, cả bầu trời sắp bị xé rách, nhưng người trong phòng vẫn bất động như núi.
Ngẫm lại cũng phải, tất cả xảy ra đều là do kẻ sau màn thao túng, vốn là hư huyễn, sự vật sự việc có chân thật đến mức nào cũng chỉ là giả.
Bầu trời càng trở nên méo mó, dường như có hai loại sức mạnh đang đấu đá lẫn nhau.
Bạch Xu không xác định là ai đang phá trận, nàng siết chặt nắm tay, nhìn không chớp mắt.
Ánh sáng chiếu vào càng lúc càng nhiều, màn đêm u ám phút chốc biến thành ban ngày, ánh nắng chói mắt, Bạch Xu vô thức nâng tay che bớt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, sự vật xung quanh đột nhiên vỡ thành từng mảnh rồi tiêu tán vào hư không.
Bạch Xu vừa rồi còn đứng trên lầu, lúc này lại đang ở trong rừng trúc, vừa mở mắt đã phát hiện bản thân ngồi trên tuyết, lưng tựa vào một thân trúc, cơ thể cũng khôi phục dáng vẻ vốn có, không còn là trẻ con nữa.
Cách đó không xa, Mộc Thanh thực sự tay cầm trường kiếm, thân hình cao gầy, khí thế sắc bén, thần sắc trầm tĩnh lãnh đạm.
“Tỉnh rồi?” Mộc Thanh đạm nhạt hỏi.
Bạch Xu dừng một chút, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Giang Lâm, A Lương bọn họ đều ở đây, nhóm người xông tới, A Lương có lòng tốt đỡ nàng dậy, lấy làm may mắn nói:”Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ảo cảnh của ngươi thật sự không dễ phá, sư bá thử vài lần đều không được, gọi ngươi thế nào cũng không tỉnh.”
Không hiểu đây là ý gì, Bạch Xu chỉ cảm thấy cả người vô lực, đứng cũng đứng không vững.
Giang Lâm nhét cho nàng một viên đan dược:”Uống trước đi, sẽ giúp ngươi khôi phục.” Sau đó đem tiền căn hậu quả nói rõ một lần.
Thì ra đúng như lời của Mộc Thanh trong ảo cảnh đã nói, Đại La Huyễn Cảnh được thiết lập bên cạnh rừng trúc, từ thời khắc mọi người bước vào rừng trúc thì đã rơi vào trong trận, chỉ là lúc đó tất cả mọi người không nhận thấy mà thôi, tất cả sự việc diễn ra phía sau đều là giả dối, bọn họ căn bản chưa từng vào trạch viện, từ đầu chí cuối vẫn đứng tại chỗ, luôn bị ảo cảnh quấy nhiễu.
Hà Thiên Minh đột nhiên xuất hiện cũng là giả, bất quá là biện pháp kẻ sau màn dùng để dẫn dụ các nàng tiến vào một tầng ảo cảnh sâu hơn, tách mọi người ra để vây khốn.
Mộc Thanh là người đầu tiên thoát ly ảo cảnh, sau khi thoát thân lập tức đánh thức những người khác, nhưng làm thế nào cũng không thể đánh thức Bạch Xu, bất đắc dĩ nàng chỉ đành phá huỷ ảo cảnh.
Cách làm cứng đối cứng này gây thương tổn rất lớn, người trong trận dễ lọt vào phản phệ, cũng may khả năng chịu đựng của Bạch Xu rất mạnh, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, nhưng không hề bị thương, nếu đổi lại là A Lương bọn họ, đã sớm trọng thương miệng phun máu tươi.
“Thử các loại biện pháp cũng không thể đánh thức ngươi, trong ảo cảnh ngươi đã gặp phải chuyện gì?” Giang Lâm nhìn Bạch Xu tìm tòi nghiên cứu, thật sự khó hiểu.
Bạch Xu không có sức lực, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhất thời không phân rõ hư thực, nàng nhìn Mộc Thanh cách đó không xa.
Mộc Thanh cũng không quan tâm bên này, trường kiếm hóa thành quang ảnh thu vào lòng bàn tay, dường như đang cố ý ngó lơ. Nàng thầm nghĩ, không ngờ Bạch Xu trong ảo cảnh cũng có thể gặp chuyện kỳ quái.
Thanh Hư nói tiếp:”Được rồi, đừng hỏi nàng nữa, nghỉ ngơi một lát rồi vào trong đi.”
A Lương có lòng tốt, lập tức cho Bạch Xu uống chút nước, thân thiết nói:”Sư muội uống nước đi, ở trong ảo cảnh một buổi tối, nhất định không dễ chịu.”
Bạch Xu xác thực khát nước, da môi cũng khô rồi.
Mộc Thanh trầm mặc nhìn sang bên này, rồi lại vô thanh vô thức thu hồi ánh mắt, siết chặt nắm tay.
P/s: cảm ơn các bạn đã theo dõi, hãy để lại 1 like hoặc bình luận để mình có thêm động lực edit nhé ^^