Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 28

Chương 28: Đi Quá Giới Hạn

 

Nước hồ nhộn nhạo, linh lực giao hòa, xao động lan tràn giữa thời tiết âm u, việc hoang đường không ngừng không nghỉ, niệm tưởng cùng xung động đè nén đã lâu tựa như nham thạch nóng chảy, đột phá gông xiềng của ẩn nhẫn và luân lý, bừa bãi bộc phát, nhiệt ý chậm rãi ăn mòn, dằn vặt mỗi một tấc thân thể.

 

Sư đồ các nàng, lại làm chuyện vượt quá giới hạn sư đồ, Bạch Xu tham niệm quá sâu, khiến đối phương dễ chịu rồi lại không dễ chịu, nàng là yêu, không tuân thủ quy tắc của loài người, lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt sang một bên, càng lúc càng phóng túng.

 

Nàng dùng ngón tay tinh tế dính đầy nước khẽ nâng cằm bạch y nữ tử, khiến cho đối phương phải nhìn mình:” Sư tôn, nhìn ta….”

 

Thật sự là đi quá giới hạn.

 

Bạch y nữ tử xoay mặt đi, ánh mắt buông xuống.

 

Nàng lại trầm thấp cười khẽ, như là đắc ý, ôm nữ nhân lên, tìm lấy đôi môi hồng nhuận.

 

Đối phương né tránh, cần cổ trắng nõn khẽ ngước lên, né tránh nụ hôn này. Nào biết như vậy càng đúng ý Bạch Xu, lúc này nàng vùi vào cần cổ của bạch y nữ tử, từng nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống, cảnh cổ cho đến bả vai, chậm rãi mơn trớn.

 

Bạch y nữ tử lỗ tai ửng hồng, muốn đẩy ra nàng rồi lại bị ôm chặt.

 

“Khá hơn chút nào không?” Bạch Xu hỏi, giọng nói ép rất thấp, thân mật câu người.

 

Nữ tử trong lòng xưa nay nghiêm túc lạnh nhạt, không hề đáp lại một câu ô ngôn uế ngữ này, cánh tay tựa như bạch ngọc chống lên vách hồ, đôi mắt khép hờ tiếp nhận yêu lực nàng truyền đến…

 

Chờ đến lúc mọi việc bình ổn, Bạch Xu kín kẽ ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:”Lát nữa ra ngoài đi dạo?”

 

Bạch y nữ tử mệt mỏi nghiêng đầu gối lên vai nàng, ánh mắt thất thần, còn chưa thoát khỏi dư vị, có lẽ là khó có thể mở miệng, dù sao vẫn còn bị ôm trong ngực, liền thản nhiên nói:” Đừng hỏi ta.”

 

“Vậy đi.” Bạch Xu hôn nhẹ lên môi nàng.

 

Bạch y nữ tử không nói lời nào.

 

Đại trạch năm đó khắc lan chạm ngọc, tường đỏ ngói xanh, đình viện nội ngoại đều trồng cây hợp hoan, cũng vẫn là mảnh trời này, vừa rồi mở cửa bước vào, bức tường vốn thuần trắng nay đã phủ đầy dây leo, bên trong tường vây mộc một gốc cây Bách cành lá sum suê.

 

Bạch Xu chậm chạp nhìn lên vách tường, trong đầu lại hiện lên một loạt hình ảnh.

 

Cũng là tại trạch viện này, nàng biến thành dáng vẻ của một hài đồng bốn năm tuổi, được một nam nhân ôn nhuận tuấn lãng dắt đi, nam nhân có chút dài dòng, nói rất nhiều lời mà nàng không thể lý giải.

 

Nam nhân nói, thần hồ tộc trời sinh thụy thú*, hơn nữa có nhiệm vụ che chở thiên hạ thương sinh, tâm tồn thiện niệm, sắc son không đổi.

 

*Thụy thú: ý chỉ những loài vật mang điềm lành

 

Nàng có chút phiền chán, liền xấu tính lắc đầu:” A Xu không muốn che chở thiên hạ thương sinh, phụ hoàng ngươi buông ra, đừng lôi kéo ta.”

 

“Đến chính đường gặp một người, đừng làm loạn.” Nam nhân nhẫn nại nói, hắn không buông tay mà chỉ dùng tay kia xoa nhẹ đầu nàng.

 

“Không gặp, không gặp.” Nàng bướng bỉnh, phút chốc biến thành tiểu hồ ly chín đuôi, nhảy vọt lên không, quay đầu lại hô:” Để A Xu đi.”

 

Nam nhân tuấn lãng dừng lại, gõ nhẹ lên đầu nàng, biến nàng trở lại dáng vẻ hài đồng, ngồi xổm xuống ôn nhu chỉnh lại y phục và mái tóc lộn xộn, có chút bất đắc dĩ nói:” Không được tùy hứng, nghe lời một chút.”

 

Nàng tức giận bĩu môi, muốn biến thành hồ ly lại không biến được, chỉ có thể bị nam nhân xưng là phụ hoàng dẫn đi, không tình nguyện đi đến chính đường.

 

Mà người chờ ở chính đường, chính là bạch y nữ tử nàng từng gặp trong mộng. Bạch Xu không nhớ nổi dáng vẻ của nàng, chỉ nhớ rõ đối phương mặc bạch y, chắp tay đứng giữa chính đường, thấy bọn họ đến, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ:” Nhược Trần Thần Quân.”

 

Nhược Trần, tên của nam nhân tuấn lãng kia.

 

Bạch Xu nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của nữ nhân, tựa như ngọc quý.

 

Bạch Nhược Trần mỉm cười, nói:”Côn Sơn từ biệt đã nhiều năm, tôn thượng đã lâu không gặp.”

 

Nữ nhân không nhanh không chậm nói:” Làm phiền Thần Quân quan tâm.”

 

Bạch Nhược Trần mỉm cười, dẫn Bạch Xu đến trước mặt nàng:” Đây là tiểu nữ, Bạch Xu.” Nói xong, hắn chuyển hướng Bạch Xu, dạy nàng nói:” A Xu, đây là tôn thượng, sau này chính là sư phụ của ngươi.”

 

Khi đó Bạch Xu còn thấp bé, mặc dù đã sống trên trăm năm nhưng sau khi hóa hình tâm trí và thân thể vẫn giống như hài tử, nàng không mấy vui vẻ, ngửa đầu nhìn một cái liền dời mắt, chết sống không gọi sư phụ.

 

Bạch Nhược Trần tức giận, không có cách nào với tiểu cô nương này.

 

Trái lại nữ nhân bình thản nói:” Không sao, tùy nàng đi.”

 

Trạch viện này là Bạch Nhược Trần xây dựng, hắn đưa Bạch Xu đến đây bái sư, sau này Bạch Xu đều phải ở nơi này cùng với nữ nhân.

 

Thần hồ tộc cư ngụ tại thiên ngoại Đào Hoa Đỏa, rời xa phàm trần, hậu duệ trong tộc không hiểu thế sự, nào biết thương xót chúng sinh lòng mang thiên hạ, bái sư chính là muốn học tập quy tắc của nhân gian, thể hội ba nghìn phiền não, đồng thời tu luyện tìm hiểu thiên đạo, sau này mới có thể che chở thương sinh bách tính.

 

Đáng tiếc Bạch Xu trời sinh tính bất hảo, không có giác ngộ này, biết Bạch Nhược Trần muốn ném nàng lại đây, nói cái gì cũng không đồng ý, dùng sức làm ầm ĩ, chính là không chịu ở lại.

 

Bạch Nhược Trần cũng mặc kệ Bạch Xu náo loạn như thế nào, vẫn giao nàng cho nữ nhân rồi rời đi.

 

Bạch Xu lập tức đuổi theo, nhưng đại trạch có kết giới, nửa bước cũng không thể bước ra, nàng tuổi còn nhỏ, bất phân phải trái, bấu víu y bào của nữ nhân làm loạn, muốn nàng ấy mau thả nàng ra ngoài.

 

Nữ nhân mặc kệ, nét mặt lãnh đạm vạn năm không đổi, không chút để tâm.

 

“Thả ta đi, để ra rời khỏi đây!” Bạch Xu tuổi nhỏ tính tình nóng nảy, kêu gào không được thì đánh đấm vào kết giới. Kết giới kiên cố, bất kể nàng làm thế nào cũng không lay động được.

 

Bạch y nữ nhân cũng không quản nàng, trực tiếp đi vào trong, không thấy bóng dáng.

 

Cho đến lúc trời tối, Bạch Xu náo loạn mệt mỏi, ngang ngược nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, nữ nhân mới đi ra. Bạch Xu tưởng nàng muốn gọi mình vào trong, nàng bày ra cái giá rất cao, hậu tri hậu giác đến bây giờ mới nhớ phải hỏi tên đối phương, liền kéo giọng không khách khí hỏi:” Ngươi tên gì?”

 

Bạch y nữ nhân không để ý tới nàng, xoay người đi qua bên kia, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

 

Bạch Xu kinh ngạc, nàng lần đầu bị người khác ngó lơ như thế. Ở Đào Hoa Đảo nàng hoành hành quen rồi, trên trời dưới đất không ai ngăn cản được, cũng không ai dám ngăn cản nàng, luôn được đối đãi như chúng tinh phủng nguyệt, sự đối lập bất ngờ khiến nàng nhất thời khó có thể chấp nhận.

 

Bất đồng với chúng hồ ly trên Đào Hoa Đảo, bạch y nữ nhân từ đầu chí cuối chẳng hề để tâm đến Bạch Xu, tùy ý nàng làm ầm ĩ, tùy ý nàng lăn lộn trên mặt đất, để nàng lăn đến mặt đất sạch sẽ, chính là không thèm nhìn đến. Cuối cùng vẫn là Bạch Xu đầu hàng, nàng vừa đói vừa mệt mà bò dậy, tâm không cam lòng không nguyện nhấc chân chạy theo.

 

Trong chính đường, bạch y nữ nhân đang thản nhiên uống trà, biết nàng vào cũng chỉ nâng mí mắt, không hề nhìn đến.

 

Bạch Xu tức giận, mặt mày nhăn chặt, đỡ tường nhấc chân vào cửa, vênh mặt hất hàm sai khiến:” Ta đói bụng, muốn ăn cơm.”

 

Bạch y nữ nhân hãy còn chậm rãi uống trà.

 

Lại giằng co một phen.

 

Bạch Xu đói đến trước ngực dán sau lưng, lúc hai chân nàng như nhũn ra, người kia mới đặt tách trà xuống, đạm nhạt nói:” Mộc Thanh.”

 

Nàng vô thức ngẩng đầu, lại nghe nữ nhân không nóng không lạnh nói:” Tên của bản quân.”

 

Mộc Thanh.

 

Bạch Xu nhìn đình đài hoang tàn, không hiểu vì sao trong đầu sẽ đột nhiên toát ra việc này, trong trí nhớ nàng vẫn một mực ở tại Côn Sơn, một mình trải qua rất nhiều năm giữa phong tuyết giá lạnh, năm tháng lâu dài tính toán không rõ rốt cục là bao nhiêu năm.

 

Nàng chợt nhớ lại phụ mẫu của nàng đã chết từ lâu, một người vì không tìm được thức ăn mà chết đói, một người lúc ra ngoài bị sói tuyết ăn mất, khi đó nàng vẫn còn rất nhỏ, chưa hóa thành yêu thú, bởi vì không có hồ ly thành niên chăm sóc, đối đến kêu khóc, thiếu chút nữa đã chết đói.

 

Thật ra rất nhiều việc nàng còn nhớ rõ, bình thường không nhớ ra, nhưng thỉnh thoảng nghĩ kỹ lại, những chuyện ngày xưa như hiện ra trước mắt, tựa như mới phát sinh hôm qua. Bạch Xu nhớ rất rõ ràng, nàng chưa bao giờ rời khỏi Côn Sơn, lần đầu gặp Mộc Thanh, ngay cả nói chuyện cũng không biết, làm sao có thể từng đến nơi này.

 

Nàng lần thứ hai sững sờ nhìn chằm chằm hồ nước đen kịt, như đi vào cõi thần tiên.

 

Mộc Thanh gọi nàng vài lần:” Bạch Xu.” Lúc này mới lấy lại tinh thần.

 

Mộc Thanh nhíu mày, không hiểu nàng vì sao đột nhiên giống như trúng tà, hỏi:”Làm sao vậy?”

 

Bạch Xu cả người cứng đờ, lập tức lắc đầu:”Không có, không có gì.”

 

Lúc này không phải lúc nói chuyện, biết nàng không nói thật Mộc Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ luôn mãi căn dặn nàng phải cẩn thận, sau đó từ hư không phóng ra một đóa hoa kim quang ném vào trong hồ.

 

Gần như vừa rơi xuống đáy hồ, đóa kim hoa lập tức bung nở, tứ phân ngũ liệt hóa thành từng sợi kim quang bò lên vách hồ, dọc theo đường văn trải rộng ra phía ngoài, hoa văn và tụ linh thần thú điêu khắc trên vách hồ đều hiện rõ.

 

Mộc Thanh chăm chú nhìn tụ linh thần thú, mi tâm càng nhíu chặt, hoa văn điêu khắc trên vách hồ hẳn là thần thú hí châu, chỉ là viên châu đã biến mất, trên vách hồ chỉ còn lại một lổ thủng to bằng nắm tay.

 

Bạch Xu nhìn theo, cũng phát hiện không thích hợp, hồi tưởng lại trong mộng, có một bên vách hồ hẳn là khảm một viên hắc châu mới đúng, linh khí trong hồ chính là phát ra từ nó.

 

“Thiếu một thứ.” Nàng nói với Mộc Thanh, nâng ngón tay chỉ vào cái lỗ.

 

Mộc Thanh tất nhiên biết rõ, nghe nàng nói như vậy, hỏi ngược lại:”Thiếu thứ gì?”

 

Bạch Xu suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân hình dung:”Màu đen, viên châu rất lớn.”

 

Hai người cũng không biết đó là vật gì, càng không biết biến mất từ khi nào, chỉ là trong tiềm thức đều biết viên châu này hẳn là rất quan trọng. Mộc Thanh khẽ mím môi, nhẹ nhàng phẩy tay áo, đánh tan tất cả kim quang trong hồ, hồ nước lại trở về bộ dạng cũ.

 

Đúng lúc này Giang Lâm truyền âm đến, bảo mọi người đến chính đường một chuyến, hai người chỉ đành đến đó trước.

 

Đêm khuya trạch viếng im ắng, mùi gỗ mục xông vào mũi, xung quanh tử khí trầm trầm, tất cả đều là cảnh tượng đổ nát. Chính đường càng hoang tàn, bàn ghế bên trong đều sắp thành bột phấn, hóa thành một lớp tro bụi dày đặc phủ trên mặt đất, mùi rất khó ngửi.

 

Chính đường, chính là nơi người ở quán trà nhắc đến. Mộc Thanh vừa đến gần vừa nhìn xuống mặt đất, không giống với những lời đám người kia mô tả, trên mặt đất cũng không có vết máu đáng sợ, ngoại trừ bụi chính là dấu chân.

 

Có lẽ cũng không thể xem là thật, người của Vu Sơn Trấn xem nơi này là quỷ trạch, luôn luôn cố kỵ, ai dám đi vào. Con người đối với việc quỷ quái đều là như thế, rõ ràng chưa từng gặp qua nhưng bởi vì sợ hãi mà có thể bịa ra một số chuyện không có thật, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, lâu ngày dài tháng liền trở thành sự thật.

 

Mộc Thanh thu liễm ánh mắt, không hề nhìn mặt đất nữa.

 

Giang Lâm đứng giữa chính đường thấy mọi người đã đến, nhân lúc bọn họ còn chưa đến gần, bỗng nhiên ngăn lại:”Đừng cử động, không nên bước đến!”

 

Mọi người sửng sốt, không cử động nữa, tất cả đều dừng lại bước chân. A Lương không đi vào, nghe Giang Lâm nói vậy nên lập tức ngăn mọi người ở ngoài cửa.

 

Giang Lâm nhìn ra ngoài cửa, hỏi Ngô Thủy Vân:”Ngô đường chủ còn nhớ những việc trải qua lúc đầu?”

 

Ngô Thủy Vân gật đầu:”Tất nhiên là nhớ kỹ.”

 

“Kiểm tra nơi này, đi ra ngoài liền rơi vào trận pháp, có phải thế không?” Giang Lâm lại hỏi.

 

Ngô Thủy Vân nghĩ cũng không nghĩ, trả lời khẳng định:”Phải. Lúc đó bọn ta phát hiện ra nơi này, cho nên tiến vào tra xét mọi nơi, sau đó tập hợp tại chính đường, nhưng vừa ra đến cửa đã trúng phải gian kế, bị vây khốn trong trận pháp.”

 

Nhiều môn đồ đã chết, cuối cùng chỉ có một người hắn sống sót, Ngô Thủy Vân làm sao nhớ lầm.

 

Mộc Thanh và Thanh Hư liếc nhau, không biết Giang Lâm đang giở trò gì, nhưng đều yên lặng không nhúng tay, chỉ lẳng lặng chờ diễn tiến.

 

“Ngô đường chủ xác định đã từng đến nơi này?” Giang Lâm nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được.

 

Ngô Thủy Vân bị hỏi như lọt vào trong sương mù:”Xác định, lúc đó ta chờ ở chính đường, tổng cộng hai mươi mốt người, tuyệt không nhớ lầm.”

 

“Vậy thì thật kỳ quái…” Giang Lâm khó hiểu mà thì thầm, vung tay lên tung ra một thứ gì đó phát sáng, trong nháy mắt soi sáng cả chính đường, sau đó giơ tay ra hiệu:”Ngô đường chủ nhìn trên mặt đất, có thấy gì bất thường không?”

 

Mọi người vô thức cúi đầu quan sát, Ngô Thủy Vân chậm chạm, trong chốc lát không phản ứng kịp đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng Mộc Thanh liền hiểu – trên mặt đất chỉ có dấu chân của một mình Giang Lâm, hiển nhiên, chí ít trong một thời gian dài không có người nào khác đến đây.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!