Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 25

Chương 25: Bất Hảo

 

Thiên Cơ Môn chia làm mười hai đường, do mười hai đường chủ chấp sự, trong đó Giang Đông Đường tại Lâm An là do vị đường Ngô Thủy Vân này chưởng quản, mà sở dĩ mọi người kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn là bởi vì từ tháng trước có tin đồn Ngô Thủy Vân đã chết lúc diệt trừ yêu ma ở Lâm An, đối với lời đồn này Thiên Cơ Môn không có bất cứ phản hồi nào, cộng thêm từ sau việc đó không ai nhìn thấy Ngô Thủy Vân nữa, cho nên các môn phái đều cho rằng hắn thật sự đã chết, thậm chí có người đến phúng viếng, trong đó bao gồm Giang Lâm.

 

Lúc này Ngô Thủy Vân khỏe mạnh đứng trước mặt, Giang Lâm khiếp sợ đến nói lắp:” Không phải ngươi… Không phải…”

 

Nhìn thấy người còn sống, lời xui xẻo không thể nào nói ra miệng, cứ thế nghẹn lại, không nói nên lời.

 

Ngô Thủy Vân kéo mũ trùm đầu xuống, hành lễ với Giang Lâm:” Huyền Cơ trưởng lão mạnh khỏe, đã lâu không gặp.”

 

Nói xong, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ với các trưởng lão khác.

 

Giang Lâm chưa lấy lại bình tĩnh, lúc trước đến Lâm An, thi thể của Ngô Thủy Vân đặt ngay chính đường, rõ ràng đã tuyệt khí quy thiên, không thể nào là giả, khi đó nàng còn tiếc hận thương cảm, cảm thán Ngô Thủy Vân tuổi đến trung niên đang là lúc hăng hái nhất của đời người, đột ngột gặp biến cố chết đi, thật sự đáng tiếc. Nàng là y tu, người chết hay sống vẫn có thể phân biệt được, nếu Ngô Thủy Vân muốn giả chết, nàng không thể nào không phát hiện manh mối, nhưng lúc này đối phương đứng ngay trước mắt, nàng ít nhiều có chút không thể tin được.

 

“Ngươi không phải đã….” Giang Lâm do dự, trên dưới quan sát một phen:” Bản quân lúc đó tận mắt nhìn thấy, sao lại như vậy?”

 

Ngô Thủy Vân hiểu ý của nàng, giải thích:”Người chết không phải ta, là môn chủ tìm thế thân.”

 

Người của Phượng Linh Tông nghe đến đây có chút hồ đồ, nếu không chết, vậy phí công tìm thế thân, còn chiếu cáo thiên hạ để làm gì?

 

Giang Lâm hỏi:” Xảy ra chuyện gì?”

 

“Kể ra rất dài.” Ngô Thủy Vân thở dài:” Lúc đó cũng là bất đắc dĩ, thật sự có nguyên nhân.”

 

Hắn có chút bất đắc dĩ, thần sắc có vẻ rất trầm trọng, châm chước một phen, mới kể rõ ngọn nguồn.

 

Sau mùa đông khắc nghiệt, vốn nên là tân niên náo nhiệt vui mừng, trong thành Lâm An lại liên tiếp xảy ra những việc kỳ lạ, đầu tiên là có trẻ con mất tích, sau đó có người chết vô cớ, lại xuất hiện ôn dịch, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã khiến Lâm An rơi vào hỗn loạn, nhân tâm hoảng sợ.

 

Là người trấn thủ Lâm An, Ngô Thủy Vân dự định nghĩa bất dung từ giải quyết việc này, thống lĩnh môn đồ tiến hành điều tra. Kết quả tra đến phía Bắc Lâm An, tốn nhiều công sức mới biết được là yêu ma quấy phá, Ngô Thủy Vân lúc này liền dẫn một nhóm người đi tiêu diệt yêu ma, tiến triển cũng coi như thuận lợi, không đến hai ngày đã giải quyết sạch sẽ, nhưng mà ngay lúc bọn họ chuẩn bị trở về, không ngờ lọt vào một trận pháp cổ quái.

 

Trận pháp phệ sát, ngoại trừ Ngô Thủy Vân, những đệ tử khác đều chết trong trận, hắn có thể sống sót hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân, kiên trì chống đỡ đến lúc môn chủ cứu viện. Hơn nữa sau khi được cứu ra, hắn hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh lại, lúc đó bên ngoài đều đồn đãi nhóm người bọn họ đã chết hết, tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì không muốn đánh cỏ động rắn, môn chủ chỉ đành tương kế tựu kế tìm một người chết dịch dung thay thế hắn.

 

Sau khi tỉnh lại Ngô Thủy Vân vô cùng suy yếu, tĩnh dưỡng đến nay mới có thể khôi phục, Thiên Cơ Môn bên kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên âm thầm phái người đưa hắn đến Phù Ngọc Sơn, xin Phượng Linh Tông giúp đỡ.

 

Phượng Linh Tông nổi danh nhờ trận pháp, Mộc Thanh là bậc thầy bố trận, từng sáng tạo rất nhiều trận pháp độc đáo, trên phương diện này tạo nghệ cao thâm, mà Thanh Hư cũng có thiên phú dị bẩm, trận pháp bình thường thậm chí là Thiên Môn đại trận đều có nghiên cứu, Ngô Thủy Vân chính là đến xin hai người các nàng giúp đỡ.

 

“Trận pháp đó thực sự quái dị, vừa bước vào xung quanh lập tức biến thành một mảnh hư vô, đi thế nào cũng không thoát ra được, lúc đầu vẫn chưa có chuyện gì, nhưng sau đó dần trở nên bất thường, bên trong xuất hiện sương mù dày đặc, đi cả buổi cũng không thể đi ra ngoài, chờ lúc làn sương tan đi, người của bọn ta lại đột nhiên biến mất hơn phân nửa.” Hắn nói, dừng lại chốc lát, nghĩ đến trong số những người mất tích có ái đồ của mình, không khỏi bi thương, đôi môi run rẩy, lại nói:”Sau đó tìm được bọn họ, tất cả đều…”

 

Hắn không đành lòng nói quá trực tiếp, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.

 

Mộc Thanh nhíu mày trầm tư chốc lát, nhớ lại bản thân từng gặp qua loại trận pháp này trong sách cổ, tên là Bát Quái Hỗn Độn Trận, lợi dụng trận pháp tạo ra một không gian hư vô không biên giới, đem người vây khốn ở bên trong, không bờ không bến, chỉ cần trận pháp không bị phá thì vĩnh viễn không ra ngoài được.

 

Nàng không nói ra, trái lại Thanh Hư ở bên cạnh không yên lòng mà xen vào:” Bát Quái Hỗn Độn Trận, trận pháp này không chỉ che mắt, còn có thể hút nguyên khí của người bị nhốt, dùng đó chuyển hóa thành sức mạnh, nếu như không phá vỡ từ bên ngoài, người bị vây khốn bên trong sẽ suy kiệt nguyên khí mà chết.”

 

Tên của trận pháp này tuy rằng nghe rất chính phái, nhưng vô cùng âm độc, là một trong số cấm thuật, đã thất truyền từ rất nhiều năm trước, có một số sách cổ sẽ đề cập đến, nhưng không miêu tả chi tiết, Thanh Hư chỉ nghe qua, không hề biết cách bày bố trận pháp này.

 

Ngô Thủy Vân khẽ gật đầu, tiếp tục nói.

 

Nhóm người bị nhốt trong Bát Quái Hỗn Độn Trận lúc đầu cho rằng chỉ cần tìm được mắt trận thì có thể ra ngoài, nhưng mà một biến cố đã phá vỡ kế hoạch, chỉ trong chốc lát đã vô thanh vô tức giết chết hơn một nửa nhân số, những người còn lại quả thực lạnh từ đầu đến chân, không khỏi sợ hãi.

 

Rất nhanh, những người này cũng từng người một biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa tất cả đều đã tắt thở, căn bản khó lòng phòng bị.

 

Ngô Thủy Vân là người duy nhất không biến mất, tất cả môn đồ đều đã chết, cuối cùng chỉ còn một mình hắn, nhưng kẻ chủ mưu cũng không dự định để hắn chết một cách thống khoái, tựa hồ muốn giữ lại chậm rãi dằn vặt, cho nên chỉ khiến hắn bị thương nặng đồng thời bị vây khốn không cách nào hành động, mặc cho trận pháp hút nguyên khí của hắn. May mà môn chủ đến đúng lúc, phá giải trận pháp từ bên ngoài, nếu không Ngô Thủy Vân thật sự đã bỏ mạng.

 

Bất quá lúc có người đến kẻ bố trận đã biến mất, các môn đồ chết đi ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

 

Ngô Thủy Vân bất tỉnh trong trận, rốt cục cũng không biết xảy ra chuyện gì.

 

Kẻ bày trận thực sự kiêu ngạo, trước khi rời đi còn cố ý ném một thứ ngay bên cạnh hắn — là lệnh bài lên núi của Phượng Linh Tông.

 

Như vậy,  mũi giáo đã chỉ thẳng vào Phượng Linh Tông.

 

Môn chủ Thiên Cơ Môn không ngốc, không hề manh động, sẽ không vì nhìn thấy lệnh bài mà nghĩ là do Phượng Linh Tông làm, dù sao Thiên Cơ Môn và Phượng Linh Tông xưa nay giao hảo, hơn nữa không thù không oán, vì sao phải phí tâm tư làm những việc này, còn cố ý để lại chứng cứ. Mục đích của người kia chính là muốn kéo Phượng Linh Tông vào cuộc, về phần nguyên do, tạm thời không rõ, môn chủ coi như bĩnh tỉnh, trước tiên là ngăn chặn tin tức, chờ sau khi Ngô Thủy Vân tỉnh lại mới quyết định.

 

Lần này Ngô Thủy Vân đến Phù Ngọc Sơn, một mặt là xin giúp đỡ, mặt khác cũng là đến thông báo việc này, Thiên Cơ Môn sẽ không vì vậy mà giận chó đánh mèo sản sinh mâu thuẫn với Phượng Linh Tông, nhưng Phượng Linh Tông cần phải ra tay giúp đỡ, vì dù sao cũng không thoát khỏi can hệ với Phượng Linh Tông.

 

Đệ tử Phượng Linh Tông không thể tùy ý xuống núi, lệnh bài lên xuống núi chỉ số ít đệ tử có được, hơn nữa mỗi một lệnh bài đều liên kết với lệnh bài trong tay Thái Chân, kỳ quái chính là lệnh bài của người trong tông môn không hề bị mất, lệnh bài Ngô Thủy Vân đưa đến xác thực cũng là của Phượng Linh Tông, chỉ là đã cắt đứng liên kết.

 

Thái Chân triệu tập các trưởng lão và hộ pháp đến, chính là vì việc này.

 

Ngô Thủy Vân nói tương đối uyển chuyển, đại ý chính là muốn mời hai người tinh thông trận pháp là Mộc Thanh và Thanh Hư xuống núi giúp đỡ.

 

Từ lúc hắn nói đến Bát Quái Hỗn Độn Trận Mộc Thanh đã đoán được, nàng không có ý kiến, trả lời không nóng không lạnh:” Toàn bộ nghe tông chủ căn dặn.”

 

Thanh Hư lại không như thế, vừa nghe phải xuống núi làm việc, liền không cam tâm tình nguyện, nàng thu bầu rượu lại, cố chấp nói:” Đã có Trường Trữ ra tay, còn muốn ta đi làm gì, không đi không đi.”

 

Nói vậy cũng phải, về mặt trận pháp tạo nghệ của Mộc Thanh thâm hậu nhất tông môn, nàng đi rồi còn cần người khác làm gì.

 

Trong lòng Thái Chân biết rõ Thanh Hư nghĩ như thế nào, nàng cũng không phải bởi vì có Mộc Thanh mà không đi, chẳng qua là con dâu của môn chủ Thiên Cơ Môn chính là người của Liễu gia, là người quen cũ của nàng. Thái Chân cũng không trực tiếp bức bách nàng, chỉ nói:”Lần này tình huống phức tạp, nếu như Trường Trữ đi một mình sẽ không thể xử lý hết, thêm một người sẽ ít phí một phần sức lực.”

 

Người trong bóng tối rõ ràng có chuẩn bị trước, không thể để Mộc Thanh một mình đi mạo hiểm, không chỉ Thanh Hư, ngay cả Giang Lâm cũng phải đi, có y tu bên cạnh tóm lại sẽ an toàn hơn.

 

Giang Lâm không câu nệ nhiều chuyện như Thanh Hư, thẳng thắn nói:” Ta cũng nghe tông chủ sắp xếp.”

 

Nói xong, nàng lại cố ý khích Thanh Hư vài câu:” Ngươi sao lại õng ẹo như thế, cũng không phải bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa, đi một chuyến thì đã sao, cũng không mất miếng thịt nào.”

 

Thanh Hư không cắn câu, lười biện giải, nói chung không muốn đi, một chút cũng không nể mặt Ngô Thủy Vân.

 

Bất quá cuối cùng vẫn vô dụng, việc này đã quyết định như vậy, sáng sớm ngày mai khởi hành. Thanh Hư tức giận, ra khỏi chính điện liền tìm Giang Lâm tính sổ, trách nàng lắm miệng.

 

Giang Lâm vô liêm sĩ trêu chọc:” Đi ra ngoài một chuyến thì sẽ chết sao, ta thấy ngươi sắp mọc rễ trên núi rồi, xuống núi hít thở không khí tốt biết mấy. Đừng tức giận nữa, ngươi xem ngươi, vốn dĩ đã cục súc, còn tức giận sẽ biến thành trái khổ qua.”

 

Người này chính là độc miệng, Thanh Hư chỉ là không thường xuyên chưng diện, dung mạo xem như thanh tú, lại bị nàng nói khó nghe như vậy. Thanh Hư vốn dĩ đã tức giận, trong lòng biết nói không lại người này, cũng không muốn tranh cãi, hừ lạnh một tiếng giận dữ phất tay áo bỏ đi.

 

Giang Lâm châm chọc xong mới luống cuống, lập tức đuổi theo.

 

Trở về không bao lâu lại muốn xuống núi, Mộc Thanh không dự định mang Bạch Xu đi, thầm nghĩ giao nàng cho A Lương chăm sóc, ai biết Giang Lâm muốn dẫn A Lương theo, cho nên nàng chỉ đành nghĩ cách khác.

 

Nhất định không thể giao Bạch Xu cho Thái Chân và Ngọc Hoa, bằng không với tính tình bất hảo của nghiệt chướng này, nhất định sẽ gây ra không ít chuyện, đúng là một vấn đề đau đầu.

 

Bạch Xu kiêu ngạo thành tính, giao cho đệ tử khác cũng không được, nói không chừng sẽ gây họa, bất quá nàng ấy cũng không phải hoàn toàn không chịu nói lý lẽ, chỉ là không hiểu nhiều, không ai dạy bảo mà thôi. Suy nghĩ một phen, Mộc Thanh quyết định tìm nghiệt chướng nói chuyện.

 

Ẩn Nguyệt Lâu yên tĩnh, Bạch Xu không ở đây, tìm xung quanh cũng không thấy bóng dáng.

 

Con thỏ cũng không có ở đây, có lẽ là cùng đi ra ngoài rồi, mấy ngày gần đây buổi tối nghiệt chướng luôn đi ra ngoài dạo một vòng. Mộc Thanh không tìm nữa mà trở về thu dọn hành lý, chờ lát nữa đến linh tuyền tu luyện.

 

Linh tuyền ở ngay phụ cận Ẩn Nguyệt Lâu, nước suối ẩn chứa linh lực, có lợi cho tu luyện, Mộc Thanh đã thật lâu chưa đến đó, hôm nay có thời gian nên muốn đi một chút.

 

Phù Ngọc Sơn nằm phía trên linh mạch, linh tuyền không chỉ có một, nơi này rất gần Ẩn Nguyệt Lâu nên cũng xem như địa giới của cá nhân Mộc Thanh, những đệ tử khác cũng sẽ không đến nơi này, cho nên không cần lo lắng sẽ có người đến.

 

Mộc Thanh ở bên trong ngâm ước chừng thời gian một nén hương, mượn linh tuyền điều tiết cơ thể, sau khi vận chuyển linh khí xong, đang muốn kết thúc tu luyện, bên tai đột nhiên vang lên động tĩnh, nàng nhạy cảm nhận thấy được, nhưng cũng không đứng dậy đi xem mà cho rằng chỉ là có người đi ngang qua.

 

Nhưng mà sau một khắc sau đó, một đạo hư ảnh bạch sắc nhanh chóng nhảy lên, giống như bánh trôi rơi vào nồi, bùm một tiếng, rơi vào trong nước.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!