Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 24

Chương 24: Sư Tôn

 

Cách rất gần nhưng Bạch Xu lại không thấy rõ dụng mạo của nữ nhân, rõ ràng tất cả xung quanh đều có thể thu hết vào đáy mắt nhưng chỉ duy nhất người này là không được, dường như có sương mù dày đặc che phủ, tận lực ngắn trở.

 

Nữ nhân chịu đựng thống khổ, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khó nén, nàng nắm chặt lấy tay Bạch Xu, nói câu gì đó.

 

Bạch Xu không nghe thấy câu nói kia, hơi thở ấm áp phất qua vành tai, nàng không thích ứng được nên lui ra một chút, nhưng chỉ không thể thoát ly, trái lại chỉ có thể hành động theo bản thân ở trong mộng.

 

Nàng lên giường, nghiêng người nằm bên cạnh nữ nhân, vuốt lại mái tóc tán loại của nàng ấy, rồi lại đau lòng luyến tiếc ôm người vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói:”Chịu đựng rồi sẽ qua, rất nhanh thôi.”

 

Nữ nhân lại nói gì đó, nhưng nàng vẫn không nghe thấy.

 

Bạch Xu truyền chút yêu lực cho nàng, muốn giúp đỡ giảm bớt thống khổ nhưng không có bao nhiêu tác dụng, nàng có vẻ dễ chịu hơn chút ít, suy yếu nằm trên người Bạch Xu.

“Không sao rồi, ta đã gia cố phong ấn.”

 

“Phụ hoàng đến thăm người, sư tỷ cũng đã đến.”

 

“Sáng mai sẽ khởi hành, ta sẽ dẫn người đến Lâm An, đều đã an bài thỏa đáng.”

 

 

Bởi vì nghe không rõ nữ nhân nói gì, gần như chỉ có một mình nàng đang nói, Bạch Xu không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, tràng cảnh hư vô phiêu hốt khiến nàng mờ mịt, càng lún càng sâu, cảm quan lại càng lúc càng rõ ràng.

 

Thân thể của nữ nhân rất nóng, giống như đang phát sốt, nàng vô lực tựa vào trên vai Bạch Xu, hô hấp cực kỳ hỗn loạn, nhiệt ý sâu trong thân thể đang tùy ý hoành hànhm tham lam nuốt chững lý trí, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhắm, sức chịu đựng sụp đổ từng chút một.

 

Nỗi đau đớn do bị kiềm nén lan khắp toàn thân, nhiệt ý càng nặng, khó chịu vô cùng.

 

Bạch Xu vẫn ôm nàng, thỉnh thoảng truyền yêu lực giảm bớt thống khổ.

 

Qua thật lâu, cuối cùng nàng nghiêng đầu tìm lấy đôi môi của nữ nhân kia.

 

Sự khắc chế của nữ nhân đã sớm bị ăn mòn hầu như không còn, tựa như khô cạn đã lâu đột nhiên gặp mưa phùng, nàng không giãy dụa phản kháng, hoàn toàn tiếp nhận hành vi này.

 

Bạch Xu ôm nàng ngồi dậy, để nàng ôm lấy eo mình.

 

Hình ảnh trong mộng dần trở nên mơ hồ, ánh nến dần tắt, tất cả sự vật chậm rãi trôi đi, Bạch Xu thoát ly khỏi bản thể trong mộng, lúc ánh nến hoàn toàn tắt ngấm, sa mỏng trùng điệp buông xuống, thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, tựa như sóng triều hồng sắc nhấp nhô bất định.

 

Lúc hồng sắc hoàn toàn tĩnh lặng, mộng cảnh thay đổi, chuyển đến một trạch viện khác, bầu trời u ám, mây đen che mất mặt trời, khắp chốn tiêu điều.

 

Lương đình hậu viện có một hồ nước nhỏ, có lẽ là để giải nhiệt, Bạch Xu và nữ nhân ngâm mình ở trong hồ, nàng ôm nữ nhân vào trong lòng, cuồn cuộn không ngừng truyền yêu lực vào đan điền của nàng ấy, giống như lần trước ở Yến Ngọc Lâu.

 

Thêm một người chia sẻ, nữ nhân cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa.

 

Trong trạch viện chỉ có hai người các nàng, không thấy những người khác.

 

Nước trong hồ tương đối lạnh, ẩn chứa rất nhiều linh lực, y phục của hai người đều bị thấm ướt, dán sát vào da thịt, đường nét yêu kiều hiển lộ ra ngoài. Nữ nhân chủ động  dựa sát vào lòng Bạch Xu, ánh mắt không có tiêu cự, cả người hữu khí vô lực, tư thế ôm ấp như vậy, thực sự vô cùng thân mật.

 

Y phục của nữ nhân lỏng lẻo mở rộng, bộ ngực trơn bóng như ngọc hé lộ, dãy núi như ẩn như hiện dưới bộ bạch y ẩm ướt.

 

“A Xu —” Nàng vô lực gọi một tiếng.

 

Đây là lần đầu tiên Bạch Xu nghe rõ nàng đang nói cái gì, đáng tiếc giọng nói vô cùng trầm khàn, đã không phải là âm sắc vốn có.

 

Bạch Xu ôm lấy thắt lưng thon gầy của nữ nhân, tránh cho nàng trượt xuống.

 

“Ta ở đây.”

 

Nữ nhân muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngưng, bởi vì quá mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại tựa đầu lên vai Bạch Xu, chủ động giao phó thân thể, càng dán càng chặt.

 

Bầu trời âm u gió lạnh không dứt, thổi đến trên người lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, yêu lực và linh lực đan vào nhau, chia sẻ một ít đau đớn. Bạch Xu khó chịu, không phải đau đớn, mà bởi vì ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, bị dày vò hồi lâu, nàng rốt cuộc vẫn cúi đầu xuống.

 

Nữ nhân ôm lấy lưng của nàng, cần cổ thon dài khẽ ngữa lên, không nói lời nào, cũng không cự tuyệt.

 

Mặt nước lãng đãng, tạo nên từng gợn sóng.

 

Sắc trời dần tối, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, hoang đường cùng bí ẩn nơi này không ai biết đến.

 

Tất cả xung quanh biến hóa nhanh rất nhanh, lại xảy ra rất nhiều việc, những người muôn hình muôn vẻ một người tiếp một người xuất hiện, Bạch Xu bị mộng cảnh trói buộc, tựa như lục bình bị nước cuốn đi, mỗi đợt sóng đánh tới lại bị cuốn đến một nơi khác.

 

Nàng muốn nắm bắt người và việc trong mơ, nhưng ngay cả chạm vào cũng không thể, gần trong gang tấc rồi lại xa tận chân trời.

 

Mộng cảnh cuối cùng là ở trong một tòa lầu các rộng lớn, hoàng hôn buông xuống, vẫn là ở trên giường, đó là gian phòng phía Đông, cửa sổ mở rộng, ánh tà dương ấm áp chiếu vào trong phòng, vừa vặn dừng ở trước giường.

 

Nữ nhân ngồi trên đùi Bạch Xu, trên cổ và trên ngực đều là mồ hôi mỏng, mái tóc đen xỏa tung sau lưng, vài sợi bị mồ hôi dính ướt dán vào bên gáy. Bạch Xu một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng, ngửa đầu thưởng thước tư vị của đôi môi nàng.

 

Thật sự loạn không thể tả…

 

Bạch Xu tỉnh dậy.

 

Lúc đó bên ngoài mặt trời đã lên cao, vạn vật sáng tỏ. Nàng chậm chạp nằm nửa khắc mới hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng, cứ như vậy một hồi, đôi mắt vừa mở, những hình ảnh trong mộng cũng trở nên mờ nhạt, nàng mơ màng ngồi dậy nhìn khắp xung quanh, còn đang ở Ẩn Nguyệt Lâu, không phải nằm mơ.

 

Mộc Thanh vẫn chưa ra khỏi phòng, ngồi bên bàn chậm rãi uống trà, thấy nàng mơ hồ, liếc mắt nhìn một cái, hỏi:” Tỉnh ngủ rồi?”

 

Mặt trời đã lên cao từ lâu, cũng sắp đến buổi trưa rồi.

 

Trên bàn có điểm tâm, mới bưng vào chưa bao lâu, hương thơm tỏa ra bốn phía. Bạch Xu nhanh chóng ngửi được mùi hương, bật người nhảy xuống giường, nàng rất thức thời, trước khi ăn còn giả vờ ngoan ngoãn cọ cọ Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh đẩy đầu nàng ra, không cho đến gần.

 

Nghiệt chướng này quen được nước lấn tới, cho một chút màu sắc sẽ đi mở phường nhuộm, cho nên Mộc Thanh không để tâm nhiều đến nàng, chỉ ngồi thêm thời gian nửa chung trà liền để nàng một mình ở trong phòng, còn mình thì có việc ra ngoài trước.

 

Chạng vạng lúc trở về nàng lại dẫn Bạch Xu đã hóa thành đến Ngũ Cốc Trai.

 

Bạch Xu đến Phù Ngọc Sơn đã được một thời gian, đến nay chỉ đi qua vài chỗ, Mộc Thanh dẫn nàng ra ngoài xem, dự định qua hai ngày nữa sẽ sắp xếp cho nàng ở cùng các nữ đệ tử khác, nên muốn làm quen đường đi trước.

 

Bạch Xu không biết việc này, cho rằng Mộc Thanh muốn đi làm việc gì đó, không tình nguyện mà đi theo sau.

 

Dọc đường gặp phải không ít đệ tử, mọi người thấy các nàng, tất cả đều quy củ hành lễ:” Trường Trữ trưởng lão.” Hoặc là nhẹ giọng nói một câu:”Tham kiến trưởng lão.”

 

Mộc Thanh đi ở phía trước, lạnh lùng nhàn nhạt, lúc sắp đến Ngũ Cốc Trai mới hỏi:”Sao lại mặt ủ mày chau?”

 

Bạch Xu thích chạy nhảy khắp nơi, nhưng không thích chỗ đông người, hồ ly không phải động vật quần cư, ngoại trừ những thời điểm đặc biệt thì đều độc lai độc vãng, thiên tính như thế. Nàng không được tự nhiên mà đi theo, tiến lên bên cạnh Mộc Thanh, lẩm bẩm nói:” Không thích ra ngoài.”

 

Mộc Thanh hiểu tâm tư của nghiệt chướng, suốt ngày trốn trong Ẩn Nguyệt Lâu, ăn mặc đều có người hầu hạ, thoải mái khoái hoạt, ước gì có thể mọc rễ trong Ẩn Nguyệt Lâu. Nàng cũng không bức ép, dẫn người đến Ngũ Cốc Trai trước rồi nói sau.

 

Các nàng đến trễ, đã qua giờ cơm, không còn thức ăn nữa. Nhìn thấy Mộc Thanh tự mình dẫn người đến, đầu bếp lập tức vào trong đặc biệt làm thêm mấy món, mời các nàng ngồi xuống:” Trưởng lão chờ một chút, sẽ nấu rất nhanh.”

 

Đầu bếp cũng là tu sĩ trong tông môn, xưa nay rất kính ngưỡng Mộc Thanh, hắn cũng từng nghe lời đồn về việc bái sư, nay tận mắt nhìn thấy Mộc Thanh dẫn đệ tử đến, lại thoáng nhìn dung nhan tuyệt sắc của đệ tử kia, không khỏi hiểu lầm. Hắn cười ha hả gọi tiểu đồ đệ của mình đến, bảo tiểu đồ đệ lập tức pha một ấm trà Long Tĩnh mang ra, căn dặn:” Hầu hạ cẩn thận, đừng chậm trễ.”

 

Tiểu đồ đệ nhạy bén, làm việc tay chân lanh lẹ.

 

Bản ý của Mộc Thanh là dẫn Bạch Xu ra ngoài đi dạo, không ngờ lại vô tình chứng thực lời đồn, nàng không biết chuyện này, cũng không ai dám nói trước mặt nàng, cho nên các nàng ăn xong rời đi, chưa đến một canh giờ các đệ tử đã hay tin, Trường Trữ trưởng lão dẫn nhập môn đệ tử đến Ngũ Cốc Trai ăn cơm chiều!

 

Đêm đó ba trưởng lão khác cũng nghe nói đến việc này, kinh ngạc nhất không ai ngoài Giang Lâm, nàng mới ra khỏi chính điện, đi ngang qua cầu tam sinh thì gặp vài đệ tử đang bàn luận việc này.

 

Các đệ tử không nhận thấy nàng đang ở lân cận, xôn xao bàn tán, có người chua chát đố kỵ, có người cực kỳ hâm mộ.

 

Giang Lâm nghi hoặc, Mộc Thanh muốn thu đồ đệ từ lúc nào, còn là người Lạc Thành, tại sao một chút động tĩnh cũng không có?

 

Vì vậy ngày hôm sau, trước khi các trưởng lão, hộ pháp tề tụ để thương thảo công việc, Giang Lâm tìm Mộc Thanh nhỏ giọng hỏi:”Ây, nghe nói ngươi muốn thu đồ đệ, ai a? Tiểu cô nương nhà nào?”

 

Nàng biết Mộc Thanh sẽ không dễ dàng thu đồ đệ, cho rằng người kia là đệ tử thế gia giống như Lục Phó Ngôn.

 

Mộc Thanh nhíu mày, không hiểu vì sao nàng nói như vậy, hỏi ngược lại:” Thu đồ đệ?”

 

Giang Lâm không quá để tâm, thuật lại những lời mình nghe được, hiếu kỳ nói:” Thật muốn thu nhận thêm một người sao?”

 

Lúc trước Mộc Thanh mở ngoại lệ nhận lấy Lục Phó Ngôn đã từng nói qua, tuyệt đối không có lần sau, sau này cũng không thu đồ đệ nữa, nàng thích thanh tịnh, không muốn bị quấy rầy, giảng bài còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nếu muốn nàng dạy đồ đệ thì không được, thật sự là quá phiền phức.

 

Nghe Giang Lâm nói xong, Mộc Thanh đã hiểu, nàng vô thức muốn phủ nhận, nhưng chợt nghĩ đến về sau còn phải sắp xếp cho Bạch Xu, nàng lại do dự. Thật ra cũng không phải muốn mượn việc thu nhận đồ đệ để che giấu, chẳng qua trong nháy mắt đó nàng do dự, đúng lúc Thái Chân đến cắt đứt cuộc đối thoại của các nàng.

 

Lần này đến đây là có chuyện quan trọng, Thái Chân vừa đến, chư vị trong chính điện lập tức ngưng bàn tán, Mộc Thanh cũng không tiếp tục nói xong, mà Giang Lâm cũng không hỏi lại.

 

Vào cùng Thái Chân còn có một đệ tử của Thiên Cơ Môn, nhìn thấy người này, Mộc Thanh và những người khác đều sửng sốt, Giang Lâm càng lấy làm kinh ngạc:”Ngô đường chủ?!”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!