Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 18

Chương 18: Khóc Lóc Om Sòm

 

Nhân sinh như bụi bặm, duyên tụ duyên tan, mệnh số đã có định sẵn, nhân quả tạo hóa tự có định số, hà tất chấp nhất đi sai đường, Liễu Thu Nương đương nhiên thương cảm, nhưng những hành vi trước đó gây họa cho người khác, trên người đã gánh không ít tội nghiệt, còn tiếp tục như vậy sẽ chỉ tự hại chết bản thân, hoàn toàn phản tác dụng, nói chung quay đầu lại là bờ.

 

Mộc Thanh và Giang Lâm cũng không nói thêm nữa, cho Liễu Thu Nương một chút thời gian.

 

Sinh hồn của Trần Kỳ Chi mờ mịt đứng tại chỗ, có lẽ là sâu trong tiềm thức vẫn còn tơ tình chưa dứt, hắn lại quay đầu, tuy rằng không nhận biết được gì, nhưng lần này hắn cũng nhìn chằm chằm Liễu Thu Nương.

 

Mặc dù trở thành cô hồn không có ý thức, nhưng ràng buộc đối với người kia vẫn còn, không thể nào quên được.

 

Cuối cùng Liễu Thu Nương gật đầu.

 

Nói đến cuối, vẫn không phải do nàng lựa chọn, muốn hoặc không muốn, đều phải buông bỏ.

 

Giờ Tỵ, thân thể của Trần Kỳ Chi tắt thở, hoàn toàn vô lực xoay chuyển trời đất.

 

Người của Trần gia vây quanh hắn khóc lóc, Trần phu nhân gần như đứt từng đoạn ruột, trực tiếp ngất đi, sau khi tỉnh lại tiếp tục gào khóc, cả sảnh đường tràn ngập bi thống.

 

“Nhi tử a, nhi tử mệnh khổ của ta a!”

 

“Kỳ Chi…”

 

“Thiếu gia.”

 

 

Trần lão gia quỳ trên mặt đất dập đầu với Mộc Thanh Giang Lâm, cầu xin các nàng cứu Trần Kỳ Chi một mạng, những người còn lại cũng làm theo, quỳ xuống không chịu đứng dậy.

 

Nỗi đau mất con làm sao có thể nguôi ngoai, thật khó có thể chấp nhận được, những hành động này không khó lý giải, nhưng chung quy lực bất tòng tâm, Giang Lâm chỉ có thể nói một câu với bọn họ:” Nén bi thương.”

 

Đã tắt thở, cũng không còn ràng buộc, vong hồn của Trần Kỳ Chi không đảo quanh thân thể nữa, hắn ngây dại đi đến đình viện, đại tuyết mênh mông, lại không rơi đến được trên người hắn, mà chỉ trực tiếp xuyên qua hồn thể, không biết có phải đã nhớ lại bản thân chết trong sương tuyết, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, rồi lại quay đầu nhìn từ đường.

 

Liễu Thu Nương theo hắn ra ngoài, một đường trông giữ.

 

Mộc Thanh tự mình siêu độ cho hai người bọn họ, trước đó nàng đã thuận lợi hồi phục hồn phách bị hao tổn của bọn họ. Lúc siêu độ, Mộc Thanh đơn độc hỏi Liễu Thu Nương một ít vấn đề, liên quan đến thuật sĩ kia, Liễu Thu Nương nói:” Hắn luôn mang đấu lạp che mặt, chỉ dạy ta biện pháp tục mệnh, để lại Trấn Hồn Thạch rồi rời đi, ta chưa từng thấy được dung mạo.”

 

Thuật sĩ kia hành sự cẩn thận, hành tung bí ẩn, ngay từ đầu Liễu Thu Nương cũng lo lắng hắn sẽ làm hại nàng, nhưng hắn làm xong việc liền dứt khoát rời đi, cũng không hề xuất hiện nữa, ngày tháng lâu dần Liễu Thu Nương buông bỏ đề phòng, cho dù biết được trong đó tất nhiên kỳ hoặc, nhưng đã không quan tâm được nhiều như vậy.

 

Nàng trầm tư chốc lát, lại nói:” Tay trái hắn đeo một chiếc nhẫn màu đen, nhìn như ngọc ban chỉ, nhưng lại không giống lắm, hình dáng kỳ lạ.”

 

Mộc Thanh hỏi:” Có thể vẽ ra không?”

 

Liễu Thu Nương lắc đầu:”Ta chỉ nhớ rõ chi tiết này, lúc đó chỉ nhìn thoáng qua một chút.”

 

Tỉ mỉ ngẫm lại, thuật sĩ tất nhiên có chuẩn bị mà đến, dù cho Liễu Thu Nương nhớ kỹ hình dạng chiếc nhẫn, chỉ dựa vào điểm này, trời cao núi xa phải đi chỗ nào tìm, nói không chừng đối phương vì muốn che giấu tung tích, đã sớm vứt bỏ y phục lẫn trang sức. Mộc Thanh không khó xử Liễu Thu Nương, rửa tay thu dọn, chuẩn bị tiễn hai người bọn họ rời đi.

 

Hồn phách được khôi phục hoàn chỉnh, Trần Kỳ Chi vẫn là dáng vẻ kia, mê man vô thố. Liễu Thu Nương hỏi:” Tiên trưởng có thể giúp ta một việc không?”

 

“Chuyện gì?”

 

Liễu Thu Nương nghiêng đầu nhìn Trần Kỳ Chi một chút, nói:” Nghe nói tu sĩ thần thông quảng đại, hiểu trời biết đất, tiên trưởng có thể giúp ta tính toán xem, nhân duyên kiếp sau của ta như thế nào?”

 

Chưa nói quá trực tiếp, nhưng thật ra chính là hỏi nàng và Trần Kỳ Chi đời này đã định trước không thể kết duyên, kiếp sau có thể ở bên nhau hay không.

 

Con người chính là cố chấp như vậy, nhân sinh khổ đoản vài chục năm, một đời này còn chưa rõ, đã nghĩ đến kiếp sau, thề nguyện đời đời kiếp kiếp, nhưng thiên địa có trật tự, không phải do người, sao có thể cứ muốn là được.

 

Mộc Thanh không cách nào lý giải, trả lời thật:” Bản quân không cách nào nhìn trộm thiên mệnh, tính toán không được.”

 

Liễu Thu Nương có chút thất vọng, liếc mắt nhìn Trần Kỳ Chi thất thần, rốt cuộc vẫn cúi người, nhẹ giọng nói:” Vậy làm phiền tiên trưởng rồi.”

 

Mộc Thanh gật đầu, làm tư thế xin mời, để nàng dẫn theo Trần Kỳ Chi đứng vào vị trí chỉ định, thi pháp, niệm chú, đưa tiễn vong hồn.

 

Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đến một khắc đã kết thúc.

 

Siêu độ xong, nàng gật đầu với hai người kia:” Bảo trọng.”

 

Liễu Thu Nương nắm tay Trần Kỳ Chi, thi lễ:”Đa tạ tiên trưởng, đại ân đại đức kiếp sau báo đáp.”

 

Nói xong, nàng lại nhìn Trần Kỳ Chi lần nữa. Trong khoảnh khắc cuối cùng này, Trần Kỳ Chi dường như ý thức được, hắn cũng cúi đầu nhìn Liễu Thu Nương.

 

Lá bùa chậm rãi cháy hết, sinh hồn tiêu tán, người về cát bụi.

 

Dĩ vãng như mây khói, chuyện xưa như cát bụi, tất cả cùng chôn vùi giữa khắp bầu trời đại tuyết.

 

Trần gia tổ chức một tang lễ long trọng cho Trần Kỳ Chi, không ít hàng xóm đến đây phúng viếng, ngay cả Huyện thái gia cũng đến. Giang Lâm coi như có nhân tình, ở lại thêm vài ngày giúp đỡ xử lý hậu sự, tìm một mảnh đất phong thủy tốt cho Trần Kỳ Chi.

 

Thiện tâm như vậy, ngược lại không giống phong cách xưa nay của nàng, cũng không biết phát điên cái gì.

 

Mộc Thanh không quản những việc nayf, cho đến một ngày trước khi đi, mới nghe A Lương bọn họ nói Giang Lâm thiếu đạo đức giả thần giả quỷ lừa gạt người của Trần gia, nhất định phải cho Trần Kỳ Chi hợp táng với Liễu Thu Nương, nói đây là nghiệt trái Trần Kỳ Chi mắc nợ, nếu như không dùng cách này để trả lại, không chỉ sẽ ảnh hưởng việc đầu thai, còn có thể phản phệ đến người của Trần gia, hơn nữa phát tán lời đồn khắp nơi, nếu như có người dám nghị luận sau lưng đắc tội người đã chết tất sẽ gieo họa đến bản thân, tạo khẩu nghiệp sau khi chết sẽ bị cắt lưỡi.

 

Phàm nhân đều mê tín, có chút bệnh nhẹ cũng tưởng là quỷ thần báo ứng, ai dám không tin? Huống hồ Giang Lâm là tam trưởng lão của Phượng Linh Tông, tiên trưởng nói nhất định là sự thật.

 

Bởi vì đã từng bái đường thành thân, Liễu Thu Nương dùng danh phận chính thất hợp táng cùng Trần Kỳ Chi, nàng sống một đời không danh không phận, sau khi chết rốt cục có một mảnh thiên địa, thật đáng buồn lại đáng tiếc.

 

Đúng sai trước kia xem như mây khói, bất luận Liễu Thu Nương hay là Trần gia, hoặc là tú bà của Yến Ngọc Lâu, miệt mài theo đuổi ai cũng không chiếm được lý lẽ, Phượng Linh Tông bên này cũng sẽ không hỏi đến việc vặt vãnh chốn nhân gian, các nàng dự định sáng sớm ngày mai khởi hành quay về Phù Ngọc Sơn.

 

Bạch Xu cũng phải đi theo.

 

Bên trong Trấn Hồn Thạch chỉ có một phần yêu lực của nàng, hiện tại còn không biết thân phận và mục đích của thuật sĩ kia, Mộc Thanh cũng không thể ném nghiệt chướng này mặc kệ.

 

Mộc Thanh truyền âm cho tông chủ, bẩm báo chuyện của Trần gia, nhưng lại không nhắc tới Bạch Xu.

 

Bạch Xu hoàn toàn không hiểu những việc này, nàng ở trong sân khi dễ thỏ rừng, một hồi từ trên cao nhảy xuống cho con thỏ một cú thái sơn áp đỉnh, một hồi lại làm bộ muốn cắn người ta, quen dày vò hành hạ nó.

 

Đáng thương cho con thỏ bị sợ đến trốn vào góc tường, đầu cúi gầm xuống đất không dám ngẩng lên, liều mạng dùng cái mông tròn hướng ra ngoài. Hai ngày nay nó được A Lương nuôi dưỡng, sống thư thích an nhàn, mỗi ngày đều có cà rốt ăn, hôm nay vận khí không tốt, vốn muốn nhảy ra phơi nắng kết quả bị tổ tông này bắt được, mạng cũng bị nàng dày vò rớt nửa cái.

 

 

Bạch Xu chính là nhàn đến hoảng hốt, cố ý trêu chọc con thỏ, làm không biết mệt chơi đến lúc trời tốt.

 

Trễ một chút, A Lương đến ôm con thỏ đi, nhìn thấy thức ăn dự trữ bị mang đi, Bạch Xu bật người đuổi theo, nào biết còn chưa chạy được mấy bước đã bị một bàn tay thanh mãnh trắng nón tóm lấy sau gáy, nàng bất mãn quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ của người đó liền yên tĩnh.

 

Chờ A Lương đi xa, Mộc Thanh mới rũ mắt nhìn xuống, hỏi:”Đang làm gì?”

 

Bạch Xu ra vẻ thành thật:”Cái gì cũng chưa làm.”

 

Rõ ràng chính là nói dối.

 

Mộc Thanh làm sao không biết nửa ngày nay nàng đều đang làm chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

 

“Lát nữa A Lương bọn họ muốn đi ra ngoài dạo phố, muốn đi không?”

 

Bạch Xu gật đầu như giã tỏi:”Muốn đi.”

 

Đường phố phía Bắc sáng tỏ như ban ngày, những cửa hàng hai bên đường đều mơ cửa buôn bán, trên phố còn có không ít gánh hàng rong, náo nhiệt không dứt, người đi đường qua lại tấp nập.

 

Các đệ tử Phượng Linh Tông quanh năm ở trên núi, không dễ dàng gì mới xuống núi một lần, Giang Lâm khoát khoát tay để cho bọn họ tự mình đi dạo, trở lại đúng giờ là được, một đám người quy củ trả lời, sau đó nhanh chóng chạy trốn không thấy bóng dáng.

 

A Lương hàm hậu, không rời đi, trung thực theo sát phía sau Giang Lâm, trước một tiếng sư tôn sau một tiếng sư tôn, mười phần nịnh bợ. Giang Lâm chính là thích như vậy, một khi vui vẻ liền mua đồ cho tiểu đệ tử này, tiêu tiền như nước.

 

Bạch Xu buồn miệng, ngửi thấy mùi thức ăn liền không kiềm chế được, canh gà nóng hầm hập, mì kéo, bún thịt, vịt nướng, vịt quay, đồ khô, bánh bao… Cái gì cần có đều có, quả thực mê người.

 

Nàng nhích tới nhích lui trong lòng Mộc Thanh, cuối cùng dùng chân trước khoát lên trên vai đối phương, giả vờ ngoan ngoãn dùng khuôn mặt cọ cọ cằm Mộc Thanh, lặng lẽ nói:”Muốn ăn thứ trắng trắng kia…”

 

Trắng trắng, mềm xốp hương vị ngọt ngào, bánh gạo một văn tiền ba cái.

 

Mộc Thanh không để ý đến. Nàng trơ mặt tiếp tục cọ cọ:”A Xu muốn ăn trắng trắng, mua, muốn mua…”

 

Trước khi ra cửa đã căn dặn nàng không thể nói chuyện, nghiệt chướng này đáp ứng rất nhanh, nhưng vì một miếng ăn liền đem lời nàng căn dặn vứt ra sau đầu. Mộc Thanh mặc kệ nàng làm loạn, hoàn toàn không trả lời.

 

Bạch Xu không nghe theo, nhưng không dám làm càn quá mức, nàng khóc lóc om sòm náo loạn một lát, lại đổi thành cắn tay đối phương dùng đó bày tỏ bất mãn.

 

Cũng không phải cắn thật, chính là hình làm dạng, nàng có chút không nói đạo lý, cắn cắn đột nhiên chuyển thành liếm đầu ngón tay Mộc Thanh. Xúc cảm nóng ướt chợt đến khiến Mộc Thanh dừng bước, yên lặng cong ngón tay lại.

 

Nắm lông trắng hoàn toàn không biết lễ sĩ, truy đuổi ngón tay của nàng.

 

Cuối cùng nàng vẫn mua một văn tiền bánh gạo, nghiệt chướng này mới chịu an phận.

 

Đêm đó sau khi trở lại Trần phủ, Bạch Xu chạy đến chỗ A Lương một chuyến, lo lắng thức ăn dự trữ của mình. Đúng lúc gặp những người khác cũng có mặt, một đệ tử muốn tìm trò vui, liền cho Bạch Xu uống nửa bình rượu Lê Hoa hắn mới mua tối nay, Bạch Xu không biết đó là rượu, người khác cho thì nàng uống, vô cùng phàm ăn.

 

Rượu Lê Hoa thuần hậu thơm ngát, nồng độ rất cao, lúc uống thì không có việc gì, chờ trở lại trong phòng liền ngã trái ngã phải.

 

Mộc Thanh trở về từ chỗ Giang Lâm, vừa vào cửa liền thấy nắm lông trắng chổng mông nằm sấp trên giường, choáng vắng ngoắc đuôi.

 

Đóng cửa đến gần, nàng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, Mộc Thanh lạnh nhạt nhíu mày, cúi người nhẹ nhàng lay đầu nắm lông trắng.

 

“Bạch Xu.”

 

Bạch Xu nghiêng đầu nằm sấp, xụi lơ bất động, hồi lâu mới xoay người, cứ như vậy biến thành người trên thân không một mảnh vải.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!