Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 5

Đó là một điển hình của nam tử, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ. Vóc người cao gầy,  da trắng nõn như nữ tử, thần sắc lại lộ vẻ cao ngạo. Hơn nữa thu hút nhất chính là một thân y phục hoa lệ rườm rà phiền phức, trường bào hồng nhạt phát ra ánh ngọc, thắt lưng đeo song long bội xanh biếc, lưu tô thật dài gần như kéo dài tới mặt đất, phía sau là một đám gia thần thị nữ vây quanh. Bất quá hai mươi tuổi nhưng đã kế thừa gia nghiệp, đôi mắt nam tử ngưng thần, nhìn chăm chú vào muội muội Nam Tuyết Y tựa thanh phong đi về phía hắn, khóe môi kéo ra nụ cười sâu không thấy đáy.

Lần đầu tiên Mộ Phi nhìn thấy Nam Thiểu Khanh liền không thích hắn, cảm thấy trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang này không khỏi quá chênh lệch so với trong tưởng tượng của nàng, nhìn một thân y phục hoa lệ, cũng không phải anh tuấn thiếu hiệp cũng không phải ôn nhuận quân tử, ngược lại giống như một tên nhà giàu mới nổi ăn chơi trác táng!

“Ca ca.” Nam Tuyết Y đạm nhạt nói :” Ta đã trở về.”

“Thư của ngươi ta đã nhận được, lo lắng đúng hai ngày không ngủ yên.” Nam Thiểu Khanh ôn nhu than thở, ánh mắt quan sát trên dưới muội muội, thẳng đến xác định nàng bình an vô sự không hề bị thương, nam tử tuấn tú mới lộ vẻ trách cứ: “Cho ngươi hộ tống Phượng Hoàng Trâm đến thành Lâm An, lại gặp phải thị phi lớn như vậy! Ngươi thì giỏi rồi,  chỉ biết hành động theo cảm tình, đều khiến vi huynh thu dọn tàn cuộc cho ngươi!”

Nam Tuyết Y bất động thanh sắc, tùy ý hắn oán giận. Chú Kiếm Sơn Trang mặc dù bán tuyệt thế bảo kiếm với giá trên trời nhưng một khi đúc được bảo kiếm, trang chủ sẽ chọn ra môn đồ cùng thủ vệ hộ tống bảo kiếm đến tay người mua. Từ số tiền đó xây dựng xưởng đúc kiếm thu học đồ cùng người làm, sơn trang có thể nói là ” nhân số khổng lồ” Hôm nay không chỉ có đúc kiếm đúc đao, các loại trường thương trường mâu độn giáp chủy thủ, ám khí phi tiêu thậm chí là trâm cài kim sức đều thêm vào “Phạm vi Nghiệp vụ ” . Chỉ cần người mua trả giá cao, những thứ nhỏ nhặt hơn nữa cũng đều có thể do môn đồ võ công cao cường thậm chí là Thiếu trang chủ tự mình áp tải đến cửa.

– Giống như lần này Nam Tuyết Y một tháng trước xuất phát, đi mấy nghìn dặm, đem một cây kim trâm tên gọi “Phượng Hoàng” Đưa đến ” Thương lãng các” Hùng cứ võ lâm bá chủ thành Lâm An, gặp mặt ba vị các lão, thu về tiền cọc ngất ngưỡng, hoàn thành giao dịch. Bảo vật bán đi chính là bát nước hắt ra ngoài, Chú Kiếm Sơn Trang cũng không hỏi đến những thần binh thần vật này là được người mua dùng hành hiệp trượng nghĩa hay là tàn hại trung lương, sơn trang chỉ nhận tiền đúc kiếm, áp tiêu chuyển hàng.

Cho nên Nam Tuyết Y mới đối với tác phong ” kinh doanh ” của ca ca cười nhạt, cứ thế mãi, nàng thật không biết còn có lòng tin tiếp tục đúc kiếm hay không. Bình thản qua những ngày không sóng gió, hay là chỉ chờ một ngày nào đó ca ca để nàng xuất giá, nữ tử khi còn sống không còn gì ngoài việc này, còn có thể có thay đổi  gì đây.

“Đây chính là công…..hài tử ngươi cứu trở về?” Nam Tuyết Y thất thần chốc lát, trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang đã đi đến trước mặt Mộ Phi,  dừng một chút lại đổi giọng, mày kiếm khẽ nhếch, không chuyển mắt mà liếc nhìn nữ đồng mười tuổi mảnh mai gầy yếu.

“Phải.’”  Thiếu nữ trẻ tuổi nhẹ nhàng gật đầu, đứng sát phía sau Mộ Phi, nhưng mà ngay cả như vậy vẫn không cách nào vì nàng chống đối lại ánh mắt vô cùng sắc bén của Nam Thiểu Khanh. Chỉ thấy ánh mắt của nam tử thành niên từ đỉnh đầu thẳng bức xuống, mà Mộ Phi cũng ngửa đầu, quang minh chính đại đón nhận lưỡng đạo hàn quang khiếp người. Ánh nhìn kia giống như cắt ra một đạo vết thương khó có thể lành – Nam Thiểu Khanh trừng mắt nhìn nàng,  ánh mắt Mộ Phi băng lãnh đề phòng thậm chí tràn ngập địch ý cùng khiêu khích, cảnh tượng này trong mắt người khác tựa hồ rất không biết diễn tả thế nào, đường đường nam nhi thất xích lại cùng nữ đồng mười tuổi trừng mắt.

Nam Thiểu Khanh sắc mặt trắng xanh, một kẻ muốn sống nhờ nhà hắn, một công chủ lưu lạc hai bàn tay trắng chưa dứt sửa chính là dùng ánh mắt kiệt ngạo băng lãnh như vậy hồi báo sao?

Ngay cả Nam Tuyết Y đều nhịn không được biến sắc:” Ca ca……” Môi anh đào vừa mới động, Nam Thiểu Khanh lập tức nâng tay ngăn lại. Giọng nói của nam tử cũng trở nên dị thường trầm thấp, dường như là từ trong khớp hàm phun ra :” Tuyết Y, ngươi mau dàn xếp cho nàng đi, sau đó mau vào phòng gặp ta!”

………………………………………………………

Mộ Phi đi theo sau thân ảnh thon gầy thuần trắng, bước vào Chú Kiếm Sơn Trang.

Nam Tuyết Y đi lại vội vã nhanh đến nàng theo không kịp, đi qua Càn Khôn lâu lại trực tiếp lách qua hai tòa gác cao. Sương lạnh thê lương, hàn phong giá rét, mênh mông trong bóng đêm hoàn toàn phân không rõ tên lâu cùng phương vị. Sau khi vào trang đệ tử cùng thủ hạ đi theo đều tản đi, thậm chí không ai dẫn đường cùng cầm đèn lồng chiếu sáng cho Mộ Phi.

Nam Tuyết Y cũng không quay đầu lại tự mình đi về phía trước, bước qua đường mòn đầy hoa, đi vào hành lang cửu khúc, trước mắt lại xuất hiện thủy đạo kéo dài do người đào ra. Mộ Phi nhìn xung quanh, dần dần phát hiện thì ra có hai thủy đạo giao nhau đi qua cả tòa sơn trang. Giao giới giữa hai thủy đạo là một khóm hoa vây quanh lương đình dựng bằng trúc, mặt nước trong như gương, hoa rơi theo gió tán lạc.

Lướt qua lương đình rẽ sang bên phải, đi qua con đường gỗ nổi trên mặt nước, chợt lại bước vào một mê cung thật sâu trong đình viện.

Mộ Phi còn chưa phản ứng đến bản thân đang ở chỗ nào, Nam Tuyết Y đã đẩy ra một phiến cửa khép hờ : “Ngươi tạm thời ở tại chỗ này.’ Nam Tuyết Y chỉ vào gian phòng hoàn toàn xa lạ :” Tất cả những gì cần có đều có, đồ dùng cùng xiêm y mới lập tức có người đưa đến cho ngươi. Có vấn đề gì trực tiếp đi tìm nha hoàn…. Ngươi còn suy nghĩ cái gì, vào đi!”

Nhìn thấy hài tử ngốc kia vẫn bất động, Nam Tuyết Y nắm vạt áo kéo nàng vào. Gian phòng sáng sủa sạch sẽ, tơ lụa mềm mại, bàn tròn bát tiên, án thư đàn mộc. Bàn trang điểm bên giường bày đầy hộp son cùng ngân trâm ngọc lược, trong gương đồng phản chiếu hình bóng của Mộ Phi cùng Nam Tuyết Y. Nam Tuyết Y thấy nàng ngồi xuống, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ngươi đi đâu?” Mộ Phi bỗng nhiên gọi nàng lại, vẻ mặt tràn ngập u oán sợ hãi: ” Đến chỗ ca ca ngươi sao?”

Nam Tuyết Y đứng yên lặng, không muốn trả lời câu biết còn cố hỏi này. Mộ Phi nhìn xung quanh, gian phòng trống trải ánh nến ảm đạm, khí tức xa lạ hàn lãnh khiến cả người nàng run lên. Mộ Phi sợ tối, trước kia ở hoàng cung xa hoa, trong điện luôn đèn đuốc huy hoàng  như ban ngày, cung nữ thái giám lui tới không ngớt, xa hoa tôn quý. Mà hiện tại nàng nghèo túng đến tận mức này, nên làm thể thế nào thích ứng được việc chuyển biến  từ công chủ đến cô nữ . Cũng có lẽ, nàng chỉ muốn có người cùng nàng hống nàng đi vào giấc ngủ mà thôi.

“Ngươi….. Có thể đừng đi không?” Mộ Phi đáng thương nhìn nàng, giọng nói rất nhỏ rất hàm hồ.

“Ta có thể không đi sao?” Đôi mắt Nam Tuyết Y sâu như hàn đàm, thẳng tắp nhìn nàng, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi biết vì sao ta phải đi! Phi Nhi,  những lời ta nói  trên thuyền  ngươi đều đã quên rồi sao? Ta bảo ngươi quên,  quên họ của ngươi, quên thân phận công chúa cao cao tại thượng! Ngươi thì ngược lại, lần đầu tiên liền cho ca ca ta xem sắc mặt ngươi, ngươi không thể thành thật quy củ sao? Ngươi hài tử này thế nào lại cao ngạo như vậy?!”

Mộ Phi lập tức ủy khuất đến hai má đỏ bừng :” Ta…..là hắn trừng ta trước, hắn nhìn ta dữ tợn như vậy, ngươi không thấy sao?”

“Ta biết, ta biết hắn có bao nhiêu chú ý thân phận của ngươi…. Ngươi có thể cúi đầu không nhìn hắn a.”

“Cúi đầu?” Mộ Phi cũng cười nhạt, trong đôi mắt của nữ đồng mười tuổi ngấn một giọt nước trong suốt, cũng lộ ra bướng bỉnh sắc bén: “Ta Trầm Mộ Phi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai! Hắn không thích ta, ta cũng không cần hắn thích ta!”

Nam Tuyết Y thoáng chốc ngọc dung tái nhợt, giọng nói nguyên bản ôn nhu thanh đều ngưng tụ thành thanh lãnh :” Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, không muốn lại rước họa sát thân thì đừng nhắc lại tên họ của ngươi nữa, muốn trang chủ ra mặt  tìm đại phu cứu đệ đệ cứu ngươi, ngươi phải nhẫn!”

Lời nói như mũi dao, lập tức đâm sâu vào tử huyệt của Mộ Phi. Nàng cực lực ẩn nhẫn, thậm chí thống khổ xiết chặt nắm tay, nghẹn ngào thê lương nói :” Linh Nhi đâu? Trả lại đệ đệ cho ta, ta muốn cùng hắn một chỗ!”

“Im miệng! Ngủ!” Nam Tuyết Y bỗng nhiên thổi tắt nến, trong phòng thoáng chốc đen kịt một mảnh, bóng trắng phiêu nhiên rời đi.

………………………………..

Sau khi sắp xếp Mộ Phi ở tại Trường đình biệt uyển, Nam Tuyết Y trở lại chỗ ở của nàng Lưu Âm thủy tạ, một đường đi về phía đông, rất nhanh lại trở về nơi giao giới giữa thủy lộ. Nơi này có một tiểu các, tiểu các tên viết “Cầm phường” . Đối diện Cầm Phường nhìn ra xa xa, là nơi yên lặng Nam Tuyết Y thường ngày ngồi đánh đàn. Ba mặt được nước bao quanh hơn nữa có hồ nước, mặt nước trong suốt tô đậm bóng hình xinh đẹp, hơi nước bốc hơi, biến ảo thành quang thải tươi đẹp dưới ánh trăng.

Qua Cầm Phường, đó là nơi ở của Nam Thiểu Khanh Nam Đường thủy tạ.

Nam tử mặc hoa phục ngồi trước bàn giống như chờ đợi đã lâu, khuôn mặt anh tuấn trầm lạnh trong bóng đêm. Sủi cảo trên bàn bốc lên nhiệt khí, khay chứa mỹ tửu, còn có một chén chè ngân nhĩ bách hợp. Nam Tuyết Y tự nhiên ngồi xuống, Nam Thiểu Khanh rốt cục quay đầu, làm như không có việc gì mà chỉ chỉ trên bàn: “Đến đây, sủi cảo vẫn rất nóng, ăn một chút đi.”

Nam Tuyết Y từ trong tay áo lấy ra một cây ngọc trâm búi lại mái tóc, ngón tay thon dài  vén tóc ra sau lỗ tai, trong ánh mắt đạm mạc lộ ra ủ rũ: “Ca ca có chuyện nói thẳng, ta mệt mỏi, nói xong ta còn phải trở về nghỉ ngơi.” Nam Thiểu Khanh nghe vậy nhíu mày càng sâu, mặt âm trầm nói: “Ngươi dự định làm thế nào đối với nàng?”

Nam Tuyết Y vẫn thản nhiên nói: “Tạm thời không nghĩ đến, tránh khỏi trận phong ba này trước đã.”

“Phong ba?” Nam Thiểu Khanh mắt sắc như ưng, lãnh trào nói: “Ngươi cũng biết hiện tại sơn trang có bao nhiêu nguy cơ sao? Tuyết Y, ngươi biết bên ngoài long trời lở đất rồi sao? Đại điển đăng cơ của Đông Phương Đoan Hoa chính là tối hôm nay, đêm trừ tịch! Người của nàng nhất định là lùng khắp thiên hạ cũng phải tìm được hậu căn của tiên đế để diệt cỏ tận gốc, ngươi lại mang bọn họ về nhà, ngươi thật sự dám cứu?!”

Nam Tuyết Y không chút nhượng bộ :” Ngươi cũng biết nàng là yêu hậu soán quyền, một nữ lưu đánh đổ thiên hạ cũng thôi đi, nàng dựa vào cái gì nhẫn tâm hạ thủ đối với hai đứa con duy nhất của tiên đế? Bọn họ chỉ là hài tử, có thể tạo thành uy hiếp gì đối với nàng a! Ca ca ngươi biết tình hình lúc đó có bao nhiêu bi thảm không, hai hài tử chạy lấy mạng ngã trong vũng bùn, mười lăm nam nhân loạn kiếm huy vũ hướng bọn họ chém xuống ! Đổi thành ngươi, ngươi đứng nhìn được sao?”

“Muội muội của ta a….” Nam Thiểu Khanh tận tình khuyên bảo, ngôn từ càng thêm kiên quyết: “Ngươi hành hiệp trượng nghĩa cũng phải nhìn xem đối tượng có đúng hay không, ngươi giết không phải sơn tặc không phải cường đạo, là đường đường đông cung Ô Y! Ta nghe Lão Lâm nói lúc đó bọn họ cũng đã chứng minh thân phận, nhưng ngươi vẫn giết, ngươi……”.

“Ta chính là muốn giết bọn hắn! Bọn họ chết chưa hết tội, thiên địa bất dung!” Thiếu nữ mười bảy tuổi cây ngây không sợ chết đứng quật cường tranh cãi, hỏa quang bên cạnh bàn chiếu đến mặt nàng ửng đỏ, càng thêm nhiếp động nhân tâm..

“Ngươi còn không biết bản thân sai ở đâu sao!” Nam Thiểu Khanh nổi giận, thình thịch một quyền nện xuống bàn :” Ta nói cho ngươi biết, Tuyết Y, Đoan Hoa Hoàng Hậu nắm quyền triều đình đã năm năm, nàng phát động chính biến là chuyện đã sớm có dự mưu, ngươi cho là hai hài tử kia không rõ tung tích thì nàng có thể từ bỏ ý đồ sao! Bên ngoài khắp nơi để lời đồn đãi, nói Hoàng Hậu cùng Dung Phi nhiều năm cừu hận. Hơn nữa sau khi tiên đế băng hà Đoan Hoa Hoàng Hậu liền bức tử bào muội của tiên đế Vu Dương quận chúa, muội muội là Hàn Dương quận chúa bởi vì là thiếp nên được miễn chết  nhưng vẫn bị nàng giáng làm cung nữ đến tây cung hầu hạ nữ nhi của nàng Đông Phương Nhược Tình,  sống qua những ngày khuất nhục. Phò mã Cao Hàn chiếu tướng quân tức giận đến bệnh không dậy nổi, con trai độc nhất Cao Dật U mười lăm tuổi là nhân tài võ tướng cũng bị sung quân đi Côn Lôn Sơn! Nàng đối với Trầm gia, đối với Dung Gia hận đến thấu xương! Chuyện mưu quyền không phải đơn giản như vậy như ngươi nghĩ, các đời lịch đại mỗi lần triều đại thay đổi không phải đều vấy máu sao?”

Ca ca liên tiếp trách cứ như pháo nổ dần đẩy Nam Tuyết Y vào góc chết, ánh mắt thiếu nữ tố y có chút rời rạc, rồi lại thì thào từng chữ một :” Ta  không hiểu, ta cũng không muốn hiểu….”

“Ngươi bảo vệ nàng được nhất thời, nhưng có thể bảo vệ được cả đời sao?”

Nam Thiểu Khanh tiếp tục cười nhạt, ngũ quan tuấn tú đều trở nên dữ tợn: “Tự thân khó giữ được còn tưởng rằng bản thân là cứu thế chủ sao? Ngươi đấu thắng người âm mưu đoạt quyền ăn người không nhả xương sao? A, chúng ta bất quá là lão bách tính  như con kiến nhỏ mà thôi, chúng ta muốn bất quá là thủ nghiệp bảo vệ cái mạng của mình! Mà ngươi, ngươi che giấu hậu duệ của tiên đế cái đinh trong mắt  nữ đế,  một khi sự việc bại lộ, đó chính là liên luỵ cửu tộc cùng toàn bộ mọi người trong sơn trang phải vì nàng mà chết! Ngươi đảm đương nổi sao, Tuyết Y?”

“Ca ngươi nói đủ chưa!”  Nam Tuyết Y bật dậy, bị hắn ép hỏi giận đến hai mắt đẫm lệ: “Cứu cũng đã cứu, ta còn có thể làm sao!”

“Tiễn nàng đi!” Nam Thiểu Khanh rốt cục sau một phen cường ngạnh thuyết phục cuối cùng tàn nhẫn nói, dĩ nhiên hắn cười ra tiếng: “Muội muội ngốc của ta, chúng ta đem hai củ khoai nóng bỏng tay kia ném đi, Chú Kiếm Sơn Trang ta không phải được bình an vô sự rồi sao….”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!