Chương 6: không quay về nữa?
Trương Nùng mặc dù là cháu trai của Trương Dịch, nhưng cũng không phải là đệ tử của Đồng Thành Phái, phụ thân của hắn buôn bán ở bên ngoài, liền đem hài tử giao cho gia gia, phụ thân của hắn suy nghĩ vô cùng chu đáo, dù sao thì Đồng Thành Phái có rất nhiều tỷ tỷ đệ đệ có thể chơi đùa cùng hắn, hắn cũng không đến mức cô đơn.
Bàn tính này đánh rất khá, đáng tiếc Trương Nùng ở nơi này quá ham chơi, thế cho nên hàng năm lúc phụ thân hắn muốn đến đón hắn hài tử này trái lại không muốn đi.
Lần này là bị phụ thân hắn đón về nhà hai ba tháng đã khóc lóc đòi trở về, mới vừa trở về liền đến tìm Hoàng Dự, dù sao thì tìm được Hoàng Dự, nhất định sẽ tìm được Cảnh Xu, hắn rất thông minh.
Trương Nùng nắm tay Hoàng Dự muốn kéo nàng ra ngoài: “Vừa rồi ta thấy Viện Viện tỷ tỷ đang ném tuyết, Hoàng Dự tỷ tỷ chúng ta cũng đi đi. Nhanh, đi.”
Đối với Trương Nùng, Lâu Hoàng Dự rất có kiên nhẫn, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt hắn, rồi lại không nhịn được trêu tức: “Đã mười một tuổi rồi, còn giống như hài tử năm sáu tuổi.” Trương Nùng khuôn mặt rất khả ái, mặt bánh bao tròn tròn, trên mặt quanh năm là nụ cười ngây ngô, cộng thêm tứ chi nhỏ ngắn, nhìn không ra là một hài tử đã mười một tuổi.
” Viện Viện sư tỷ bọn họ cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, cũng còn chơi ném tuyết giống như tiểu hài tử.” Nam hài tức giận phản bác.
“….”
Một khi gia nhập đội ngũ ném tuyết khổng lồ, tiểu hài tử cũng phân tâm, Lâu Hoàng Dự thừa dịp các nàng đang chơi đến hăng say mà lén lúc rời đi.
Trong đình viện trầm năm sáu cây mai vàng, nụ hoa diễm lệ nở giữa trời tuyết trắng, càng thêm xinh đẹp. Lâu Hoàng Dự đứng nhìn hoa mai trong đình viện, không chuyển mắt, cũng không cử động.
Phụ thân gửi thư, nói Bạch Cừ lần này tái hôn, còn đón thêm một hài tử, đã mười bảy tuổi.
Ý tứ của Lâu Minh là đừng cho Bạch Cảnh Xu biết được, sợ nàng không chịu nổi. Bạch Cảnh Xu từ nhỏ đã nghe lời, hơn nữa lúc còn nhà từng ở Lâu gia hai năm, Lâu Minh tựa hồ đã xem nữ hài hiểu chuyện này xem như nữ nhi của mình, nên cũng sẽ không chân chính cùng Bạch Cừ cắt đứt qua lại, dù sao vẫn còn có Bạch Cảnh Xu làm cầu nối.
Không thể không nói, trước đây dự định của Bạch Cừ là rất chuẩn xác.
Sắc mặt của Lâu Hoàng Dự cũng không tốt, mười bảy tuổi? So với Cảnh Xu còn muốn lớn hơn? Trước đây mẫu thân của Cảnh Xu là sau khi thành thân ba năm mới có Cảnh Xu, mà vào kẻ sắp vào cửa kia rõ ràng là sau khi Bạch Cừ thành thân chưa đến một năm thì đã có hài tử!
Điều này có nghĩa là…
Nếu Cảnh Xu biết tin tức này sẽ làm thế nào?
Bạch Cảnh Xu thấy người đi hồi lâu còn chưa trở về, sợ rằng xảy ra chuyện gì, liền ra ngoài đi tìm, ở hành lang nhìn thấy người kia đang ngẩn người.
Nàng mang tâm tình vui sướng bước đến, giở tính trẻ con mà che mắt người kia.
Lâu Hoàng Dự kéo tay nàng xuống, quay đầu lại, thấy khuôn mặt tươi cười không có bất luận phiền não gì, tâm tư trầm trọng thả lỏng một chút: “Ta đã biết là ngươi.”
Bạch Cảnh Xu cong cong đôi mắt xinh đẹp như vầng trăng khuyết: “Hắc hắc, xem ra sự ăn ý của chúng ta cũng không kém a. Suy nghĩ gì mà xuất thần như thế? Ta đến ngươi cũng không phát hiện, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nói đến xảy ra chuyện thần sắc của nàng liền có một chút cẩn trọng, nếu như nàng nhớ không lầm, Lâu gia cả nhà trung liệt, mãi đến lúc nàng chết, vẫn không có đại họa gì.
“Không có gì. Phụ thân gửi thư, nói là trời lạnh, chú ý thân thể, còn muốn ta chăm sóc tốt cho ngươi.” Đây cũng không tính là nói dối, mỗi lần gửi thư Lâu Minh đều căn dặn vài câu như thế.
Tiếu ý trên mặt Bạch Cảnh Xu càng xán lạn, Lâu bá bá tốt với nàng, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Ngoại trừ sư phụ Trương Dịch, Lâu Minh cũng rất tốt với nàng, giống như một trưởng bối chân chính.
Bất quá, Bạch Cảnh Xu không phải kẻ ngốc, nàng tin tưởng những lời này là Lâu Minh nói, nhưng không tin đây là mục đích hắn gửi thư.
Hoàng Dự cho dù giỏi che giấu tâm tình, nhưng tuổi tác còn nhỏ, từng trải của Bạch Cảnh Xu vượt xa tuổi tác hiện tại, chỉ nhìn một cái đã xem thấu lo lắng ẩn giấu bên trong đôi mắt kia. Bất quá nếu Hoàng Dự không muốn nói, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.
” Cảnh Xu?” Lâu Hoàng Dự quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt đầy tín nhiệm của bằng hữu nữa, nàng nhìn hoa mai trong viện, nở rất diễm lệ, thê mỹ nồng đậm, hương hoa thoảng qua trước mặt, mà tuyết trắng phiên nhiên, quả nhiên là mỹ cảnh.
Bạch Cảnh Xu đứng bên cạnh nàng, cũng nhìn ra bên ngoài, nghe nàng gọi tên mình, liền quay đầu nhìn về phía nàng, diện mạo như ngọc, xinh đẹp tựa thiên tiên: “Huh?”
” Ta nghe nói mùa đông ở Vân Châu có một loại phong vị đặc biệt, bỗng nhiên muốn đi xem, ngươi cùng ta đi xem đi.”
“Được, chờ chúng ta về nhà ở vài ngày, sau đó sẽ trực tiếp đi Vân Châu.”
Hiển nhiên nàng không lý giải được hàm ý của Lâu Hoàng Dự.
Nghe vậy, Hoàng Dự không khỏi cứng đờ, cúi đầu nói: “Việc này….ý của ta là, nếu không thì chúng ta không quay về nhà nữa mà trực tiếp đến Vân Châu đi.”
Bạch Cảnh Xu rốt cuộc phát giác điều bất thường, người này rõ ràng không muốn không muốn nàng trở về nhà.
Nhưng, vì sao chứ?
Chịu không nổi ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lâu Hoàng Dự xoay người lại nhìn nàng, tiếp tục nói: “Tam ca đang ở Vân Châu.” Cho nên nàng muốn trực tiếp đi Vân Châu?
“Là như vậy sao?” Ngữ khí của Bạch Cảnh Xu mang theo hoài nghi, mắt sáng như đuốc, nàng chăm chú nhìn người kia sắc mặt hơi ửng đỏ: “Hoàng Dự, ngươi có chuyện gì gạt ta.”
“….”
” Nói đi, có phải trong thư thúc thúc đã nói gì đó không muốn cho ta biết? Nếu như ta đoán không sai, có lẽ là về việc Bạch Cừ tái hôn lần này đi.”
“….”
” Ta không phải tiểu hài tử nữa, Hoàng Dự, ta đã có đủ năng lực chấp nhận rất nhiều việc.”
Biết giấu diếm không được nàng, hơn nữa nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết, Hoàng Dự khẽ thở dài, đem sự tình nói ra hết.
Bạch Cảnh Xu sững sốt, làm thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân khiến Hoàng Dự lo lắng lại có thể là như vậy?
Nữ nhân kia có một hài tử lớn hơn nàng, nàng đã sớm biết, từ kiếp trước thì đã biết.
Xác thực, lúc đó biết được tin tức này nàng hận không thể chính tay phân thây Bạch Cừ, nghĩ đến mẫu thân của nàng cả đời vì hắn mà lao khổ, vì hắn mà thoát ly gia tộc, vì hắn mà xuất đầu lộ diện, vì hắn mà bán đi tất cả của hồi môn, dốc hết tâm huyết. Nhưng Bạch Cừ lại đối xử với mẫu thân của nàng như thế nào?
Chỉ vài tháng sau khi thành thân, còn là lúc nùng tình mật ý, hắn dĩ nhiên đã có nữ nhân khác ở bên ngoài, còn có một hài tử lớn hơn cả nàng!
Lúc mẫu thân của nàng vì sinh kế bôn ba xuất đầu lộ diện gánh vách trăm ngàn áp lực, Bạch Cừ không chỉ không có bất cứ thương cảm nào còn lạnh nhạt với mẫu thân!
Ngay cả lúc cuộc sống kham khổ tưởng như không qua nổi nữa, mẫu thân bán đi tất cả của hồi môn, Bạch Cừ đang làm gì? Hắn đem tiền mồ hôi nước mắt của mẫu thân cho nữ nhân bên ngoài tiêu sài!
Đêm mẫu thân nàng qua đời, Bạch Cừ đang trong ôn hương nhuyễn ngọc cùng người khác tình ý triền miên!
Bạch Cừ hắn, là người sao?
Trước đây biết được chân tướng, Bạch Cảnh Xu hận không thể chính tay giết hắn!
Cho dù bây giờ nhớ đến, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, đau thấu tâm, vì mẫu thân của nàng đã nhìn lầm người! Bạch Cừ kia, rốt cuộc có cái gì tốt lại khiến mẫu thân khăng khăng một mực đến nông nỗi như vậy, còn muốn căn dặn nữ nhi của mình không nên hận hắn!
Thật buồn cười!
Nàng thương cảm cho người nàng gọi là mẫu thân, rõ ràng tú ngoại tuệ trung, thế nào lại mù quán như vậy?
Dùng phương thức này để thuyết minh nửa cuộc đời chấp nhất sao? Mang thanh xuân tươi đẹp phó thắc cho một kẻ tiểu nhân, rơi vào kết cuộc hương tiêu ngọc vẫn.
Mà ca ca kia của nàng…
Nàng tiếp xúc không nhiều lắm, bề ngoài thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng ôn nhu đa tình, kì thực tâm cơ thâm trầm, nếu như nàng nhớ không lầm, kiếp trước nàng bị lời đồn đãi bủa vây, bị ép lập gia đình, bị đuổi ra khỏi gia môn, đều có công lao của ca ca tốt của nàng.
Về sau nàng một mình gây dựng sự nghiệp, đám tỷ đệ trong Bạch phủ đều không có kết cục tốt.
Lâu Hoàng Dự lo lắng nhìn nàng, trong đôi mắt đen, phong vân biến chuyển, u ám nặng nề, thế nhưng tình tự bên trong lại khiến người ta cảm thấy tang thương mà bi ai, khiến nàng nghĩ đến một gốc cây khô trụi lá lúc cuối thu, suy yếu già nua. Ánh mắt chua xót, không có nước mắt, nhưng càng làm cho người ta đau lòng.
Hoàng Dự tiến lên ôm lấy bả vai nàng: “Cảnh Xu, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Nàng vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý Bạch Cảnh Xu sẽ gào khóc, cũng chuẩn bị đón nhận biểu hiện vô phương chấp nhận của đối phương, nhưng không nghĩ tới nàng ấy sẽ như thế… Yên lặng, yên lặng đến mức khiến nhân tâm hoảng hốt.
Được nhiệt độ không thuộc về mình bao bọc lấy, kì thực tâm tình của Bạch Cảnh Xu cũng không phải tồi tệ như tưởng tượng của Lâu Hoàng Dự, chẳng qua chỉ là trầm lắng, nàng phí thời gian cả đời, đã sớm trải qua nhân tâm ấm lạnh, ôn nhu không đổi, lãnh mạc khó phòng, trái tim cũng đã bị mài dũi mất đi góc cạnh, tựa như khối ngọc được mài dũa, kiên định lạnh lẽo.
Bất quá nàng không hề dự định nói gì, cũng không muốn giải thích, nói nhiều trái lại làm cho người ta nghi ngờ.
Nàng yên tâm nhắm mắt tựa đầu lên vai Lâu Hoàng Dự, bên ngoài tuyết bay tán loạn, hồng mai ngạo nghễ, trên hành lang có hai người tựa đầu vào nhau.
Một lúc lâu sau, Lâu Hoàng Dự buông nàng ra: “Cảnh Xu, ngươi đừng như vậy, chúng ta không quay về nữa, ra ngoài chơi một chút?”
Bạch Cảnh Xu cong khóe môi, rơi vào trong mắt người đối diện lại là miễn cưỡng vui cười giả vờ kiên cường, không khỏi càng đau lòng.
“Hoàng Dự, không sao cả, có một số việc ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
“Vậy, trở về rồi chúng ta đi Vân Châu đi, ta muốn đi xem.” Hoàng Dự đề nghị.
Bạch Cảnh Xu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, nàng biết người này nói là muốn ra ngoài du ngoạn, nhưng thực tế bất quá là muốn cho nàng giải sầu mà thôi, sợ nàng dồn nén, trong lòng như là đặt một tiểu hỏa lô, nóng hầm hập, đặc biệt ấm áp.
….
Sau khi cho hảo bằng hữu biết chân tướng, Lâu Hoàng Dự vẫn không quá yên tâm, ban ngày tựa hồ cả ngày đều theo sau nàng, không cho nàng rời khỏi tầm mắt của mình, rất sợ nàng trốn ở trong góc nào đó mà khóc.
Loại chuyện này cũng không phải chưa từng có, trước đây lúc nàng ấy ở Lâu gia, gặp phải chuyện không vui cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ tìm một chỗ trốn vào mà run rẩy, giống như một con mèo nhỏ bị thương, có lúc cũng nức nở vài tiếng, càng khiến người ta đau lòng.
Cũng may giữa ngày đại tuyết, hơn nữa thêm hai tháng chính là năm mới, Đồng Thanh Phái quản lý tương đối lơi lỏng. Dù sao có rất nhiều đệ tử sẽ lựa chọn trở về nhà đoàn tụ cùng phụ mẫu, một năm mới gặp một lần, tất cả mọi người đều khẩn cấp, luyện công hay làm việc đều không yên lòng, Trương Dịch cũng là mắt nhắm mắt mở.
Bạch Cảnh Xu hiểu suy nghĩ của Hoàng Dự, nhưng không hề chọc thủng, mỗi ngày đều ở cùng nàng ấy, quả nhiên là vui sướng.
Chính như Lý Viện Viện nói, hai người các nàng giống như một cặp song sinh, chi bằng tìm một sợi dây trói cùng một chỗ.