Cố Sanh lặng lẽ rút khăn tay ra, bắt đầu lau mặt, đầu đầu bùn đất còn không quên cúi người tạ ân: “Tạ ơn điện hạ thương cảm.”
Cửu Điện Hạ đại khái là cảm thấy bản thân quá phong độ rồi, đắc ý dào dạt nâng cằm bao quát chúng sinh.
Nhị tỷ ở đối diện lại không lập tức phối hợp mỉm cười tán dương, mà chỉ nhíu mày thở dài một tiếng, tiến lên một bước, nâng tay muốn thay Cố Sanh chà lau bùn đất trên mặt.
Ngón tay chưa chạm đến cái trán, Cố Sanh đã bị Cửu Điện Hạ bên cạnh bỗng nhiên kéo lấy thắt lưng, mềm mại nhảy ra sau, hoàn mỹ tránh né sự đụng chạm của Nhị Điện Hạ!
Cùng lúc đó, cây trâm trên đầu Cố Sanh lại lần nữa bất hạnh rơi xuống đất!
Cố Sanh kinh khủng ngẩng đầu nhìn tiểu nhân tra, dùng ánh mắt cầu xin: “Điện hạ từ bỏ…cây trâm này vi thần không cần nữa!”
Cũng may lực chú ý của Cửu Điện Hạ tất cả đều tập trung ở nhất cử nhất động của nhị tỷ, chỉ chừa cho Cố Sanh một sườn mặt tuyệt sắc đầy hăng hái, vẫn chưa chú ý đến cây trâm trên đầu rơi xuống.
“A Cửu! Không được hồ đồ!” Giang Hàm có chút tức giận, tay chắp sau lưng đã nắm thành quyền.
Nhìn thấy cửu hoàng muội không rên một tiếng nhìn chằm chằm bản thân, Giang Hàm khẽ liễm mắt phượng, không muốn dung túng A Cửu hồ đồ, liền giận tái mặt, ngưng thần cất bước đến gần.
Nàng không tiếc chuẩn bị để giao thủ, cũng muốn cho tiểu hoàng muội bất hảo này một giáo huấn nghiêm khắc ….
Không nghĩ tới, nàng mới vừa bước ra, đối diện A Cửu đã túm lấy Cố Sanh xoay người nhanh chân chạy trốn!
“….” Giang Hàm ngây người chốc lát, vội vàng cất bước đuổi theo!
Xung quanh quân doanh người qua lại đông đúc, truy đuổi ở trong đó không khỏi sản sinh va chạm.
Giang Hàm nghẹn một bụng lửa giận, nhưng cũng không dám lớn tiếng quát mắng, để tránh cái quân sĩ chê cười, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi cực lực truy đuổi.
Nếu như muốn bằng thực lực của chính mình đuổi theo hùng hoàng muội nhà mình, vậy đại khái là không có khả năng.
Cũng may, Giang Trầm Nguyệt lúc này tay trái đang lôi kéo một túi da lớn — Cố Sanh.
Cố Sanh bị tiểu nhân tra gắt gao lôi kéo, một đường lẫn trốn trong đám người.
Nàng một tay kéo búi tóc lung lay sắp đổ, đã sắp thở không ra hơi, trong lúc chạy còn cực lực khuyên can: “Điện hạ! Điện hạ! Ngài đây là muốn đi đâu? Có chuyện gì có thể dừng lại lý luận cùng Nhị Điện Hạ, ngài cứ như vậy, trốn qua mùng một tránh không khỏi mười lăm a!”
Giang Trầm Nguyệt nhất tâm còn đang đặt trên việc “Tránh né gia trưởng truy bắt”, nghiêng đầu xem thư đồng ngốc chạy đến sắp tắt thở, tốc độ lại chậm như rùa bò, lại quay đầu nhìn nhị tỷ đang từ trong đám người ép sát mà đến, cuối cùng hiện ra một tia hoảng trương gấp gáp.
Ngay sau đó, Cố Sanh chỉ thấy Cửu Điện Hạ dừng bước, xoay người, đỉnh thiên lập địa…khom người hốt một nắm bùn, vun cánh tay ném vào mặt Nhị Điện Hạ!
Giang Hàm không kịp đề phòng, bị bùn dính đầy mặt!
Thuộc hạ bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng giúp Tuyên Vương lau sạch đôi mắt!
Lúc mở mắt ra, Giang Hàm đã không con thong thả như vừa rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi nhận rõ phương hướng, thả người nhảy lên, bước qua đoàn người, hướng phía sơn lâm phía trước mà truy đuổi.
Lúc này Cố Sanh đang bị Giang Trầm Nguyệt yểm hộ, trốn ở trong kẽ hở giữa hai trướng bồng.
Mắt mở trừng trừng nhìn Giang Hàm từ trước mắt lướt qua, đang nổi trận lôi đình truy đuổi vào thâm sơn….
Trong lòng Cố Sanh một mảnh thê lương.
Giang Hàm dĩ nhiên lại trúng kế!
Cố Sanh giận dữ xoay người nhìn về phía tiểu nhân tra: “Điện hạ! Ngài… Ngài….”
Vừa nói vừa thở dốc, nàng vẫn chưa thuận khí, nhất thời không có cách nào nghiêm khắc giáo huấn đối với hành vi “dùng bùn tập kích thân hoàng tỷ” của tiểu nhân tra.
Cửu Điện Hạ bày ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc trấn định như thường, cảnh giác đến lúc bóng lưng của nhị tỷ biến mất trong sương mù liền lập tức xoay người buông xuống ánh mắt nhìn về phía Cố Sanh.
Nhìn thấy mái tóc của thư đồng ngốc đã hoàn toàn tán loạn không chịu nổi, Giang Trầm Nguyệt nâng hai tay lên, cẩn thận chỉnh lý mái tóc rối bời, rồi đến khuôn mặt dính bùn của Cố Sanh.
Trong đôi mắt hoa đòa có chuyên chú cùng ôn nhu, tựa như một hài tử xinh đẹp nhu thận.
Cố Sanh dần dần an tĩnh lại, đối diện đôi mắt đạm kim sắc, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngươi rốt cục muốn làm gì?”
Giang Trầm Nguyệt đang chà lau bùn đất trên gương mặt nàng, thiển đồng lưu chuyển nhìn về phía nàng, trong ánh mắt nhàn nhạt kim mang giống như noãn dương trong suốt sau giờ ngọ xuyên thấu qua bảo thạch, sâu trong ánh mắt lại lấp lánh vô số ánh sao, tựa như ẩn chứa cả tinh không.
Nhất thời yên tĩnh, hai người đối diện, trầm mặc giây lát Cửu Điện Hạ buông tay xuống, hàng mi dài rũ xuống, nhẹ giọng hồi đáp: “Ta không để cho bọn họ dây dưa ngươi.”
Cố Sanh: “…..”
“Cho dù là nhị tỷ cũng không cho phép.”
Cố Sanh lẳng lặng nhìn sườn mặt bướng bỉnh của Cửu Điện Hạ, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Điện hạ, vi thần đã không phải thư đồng của ngài nữa, ngài không cần tiếp tục che chở vi thần.”
Giang Trầm Nguyệt như cũ nghiêng đầu, không trả lời.
Cố Sanh tiến lên chỉnh lại vạt áo cho Cửu Điện Hạ, thản nhiên nói: “Nếu như ngài vẫn chiếm hữu như vậy, sợ là sẽ tổn thương tình cảm giữa ngài và Nhị Điện Hạ, cần gì phải khổ như vậy? Vi thần sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Nhị Điện Hạ…..”
Giang Trầm Nguyệt quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Không phải ngươi đã từ chối hôn sự rồi sao?”
Cố Sanh rũ mi, thản nhiên nói: “Bất quá là có chút bất đồng chưa thỏa hiệp được mà thôi, bằng không vi thần cũng sẽ không vô cớ vào ở ngoại trạch của Nhị Điện Hạ.”
Trong đôi mắt hoa đào hiện lên khiếp sợ, hồi lâu, Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng, cười khổ nói: “Vì sao là nhị tỷ?”
Cố Sanh nghe bên ngoài trướng bồng binh sĩ binh sĩ đến gần, không rảnh nhiều lời, chỉ suy tư một chút liền đáp: “Nhị Điện Hạ chờ vi thần hơn mười năm, cũng nhờ nàng che chở ta mới trốn tránh được tranh đấu trong Cố phủ, phần ân cùng tình này, vi thần đương nhiên là nên hồi báo.”
Đây tuy là ân tình kiếp trước, nhưng nàng từ nhỏ đã quyết định sẽ không cô phụ.
Đang nói, đã thấy Giang Hàm từ bên ngoài quay lại doanh địa, tới lúc gấp rút nhíu mày tìm kiếm khắp nơi, chắc là đã phát hiện khí tức của nàng ở gần đây.
Cố Sanh không hề do dự, vội vàng cất bước muốn đi ra ngoài, trước một bước hóa giải xung đột giữa hai vị hoàng tước.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm thấp của Cửu Điện Hạ, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại khiến cả người nàng run lên.
“A Sanh, chờ ngươi hơn mười năm, là ta.”
Trong nháy mắt, thiên tư vạn tự, những gì đã trải qua trong hai kiếp thoáng hiện trong đầu, Cố Sanh giống như nghẹn ở cổ họng, trước mắt nhất thời bị nước mắt phủ mờ.
Nàng không trả lời được, chẳng biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể trốn tránh chui ra doanh trướng, người phía sau không đuổi theo.
Giang Hàm nghiêng đầu tìm thấy nàng, vội vã đi tới, Cố Sanh vội vàng lau sạch nước mắt.
Trong doanh địa không có thị nữ, Cố Sanh cuối cùng một mình vào trướng bồng, tự mình rửa mặt chải đầu thay y phục.
Lúc vén màn bước ra, sắc trời đã sắp chuyển đen.
Cách đó không xa mọi người đã quây quần bên đống lửa, nàng tiến đến, Giang Hàm còn đang cùng một đám quân sĩ thương nghị lộ tuyến tìm kiếm vào ngày mai.
Cố Sanh liếc mắt liền thấy Cửu Điện Hạ cúi đầu ngồi bên cạnh đống lửa, trong tay nắm chặt một cành cây, vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.
Da thịt của Cửu Điện Hạ vốn là trắng noãn, ngồi giữa một đám đại binh mặt đỏ râu quai nón, có vẻ yếu đuối không chịu nổi, khiến người ta sinh lòng thương yêu.
Tuy rằng biết phần nhu nhược này đều chỉ là biểu hiện giả dối, nhưng Cố Sanh vẫn không cách nào kiềm chế không nỡ trong lòng.
Trong tai nghe được Giang Hàm tinh tế vạch ra kế hoạch tìm kiếm, khóe mắt của nàng vẫn không cách nào rời khỏi khuôn mặt lộ vẻ cô đơn của Giang Trầm Nguyệt.
Giữa lúc nàng ngây người, chợt nghe Giang Hàm nghiêm túc mở miệng gọi: “A Cửu, ngây ngốc cái gì? Bát tỷ của ngươi đến nay sinh tử chưa biết, lão ngũ lão thất còn đang ở đỉnh núi phía tây trắng đêm tìm kiếm, nếu như ngươi không muốn xuất lực thì lập tức hồi cung bồi phụ hoàng chờ tin tức.”
Ngữ khí này có chút gây hấn, đại khái là buổi chiều bị lường gạt khiến Nhị Điện Hạ còn có chút lạnh nhạt.
Cố Sanh hé miệng dùng ánh mắt nhìn về phía Giang Hàm, ý bảo nàng hòa hoãn thái độ một chút, hảo hảo dạy bảo.
Bên kia đống lửa Cửu Điện Hạ ủ rũ hít vào một hơi, cầm nhánh cây chỉ chỉ vòng tròn được nàng vẽ trên đất, chậm rãi mở miệng nói: “Bát tỷ tính mệnh tính mệnh không lo, buổi sáng ta dò xét địa hình của ngọn núi này, Ngũ ca thất ca bên kia không cần phải tìm nữa, nhất định tìm không ra.”
Một đám quân sư nghe định luận hữu khí vô lực lại giống như đã định liệu trước, nhất thời đều vươn dài cổ nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Giang Hàm cũng trước mắt sáng ngời, biết A Cửu không nắm chắc mười phần sẽ không mở miệng, lời này vừa ra liền chứng tỏ thế cục đã sáng tỏ, vội vàng truy vấn: “Chuyện này làm sao suy đoán ra?”
Giang Trầm Nguyệt cúi đầu dùng cành cây chỉ phương bắc của bản đồ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Bát tỷ là xuống xe ở đây, nàng không có kinh nghiệm leo núi, còn sợ để lộ hành tung, sau khi xuống xe cũng không hướng xa phu hỏi thăm đường đi, dĩ nhiên sẽ từ nơi này phán đoán ra một đỉnh núi tương đối thấp là mục tiêu….”
Giang Hàm vội vàng hỏi: “Ngươi trước tiên là kết luận tình hình hiện tại, có thể tìm được phương vị của nàng sao.?”
Cửu Điện Hạ dừng một chút, thuận theo dùng cành cây chỉ hướng tây nam, thản nhiên nói: “Trong núi này tổng cộng hơn hai mươi hộ săn bắn, bát tỷ là bị một hộ trong số đó che giấu.”
Giang Hàm mắt phượng vừa mở ngạc nhiên nói: “Lại có kẻ to gan lớn mật như vậy!” Chuyển sang ra lệnh cho thuộc hạ: “Ân Duệ.”
“Có thuộc hạ!”
“Lập tức dẫn binh vây quanh tất cả các hộ săn bắn trong núi!”
Giang Trầm Nguyệt ở đối diện chỉ một chỗ trên bản đồ, yếu ớt mở miệng: “Bao vây một hộ là được rồi.”
Giang Hàm đứng dậy đi tới bên cạnh Cửu Điện Hạ, tỉ mỉ quan sát bản đồ trên mặt đất , nhíu mày nói: “Thế nào xác định chính là hộ này phạm án?”
Cửu Điện Hạ như cũ mặt không biểu tình mở miệng nói: “Thứ nhất, hộ này vừa vặn ở ngay chân núi phía Tây Nam, bát tỷ đi qua nơi này là có khả năng rất lớn. Thứ hai, buổi sáng trong số những thợ săn bị bắt đến dẫn đường, duy nhất nhà này có nam đinh, còn cố ý tránh sườn núi tây nam dẫn quân sĩ đến sườn núi phía đông. Lúc nói chuyện hắn còn cố ý đề cập bản thân ngày hôm trước đã thấy một nữ nhân lạ, cùng nhau mặt đi về đỉnh núi phía đông.”
Giang Trầm Nguyệt nâng mắt, ánh mắt đạm kim sắc thẳng tắp nhìn về phía Giang Hàm, làm ra kết luận cuối cùng: “Hắn nói “cùng nhau”, như vậy ít nhất phải thấy hai người, nói cách khác, hắn hẳn là thấy bên cạnh bát tỷ còn dẫn theo một ma ma, điểm này các hộ săn bắn khác đều không hề biết.”
Tướng lĩnh xung quanh nhất thời kinh ngạc, đều hít một ngụm lương khí, vỗ tay cảm thán: “Thì ra là thế! Kẻ vô sĩ này! Ta còn theo gợi ý của hắn, ở phía Đông tăng thêm người tìm kiếm lục soát!”
“Thằng nhãi này thực sự là chán sống rồi!”
“Lão tử sẽ lột da hắn!”
Giống như một bát nước lạnh đổ vào chảo đầu, các tướng lĩnh mệt nhọc một ngày một đêm nhất thời bùng nổ, đầy mặt lửa giận mà đứng lên.
Giang Hàm nhìn thấy A Cửu ngồi ngồi bên cạnh đống lửa, không khỏi nhíu mày nói: “Vẫn ngồi làm gì? Những suy luận này của ngươi thế nào lại không nói sớm một chút? Bát muội vạn nhất vì ngươi kéo dài không báo mà gặp bất trắc, chúng ta phải như thế nào ăn nói với phụ hoàng như thế nào!”
Cửu Điện Hạ cúi đầu lạnh lùng nói: “Sẽ không, bát tỷ rất an toàn.”
Đây lại là vì sao?
Giang Hàm nhíu mày nghiêng đầu nhìn Cố Sanh ở cách đó không xa đã nghe đến phát ngốc, tự giác không mặt mũi nào lại đi hỏi tiểu hoàng muội, chỉ đành đợi lần sau tìm cơ hội hỏi rõ nguyên nhân.
“Được rồi, mau đứng lên đi, cùng nhị tỷ cùng đi bắt người.” Nói xong, Giang Hàm khom người kéo lấy cánh tay A Cửu, dùng lực kéo lên.
“Ngô….” Giang Trầm Nguyệt dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Sanh đang ngồi ở chỗ tối, ngẩng đầu ủy khuất nhìn về phía Giang Hàm, bĩu môi nói: “Nhị tỷ lại đánh ta!”
Giang Hàm: “…..” Nàng đã đánh hùng hoàng muội lúc nào? Trên tay còn chưa dùng lực đây….
Một bên lập tức vang lên một tiếng tru lên to rõ!
Cố Sanh liền xông đến, đẩy tay Giang Hàm ra, giống như gà mẹ che chở con mà che trước mặt hùng hoàng muội, ngửa đầu nhìn về phía nàng, vặn mi tâm nói: “Sao ngài có thể như vậy đây! Cửu Điện Hạ còn nhỏ! Có chuyện gì thì từ từ nói!”
Giang Hàm: “….”
Được rồi, trong nháy mắt nàng đã biến thành hoàng tỷ xấu xa tàn bạo ngược đãi tiểu hoàng muội rồi.