Đi ra khỏi trướng, bên ngoài tuyết đang rơi, những trướng bồng khác đều dọn dẹp xong bảy tám phần, xe ngựa đi đầu đã trên quan đạo chờ sẵn, các xa phu cũng đã đội mũ da hồ ly, trên mũ kết một lớp hoa tuyết trong suốt.
Cố Sanh cầm chặt thủ lô chạm rỗng trong tay, mũi nhột nhột, chính là hắt xì một cái, tối qua mấy thái y vây quanh nàng, vừa canh gừng thịt dê, vừa châm cứu áp huyệt điều trị, chung quy không chống được cảm lạnh.
Nàng theo thị tỳ đi lên quan đạo, xa xa đã thấy Giang Hàm đứng ở đầu xe ngựa, cùng Cửu Điện Hạ nói chuyện.
Cửu Điện Hạ thỉnh thoảng rầu rĩ gật đầu, tâm tình tựa hồ có chút hạ, nhưng khí sắc bình thường, giống như chịu tội mấy ngày hôm trước chỉ là một giấc mộng, nửa điểm mệt mỏi cũng không có.
Sợ là chỉ còn Cố Sanh sắc mặt tái nhợt cùng đám thị vệ bị đả thương còn lưu lại ấn ký của trường hạo kiếp kia.
Thực sự là uổng công quan tâm!
Đến lúc Giang Hàm phát biểu bị Cửu Điện Hạ không kiên nhẫn cắt đứt, Cố Sanh lập tức tiến lên phúc thân thỉnh an.
“Sanh Nhi thỉnh an Tuyên Vương, thỉnh an Cửu Điện Hạ.”
Vừa dứt lời, Cố Sanh đã cảm thấy một cổ lửa giận ập đến phía nàng.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn nàng, xoay người tức giận bước vào thùng xe.
Rất giống bị ai thiếu tám trăm điếu tiền!
Cố Sanh: “….” Tự đánh giá, bên trong ít nhất có sáu trăm điếu tiền là do nàng nợ.
Giang Hàm ở bên cạnh tiến lên ôn nhu nói: “Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh.”
Cố Sanh quan sát cánh tay Giang Hàm, hỏi: “Ngài sẽ không còn muốn cưỡi ngựa đi?”
Giang Hàm cười nói: “Xe ngựa của ta ở phía trước, thế nào, A Sanh muốn cùng ta ngồi chung?”
Cố Sanh vội vã xua tay chối từ, trong lòng nói ngài đừng nói giỡn, nếu lúc này muốn chạy trốn, cửu hoàng muội nhà ngài nội tâm tiểu nhân, chờ ngọn lửa đốt thịnh rồi Cố Sanh nàng có một trăm cái mạng nhỏ cũng không đủ dập lửa!
Giang Hàm không khuyên nhiều, đến gần bên tai nàng nhỏ giọng nói: “A Cửu không nhớ chuyện mấy ngày hôm trước, ngươi đừng nói lộ hết.”
Nói xong, nhìn Cố Sanh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lên xe, liền xoay người rời đi.
Thiếp thân cung nữ phía sau cũng theo lên xe, Ngọc Nhi đã ở trong chờ.
Cố Sanh thấp thỏm ngồi trong góc xe, cùng Giang Trầm Nguyệt cách xa nhau nhất , lại như trước có thể cảm thụ được khí tức sắc bén kéo đến từ đối diện.
Người này nếu nhớ không được chuyện đã xảy ra, vậy tức giận từ đâu đến!
Ánh mắt Cố Sanh nhìn về phía Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Cửu Điện Hạ, cô nương này một khi đến trước mặt Cửu Điện Hạ, sẽ giống như tượng gỗ mặt không biểu tình, thực sự phân biệt không ra nội tình gì.
Đội ngũ khởi hành, trong xe chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa cùng bánh xe bên ngoài, Cố Sanh hô hấp cũng cẩn cẩn dực dực, tùy thời đợi Cửu Điện Hạ phát biểu.
Thế nhưng tiểu nhân tra thủy chung không mở miệng, từ đầu đến cuối đều nghiêng đầu, chỉ chừa cho Cố Sanh một hàng mi thật dài, lạnh đến kết băng.
Xem ra nên chủ động nhận sai, nhưng Cố Sanh không biết bản thân sai ở nơi nào a!
Nhịn gần nửa canh giờ, Cửu Điện Hạ liếm liếm môi, thị nữ bên cạnh vội vàng bưng trà nóng đến, dâng lên.
Cố Sanh đúng lúc này, cười gượng nói: “Điện hạ nhiều ngày không ăn cao điểm rồi, lúc đến Ứng Thiên, vi thần sẽ lập tức đi tìm nguyên liệu về làm cho ngài!”
Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt nhìn tách trà trong tay, nặng nề hừ một tiếng, đè nén lửa giận thấp giọng nói: “Ngươi còn trêu chọc ta làm gì?”
Cố Sanh sợ đến co rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ lời này từ đâu mà đến? Vi thần làm sai chuyện gì rồi?”
Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn về phía nàng.
Sau khi vỡ lòng, Cố Sanh lần đầu cùng Cửu Điện Hạ ánh mắt tương đối, đôi mắt đạm kim sắc dường như tràn ra quang thải khó có thể miêu tả nào đó, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta tê dại.
Chả trách Cố Sanh vẫn luôn cảm thấy, người này kiếp trước lần đầu nhấc mành kiệu, ánh mắt không giống kiếp này lắm, nhưng nói không nên lời cụ thể là không giống chỗ nào, hiện tại có cảm giác như phá kén hóa điệp.
Giang Trầm Nguyệt nhìn chăm chú vào Cố Sanh đang lui vào một góc, chế nhạo nói: “Cố cô nương hôm nay không uống khư ô thang? Như vậy làm sao được? Có muốn ta sai người đem thùng xe kéo dài hơn mười trượng , cho ngươi ngồi xa một chút nữa, để tránh bị ta chiếm đoạt hay không.”
“….” Khuôn mặt Cố Sanh đỏ bừng, vừa nhấc đầu liền đối diện Cửu Điện Hạ, thấp đầu đáp lời: “Điện hạ hiểu lầm rồi, vi thần chỉ là cảm thấy góc bên này ấm áp một chút.”
“Hừ.” Giang Trầm Nguyệt hừ lạnh, đem trà trản đưa cho Ngọc Nhi, đạm nhạt cười nói: “Cố cô nương mấy ngày nay bị sợ hãi rồi, uống khư ô thang, chưa từng dám đến xem ta một cái, ngươi nói cho nàng nghe một chút, ta mấy ngày nay rốt cục thất thố thế nào.”
Cố Sanh sửng sốt, ai nói nàng không đến xem tiểu nhân tra?
Nàng một tấc cũng không rời canh giữ sáu ngày đêm, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, chỉ có một đêm cuối cùng không có mặt, thế nào trở thành không xem qua một cái? Cố Sanh nhíu mày vô thức kéo khăn, lại không dám lập tức phản bác.
Ngọc Nhi ở bên cạnh lập tức khom người đáp: “Điện hạ anh tài tuyệt thế, sao lại thất thố! Bốn ngày sau khi vỡ lòng, điện hạ vẫn ý chí kiên định, không chút loạn tính, quy củ nằm trên giường vượt qua.”
Cố Sanh: “….”
Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt nghe xong một đoạn nói dối, tự tin cong khóe môi, nhướng mắt nhìn thẳng Cố Sanh, giống như đang hỏi nàng “nghe không?”
Cố Sanh quả thực oan ức đến muốn tiến lên bóp chết Ngọc Nhi!
Các ngươi soạn lời nói dối thì soạn đi, cần gì muốn nói nàng sợ đến bốn ngày chưa từng đi xem Cửu Điện Hạ một cái, mà tiểu nhân tra chỉ có chút ít độ lượng, bảo Cố Sanh sau này phải sống thế nào?
Khăn trong tay Cố Sanh cũng sắp xoắn thành sợi, nhưng lại không dám cãi lại, vạn nhất nói ra không khớp lời nói dối người khắc soạn sẵn, không tránh khỏi làm cho Cửu Điện Hạ nghi ngờ.
Nếu như sự thật tiết lộ, Cửu Điện Hạ sĩ diện như vậy, tự tôn sẽ không có trở ngại sao?
Không có cách nào, Cố Sanh người câm ăn hoàng liên, giải thích: “Vi thần là sợ quấy rầy điện hạ vỡ lòng, thật ra ban đêm cũng có nhìn qua, chỉ là không quấy nhiễu điện hạ.”
Cửu Điện Hạ không đáp lại, ánh mắt lại nhạy bén liếc nhìn Ngọc Nhi bên cạnh, rõ ràng là đang muốn đối chứng.
Cố Sanh lập tức trừng Ngọc Nhi, bậc thang này dù sao cũng phải cho nàng để nàng leo xuống đi!
Ngọc Nhi không chút do dự, lập tức đáp: “Hồi bẩm chủ tử, Cố cô nương thường xuyên tới thăm lúc chủ tử nghỉ ngơi, chỉ là không dám ở lâu, nàng rốt cuộc quân quý phẩm cấp cao, ở lại lâu lại khiến cho điện hạ không khỏe!”
Tiểu nhân tra nghe vậy sắc mặt rốt cục hòa hoãn, lúc quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh, ánh mắt dường như gió mát phá băng, cuối cùng cũng có một chút nhân vị.
Cố Sanh vội vã rèn sắt khi còn nóng, lấy lòng nói: “Vi thần trong lòng vẫn tưởng niệm điện hạ, chính là không dám mạo hiểm tiếp cận, trong lòng u sầu đến đêm không ngủ ngon!”
Cửu Điện Hạ đối với định nghĩa “mạo hiểm” của nàng đại khái là có ý kiến.
Cố Sanh nói “hiểm”, là sợ làm Giang Trầm Nguyệt không khỏe, còn Giang Trầm Nguyệt như cũ hoài nghi nàng là sợ bị chiếm đoạt thân thể, cho nên liền có một chút lạnh nhạt trầm giọng nói: “Xem ngươi thường ngày ngu dốt, trái lại đối với ta cảnh giác nặng như vậy, thực sự là khéo lo. cho dù thực sự không khống chế được, sau này ta cũng sẽ không không chịu trách nhiệm, hồi cung thì sẽ xin chiếu chỉ của phụ hoàng, nạp ngươi vào phủ.”
Cố Sanh nghe nửa đoạn trước còn có chút lạnh nhạt, đoạn sau vừa nói hết, nàng trực tiếp trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Cửu Điện Hạ, sửng sốt nửa khắc mới xích một tiếng bật cười!
Trước mặt Giang Trầm Nguyệt có thể là đột nhiên không tránh thoát được nước bọt do Cố Sanh “bắn” tới, cả kinh run rẩy ngồi thẳng thắt lưng, Ngọc Nhi ở bên cạnh vội vàng rút khăn lau mặt cho điện hạ…
Cố Sanh gắt gao che miệng lại, cười đến mức khóe mắt đều phiếm ra nước mắt.
Một tiểu bất điểm như vậy, cư nhiên ở trước mặt nàng nghiêm trang biểu thị sẽ “nạp ngươi vào phủ”…
“Phốc….” Cố Sanh không thể nhịn được nữa lần thứ hai bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Cửu Điện Hạ tựa hồ thật sự thịnh nộ, nâng tay ngăn khăn của Ngọc Nhi, thái độ hung dữ nhìn Cố Sanh, khiển trách: “Làm càn!”
Vốn tưởng rằng Cố Sanh sẽ thụ sủng nhược kinh tạ ân, nếu không thành công cũng sẽ nhăn nhó từ chối một chút…. Hôm nay nàng phản ứng như vậy, tám phần là trong nhân sinh mười ba năm của Giang Trầm Nguyệt gặp phải sỉ nhục lớn nhất.
Nữ nhân không biết tốt xấu này!
“Điện… Điện hạ thứ tội…” Cố Sanh bưng bụng cười đến phát đau, xoa xoa khóe mắt, nói: “Vi thần thật sự vui mừng, điện hạ thực sự là trưởng thành rồi, là một hoàng tước có trách nhiệm.”
Ngẩng đầu vừa nhìn, Cửu Điện Hạ nâng cằm, đôi mắt đạm kim sắc xuyên qua hàng mi thật dài nhìn đến, ánh mắt cừu hận, tức giận đến hai lỗ tai đều run lên.
Cố Sanh vội vàng cười làm lành khuyên giải , nhìn thấy tiểu nhân tra như trước “long nhan lạnh nhạt”, chỉ đành giải thích: “Vi thần nhất tâm làm thư đồng của điện hạ, chỉ cầu có thể phụ trợ ngài học nghệ tinh tiến, vạn vạn không dám có một tia tà niệm, để tránh làm lỡ việc học của điện hạ.”
Giang Trầm Nguyệt quay đầu, chẳng đáng, nói: “Phụ trợ việc học? Nhiều năm như vậy ngươi ngoại trừ dạy ta một câu trường ác bất tuấn, làm hại ta xấu mặt trước mặt phụ hoàng, còn có công tích gì? Nếu không, ta cho ngươi vào Hàn Lâm Viện làm một biên tu, đem tất cả những chữ ngươi không nhận ra phối âm lần nữa, ngươi thuận miệng thế nào thì đọc thế đó, vậy ta sau này có thể hướng ngươi lảnh giáo rồi.”
Nụ cười trên mặt Cố Sanh lập tức đông cứng, bĩu môi: “Điện hạ! Đã nói không đề cập đến việc này nữa mà!”
Tất cả như cũ, Cố Sanh lần thứ hai rơi vào bị trêu đùa, một đường đến Ứng Thiên Phủ.
Bởi vì đội ngũ gọn nhẹ, nên tuy rằng trì hoãn sáu ngày nhưng đội xe Giang Hàm dẫn đầu chỉ đến chậm hơn đội xe của hoàng đế ba ngày.
Lúc hành cung Nam Đô sắp xếp thỏa đáng, Giang Hàm mang theo hoàng muội đã thuận lợi vỡ lòng thỉnh an phụ hoàng.
Trong lòng Kỳ Hữu Đế vẫn luôn lo lắng, nhìn thấy hai người bình yên trở về tất nhiên là mừng rỡ.
Giang Trầm Nguyệt là một nửa hậu duệ La Mã, trong cơ thể chỉ chảy một nửa huyết thống Hạ Triều, hơn nữa lại là quý phi sinh ra, cũng không phải trưởng nữ, khó tránh bị người dị nghị, sợ là không có duyên với ngôi thái tử, nhưng dù sao cũng là siêu phẩm thiên cổ mới có, Kỳ Hữu Đế vẫn xem như trân bảo.
Hơn nữa Thạc Quân duy nhất của Hoàng Hậu đã chiêu phò mã giả ra ngoài cung, nên đối với Giang Trầm Nguyệt vỗn luôn coi như thân sinh, để ngày sau còn chỗ dựa vào, Kỳ Hữu Đế cũng vô thức xem cửu hoàng nữ như chính thất huyết mạch, càng thân thiết hơn bình thường.
Hôm nay nhìn thấy hài tử này thuận lợi vỡ lòng, không kịp chờ hồi cung liền tại hành cung thiết yến chiêu đãi quan lại
Thư Hoa Các trong hành cung, Kỳ Hữu Đế cùng ba vị hoàng tước điều phân tích kỹ càng về án tình và phản ứng của những tội thần liên quan đến án tham ô.
Cũng giống như dự đoán trước đó của Giang Trầm Nguyệt, hoàng đế thẳng vẻ mặt ôn hoà, có thể khiến bọ họ thấy ánh sáng trong tuyệt vọng, nhất thời trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng cũng kinh hồn táng đảm, trong dày vò vượt qua hai ngày đêm, gia đinh lại mang đến mật hàm của hoàng đế, bên trên chỉ rõ tội trạng của mỗi người!
Hôm nay, đã có hai quan viên trình tấu chương xin từ quan, có bảy phần số quan viên đem toàn bộ của tham ô lén nộp lên Hộ Bộ, sung vào quốc khố, những người còn lại có số sợ đến bệnh không dậy nổi, có người đã treo cổ tự tử ngay trong phủ.
Uy lực của việc đe dọa thực sự mãnh liệt hơn định tội từng cái!
Kỳ Hữu Đế hỏi mấy hoàng tước tiếp theo nên xử trí như thế nào.
Đại hoàng tử có chút nhân hậu, đề nghị không truy cứu nữa, Giang Hàm cho rằng thời gian đến vẫn nên đem những người can án truy nã vấn tội, xử phạt theo pháp luật.
Kỳ Hữu Đế dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía cửu hoàng nữ.
Giang Trầm Nguyệt rất không thích ứng, sớm đã quen trốn ở phía sau đại ca nhị tỷ, hôm nay cũng không hưởng thụ ánh mắt ỷ lại của phụ hoàng.
Nhưng đế vương hiển nhiên là không cách nào qua loa tắc trách, Cửu Điện Hạ cung kính đứng lên trả lời: “Nhi thần vẫn đề xướng trung lập, kéo dài ám chiến, giám thị hành động của quan viên can án. Bước tiếp theo, phải xem tình thế, tùy thời mà động. Sau khi hồi kinh, phụ hoàng có thể hạ chỉ giảm bớt bổng lộc của tội thần, trong triều tất nhiên người người cảm thấy bất an cũng không dám lên tiếng, dựa vào thiên thời, khiến bọn họ kinh sợ trong lòng, lao khổ qua ngày. Đợi đến thời cơ thích hợp lại đại xá thiên hạ, thu đao vào vỏ lung lạc nhân tâm, như vậy nhân tâm sở hướng, thời thế giai đắc, lại khiến thiên hạ thái bình.”
Mọi người nghe vậy lần thứ hai biến sắc.
Kỳ Hữu Đế trầm ngâm một lúc lâu, trong lòng than thở, hài tử này thường ngày lơ đãng chỉ biết ăn rồi chờ chết, nhưng dường như trời sinh giỏi về nhân tâm quyền mưu, quả nhiên là kỳ tài hiếm thấy, chỉ tiếc….