Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi- Chương 73

Mới vừa nâng chén gần kề bên môi, đối diện “leng keng” một tiếng vang lên.

Cố Sanh run rẩy, thuốc trong chén sánh ra ngoài, nóng đến ngón tay run lên, bạt thuốc tuộc tay rơi trên cỏ khô, một thanh âm vang lên, thuốc sái ra ngoài nhưng chén lại không vỡ.

Thị vệ trông coi bên cạnh lập tức cái xích sắt dự bị, hai người cầm hai đầu đem Cửu Điện Hạ chặn ngang quay về thân cây, lại trói thêm một vòng.

Giang Hàm trong đại trướng nghe âm hưởng, vén mành đi ra, chỉ thấy Cố Sanh một tay cầm ấm thuốc, lại rót một chén.

Tính toán canh giờ, đại khái là thời gian dược hiệu qua đi.

Cố Sanh lần thứ hai nhắc chén, cổ tay đã bị người bên cạnh ngăn trở, nàng nghiêng đầu vừa nhìn, Giang Hàm đang nhíu mày nhìn nàng.

Giang Hàm một tay đoạt chén thuốc của nàng, một tay lôi kéo tay nàng đi ra phía sau doanh trướng.

Cố Sanh không dám giãy dụa, sợ Giang Hàm vận dụng cánh tay bị thương, chỉ đành thuận theo

Đến phạm vi an toàn, Giang Hàm mới buông tay, quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng nói: “Thuốc đó không thể uống nhiều! Ngươi thế nào lại vì một hoàng tước không quen vô cớ tổn hại thân thể? Có cần thiết hay không ngươi nói đi!”

Cố Sanh cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ta lo lắng…..”

Giang Hàm thở dài, phân phó tùy tùng chỉnh lý một trướng bồng, để Cố Sanh ở một mình, quay đầu lại nói tiếp: “Thư đồng như ngươi lúc này đã tấn hết chức trách rồi, nhiều lắm là chút bổng lộc, ngươi lại liều mạng như vậy? Ta trả gấp đôi, ngươi cũng chiếu cố ta như vậy, được không?”

Cố Sanh bĩu môi nói: “Không phải, Cửu Điện Hạ có ân đối với ta.”

Giang Hàm cười khổ nói: “Ân gì? Ngươi thích dế hay là địa long? Để ngày mai ta cho ngươi bắt một khuông trở về!”

“Không phải nói cái này.” Cố Sanh buông tiếng thở dài, nhìn Giang Hàm nói: “Tình huống trong Cố phủ, ngài cũng từng nghe thấy, chi thứ hai cùng chính phòng huyên náo đất rung núi chuyển. Năm đó ngài còn không nhìn thấy ta, đều là nhờ Cửu Điện Hạ che chở, mới để ta có một phần thể diện, thẳng lưng mà sống đến nay, ân tình này Sanh Nhi vẫn nhớ kỹ.”

Giang Hàm nghe vậy ngây người giây lát, nghiêm túc nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, chả trách ngươi để bụng như vậy…. Ai, cũng tại ta, năm đó ngươi lần đầu bị buộc từ chức, sự quật cường khi đó ta đến nay đều nhớ kỹ, trong lòng rất tán thưởng. Đáng tiếc ngươi lúc đó quá nhỏ, ta cũng không nghĩ sâu xa, sớm nên đem ngươi đến bên cạnh ta, A Cửu dù sao tâm tính hài tử, mấy năm nay sợ là ngươi cũng ăn không ít vị đắng, sau này sẽ không cần phải ủy khuất bản thân nữa.”

“Không ủy khuất.” Cố Sanh ngẩng đầu nói: “Cửu Điện Hạ thật ra đối với ta rất khoan dung, một chút cũng không ủy khuất.”

Cho dù là ủy khuất cũng không  thể ghét bỏ a! Nàng giữ lại tình chủ tớ với tiểu nhân tra, cũng là giữ lại cho cả nhà nàng một con đường sống.

Giang Hàm nhợt nhạt cười: “Đều qua rồi, dù sao sau này ta sẽ không ủy khuất ngươi, đi đi, qua giờ Dậu A Cửu sẽ mất đi ý thức, không cần ngươi trông chừng, vừa tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn, lúc đó sẽ thuận lợi vỡ lòng, bản vương còn phải thưởng công hạng đầu cho ngươi đây!”

Nói xong, nàng dẫn Cố Sanh đến trướng bồng mới dựng lên để nghỉ ngơi.

Cố Sanh cũng không kiên trì nữa, thuận theo Giang Hàm, trong trướng bồng nhẫn đến trời tối,  thị tòng mới thông báo tình huống của Cửu Điện Hạ cho nàng biết.

Nghe nói người đã hôn mê, tháo bỏ xiềng xích, được nâng trở về trướng bồng nghỉ ngơi.

Cố Sanh muốn đi nhìn một cái, lại lo lắng khí tức của mình quấy rầy Cửu Điện Hạ, chỉ đành tiếp tục chờ.

Ngày kế, giờ mẹo thì có người đến thông báo: Cửu Điện Hạ đã bình yên vượt qua kỳ vỡ lòng, lúc này mới vừa tỉnh dậy, đang dùng điểm tâm.

Cố Sanh nghe vậy lập tức ngồi dậy, vội vàng xuống giường mang hài, muốn ra bên ngoài, lại bị nội thị ngăn lại, hồi bẩm nói: “Điện hạ hiện nay không muốn gặp người, ngay cả Tuyên Vương cũng không cho vào trướng.”

Cố Sanh sửng sốt hỏi: “Vì sao?”

Nội thị xấu hổ cười lắc đầu.

Cố Sanh nhíu mày nói: “Vậy cung nữ hầu hạ điện hạ dùng bữa đâu? Cũng bị đuổi ra ngoài?”

Nội thị cúi đầu đáp: “Nô tài nghe nói, điện hạ hôm nay trời chưa sáng đã tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy cung nữ cùng ma ma quen mắt, đã nổi trận lôi đình, toàn bộ đuổi ra ngoài, hiện tại là thay đổi một nhóm nô tài mới hầu hạ.”

“….” Cố Sanh tê liệt ngồi trở lại trên giường, trong lòng gấp đến độ ngứa ngáy, tiểu nha đầu này đang yên lành lại nháo không được tự nhiên cái gì?

Còn không vội chết người sao? Cố Sanh xoắn khăn, lại hỏi: “Vậy ngươi thấy điện hạ sao?”

Nội thị đáp: “Thấy một lần, tiểu chủ tử rất có tinh thần, cô nương không cần lo lắng.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Nhưng… Tâm tình nhìn không được tốt.”

Đôi mắt Cố Sanh nhanh như chớp thẳng chuyển, trong lòng suy nghĩ nàng chỗ nào trêu chọc Cửu Điện Hạ, càng nghĩ càng hoảng hốt, lẽ nào người này thật sự nhớ kỹ chuyện phát sinh trong ba bốn ngày cuối kỳ vỡ lòng?

Vừa nghĩ đến đó, Cố Sanh quả thực sợ đến trước mắt biến thành màu đen!

Tiểu nhân tra chết sĩ diện lòng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện phát sinh tối qua cũng đủ đem Cố Sanh phạt hình trượng một trăm lần!

Đặc biệt Cửu Điện Hạ cuối cùng cầu xin Cố Sanh đừng uống khư ô thang, gần như muốn quỳ xuống trước mặt nàng…..

Thấp kém đến nàng cũng không dám nhìn, ngoại trừ diệt khẩu, đại khái cũng không còn biện pháp khác.

Vừa nghĩ như vậy, Cố Sanh cũng sẽ không muốn đến trước mặt Giang Trầm Nguyệt tìm chết nữa, chờ đợi lo lắng cho đến trưa.

Có người đến thông báo, nên thu thập hành lý khởi hành rồi.

Cố Sanh nghĩ thầm, có phải nên dùng tư thế chịu đòn nhận tội bò lên trên xe ngựa của Cửu Điện Hạ hay không….

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!