“Tư sinh nữ?” Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Giang Hàm.
Giang Hàm gật đầu, đem việc trước sau trải qua đều nói cho Cố Sanh biết.
Các mật thám âm thầm theo dõi Diệp gia một tháng, liền phát hiện nữ chủ nhân của Diệp gia mỗi tháng đều sẽ ở một thời gian cố định, gặp riêng quản gia của tướng quân phủ ở một nơi hoang vắng, nhận một ít tiền.
Số tiền cũng không nhiều, tổng cộng một quán tiền, ba đấu thóc, mỗi tháng đều như vậy.
Như vậy thật kỳ lại, cho dù nhà giàu có thiện tâm hơn, cũng không có khả năng liên tiếp hơn mười năm đều chu cấp một nhũ mẫu đã xuất phủ từ lâu.
Phía sau khoản tiền này hiển nhiên cất giấu một bí mật.
Các mật thám vốn dĩ suy đoán, nữ chủ nhân Diệp gia nhất định có tư tình với quản gia của phủ tướng quân.
Nhưng việc này cùng bản thân Diệp Kiều không có bao nhiêu liên quan, cho nên sau khi phát hiện các mật thám cũng không hồi báo cho Nhị Điện Hạ.
Thẳng đến một tháng trước, Vinh tướng quân biết được Diệp Kiều quang vinh đoạt được phần thưởng ở đại hộ cổ nhạc, lợi dụng danh nghĩa trưởng nữ Diệp gia làm rạng rõ Dương Châu, tự mình mở tiệc chiêu đãi một nhà Diệp Thị.
Cũng chính khi đó hai nhà tiếp xúc, bắt đầu trở nên nhiều lần, không lâu sau Vinh tướng quân liền biết được việc phụ tử Diệp gia nợ cờ bạc, trong lòng rất lo lắng.
Vinh tướng quân cùng thê tử chính là Hoàng Thượng tứ hôn, phu nhân của tướng quân từ lâu đã thụ phong cáo mệnh phu nhân, hắn dĩ nhiên không dám để lộ việc phong lưu nhiều năm trước của bản thân trước mặt phu nhân, lại càng không dám cùng nữ nhi Diệp gia tiếp xúc thân thiết, nhưng hắn lại không yên lòng thân sinh cốt nhục của mình, lo lắng nữ nhi bị phụ tử Diệp gia mưu hại.
Cuối cùng, Vinh tướng quân đành phải sai người canh giữ ở phụ cận Diệp gia, tùy thời đề phòng hai phụ tử kia.
Cùng lúc đó, nhân thủ của Nhị Điện Hạ cũng giả làm thường dân, suốt ngày du đãng xung quanh Diệp gia, nên đã có chút gây chú ý.
Ngay sau đó một nhóm người của phủ tướng quân cũng bắt đầu theo dõi xung quanh Diệp gia, nên liền dẫn đến trước cửa Diệp gia “chật kín người”.
Hai nhóm người đều là cao thủ.
Tướng quân phủ phái ra thân tín, đều là tiểu tướng lĩnh đắc lực trong nhiều năm chinh chiến của Vinh tướng quân, quân nhân dũng mãnh khí tức rất nặng, ở ngoài mấy trượng đều có thể nhìn ra được không phải bình dân bách tính.
Mà người Nhị Điện Hạ phái ra mặc dù không phải thân tín, nhưng đều chọn thân vệ hoàng gia cao cấp từ Nam Trấn Phủ Ti, mỗi người đều là huyết thống quý tộc.
Nhóm người này mặc dù cùng mang khí tức quan quân rất đậm nên đều giống nhau, không giấu được sự khác biệt so với bách tính.
Song phương mặc dù đều là quân nhân triều đình nhưng ai cũng có sở trường riêng — nếu bàn về bài binh bày binh bố trận, những cận vệ hoàng thất này dĩ nhiên dốt đặc cán mai, trên chiến trường cũng chỉ có thể xuôi tai chịu trói.
Nhưng mà nếu đơn đả độc đấu, mười cận vệ hoàng thất có thể đánh ngã trăm người.
Người của hai bên từ trước đến nay vấn khinh thường lẫn nhau.
Phát hiện đối phương tựa hồ đều đang theo dõi hộ nhân gia kia, hai nhóm người bắt đầu cố ý vô ý nổi lên một chút xung đột cùng khắc khẩu, đều muốn dò hỏi nội tình của đối phương.
Thường xuyên qua lại, hai bên đêm hôm khuya khoắc bắt đầu giao thủ.
Sau đó, cận vệ của Giang Hàm không hề khó khăn mà bắt được tiểu tướng lĩnh của tướng quân phủ.
Cận vệ hoàng thất sau khi đắc thắng còn rất đắc ý, chưa kịp tám trăm dặm “báo chiến công” cho Nhị Điện Hạ thì bên kia Vinh tướng quân đã tức giận rồi!
Nghe nói có một đám cao thủ theo dõi người của Diệp gia, Vinh tướng quân tưởng có người có mưu đồ đối với nữ nhi, nóng lòng đến tay chân xoắn xuýt.
Thật vất vả chờ đến quá nửa đêm, nhìn thấy phu nhân ngủ say, Vinh tướng quân lén lút bò dậy, mặc khôi giáp mang theo trường kích, tự mình dẫn theo một nhóm người đuổi đến bên kia.
Kết quả ngược lại không phải rất nghiêm trọng, bởi vì song phương vừa giao thủ, điều đã nhìn ra đối phương không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Vinh tướng quân vội vàng làm sáng tỏ thân phận.
Nghe nói người đến là tam phẩm Chỉ huy sứ, một cận vệ hoàng thấy tất nhiên là đắc tội không nổi, nhất tề điều cung kính tự giới thiệu.
Vừa nghe đối phương là người của Nam Trấn Phủ Ti, Vinh tướng quân còn tưởng rằng là hoàng đế tự mình nhúng tay vào gia sự của mình, nhất thời sợ đến lão lệ tung hoành.
Hắn phịch một tiếng quỳ xuống, quay hướng về phía hoàng thành dập đầu tạ tội, đem việc xấu nhiều năm của mình hàm hàm hồ hồ toàn bộ khai ra.
Một đám cận vệ ở phía sau nghe được hai mặt nhìn nhau, muốn đi khuyên lão tướng quân đứng dậy, lại chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Lão tướng quân cũng thực sự là đem hoàng đế nghĩ đến quá thần thông quảng đại, cho dù hoàng đế thật sự đã biết, thì cũng không có nhàn rỗi đi quản loại việc vụn vặt này?
Nhưng các cận vệ lại bất tiện nói bản thân là nhận mệnh của Nhị Điện Hạ, phải che giấu mục đích của Nhị Điện Hạ, cuối cùng chỉ đành trầm mặc không lên tiếng nhìn Vinh tướng quân sám hối hoàn tất, mặt xám như tro tàn được thủ hạ đỡ về tướng quân phủ.
Bởi vì chuyện này liên quan đến thân thế của Diệp Kiều, sau khi các mật thám biết được lập tức sai người quay về kinh, báo tin cho Nhị Điện Hạ.
Cố Sanh nghe xong chân tướng cả câu chuyện, thần thái trên mặt đã là dở khóc dở cười.
Nàng thầm hận Vinh tướng quân này sau lưng thê tử làm ra chuyện bê bối này, nhưng lại không khỏi liên tưởng đến phụ thân của nàng, nghĩ đến hắn còn không có tâm cùng trách nhiệm bằng vị tướng quân này, không khỏi thốt ra: “Những tước quý này thực sự là không một….”
Giang Hàm nghe vậy, chén trà trong tay hoảng động, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Cố Sanh….
Bốn chữ không một “thứ tốt” vẫn chưa ra khỏi miệng, Cố Sanh bỗng nhiên ý thức được hoàng tước bên cạnh cũng là một tước quý, sợ đến vội vàng im bặt, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Cố Sanh mím môi âm thầm quan sát Giang Hàm, chỉ thấy đôi mắt phượng kia đang híp lại, ôn nhu đợi của nàng nói tiếp, tựa hồ muốn xem nàng có phải thật sự dám mắng ra hay không.
Nhìn thấy Giang Hàm tựa hồ cố ý đợi nàng nói xong, Cố Sanh vẻ mặt ta sai rồi, đáng thương hướng nàng chớp mắt, bĩu môi nói sang chuyện khác: “Thực sự là không một ai…không quan tâm khuê nữ! Vinh tướng quân rốt cuộc là thân sinh của Kiều Nhi, phần tâm ý này của hắn, vẫn khiến ta rất cảm động….”
Cố Sanh muốn tận lực biểu hiện ra “ta là một quân quý thiện lương chu đáo lại rất biết thỏa mãn”, đã thấy Giang Hàm xích một tiếng bật cười, đem chén trà đặt lại trên bàn, lắc đầu cười nhìn Cố Sanh, than thở: “Ngươi là muốn nói Tước Quý không một thứ tốt đi?”
Cố Sanh ngược lại hút một ngụm lãnh khí, vẻ mặt kinh ngạc “ngươi làm sao biết”.
“Quả nhiên là muốn nhục mạ bản vương?” Giang Hàm bị dáng vẻ không đánh đã khai của Cố Sanh chọc đến nhịn không được tiếu ý, vô thức liền vươn tay, tựa hồ muốn nắm chóp mũi của nàng.
Cố Sanh nhìn thấy Giang Hàm nâng tay đến gần, kích động đến khuôn mặt đỏ bừng, khẩn cấp nghĩ thầm: “Đến nha đến nha! Ngươi một kẻ giả đứng đắn! Rốt cục nhịn không được nữa rồi đi!”
Tay của Giang Hàm nửa đường vẫn dừng lại, nàng ho nhẹ một tiếng, giả vờ như nâng tay sờ khuôn mặt mình, móng vuốt thon dài trắng nõn cứ như vậy mà vô tình rời khỏi trước mắt Cố Sanh.
Cố Sanh vẻ mặt thất vọng….
Giang Hàm dáng vẻ đó của nàng, trong lòng nhất thời nhiệt huyết cuồn cuộn, hai gò má cũng thoáng nổi lên một chút ửng hồng, không khỏi mở miệng nói: “A Cửu nói không sai, A Sanh cô nương quả nhiên là tính tình hào phóng….”
Cố Sanh: “….” Tiểu nhân tra ở sau lưng nói xấu nàng?!
Nàng chỉ là không cẩn thận hắt xì một cái, đã bị Giang Trầm Nguyệt nói là hào phóng!
Hiện tại rõ ràng là Giang Hàm ngồi đối diện muốn “động thủ” với nàng, lại hạ không được quyết tâm, ngược lại còn nói nàng hào phóng!
Nàng hào phóng ở chỗ nào? Nàng chỉ là ở trước mặt Giang Hàm, không che giấu tính cách kiếp trước mà thôi.
Có thể là bởi vì kiếp trước Giang Hàm quá áp lực, cả đời đều ẩn nhẫn tự chế, đối mặt áp lực từ bốn phương tám hướng nên mới hết lần này tới lần khác sẽ thích một nữ hài trên mặt giấu không được bất luận tâm tình gì.
A Sanh đơn thuần thiện lương, nhiệt tình chủ động.
Kiếp trước, Cố Sanh mặc dù vẫn hỏi không ra vì sao Giang Hàm mỗi ngày ưu sầu lao khổ, nhưng nàng rất rõ ràng tính chất đặc biệt khiến nàng hấp dẫn Giang Hàm là gì, cho nên mới ở trước mặt nàng ấy biểu hiện đến thuần khiết như giấy trắng.
Giang Hàm cùng Cố Sanh trêu đùa một lát, lại đem đề tài kéo trở lại, nói đến: “Diệp cô nương thân thế như vậy, trả thù là chuyện dễ dàng, mấy ngày trước phụ thân cùng huynh trưởng của nàng đều bị Vinh tướng quân bắt sung quân, không lâu sau sẽ điều đi phương bắc, đóng ở biên quan, sẽ không thể tiếp tục liên lụy mẹ con nàng nữa.”
Cố Sanh nghe vậy ánh mắt sáng lên, kích động vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Đúng là một biện pháp sạch sẽ lưu loát.”
Giang Hàm mỉm cười, bổ sung: “Hiện tại nàng cùng dưỡng mẫu cũng xem như vô ưu vô lo, đã nhận mệnh quay về kinh thành, vào cung nhậm chức.”
Cố Sanh lập tức đứng dậy, hơi cúi người, nói: “Tạ ơn điện hạ phí tâm àn bài!”
“Không cần đa lễ.” Giang Hàm mỉm cười, khóe mắt cong cong.
Cố Sanh cười đến ngọt ngào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng nói: “Võ thí hàng năm, ta đều vinh hạnh xem thấy thân thủ phi phàm của điện hạ, đặc biệt là tư thế oai hùng lúc điện hạ cưỡi trên lưng hồng bảo mã bắn cung, thực sự khiến người kính phục không ngớt! Đáng tiếc ta thân là quân quý, không thể học cưỡi ngựa bắn cung….”
“Ngươi muốn học cưỡi ngựa bắn cung?” Giang Hàm kinh ngạc nhướng mày nhìn nàng.
Cố Sanh e thẹn gật đầu, lại nghe Giang Hàm vô cùng kinh ngạc bật thốt lên: “Vậy vì sao A Cửu lại nói ngươi mỗi lần nhìn tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, đều sẽ ngủ gà ngủ gật?”
Cố Sanh: “…..”
Đúng vậy a a! Cưỡi ngựa bắn cung hảo buồn chán a a a! Nhưng người ta muốn ngươi tay cầm tay dạy ta a a a! Ngu ngốc!
Nhìn thấy Cố Sanh vẻ mặt xấu hổ, Giang Hàm lúc này mới phản ứng kịp đến chính mình đã đâm thủng lời nói lấy lòng của đối phương, vội vàng đứng lên cười nói: “Nếu A Sanh cô nương có hăng hái như vậy, không bằng theo bản vương đi mã tràng giải sầu.”
Cố Sanh vẻ mặt quẫn bách gật đầu, nhiệt tình mới vừa rồi cũng đã bị dập tắt hơn một nửa
Giang Hàm cũng không nghĩ ra vì sao bản thân vừa thấy tiểu cô nương này liền trở nên ngốc không chịu nổi, lúc này liền dốc tâm dốc sức muốn bù đắp lại.
Đang đợi người đi theo hầu dâng roi ngựa cho Cố Sanh, Giang Hàm lại mở miệng cười nói: “A Cửu thực sự là càng lớn càng nghịch ngợm, vẫn luôn thích nói dối trêu cợt mấy hoàng huynh hoàng tỷ bọn ta….”
Cố Sanh lúc này mới miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, trong lòng lo lắng Giang Hàm vì vậy mà ghi hận Cửu Điện Hạ, vội vàng bổ sung: “Cửu Điện Hạ còn nhỏ, ngài nghìn vạn lần đừng tính toán cùng hài tử!”
Giang Hàm sửng sốt, không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Nghĩ đến chút việc nhỏ này nếu có thể khiến Giang Hàm trách tội tiểu hoàng muội nghịch ngợm kia, sợ rằng vài năm trước, lúc Giang Trầm Nguyệt mỗi ngày âm thầm ở sau lưng nàng dán từ giấy có ghi “Bản cung còn muốn địa long”, thì Giang Hàm cũng đã đồng quy vu tận cùng quỷ gây sự kia rồi….
Cố Sanh nhìn thấy Giang Hàm lắc đầu không nói, không khỏi lại bắt đầu lo lắng quan hệ giữa hai vị hoàng tước này, vội vàng nghiêm túc khuyên bảo: “Điện hạ, lời nói trong lòng, là thư đồng nhiều năm như vậy, tình nghị Cửu Điện Hạ đối với ngài ta đều nhìn vào trong mắt, ngài nhất định phải hảo hảo quý trọng phần thân tình khó có được này.”
Giang Hàm hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngươi là sợ ta trách cứ A Cửu? Xem ra thư đồng như ngươi còn tẫn trách nhiệm hơn cả các nhũ mẫu, cho dù là việc nhỏ cũng muốn che chở A Cửu, khó trách khiến nàng được sủng đến tự phụ.”
Cố Sanh xấu hổ cúi đầu cười một tiếng, thầm nghĩ: “Ta chỗ nào che chở tiểu nhân tra? Ta là che chở ngươi a, đồ ngốc! Nghìn vạn lần đừng đối nghịch cùng Giang Trầm Nguyệt, hai ta cộng lại, cộng thêm ba huynh đệ khác của ngươi, cũng đấu không lại nha đầu kia, dĩ nhiên phải lấy lòng a!”