Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi – Chương 47

“Thường ngày xem ngươi rất thông minh, thế nào đến chung thân đại sự của bản thân lại phạm hồ đồ?” Nhan Thị hầm hừ nhìn Cố Sanh.

Cố Sanh nhăn nhó nói thầm: “Được rồi, nương, ngài không tin thì thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau nghỉ ngơi đi, ngày mai ta còn phải đi học đường.”

“Chuyện này sao có thể không nói?” Nhan Thị nghiêm túc chăm chú nhìn Cố Sanh, ánh mắt khẽ động, vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi sẽ không coi trọng siêu phẩm tiểu hoàng tước kia? Ngươi thật đúng là dự định học theo Hoàng Hậu năm đó, làm thư đồng cho vạn tuế? Thánh thượng lúc đó cũng đã thành niên rồi, Hoàng Hậu năm đó bao nhiêu tuổi, ngươi có thể học theo bọn họ sao? Tiểu hoàng tước năm nay mới bao nhiêu tuổi đây!”

Cố Sanh lập tức tức giận nói: “Ngài nghĩ đi đâu vậy nương! Không phải Cửu Điện Hạ!”

Nhan Thị truy vấn: “Vậy rốt cục là ai?”

Cố Sanh thở dài, thản nhiên nằm xuống, mang một chút e thẹn nói: “Nói ngài cũng không biết a, qua một đoạn thời gian gọi nàng tự mình tới cửa bái kiến ngài là được.”

Lời này sợ đến Nhan Thị cả đêm ngủ không  kiên định, nhắm mắt lại, trong đầu chính là cảnh tượng nữ nhi cùng một đống tiểu quân quý tranh thủ tình cảm …..

* * * * * * * *

Qua khảo hạch mùa thu, sau khi Cửu Điện Hạ tan hóa, phải theo những hoàng tước khác cùng nhau vào Dưỡng Tâm Điện cùng phụ hoàng thẩm duyệt tấu chương.

Đèn cung đình chiếu sáng, đem chính điện rộng lớn soi sáng như ban ngày.

Phía sau long án hướng chính bắc, bên trên trẻo một tấm hoành phi nền đen chữ vàng, đề bốn chữ lớn “Công chính nhân hòa”.

Giá sách hợp quy tắc hai bên long ỷ, góc chính đông, đặt ba hương lô bát giác, hương khí thấm nhập lòng người lượn lờ phiêu tán.

Góc phía Nam, chỉnh tề đặt thư án của các hoàng tước, vốn dĩ có hai thư án, mỗi đầu là đại hoàng tử, nhị hoàng nữ, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử.

Hôm nay lại đặc biệt thêm cho riêng Cửu Điện Hạ một thư án gỗ lê mới tinh.

So với một đống tấu chương xếp như núi trên thư án, trước mặt  Cửu Điện Hạ đặt rất ít tấu chương còn chưa đến mười quyển, hơn nữa đều là một chút tấu chương thỉnh an, nội dung so với cố sự Vưu Quý Phi đọc trước khi ngủ còn có tính thôi miên hơn.

Vì vậy sau khi Cửu Điện Hạ xem xong ba quyển, liền gật gù, không phụ sự mong đợi của mọi người vùi vào trong tấu chương mà ngủ.

Thất hoàng tử ở bên cạnh ngồi gần nàng nhất, cũng là người đầu tiên phát hiện lão Cửu “tử trận”.

Vì vậy hắn âm thầm giương mắt liếc nhìn phụ hoàng đang ngồi ngay ngắn sau long án, kinh hồn táng đảm lặng lẽ kéo giấy Tuyên Thành trong tay cuộn tròn lại, tạo thành một ống dài, cố sức đập vào cửu hoàng muội không chịu thua kém bên cạnh.

Cửu Điện Hạ kiên trì tiếp tục thổi bong bóng nước bọt.

Ống giấy trong tay thất hoàng tử bắt đầu càng đổi càng lớn, rốt cục, cử động của hắn kinh động ngũ hoàng tử ngồi đối diện.

Ngũ hoàng từ trong tấu chương tử ngẩng đầu lên, mê mang nhìn về phía đối diện.

Cửu Điện Hạ thổi bong bóng đang thổi đến khoái hoạt.

Ngũ hoàng tử: “…..”

Sau khi phát hiện “tình huống nguy cấp”, ngũ hoàng tử cũng âm thầm nhìn Kỳ Hữu Đế sau long án, nhìn thấy phụ hoàng chưa phát hiện, hắn mới yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía cửu hoàng muội —

Cách hai trượng xa, ngũ hoàng tử bắt đầu “phù phù” ra sức thổi khí vào Cửu Điện Hạ!

Dưới sự nỗ lực của hai vị hoàng tử trẻ tuổi, Cửu Điện Hạ….vẫn không hề phản ứng.

Nhưng vào lúc này, Kỳ Hữu Đế nhíu mày nhìn tấu chương trong tay, hít sâu một hơi, phân phó nội thị: “Mang một chút trà bánh lên.”

Nội thị lập tức lĩnh mệnh đi truyền chỉ.

Nghe nói hai chữ “trà bánh”, thân thể Cửu Điện Hạ rốt cục run lên, ngốc nghếch ngẩng mặt mờ mịt nhìn xung quanh.

Hai vị hoàng tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đợi cho cung nữ bưng trà bánh lên, nhất nhất đặt trên thư án của các vị hoàng tước, Kỳ Hữu Đế cầm tấu chương trong tay đưa cho nội thị, trầm giọng nói: “Đọc.”

Đại hoàng tử cùng Giang Hàm nghe vậy lập tức dựt dậy tinh thần, có lẽ phụ hoàng lại gặp vấn đề khó giải quyết, đây đúng là thời cơ để hai người bọn họ biểu hiện.

Nhưng đến lúc nội thị đọc xong tấu chương, lại không một ai dám lên tiếng trước.

Đây là tấu chương của bộ binh thượng thư Trần Đình, nội dung là vạch trần tướng lĩnh  Tạ Nghiêm Phi đóng ở phía nam giả vờ kháng địch, kì thực là cùng giặc Oa cấu kết, lừa gạt ba năm quân hưởng của triều đình, kéo dài thời hạn lĩnh binh, thậm chí cùng giặc Oa liên hợp áp bách dân chúng biên cương và những tội danh khác.

Cả tấu chương lưu loát mấy nghìn chữ, viết đến lòng đầy căm phẫn, chính khí xúc động, còn kèm theo chứng cứ cùng khẩu cung của dân chúng từ các nơi thu thập được.

Một tướng lĩnh tội ác tày trời như vậy, vốn nên lập tức bỏ cũ thay mới, áp vào kinh thành luận tội xử tử.

Nhưng mà, sau khi nghe xong tấu chương, hai vị hoàng tước lớn tuổi cũng không lên tiếng, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử thường ngày cũng không dám tham dự nghị sự, lúc này mặc dù không biết lý do phụ hoàng cho đọc một tấu chương như vậy, nhưng cũng như trước rụt đầu làm như vô hình.

Trong đôi mắt phượng của Giang Hàm tràn đầy phẫn hận.

Tạ Nghiêm Phi này! Từ lâu đã có thấy rõ hành vi phạm tội của hắn, nhưng mỗi lần có tấu chương cáo trạng hắn, cuối cùng đều như đá chìm đáy biển, kích khởi không dậy nổi một gợn sóng.

Nguyên nhân rất đơn giản: Tạ Nghiêm Phi là huynh trưởng của đương kim hoàng hậu.

Kỳ Hữu Đế cùng Tạ hoàng hậu nhiều năm qua ân ái, xuất thân của Hoàng Hậu không quan trọng đến nay chỉ sinh ra một vị lục hoàng tử là Thạc Quân, thống lĩnh hậu cung vẫn luôn thiếu một chút khí thế.

Vì vậy Kỳ Hữu Đế cố ý muốn nâng chức quan của phụ thân và huynh trưởng của nàng, thế nhưng lão phụ của nàng không chịu thua kém ngay cả một tiến sĩ cũng thi không đậu, chỉ có thể dựa vào huynh trưởng Tạ Nghiêm Phi có chút tài lĩnh binh.

Nhưng mà, người này lại ỷ vào muội muội quý vì Hoàng Hậu, thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh thu nhận hối lộ, ba năm trước đây bị Kỳ Hữu Đế phái đi biên cương chống giặc, nhưng vẫn như trước chết cũng không hối cải, phạm phải tội lớn!

Theo Giang Hàm, người này cho dù lăng trì cũng không đủ giải hết mối hận trong lòng dân!

Nhưng một khi những lời này từ trong miệng nàng nói ra, như vậy từ nay về sau Hoàng Hậu sẽ xem nàng như kẻ thù.

Trước đây có mấy tiểu quan viên thượng tấu vạch trần Tạ Nghiêm Phi , đã lần lượt bị dời đi kinh thành, dần dần không còn tin tức, sinh tử khó nói.

Hôm nay, bộ binh thượng thư Trần Đình vạch trần tội danh của Tạ Nghiêm Phi, có thể nói là kéo quan tài đánh cược một ván.

Theo lý thuyết, có vị quan to tam phẩm này xung phong, Giang Hàm thực sự không cần phải liên lụy tiền đồ của bản thân, đối địch với Hoàng Hậu.

Nhưng mà, Kỳ Hữu Đế hôm nay thái độ do dự, hiển nhiên vẫn còn niệm tình nghĩa cùng Hoàng Hậu, không đành lòng hạ chỉ.

Tạ Nghiêm Phi một khi định tội, không tránh khỏi sẽ liên lụy nhiều người, cho dù Kỳ Hữu Đế có thể bảo trụ Hoàng Hậu, cũng nhất định phải chính miệng hạ chỉ xử quyết người nhà của thê tử, khó tránh khỏi tình cảm phu thê sinh ra khoảng cách.

Kỳ Hữu Đế lúc này nhắm hai mắt, tay phải sờ lấy cổ tay trái, đó là một chuỗi phật châu Hoàng Hậu tự tay xiên, trong lòng rất mâu thuẫn.

Đại hoàng tử thấy thế cúi đầu liếc mắt nhìn, thầm nghĩ: Thảo nào dân chúng đều nói Giang gia ta quá trọng tình cảm, tính tình của phụ hoàng thật sự là quá mềm yếu rồi. Thường có người nói, tính cách của đại hoàng tử cực kỳ giống với Kỳ Hữu Đế lúc còn trẻ, nhưng bản thân đại hoàng tử cũng không cho rằng như vậy, bình tĩnh mà xem xét, nếu là nữ nhân hắn yêu nhất, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, hắn sẽ tiếp tục mặc kệ sao? Đại hoàng tử âm thầm khẽ cười một tiếng, hắn tự nhận không ai có thể khiến hắn dung túng như vậy, cho dù là Cố Nhiêu cũng không được.

Nhìn thấy hai vị hoàng tước chậm chạp không mở miệng, Kỳ Hữu Đế mở mắt,  giọng nói trầm thấp mở miệng: “Các ngươi cho rằng, phải xử trí như thế nào?”

Giang Hàm cân nhắc : Phụ hoàng đây là không muốn bản thân tự ra quyết định, muốn tìm người đến gánh vác oán hận của Hoàng Hậu?

Trầm mặc hồi lâu, Giang Hàm chậm rãi hít sâu một hơi, liền ôm quyền lớn tiếng đáp: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng phải lập tức bỏ cũ thay mới triệu hồi Tạ tướng quân, áp giải quay về kinh, giao cho Đô Sát viện cùng Hình Bộ xử lý!”

Trên trán Kỳ Hữu Đế khẽ hiện ra nến nhăn, dáng vẻ tuyệt vọng mệt mỏi rã rời.

Đại hoàng tử nhìn vào trong mắt, lại liếc mắt nhìn Giang Hàm, khinh thường mỉm cười đứng dậy hồi bẩm: “Nhi thần không đồng ý! Phụ hoàng, Tạ tướng quân xa xôi vạn dặm,  không từ lao khổ vì nước tận trung, không tránh khỏi gặp phải một số tiểu tướng lĩnh không phục, trong lòng sinh ghen ghét, ác ý phỉ báng, cố ý bịa ra những tội danh này giá họa cho hắn, đây cũng không phải không có khả năng. Việc này không bằng giao cho tuần phủ khâm sai tự mình tra xét, rồi mới quyết định để tránh hàm oan trung lương!”

Ánh mắt Kỳ Hữu Đế sáng lên, tràn đầy chờ mong nhìn về phía đại hoàng tử, hỏi: “Vậy nên để ai đi điều tra đây?”

Ngực Giang Hàm nhất thời cứng lại.

Nếu lại để người mật báo cho Tạ Nghiêm Phi, đó là lại muốn cho hắn cơ hội thoát tội, để hạng người vô sỉ này sống lâu một ngày, bách tính sẽ chịu khổ thêm một ngày.

Một khi khâm sai trở về, cùng hắn thông đồng, rửa sạch tội danh của Tạ Nghiêm Phi, như vậy bộ binh thượng thư Trần Đình liều chết dâng tấu chương tất nhiên sẽ bị giáng tội hãm hại, thế gian này lại mất đi một quan viên thanh liêm vì dân thỉnh mệnh!

Nghĩ đến đây, Giang Hàm đã bất chấp lợi ích bản thân, nghiêm nghị đứng dậy, khom người cắt lời, cất cao giọng nói: “Phụ hoàng tam tư! Nhân chứng vật chứng của Trần đại nhân toàn bộ đã đưa đến Hình Bộ, về phần tội danh của Tạ tướng quân, đã do Đô Sát Viện cùng nhau chứng thực! Nếu như lúc này điều tra lại, không tránh khỏi đả thảo kinh xà, khiến tội nhân chạy thoát, khiến quan viên các quan viên uổng công một chuyến!”

Kỳ Hữu Đế nghe vậy sắc mặt trầm xuống, đại hoàng tử ở bên cạnh vội vàng phản bác: “Nhị hoàng muội lời này sai rồi! Nhi thần cảm thấy, Đô Sát Viện, Binh Bộ cùng Hình Bộ, lần này liên hợp lại tốc độ nhanh như vậy mà đã định tội Tạ tướng quân, càng khiến người ta nghi ngờ, nên cẩn thận điều tra xem có tiểu nhân giở trò hay không!”

Giang Hàm xiết chặt nắm tay, mắt phượng kinh sợ quét về phía đại hoàng tử, vừa muốn mở miệng bác bỏ, lại nghe Kỳ Hữu Đế kiên quyết nói: “Thần nhi nói có đạo lý, trẫm cũng lo lắng trong đó có trá, không thể vọng đoán, Hàm Nhi a…. Ngươi….”

Kỳ Hữu Đế dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Giang Hàm, cũng chỉ tay vào nàng, lắc đầu không nói.

Giang Hàm mắt phượng vô thần, nhìn vẻ thất vọng của phụ hoàng, trong nháy mắt cảm giác linh hồn của chính mình đều bị rút đi.

Là nàng sai rồi sao?

Phát huy chính nghĩa, vì dân lĩnh mệnh, lại nhận được ánh mắt thất vọng của phụ hoàng sao?

Giang Hàm bối rối quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử đối diện, chỉ thấy hắn mang cái bụng mập mạp, cười đến vẻ mặt hiền lành làm tư thế mời với nàng, lại cung kính ngồi trở lại trên ghế, dáng vẻ nghiễm nhiên của người thắng trận.

Giang Hàm lảo đảo ngồi trở lại, trước mắt bóng người nhoáng lên, bên tai chợt nghe lão ngũ cấp thiết nhỏ giọng nói: “A Cửu! Đừng chạy loạn! Mau ngồi xuống đi.”

Giang Hàm lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa quay đầu nhìn, Cửu Điện Hạ đã nhất phái thản nhiên đứng bên cạnh nàng, làm như không có việc gì đưa tay lấy long nhãn đã lột sẵn trong đĩa của nàng mà ăn.

Giang Hàm chậm rãi đưa tay sờ đầu Cửu Điện Hạ, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, đôi môi mỏng không một tia huyết sắc.

Nàng quay đầu bưng đĩa long nhãn, đưa cho Cửu Điện Hạ, chán nản nói: “Điểm tâm của A Cửu ăn xong rồi? Đĩa này ngươi cũng cầm đi, mau quay về chỗ của mình đi, ngoan.”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!