Một phen nói chuyện với nhau, hai người cực kỳ hợp ý, vì Diệp Thị nhỏ hơn mấy tháng tuổi so với Cố Sanh, hai người liền xưng hô tỷ muội.
Diệp Thị chân thành thẳng thắn, đối với cổ nhạc cũng rất dốc lòng, , đều lưu lại ấn tượng rất sâu cho Cố Sanh.
Đại khái bởi vì kính phục tài nghệ tỳ bà của Cố Sanh, lúc Diệp Thị nói chuyện với nàng mặc dù thân thể bởi vì làm lụng vất vả cùng chịu đói mà nhiễm bệnh cũng toát ra phấn khởi khó có được.
Cố Sanh vài lần muốn dẫn dắt đề tài đến tình hình trong nhà của nàng, nhưng đều bị Diệp Thị xảo diệu tránh được.
Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không tố khổ, đại khái là tận lực che dấu cảnh cơ hàn của bản thân, muốn ở trước mặt Cố Sanh làm một đồng bạn có chung sở thích mà nói chuyện với nhau.
Điều này khiến Cố Sanh không thể nào làm được gì.
Thi đấu rất nhanh đến kết thúc, giống như nàng nghĩ, nàng cùng Diệp Thị lần lượt xếp thứ nhất và thứ hai.
Diệp Thị hiển nhiên là tương đối thoả mãn, hai tay đều đang run nhè nhẹ, lệ quang trong mắt khẽ dâng lên.
Lúc sắp tan cuộc, Cố Sanh còn nhiều lời chưa kịp nói nhưng nàng không có nhiều thời gian để chậm trễ.
Chiếu theo quỹ đạo vốn có, nàng hẳn là phải trở lại Tần Phương Uyển để chờ đợi, đợi sáng sớm ngày mai tưởng thưởng cùng gia phong.
Trước đó, thiếp thân thị nữ của Giang Hàm đại khái sau hai chung sẽ đăng môn truyền đạt thiếp mời, Cố Sanh phải mau chóng quay về khách phòng.
Nhưng Cố Sanh có chút lo lắng nhìn Diệp Thị, nhất thời lại không đành lòng bỏ mặc nàng không để ý.
Diệp Thị phát hiện Cố Sanh nhìn bản thân, vội vàng đến chúc nàng đoạt được quế quan, đã thấy mi tâm Cố Sanh không giãn ra, lúc này mới nghi hoặc nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ cớ gì lại lo âu như vậy?”
Cố Sanh không hề do dự, đến gần nói: “Kiều Nhi, đến khách phòng của ta nói chuyện một chút được không?”
Diệp Thị nghe vậy không khỏi thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp ứng, theo Cố Sanh một mạch mà đi.
Trở lại khách phòng, Cố Sanh căn dặn tỳ nữ trong phủ lui ra, chốt cửa lại, gọn gàng dứt khoát nói với Diệp Thị: “Kiều Nhi, ta hôm nay ở đại lâu chuẩn bị thi đấu, cùng ngươi vừa gặp đã quen, hôm nay thấy ngươi thân thể ốm yếu, thật không đành lòng cho nên muốn đem ngân lượng ngày mai chia một nửa cho ngươi. Giang Nam cách kinh thành ngàn dặm, đường xá xa xôi, coi như một phần lộ phí tỷ tỷ cho ngươi.”
Diệp Thị bị sự khẩn thiết bất ngờ của Cố Sanh làm sợ đến giật mình ngây ngốc, đôi mắt vô thần ngân dại nhìn chăm chú vào Cố Sanh, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Không bao lâu, Diệp Thị suy nghĩ đến câu “vừa gặp đã quen” của Cố Sanh, còn có Cố Sanh chủ động ngồi vào bên cạnh nàng….
Lúc Diệp Thị ở quê nhà, chợt nghe đồn đãi những quý tộc quần áo lụa là này rất nhiều người đều có “long dương chi phích”, sở thích nam nữ ăn thông, lẽ nào… Lẽ nào Cố Sanh đối với nàng là nhất kiến chung tình?
Diệp Thị đỏ mặt.
Cố Sanh cũng không biết tâm tư của Diệp Thị đã nghiêng đi nơi nào, nhíu mày tiến lên kéo tay Diệp Thị, vội vã nói: “Tỷ tỷ tuyệt không có ý xem thường ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể chân thành tương đãi, có gì khó khăn đều nói cùng ta.”
Diệp Thị mặt đỏ đến mang tai, lại xấu hổ rút tay về, liền cúi đầu gắt gao cắn môi, không dám giương mắt đi xem Cố Sanh.
Cố Sanh cho rằng nàng đang do dự liền mời nàng ngồi xuống cạnh bàn trà.
Hai người trầm mặc giây lát, Cố Sanh chợt thấy Diệp Thị thu đủ dũng khí ngẩng đầu, kích động đến viền mắt phiếm hồng, đôi môi mấp máy, run giọng mở miệng nói: “Phong thái của tỷ tỷ hôm nay cũng khiến tiểu muội xem đến quên thế tục. Chỉ là Kiều Nhi sinh ra tầm thường, gia cảnh thảm đạm, phụ thân cùng huynh trưởng si mê đánh bạc, nợ nần chồng chất, Kiều Nhi tự thân khó bảo toàn, vô phúc thừa thụ phần tâm ý này của tỷ tỷ, tỷ tỷ nên tìm một nhân gia môn đương hộ đối mới phải!”
Cố Sanh nghe nàng một mạch nói ra tình huống trong nhà, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói kế tiếp…. Thế nào nghe cổ quái như vậy đây?
Cái gì tìm nhân gia môn đương hộ đối? Vì sao đột nhiên nói tới thành gia lập thất? Đây không phải đang đàm luận làm sao cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng sao?
Cố Sanh không hiểu ra sao chăm chú nhìn Diệp Thị sắc mặt nghẹn đến đỏ tím, tinh tế suy nghĩ, đột nhiên xích một tiếng bật cười, lập tức chống bàn trà ngửa đầu cười ha ha.
Cười không ngừng đến đau bụng, Cố Sanh mới gian nan xoa nước mắt nơi khóe mắt, bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đối diện.
Trong lòng nói ngươi cũng nghĩ quá lệch lạc, Cố Sanh nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của tử tước phủ, nếu thực sự là muốn “đặt sính lễ” cầu thần, làm sao có thể keo kiệt như vậy?
Nào có chuyện một trăm lượng bạc đã nghĩ lấy được một lão bà?
Thực sự là… Cố Sanh suy nghĩ, liền vừa cười vừa ngồi phịch ở trên ghế.
Diệp Thị mờ mịt nhìn Cố Sanh cười đủ nửa nén hương, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa, hai người mới đứng dậy.
Nhất định là thiếp mời của Giang Hàm đến!
Cố Sanh hỉ không thể át, chỉnh lý búi tóc một chút trầm giọng nói: “Vào đi!”
Cố Sanh tùy ý cùng người hàn huyên hai câu, lần đầu tiên ban thưởng một xâu tiền đồng, mới tiễn chân thị nữ.
Diệp Thị vốn định lảng tránh, nhưng Cố Sanh lại ấn nàng lại, liền nghe xong mới biết Cố Sanh đã được hoàng tước trong cung mời, không khỏi kinh hỉ thay nàng.
Cố Sanh nhìn thiếp mời, liền tiện tay đặt trên bàn, nội dung nàng không nhìn cũng đã nhớ kỹ.
Nhưng lúc quay đầu, chỉ thấy Diệp Thị ánh mắt chúc phúc “đây mới là người thích hợp với thân phận của ngươi”, Cố Sanh không khỏi bật cười lần nữa.
Không bao lâu Cố Sanh vội vàng định thần giải thích bản thân không có ý đó, cũng cho thấy bản thân sớm đã có người trong lòng, khiến Diệp Thị thả lỏng.
Diệp Thị biết được bản thân “tự mình đa tình”, khuôn mặt càng đỏ bừng.
Cố Sanh nhìn thấy thiếp mời của Giang Hàm đã đưa đến, tâm tình cũng an ổn, lại thấy thân thể gầy yếu của Diệp Thị, trong lòng nhịn không được đau lòng, liền đứng dậy đem thiếp mời cất đi, dự định dẫn Diệp Thị đến tửu quán ăn một bữa ngon.
Hai người cũng không mang tùy tùng, liền cùng nhau ra khỏi Tần Phương Uyển, rẽ vào một con phố náo nhiệt.
Hai bên con phố, cửa hiệu san sát, hai bên đều chật ních tiểu thương, hướng người đi đường cất tiếng chào mời.
Đang giờ Thân ba khắc, ngày ngã về tây, nhưng ánh nắng vẫn chói mắt như cũ.
Cố Sanh một tay dùng quạt tròn che trên trán, một tay kéo Diệp Thị rất sợ cùng nàng chen chút trong đám người rồi sẽ lạc nhau.
Da thịt trên cổ tay ma sát với ống tay áo của Diệp Thị, dần dần khiến nàng cảm nhận được từng đợt đau đớn, Cố Sanh không khỏi lại đem ánh mắt dời đến trên y phục thô chế của Diệp Thị.
Cố Sanh thở dài một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa có một cửa hiệu bán vải, lúc này nàng khoát cánh tay Diệp Thị, bước nhanh đi vào trong cửa hiệu.
Diệp Thị thận trọng, thấy thế liền đoán được Cố Sanh là muốn thay nàng mua y phục mới, vội vàng kéo lấy Cố Sanh, cười nói: “Tỷ tỷ không phải nói muốn đi tửu quán sao? Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, nếu chậm sẽ đến giờ giới nghiêm!”
Cố Sanh oán trách liếc nhìn nàng một cái, bĩu môi: “Lúc này mới là giờ nào? Ngươi lúc này thân mang quan phẩm, đến khi quang vinh quay về quê cũ, lẽ nào sẽ ăn mặc thế này?”
Diệp Thị từ chối nhưng vẫn bị Cố Sanh cương quyết kéo vào cửa hiệu.
Vừa vào cửa hiệu, một nam chưởng quỹ tai to mặt lớn liền nghênh đón, nhìn thấy Cố Sanh toàn thân khí phái quý tộc, phía sau lại không mang theo tùy tùng, chưởng quỹ liền mừng rỡ vui vẻ ra mặt.
Nghĩ đến vị tiểu thư nhà giàu này sẽ không biết giá cả.
Cố Sanh cũng không nghe lão bản nói khoác, trực tiếp đi vào trong cửa hiệu, chuyên chọn loại vải tốt nhất trong cửa hiệu khoa tay múa chân thử trên người Diệp Kiều.
Nàng thế nào có thể không hiểu chứ? Trong cửa hiệu này mỗi một kiện y phục, nhìn vải vóc kiểu dáng cùng thủ công, nàng có thể báo ra giá thành.
Liếc mắt nhìn qua, kiện y phục đáng giá nhất trong cửa hiệu cũng không đến ba mươi lượng, bỏ thêm hai lượng cũng coi như đáng để mua một bộ, Cố Sanh liền bắt đầu chọn y phục, gọi Diệp Thị thử mấy bộ.
Chỉ là tiểu cô nương này thân thể quá mức gầy yếu, y phục may sẵn căn bản tìm không ra bộ phù hợp.
Diệp Thị vốn là không dự định dùng số tiền này, nhìn thấy vẻ mặt Cố Sanh bất mãn, liền vui cười mặc lại y phục của mình, muốn kéo nàng đi ra ngoài.
Cố Sanh suy nghĩ một chút, cũng không thể tay không mà về, liền xoay người tỉ mỉ chọn một cây vải màu trần bì, nói: “Nếu không vừa người, ta mua vải về tự may đi, trong phủ của ta có lão ma ma chuyên may vá, nhất định có thể nhanh chóng may xong một bộ trước khi ngươi đi.”
Diệp Thị vừa muốn khước từ, chợt nghe Cố Sanh nhấc đầu hỏi: “Lão bản, khúc vải này giá thế nào?”
“Ôi chao yêu! Cô nương thật là tinh mắt! Cắt đoạn Đây là trong tiệm….”
Lão bản vừa muốn nói khoác Cố Sanh liền cắt đứt: “Ngài trực tiếp ra giá, chúng ta cần tranh thủ thời gian.”
Chưởng quỹ kích động liếm liếm môi, cười híp mắt dựng thẳng tay trái, đưa lên năm ngón tay nói: “Chỉ cần năm mươi lượng.”
Cố Sanh đã biết lão bản này sẽ hét giá cao, lại không nghĩ rằng hắn hét đến mức này, nhịn không được cười nhạo nói: “Chưởng quỹ, ta cũng không phải lần đầu tiên mua vải, nên là giá gì trong lòng điều biết rõ, ta cũng không muốn tốn nhiều lời, hai mươi lăm lượng, gói lại cho bọn ta.”
Trong lòng Chưởng quỹ thầm than một tiếng, không nghĩ tới tiểu nha đầu này dĩ nhiên biết giá, còn cố ý thêm mấy lượng bạc, có lẽ là không muốn dây dưa quá nhiều.
Nhìn thấy Cố Sanh đang vội, chưởng quỹ nghiêm mặt, cố ý chu toàn: “Ta đây là nói giá thật, buôn bán nhỏ không thể chịu nổi cô nương trả giá như vậy.”
Cố Sanh lại nhíu mày, cúi đầu cẩn thận sờ chất vải, thẳng thắn kéo Diệp Thị đi ra ngoài, cười nói: “Vậy quên đi.”
Nếu mua không được được y phục, vải vóc chưa hẳn là không mua được trên phố.
Cố Sanh làm thư đồng nhiều năm như vậy, tiểu kim khố trong nhà những thứ khác không nhiều lắm, nhưng tơ lụa cống phẩm hoàng cung ban cho xếp thành núi nhỏ.
Mỗi khúc phải có giá trị gần trăm lượng, đưa cho Diệp Kiều cũng xem như hết phần tâm ý, tội gì ở chỗ này vì một khúc vải thấp kém cò kè mặc cả?
Diệp Thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mới vừa đi tới cửa chợt nghe lão bản phía sau một tiếng trung khí mười phần, rống giận: “Đứng lại!”
Cố Sanh dừng lại, quay đầu lại lạnh lùng nói: “Còn có chuyện gì?”
Chưởng quỹ này còn muốn cường mua cường bán phải không? Con phố này cách nha môn cũng không xa.
Lão bản vác cái bụng mập mạp, ôm lấy khúc vải màu trần bì nàng vừa xem, tức giận đến hồng hộc đuổi theo ra, trách mắng: “Vải này bị ngươi sờ ô uế! Nói không mua liền không mua! Các ngươi người khi dễ người khác như các ngươi sao? Còn có vương pháp sao? Cũng đừng dài dòng nữa, ba mươi lượng, xem như tiện nghi cho ngươi.”
Cố Sanh cười lạnh một tiếng: “Hiện tại ngươi tặng ta, ta cũng không cần.” Quay đầu kéo cánh tay Diệp Kiều nói: “Đi!”
Vẫn chưa rời khỏi vài bước, vạt áo sau bỗng bị người kéo mạnh, Cố Sanh giãy dụa xoay ngoài, nhìn thấy bàn tay béo mập của nam nhân kia , đang kéo lấy y phục của nàng.
“Ngươi thật to gan!” Cố Sanh khó có thể tin được, nộ xích.
Xung quanh lập tức tụ tập một đám dân chúng vây xem.
Diệp Kiều ở bên cạnh nộ không thể át tiến lên kéo lấy cổ tay nam nhân kia, giống như con mèo nhỏ gầy yếu xù lông, sắc nhọn quát: “Ngươi buông tay!”
Lại hướng những người vây xem hô lên: “Các vị xin hãy giúp đỡ, quan phủ ngay ở phía trước, làm phiền người hảo tâm báo quan giúp ta!”
Nam nhân kia trương đôi môi dày nhe răng cười vài tiếng, nói: “Nha môn có người của ta, ngươi muốn báo quan đến giúp đỡ?”!” Nói xong liền hướng trong cửa hiệu gọi người làm, nói: “Trần Nhị! Đi gọi Lý đầu mục đến xem, tiểu thư khuê các này làm hỏng vải của ta còn không chịu đền tiền!”
Trong lòng Cố Sanh âm thầm phẫn nộ, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, nàng quay đầu nổi giận quát một tiếng: “Ba mươi lượng thì va mươi lượng, ngươi buông tay cho ta!”
Chưởng quỹ kia lúc này mới xích một tiếng bật cười, cảm thấy mỹ mãn buông lỏng tay ra, ôm lấy khúc vải, cố ý đập vào người Cố Sanh.
Diệp Kiều vội vàng chắn trước mặt Cố Sanh, gắt gao nhắm mắt lại —
Cảm giác đau đớn trong dự liệu lại không truyền đến.
Diệp Kiều mở mắt, chỉ thấy thân ảnh mặc trường sam màu hạnh hoàng chợt lóe trước mắt, khúc vải đột nhiên dừng lại, bị một bàn tay thon dài bắt được, nhấc lên trên.
Trong nháy mắt, vải vóc màu trần bì che phủ đỉnh đầu của nàng và Cố Sanh.
Lúc thân ảnh hạnh hoàng kia đưa tay nâng khúc vải qua đầu, lộ ra mặt cười tuyệt sắc, bất ngờ ánh vào trong mắt Diệp Kiều.
Ánh dương quang xuyên qua vải vóc mỏng manh, chiếu đến đôi mắt thiển sắc nhiễm phải ánh nắng chiều phát ra ấm ấp nhợt nhạt.
Đôi mắt hoa đào hiện vẻ nghịch ngợm, mang theo tiếu ý nhiền đến, trong chuyên chú lộ ra mị hoặc bức nhân, ngũ quan đường nét tinh xảo đến làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Kiều lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là nhất kiến thấy kinh hồng, thế gian sao lại có người có tư sắc như vậy?
Người đó nhếch lên khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, nhanh như thiểm điện mà đến gần, giống như một giấc mộng, rồi lại lách qua Diệp Kiều, hai tay khẽ nhấc dùng vải vóc màu trần bì trong tay bao lấy Cố Sanh phía sau nàng.
Diệp Kiều càng kinh ngạc đến ngây người không kịp lấy lại tinh thần.
Cố Sanh ô ô kêu loạn đem đầu giãy dụa ra khỏi đoạn vải, cả người đã bị người kia dùng vải quấn thành một đoàn, nàng giương mắt nhìn lên, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
An toàn rồi.
Cố Sanh nâng tay muốn cởi bỏ vải vóc quấn trên người, bũi môi với người kia: “Điện….” Nghĩ đến nơi này nhiều người hỗn tạp, lại dừng một chút, nói: “Ngài thế nào sẽ đến nơi này? Mau thả vi thần ra, không được bướng bỉnh!”