Cố Sanh hoảng hốt không chọn đường, vừa tiến vào trong cửa hiệu, mang theo cái bụng trốn vào trong góc.
Dưới ánh mắt mờ mịt của chưởng quỹ, nàng ôm đầu né tránh gần nửa chung trà thời gian, mới nhẹ giọng mở miệng hỏi cận vệ: “Người đi rồi sao? Đi rồi sao?”
Đi rồi thì mới là lạ!
Thôn nhỏ đều là những bách tính bình thường, nồng đậm tin tức tố của Tước Quý ở chỗ này đúng là hạc giữa bầy gà, có vẻ đột ngột không gì sánh được, một tia cũng không hề biến mất.
Cận vệ rút đao che ở trước mặt vương phi, cảnh giác nhìn ngoài cửa trầm giọng trả lời: “Người đó hẳn là vẫn canh giữ ở ngoài cửa.”
Cố Sanh: “….”
Muốn mạng người sao! Muốn đánh muốn giết thì làm cho thống khoái a! không cần dọa người như vậy !
Không được bao lâu, chân Cố Sanh cũng đã ngồi xổm đến tê rần, lo lắng bản thân ngồi ở góc tường sẽ đè ép bụng mình, nên nàng thẳng thắn bình nứt không sợ ngã, đứng lên, được Thạch Lựu đỡ lấy đi đến trước quầy tình tiền, sau đó hùng hổ nói với chưởng quỹ đang sợ hãi đến bất động: “Ngài nơi này có loại vải nào dày một chút không?”
Cận vệ: “….”
Đây đã là lúc nào rồi? Đối đầu kẻ địch mạnh, một khi vương phi đi dạo thị tập thì thực sự là rất không muốn sống!
Chưởng quỹ run rẩy hai tay, lấy ra vài khúc vải tốt nhất trong cửa hiệu, Cố Sanh chọn cũng không chọn mà phân phó hắn gói lại toàn bộ, đặt một thỏi bạc lên bàn, tiếp nhận túi vải, tự mình cầm che trên tiểu phúc, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
Cận vệ dẫn đầu lao ra cửa, huy trường đao múa những chiêu thức đẹp mắt, khí thế nhược hồng, nhưng xung quanh mờ mịt lại không nhìn thấy bóng người.
“…..” Cố Sanh hồ nghi theo sau hắn bước ra cửa, quả nhiên không thấy ai.
Nhưng cổ tin tức tố nồng đậm này không phải là giả, nàng cũng có thể cảm thụ được lại tìm không ra người, nàng hoang mang liếc nhìn cận vệ, ba người nhắm mắt đưa chân đi qua ngõ hẻm.
Cổ khí tức kia vẫn như bóng với hình, Lại thủy chung không chịu hiện thân.
Cố Sanh nghĩ không ra người đó rốt cục có ý đồ gì, nếu như muốn bí mật theo dõi vì sao lại không ẩn dấu khí tức? Minh mục trương đảm theo dõi như vậy nhưng rồi lại cũng không muốn hiện thân, là muốn tươi sống hù chết nàng sao?
Trong lúc khẩn trương suy nghĩ, Cố Sanh cúi đầu che bụng, Thạch Lựu cùng cận vệ vốn đi ở bên cạnh lui xuống nàng cũng không phát hiện, đi được một đoạn đường mới lấy lại tinh thần, mơ hồ cảm giác thân ảnh bên cạnh dường như cao hơn Thạch Lựu rất nhiều….
Không đợi Cố Sanh nghiêng đầu nhìn, người bên cạnh đã chậm rãi vươn tay ôn nhu thay Cố Sanh cầm lấy túi vải che trên tiểu phúc, hiển nhiên là không quá tán thành việc nàng xem thai nhi trong bụng như cái bàn mà sử dụng.
Cố Sanh cảm thấy túi vải trên bụng sắp bị người đoạt đi, bản năng bắt lấy vừa muốn ngẩng đầu, giọng nói quen thuộc đã từ đỉnh đầu truyền đến: “A Sanh.”
Cố Sanh vừa nghe giọng nói này, trong lòng chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu, viền mắt thoáng chốc đã đỏ bừng.
Đôi mắt hoa đào kia đang híp lại quan sát nàng, giọng nói trêu tức lại mang theo một tia mới lạ: “Hài tử còn nhỏ, hành lý này để ta cầm thay hắn đi?”
Cố Sanh ngây người chốc lát, viền mắt đỏ bừng, nâng tay che miệng lại, tiếng khóc nghẹn ngào lọt ra từ kẽ tay: “….. Sao ngài lại tới đây?”
Phía sau cách đó không xa Thạch Lựu cùng cận vệ đang lòng tràn đầy kích động nhìn hai người, phát hiện Cửu Điện Hạ tựa hồ có vẻ dị thường co quắp ngượng ngùng, sau khi tiếp nhận túi vải trên bụng Cố Sanh thì chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ, mở to mắt nhìn vương phi nghẹn ngào nức nở, cũng không biết tiến lên an ủi dỗ dành.
Rốt cục biết cổ kịch liệt tin tức tố kia là thế nào rồi – đại khái là bởi vì lần đầu nhìn thấy dáng vẻ vương phi mang cái bụng lớn, Cửu Điện Hạ tâm tình quá mức khẩn trương, cho nên trốn từ một nơi bí mật gần đó xấu hổ không dám lộ diện.
Một đường theo sau, tâm tư hòa hoãn một chút mới đỏ mặt tiến lên vẫy lui hai người, một mình bồi Cố Sanh đi một đoạn, rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng gọi nàng.
Hai người cách nhau “một cái bụng”, Cố Sanh rơi nước mắt, tiểu nhân tra càng có vẻ hoảng trương, ngay cả dũng khí ôm nàng vào lòng cũng không có.
Cố Sanh càng thương tâm, bĩu môi hung hăng nói với tiểu nhân tra: “Vi thần béo rồi, xấu xí, nên điện hạ né tránh không chịu gặp!”
“Không phải….” Cửu Điện Hạ không dám cúi đầu nhìn đôi mắt của nàng, mặt đỏ đến giống như đã trộm của ai một trăm khối cao điểm.
Cố Sanh đỏ mắt hồ nghi nói: “Điện hạ không phải ghét bỏ vi thần mới ẩn nấp?”
“Dĩ nhiên không….” Nói được một nửa, Giang Trầm Nguyệt khẽ động đuôi lông mày trêu chọc Cố Sanh: ” Ta nghe nói lừa dối phụ nữ có thai sẽ bị trời phạt, ái phi hay là tạm thời đừng hỏi những chuyện này nữa.”
Cố Sanh nhất thời tức giận đến đỉnh đầu bóc khói, giậm chân: “Ngươi giỏi lắm! Đó chính là ghét bỏ đi! Vậy vi thần sẽ không cho điện hạ mất mặt nữa, quay về thôn nhỏ ở cả đời!”
Nàng tức giận hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi!
Tiểu nhân tra một đường vui vẻ theo sau nàng, không biết sống chết ầm ĩ bên tai nàng: “Thôn nhỏ ở đầu đông, nếu như ái phi tiếp tục đi qua phía bắc sẽ đến bờ biển, bơi tới bờ bên kia chính là kinh thành, không phải nói không muốn cho ta mất mặt sao?”
Cố Sanh mù đường lúc này mới phát hiện bản thân đi ngược hướng, tức giận đến suy sụp: “A a a! Bỏ đi a! Ngươi đừng quản ta!”
Xa xa Thạch Lựu không nói gì mà nén lệ, lúc trước không nên để tiểu thư gả cho một phu quân nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như vậy….
Nhìn thấy thư đồng ngốc khôi phục dáng vẻ “khả ái” Ngày xưa, Cửu Điện Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khẩn trương nén trong ngực cũng tan đi hơn một nửa, nàng nâng tay đem túi vải quải lên vai, nhấc chân dài đuổi theo.
Cố Sanh đi như đạp gió muốn thoát khỏi siêu phẩm hùng mẫu thân của hài tử, cổ tay lại bỗng nhiên căng thẳng, chân đi không được nữa, chỉ có thể quay đầu lại phẫn nộ trừng tiểu nhân tra, tàn bạo ồn ào: “Buông tay!”
Lời mới ra miệng, đã thấy Giang Trầm Nguyệt kéo khóe môi, khom lưng một tay đỡ lấy hai chân nàng, bế nàng lên.
Với trọng lượng hiện tại của Cố Sanh mà nói, Thạch Lựu đỡ nàng đi một lúc cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi, tất nhiên là đã lâu không hưởng thụ qua cảm giác chim nhỏ nép vào người.
Cho nên lúc này, hai chân mới vừa treo trên bầu trời tim Cố Sanh giống như con nai nhỏ chạy loạn, bản năng nâng cánh tay ôm cổ tiểu nhân tra, đỏ mặt khước từ: “Buông ~ buông ~”
Khóe môi lại nhịn không được mà khẽ cong, vẫn là bị cổ khí tức trên người tiểu nhân tra chinh phục, một khắc cũng không muốn rời.
Có phải nàng quá dễ dỗ dành rồi hay không?
“Thái y qua mấy ngày nữa sẽ đến, nàng an tâm dưỡng thai, trên đường quá xóc nảy, ta chờ nàng sinh xong rồi cùng hồi kinh.”
Tiểu nhân tra rốt cục thể hiện chút dáng vẻ trách nhiệm, Cố Sanh thở phào nhẹ nhõm, nhăn nhó gật đầu, nghi hoặc nói: “Điện hạ làm thế nào tìm được vi thần? Trong kinh căn bản không ai biết hành tung của vi thần a.”
Tiểu nhân tra nghiêm trang thổi phồng: “Là chân tâm của ta đối với nàng đã chỉ dẫn phương hướng chính xác.”
Cố Sanh cười nhạo nói: “Điện hạ đừng náo loạn! Ngài rốt cục làm thế nào tìm được? Vi thần mới đến nơi này hơn một tháng! Lúc đến ngay cả bản thân vi thần cũng không xác định sẽ đến đâu, ngài làm thế nào tìm đến nhanh như vậy?”
Nàng thật sự là có chút khiếp sợ, vốn tưởng rằng chỉ cần nàng không chủ động lộ diện, thì sẽ không ai có thể tìm được nàng, tốc độ này của Cửu Điện Hạ cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
“Thế nào lại không xác định?” Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt nhìn về phía thư đồng ngốc: “Ra khỏi thuận thiên phủ, thì nàng đã quyết định đến nơi này rồi?”
Cố Sanh nhất thời trợn to đôi mắt: “Điện hạ làm sao biết được?”
Cửu Điện Hạ nhắc nhở nàng: “Bản đồ trong thư phòng của ta nàng đã từng động qua?”
Cố Sanh suy nghĩ một chút, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, trước khi trốn đi vi thần xem qua bản đồ, nhưng vi thần lại không đánh dấu, ngài thế nào biết vi thần muốn đến nơi này?”
Giang Trầm Nguyệt khẽ động khóe môi: “Nàng xem đại địa đồ xong, có phải còn tìm địa đồ của Sơn Đông, Hà Nam, Bột Hải?”
Cố Sanh trợn tròn mắt hạnh: “Ngài làm sao biết….”
“Sau khi nàng xem xong ba tấm địa đồ kia, không chiếu theo nếp gấp có sẵn mà gắp lại đặt về chỗ cũ, trình tự cũng đảo lộn, hiển nhiên là bị người động qua.”
Cố Sanh vẫn không cam lòng: “Cho dù điện hạ đoán được vi thần dự định chọn nơi ẩn thân ở một trong ba chỗ này, vậy cũng không thể khẳng định là Tế Nam?”
” Không dám chắc, nhưng ít nhất có bảy phần khả năng. Nàng hẳn là muốn đến Hà Nam, cho nên đi đường phía đông, nhưng lúc xe ngựa đến đoạn đường xốc nảy ven biển Bột Hải nàng ăn không tiêu nữa, muốn ở gần đây chọn một nơi ẩn thân, trên bản đồ chỉ có thôn trang ở Tế Nam này ba mặt giáp biển.”
Tiểu nhân tra khẽ động khóe môi, khẳng định nhìn nàng: “Nàng cảm thấy được nước biển bao vây, trong lòng sẽ kiên định một chút, đúng không?”
Cố Sanh: “….”
Vì sao hành vi trong tiềm thức của nàng sẽ bị tiểu nhân tra đoán được triệt để như vậy!
Nàng ngơ ngác đối diện đôi thiển đồng kia, có cảm giác sợ hãi vì cả đời sẽ trốn không thoát bàn tay tiểu nhân tra!
Ánh dương quang chiếu lên khuôn mặt tinh xảo trước mắt, hàng mi dài phủ ra một tầng bóng mờ kéo dài đến khóe mắt, dưới sự phụ trợ của sóng mũi cao thẳng đôi thiển đồng càng thêm thâm thúy, trong ánh mắt mờ mờ lộ ra kim quang câu hồn.
Cố Sanh tâm tư xoay chuyển, tâm dưới ánh mắt thâm tình kia tựa như phủ một tầng sương mù, tình đang lúc nồng đậm lại phát hiện ánh mắt tiểu nhân tra khẽ dời xuống, tiện đà hiện ra một tia nghi hoặc.
Cố Sanh theo ánh mắt cúi đầu, phát hiện trước ngực nàng đã thấm ướt một mảnh!
Cửu Điện Hạ buồn bực ngẩng đầu nhìn bầu trời, tựa hồ không có mưa!
Cố Sanh thoáng chốc đỏ mặt, dựng người gắt gao ôm cổ tiểu nhân tra, hoang mang rối loạn nói: “Không được nhìn chỗ đó! Vi thần phải về nhà! Đến lộ khẩu đằng trước đi về phía Nam! Mau lên!”
Giang Trầm Nguyệt vốn dĩ không có kinh nghiệm, tâm tình khẩn trương mới vừa hòa hoãn, nghe Cố Sanh hô như vậy, còn tưởng rằng là sắp sinh rồi, lập tức sợ đến thả người phi nhảy, đạp tường lao về phía thôn trang.
Cận vệ đuổi theo như chó rượt, nhưng vẫn bị bỏ xa một dặm đường, chỉ đành cam chịu trở lại bồi Thạch Lựu cùng nhau đi bộ.
Trong lòng rất không phải tư vị, cũng không biết siêu phẩm hoàng tước nuôi những cận vệ như bọn họ làm gì, lẽ nào chỉ để dùng năng lực nghịch thiên vũ nhục bọn họ, tìm bọn họ thỏa mãn lòng hư vinh sao…