Tây Cương công chúa này cũng thật can đảm, theo trong quân ngũ ngay cả một tiểu binh cũng có thể có huyết thống Tử Tước, sao có thể ngửi không ra khí tức nhất phẩm quân quý của nàng ta?
A Na Nhĩ trà trộn vào đó không nói đến thể lực có thể chống đỡ được hay không, chỉ là khư ô thang cũng phải uống bao nhiêu chén mới có thể bình yên vượt qua hành trình một tháng?
Cố Sanh cẩn thận suy xét mới phát hiện chuyện này một mình A Na Nhĩ căn bản làm không được.
Quân quý thân thể mảnh mai, lại uống hai chén thuốc loại hàn, thể lực tất nhiên giảm mạnh căn bản ứng phó không được đường xá hành quân gian khổ, một khi hành tung bại lộ thân phận của A Na Nhĩ bị phát hiện, khả năng duy nhất chính là bị hoàng thượng trục xuất quay về kinh thành chờ xử trí.
Làm sao có thể gần ba tháng bặt vô âm tín?
Tất nhiên là có người âm thầm giúp đỡ nàng, hơn nữa người này địa vị năng lực nhất định cũng không thấp.
Cố Sanh mang theo tâm tình đa nghi cực kỳ bất ổn trong thời gian mang thai, đầu tiên là hoài nghi đến trên đầu tiểu nhân tra, sau đó lập tức khiến bản thân tức giận đến nổi trận lôi đình!
Cũng may một lúc sau thì tỉnh táo lại hiểu được tám chín phần là ngũ hoàng tử động tay động chân.
Người không thể đỡ nổi A Na Nhĩ thỉnh cầu cũng chỉ có hắn.
Bởi vậy A Na Nhĩ không có cách nào quang minh chính đại dây dưa Giang Trầm Nguyệt, bởi vì nàng ta một khi lộ diện nhất định sẽ bị tiểu nhân tra kéo đến chỗ phụ hoàng tố giác.
Cố Sanh một tay vỗ về tiểu phúc, tựa vào trên nhuyễn tháp gần cửa sổ phía tây, kinh ngạc nhìn liễu xanh nước biếc thấp thoáng ngoài cửa sổ, khó có được lúc tâm tình thư thái.
Nàng một khắc cũng không dừng được mà loạn tưởng, Hoàng Thượng muốn kín đáo trao Tây Cương công chúa cho Cửu Điện Hạ như vậy, vạn nhất lão nhân gia hắn không chỉ không xử trí trái lại đem A Na Nhĩ phân đến trong doanh trại của Cửu Điện Hạ thì làm sao đây? Cho dù nàng tin tưởng định lực của tiểu nhân tra, cũng không tin được thói quen uống rượu trong quân doanh a! Uống say rồi làm sao đề phòng!
Cố Sanh quả thực hận không thể ngày đêm lên đường đuổi theo đến Giang Nam, tự mình túm Tây Cương công chúa trở về.
* * * * * * * * *
Cách xa ngàn dặm, mười vạn binh mã của triều đình chỉ huy nam hạ.
Giang Trầm Nguyệt phụng mệnh kiêm nhiệm tả phó tướng, cơ bản thuộc về quân quyền không lớn, toàn bộ trách nhiệm lại phải nhận hết, còn kiêm cả cảm tử tiên phong.
Hoàng thượng nửa năm qua từ phụ biến nghiêm phụ, Cửu Điện Hạ vẫn không quá thích ứng.
Giang Trầm Nguyệt từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, tự tin phần nhiều chính là đến từ việc “Sau khi Thắng lợi vinh dự thuộc về ta, thất bại cũng có thể trốn phía sau phụ hoàng, chờ người bên ngoài thu dọn tàn cục”.
Hôm nay lại không giống như vậy nữa, trách nhiệm không phải nàng lựa chọn nhận hay không nhận, mà là kiên quyết nện ở trên vai Giang Trầm Nguyệt nàng.
Muốn lui bước, quay đầu, lại không nhìn thấy bờ vai dày rộng của phụ hoàng, có chăng chỉ là vực sâu vạn trượng gió lạnh đến xương, bức bách nàng chỉ có thể tiến chỉ có thể, cái giá của thất bại đáng sợ đến khó có thể tưởng tượng.
Thiếu niên, lớn lên trong an nhàn vẫn luôn thích dùng ánh mắt phản nghịch hoặc là miệt thị nhìn thế tục, lúc bị buộc phải bày ra sự cường đại giả tạo của bản thân, áp lực cũng không giống với người thường.
Mà khi nàng chân chính cần gánh lấy trách nhiệm cùng nổ lực của người trưởng thành, lại sẽ mê man sợ hãi sản sinh đối với những thứ không biết trước. Muốn trở lại phòng ấm được phụ hoàng mẫu phi sủng ái bảo vệ kia.
Trong tay nắm lấy sinh mệnh của mười vạn quân sĩ cùng tám vạn nạn dân, kế sách của Cửu Điện Hạ phải chu toàn khiến thương vong của hai bên giảm thiểu đến mức thấp nhất.
Có chút sai lầm sẽ tiếng xấu sẽ lưu thiên cổ trên sách sử, cho dù định liệu trước cũng sẽ sản sinh hoài nghi đối với mưu lược của bản thân.
Trong nhân sinh lần đầu mất ngủ, canh hai mới đi vào giấc ngủ, lúc trời sắp sáng lại nằm mộng, mộng thấy thư đồng ngốc thắt một cái yếm, nàng mở cả đêm cũng không mở được.
Giang Trầm Nguyệt bị nóng lòng đến tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại “phản ứng” của thân thể tương đối nghiêm trọng, xốc mành trướng hít thở không khí, một cổ kịch liệt tin tức tố lập tức lan tỏa khắp nơi.
Đông sử ở bên ngoài đều bị kinh động, vui vẻ chạy tới thỉnh an Cửu Điện Hạ: “Để ta thay điện hạ giải buồn đi.”
Thế nhưng Cửu Điện Hạ không cảm kích.
Đáng mừng chính là giấc mộng này tựa hồ trong nháy mắt quét đi tất cả bất an trong lòng Cửu Điện Hạ, nhất tâm chỉ còn lại “Ta phải mau chóng hồi kinh cởi cái yếm.”
Đến đây Cửu Điện Hạ khôi phục khí phách quyết thắng thiên lý trước kia.
Xuất kích như thiểm điện, trận đầu tiên quân binh mai phục ở bờ phía nam Trường Giang đốt sạch kho lương của phản quân, nội trong ba ngày phản quân đào chiến hào dài vài dặm xung quanh thành trì phản quân chiếm đóng.
Giằng co bảy ngày địch quân chủ động quy hàng, Giang Trầm Nguyệt hoả tốc chiếm lĩnh thành trì đầu tiên.
Vốn là nông dân khởi nghĩa, chỉ vì ở giữa bao gồm một số lượng lớn tú tài Giang Nam đọc đủ loại thi thư lại không có tiền vào kinh thành thi cử, cho nên trong nghĩa quân người tài ba xuất hiện lớp lớp, binh phân ba đường chiếm lĩnh ba yếu địa binh gia tất tranh giành ở ven bờ Trường Giang.
Như vậy vừa phân tán binh lực triều đình, vừa có thể nội ứng ngoại hợp, do đó mới dẫn đến binh mã của Giang Hàm thất bại vài lần, tổn thất thảm trọng.
Vì đề phòng nghĩa quân trò cũ lặp lại, Giang Trầm Nguyệt chỉ đành binh quý thần tốc, chiếm trước tiên cơ, dẫn binh đến chiến.
Không ngoài sở liệu, sau khi chiếm được thành trì đầu tiên, nghĩa quân từ hai cứ điểm khác lập tức vây thành trong đêm. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, nghĩa quân trong thành đã bị binh mã của Giang Trầm Nguyệt hoàn toàn trấn áp không ai có thể cùng bọn chúng nội ứng ngoại hợp.
Bên trong thành quan binh mới vừa trải qua một trận không đánh mà thắng, mỗi người đều đã có chuẩn bị trước, đợi nghĩa quân công thành.
Nghĩa quân dĩ nhiên không ngốc, cũng học theo quan binh vây thủ thành trì, đáng tiếc bọn họ chỉ có người nhiều mưu trí nhưng không có người có thể lẻn vào thành trì thiêu hủy lương thảo, chỉ có thể chờ đợi, nhưng kiên quyết không công thành.
Các ngươi quan binh mười vạn, nghĩa quân chúng ta chỉ còn năm vạn, dựa vào cái gì chúng ta phải công thành? Có gan thì các ngươi ra đánh, chúng ta đánh không lại sẽ đầu hàng!
Các tướng lĩnh trong thành xoa tay, không ngừng thượng tấu xin hoàng thượng nguyện mang binh phản kích đột phá vòng vây.
Hoàng thượng từ đầu đến cuối lại án binh bất động, đem quyền quyết định hoàn toàn vứt cho Giang Trầm Nguyệt, nói không rõ là muốn khảo nghiệm Cửu Điện Hạ hay là muốn chỉnh chết Cửu Điện Hạ.
Bởi vì trận đầu thắng lợi thuận buồm xuôi gió, lòng tin của Giang Trầm Nguyệt tăng cao, càng kiên quyết muốn đánh một trận toàn thắng không tốn binh tướng.
Hôm sau, Giang Trầm Nguyệt ngồi trên vọng đài trên tường thành, quan sát nơi ẩn thân của thê nhi già trẻ trong nghĩa quân, chờ lúc nửa đêm tự mình dẫn ba mươi quân sĩ tinh nhuệ đánh bất ngờ, một lần bắt được mấy trăm bách tính vào trong thành.
Việc này khiến cho nghĩa quân phẫn nộ, quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Bên trong thành tướng lĩnh cho rằng Cửu Điện Hạ là vì ổn thỏa mới bắt con tin, cố ý kích động quân địch chủ động công thành, liền khuyên can biểu thị lúc này cho dù ra khỏi thành phản kích cũng có thể tiêu diệt sạch quân địch, dễ dàng giành được thắng lợi.
Cửu Điện Hạ lại thủy chung không chịu xuất binh.
Mấy ngày sau, thân hào cùng quan viên tị nạn của hai tỉnh Giang Nam, Chiết Giang được an toàn đón vào thành.
Giang Trầm Nguyệt lúc đầu tự mình dẫn mấy trăm thân hào cùng phủ doãn của ba tỉnh đến trên thành, hướng nghĩa quân thị uy.
Dân chúng nhìn lên thấy những kẻ tham ô chiếm lấy ruộng đất, cắt xén lương hưởng chẩn tai cấu kết ức hiếp bách tính lập tức hận đến trừng mắt, lông tóc dựng lên!
Gân xanh hiện lên trên những khuôn mặt phẫn hận, tơ máu nổi lên trong mắt nghĩa quân, bọn họ dường như hận không thể trèo lên tường thành, đem đám thân hào tham quan ăn sống nuốt tươi!
Nhưng mà, siêu phẩm hoàng tước đã từng khiến bọn họ tin tưởng lúc này lại nhấc chân dài, qua lại trên tường thành, cung kính cùng đám tham quan chuyện trò vui vẻ, thông đồng một giuộc!
Giang Trầm Nguyệt sắc mặt mang cười, cố ý lớn tiếng hô: “Là viện quân đã tới chậm mới khiến chư vị đại nhân bị đàn giặc cỏ dưới thành truy đuổi phải trốn đông trốn tây, trong lòng ta rất hổ thẹn.”
Trên thành trì một đám thân hào quan viên cảm động đến nước mắt lã chã, đều chắp tay cảm kích ân đức thánh thượng cùng hoàng tước nghĩ cách cứu viện.
Dưới thành mấy vạn nghĩa quân nhất thời một mảnh huyết lệ chửi mắng, Giang Trầm Nguyệt đối với lời lên án của bách tính xem như không nghe thấy, vẫn híp thiển đồng mỉm cười với những người kia: “Phụ hoàng niệm tình các ngươi trấn áp giặc cỏ có công, quỳ xuống nghe chỉ đi.”
Một đám thân hào nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống đất, rưng rưng chờ tuyên chỉ.
Giang Trầm Nguyệt dùng ánh mắt ra hiệu cho tướng lĩnh cầm chiếu chỉ ở bên cạnh, tướng lĩnh lập tức tiến lên dùng hoàng quyên cao giọng tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng thượng chiếu viết : phủ doãn ba tỉnh Giang Nam, Chiết Giang, Huy Châu – Trần Huy Tuấn, Dương Hi, Triệu Tích Lương cũng thân hào thế tộc Lưu Vũ, Tầng Nghiêm Hạo….”
Chờ các thân hào quan viên nghe được tên mình trong thánh chỉ không khỏi đầy mặt vinh quang.
Bách tính Dưới thành oán khí tận trời, nhưng vào lúc này tướng lĩnh nâng thánh chỉ lên to giọng đọc – “Tổng cộng hai trăm bảy mươi ba người, cấu kết nhận hối lộ, ức hiếp bách tính, chiếm đoạt ruộng đất, tham ô lương hưởng chẩn tai, khiến Giang Nam dịch bệnh người chết đói khắp nơi, bách tính bị ép buộc khởi nghĩa, họa đến đất nước! Tội ác tày trời, tức khắc trảm thủ thị chúng!”
“A!”
Trong nháy mắt, trên tường thành từng trận kinh hô!
Thân hào phủ doãn Vốn dĩ đầy mặt hồng quang trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt mở trừng trừng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt lúc này vẻ mặt đã lạnh lẽo như Tu La, trước mắt sát khí đổ ập mà đến, đợi thánh chỉ đọc xong rồi đột nhiên nâng tay lên.
Một đám binh sĩ nối đuôi nhau bước ra, mang hai trăm bảy mươi ba tội nhân trở tay áp trên tường thành, mặt hướng mấy vạn bách tính dưới thành!
Một đám thân hào bị lừa vốn dĩ trốn đông trốn tây còn có thể miễn nạn dân trả thù không ngờ lại bị Giang Trầm Nguyệt dùng gian kế lừa gạt ra khỏi tổ! Chỉ có thể cúi đầu chịu trói, khinh hải đến cực điểm đối mặt oán khí tận trời của mấy vạn nạn dân dưới thành!
“Trảm!”
Ra lệnh một tiếng, nâng đao chém xuống, thi thể chia lìa.
Dân chúng nghển cổ nhìn lên, mắt mở trừng trừng nhìn đầu của đám cẩu quan thân hào hút máu bách tính từng cái từng cái lăn trên thành tường, máu tươi nhiễm đỏ bầu trời xanh lam!
Trong nháy mắt nghĩa quân yên lặng nhìn thi thể nghiêng lệch trên tường thành, rốt cục nhịn không quá cực khổ cùng oán hận cũng theo cẩu mệnh của bọn cẩu quan kết thúc, nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt các nạn dân.
Giang Trầm Nguyệt khoát tay, ống tay áo mang theo một cổ kình phong xé gió, giọng nói cao vút nhất thời vang vọng thiên địa – “Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vì hà nhạc, thượng tắc vi nhận tinh.
Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh. hoàng lộ đương thanh di, hàm hòa thổ minh đình.
Thì cùng tiết nãi kiến, nhất nhất thùy đan thanh. Tại tề thái sử giản, tại tấn đổng hồ bút…’
Thủ lĩnh Nghĩa quân dưới thành vốn là tài tử có chí tràn đầy nhiệt huyết báo quốc, lúc này nghe được một bài 《 chính khí ca 》, cổ nhiệt huyết bị oán hận che lắp rốt cục hé lộ, chỉ một thoáng lòng tràn đầy hổ thẹn không khỏi che mặt nước mắt lã chã.
Cửu Điện Hạ đứng trên thành lâu, nhìn tình huống cũng tương tự như trong dự liệu, lập tức phất tay để binh sĩ mang đến thê nhi lão ấu của nạn dân lúc trước đã bắt được.
Nghĩa quân Dưới thành bỗng nhiên nghe phụ mẫu thê nhi của mình kêu to, nhất thời ngẩng đầu mặt lộ vẻ bức thiết cùng kinh hoàng, chỉ thấy thân nhân làm con tin trên thành lâu mỗi người quần áo sạch sẽ, dường như đã tẩy sạch tang thương nửa năm qua.
Thì ra, thê nhi của bọn họ cũng không phải bị quan binh bắt giữ hành hạ, mà chỉ để tránh cơ hàn thay bọn họ chiếu khán thê nhi phụ mẫu gầy yếu.
“Các ngươi đều là con dân Đại Hạ, bởi vì gian nịnh hãm hại trôi dạc khắp nơi, bị ép phải tạo phản, triều đình khó ở chỗ quá xa. Ta thân là siêu phẩm, hơn nữa lại đứng mũi chịu sào, dùng hành động để bù đắp, cho dù binh đao hướngz tương hướng tuyệt đối cũng không ra tay giúp đỡ. Phàm là người đến quy hàng, đều có thể dựa theo số lượng nhân khẩu trong nhà nhận ruộng đất ngân lượng cùng lương thực triều đình tịch thu được từ hai trăm bảy mươi ba tội nhân kia, quốc khố không lấy một xu, toàn bộ chia cho nạn dân, miễn thuế ba năm…..”
Nghĩa quân Dưới thành từ lâu đã lệ không thành tiếng.
Chiêu hàng hoàn tất Giang Trầm Nguyệt cất bước đến trước thành lâu, khom người ôm lấy một tiểu cô nương tám tuổi.
Tiểu cô nương này lúc mới vừa bị bắt vào thành, từng thê lương khóc uy hiếp chúng binh sĩ bảo bọn họ “Không được đến gần”, thậm chí vô tri kêu gào “Siêu phẩm hoàng tước sẽ đến cứu bọn ta”, lại bị dân chúng đã tuyệt vọng đối với siêu phẩm lớn tiếng quát mắng.
Giờ phút này Giang Trầm Nguyệt một đôi thiển đồng đối diện đôi mắt đen huyền của tiểu cô nương, hổ thẹn mở miệng: “Siêu phẩm vô dụng ngươi vốn tín nhiệm cho tới hôm nay mới đến cứu ngươi, ngươi còn nguyên ý tín nhiệm nàng giống như trước như vậy hay không?”
Tiếng ồn ào xung quanh dần đình chỉ, vắng vẻ một mảnh vắng vẻ tiểu cô nương chớp đôi mắt đen nhánh, ngay sau đó giọng nói thanh thúy to rõ như nước chảy trút xuống – “Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn đều nguyện ý tin tưởng.”
Dân tình nhất thời sôi trào, bách tính đồng loạt hô thiên tuế.
Đến lúc này một hồi khởi nghĩa thật sự không hề thương vong mà được bình định.
Thật ra Cửu Điện Hạ cũng không có dụng tâm Bồ Tát như trong tưởng tượng của bách tính, chủ yếu là để thu phục nhân tâm.
Vũ lực trấn áp chỉ có thể dẫn đến hậu hoạn giết không hết, để sau này có đầy đủ thời gian cởi cái yếm của thư đồng ngốc, phải lấy đức phục nhân.
Các tướng lĩnh đối với Cửu Điện Hạ kính ngưỡng vạn phần, đều tán dương tài hoa, hiểu rõ lòng người.
Mà A Na Nhĩ âm thầm nhìn lén lại bị ánh mắt thâm tình mê người của Giang Trầm Nguyệt trên tường thành mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Ngũ hoàng tử khẩn cấp thỉnh cầu tiểu hoàng muội truyền thụ tuyệt kỹ lừa dối phương tâm của quân quý…….