Cố Sanh không có cách nào ngủ yên ổn, lo được lo mất.
Tâm treo giữa không trung, chỉ chốc lát sau đã tỉnh lại, cật lực mở mắt ra phát hiện bản thân vẫn được đôi thiển đồng yên tĩnh nhìn chăm chú.
Tim lỡ một nhịp, nàng đem gương mặt đỏ bừng vùi vào trong lòng Cửu Điện Hạ.
Không muốn đến sáng, cũng luyến tiếc ngủ tiếp.
Tiếng mõ canh năm vẫn xuyên qua cửa sổ truyền vào tẩm điện, Cố Sanh giật mình hai tay gắt gao ôm cổ Giang Trầm Nguyệt, ủy khuất nỉ non: “Vi thần không muốn đi! Vi thần không đi nữa!”
Giang Trầm Nguyệt nắm tay nàng, ánh mắt quét mắt qua song cửa lục oản lăng hoa, ánh trăng chiếu rọi phiếm ra quang vựng hổ phách, canh giờ không còn sớm nữa.
“Điện hạ đừng xem bên ngoài!” Cố Sanh càng hoảng hốt, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Cửu Điện Hạ, thật vất vả gặp mặt nhau tiểu nhân tra hôm nay thế nào lại mới một lần đã bỏ qua cho nàng?
Nàng còn nguyện ý cho thêm nữa!
Cửu Điện Hạ thu hồi ánh mắt, ánh mắt lướt qua nơi nhu nhuyễn của Cố Sanh, thiển đồng dâng lên một tia tịch mịch cùng luyến tiếc, vẫn ôm lấy thắt lưng nàng, ngồi dậy, dán bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Không còn sớm nữa?”
Nói xong, vô tình đưa tay nhặt xiêm y bên giường, ý bảo Cố Sanh mặc vào.
Cố Sanh bĩu môi khước từ: “Vi thần không mặc!”
Nàng hai tay chống giường di chuyển ra phía sau, không muốn mặc y phục rời khỏi, nhưng mới vừa thoát ly ôm ấp của tiểu nhân tra, thắt lưng lại một trận kịch liệt tê mỏi.
Nàng đỡ thắt lưng mỏi nhừ, chau mày, lúc này mới hiểu được — tiểu nhân tra hôm nay “khiêm tốn” như vậy tám phần là sợ nàng không xuống giường được, phải để hai vị hoàng huynh bế trở về, vậy sao có thể được?
Vương phi của nàng, quả nhiên là một giọt dầu cũng không thể để cho người khác lau, thân ca ca cũng không được.
“Mặc vào đi, nghe lời, chờ ta trở về phủ, nàng mỗi ngày không mặc gì cũng không sao cả.”
Cố Sanh vẫn không chịu: “Vi thần hồi phủ ngài sẽ không nhìn thấy nữa, cứ ở chỗ này mà khỏa thân, ngài thích thì đừng đưa vi thần trở về nữa!”
Nghe vậy, đôi mắt Cửu Điện Hạ buông xuống, hàng mi thật dài che đậy quang mâu đạm kim sắc, dưới ánh sáng mờ nhạt liễm diễm ủ dột.
Ngực Cố Sanh nhất thời đau nhói, bỗng nhiên ý thức được ở thời khắc Giang Trầm Nguyệt vô lực nhất, nàng quật cường không đúng lúc sẽ làm lạc thân vương đã từng không gì làm không được cảm thấy mất hết tôn nghiêm.
Cố Sanh vội vàng ngồi dậy, thuận theo tiếp nhận y phục, vội vã mặc cái yếm, sau khi buộc dây liền nhu thuận tiến lên, hầu hạ Cửu Điện Hạ mặc y phục.
Nàng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể đem chuyện Giang Hàm làm sao lợi dụng nàng toàn bộ kể ra, sau đó giải thích với Cửu Điện Hạ: “Ngũ ca cùng thất ca không cho vi thần đến chỗ Hoàng Thượng giải oan, vi thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ cho ngài thêm phiền.”
Những nội tình này thám tử của Cửu Điện Hạ thật ra đã sớm điều tra rõ, nhưng người của phụ hoàng âm thầm có không ít động tác, nên cũng đã điều tra rõ ràng, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Cửu Điện Hạ không lật lại bản án, vấn đề không ở việc có năng lực rửa sạch tội danh hay không mà ở việc phụ hoàng có muốn để nàng rửa sạch tội danh hay không.
Nhìn ra được, phụ hoàng đang giả bộ hồ đồ, đang cố ý chỉnh nàng, lại suy nghĩ không ra bản thân rốt cục đã phạm sai ở đâu.
Nhưng có một điểm — thánh ý vĩnh viễn rất khó đoán. Nếu như không cẩn thận chạm phải nghịch lân, không tội cũng thành tội đáng chết vạn lần.
Cửu Điện Hạ thật ra lá gan không đủ lớn, tâm tính tùy hứng hơn phân nửa là được sủng ái mà ra.
Nhận xong hình trượng, mao bệnh phản nghịch toàn bộ được chữa khỏi, lập tức am hiểu sâu hiếu đạo, chỉ có thể yên lặng nhìn ngoại biến, đợi chỉ thị bước tiếp theo của phụ hoàng.
Chỉ có thể trấn an thư đồng ngốc: “Đừng lo lắng, nhị tỷ lần này cũng không dự định dồn ta vào chỗ chết, bất quá chính là muốn hạ uy vọng của ta ở trong triều mà thôi.”
Giang Trầm Nguyệt đứng dậy xuống giường, chậm rãi thả bộ đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía Cố Sanh, đạm nhiên nói: “Hôm nay, chiếu thư đã đặt ở kim bảng ở điện Thái Hòa, vu oan tranh đấu đều là chuyện sớm hay muộn, phụ hoàng giam ta vào lãnh cung, có lẽ là muốn khiến nhị tỷ chỉa mũi giáo về phía đại ca.”
Cố Sanh trong lòng lộp bộp, nhiều ngày như vậy, trọng trọng sương mù trong lòng nàng được một câu nói của tiểu nhân tra xua tan hết.
Thảo nào nàng vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, tảng đá lớn như vậy ném vào trong hồ, nhưng một gợn sóng cũng không nổi lên, cũng không nghe hoàng thượng định tội Cửu Điện Hạ mưu phản.
Thì ra trong lòng người trong hoàng tộc đều như gương sáng, mỗi người đều có tính toán của bản thân, nhất cử nhất động đều là thủ thuật che mắt, chuyên hồ lộng người ngoài cuộc như các nàng.
Cố Sanh không kịp khoác áo, vội vã xuống giường mang hài đuổi tới bên cửa sổ vội hỏi: “Thánh thượng là đang dùng thuật che mắt? Vậy vì sao hắn vẫn quyết dùng hình trượng đối với điện hạ?”
Giang Trầm Nguyệt quay đầu, trên cao nhìn xuống, rũ mi nhìn nàng: “Phụ hoàng nhất định còn có tính toán của hắn, nhưng muốn suy nghĩ ra tầng này….”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến gõ “kịch kịch”.
Không đợi Cố Sanh quay đầu lại, một phiến cửa sổ đã bị kéo ra một cái khe, ngay sau đó ngũ hoàng tử yên lặng thò đầu vào…
Chỉ nghe “ba” một tiếng, khuôn mặt vô tội của ngũ hoàng tử trong nháy mắt bị Giang Trầm Nguyệt một chưởng vỗ ngược ra ngoài!
“Phịch” một tiếng, Cửu Điện Hạ dùng lực mạnh đóng cửa sổ, tỉ mỉ cài chốt, ánh mắt bình tĩnh phân phó Cố Sanh: “Ái phi mau mặc y phục vào.”
Cố Sanh: “….”
Khuôn mặt của Ngũ hoàng tử có khỏe không!
Ngoài cửa sổ gió lạnh tiến vào trong phòng, thổi đến Cố Sanh rùn mình, lúc này mới thanh tỉnh ý thức được, sắp đến lúc chia ly.
Trái tim trăm nghìn lỗ thủng của nàng nhất thời vặn thành một nắm, đỏ vành mắt ngẩng đầu.
Tiểu nhân tra vẫn đứng dưới ánh đèn chợt sáng chợt tối, hơi thở trong gió lạnh kích khởi một tầng bạch giận phủ mờ đôi thiển đồng tuyệt sắc, sương mù tiêu tán trong khoảnh khắc mỹ lệ tựa như một giấc mộng.
Nước mắt của Cố Sanh tràn ra viền mắt, cắn môi dùng sức lắc đầu: “Vi thần không muốn rời khỏi điện hạ….”
Không phải do nàng chống chế, thân thể được kéo vào vòng tay khiến nàng không muốn xa rời, nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng rơi vào vành tai: “Ta sẽ không để nàng chờ lâu, Giang Nam bên kia sắp xảy ra biến cố rồi.”
Vừa dứt lời, nàng đã bị ôm quay về trên giường.
Cố Sanh kiềm nén nước mắt mặc xiêm y, đặt chân lên bệ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng.
Cho đến cung viện tường vây, Giang Trầm Nguyệt mới buông tay nàng ra, mắt vẫn nhìn nàng từng bước một lui về phía sau.
đôi mắt Cố Sanh bị nước mắt làm nhòa đi, gắt gao che miệng lại mới không để bi thống làm kinh động đêm khuya vắng vẻ.
Hai vị hoàng tử mang nàng nhảy ra khỏi tường vây.
Quay đầu lại, ái nahan của nàng vẫn đứng ở dưới ánh trăng, ngưỡng đầu nghịch ngợm gửi một nụ hôn gió cho nàng, đôi mắt cười thiển sắc thủy quang liễm diễm dưới ánh trăng.
Trở lại vương phủ, nàng lại bắt đầu ngày đêm tưởng niệm.
Tiêu ký linh hồn nóng rực tựa như thuốc phiện, từng tấc ăn mòn ý chí của nàng, khiến nàng khó chịu đến phát cuồng.
Giang Hàm nhiều lần gửi thư thúc giục nàng đến ngoại thành gặp mặt, Cố Sanh nhận lời hai lần, cố ý dò xét, quả nhiên ý đồ của Giang Hàm chính là chèn ép siêu phẩm hoàng tước khiến uy thế của nàng ở trong triều càng thêm khó có thể áp chế.
Nếu như vô luận như thế nào đều không chiếm được sự xem trọng của phụ hoàng , Giang Hàm sẽ mượn ngoại lực tạo áp lực đối với hoàng thượng, cho dù hoàng thượng muốn truyền ngôi cho tiểu hoàng tước huyết thống không tinh thuần thì vây cánh của Giang Hàm nhất định cũng sẽ cực lực cản trở.
Tội là Giang Trầm Nguyệt tự mình nhận lãnh, một hoàng tước mang tội danh mưu phản còn có tư cách gì kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Cố Sanh lúc này đã không có ý muốn khuyên nhủ, nhất tâm tranh thủ tín nhiệm ổn định Giang Hàm.
Được ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử thay phiên hiệp trợ, Cố Sanh mỗi tháng đều có một đêm có thể vào cung cùng Giang Trầm Nguyệt.
Nóng lòng chờ đợi khiến nàng thống khổ đến cực điểm rồi lại làm không biết mệt, kỳ vọng đối với ngày gặp mặt trở thành hỏa quang duy nhất duy trì tâm linh của nàng.
Nửa năm sau, nạn dân Giang Nam khởi nghĩa, quy mô nghĩa quân càng ngày càng tăng, chấn động triều dã.
Giang Hàm phụng mệnh lĩnh binh bình định, ba lần bao vây tiễu trừ, tổn thất thảm trọng nhưng nghĩa quân vẫn ngày càng lớn mạnh.
Một năm trước, Giang Trầm Nguyệt từng ở bãi săn nói với nàng: “Hai tỉnh Giang Nam không lâu sau sẽ có biến cố, Giang Nam ẩm thấp nhiều sông hồ, quân sĩ trường kỳ lưu trú tất sẽ tổn hại chiến lực, hơn nữa kỵ binh phương bắc không thạo thuỷ chiến, nhị tỷ cần phải gia tăng huấn luyện thủy sư, gia cố chiến thuyền, chuẩn bị ứng phó.”
Nếu như lúc đầu nghe theo khuyên can Giang Hàm lúc này cũng không nhất định sẽ trở tay không kịp như vậy, chỉ là không bách tính văn nhược sinh trưởng trong điều kiện tự nhiên như vậy lại có sức mạnh vững chắc.
Kỳ Hữu năm thức hai mươi ba, giữa mùa hạ.
Hoàng thượng lĩnh binh thân chinh, khâm điểm ngũ hoàng tử thất hoàng tử bồi giá xuất chinh, cũng hạ chỉ để cửu hoàng nữ mang tội cùng xuất chinh.
Cố Sanh ở trong phủ lòng tràn đầy thấp thỏm, đào rỗng đầu hồi tưởng — chỉ mơ hồ nhớ lại kiếp trước Cửu Điện Hạ tựa hồ ở mấy chỗ trọng yếu ven bờ Trường Giang giao chiến cùng nghĩa quân, ba trận thắng ba.
Nàng lo lắng kiếp này sẽ xảy ra biến cố gì đó, cho nên muốn nhớ kỷ lại nhưng làm thế nào cũng không nhớ được địa điểm tác chiến cụ thể.
Trong Chung Túy Cung, Giang Trầm Nguyệt tiếp chỉ tạ ân, đứng dậy đi vào sương phòng, thay chế phục hoàng tước, chậm rãi đến bên cạnh thư án.
Bản đồ Giang Nam cũ nát bày ra trên bàn, trong bản đồ chi chít ghi chú bằng mực đen, chỉ có ba vòng tròn màu đỏ dị thường bắt mắt đánh dấu ba địa điểm trọng yếu ven bờ Trường Giang.
Xuất chinh cùng ngày, sáng sớm Cố Sanh đã chuẩn bị cho xuất phủ tiễn đưa, Thạch Lựu mang theo thị tỳ vội vã dâng điểm tâm lên, lại thấy vương phi vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền bỗng nhiên nôn khan một trận…