Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trọng mà tiêu điều, một cổ khí tức công kích đáng sợ đột nhiên ập đến nhắc nhở Cố Sanh người trước mắt cũng là một hoàng tước hiếu chiến, sẽ dùng võ lực nói chuyện, cũng không phải một thánh nhân nghe được bất luận ngôn ngữ vũ nhục nào đều có thể ôn hòa đối đãi.
Cho nên, Cố Sanh khiếp đảm, nhìn chăm chú vào Giang Hàm lui ra phía sau một bước nhỏ.
Nàng vô thức nâng tay sờ soạn bốn phía trong không khí, mới phát hiện bản thân lúc này là cô độc.
Trước mắt là Giang Hàm đang phẫn nộ lại bỗng nhiên nở nụ cười, không phải cười khổ cũng không phải cười nhạt, nụ cười kia tựa như một loại tự giễu khi trải qua tang thương.
“Khinh thường ta? Có phải A Cửu đã nói gì đó với ngươi rồi hay không? Nói ta tham ô nhận hối lộ?”
Cố Sanh thấp giọng trả lời: “Tất cả những gì ngươi làm ta đều đã biết, Cửu Điện Hạ không giấu diếm ta, cũng không dự định vạch trần ngươi trước Hoàng thượng, đều là niệm tình tỷ muội cùng ngươi, nhưng ngươi không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.”
Giang Hàm cười một tiếng, trên cao nhìn xuống: “Ngươi cảm thấy ta cần “lòng tốt” của các ngươi sao?”
Cố Sanh xoay đầu, không muốn tang thương tuyệt vọng trong đôi mắt phượng kia.
Giang Hàm nuốt một ngụm nước bọt, đè nén tâm tình, đỏ vành mắt nhẹ giọng nói: “Đạo lý ngươi nói, lúc ta còn nhỏ thì đã hiểu rồi. Nhưng trên thực tế thì sao? Người luôn miệng nói không cần ta đi tranh thủ quyền thế lại hoặc sớm hoặc muộn đều vì quyền thế địa vị mà từ bỏ ta! Ta là hoàng tước duy trì ngôi vị đầu bảng Quốc Tử Giám lâu nhất trong mấy trăm năm qua, phụ hoàng lại bởi vì ta ngay thẳng vì dân, không hiểu biến báo mà lạnh nhạt ta, vứt bỏ không cần. Ta cũng từng tin tưởng chỉ cần giữ mình trong sạch thẳng tiến không lùi bước , cho dù không biến uyển chuyển cũng tự có người phẩm chất cao thượng nguyện ý làm bạn cùng ta. Nhưng đánh nát tất cả lý tưởng cùng kiên trì của ta lại chính là những người gọi là “cùng chung hoạn nạn” mà ta liều mạng đem hết toàn lực muốn bảo vệ. Năm lại một năm, tất cả lợi dụng cùng phản bội đều khiến ta biết Bản thân cũng không phải sống trong luận ngữ ở giữa trung hiếu lễ nghĩa, mà là trong thế tục biến ảo khôn lường dơ bẩn đấu tranh!
Ta không có quyền không có thể, muốn làm được một việc, đả thông một mạch người, phải trải qua bao nhiêu khuất nhục cùng bằng mặt không bằng lòng, ngươi có thể hiểu được sao?
Tất cả quy tắc của thế gian này đều là những kẻ dơ bẩn khôn khéo định ra, không có quyền thế ngươi muốn ta dùng liêm khiết buồn cười tự hạn chế bản thân, đi cảm hóa đám súc sinh đó sao!”
Cố Sanh nhíu mày ngẩng đầu nhìn nàng: “Cho nên ngươi đã lựa chọn thông đồng làm bậy cùng bọn chúng?”
Giang Hàm chậm rãi nhắm mắt, nhíu mày nói: “Gậy ông đập lưng ông, ta phải tuân thủ quy tắc của bọn họ, mới có thể đạt được quyền lực chí cao vô thượng, dùng đó để cuối cùng đánh bại bọn họ, sáng lập quy tắc mới của bản thân. Chỉ tiếc, ngươi không muốn chờ ta.”
Ánh mắt Cố Sanh trầm xuống, một cổ cảm giác vô lực tràn ngập trong ngực, người trước mắt là khuyên cũng không quay đầu lại.
Giang Hàm không phải hài tử không phải không hiểu chuyện, có lẽ nói, nguyên nhân chính là vì dần dần đã hiểu quá việc, quá muốn làm một chút gì đó, mới từng bước đi vào chính cục mù mit, lựa chọn dùng phương thức tự hủy diệt bản thân, mở một con đường máu.
Từ một khắc quyết tâm rơi xuống nhập ma, nàng đã rõ ràng bản thân không thể quay đầu nữa, chỉ có xé toạc hắc ám mới có thể thấy lại ánh sáng.
Tâm tính này về mặt bản chất so với hành đồng cuồng loạn muốn đem nàng mắng tỉnh của Cố Sanh không có khác biệt.
Đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, một cổ bạo khí thức tỉnh cả người thì chính là chuyện vui mừng. Giao tình rốt cuộc bảo vệ được, chỉ là vết thương vĩnh viễn lưu lại, giống như một liều thuốc mạnh, giết nghìn kẻ địch tổn hại tám trăm quân.
Nếu như không may một chút, lời tổn thương toàn bộ nói xong nhưng người lại khuyên không được, vậy xem như xong.
Cố Sanh từ trong đôi mắt phượng quật cường tuyệt vọng kia nhìn thấy được, thật đáng tiếc, tám phần việc xé rách khuôn mặt lúc này đạt được chính là kết cục thứ hai.
Hai nàng không ai có thể thuyết phục đối phương.
Giang Hàm có một điểm tốt — cho dù chuyện này không được, phong độ vẫn còn đó, hỉ nộ không hiện ra mặt.
Cho dù bị Cố Sanh mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lúc gần đi vẫn căn dặn nàng “Đừng để ở trong lòng”.
Nếu như là Giang Trầm Nguyệt, phỏng chừng tất cả hoa cỏ cây cối của cánh rừng này đều có thể bị nhổ tận gốc, sau đó bỏ lại một câu “ta không muốn gặp lại ngươi nữa”, trước khi đi còn phải đập nát bánh xe ngựa của Cố Sanh, chuyện này mới có thể cho qua.
Nhưng Giang Hàm bất đồng, nàng có suy nghĩ gì đều ẩn sâu trong lòng.
Cố Sanh không biết bản thân lần này nói chuyện sẽ tạo thành hậu quả gì, dù sao thì nhìn tướng mạo là nhìn không ra giới hạn, cũng không biết Giang Hàm có ghi hận nàng hay không, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Chạng vạng, Cố Sanh lo sợ bất an trở về phủ, ngay cả tâm tình mời Bát Công Chúa đến đùa vẹt cũng không còn nữa.
Trở lại tiểu viện, thấy tiểu nhân tra cùng Tiểu Hoa đều đang ở trong lương đình chờ nàng về nhà, trong lòng mới thoáng kiên định một ít.
Cố Sanh ra ngoài một ngày, tiểu nhân tra nhất định không cho vẹt ăn.
Tiểu Hoa đang bụng đói kêu vang mà chờ đợi mới ngộ ra Cửu vương phi là tốt nhất, vừa thấy Cố Sanh trở về đã dắt tiếng gọi: “Nương! Nương! Nương!”
“Khúc hạng hướng thiên ca!” Tiểu nhân tra vui vẻ nói câu tiếp theo.
Cố Sanh liếc trắng mắt, “Bạch mao phù lạc thủy”, tiêu sái vào phòng ngủ, lấy ra một túi quỳ hoa, “Hồng chưởng bát thanh ba” trở lại dạy Cửu Điện Hạ cách cho Tiểu Hoa ăn.
Ban đêm lại mộng thấy Giang Hàm quyết đấu cùng Cửu Điện Hạ, tay áo như tuyết dần dần bị huyết vũ thấm đỏ, nụ cười ôn nhuận trở nên tái nhợt phiếm xanh, trong mắt chảy ra huyết lệ.
Cố Sanh bật dậy, trong bóng tối ồ ồ thở dốc.
Cửu Điện Hạ bị giật mình tỉnh giấc mơ mơ màng màng ngồi dậy, mờ mịt hỏi nàng: “A Sanh?”
Cố Sanh tay chân lạnh lẽo, hai tay chấp trước ngực, trong lòng yên lặng cầu xin: Phật Tổ phù hộ, chỉ cầu Giang Hàm tính mệnh không lo.
Quay đầu lại, Cố Sanh dần dần thích ứng bóng tối, Giang Trầm Nguyệt ở một bên đang nhìn chăm chú vào nàng, da thịt dường như phủ một tầng quang hoa nhàn nhạt, trong bóng tối bắt mắt như ngọc bạch, chỉ là đôi mắt đạm kim sắc dị thường ngây dại, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
“Điện hạ.” Cố Sanh nắm tay Cửu Điện Hạ, đầy mặt u sầu nói: “Vi thần gặp ác mộng rồi, muốn đến phật đường thắp một nén hương, ngài có thể đi cùng vi thần không ?”
Giang Trầm Nguyệt ngây ngẩng gật đầu, đáp ứng rồi.
Cố Sanh lập tức đưa tay đến y tụ, Giang Trầm Nguyệt giật mình tỉnh giấc, ngăn cản tay nàng vô cùng kinh ngạc nói: “Nàng nói đi ngay bây giờ?”
Cố Sanh gấp khó dằn nổi nói: “Đúng vậy!”
Cửu Điện Hạ bị tính tình quyết đoán của ái phi làm chấn kinh rồi, cũng không tiện lật lọng, thống khổ xoa nhẹ hốc mắt, thấp giọng khuyên nhủ: “Lúc này đi thắp hương? Có thể Phật Tổ còn chưa tỉnh ngủ.”
Cố Sanh không tin, giống như bị tạt máu gà mà ăn mặc chỉnh tề, kéo tiểu nhân tra nửa hôn mê đến phật đường ở tây viên.
Quỳ trên bồ đoàn trước bàn thờ, Cố Sanh nhắm mắt lại thành kính nói ra nguyện vọng, ví dụ như “Hy vọng quốc thái dân an, phồn thịnh lâu dài” Các loại, sau đó cẩn cẩn dực dực bỏ thêm một câu “Hy vọng các hoàng tước Đại Hạ huynh hữu đệ cung, tỷ muội đồng tâm.”
Nàng chính là muốn ở trước mặt Phật Tổ, ám chỉ Cửu Điện Hạ phải “có chuyện thì từ từ nói” cùng nhị tỷ, nghìn vạn lần đừng động thủ.
Nói xong còn dùng khóe mắt đi xem người bên cạnh.
Tiểu nhân tra gần như mệt đến có thể đứng mà ngủ gật, vẻ mặt tê liệt đợi nàng cầu nguyện xong, cũng không biết có nghe ra dụng ý của nàng không.
Cố Sanh lo lắng, chỉ đành liên tiếp lặp lại nguyện vọng mấy lần, nhìn thấy Cửu Điện Hạ vẫn ngây dại, chỉ đành quay đầu vẻ mặt tươi cười hỏi: “Điện hạ, ngài nói Phật Tổ sẽ hiển linh sao?”
Cửu Điện Hạ đầy mặt bi thương, Phật Tổ nếu có thể hiển linh, nhất định phải hất đổ giá nến chỉ vào thư đồng ngốc rống to: “Ngươi có chịu để yên hay không? Đêm hôm khuya khoắc chỗ ta còn chưa mở cửa!”
Nhưng đôi mắt hạnh của thư đồng ngốc tràn ngập chờ mong, giội nước lã thì nói không nên lời, Giang Trầm Nguyệt vẫn là thỏa hiệp cúi đầu, gật đầu: “Sẽ.”
Cố Sanh lúc này mới quay về phòng an tâm ngủ.
Hôm sau ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới rời giường, lúc dùng bữa phát hiện Giang Trầm Nguyệt đang dùng khóe mắt quan sát nàng, hàm ý bất minh.
Cố Sanh bị nhìn đến có chút chột dạ, lập tức vì chuyện tốt qua mà xin lỗi, lại nghe Cửu Điện Hạ nghiêm túc mở miệng: “Nàng rốt cục đang lo lắng việc gì?”
Trong lòng Cố Sanh chấn động, nếu như nói nàng lo lắng cho tương lai của Giang Hàm, Giang Trầm Nguyệt còn không tại chỗ uống một lu giấm?
Cho nên nàng một bụng lời nói không dám nói ra miệng, giống như một hũ nút.
Giang Trầm Nguyệt thấy thế không hề hỏi nhiều, hàng mi thật dài buông xuống: “Ăn đi, lát nữa ta dẫn nàng đi gặp một người quen.”
Cố Sanh mở to hai mắt, bất an hỏi: “Ai?”
Đôi thiển đồng nhướng lên, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: “Nàng thấy sẽ biết.”
Cố Sanh càng thêm bất an, qua loa dùng thiện xong, thay thường phục theo Cửu Điện Hạ xuất phủ.
Xe ngựa một đường ra cửa Tây kinh thành, lách qua sơn đạo, đi đến một chỗ hoang vắng.
Xuống xe, sau đó một hộ vệ mặc thường phục đi đến trước một sợ xích có khóa.
Đó là lối vào đại lao, mở khóa, bên trong sâu thẳm chật chội, nhìn không được đầu cùng.
Cận vệ cầm đèn lồng đi xuống phía dưới, ở bên trong gọi một tiếng, tiếng vọng xa xăm nhất thời trằn trọc quanh quẩn, yếu ớt truyền ra.
Quá dọa người…
Cố Sanh ngẩng đầu nhìn Giang Trầm Nguyệt, sợ hãi hỏi: “Đây là chỗ gì nha? Vi thần không dám xuống phía dưới.”
Giang Trầm Nguyệt vẫn vẻ mặt thần bí mỉm cười, trước một bước tiến vào, xoay người lại đưa tay cho Cố Sanh: “Đến đây, ta cùng nàng, thấy nàng ta, nàng sẽ không gặp ác mộng nữa.”
Đâu đông dương quang tà tà chiếu vào hang động, đôi thiển đồng được bao phủ bởi ám ảnh, thâm thúy mê người, vươn bàn tay đơn bạc lại dường như quy tụ tất cả noãn quang, ngón tay thon dài.
Cố Sanh giống như bị sức mạnh vô hình dẫn dắt, đem bản thân hoàn toàn đặt vào trong tay người đó, an tâm không gì sánh được.
Đi qua đường hầm hắc ám không điểm cuối, Cố Sanh thấy ánh sáng của đèn lồng chiếu sáng hai bên, những gian lao ngục ẩm ướt đều trống rỗng.
Đi đến trước một gian địa lao có ánh sáng nhạt phát ra, nhóm người mới dừng chân.
Đại khái là sợ Cố Sanh chấn kinh, Giang Trầm Nguyệt để nàng cửa ngoài cửa chờ chốc lát, tự mình theo cận vệ tiên tiến “trấn an” tâm tình phạm nhân trước.
Quả nhiên, nhìn thấy cận vệ cầm đèn lồng bước vào, nữ nhân bị xiềng xích thô to xích lấy ở bên trong bắt đầu kinh hoảng la hét!
Cố Sanh trong nháy mắt bị giọng hét kia làm cả kinh sửng sốt, hoảng trương lui về phía sau vài bước.
Nhìn thấy nữ nhân kia dường như phát điên muốn tránh khỏi cận vệ, Giang Trầm Nguyệt bước nhanh đến bên cạnh nàng, dựng thẳng ngón trỏ đặt bên mép, trấn an: “Xuỵt, ngươi không cần sợ hắn.”
Nữ nhân kinh hoảng nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh đang yên lặng bước đến.
Khuôn mặt tinh xảo bất ngờ phản chiếu vào đáy mắt, đôi mắt đạm kim sắc hàm chứa tiếu ý mê người, thật sự khiến nàng nhất thời hoảng thần, cho rằng bản thân được an toàn.
“Đã lâu không gặp, Cố gia nhị tiểu thư, người ngươi nên sợ là ta.”