Trong khoảnh khắc, Cố Nhiêu đang kêu khóc cũng câm miệng cúi đầu.
Hơn bảy mươi tiểu quân tước trong học đường toàn bộ an tĩnh lại, đại khí cũng không dám suyễn, tuyệt nhiên tương phản so với vui mừng náo nhiệt khi bãi khóa trước kia, bầu không khí thậm chí so với lúc có mặt tiên sinh còn khẩn trương yên tĩnh hơn.
Những hài tử đã thu dọn xong cũng không dám nhích người, nhưng hài tử ở phía sau thì nhịn không được hiếu kỳ, vươn cổ mà nhìn đến, cái mông đều rời khỏi ghế, muốn nhìn rõ là quỷ xui xẻo nào làm chọc bát công chúa điện hạ xù lông.
Trong Quốc Tử Giám này, mặc dù ngoài mặt nói miễn trừ tất cả lễ nghi đối với huyết thống thân phận, nhưng lại có ai dám thật sự xem long nữ của hoàng thất bình đẳng với bản thân? Bất quá là cùng người trong hoàng thất diễn vở kịch quân dân gần gũi mà thôi.
Lúc này, trên lỗ tai phải của Cố Nhiêu, mực nước còn đang chậm rãi chảy xuống, lúc chảy đến cằm, lông tơ trên mặt đều ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn cúi đầu bất động, không dám lau.
Trước khi đến học đường Trầm thị từng đóng cửa lại giáo dục cộng thêm đe dọa nàng, chính là vì khiến nàng dốc hết khả năng cùng hoàng thất tiểu Thạc Quân trong dự bị học đường này lôi kéo làm quen.
Dù cho thực sự không có cơ hội mượn hơi, cũng phải thái độ cung kính, mọi chuyện khiêm nhượng, tuyệt đối không thể lấn át danh tiếng, càng không thể cùng nàng chống đối.
Cố Nhiêu tuy rằng ngang ngược, nhưng vẫn biết rõ người nào nàng có thể khi dễ, người nào nàng phải xem như bồ tát mà cung phụng.
Bát Công Chúa Giang Ngữ San lúc này đã có một chút không kiên nhẫn, nàng đứng thẳng thắt lưng, bĩu môi nói với Cố Nhiêu: “Sao ngươi không nói? Ta đổ oan cho ngươi sao?”
Cố Sanh nghe vậy sửng sốt, chớp đôi mắt quan sát tiểu công chúa trước mắt, nhìn nàng ngược lại không giống đại nhân vật trong cung tự xưng “bản cung”, ngược lại giống như hài tử nhà bình thường, không quá giữ lễ tiết.
Cố Nhiêu cũng sợ đến giật mình, hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng lại nghĩ đến trong học đường không cần hành đại lễ, chỉ đành run giọng đáp: “Không…. Không phải, là bản thân tiểu nữ không cẩn thận đụng phải cái bàn, cầu điện hạ tha thứ…..”
Giang Ngữ San xua tay nói: “Ngươi nên xin lỗi tiểu cô nương này mới phải, xin lỗi ta thì có tác dụng gì?”
Cố Nhiêu nghe vậy cả kinh, liếc mắt nhìn Cố Sanh cả người mực nước, lại nhìn một chút sắc mặt của Bát Công Chúa, trong lòng khiếp đảm, nhưng lại không cam lòng xin lỗi Cố Sanh, còn muốn bản thân bản thân phản bác hai câu.
Dù sao nàng mới vừa rồi va vào bàn học, có thể nói là “vô ý”, nhưng Cố Sanh là cố ý ném nghiên mực vào nàng, chứng cứ vô cùng xác thực!
Nhìn thấy Cố Nhiêu cắn môi dường như đang hạ quyết tâm phản bác, Cố Sanh lo lắng Bát Công Chúa dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nến thật sự xảy ra tranh chấp, nàng trái lại nói không lại Cố Nhiêu, sẽ có vẻ già mồm át lẽ phải.
Việc này một khi làm lớn, Cố Sanh mới vừa rồi nhất thời xung động ném nghiên mực là chuyện không thể rút lại được, đến trước mặt tiên sinh đầu tiên sẽ mang tội bất kính, vì vậy lập tức chấm dứt việc này mới là thượng sách.
Cho nên không đợi Cố Nhiêu mở miệng, Cố Sanh liền chủ động nói với Cố Nhiêu: “Vừa rồi ta cũng nhất thời thất thố, hai ta đều có sai, sau này hảo hảo ở chung là được rồi, việc này liền quên đi.”
Nói xong, Cố Sanh đi ra khỏi bàn học, cung kính đứng trước mặt Bát Công Chúa.
Vì hai người kém gần hai tuổi, Cố Sanh thấp hơn Công Chúa một khoản lớn, nên Cố Sanh chỉ có thể ngẩng đầu nói với Bát Công Chúa: “Đa tạ tiểu tỷ tỷ làm chủ cho ta.”
Hài tử xung quanh nghe vậy đều giật mình, trong lòng nói tiểu mập mạp này trong nhà không ai giáo dục nàng? Dám xưng Công Chúa là tỷ tỷ, không chút cung kính, quả thực là đi quá giới hạn!
Cố Nhiêu nghe thấy Cố Sanh gọi một tiếng “tiểu tỷ tỷ”, trong nháy mắt cúi đầu xiết chặt nắm tay, kích động đến khóe miệng sắp kéo đến mép tai, chỉ là không dám cười ra tiếng, trong lòng nói tiểu tiện loại này là tự mình muốn chết rồi.
Mà Cố Sanh làm sao lại không biết bản thân thất lễ?
Nhưng nàng là cố ý.
Vừa rồi nghe khẩu khí cùng cách xưng hô của Bát Công Chúa, Cố Sanh đã suy đoán vị công chúa này là một nữ hài tình cách hiền hoà, cũng không yêu thích người khác quá phận cung kính cùng câu nệ đối với nàng.
Sự thực đúng như nàng dự đoán.
Bát Công Chúa vào Quốc Tử Giám đến nay không có một hài tử nào dám cùng nàng thân cận.
Thân là một vị hoàng nữ duy nhất trong dự bị học đường, nàng suốt ngày nhìn các đồng học vui cười đùa nháo, trong lòng không phải không ước ao, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì uy nghiêm của Công Chúa, điều này làm cho Bát Công Chúa mới bảy tuổi cảm thấy ở trong học đường một ngày dài bằng một năm.
Hôm nay nàng bênh vực kẻ yếu, trước là bởi vì trùng hợp gặp được cảnh tượng Cố Nhiêu sau khi trêu cợt Cố Sanh che miệng cười trộm.
Mặc dù trong lòng khinh thường nhưng Bát Công Chúa lại không muốn tham dự việc này, sợ hạ thấp thân phận bản thân, dù sao chuyện khi dễ người khác ở trong cung cũng rất thông thường, chưa cần đền nàng phải quan tâm.
Nhưng mà lúc thấy Cố Nhiêu bị cắn ngược lại một cái, thậm chí tụ tập đồng đảng ý đồ trục xuất hài tử bị khi dễ kia ra khỏi học đường, Bát Công Chúa một bụng nhiệt huyết cuối cùng bị kích khởi.
Sau khi nàng mệnh lệnh Cố Nhiêu xin lỗi, cử chỉ của Cố Sanh cũng khiến nội tâm Bát Công Chúa vô cùng thoả mãn.
Thân là Công Chúa Đại Hạ, nàng cũng không hiếm lạ một câu cảm kích của Cố Sanh, nàng lần này tương trợ chỉ là vì phát huy chính nghĩa, cũng không phải có tư tình với tiểu cô nương này.
Nhưng mà Cố Sanh liều lĩnh gọi một tiếng “tiểu tỷ tỷ”, lại bắt đúng ý ngyện của Bát Công Chúa.
Bát Công Chúa chưa bao giờ được người khác gọi là tỷ tỷ, trên nàng bảy người tất cả đều là hoàng huynh hoàng tỷ, phía dưới tuy có một cửu hoàng muội mới sinh,nhưng hoàng muội chỉ mới biết oa oa thổi hơi sữa hơn nữa nha đầu kia còn là một “Siêu phẩm Hoàng Tước” đáng sợ, hoàn toàn không cách nào thỏa mãn ái tâm chiếu cố tiểu muội “nhu nhược” của Bát Công Chúa.
Hôm nay tiểu mập mạp trước mắt gọi nàng “tiểu tỷ tỷ”, thực sự là khiến Bát Công Chúa càng nhìn càng muốn bảo vệ.
Nàng nghe vậy sửng sốt một hồi lâu, nhất thời mừng rỡ, hận không thể đem tiểu nha đầu thấp bé này kéo đến trước mặt, nắm nhéo mặt và vân vân.
Cố Nhiêu cùng vài đồng bạn, vẫn đều vểnh cái lỗ tai lên chờ Công Chúa giáng tội Cố Sanh, học đường trong lúc nhất thời yên lặng đến ngay cả hô hấp đều không thể nghe thấy.
Không bao lâu, mọi người chỉ thấy Bát Công Chúa tựa hồ có chút cứng nhắc phụng phịu, bước hai bước về phía Cố Sanh, uy nghiêm đứng trước mặt nàng, vươn tay….
Xoa đầu Cố Sanh!
Mọi người: “…..”
Bát Công Chúa đè thấp giọng nói non nớt, giống như một tiểu người lớn hỏi Cố Sanh: “Muội muội tên gọi là gì?”
Cố Nhiêu nghe vậy giống như bị sét đánh, run rẩy, nhịn không được ngẩng đầu, khó có thể tin trừng mắt nhìn về phía Bát Công Chúa cùng Cố Sanh, hình ảnh vô cùng thân thiết, trong nháy mắt khiến Cố Nhiêu tức giận đến ngũ quan lệch vị, xiết chặt nắm tay móng tay gần như muốn xuyên thủng bàn tay, trong lòng rít gào: “Tiểu tiện loại này! Dựa vào cái gì trèo cao, cùng Công Chúa Hạ Triều xưng tỷ muội!”
Vài đồng bạn của Cố Nhiêu cũng là hiện lên vẻ kinh sợ, liếc mắt thoáng nhìn Cố Nhiêu đang tức giận đến gương mặt trắng bệch, chỉ đành thở dài vài tiếng, mỗi người quay về chỗ ngồi.
Bát Công Chúa bảo hai thư đồng thanh lý sạch sẽ mảnh vỡ nghiên mực cùng viết mực trên mặt đất, còn bảo tùy tùng lấy nghiên mực dự bị của mình tặng cho Cố Sanh.
Trong lòng Cố Sanh biết lúc này biểu hiện phải thuận theo ỷ lại một chút mới tốt, nên cũng không chối từ, tự tay nhận lấy lễ vật của Công Chúa đưa về phía mặt trời nhìn thử, lại đặt trước mũi mà ngửi, chọc Bát Công Chúa che miệng cười khanh khách, nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ “chưa hiểu nhân sự ” của nàng.
Trên thực tế, trong nháy mắt Cố Sanh nhận đã ra nghiên mực này, trong lòng liền trầm xuống – xúc cảm này… Không giống như nghiên mực bình thường, nếu như quá phận quý trọng, nàng tùy ý nhận lấy sợ rằng có thể dẫn đến phiền phức.
Lúc hướng phía ánh nắng nhìn kỹ, trên mặt Cố Sanh mặc dù vẫn nhất phái vui mừng, nhưng tâm tình lại càng thêm trầm trọng, bởi vì nàng đã nhận ra, nghiên mực này là được tạo tác từ Sơn Đông ở lưu vực Hoàng Hà, dùng đất sét ngàn năm nung luyện mà thành, “rừng nê nghiên”.
Nghiên mực này nàng cũng đã gặp qua trong phủ Giang Hàm, giá trị đại khái là bằng mười bộ y phục nàng đang mặc!
Bát Công Chúa dĩ nhiên cứ như vậy… Tiện tay ban tặng cho nàng!
Việc này vạn nhất để mẫu phi của Bát Công Chúa biết được, phỏng chừng sẽ không thiếu việc quở trách hài tử này.
Cố Sanh quấn quýt nhìn về phía Bát Công Chúa ở bên cạnh, thấy nàng ngay thẳng hào khí, thực sự không đành lòng tìm cớ từ chối, chỉ đành cười hì hì nhắc nhở: “Tiểu tỷ tỷ! Nghiên mực này màu sắc thật kỳ lạ nha, Sanh Nhi chưa từng thấy qua! Có phải rất quý trọng hay không?”
Một đám tùy tùng ở bên cạnh Bát Công Chúa lòng đang rĩ máu mím chặt môi, trong lòng nói: “Không thể như vậy a! Công Chúa tiện tay tặng đi, trở lại bị mắng đều là bọn ta!”
Cũng không lường trước Bát Công Chúa lại vung tay lên, nhướng mày nói: “Một khối đá mà thôi, đáng bao nhiêu tiền? Muội muội cầm lấy mà dùng là được rồi.”
Chúng tùy tùng nước mắt nuốt vào trong bụng.
Cố Sanh chỉ đành cười gượng nhận lấy khoai lang nóng bỏng tay này.
Cố Nhiêu ở bên cạnh cũng đã đố kị đến trong mắt sắp tóe ra tia lửa, Cố Sanh liếc nhìn thoáng qua, mặc dù trong lòng cũng không muốn nhận thứ này nhưng vẫn cầm nghiên mực quay đầu ưu nhã mỉm cười với Cố Nhiêu, khiến nàng ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc tan khóa ra về, Bát Công Chúa còn để người dùng áo choàng của mình phủ lấy Cố Sanh cả người đầy mực, còn tiễn đến xe ngựa mới cùng nàng nói lời từ biệt.
Cố Nhiêu mặc dù vẫn cung kính đi theo phía sau, nhưng lên xe ngựa, chờ Bát Công Chúa vừa đi nàng ta lập tức vươn tay về phía Cố Sanh, quát lớn: “Đưa nghiên mực cho ta!”
Cố Sanh đã sớm đoán được Cố Nhiêu tất nhiên sẽ cùng nàng tranh đoạt nghiên mực, lúc này cũng không nói nhiều, trực tiếp từ trong lòng xuất ra nghiên mực, hướng Cố Nhiêu vui vẻ lắc lư, cười nói: “Đồ vật ở chỗ này, bất luận ngươi muốn cướp đi hay là tổn hại, ta cam đoan, ngày mai đều sẽ rành mạch nói cho Bát Công Chúa biết, nếu ngươi có lá gan này, thì đến mà lấy đi!”
Sau khi hồi phủ, tùy tùng từ xa giá đón được hai vị tiểu Quân Quân, lần đầu tiên Cố Sanh xuống xe trước Cố Nhiêu.
Cố tây sương thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, lúc xuống xe đã mặt xám như tro tàn, được thiếp thân nha đầu ôm trở về tây sương.
Cố Nhiêu một đường trầm mặc không nói gì, hỏi cái gì đều không trả lời, nha đầu đang sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, lại nghe Cố Nhiêu đột nhiên mở miệng nói: “Trong Quốc Tử Giám còn có những Công Chúa khác sao? Người có địa vị càng cao hơn so với Bát Công Chúa?”
Nha đầu bị câu này không đầu không đuôi hỏi đến ngẩn ra, lúc hồi thần, bước nhanh đem Cố Nhiêu ôm quay về trong phòng, đóng cửa lại, dán đến bên tai Cố Nhiêu nhỏ giọng đáp: “Đương nhiên là có! Bát Công Chúa là Thạc Quân, trưởng thành phải đưa đi nước khác hòa thân, cũng không có thực quyền. Nếu bàn về địa vị, còn phải nhìn trong số Hoàng Tước — đại hoàng tử theo thường lệ sẽ là thái tử, Cửu Điện Hạ mới sinh lại quý vì siêu phẩm. Hai vị này, địa vị đều vượt xa Bát Công Chúa, tiểu thư có tính toán gì không?”