Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi – Chương 130

các thị nữ nhanh chóng nấu canh giải rượu, trình đến bên giường.

Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ ngủ rất say, không đành lòng quấy rầy, chuyển sang hỏi các tùy tùng: “Điện hạ là cùng ai uống rượu? Uống bao nhiêu?”

Tùy tùng khom người đáp: “Điện hạ mới vừa cùng Tuyên Vương đối ẩm, chỉ đầy một chén rượu, một hơn uống cạn.”

Thế nào sẽ đi tìm Giang Hàm uống rượu? Cố Sanh vô cùng kinh ngạc truy vấn: “Điện hạ cùng Tuyên Vương đã nói những gì?”

Tùy tùng đáp: “Nô tài không biết.”

Cố Sanh không thể tránh được mà gật đầu, lại phái thị nữ bưng đến một lò than, hâm nóng canh giải rượu, chuẩn bị Cửu Điện Hạ nửa đêm tỉnh dậy.

Cho các thị nữ lui ra, Cố Sanh một mình canh giữ ở bên cạnh Cửu Điện Hạ, một đêm không ngủ.

Chén canh hâm nóng ba bốn lần, trong nháy mắt trời đã sáng.

Thẳng đến lúc kỵ binh nhổ doanh quay về kinh Cố Sanh mới phải đánh thức Cửu Điện Hạ

Giống như trước kia, sau khi tỉnh rượu Giang Trầm Nguyệt còn có chút ngây người, mơ mơ màng màng đứng lên được các thị nữ chuẩn bị chỉnh tề liền cùng Cố Sanh nhất tịnh ra khỏi doanh trướng.

Bởi vì Cửu Điện Hạ cần đi theo thánh giá, không thể ngồi chung, Cố Sanh chỉ đành ngồi xe ngựa trở về Thanh Y Viên trước.

Thường ngày Cố Sanh đơn độc ở trong vườn, bất luận là gọi hí bang hay là cùng các thị nữ vui đùa, ngày tháng đều xem như thích ý.

Giờ phút này, Cố Sanh lại không có nửa phần hăng hái tìm niềm vui.

Trước khi đi, thái độ của Cửu Điện Hạ đối với nàng vẫn vô cùng lãnh đạm, Cố Sanh mất hồn mất vía đi đường, sau khi trở về còn phải lo nghĩ bất an chờ tiểu nhân tra từ trong cung hồi phủ.

Lo lắng không yên như vậy, vẫn duy trì liên tục đến canh một, tiểu thái giám canh giữ ở ngoại viện vừa được đến tin tức, vội vã vào cửa bẩm báo vương phi: “Điện hạ hồi phủ, mới vừa vào chính viện.”

Cố Sanh nghe vậy mừng rỡ, vội vội vàng vàng chỉnh lý búi tóc, ở phòng ngủ đứng ngồi không yên đi qua đi lại.

Nửa canh giờ trôi qua, ngoại viện thủy chung không truyền đến thông báo điện hạ giá lâm.

Thời gian bắt đầu trở nên dày vò, tay chân của Cố Sanh từng tấc rét run, thẳng đến tiếng mỏ canh hai vang lên, đầu ốc đần độn nhất thời giống như bị mộc côn đánh mạnh, tuyệt vọng tê liệt ngồi bên bàn trà.

Thạch Lựu vẫn chờ ở bên cạnh, sau khi Cố Sanh hồi phủ nàng đã cảm thấy không thích hợp, vẫn không dám hỏi ra miệng, nhìn thấy tình hình này trong lòng liền hiểu được đại khái.

Trước khi săn bắn, Cửu Điện Hạ mỗi ngày xử lý xong công vụ việc đầu tiên chính là vội vã chạy đến tiểu viện.

Mà hôm nay điện hạ hồi phủ cũng không tính toán trễ, lại một mình lưu tại chính viện, lại nhìn thấy Cố Sanh dáng vẻ thất hồn lạc phách, tám phần là hai người đã có tranh chấp gì đó.

Nhìn thấy Cố Sanh sắc mặt trắng bệch, Thạch Lựu rất đau lòng.

Nàng đuổi những người khác đi, đơn độc ở lại bên cạnh tam tiểu thư nhà mình.

Bưng lên một chén trà nóng, cẩn cẩn dực dực mở miệng khuyên nhủ: “Cửu Điện Hạ mấy ngày liền săn bắn vất vả cực nhọc, hôm nay không chừng là thân thể mệt mỏi, mới nghỉ ở chính viện, tiểu thư đừng nghĩ nhiều.”

Cố Sanh ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng lẩm bẩm nói: “Điện hạ không cần ta nữa.”

Thạch Lựu sợ đến trợn tròn đôi mắt , vội vàng xua tay  nói: ” Tiểu thư đừng nói bậy ! Ngài là vương phi thánh thượng  ban hôn, sao có thể nói  không cần là không cần?”

Cố Sanh không trả lời ngây ngẩn chốc lát , bỗng nhiên đứng lên , cúi người từ dưới giường kéo ra một cái rương gỗ lim, mở rương ra đem những thứ bên trong từng thứ từng thứ lấy ra.

Thạch Lựu quá sợ hãi: “Tiểu thư? Tiểu chủ tử của ta? Ngài làm gì vậy? Ngài đừng làm ta sợ!”

Cố Sanh không đáp lại, Thạch Lựu sợ đến quỳ rạp xuống bên cạnh cái rương, muốn đem những thứ Cố Sanh lấy ra nhét lại vào rương.

Tình thế cấp bách, khóe mắt Thạch Lựu nhìn thấy thần sắc mờ mịt của Cố Sanh, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.

Thẳng thắn đem sự tình nháo lớn, Cửu Điện Hạ còn có thể không đến tiểu viện sao?

Không hỏi là tranh cãi gì, tân hôn tiểu phu thê phẫn hận đều ngay mặt nói rõ, còn sợ không “cuối giường hòa” sao?

Thạch Lựu quyết định, liền đứng dậy chạy ra ngoài, hướng sân viện hô to: “Người đâu! Người đâu! Vương phi không ổn rồi!”

Trong tiểu viện vắng vẻ nhất thời bùng nổ.

Cố Sanh đang mất hồn trong phòng cũng bị nàng ồn ào lấy lại tinh thần, sợ đến vội vã bò dậy, vẫn chưa chạy ra cửa đã thấy một đống tỳ nữ luống cuống tay chân chạy vào phòng, đầy mặt kinh hoảng vây quanh nàng.

Cố Sanh đầy mặt lo sợ nghi hoặc, nhìn thấy Thạch Lựu đến bên cạnh, nhất thời gấp giọng nói: “Ta không sao! Ngươi đừng…..”

Lời còn chưa dứt, thị vệ ngoại viện đã ở ngoài cửa lớn tiếng dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi!”

Thạch Lựu nghe tiếng vội vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Chủ tử sợ là lại thấy thứ không sạch sẽ, sợ đến thần chí bất minh rồi! Mau mời điện hạ đến xem đi!”

Cố Sanh ở bên trọng nghe được nhất thanh nhị sở, nhất thời biết rõ tâm tư của  Thạch Lựu, trong lòng trăm mối cảm xúc muốn ngăn Thạch Lựu nói dối, lại nhịn không được muốn biết Cửu Điện Hạ có thể bởi vì như vậy mà trở lại bên cạnh nàng hay không.

Sự tình lập tức truyền đến chính viện.

Nghe nói vương phi “lại gặp thứ bẩn”, Cửu Điện Hạ cả kinh từ trên giường bật dậy, tưởng Cố Nhiêu chạy vào trong viện của thư đồng ngốc, nữ nhân này cũng quá thần thông quảng đại rồi!

Giang Trầm Nguyệt ba bước thành hai bước ra khỏi chính viện, vội vội vàng vàng phất tay gọi thân vệ, quát lớn: “Xảy ra chuyện gì? Người không phải đa nhốt tại địa lao rồi sao?”

Thân vệ cũng bị hù dọa, Cố Nhiêu kia là một quân quý nhu nhược làm sao có thể giãy khỏi xích sắt trốn khỏi địa lao?

Nhìn thấy Cửu Điện Hạ nổi giận, thân vệ cũng không dám khẳng định, quỳ xuống đất liên tục dập đầu, một đường phi tẩu chạy đi địa lao kiểm tra tình hình.

Cố Sanh cuối cùng quyết định lên thuyền trộm của Thạch Lựu, lúc này vẫn ngồi trọng phòng ngủ, tự mình vò rối búi tóc, làm ra thần thái ngơ ngác ngây ngốc…

Hiệu quả vô cùng rõ rệt, tiểu nhân tra hoả tốc đá văng cửa viện, chạy vào phòng ngủ.

Cố Sanh có chút chột dạ, lần đầu giả ngây giả dại, có một chút luống cuống, rụt cổ không dám ngẩng đầu.

Khóe mắt nhìn đối phương bước đến trước mặt nàng, gương mặt lập tức được một bàn tay ấm áp nâng lên, ngước mắt nhìn chỉ thấy đôi mắt đạm kim sắc khiến nàng thất hồn lạc phách cả một ngày chứa đầy hoảng hốt, ánh mắt thân thiết nhìn vào trong mắt nàng.

“A Sanh?”

Cố Sanh vừa nghe giọng nói này, cánh mũi chua xót, nước mắt rơi xuống, giống như được kéo lên từ vách núi vạn trượng.

Giang Trầm Nguyệt cho rằng nàng bị hù dọa, lập tức khom lưng đến gần khuôn mặt của nàng, liễm đôi mắt hoa đào, thần sắc nghiêm túc hứa hẹn: “Hãy nghe ta nói, A Sanh, không có quỷ, không có thứ bẩn gì, đừng sợ, có ta che chở nàng.”

Cố Sanh trong nháy mắt tan vỡ, vừa nhấc cánh tay ôm chặt lấy cổ Cửu Điện Hạ “Ô oa —” bật khóc, hận không thể dùng hai chân quấy lấy nàng ấy, bám trên người tiểu nhân tra không bao giờ xuống!

Giang Trầm Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị Cố Sanh xiết chặt, dùng một tư thế rất không được tự nhiên khom lưng đứng trước giường, muốn nghiêng người ngồi vào bên cạnh Cố Sanh, mới vừa di chuyển thân thể chợt nghe thư đồng ngốc tru lên như giết lợn: “Không! Đừng đi! Vi thần không dám làm điện hạ tức giận nữa!”

Phía sau có đứng hơn mười tỳ nữ, thấy thế đều cúi đầu.

Cửu Điện Hạ thần sắc xấu hổ, một tay chống bên giường, kiên trì một hồi, thư đồng ngốc vẫn không có ý buông tay.

Giang Trầm Nguyệt chỉ đành khoanh tay ôm lấy Cố Sanh, lúc này mới đứng thẳng thắt lưng, xoay người, phân phó các tỳ nữ lui ra.

Cố Sanh sợ bị ném đi, đưa tay ôm càng chặt hơn, đầu gắt gao chôn trong cổ Giang Trầm Nguyệt.

Vương phi thường làm nũng như vậy cùng điện hạ sao?

Một đám tỳ nữ đầy mắt hâm mộ, lưu luyến rời khỏi gian phòng.

Cố Sanh được vài bước ôm đến trên ghế quý phi, ngồi trên đùi Cửu Điện Hạ, vẫn cảm thấy thiếu, muốn dán gần hơn nữa, thổi phì lá gan thấp giọng hỏi: “Điện hạ, rốt cuộc ngài có thích vi thần không!”

Dừng hồi lâu, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạt, Cố Sanh kinh hoảng ngẩng đầu ủy khuất bĩu môi nhìn về phía tiểu nhân tra.

Khuôn mặt tinh xảo hại nước hại dân lúc này vẫn thần sắc lạnh nhạt, mi tâm nhíu chặt, hàng mi thật dài buông xuống, thần thái trong mắt không thể nắm bắt, Cố Sanh nóng nảy: “Ngài cười cái gì?”

Giang Trầm Nguyệt giương mắt nhìn nàng, cũng không có cách nào đoán được nội tâm của nữ tử thần bí ngốc nghếch này đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng hồi đáp: “Nàng nói xem có thích không? Lời này hẳn là ta hỏi nàng.”

Cố Sanh mắt hạnh trợn tròn: “Vì sao? Tình cảm của Vi thần đối với ngài, thiên địa chứng giám!”

Giang Trầm Nguyệt có vẻ cô đơn liễm đôi mắt, thấp giọng hỏi: “Vậy đối với nhị tỷ thì sao?”

Cố Sanh vội nói: “Điện hạ! Trước kia vi thần từng chịu ân của Nhị Điện Hạ, cũng được nàng thưởng thức cho nên xem nàng là bàng hữu quan trọng, bằng hữu cùng phu quân làm sao có thể đánh đồng? Huống hồ sau này vi thần cùng Nhị Điện Hạ đều không có bất luận tiếp xúc gì, còn có cái gì đáng nghi ngờ đây?”

Giang Trầm Nguyệt cúi đầu không đáp lại.

Cố Sanh vội vàng nói: “Ngài không tin!”

Đối phương như cũ cúi đầu, hồi lâu mới rầu rĩ mở miệng: “Hai ngày nay ta một mực nghĩ, nếu như đêm thu hôm đó, người bị thương là nhị tỷ, có phải nàng cũng sẽ . . . Nguyện ý  hay không!”

Trong lòng Cố Sanh chấn động, bị vấn đề này hỏi đến trong đầu trống rỗng.

Nếu như…. Là Giang Hàm? Có thể nguyện ý hay không?

Nghi vấn này giống như trong nháy mắt đánh nát tất cả phòng bị của Cố Sanh, khiến nàng xấu hổ vô cùng.

Rốt cục biết Cửu Điện Hạ hai ngày nay đang tức giận việc gì rồi.

Cố Sanh cúi đầu trầm mặc hồi lâu, kiên định ngẩng đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: “Điện hạ, ta lúc đầu hiến thân chỉ là vì cứu người, ngài không thể dùng chuyện đó đến so sánh địa vị của ngài và Nhị Điện Hạ trong lòng ta. Vi thần xác thực từng mất phương hướng, đem báo ân cùng ái mộ nhập làm một thể, thẳng đến gả cho ngài, ta mới hiểu được đây là hai việc khác nhau.”

Cửu Điện Hạ hiển nhiên rất thất vọng  đối với câu trả lời này , cô đơn mở miệng: “Có gì khác nhau?”

Cố Sanh bình tĩnh nhìn vào đôi thiển đồng kia, trong lòng hạ quyết tâm, nâng tay nắm lấy tay Giang Trầm Nguyệt.

Chậm rãi dẫn dắt đặt lên ngực nàng — Nàng giống như tuyên thệ mở miệng nói với Cửu Điện Hạ: “Khác nhau ở chỗ, nếu như vi thần gả cho Nhị Điện Hạ, quãng đời còn lại đều là vì báo ân, tất cả vi thần làm đều là vì hoàn thành sứ mệnh.”

Ngón tay của Cửu Điện Hạ dần dần ép vào phiến mềm mại trước ngực nàng, thân thể lập tức bị nàng châm lửa.

Cố Sanh kiên định nhìn vào trong đôi thiển đồng kia, nắm tay Giang Trầm Nguyệt, từ trên người một đường trượt xuống….

“Mà gả cho ngài, quãng đời còn lại của vi thần đều là vì yêu mà sống, một khắc cũng không muốn cùng ngài chia lìa, một phần tình cảm cũng không muốn chia sẻ  cho người khác, mà việc vi thần làm lúc này, không phải vì hoàn thành sứ mệnh, mà chỉ vì đối với ngài kìm lòng không được…”

Một cổ tin tức tố ngọt ngào dần dần tràn ngập trong phòng.

 p/s: Do một số chương H mình không lấy được bản RAW nên không edit ở đây, dưới đây là link để xem các chương H trong bản QT của bạn MiaNgoc trên Wattpad các bạn vào đây để xem đầy đủ các chương H nhé

Mình xin gửi lời xin lỗi vì đã không cảnh báo trước về thể loại ABO của truyện, truyện này mình đã edit nhiều năm trước, thời điểm đó mình còn chưa biết ABO là gì.

Rất xin lỗi nếu đã gây nhầm lẫn cho các bạn!

https://www.wattpad.com/185646079-gl-tr%E1%BB%8Dng-sinh-tr%E1%BB%8Dng-sinh-chi-%C4%91%E1%BA%BF-qu%E1%BB%91c-s%E1%BB%A7ng-phi

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!