Quả nhiên, yến tiệc qua đi, Cố lão gia ngày kế tiếp đặc biệt phân phó thiện phòng chuẩn bị một bàn tiệc hải sản, chủ động đăng môn đến chính phòng lấy lòng Nhan Thị.
Đêm qua được Cố Sanh chỉ điểm, Nhan Thị đã đoán trước Cố Huyền Thanh tất nhiên sẽ đến một chuyến, nghĩ cách khiến nàng đồng ý giao ra danh ngạch Quốc Tử Giám.
Nhan Thị sáng sớm liền mang theo Cố Sanh, đi Nam Thai tự dâng hương bái phật, khiến hắn mất công một chuyến.
Đợi cho hai mẹ con nàng trở lại trong phủ, ngày đã ngã về tây.
Vừa vào cửa chính tiếng cười sang sảng của Cố lão gia lập tức chào đón: “Phu nhân rốt cuộc đã về rồi!”
Chờ đợi hơn hai canh giờ, Cố Huyền Thanh một chút cũng không tức giận, cười dài cất bước đã đi đến, cúi người muốn nắm tay Nhan Thị, lại bị Nhan Thị vẻ mặt chán ghét tránh được.
“Lão gia đến.” Nhan Thị mặt không biểu tình bắt chuyện, cũng không hàn huyên mà chỉ nắm tay Cố Sanh trực tiếp đi đến trước trường kỷ của khách đường ngồi xuống, chờ nha đầu dâng trà.
Cố Huyền Thanh tự giác xấu hổ, nhưng vì Trầm thị cùng Cố Nhiêu, hắn vẫn kiên trì ngồi vào trên ghế đối diện Nhan Thị, cười phân phó nha đầu: “Mang thức ăn trên bàn đều hâm nóng lại.”
“Không cần nữa, lão gia.” Nhan Thị cũng không ngẩng đầu lên mà chỉnh sửa lại tóc cho Cố Sanh, thản nhiên nói: “Hai mẹ con ta mới vừa dùng món chay, không đói bụng.”
Cố lão gia khóe miệng trừu rút, dừng chốc lát, cho nội thị lui xuống, cũng không nhiều lời.
Một lát sau, nhìn thấy Nhan Thị không hỏi hắn vì sao mà đến, Cố Huyền Thanh chuyển sang nhìn về phía Cố Sanh ngồi trên đùi Nhan Thị, nhìn thấy tiểu nha đầu dáng vẻ tươi cười hứng phấn, trong lòng Cố Huyền Thanh thoáng chốc khoan khoái một chút, liền hỏi Cố Sanh vì việc gì mà vui vẻ như vậy.
Cố Sanh từ lúc vào nhà vẫn cười khúc khích đến bây giờ, chỉ đang chờ Cố lão gia hỏi những lời này, mở miệng liền cao giọng đáp: “Phụ thân! Sanh Nhi sắp được vào học ở Quốc Tử Giám!” Nói xong liền vẻ mặt ngây thơ cười khanh khách.
Cố lão gia nhất thời sắc mặt trắng nhợt, trực giác những lời này của Cố Sanh so với toàn bộ buổi trưa phải ngồi chờ đợi còn đáng sợ hơn, thủ đoạn mềm dẻo dường như đâm vào lòng hắn, hắn nghe được mặt đỏ tai hồng.
Đối mặt đôi mắt lóe sáng như sơn thủy của nữ nhi, khóe miệng Cố lão gia mấp máy kéo ra nụ cười cứng nhắc, rào trước đón sau mà nói: “Nhập học Quốc Tử Giám phải tròn tám tuổi, Sanh Nhi bao nhiêu tuổi? Sao lại muốn đến học đường? Phụ thân vẫn mong chờ ngươi có thể hầu hạ dưới gối thêm vài năm đây!”
Cố Sanh trừng mắt nhìn: “Phụ thân không biết sao? Quốc Tử Giám mới xây dựng Thượng Thư Uyển, bao gồm dạy lễ nghi trước khi nhập học, sáu tuổi đã có thể nhập học, mỗi ngày bất quá hai canh giờ, vừa qua khỏi giờ Mùi liền bãi khóa, lúc phụ thân hồi phủ Sanh Nhi đã sớm có thể đến thư phòng chờ phụ thân rồi!”
Lời này nói xong nhiệt tình dào dạt, không lộ vết tích, lại phản bác Cố lão gia không đường chống đỡ, khiến một kẻ gian xảo dày kinh nghiệm quan trường như hắn tìm không ra một tia kẽ hở.
Khuôn mặt Nhan Thị vốn dĩ lạnh lùng dần dần có chút kéo căng không được, nàng cúi đầu vô cùng kinh ngạc chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của nữ nhi, nhưng lại không cách nào phân biệt nàng nói những lời này là cố ý hay là chỉ vô tình.
Nếu như là Cố Sanh cố ý thì sao? Nhan Thị chỉ mới nghĩ đến, đã cảm thấy tóc gáy đều dựng lên.
Nha đầu này là muốn thành tinh rồi sao?
Cố Sanh liếc mắt thoáng nhìn đôi mắt Nhan Thị đang trừng lớn, trong lòng biết mẫu thân là nổi lên lòng nghi ngờ, vội vàng lộ ra vẻ trẻ con, nhăn mũi ngửi mùi thức ăn, vội vàng nói: “Là mùi gì vậy? Thơm quá nha! Nương, Sanh Nhi đói bụng!”
Nhan Thị nhất thời từ trong mộng đẹp hoài nghi nữ nhi là thiên tài, ngã trở về hiện thực.
Mới vừa rồi trong lòng còn tán thưởng nàng tâm tư thông thấu, lúc này lại lập tức đâm mẫu thân một cái — Nhan Thị đã nói “mới vừa dùng xong món chay”, chính là muốn làm Cố Huyền Thanh mất mặt, lại bị tiểu nha đầu này ngốc nghếch hô đối là lộ hết…
Xem ra, nữ nhi bất quá là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Nhan Thị trìu mến sờ đầu Cố Sanh, trong lòng nói “vẫn là ngốc một chút tốt hơn, ngốc một chút sẽ không phát giác phụ thân ngươi là kẻ vô sĩ thế nào, cũng tránh cho trong lòng nguội lạnh”.
Cố Sanh vô cùng phối hợp ngẩng đầu lên, ngây ngốc cười với Nhan Thị, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Nàng đối với phụ thân này đã sớm không còn hy vọng gì nữa, nhớ đến kiếp trước, Cố Huyền Thanh dung túng Trầm thị dùng nước dãi của người nhiễm ôn dịch trộn vào cơm canh của Nhan Thị, làm hại mẫu thân nàng chết đi trong cực độ thống khổ, Cố Sanh ước gì lập tức khiến hắn cùng Trầm thị sống không bằng chết!
Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, vào Quốc Tử Giám chính là bước đầu tiên để nàng báo thù.
Lần này, tuy nói nàng đã không cần danh ngạch của Tử Tước phủ, nhưng nàng cũng không muốn để Cố Huyền Thanh dễ dàng cướp đi, nàng muốn hắn hiểu rõ hắn đang làm việc đuối lý, tất cả báo ứng trong tương lai đều là thứ hắn đáng phải nhận.
Cố Huyền Thanh đến chuyến này là tự tìm mất mặt.
Sau khi quay về tây sương, Cố Huyền Thanh cùng Trầm di nương thương nghị, cuối cùng không thông qua sự đồng ý của Nhan Thị, liền đệ trình thư hàm, báo danh của Cố Nhiên lên Quốc Tử Giám.
Hắn nhận định Nhan Thị không dám cùng hắn xé rách khuôn mặt, dù sao Cố Sanh còn chưa xuất giá, Nhan Thị chỉ có một nữ nhi, làm sao đều sẽ vì nữ nhi lựa chọn nhẫn nại, Cố Huyền Thanh liền lo không sợ.
Thiếp gọi nhập học của Cố Nhiêu bảy ngày sau đó được phê duyệt.
Sau khi nhận được thiếp thư, ngay cả Trầm thị xưa nay cẩn thận đều giấu không được nụ cười đắc ý trên mặt, sáng sớm lúc thỉnh an Nhan Thị, còn cố ý nói đến, giả mù sa mưa an ủi Nhan Thị “không nên quý để tâm”, nói Nhiêu nhi nhà nàng sau này dù sao cũng là người của hoàng thất, so với Cố Sanh càng cần vào học ở Quốc Tử Giám.
Cố Nhiêu vốn là thiếu kiên nhẫn, có bao nhiêu đắc ý thì càng không cần phải nói.
Nàng cầm thiếp thư nhập học màu vàng , thẳng đến phòng ngủ Cố Sanh mà khoe mẽ, còn chỉ vào tên mình trên thiếp thư, mỗi chữ mỗi câu đọc cho Cố Sanh nghe — “Quân Quân Cố Nhiêu của Tử Tước phủ được phê chuẩn nhập học”
Cố Sanh mắt cũng không chớp chăm chú nhìn thiếp thư ngẩn người, chờ Cố Nhiêu khoe khoang xong, nàng còn nói một câu: “Chúc mừng nhị tỷ.”
Cố Nhiêu liếc xéo nàng một cái, mất mặt quay về.
Ngày thứ hai, sai dịch của Quốc Tử Giám đưa tới thiếp thư nhập học thứ hai.
Cố lão gia vốn tưởng rằng là đưa sai rồi, nhưng mở ra xem, mặt trên rõ ràng viết “Quân Quân Cố Sanh của Hầu Tước Phủ được phê chuẩn nhập học”.
Hắn đầu tiên là buồn bực một phen, sau đó nhớ đến bối cảnh nhà mẹ đẻ của Nhan Thị, nhất thời lưng phát lạnh, vẻ mặt lúng túng khép lại thiếp thư, gọi người đưa đi chính phòng.
Lúc thiếp thư đưa đến trong tay Nhan Thị, Trầm di nương vẫn đang ở chính phòng thỉnh an, giả nhân giả nghĩa khuyên Trầm thị cam chịu.
Nhan Thị cầm lấy thiếp thư, chỉ buông xuống ánh mắt nhìn bìa ngoài một cái, liền lệnh cho tùy tùng mở thiếp thư, cao giọng đọc cho nàng nghe.
Nàng dĩ nhiên biết nội dung bên trong thiếp thư là gì, chủ yếu là đọc cho Trầm di nương nghe.
Tùy tùng cũng vô cùng có nhãn lực, nhìn thấy Trầm di nương đắc ý như dương quang chính ngọ, từ lâu cũng đã thay Nhan Thị nghẹn lấy một bụng lửa giận, lúc này nàng mở thiếp thư nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ cong, lớn tiếng đọc lên, còn đặc biệt nhấn mạnh ở hai chữ “Hầu tước”, nặng âm cao giọng đọc: “Quân Quân Cố Sanh của Hầu Tước Phủ được phê chuẩn nhập học!”
Trầm thị nghe xong môi đều trắng, trong tay nàng xoắn lấy chiếc khăn, trên mặt lúc trắng lúc xanh, nhất thời hận đến nói không nên lời, lỡ lời hỏi: “Các ngươi từ đâu có danh ngạch!!”
Nhan Thị đang bảo nha đầu mang thiếp thư vào phòng, nghe vậy nghiêng đầu nhìn Trầm di nương một cái, khí thế của Quân Quân Hầu Tước Phủ, chỉ một thoáng hiển lộ không bỏ sót, Trầm di nương cả kinh không hiểu sao run rẩy, rụt cổ, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh — Nhan Thị về nhà mẹ đẻ cầu danh ngạch!
Trong nửa tháng sau, Cố Sanh cũng không thấy được Cố Nhiêu xông vào phòng nàng cùng nàng đàm luận về Quốc Tử Giám nữa, cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh.
Xuân phân Kỳ Hữu năm thứ ba mươi bảy, Cố Sanh cùng Cố Nhiêu ngồi trên cùng một cỗ xe ngựa, nhập học Quốc Tử Giám.