Ánh mắt kia quá mức nhiếp hồn, Cố Sanh lo lắng sẽ thất thố, vội vàng dời ánh mắt khỏi mặt Giang Trầm Nguyệt, quay đầu nhìn Vưu Quý Phi.
Vị mỹ nhân dị tộc mũi cao mắt sâu này, búi tóc cùng trang phục vẫn duy trì truyền thống của cố quốc, khuôn mặt quả nhiên là tinh xảo đến cực điểm, tựa hồ có ý nhị của thần tiên xuất trần.
Bên khéo mắt đạm nhạt mà thâm thúy , điểm một viên lệ chí nhàn nhạt, khiến người ta nhộn nhạo trong lòng.
Bất đồng với loại mỹ cảm mị hoặc mang theo trêu tức của Giang Trầm Nguyệt, dung nhan của Vưu Quý Phi mang theo cảm giác thánh khiết trời sinh.
Hai người tuy rằng dung mạo tương tự nhưng khí chất tuyệt nhiên bất đồng.
Đồng thời đối mặt dung mạo tuyệt sắc của hai mẫu nữ này, Cố Sanh chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, lòng đang lấy máu….
Vẫn nên cúi đầu nhìn mũi chân của Vưu Quý Phi đi.
Vưu Quý Phi nhìn thấy Cố Sanh lộ vẻ e lệ, liền ôn giọng nói: “Bệ hạ đã cùng bản cung nói qua hôn sự của các ngươi, sau này đều là người một nhà, không có gì mà “nô tỳ” nữa, dùng ta ngươi xưng hô là được rồi, đừng câu nệ, mau ngồi xuống đi.”
Cửu Điện Hạ nghe vậy, vội vã xê dịch vào trong giường, vô sỉ ý bảo Cố Sanh ngồi trên giường.
Kết quả Ngọc Nhi rất không nhãn lực, đưa đến cái ghế cho Cố Sanh ngồi….. Đặt bên cạnh Vưu Quý Phi.
Cố Sanh nghe Vưu Quý Phi đề cập hôn sự, vô thức giương mắt nhìn Cửu Điện Hạ, vừa mới chống lại đôi thiển đồng đang nhìn chằm chằm vào nàng, Cố Sanh vội vã thu hồi ánh mắt, trong lồng ngực một trận nhảy loạn.
Tuy rằng chỉ là thiển độ kết hợp, nhưng phản ứng của thân thể lại dị thường kịch liệt, cách không khí đều có thể cảm thụ được nhịp tim của đối phương.
Sờ gương mặt một chút, nóng đến giống như phát sốt.
Cố Sanh lúng túng nói: “Sanh Nhi vốn chỉ vì chữa trị cho Cửu Điện Hạ, chưa từng vọng tưởng gả vào vương phủ, chỉ là Hoàng Thượng….”
Vưu Quý Phi từ trong lời nói của nàng nghe ra một tia bất đắc dĩ, vừa định mở miệng hỏi thăm, chợt nghe Cửu Điện Hạ bên cạnh “oán giận” nói: “Ân, phụ hoàng chưa thương nghị cùng nhi thần, liền định đoạt việc hôn sự, xác thực có chút không thích hợp.”
Lời này nghe vào còn rất không tình nguyện!
Cố Sanh nghiêng đầu nói: “Nếu như điện hạ không muốn, trước hôn lễ ngài có thể đến khước từ với Hoàng thượng.”
“Không.” Cửu Điện Hạ nói như đinh đóng cột: “Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, ta tất nhiên sẽ không làm trái ý phụ hoàng.”
Nói như vậy, dường như tiểu nhân tra cũng là bất đắc dĩ mới phải cưới nàng!
Cố Sanh bĩu môi, cả giận nói: “Làm sao có thể để điện hạ khó xử đây? Nên cự tuyệt vẫn là phải cự tuyệt, vi thần còn lớn hơn điện hạ năm tuổi đây.!”
Cửu Điện Hạ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Không còn cách nào, ta nghe nói, cưới thê tử vốn là phải tìm người kém năm ba tuổi, phu thê mới cầm sắt hòa minh, kém nhau đâu chỉ là năm tuổi.”
Cố Sanh: “…..”
“Kém năm ba tuổi”, đó là nói quân quý kém tước quý năm ba tuổi, không phải tìm một thê tử lớn hơn năm ba tuổi, có được hay không!
Điện hạ lý do này của ngài, ngài không thấy xấu hổ sao!
Cố Sanh cũng không tiện vạch trần chỉ đành ngạnh cổ cãi lại: “Vậy cũng không được a, cứ như vậy thực quá ủy khuất điện hạ rồi , quân quý ngu dốt giống như vi thần, cưới vào phủ còn không phải khiến điện hạ ghét bỏ sao…”
Cửu Điện Hạ nghe vậy nheo mắt, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, ôn giọng phản bác: “Ngu đốt không ngu dốt, bất quá là vui đùa cùng ngươi mà thôi, hà tất vẫn luôn để ở trong lòng? Nương nương từ trước đến nay vẫn thường nói nhìn thấy ta thì đau đầu, lẽ nào lại là thật?”
Cửu Điện Hạ nhất phái tiêu sái nghiêng đầu, đợi Vưu Quý Phi nói tiếp.
Sau đó chỉ thấy Vưu Quý Phi vẻ mặt nghiêm túc “Đúng vậy dĩ nhiên là thật! Bản cung thấy ngươi thì đau đầu!”…
Tiếu ý của Cửu Điện Hạ chớp mắt đông cứng, có chút xấu hổ cúi đầu, thanh giọng nói, lần thứ hai nghiêng đầu nghiêm túc nhìn thẳng Vưu Quý Phi, khẽ động đuôi lông mày thấp giọng cảnh cáo: “Nương nương?”
Vưu Quý Phi thấy thế chỉ đành thỏa hiệp, không tình nguyện mà đáp: “Đúng vậy… Vui đùa mà thôi…. Bản cung thích nhất là nhìn thấy điện hạ rồi.”
Nhìn thấy Cố Sanh ủ rủ cúi đầu Vưu Quý Phi hồ nghi mở miệng nói: “Bản cung mời ngươi đến nói chuyện, chính là muốn nghe một chút ý tứ của bản thân hai người các ngươi, Hoàng Thượng nói là ngươi chủ động hướng dẫn hoàng nhi, nên gả vào hoàng thất, bản cung ngược lại cảm thấy việc này không nên qua loa giải quyết. Mấy trăm năm qua, bao nhiêu quân quý thân là quân y ở tình thế cấp bách, vì muốn chữa trị cho các tướng lĩnh bị trọng thương cũng lợi dụng tiêu ký cường độ thấp làm hạ hạ chi sách, đây vốn là vì cứu người, cũng không phải là xuất phát từ tình cảm, cũng không thấy qua quân y nào bởi vì dẫn đạo chữa thương cho tước quý mà bị ép thành thân.
Cho nên bản cung muốn nghe một chút ý nguyện của bản thân ngươi!”
Cố Sanh trước mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Vưu Quý Phi, trong lòng không khỏi dâng lên ủy khuất, lúng túng nói: “Sanh Nhi xác thực là nóng lòng cứu người….”
Vưu Quý Phi nghe vậy chau mày, nhẹ giọng nói: “Thực sự là làm khó ngươi, trong vương pháp Hạ Triều, quân quý chúng ta luôn bị vây trong thế yếu kém, hoàng tước địa vị ở trên, thậm chí có thể không kiêng nể gì hợp pháp tiêu ký nhiều quân quý. Ở quê nhà của ta, đây là việc không cách nào tưởng tượng.
Bản cung là vật hi sinh giữa hai nước bang giao, không câu oán hận, chỉ hy vọng hài tử của mình có thể đánh vỡ chế độ hôn nhân đáng sợ này, không nên bước trên…..”
“Nương nương.”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói lãnh liệt, Vưu Quý Phi cùng Cố Sanh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cửu Điện Hạ trầm khóe miệng lạnh nhạt nói: “Đàm luận chuyện này để làm gì? Hôn chế của Hạ Triều đã kéo dài từ lâu đời, đâu chỉ riêng hoàng thất? Hậu duệ quý tộc các nơi dựa vào hôn chế truyền thống kết thành một cộng đồng có quan hệ lợi ích, rút dây động rừng, ngài muốn nhi thần làm sao đánh vỡ? Băng dày ba thước, đâu phải chỉ một liều thuốc là có thể trị được?”
Vưu Quý Phi vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt, trước kia nàng oán giận những chuyện này, chưa bao giờ nhìn thấy Cửu Điện Hạ phản bác, cho dù không thuận theo an ủi nàng, cũng không đến mức nghiêm túc phản bác như vậy, hôm nay thế nào đột nhiên lại cứng rắn rồi!
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn về phía Cố Sanh, phát giác tư tưởng cổ quái của nàng dị thường nhất trí với mẫu phi.
Hai người này nếu ở cùng một chỗ suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ, chẳng phải là khiến thư đồng ngốc càng thêm cừu hận đối với nàng!
Không được.
“Ngươi làm gì!” Vưu Quý Phi nhìn thấy Cửu Điện Hạ bỗng nhiên nhặt lên ngoại sam muốn xuống giường, vội vàng đứng dậy ngăn cản.
“Đại hôn sắp đến, nhi thần phải mang nàng quay về Thanh Y Viên, thương nghị cụ thể hôn sự.” Cửu Điện Hạ ôm quyền: “Nương nương hồi cung an giấc đi, nhi thần xin cáo lui trước.”
Chúng cung nữ bước lên phía trước thay chủ tử thay y phục mang ngọc quan.
Cố Sanh hoang mang rối loạn tiến lên phía trước, ánh mắt rơi vào đầu vai của Giang Trầm Nguyệt, nhìn thấy trên trung y màu trắng cũng không thấm máu nữa, lúc này mới an tâm một chút.
Nhưng vẫn lo lắng động đến vết thương, nên chỉ có thể tiến lên cùng quý phi ngăn cản nàng.
Giang Trầm Nguyệt đang cúi đầu chỉnh lý thắt lưng, nhìn thấy Cố Sanh tiến lên, nhướng mắt nhìn nàng một cái, liền vẫy lui cung nữ bên cạnh.
Cửu Điện Hạ nâng cằm, ánh mắt buông xuống chăm chú nhìn Cố Sanh, uy nghiêm dang hai tay, ý là cho phép vương phi tiến lên thay nàng chỉnh lý y phục.
Trong đầu Cố Sanh trống rỗng, nàng lần đầu hầu hạ Cửu Điện Hạ thức dậy, ý thức đối với việc tiểu nhân tra bỗng nhiên dang hai tay vẫn dừng lại ở lúc nhỏ, cho nên…
Nàng vô cùng xấu hổ dịch bước tiến lên, mím môi, ôm lấy Cửu Điện Hạ đang dang hai tay “muốn ôm một cái”, vuốt lưng điện hạ, ôn nhu dỗ dành: “Điện hạ ngoan a~ mau quay về trên giường nằm ddi~”
“….” Giang Trầm Nguyệt thái dương thẳng nhảy, tràn ngập đôi mắt hoa đào tràn ngập vẻ “Thực sự là ngốc đến khó có thể tin”…
“Phốc…..” Một đám cung nữ nghẹn cười nghẹn ra nước mắt.
Cửu Điện Hạ không thể tránh được đẩy thư đồng ngốc từ trong lòng ra, vẫn là để cung nữ lập tức chỉnh lý y phục, sau đó kéo Cố Sanh vẻ mặt mờ mịt, xoay người nói lời từ biệt cùng Vưu Quý Phi.
Vưu Quý Phi lại không dễ hồ lộng như vậy, lạnh mặt nói: “Hôn sự do bản cung cùng phụ hoàng ngươi thương nghị như vậy đủ rồi, phụ hoàng ngươi tuy nói muốn ngươi dùng hôn nghi chính phi đón Cố Sanh, rồi lại nói “trước quan lễ không sắc phong ngôi vương phi”, cho nên trong thời gian này, ngươi vạn vạn không thể cưỡng cầu nàng làm hết “bổn phận” của vương phi.”
Con ngươi của Giang Trầm Nguyệt đột nhiên co rút, khó có thể tin nhìn về phía Vưu Quý Phi, đột nhiên bắt đầu hoài nghi nàng có phải là thân sinh hoàng tước của nương nương không.
Vưu Quý Phi mạnh mẽ đẩy tay Cửu Điện Hạ ra, kéo Cố Sanh qua Từ Ninh Cung.
Chỉ bỏ lại một câu: “Bản cung còn có chuyện thương nghị cùng nàng, thương nghị xong thì sẽ sắp xếp cho nàng xuất cung hồi phủ, trước hôn nghi, vương phi không được vào ở Thanh Y Viên, vẫn xin điện hạ tự trọng.”
Cửu Điện Hạ mất hết hy vọng, bước nhanh đuổi theo ra cửa, che vết thương trên vai, nước mắt lưng tròng nói: “Vết thương của ta tái phát.”
Vưu Quý Phi thiết diện vô tư: “Trong phòng có hai vị đồng sử phụ hoàng ngươi đã chuẩn bị sẵn, điện hạ ủng hộ luật pháp của Hạ Triều như vậy, trở về phòng tìm người tùy tiện giải quyết đi.”
* * * * * * *
Từ Ninh Cung rộng bảy gian, xuất nguyệt đài ở tiền điện, trên đài đặt bốn lư đỉnh, trên bức tường của tiền điện là phù điêu cố ý vẽ theo phong cách cố hương của quý phi, đều là hành ảnh thần minh trong thần thoại Tây Dương.
Bước vào cửa chính, bày trí bên trong khiến Cố Sanh cảm thấy vô cùng mới lạ, Vưu Quý Phi thấy nàng vẻ mặt kinh hỉ, không khỏi đắc ý vung lên khóe miệng nói: “Cô nương của Hạ Triều, có rất nhiều hứng thú đối với kiến trúc cùng trang sức của La Mã.”
Cố Sanh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Vưu Quý Phi dáng vẻ dào dạt đắc ý, trong lòng không hiểu có chút buồn cười.
Rốt cục đã biết tính tình cao ngạo không chút che lấp của tiểu nhân tra là chịu ảnh hưởng từ ai rồi…
“Thực sự là có nhãn phúc.” Cố Sanh vui lòng tán dương: “Sanh Nhi hận không thể ghi nhớ trong đầu, trở về mời công tượng mô phỏng lại những kiến trúc này.”
Vưu Quý Phi lập tức vung lên khóe miệng, nụ cười tỏa nắng, tựa như xuân phong phá băng, cũng không giống như tiểu thư khuê các dùng khăn che lấp, trái lại thoải mái lộ ra nhiệt tình đối với nàng.
“Đến lúc đó để A Cửu dành ra một chỗ ở Thanh Y Viên, xây dựng một tòa nhà khiến trúc La Mã dành riêng cho ngươi là được.”
Cố Sanh vội vã khước từ!
Nàng cũng không phải công chúa hòa thân, hôm nay gả cho siêu phẩm hoàng tước, không biết bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt đố kị đến xuất huyết.
Thân phận như vậy, còn muốn lạc thân vương vì nàng hưng sư động chúng, cải biến vương phủ, phỏng chừng nước bọt của quan văn trong triều đình đều có thể dìm chết nàng.
Một phen nói chuyện với nhau, Cố Sanh phát hiện Vưu Quý Phi tuy rằng khẩu âm đã vô cùng thuần thục giống như người sinh trưởng ở kinh thành, nhưng vẫn không quá mẫn cảm đối với tranh đấu gay gắt của hậu cung.
Trong lời nói, nàng đối với Hi phi mọi cách khe ngợi, đối với Trang phi lại không chút che giấu thể hiện sự chán ghét…
Rất khó tưởng tượng một cô nương như vậy, ở một nơi bước đi đều phải tính toán như trong cung , lại có thể bình yên đến nay.
Chí ít, thánh ý khó cãi, Vưu Quý Phi vẫn hiểu rõ, cho nên sau khi hồi cung cũng không cùng Cố Sanh thương thảo việc từ chối hôn sự, mà chỉ hỏi Cố Sanh tình hình trong nhà.
Cố Sanh đối với quý phi không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết, sau khi nói chuyện không lâu, liền thử hỏi: “Nương nương, Sanh Nhi có một yêu cầu quá đáng.”
Vưu Quý Phi nghiêng đầu hiếu kỳ nói: “Ngươi nói.”
“Chính là…. Có thể từ nhà của bà bà gả vào vương phủ không, ta hy vọng có thể cùng đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Cố phủ.”